“Tôi thấy video anh quay rất tốt, rất hợp phát lên mạng, anh có hứng thú làm blogger mỹ thực không?”
“Hả?” Chúc Chu chưa từng nghĩ tới chuyện này, đột nhiên nghe Thời Đường nhắc tới, anh ngây ngẩn hết cả người.
“Không chừng còn có không ít người thích đấy.” Thời Đường chân thành gợi ý.
Chúc Chu đáp: “Tôi không nghĩ tới.”
“Dù sao video cũng làm rồi, không bằng coi như ghi chép cuộc sống sinh hoạt.”
“Ha ha, khi nào rảnh rồi tính sau đi.” Chúc Chu cũng không quá chú tâm.
Thời Đường thấy Chúc Chu có vẻ không để tâm, không thấy hứng thú, cũng không nói gì nữa, quay người chuẩn bị rời đi, Chúc Chu lại nói một câu: “Đúng rồi, Thời… Thời Đường, cậu còn chưa sắm đồ Tết nữa, định về nhà ăn Tết sao?” suýt nữa Chúc Chu đã gọi Thời Đường là Thời tiên sinh, may nhớ ra kịp đổi lời.
Đây là năm đầu tiên Thời Đường ăn tết sau khi về nước, đã quên mất ăn Tết ta thì phải sắm đồ từ sớm. Hắn ở nước ngoài ăn mừng lễ Giáng sinh, gần như đều được cấp trên hoặc đồng nghiệp, hoặc bạn bè mời qua nhà ăn mừng, rất ít khi đón năm mới một mình, cho nên gần như đã quên sạch chuyện sắm sửa dịp tết.
Thời Đường nói sang chuyện khác: “Anh chuẩn bị xong rồi?”
Chúc Chu đáp: “Còn đang chuẩn bị đây, mấy món hoa quả bánh trái đều mua xong rồi, câu đối cũng đac chuẩn bị kỹ. Hai hôm nữa sẽ bắt tay vào làm món chiên1 , cậu có thích món chiên không? Lúc đó làm xong lại đưa cho cậu một ít.” Mặc dù không có thân thích nào đến thăm nhưng món chiên vẫn phải có, Quan Quan cũng rất thích ăn.
“Được.” Đối với đồ Chúc Chu làm, Thời Đường luôn luôn không từ chối.
Cứ vậy Chúc Chu bị dẫn sang chủ đề khác, không hề nhớ mình và hỏi Thời Đường cái gì, đợi Thời Đường ra ngoài rồi, anh tiếp tục hí hửng chuẩn bị bữa tối.
Sau khi hoàn thành bữa tối, Chúc Chu lau khô tay đi gọi Quan Quan, tuy bé rất buồn ngủ nhưng không thể để bụng đói được, thế nào cùng phải ăn một chút.
Khi Thời Đường đang ăn canh, Chúc Chu bế Quan Quan với khuôn mặt ướt nhèm và ánh mắt oan ức sang, hiển nhiên là bị cưỡng chế gọi dậy còn đi rửa mặt. Bởi vì ngủ không đủ, mếu máo, nhìn thấy Thời Đường thì như tìm được chỗ dựa, rầm rì gọi một tiếng: “Chú ơi…” hai chữ này thôi đã chứa biết bao là ấm ức.
Thời Đường cố ý trêu Quan Quan: “Không phải nên gọi sư phụ à?”
Thật ra hai ngày nay Quan Quan chỉ đùa cho vui là chính, không phải lúc nào nhìn thấy Thời Đường cũng gọi sư phụ, đa số thời gian vẫn gọi là chú.
Khi dạy học còn thỉnh thoảng gọi sư phụ.
Quan Quan thấy Thời Đường trêu mình, vốn còn oan ức ngồi trên ghế ăn trẻ em hầm hừ ngái ngủ, không phòng bị cười ra tiếng.
Tuy rằng bé cũng không biết có gì đáng cười.
“Ha ha!”
Chúc Chu thấy Quan Quan cười, bưng canh gà dạ dày heo2 chuẩn bị cho con lên đặt xuống trước mặt bé, nói: “Giờ uống là vừa, thổi một chút không bỏng miệng.”
