*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lam Hòa Trần vừa tán gẫu với Chúc Chu xong, Vương Chính Huệ đã gọi video tới.
Lam Hòa Trần không muốn nhận lắm, bởi vì mẹ y không nói chuyện khác, chỉ hỏi xem y và Chúc Chu tiến triển đến đâu rồi.
Nhưng không nhận thì còn bị mắng thảm hơn, Lam Hòa Trần không thể làm gì khác ngoài bắt máy.
Video vừa thông, Lam Hòa Trần đã mỉm cười, biểu hiện ngoan ngoãn.
ương Chính Huệ cười híp mắt hỏi Lam Hòa Trần: “Đi ăn cơm cùng Chu Chu rồi hả?”
Trong lòng Lam Hòa Trần bất đắc dĩ, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
“Không phải con đã đưa Lam Lam về rồi sao?” nhìn thấy nhóc kia mới biết họ đã ăn cơm rồi.
Vương Chính Huệ liếc xéo Lam Hòa Trần một cái: “Mẹ không thấy Lam Lam về, mà mẹ hỏi một câu không được à?”
“Vâng, rất được ạ.” Nhiều năm đấu trí đấu dũng với mẹ như vậy, y biết chỉ có thể thuận theo mà đáp mới ổn, một khi không thuận theo thì tiếp đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
“Hai đứa thế nào rồi? Tiếp xúc cũng được một thời gian rồi, con thấy Chu Chu thế nào? Tính cách của nó trước mặt người lớn thì ngại ngùng, mẹ không tiện hỏi, nhưng con thì sao? Con nói chút đi, tiếp xúc lâu vậy rồi, nếu con thích thì phải bày tỏ sớm chút, đừng kéo chân người ta, cản trở người ta đi làm quen với người khác.”
“Mẹ, mẹ cũng nói rồi đấy thôi, tiếp xúc một thời gian nhưng cũng chưa lâu lắm, tính ra mới chỉ gặp nhau tầm mười lần thôi? Cũng không thể vì bây giờ con thấy anh ấy không tệ mà gấp gáp hò hét bày tỏ với anh ấy được? Yêu đương chớp nhoáng không hay lắm, con định tiếp xúc thêm một thời gian nữa.”
“Mẹ chỉ nghĩ vậy thôi, bây giờ con còn chưa chắc chắn có về nước làm việc hay không, nếu sau này con vẫn muốn ra nước ngoài thì xác nhận quan hệ với Chu Chu sớm chút. Dù con có ra nước ngoài thì nhà mình cũng có thể xử lý thực thực cùng chỗ ở cho Chu Chu, lúc đó nó đưa con ra nước ngoài sống với con, dù mấy đứa định cư luôn bên ấy cũng không sao. Mẹ chỉ muốn con tìm được một người bạn đời, các con có thể đỡ đần nhau, có mỗi bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày thì ích gì, phải có bạn đời thì cuộc đời mới không cô độc.”
Nghe xong lời mẹ nói, trong lòng Lam Hòa Trần thấy mềm mại, y biết bà sợ một mình y quá cô đơn, cho nên muốn y yêu đương sớm chút, như vậy hôn nhân cũng được đăng lên nhật báo, thậm chí ngay cả tương lai có thể phải định cư ở nước ngoài bà cũng lên kế hoạch cho nửa kia của y rồi.
May mà rất nhanh Lam Hòa Trần đã vững lòng, biết đây rất có thể là một chiêu trò của mẹ y, muốn giữ y ở trong nước, trước đây y bị thiệt mấy lần rồi, tin lời mẹ già, kết cục đau đớn thê thảm, nhất định không để mình bị lừa nữa.
Giọng Lam Hòa Trần bình thản: “Mẹ đừng lo, tất cả đều thuận lợi, đợi bọn con tiếp xúc thêm một thời gian nữa, có tin tốt sẽ báo cho mẹ. Chuyện tình cảm ấy, giục giã là không được, đúng không ạ? Hơn nữa, con cũng không nhất định sẽ tiếp tục ra nước ngoài.” đáp lễ bằng một chiêu bốn lạng địch ngàn cân.
“Vậy con nói chút về suy nghĩ của con về Chu Chu đi, con nghí thế nào về Chu Chu.”
“Thấy anh ấy rất tốt, có thể tiếp tục làm quen.”
Vương Chính Huệ không dò hỏi kế hoạch tương lai của con trai nữa, hỏi thêm cũng không được mấy câu, không thể làm gì khác ngoài đình chiến, để y đi tăng điểm, hiểu hiện tốt chút, sau đó dặn y ngủ sớm rồi cúp máy.
Đợi Vương Chính Huệ tắt video, Lam Hòa Trần nằm trên giường, trong đầu quanh quẩn câu nói kia: Con nghĩ Chu Chu thế nào.
Tiếp xúc một thời gian, Lam Hòa Trần thật sự thấy Chúc Chu là một người rất được, tính cách tốt, trên người luôn có một mùi thơm thanh nhã thoang thoảng, rất nhạt, như hương cây cỏ được rửa sạch, như giọt sương đọng trên hoa cỏ.
