Chúc Chu rời đi do sợ nếu mình ở lại thì đối phương sẽ có lý do tiếp cận Thời Đường, anh biết thân phận của Thời Đường trong mắt nhiều người là mục tiêu để nịnh bợ, cho nên anh đưa Quan Quan rời đi trước.

Nghĩ “lý do” là mình đã đi rồi, họ sẽ không thể lôi kéo Thời Đường tiếp tục nói chuyện nữa.

Không ngờ rằng anh đi rồi mà Thời Đường cũng không ra ngay được.

May là chỉ lát sau Thời Đường cũng ra ngoài. Thời Đường đi tới bên cạnh Chúc Chu, Chúc Chu vội vàng hỏi hắn: “Bọn học không nói gì linh tinh chứ?”

Thời Đường không nói gì về việc hắn vừa nói dối, bình tĩnh đáp: “Người yêu của bạn học anh rõ ràng biết tôi là ai, gần như muốn mượn danh anh chắp nối quan hệ, nhưng tôi không cho họ cơ hội này. Cũng không nói gì đâu, anh không cần để ý.” Thời Đường tin rằng, người kia có mặt dày cũng không thể thấy sang bắt quàng làm họ với người yêu cũ của nửa kia nhà mình, thế không phải là tự tát vào mặt mình sao?

Chúc Chu không ngu, làm sao có thể không thấy Vương Ngọc Tỳ nhìn thấy Thời Đường xong mới trở nên nhiệt tình là do nhận ra Thời Đường là ông lớn trong giới kinh doanh chứ, cho nên lúc nãy anh mới vội vàng đưa Quan Quan đi trước, miễn cho đối phương mượn quan hệ giữa anh và Triệu Nhiên để nói gì đó khiến hắn khó xử.

“Thực phiền cậu quá.” Chúc Chu vô cùng ghét việc làm phiền người khác, không ngờ hôm nay lại đem lại phiền phức cho Thời Đường, còn khiến đối phương bị hiểu lầm thành nửa kia của anh.

Sao mà anh xứng được.

May mà hình như Thời tiên sinh không để ý chuyện đó.

Chúc Chu thấy Thời Đường là người tốt ngoài lạnh trong nóng, ngoài mặt thì tính tình có vẻ không tốt, không dễ tiếp xúc, nhưng thực ra có rất nhiều chuyện hắn không thèm chấp nhặt.

Rời khỏi Triệu Nhiên và Vương Ngọc Tỳ, Thời Đường cùng Quan Quan và Chúc Chu chơi đùa trên đường trượt sơ cấp.

Quan Quan có huấn luyện viên kèm cặp, Chúc Chu cũng dần yên lòng, thả lỏng ra di chuyển trên đường trượt. Ban đầu anh trượt mấy lần để thích ứng, đợi thích ứng xong, thấy mình đã tìm được cảm giác, hứng chí tự mình trượt, lại vui quá hóa buồn.

Phấn khởi không được bao lâu lại ngã sấp khi xuống dốc, cơn đau khiến Chúc Chu nhịn không được kêu lên.

Một khắc kia trong đầu Chúc Chu chỉ nghĩ:

Sao lại đau như vậy!

Sẽ không phải do gãy xương đâu nhỉ!

Chúc Chu vừa nghĩ mình có khả năng bị gãy xương, mắt tối sầm lại, cảm thấy hôm nay mình thật xui, chân trước vừa gặp phải bạn trai cũ, chân sau đã bị ngã.

Thời Đường đang để ý đến Chúc Chu, thấy anh bị ngã sấp xuống, lập tức trượt qua, gần như đến cạnh Chúc Chu cùng lúc với huấn luyện viên, chậm rãi đỡ anh dậy.

Chúc Chu vẻ mặt đưa đám: “Không biết tôi có bị gãy xương không, mắt cá chân đau quá.” Lúc này sự chú ý của anh đặt hết lên chân. 