Trong thời tiết này, ăn canh gà nấu cùng dạ dày heo thoải mái vô cùng, toát chút mồ hôi, ăn xong tắm một cái cho thư thả, ngẫm lại mà đã thấy sung sướng.
Dạ dày heo dai dai, thịt gà trơn mềm, nước canh có tiêu cùng gừng cay cay, mặn nhạt vừa miệng, ăn xong một bát Quan Quan cũng tỉnh cả người, còn muốn ăn bát thứ hai.
“Baba, con còn muốn nữa.” Giọng nói mềm nhẹ như kẹo bông khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
“Được.”
Chúc Chu đứng lên lấy canh cho Quan Quan, lấy xong thì phát hiện bát canh của Thời Đường cũng hết rồi, đưa tay ra: “Thời Đường, đưa bát cho tôi.”
Thời Đường cầm đũa vừa gắp một cái cánh gà vào bát, nghe vậy đưa cái bát rỗng trong tay cho anh, nói: “Cảm ơn.”
Chúc Chu cười nói: “Tôi cũng gọi cậu là Thời Đường rồi, cậu khách khí quá. Quan Quan còn không nói cảm ơn với tôi.” quay qua trêu Quan Quan.
Quan Quan ngượng ngùng cười một cái nói: “Cảm ơn baba!”
Bữa tối diễn ra trong không khí thoải mái, có giọng nói non nớt của Quan Quan và tiếng người lớn trả lời bé.
Tuy Chúc Chu là đầu bếp tư nhân, cũng có mấy ngày nghỉ Tết, nhưng ba ngày gần Tết anh vẫn làm cơm cho Thời Đường như thường lệ, vì Thời Đường vẫn còn ở đây, lại chưa về nhà, hai ba con họ cũng cần nấu cơm, cứ thế tiếp tục nấu cơm cho hắn.
Mãi đến một ngày trước đêm 30, ngày 29, Thời Đường nói ngày mai ngày mốt phải ra ngoài, cho nên Chúc Chu không phải qua, cứ ăn Tết đi, chờ đến mùng năm thăm họ hàng xong rồi hẵng đi làm.
Chúc Chu không nghi ngờ hắn, gật đầu đồng ý, xem ra Thời Đường cũng phải về nhà ăn Tết rồi.
Thời Đường biết Chúc Chu ở gần, nghĩ mình cũng chỉ ở một mình, bèn ăn cơm cùng nhau, thế nhưng mấy ngày từ đêm 30 Giao thừa đến mùng năm này, Thời Đường muốn ở một mình, cũng muốn để Chúc Chu đã bận rộn lâu như vậy có thể nghỉ ngơi thật tốt trong mấy ngày Tết.
Thời Đường nói xong ho khan mấy tiếng, Chúc Chu nói: “Bị cảm à? Hôm qua ho, hôm nay vẫn ho, uống nhiều nước chút, không được thì mời bác sĩ tới khám xem thế nào.” Bởi vì Thời Đường bị ho nên trưa qua anh còn có ý nấu lê chưng đường phèn3, nhuận phổi.
Thời Đường nói: “Không nghiêm trọng, không sao.”
Tối ngày 29, Quan Quan ngồi trên thảm lông ngoài phòng khách, xem phim hoạt hình trên màn hình TV lớn, Chúc Chu thì bận bịu trong bếp.
Mấy hôm nay anh vẫn làm đồ chiên, mỗi ngày một món khác nhau, hai hôm trước là cá viên cùng thịt viên, hôm nay làm bánh ngó sen4 và thịt viên chay5, còn băm nhân bánh, chuẩn bị làm sủi cảo, mấy ngày nay thật sự là bận bù đầu.
Mỗi lần bận rộn trong căn bếp rộng một tấc vuông, Chúc Chu đều thấy rất có không khí ngày Tết, tuy năm nay căn bếp không còn chỉ rộng một tấc vuông mà đã trở nên cực kỳ rộng, nhưng vẫn rất có hương vị trước thềm năm mới.
Bánh ngó sen chiên xong, Quan Quan ngửi được mùi lại mò tới.