Mới đầu Lam Hòa Trần không có ý gì với Chúc Chu cả, cũng thẳng thắn ngay từ đầu, người kia cũng đã chấp nhận, cũng đồng ý giúp y chuyện đó. Ban đầu y vừa bất ngờ lại cảm kích, dù sao không quen biết gì nhưng đối phương cũng rất sảng khoái. Sau dó vì không để mẹ nghi ngờ, mỗi lần đi hẹn hò đều không thể hiện chút cảm xúc tiêu cực nào, mặc dù đa số lần đều tiện thể dẫn trẻ con, họ cũng chơi cùng các bé.
Giao du cùng người như vậy thực sự rất dễ dàng, cũng rất thoải mái.
Bởi vì mẹ truy hỏi, giờ y ở một mình tất nhiên cũng không nhịn được mà bắt đầu cân nhắc câu hỏi này.
Nếu như y muốn bắt đầu yêu đương, Chúc Chu thực sự là một ứng cử viên sáng giá.
Nhưng giờ y còn chưa muốn hẹn hò, trước hết cứ như vậy đi.
Người khác nghĩ thế nào, nghĩ cái gì, Chúc Chu không quan tâm, anh đã ngủ từ sớm rồi.
Chúc Chu ngủ từ sớm nên hôm sau rời giường với tinh thần sảng khoái, thấy Quan Quan còn đang ngủ, không quấy bé, rửa mặt xong thì mỹ mãn sang nhà Thời Đường chuẩn bị bữa sáng.
Vì Thời Đường và Quan Quan đều thích cháo hải sản, tuy không phải ngày nào cũng làm nhưng mỗi tuần Chúc Chu sẽ làm hai lần cho bọn họ, bữa sáng ngày hôm nay cũng là cháo hải sản tươi ninh trong nồi đất, có hàu, tôm nõn, thịt cua, đương nhiên cũng không thể thiếu gừng xắt sợi khử tanh, tắt bếp còn thêm hành hoa, một chút muối, món cháo nồi đất thơm ngào ngạt đã ra lò.
Đặt quẩy đưa tới tận cửa, sau đó Chúc Chu chuẩn bị sủi cảo hấp, bánh bao nhỏ và mấy món điểm tâm cho bữa sáng, tự tay anh làm.
Nhưng khi Chúc Chu sang đây không cẩn thận nhìn được bộ dáng Thời Đường quấn khăn tắm để lộ ngực, khi làm cơm anh không nhịn được mà nóng cả mặt.
Trong phòng ngủ có phòng tắm, đáng ra Thời Đường không cần xuất hiện trong hành lang như vậy, nhưng hắn tắm xong, thấy còn sớm, bèn để tóc ướt đem quần áo bẩn vào phòng giặt, vừa mới ra khỏi phòng giặt thì thấy Chúc Chu sang sớm chuẩn bị bữa sáng.
Thời Đường bình tĩnh gật đầu với Chúc Chu, nói chào buổi sáng, quay người đẩy cửa phòng ngủ, trở về phòng. Một loạt động tác này bị hắn cố ý làm thật chậm, khi xoay người khóe mắt thấy Chúc Chu như bị đứng hình, Thời Đường đưa lưng về phía Chúc Chu rồi nở nụ cười, lưng càng thẳng hơn.
Để lại một mình Chúc Chu với vẻ mặt khiếp sợ chôn chân tại chỗ, với anh, tự nhiên gặp tình huống như vậy đúng là không kịp chuẩn bị.
Khuôn mặt điển trai kia, cùng với cơ bắp rắn chắc, đường cong mượt mà của eo của vai, mặc dù lông chân nhiều hơn tưởng tượng của anh, nhưng mà thực sự là hormone bùng nổ.
Quá đẹp trai.
Tại sao người tài giỏi, xuất chúng như thế lại có vẻ bề ngoài đẹp trai và vóc dáng đẹp như vậy chứ?
Có thể dùng một cái sticker “ôi trời ơi” để diễn tả nội tâm căng thẳng và đố kỵ của Chúc Chu.
Vì dáng người đẹp của Thời Đường, Chúc Chu không nhịn được phải nhìn bụng mình, tuy không có bụng bia nhưng cũng chẳng có cơ bụng cơ!
Hoàn toàn là một con gà luộc, không đáng nhắc tới.
Chúc Chu than một tiếng đầy ước ao.
Có phải anh cũng nên đi rèn luyện một chút, luyện ra cơ bụng chẳng hạn.
Nhìn người có khả năng tự chủ kìa, vóc dáng được giữ gìn rất tuyệt, anh lấy đâu ra tư cách làm một kẻ lười biếng chứ!
Trong nhà Thời Đường có phòng tập gym, bên trong đặt dụng cụ, máy móc tập thể hình, máy chạy bộ là chắc chắn có, còn có những thứ khác nữa. Lúc trước Chúc Chu có vào nghịch một chút, nhưng không giống Thời Đường, ngoài lúc bị bệnh ra thì ngày nào hắn cũng kiên trì rèn luyện. Giờ phút này, Chúc Chu cảm thấy mình cũng nên hành động đi thôi.
Tranh thủ mấy lúc rảnh rỗi, biết đâu lại ra được vóc người đẹp.
Nhưng đồ là của Thời Đường, vẫn phải hỏi ý kiến của đối phương rồi mới được dùng.
Cho nên lúc ăn sáng Chúc Chu nhắc đến chuyện này.
Đương nhiên là Thời Đường đồng ý ngay tắp lự, có nhiều thời gian ở chung hơn, hắn ngu gì mà từ chối.
Bây giờ trước mặt người mình thích, Thời Đường không hề thấy không gian của mình bị xâm phạm, hắn còn hận không thể để Chúc Chu chuyển luôn sang đây ở. Đương nhiên, ý nghĩ này tạm thời chỉ để nghĩ trong đầu thôi.
Được đồng ý sảng khoái như vậy, Chúc Chu cười xán lạn, nói mấy tiếng cảm ơn.
Thời Đường vừa ăn vừa ung dung nói chậm rãi: “Khi vận động có mấy thứ phải lưu ý, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Chúc Chu gật đầu liên tục: “Được được.”
Đợi Thời Đường và Quan Quan người cần đi làm đã đi làm, người cần đi học đã đi học, trong nhà chỉ còn mỗi Chúc Chu, anh đi thay một bộ đồ thể thao, hứng chí nghịch máy chạy bộ.
Một người kém vận động, không hay vận động, tự nhiên lại chỉnh cho tốc độ lên khá nhanh, mới chạy được mấy phút đã mệt run cả chân, cuối cùng đành nằm vật ra cái đệm bên cạnh nghỉ ngơi.
“Mệt quá đi, mình nghỉ ngơi một chút.”
Chúc Chu nằm trên đất nghịch điện thoại, vừa mở ra đã thấy app cung cấp gen có thông báo tin nhắn mới. Từ khi có Quan Quan, anh không còn vào app này nữa, mà không có việc gì thì app cũng không bao giờ gửi tin cho người sử dụng. Lòng hiếu kỳ thôi thúc Chúc Chu mở app ra, tìm đến hộp tin, đọc nội dung tin nhắn.
Hóa ra là sự kiện liên quan đến “kết nối trái tim”.
Đại khái là mỗi năm có một hoạt động kết nối trái tim, chỉ có người sử dụng đạt đủ điều kiện mới nhận được tin.
Nội dung hoạt động gửi gia đình đã mua t*ng trùng mà thai nghén thành công, đầu tiên xin chúc mừng bảo bối nhà các bạn sắp tròn 5 tuổi, sau đó thì xen lẫn mấy người lớn và bé con có nhu cầu nhận được phương thức liên lạc của người cung cấp t*ng trùng, thỉnh thoảng cũng có người cung cấp t*ng trùng muốn có phương thức liên hệ của người mua để biết rõ tình trạng của bé con. Tổ chức cố ý duy trì hoạt động này, đương nhiên là nó hoàn toàn tự nguyện, dưới tình huống bảo mật thông tin cá nhân của các bên, cả hai phải phía hoàn toàn tự nguyện đến tham gia hoạt động này thì hoạt động sẽ là cầu nối.
App cố gắng hỏi Chúc Chu có đồng ý đưa ảnh của con cho đối phương xem không.
Cùng lúc đó, Thời Đường vừa tới công ty thì điện thoại đã nhận được một thông báo. Hắn không tải app cung cấp gen nhưng có lưu số điện thoại của bên phân phối chính thức.
Nội dung nhận được không khác cái Chúc Chu nhận được lắm, chỉ khác mỗi thân phận.
Một là bên có nhu cầu, một là bên cung cấp.
“Cảm ơn việc thiên năm đó của bạn, đã giúp một sinh mệnh đáng yêu được ra đời, hiện tại bảo bối sắp tròn 5 tuổi rồi, xin hỏi bạn có muốn nhận được ảnh chụp gần đây của bé, để biết rõ tình trạng gần đây của bé hay không?”
Nhìn câu nói này, Thời Đường giật mình ngồi thừ người trên ghế, không biết nên làm gì.
Có muốn biết rõ hay không?
Muốn xem ảnh của bé không?
Nhìn hai lựa chọn xác nhận hoặc từ chối, hồi lâu Thời Đường vẫn chưa hồi thần.
Còn Chúc Chu ở đầu kia suy nghĩ một lúc, quyết định để tối về sẽ thương lượng với Quan Quan một chút, dù sao cũng là ảnh của bé, người kia là một người ba khác của bé thì cũng phải tôn trọng ý nguyện của Quan Quan.
Mà bản thân Chúc Chu lại không ngại, liên hệ với đối phương hay không đều ok, chỉ cần đối phương không cướp con trai của anh đi là được. Về mặt pháp luật, dù người cung cấp t*ng trùng đúng là một người ba khác của Quan Quan, nhưng pháp luật cũng không thừa nhận thân phận của người đó, dù sao hắn cũng là người bán. Giây phút hắn đặt bút ký hợp đồng bán t*ng trùng thì đứa trẻ được sinh ra đã không còn có bất kỳ quan hệ gì với hắn nữa rồi.