Quan Quan phát hiện baba bị ngã, cũng vội vã muốn đi qua, nhưng huấn luyện viên giữ bé lại, nói: “Bọn họ qua đây bây giờ, cháu không cần đi.” Bởi vì bé con còn nhỏ, Tiểu Lâm cố ý sắp xếp huấn luyện viên biết tiếng Trung cho Quan Quan.

Lúc này Tiểu Lâm cũng tới xem, thấy Chúc Chu bị ngã, cậu ta cởi hai ván trượt trên chân ra, nhanh chóng đi tới, chủ động ứng cử với Thời Đường: “Để tôi bế anh ấy đi phòng y tế.” Làm thuộc hạ, nhất định phải biết phân ưu với cấp trên đầu tiên, thấy mình đưa Chúc Chu đi thì sẽ không làm lỡ Thời Đường tiếp tục trượt tuyết.

Nhưng cậu ta vừa dứt lời, Thời Đường đã cởi hai ván trượt ra, nói: “Không cần.” sau đó cẩn thận bế Chúc Chu lên.

Thời Đường bế Chúc Chu lên rồi dặn Tiểu Lâm: “Cậu đưa Quan Quan lại đây.”

Sao Tiểu Lâm có thể ngờ Thời Đường sẽ nhiệt tình như vậy chứ, cứ tùy ý ôm lấy Chúc Chu như vậy.

Đừng nói Tiểu Lâm, bản thân Chúc Chu cũng kinh ngạc, vốn định giãy dụa, miệng nói liên tục: “Không cần không cần, tôi có thể tự đi ——” lời còn chưa nói hết, Thời Đường đã ném một ánh mắt nhàn nhạt qua, theo bản năng, Chúc Chu không dám động đậy nữa, cứ thế bị bế lên, trên mặt vì đủ loại cảm xúc mà hồng lên. Quá lúng túng, dù sao đây cũng là ông chủ, ở đâu có ông chủ làm như thế này, thật là bất tiện.

Trên đường đến phòng y tế, Quan Quan đi cạnh Thời Đường vẫn liên tục hỏi han Chúc Chu.

“Baba, ba làm sao vậy, đau ở đâu, baba, ba có sao không, baba ——”

Chúc Chu kiên nhẫn an ủi bé, dù anh rất đau nhưng vẫn nói với Quan Quan là không sao, chỉ đau chun chút thôi, đi gặp bác sĩ khám chút là được. 

Nhờ giọng nói dịu dàng của Chúc Chu, dần dần Quan Quan không còn nôn nóng như thế nữa, thậm chí còn dí dỏm đùa một câu.

“Baba là công chúa.”

Chúc Chu buồn cười nói: “Tại sao lại nói baba như vậy?”

Tiểu Lâm cũng hiếu kì nhìn Quan Quan.

Quan Quan chỉ vào Chúc Chu, nhưng thật ra là chỉ tư thế Thời Đường ôm Chúc Chu, nói: “Bởi vì trong truyện cổ tích, khi hoàng tử ôm công chúa đều sẽ ôm như thế này ạ.” Trẻ con nghĩ rất đơn giản, Quan Quan vẫn không biết cái gọi là ôm công chúa cụ thể là như thế nào, nhưng thông qua xem hoạt hình và truyện cổ tích, bé đã phát hiện ra một quy luật, khi hoàng tử ôm công chúa thì đều sẽ ôm như vậy.

Cho nên bé nói Chúc Chu là công chúa.

Lần này tất cả mọi người đều cười, Chúc Chu cũng không bị lời con trai nói làm phật lòng hay tức giận, anh giơ ngón cái lên nói: “Bảo bối quan sát thật cẩn thận, nhưng mà không chỉ có công chúa mới được ôm như thế này đâu, khi baba ôm con cũng ôm như thế mà, con quên à?”

Quan Quan nghe vậy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng ha!”