“Baba, có phải bánh ngó sen mà Quan Quan thích nhất chiên xong rồi không ạ! Con muốn ăn! Con muốn ăn!”
Chúc Chu nói: “Rồi rồi, nhưng vừa chiên xong nên khá nóng, ba để vào bát cho con, đợi nguội bớt rồi mới ăn nhé? Con có thể đem nước hoa của con ra bàn ngoài phòng khách trước, xong quay lại thì bê bánh ngó sen ra là có thể ăn được rồi.”
Quan Quan gật đầu bi bô đáp: “Vâng.” rồi nhận nước hoa quả Chúc Chu đưa chầm chậm đi ra phòng khách.
Bé đặt cốc nước xuống, lại nhanh chân đi vào bếp, đưa tay nói: “Baba, con tới đón bánh ngó sen đây!”
Thật ra bánh ngó sen là ngó sen kẹp, kẹp giữa hai lát ngó sen là nhân bánh làm từ thịt, sau đó bên ngoài bao một lớp bột chiên trộn từ trứng gà và bột mỳ, cho vào chảo dầu chiên lên, thơm nức mũi, ăn thơm thơm giòn giòn, nhân bánh thơm mềm, gió sen giòn rụm, là món chiên Quan Quan thích nhất.
Nhưng ăn nhiều đồ chiên dễ bị nhiệt, cho nên Chúc Chu chuẩn bị thêm cho Quan Quan một cốc nước hoa quả bổ sung vitamin, tự tay anh ép.
Mười giờ Chúc Chu vẫn còn bận, đến mười rưỡi Quan Quan nằm ra ghế salon ngủ, TV vẫn đang chiếu phim hoạt hình, Chúc Chu chiên ngó sen kẹp cùng thịt viên chay xong đi ra mới phát hiện con trai đang ngủ, nước hoa quả mới uống nửa cốc, hai cái bánh ngó sen thì ăn hết rồi.
Chúc Chu nhét nhóc con vào trong chăn, để yên cho bé ngủ.
Quay người tiếp tục trở lại nhà bếp, anh còn chưa gói xong sủi cảo đây này.
Khi Chúc Chu đang tự bận rộn trong bếp, Thời Đường lại đang ngồi uống rượu một mình trong thư phòng. Hắn nâng ly rượu ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm bên ngoài, khi hắn nốc nốt rượu trong chén xong lại ho khan, ho như muốn ho ra máu vậy.
Hai ngày nay Thời Đường có chút mất ngủ, buổi tối phải uống hai ly rượu mới ngủ được.
Thời Đường uống hết rượu, đợi cơn ho không còn quá nghiêm trọng nữa mới đi rửa tay rồi nằm xuống.
Khi Chúc Chu hết bận thì đã 11 giờ rưỡi rồi, anh còn định nhét vào tủ lạnh nhà Thời Đường chút đồ chiên và sủi cảo, nhưng muộn quá rồi, sợ quấy rầy người ta, quyết định mai mới mang sang.
Nghĩ đoạn, Chúc Chu lười biếng duỗi người, cất kỹ đồ, ngâm mình trong nước thuốc rồi ngủ thật say.
Hôm sau, Chúc Chu ngủ thẳng đến 9 giờ mới dậy. Bình thường bảy, tám giờ Quan Quan đã dậy rồi, hôm qua muộn mới ngủ, Chúc Chu tỉnh thì sang xem Quan Quan, nhóc con vẫn còn đang ngủ. Chúc Chu sợ bé đái dầm, ôm bé ra đi vệ sinh, xong mới nhét về chăn, kết quả là nhóc con tiểu xong lại có tinh thần, dụi mắt rầm rì muốn Chúc Chu ôm một cái.
Một ngày tốt đẹp bắt đầu khi nhóc con mắt còn dính gỉ mắt tựa vào trong ngực anh rầm rì.
Hai ba con đùa một lúc, cùng nhau đi đánh răng rửa mặt, Chúc Chu đánh răng xong hỏi Quan Quan bữa sáng muốn ăn gì.
