Sau khi Diệp Hàng đưa Chúc Chu về, đến phòng trưng bày tranh, ở đấy một lúc rồi mới về nhà. 

Ngô Hoài Vũ ngồi trên ghế salon trong nhà Diệp Hàng, nhìn thấy cửa nhà mở ra, lập tức đứng lên. 

Diệp Hàng mở cửa ra đi vào, thấy Ngô Hoài Vũ cũng chỉ nhíu mày, không hề thắc mắc sao Ngô Hoài Vũ vào được, trước kia y và Ngô Hoài Vũ từng quen nhau, mật mã cửa và khóa vân tay cậu ta biết hết. Sau khi chia tay y cũng không xoá thông tin của cậu ta. 

Tuy Diệp Hàng không thắc mắc cách cậu ta vào nhà nhưng biểu tình không thể nói là dễ nhìn được, ánh mắt lạnh nhạt thay giày rồi đi vào bếp rót cho mình ly nước, không đoái hoài đến Ngô Hoài Vũ.

Hốc mắt Ngô Hoài Vũ tái xanh, giống như lâu rồi không nghỉ ngơi, râu ria xồm xàm, trông như một lập trình viên làm thêm giờ cả tháng liền, không khác gì một du hồn. 

Cậu thấy Diệp Hàng không để ý đến mình, bám theo sau Diệp Hàng nói: “Mật mã phòng anh còn lưu thông tin của em.” Cho nên cậu mới có thể vào nhà như về nhà mình, bởi chút thông tin này mà Ngô Hoài Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ Diệp Hàng chỉ đang giận cậu, trong lòng vẫn có cậu. 

Diệp Hàng bưng ly uống một hớp, nói: “Cậu cho rằng tôi giữ lại vì cậu à? Cậu hiểu tôi, tôi không xoá, chỉ vì tôi lười, nhưng cậu lại nhắc nhở tôi.” Nói đoạn lấy điện thoại ra bấm bấm mấy cái, sau một chốc thì giơ điện thoại ra “Được rồi, giờ chẳng còn gì cả.”

Đối với Ngô Hoài Vũ, lời chia tay của Diệp Hàng tới rất bất ngờ, trước đó một ngày hai người họ còn đi tắm suối nước nóng thân mật cùng nhau, ngày thứ hai rời khỏi làng du lịch, chưa kịp về đến nhà cậu đã nhận được tin nhắn đòi chia tay của Diệp Hàng. 

Cậu ta gọi điện tới, Diệp Hàng không tiếp, tin nhắn gửi tới không được hồi âm. 

Thái độ vô cùng kiên quyết.

Sau đó không lâu, cậu nghe được tin Diệp Hàng có người yêu mới, đối phương là ai, Ngô Hoài Vũ không biết, bởi vì những người bạn của Diệp Hàng mà cậu biết đều được Diệp Hàng dặn trước, không được nói cho cậu, mà cậu cũng không có cơ hội nhìn thấy bạn trai mới của Diệp Hàng. 

Vì chút thông tin này, cậu vẫn cho rằng Diệp Hàng không có bạn trai mới, chỉ chia tay với cậu thôi. 

Nhưng tại sao chứ?

Bọn họ quen nhau lâu như vậy, hợp nhau như vậy, cậu vẫn luôn cưng chiều y, bao dung y, vì muốn làm y vui, chuyện gì Ngô Hoài Vũ cũng có thể làm, tại sao Diệp Hàng lại nói chia tay với mình?

Cậu còn quá nhiều chỗ còn chưa hiểu. 

Diệp Hàng nhìn thấy bộ dáng không thể tiêu hoá được của Ngô Hoài Vũ, đặt ly nước xuống, để Ngô Hoài Vũ ngồi lại xuống ghế salon, sau đó nói: “Chúng ta nói chuyện cho rõ đi.”

Ngô Hoài Vũ cũng có ý đó bèn gật đầu, nghe lời ngồi trở lại ghế sofa. 

Ngô Hoài Vũ ít hơn Diệp Hàng một tuổi, lần đầu nhìn thấy Diệp Hàng đã thích y rồi, sau đó mãnh liệt theo đuổi, tuy rằng Diệp Hàng đồng ý qua lại với cậu nhưng cậu có thể cảm giác được sự hờ hững của Diệp Hàng, mà Ngô Hoài Vũ luôn nghĩ mình có thể làm Diệp Hàng cảm động, làm y yêu mình.

Nhưng cuối cùng cái cậu ta chờ được không phải sự cảm động của y, mà là lời chia tay của y.

Dù là nền tảng bên ngoài hay gia thế, Ngô Hoài Vũ cũng hơn Diệp Hàng rất nhiều, nhưng bàn về phong cách, cậu tự thấy mình không bằng Diệp Hàng. Tuy gia cảnh của Diệp Hàng không bằng nhà cậu, nhưng y tao nhã, cho người ta cảm giác cao quý tinh xảo, như một vị vương tử cao cao tại thượng, mà cậu nguyện trở thành hộ vệ của y, mặc y sai sử.

Nhưng Diệp Hàng vẫn không yêu thích cậu.

Ngô Hoài Vũ vừa ngồi xuống đã dò hỏi Diệp Hàng.

“Em rất nhớ anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Em có chỗ nào làm anh không vui, anh có thể nói với em, em sẽ thay đổi, em không muốn rời xa anh.” Trước đây nghe việc cầu xin quay lại, Ngô Hoài Vũ có thể trưng ra vẻ mặt cà lơ phất phơ thậm chí còn hơn trào phúng, cảm thấy đối phương vô dụng, nhưng bây giờ cậu cũng chỉ có thể nhắc lại mấy lời nói này thôi.  

Thời khắc này đây, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cảm giác bất lực kia, trong thế giới tình cảm, hóa ra mọi người đều bình đẳng.

Diệp Hàng bắt chéo hai chân, dựa ghế salon khoanh tay nhìn Ngô Hoài Vũ, nói: “Hẳn cậu cho rằng tôi đang lừa cậu, tôi thực sự có người yêu mới, lý do chia tay với cậu có liên quan đến anh ấy. Trước đây tôi yêu thầm anh ấy, vẫn luôn chú ý đến anh ấy, lúc quen nhau với cậu tôi vẫn chú ý. Dạo trước nghe tin anh ấy về nước, tôi chỉ muốn thử sức, nếu muốn ở bên anh ấy, nhất định phải chia tay với cậu. Tuy tôi không ngại tình tay ba, nhưng người kia không thể khoan dung việc mình thành người thứ ba. Hoài Vũ, tôi không phải là một người đàn ông tốt, cậu tìm người khác để yêu đi, tôi chính là một gã đàn ông tồi, chỉ biết suy nghĩ cho mình, chỉ để ý đến niềm vui của mình, không thèm quan tâm sự sống chết của người khác. Cậu về sớm một chút đi, không nên quá cứng đầu, tôi không muốn lần sau gặp lại đến nở một nụ cười với cậu tôi cũng không làm được, cậu muốn tôi lạnh mặt với cậu sao? Làm bộ không quen cậu?” Hai câu cuối cùng ngữ khí hời hợt.

Đây không phải lần đầu Ngô Hoài Vũ yêu đương, nhưng lại là lần cậu nghiêm túc nhất, không ngờ Diệp Hàng sẽ như vậy, hơn nữa đối phương hoàn thoải mái thừa nhận, mặt tỏ vẻ không có gì đáng kể.

Quả nhiên người nào yêu trước sẽ chẳng khác nào giao trái tim của mình có người còn lại tùy ý xoa nắn vùi dập.

Nhưng cậu không thể khống chế được tình cảm của mình, càng hận mình không thể nhẫn tâm vô tình.

Diệp Hàng dỗ Ngô Hoài Vũ đi, lập tức đổi lại mật mã, tăng cao hệ số an toàn của khóa cửa.

Y không muốn hôm nào đó dẫn Thời Đường về nhà, bạn trai cũ đột nhiên xuất hiện trong phòng, nghĩ thôi đã thấy điên rồi.

Sau chuyện này, chuyện của Diệp Hàng với Chúc Chu cũng được xử lý xong.

Trong tình huống bình thường, muốn từ chức phải báo trước một tháng cho cấp trên, phải thương lượng, mà công việc tiếp thị sữa chua của Chúc Chu không có tí yêu cầu kỹ thuật nào, cũng không có gì cần thương lượng với người khác. Anh nói muốn từ chức, quản lý bảo anh đợi hai ngày, sắp xếp người nhận ca của anh xong là có thể kết toán lương.

Cho nên rất nhanh việc nghỉ việc được thông qua, lãnh lương, ký tên.

Buổi sáng Chúc Chu đến nhà Diệp Hàng, buổi tối và cuối tuần lại đến nhà Thời Đường, công việc bận rộn trở nên phong phú.

Bất tri bất giác nghỉ hè đã kết thúc, Quan Quan đã lên lớp chồi được một tuần.

Lúc mới vừa khai giảng, rất nhiều bạn học của Quan Quan khóc nhè, dù sao ở nhà chơi lâu như vậy, không nỡ rời nhà, nhất định phải làm ồn, khóc chảy cả nước mũi.

Có khi là nhỏ giọng khóc, có lúc lại là lớn tiếng gào khóc.

Trong này không bao gồm Quan Quan, cả Đản Đản nữa.

Bởi vì hai nhóc con này có đi học lớp hè, dù có nghỉ hè thì mỗi ngày cũng bị người lớn đưa đến vườn trẻ học năng khiếu, môn Quan Quan học là mỹ thuật, Đản Đản thì học toán.

Khác với bạn đồng lứa, những nhóc khác thì được nghỉ hè, còn hai đứa bé này vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa, đi vườn trẻ.

Lớp của hai nhóc vẫn giống lớp học hè, sau đó có thêm mấy bé khác tụ lại với nhau, học vẽ, học múa, cái gì cũng học, không quạnh quẽ chút nào, chỉ phải làm quen với bạn mới. 

Người lớn thực sự quá bận rộn, nếu không có ông bà chăm sóc, phí mời bảo mẫu quá đắt đỏ, hết cách đành phải báo danh cho các bé đi học, gửi đến vườn trẻ, dù sao cùng an toàn hơn so với việc thả bé ở nhà xem ti vi hay nghịch đồ chơi cả ngày.

Một lớp có mười mấy đứa, mười đứa còn đang khóc. 

Quan Quan cùng Đản Đản bình tĩnh ngồi một chỗ cùng chơi xếp gỗ.

Mới khai giảng, thầy cô giáo còn đang bận dỗ trẻ con, không có thời gian dạy cái gì, trước hết phải ổn định trật tự rồi mới có thể triển khai hoạt động, cho nên chơi đồ chơi hợp lý hơn nhiều.

Hai bé vừa chơi vừa thảo luận chỗ này lắp thế nào, tháo ra sao.

Hai bé giống như tách ra khỏi vòng trẻ con gào khóc.

Nhưng cũng có thể thông cảm cho mấy nhóc con đang khóc, dù sao trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, các bé vẫn còn là mấy học sinh mẫu giáo lớp mầm, bỗng nhiên phải đi học đã biến thành mấy anh chị lớp chồi, không thể lên lớp chồi rồi còn khóc nhè như mấy em lớp mầm được, đúng không?

Huống hồ vừa mới khai giảng, khóc nhè là chuyện rất bình thường.

Cô giáo mệt mỏi, dỗ xong đứa này lại đi dỗ đứa khác, nhìn thấy hai bảo bối đang ngồi chơi xếp gỗ không hề mít ướt, quả thật thấy như gặp được thiên thần vậy.  

Đến buổi trưa sắp đến giờ ăn cơm, cảm xúc của lũ nhóc dần ổn định lại, nhưng đây chỉ là một bước chuyển đổi thôi, buổi chiều còn một giai đoạn suy sụp, đó là sau giờ ngủ trưa, chắc sẽ có một nhóm cục cưng vì nỗi lo chia lìa mà suy sụp.

Khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, Quan Quan đắp kín chăn nhỏ nằm trên giường, hai mắt mở thật to nhìn trần nhà phòng nghỉ trưa, trên trần nhà vẽ sao và mặt trăng, còn có hoa hoa cỏ cỏ cùng đám động vật nhỏ.

Bên tai là tiếng khóc không dứt.

“Muốn baba, muốn mama.”

“Muốn bà nội.”

“Muốn baba —— “

Thật ra Quan Quan cũng nhớ baba rồi. Bé vừa tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, nghe tiếng khóc của một bé trai nằm giường bên, bé quay người, đưa lưng về phía nhóc kia, mu bàn tay dụi dụi mắt.

Dụi một cái, lại dụi cái nữa

Đến lúc cô giáo gọi bé dậy, Quan Quan trở mình một cái bò dậy, ngoại trừ vành mắt có chút hồng, không hề phát hiện ra điều gì, giống như vừa rồi chỉ bị ngứa mắt thôi.

Dưới sự chỉ đạo của cô giáo, Quan Quan cầm chăn nhỏ của mình, chăn rất mỏng, nghiêm túc gấp gọn chăn của mình rồi xuống giường, xếp hàng đi vệ sinh, rửa tay, uống nước.

Xong việc, về phòng học ăn hoa quả và bữa chiều.

Lúc ăn, Đản Đản cùng Quan Quan ngồi cùng một chỗ, trong tay mỗi bé là một miếng tuyết lê (1) đã gọt vỏ.

Quan Quan chậm rãi ăn tuyết lê, Đản Đản ngồi cạnh cắn một miếng to, vừa nhai vừa nói với Quan Quan: “Ngọt quá, ăn ngon thật, đúng không?”

Quan Quan gật đầu một cái nói: “Đúng.”

Hai bé bi ba bi bô đối đáp, lộ vẻ ngây thơ đáng yêu. 

Ăn xong lê, lúc ăn chè, Đản Đản cầm muôi ra vẻ thần bí ghé vào tai Quan Quan: “Thứ bảy mẹ mình muốn mang mình đi dự một bữa tiệc lớn, còn định đi tham quan cục cảnh sát, bên trong có xe cảnh sát này, còn có chú cảnh sát nữa! Cậu đi không?”

Trẻ con nhắc tới cảnh sát đều hưng phấn vô cùng, mắt Quan Quan cũng sáng lên, sau đó nghĩ đến baba rất rất bận, có rất ít thời gian, cuối tuần cũng bận lắm luôn, mí mắt sụp xuống, ăn miếng chè, nói: “Không đi.”

Vẻ mặt Đản Đản tiếc nuối nói: “Vậy cũng được, mình đi với mẹ, Đào ca ca hàng xóm sẽ đi cùng chúng mình!” Thật ra Đản Đản phát âm không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc nhóc biển đạt ý tứ của mình.

Mà Quan Quan ở chung với nhóc lâu rồi, mặc dù có từ không nghe rõ được nhưng vẫn đoán được đại khái.

Trẻ con cũng có phương thức giao tiếp và thuật ngữ của riêng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play