Tiểu Lâm ở bên cạnh không nhịn được cảm khái một câu: “Quan Quan đáng yêu quá, đây là bạn nhỏ đáng yêu nhất mà tôi từng gặp. Hi vọng sau này con tôi có thể đáng yêu bằng một nửa Quan Quan thôi tôi đã thỏa mãn rồi!”

Thời Đường giội cho một gáo nước lạnh: “Đừng có mơ nữa, đến đối tượng cậu còn chưa có đâu.” nghĩ xa như thế làm gì.

Bởi vì Thời Đường thẳng thắn quá, Tiểu Lâm phải hoài nghi, lẽ nào ông chủ nahf mình có đối tượng à?

Tiểu Lâm cố ý ra vẻ đau lòng che mặt nói: “Xin lỗi, tôi không xứng, hu hu hu.”

Phản ứng của Tiểu Lâm chọc cho Quan Quan và Chúc Chu bật cười.

Dọc đường mọi người vừa đi vừa nói, dường như tảng đá trong lòng Chúc Chu cũng không nặng như vậy nữa. Đến phòng y tế, bác sĩ kiểm tra xong nói với Chúc Chu, không bị gãy xương, chỉ bị bong gân thôi, dù hơi sưng chút nhưng chườm đá hai ngày, thay thuốc đúng hạn, tầm một tuần là lành rồi.

Chúc Chu vừa nghe thấy không phải gãy xương, yên lòng hẳn.

“Tốt quá.”

Sắc mặt căng thẳng của Thời Đường cũng thả lỏng.

Nếu như vậy thì Chúc Chu không thế trượt tuyết tiếp nữa nhưng lịch trình trượt tuyết hôm nay cũng sắp kết thúc rồi, Chúc Chu nói có thể đợi chút rồi đi cùng mọi người, đằng nào một, hai giờ thì mọi người cũng phải về, không cần khiến những người khác phải về sớm.

Phó Văn Tri ngồi chung xe với họ, bọn họ đi về, xe kia cũng không còn chỗ, Phó Văn Tri cũng phải về, Chúc Chu không muốn gây phiền hà cho người khác.

Phó Văn Tri đúng giờ tập hợp, sau khi lên xem mới phát hiện Chúc Chu bị thương. Cậu ta rất thích Chúc Chu, cảm thấy nói chuyện với anh rất thoải mái, nghe tin Chúc Chu bị thương, lập tức nói với anh: “Ông nội em biết xoa bóp trị thương, từ nhỏ em đã học một chút, nếu anh không ngại thì em có thế giúp anh xem xem.” 

Chúc Chu có ấn tượng không tệ về Phó Văn Tri, hơn nữa người ta đã nói như vậy rồi, anh cười tất, đáp: “Cậu không chê thối là được.”

Chân Chúc Chu chẳng hề thối, anh không vận động nhiều, vừa vận động đã ngã ra đấy, cho nên không bị ra mồ hôi, tất nhiên sẽ không thúi. Thật ra Phó Văn Tri cũng không ngại, dù sao đối phương bị thương, cậu cũng hiểu cho, người ta không ngại cậu ta là tên nửa mùa, cậu càng không nói gì.

Chỉ là khi Phó Văn Tri đặt tay lên chân Chúc Chu định quan sát kĩ mắt cá chân bị sưng của anh thì cảm thấy sau lưng như bị gai đâm. Cậu quay đầu lại, phát hiện trong gương chiếu hậu là ánh mắt Thời Đường đang nhìn chỗ bọn họ, Phó Văn Tri gật đầu với Thời Đường một cái, nói: “Tôi giúp Chu ca kiểm tra cái chân một chút.”

Thời Đường mím môi, ừm một tiếng.

Nếu có đủ hiểu Thời Đường, cũng đủ tinh tế thì có thể nhận ra tiếng “ừm” này còn mang theo chút miễn cưỡng.

Cùng lúc đó, Vương Ngọc Tỳ đã trở lại nơi ở, đang trầm mặt ngồi trên ghế salon trong phòng khách, không nói lời nào.  

Triệu Nhiên giả vờ tự nhiên nói: “Em muốn tắm không? Nếu em chưa muốn tắm thì anh tắm trước nhé.” Sau khi tách khỏi Thời Đường ở tiệm cà phê, gã còn tưởng Vương Ngọc Tỳ sẽ nổi trận lôi đình ngay tại tiệm cà phê, thế nhưng họ chỉ im lặng nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Vương Ngọc Tỳ nói một câu: Về thôi.

Sau đó họ về đây, trên đường Vương Ngọc Tỳ cũng không nói gì, không muốn để bầu không khí quá căng thẳng, Triệu Nhiên chủ động đánh vỡ sự yên lặng, nói một câu như thể không có vấn đề gì xảy ra.

Triệu Nhiên nói xong, Vương Ngọc Tỳ vẫn không nói câu nào, sắc mặt y rất khó nhìn.

Triệu Nhiên cởi áo khoác, nói năng nhẹ nhàng: “Chờ anh tắm xong sẽ giải thích chuyện Chúc Chu với em được không?”

Triệu Nhiên vừa mới quay người định đi tắm, Vương Ngọc Tỳ đã cầm cái chén trên bàn ném xuống đất, giọng điệu tức giận: “Anh còn mặt mũi mà đi tắm à? Hôm nay anh làm tôi rất mất mặt anh có biết không? Anh có chút tự giác nào của người làm sai không hả? Sao giờ tôi mới phát hiện ra da mặt anh dày như vậy chứ?”

Triệu Nhiên quay người nhìn Vương Ngọc Tỳ đang tức giận chỉ trích gã, lập tức đi qua nắm chặt vai Vương Ngọc Tỳ: “Em nghe anh giải thích đã, Ngọc Tỳ. Anh sợ em giận, cho nên mới muốn từ từ giải thích cho em. Lúc đó anh đã muốn nói với em Chúc Chu là bạn trai cũ của anh, tại em cứ sợ bỏ lỡ Thời Đường, nhất định phải đi qua bắt chuyện, anh cũng không cản được em!” Phong cách trước giờ của Triệu Nhiên vẫn luôn nhất quán, trước hết phải làm mình trong sạch, đổ hết sai lầm lên đầu người khác. 

Vương Ngọc Tỳ gặt tay Triệu Nhiên ra, nói: “Ha ha, cho nên bây giờ là lỗi của tôi? Ban đầu có nhiều thời gian như vậy sao anh không giải thích đi, mãi sau anh phát hiện không gạt được mới định nói với tôi, mà tôi một lòng muốn mở rộng rao thiệp cho công ty, sợ Thời Đường rời đi, muốn trao đổi với Thời Đường, cũng muốn mượn mỗi quan hệ bạn học của anh với Chúc Chu, tạo mối quan hệ. Kết quả là, bạn học cũ cái gì, rõ ràng là người yêu cũ, người ta có khi quên anh rồi, anh còn đuổi theo sán lại, làm sao, định nối lại tình xưa à? Ha ha ha, thật là nực cười.”

Triệu Nhiên thấy Vương Ngọc Tỳ đã giận không nhịn nổi, lập tức thức thời nhận sai: “Vâng vâng vâng, là lỗi của anh. Nhưng anh thực sự không muốn nối lại tình xưa với cậu ta, chỉ không ngờ ở đây cũng đụng mặt thôi! Em phải tin anh, người anh yêu nhất chỉ có em thôi!”

Vương Ngọc Tỳ cười lạnh đánh giá Triệu Nhiên, lạnh lùng nói dứt câu rồi quay về phòng ngủ.

“Ly hôn đi, không còn gì đáng nói nữa.”

Triệu Nhiên cả dại ra, không dám tin, miệng lẩm bẩm: “Không không không không ——” sau đó mới phản ứng lại, vội vã đuổi theo Vương Ngọc Tỳ.

“Ngọc Tỳ, anh sai rồi, em cho anh một cơ hội đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play