Quan Quan trả lời ngay: “Cháo hải sản, bánh ngó sen! Bánh bao ạ!”
Chúc Chu nói: “Có sủi cảo đấy, làm sủi cảo hấp được không? Bánh bao bây giờ mới gói, phải muộn mới ăn được, tối mình lại ăn bánh bao nhé.”
Quan Quan bị Chúc Chu thuyết phục, gật đầu một cái nói: “Vưn!!”
Chúc Chu nói: “Nói cái gì đó! Là ‘Vâng’!”
Chúc Chu cho nồi đất nấu cháo lên bếp, sau đó bắc chõ hấp, bên trong đặt sủi cảo hấp và bánh ngó sen, chuẩn xong thì cho Quan Quan uống một cốc nước trước, rồi tự đọc sách nghịch đồ chơi một lúc.
“Con tự chơi một lúc nhé, ba đưa ít sủi cảo và đồ chiên cho chú Thời của con, biết chỗ nào không được vào chưa?”
Quan Quan rất nghe lời, những lời này từ khi bé một tuổi rưỡi tới giờ đã sớm thuộc đến không thể thuộc hơn, đáp ngay: “Không được vào bếp! Không được lấy đồ trên cao! Không được tự rót nước! Muốn làm gì phải đợi ba về hoặc gọi ba đến! Trẻ con tự làm có thể gặp nguy hiểm.”
“Còn ổ điện nữa, nhóc ngốc này.”
Quan Quan le lưỡi, lấy truyện tranh ra ngồi trên salon đọc.
Chúc Chu lấy đồ chiên và sủi cảo trong tủ lạnh ra, đi sang nhà Thời Đường.
Chúc Chu vào nhà Thời Đường như chỗ không người, tự nhiên như ở nhà mình.
Trong nhà trống không, như không có người vậy, xem ra sáng sớm Thời Đường đã đi rồi nhỉ?
Chúc Chu nghĩ không có ai, vừa hát vừa cho từng món vào tủ lạnh, sau đó quét qua nhà cửa, rất sạch, vào phòng bếp lại ra phòng khách nhìn, tưới nước cho hoa hoa cỏ cỏ, mở cửa sổ thông gió, dù sao đến tối anh cũng sang đóng.
Khi ra huyền quan đổi giày, anh phát hiện không thấy dép ở nhà của Thời Đường đâu, giày đi ra ngoài một đôi cũng không thiếu vẫn chỉnh tề trong tủ giày.
Chúc Chu kêu một tiếng theo bản năng.
“Ồ?”
Cuối cùng là Thời tiên sinh có ra ngoài hay không nhỉ?
Nếu không ra ngoài thì anh sẽ chuẩn bị thêm bữa sáng, nghĩ vậy Chúc Chu đi tới thư phòng, gõ cửa, bên trong không có ai đáp.
Lẽ nào còn chưa rời giường?
Không nên đâu, cũng mười giờ đến nơi rồi, dù Thời Đường có đi làm hay không thì cũng luôn dậy từ sớm. Mỗi lần anh sang làm điểm tâm, Thời Đường đều đã thức dậy rồi, hình như hắn có thói quen tập thể dục buổi sáng.
Trong thoáng chốc, Chúc Chu có chút mê man, nghĩ không thông, đi đến trước cửa phòng ngủ Thời Đường, gõ gõ mấy cái.
“Thời Đường, cậu còn đang ngủ sao?”
Gõ một hồi vẫn không có ai đáp.
Chúc Chu bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua hình như bệnh cảm mạo của Thời Đường nặng thêm.
Lẽ nào sinh bệnh rồi uống thuốc, cho nên ngủ say quá?
Trong lòng Chúc Chu lo lắng, vặn thử tay nắm cửa một cái, cửa không khóa từ bên trong, anh đẩy cửa ra. Bởi vì phòng rất lớn, từ cửa không nhìn thấy toàn bộ giường được, chỉ thấy phần cuối giường, anh tiến vào một chút, lúc này mới nhìn thấy một khuôn mặt ửng hồng nằm trên giường, mặt Thời Đường đỏ ửng một cách bất thường, môi khô nứt, rất thiếu nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT