Sô cô la đặt trên tủ đầu giường, không biết là do lệch múi giờ hay do tâm tình hắn, tối đó Thời Đường ngủ không ngon giấc, cứ lăn qua lộn lại, trong đầu chỉ nghĩ về Chúc Chu.

Nghĩ về công việc của anh, nghĩ về tình yêu của anh, nghĩ về dáng vẻ bận rộn trong bếp của anh.

Suy nghĩ khác thường này khiến người ta theo bản năng chọn né tránh nó trước đã, sau đó mới cẩn thận dùng logic của mình để phân tích.

Thời Đường chưa bao giờ trăn trở vì một người đến độ mất tập trung, trằn trọc trở mình như vậy. Khi ở bên Diệp Hàng chưa từng như vậy, ở cùng người yêu trước đó nữa cũng chưa từng.

Hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện yêu đương có thể có đủ loại hình thức, hắn chỉ cần nói rõ yêu cầu của mình, người kia đồng ý thì bắt đầu hẹn hò, không đồng ý thì đường ai nấy đi.

Hắn chưa bao giờ phải đau đầu vì chuyện tình cảm.

Thời Đường nghĩ cả đêm vẫn không thông bèn dậy sớm, sau khi ăn sáng thì ra ngoài cùng Tiểu Lâm.

Trong đầu chỉ có “Rời xa, rời xa, bình tĩnh, bình tĩnh”.

Cụ thể đi làm gì thì Chúc Chu không biết, chỉ là trước khi đi Thời Đường đi có dặn không cần chuẩn bị cơm trưa, bữa tối có ăn hay không thì đến lúc đó sẽ nhắn tin báo cho anh biết tình huống cụ thể, không gửi tin thì không cần làm sớm làm gì.

Chúc Chu cũng không để ý, vì Thời Đường vẫn luôn là người có biểu hiện mờ nhạt, nói gì làm gì cũng không đao to búa lớn, vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn, anh cũng không nhìn ra được gì. Đợi Thời Đường rời đi, Chúc Chu mới đưa Quan Quan vui vẻ phấn khởi xuống trấn nhỏ dưới núi dạo chơi. 

Tối qua mới chỉ nhìn thấy trấn nhỏ lúc buổi tối, ban ngày còn chưa xem, hôm nay phải ngắm nghía thật kỹ một phen mới được!

Buổi tối đã đẹp, buổi sáng càng đẹp hơn!

Du khách nào đến với Interlaken(1) cũng không thể phủ nhận điều này

Buổi trưa không cần nấu cơm cho Thời Đường, Chúc Chu cùng Quan Quan ghé vào một quán ăn trong trấn nhỏ ăn, ăn cheese fondue(2), còn cả bánh khoai tây sợi chiên(3), những món này đều là món ngon của Interlaken, không ăn thì coi như phí cả chuyến đi.

May thay hai ba con đều không phải người kén ăn, tuy rằng Chúc Chu thấy vị của món cheese fondue hơi lạ, nhưng Quan Quan lại ăn ngon lành, món khoai tây sợi chiên đều được hai ba con cho một ngón cái, rất ngon lành.

Chúc Chu còn gọi cho Quan Quan một hộp bánh ngàn lớp nhân gà nấm sốt kem(4), bên trong lớp bánh có thịt gà, phối hợp cùng nấm, hành tây và sốt, hương vị ngon vô cùng, ban đầu Chúc Chu chỉ ăn thử một miếng của Quan Quan, sau đó cũng không nhịn được phải gọi thêm một cái.

Món này rất ngon, lớp bánh giòn tan, thịt gà bên trong cũng rất mềm, bọc trong phần sốt kem, ăn một miếng là lại muốn ăn cái thứ hai.

Chúc Chu gọi cho Quan Quan một ly nước ép trái cây tươi, còn gọi cho mình một ly bia.

Nước ép hơi lạnh, Chúc Chu không dám để Quan Quan uống hết, một phần của nó cũng vào bụng anh.

Giải quyết xong bữa trưa, Chúc Chu cùng Quan Quan tản bộ trong trấn nhỏ, chầm chậm đi tới bên hồ, nhìn mặt mồ trong vắt sạch sẽ, phản chiếu trời xanh mây trắng. Bọn họ ngồi nghỉ trên ghế, cứ ngồi lặng yên như vậy, Quan Quan cũng rất yên tĩnh, không ai lên tiếng cả, tắm nắng, ngắm phong cảnh, hưởng thụ sự tốt đẹp này.

Qua mấy phút, Chúc Chu rút điện thoại ra, nói: “Nơi này đẹp quá.”

Quan Quan dựa thân mình vào người Chúc Chu, nói theo: “Thật là đẹp.”

Tiếp theo tất nhiên là không thể thiếu bước chụp ảnh lưu niệm rồi.

Đầu tiên là chụp mấy bức thuần phong cảnh, sau đó Chúc Chu chụp cho Quan Quan và cảnh đẹp mười mấy tấm. 

Hôm qua nhịn không đăng bài lên tường, hôm nay dù thế nào cũng không nhịn được.

Cảnh đẹp nhường này sao có thể không chia sẻ cho bạn bè trên mạng chứ?

Sau khi Lam Hòa Trần thấy ảnh thì bình luận ngay một câu: “Cảnh đẹp, người cũng đẹp.”

Đương nhiên là y phải bình luận rồi, nếu không Vương Chính Huệ thấy Chúc Chu đăng bài mà không thấy con bà bình luận hay nhấn like thì nhất định sẽ đánh y một gậy.

Chúc Chu trả lời: Cảm ơn.

Đằng sau còn thêm icon cười trộm.

Bà nội Lam Lam cũng bình luận rất sớm, đại khái là phong cảnh đẹp, Quan Quan đáng yêu, Chúc Chu thì gầy, ra ngoài phải ăn cơm thật ngon vào vân vân.

Hai ba con ngồi bên hồ một lúc, sau đó lại men theo một con đường nhỏ dẫn đến trang trại. Hai bên có hàng rào, bên trong có bò sữa, Quan Quan mới chỉ thấy gia súc khi đi tham quan trang trại nông thôn thôi, lần đầu tiên bé được nhìn thấy một khi chăn nuôi động vật lớn như vậy đó.

Nhóc con vô cùng phấn khích.

Thực ra đã đến Interlaken tuyệt đối không được bỏ qua một chuyện, đó là đi trượt tuyết.

Nghe Tiểu Lâm nói ngày mốt sẽ đến núi Jungfrau(5) trượt tuyết, bởi vì mai mọi người trong công ty mới tới. Ngày mai họ sẽ nghỉ ngơi một chút, đi tham quan xung quanh trấn nhỏ, ngày kia chờ mọi người nghỉ ngơi xong, tập trung lại rồi sẽ đi trượt tuyết, Chúc Chu và Quan Quan cũng đi cùng.

Hơn 3 giờ chiều, Thời Đường gửi tin về báo buổi tối sẽ về nhà ăn cơm tối, Chúc Chu nhìn thời gian, thấy ra ngoài cùng đủ lâu rồi bèn đưa Quan Quan về nhà. Trên đường về anh còn mua một bó hoa, đều là hoa tươi mới cắt trong ngày, rất đẹp.

Khi Phó Văn Tri đi vào sân, Chúc Chu vừa mới cắm hoa vào lọ xong, nghe tiếng nên ra cửa xem thì thấy Phó Văn Tri đang đứng trong sân.

Phó Văn Tri vốn đang cười thầm, khi nhìn thấy người đi ra không phải Thời Đường mà là một người đàn ông xa lạ, cậu sửng sốt một chút, sau đó giữ phong độ gật đầu chào hỏi. 

“Xin chào, tôi là nhân viên tập đoàn Phong Đình, Phó Văn Tri, giám đốc dự án. Đây là chỗ ở của giám đốc Thời đúng không?” Lúc nói chuyện cậu ta còn tưởng mình đi nhầm, lui ra sau vài bước nhìn biển số nhà ở bên ngoài.

Đúng rồi mà, quản gia nói giám đốc Thời ở đây, thế nhưng người đàn ông này là ai đây?

Phó Văn Tri đứng hình, thấy khó hiểu thôi rồi.

Chúc Chu nghe thấy là tìm Thời Đường, nghĩ có lẽ là người của công ty đến, cầm kéo sửa nốt cành hoa nhỏ cuối cùng, nói: “Giám đốc Thời và Tiểu Lâm ra ngoài rồi, tối mới về.”

Bởi vì thái độ Chúc Chu đúng mực, giọng điệu lại tự nhiên, Phó Văn Tri không tài nào đoán được thân phận của anh.

Do hiếu kỳ, cậu không nhịn được mà chủ động hỏi: “Xin lỗi, ngài là?”

Chúc Chu cười nói: “Tôi chỉ là một đầu bếp.”

Phó Văn Tri nhận được một đáp án khiến anh ta càng thêm khó hiểu, Phó Văn Tri vốn luôn thông minh nay ngơ ngác quay người bỏ đi, ai biết câu này chỉ là tự giễu thôi đâu.

Nếu Thời Đường không ở đây thì không có lý do gì để cậu ở lại hết.

Nhưng trong đầu cậu luôn suy nghĩ tại sao lại có một người đàn ông xa lạ trong biệt thự của giám đốc Thời. Trên ngọn núi có bố trí nhiều biệt thự kiểu dáng tương tự, sau khi Phó Văn Tri tới Interlaken thì vào một căn cách chỗ Thời Đường 30m, ở cùng hai đồng nghiệp khác.

Hai đồng nghiệp kia vừa hạ cánh rồi về làng du lịch đã đi ngủ bù lấy sức, cậu ta thì muốn đến chỗ Thời Đường chào hỏi, kết quả lại ra về tay trắng, còn gặp được một người lạ.

Trước khi Thời Đường về nước tiếp quản công ty, Phó Văn Tri đã công tác được 4 năm rồi. Năm nay cậu ta 29 tuổi, nhờ có năng lực, lại lanh trí, cậu ta được thăng chức từ giám đốc bộ phận lên phó giám đốc rất nhanh. Năm đầu tiên Thời Đường về nước, đến tháng 10 thì đề bạt cậu thành giám đốc, quản lý bộ phận dự án.

Trước mặt một tổng giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai, năng lực lại xuất chúng, hơn nữa hình như vừa mới quay lại trạng thái độc thân, Phó Văn Tri sùng bái Thời Đường thấy đây là một cơ hội, định cố gắng một chút, theo đuổi Thời Đường. Cậu thấy mình lớn lên cũng không đến nỗi nào, còn từng lên mạng tra thông tin của Diệp Hàng, tuy khuôn mặt của Diệp Hàng tinh xảo hơn, nhưng cậu lại cao hơn Diệp Hàng một chút, thêm nữa năng lực cũng không kém, cố gắng hơn chút không chừng lại cưa được nam thần ấy chứ?

Kết quả là vất vả lắm mới có cơ hội cùng nhau ra nước ngoài, sau khi hạ cánh, cậu ta hứng khởi đến biệt thự của Thời Đường, nhưng chưa gặp được Thời Đường mà lại gặp một người mình không nhận ra là ai, hơn nữa nhìn dáng dấp của anh ta cũng không phải một nhân viên phục vụ.

Quần áo nhàn nhã, lời nói đúng mực, đối đáp cũng tự nhiên.

Phó Văn Tri không biết người này ở đâu ra.

Tuy ngày nào Chúc Chu cũng đến công ty đưa cơm, nhưng đi cũng là đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, thời gian anh đến cũng là thời gian nhân viên chuẩn bị nghỉ trưa ăn cơm, Phó Văn Tri chưa từng gặp Chúc Chu nên không biết anh.

Trong đầu Phó Văn Tri chỉ có một suy nghĩ: Lẽ nào giám đốc Thời không hề độc thân mà vẫn luôn có nửa kia!

Cậu ta cố ý mở app nội bộ của công ty ra, mở hồ sơ của đội ngũ quản lý. Mọi người có thể tùy ý truy cập vào tài liệu cá nhân của cấp lãnh đạo, ví dụ như tuổi tác, giới tính, tình trạng hôn nhân, thành tựu nổi bật, đều có thể xem rõ ràng

Phó Văn Tri mở tài liệu cá nhân của Thời Đường ra, load hai lần, đều hiện ra là chưa kết hôn, cậu ta yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Nói chứ, mới kết thúc chuyện hẹn hò được một hai tháng thôi nhỉ? Sao mà nhanh như vậy đã có đối tượng mới, lại còn kết hôn được.

Hay là người thân?

Chắc hẳn chỉ là thân thích thôi, ừm.

Phó Văn Tri để mình tỉnh táo lại, trở lại chỗ mình ở, sắp xếp từ ngữ gửi cho Thời Đường một tin nhắn, báo họ đã hạ cánh và đến làng du lịch rồi, tiện thể hỏi xem mấy giờ Thời Đường về, tối có muốn đi ăn cơm cùng mọi người không.

Đơn độc mời Thời Đường ăn cơm thì Phó Văn Tri chưa dám, cho nên chỉ có thể dựa vào danh nghĩa của các đồng nghiệp cùng mời thôi.

Phó Văn Tri có năng lực, cũng đáng tin, Thời Đường khá coi trọng cậu ta, nhìn vào thành tích trong quá khứ và hiểu hiện sau khi sát hạch của cậu ta, hắn đã tự tay đề bạt Phó Văn Tri lên vị trí giám đốc, hai tháng nay người này cũng không làm hắn thất vọng.

Với những cấp dưới đắc lực, coi như cho Phó Văn Tri mặt mũi, Thời Đường thấy tin nhắn thì trả lời một câu.

“Không cần, tôi sẽ về muộn chút, các cậu cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.” Thời Đường cũng không để Chúc Chu chuẩn bị thêm một phần cơm, dù đối phương có là cấp dưới đắc lực đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn để Chúc Chu làm thêm một phần cơm cho người khác, đây là bản năng, cho nên hắn ngay lập tức từ chối khéo một cách tự nhiên.  

7 giờ hơn Thời Đường về, Chúc Chu đã nhận được tin của Thời Đường, cho nên biết hắn sẽ về muộn chút. Hắn vừa về thì múc một bát canh nóng cho hắn uống trước, sau đó xào món chay là có thể ăn cơm.

Quan Quan ngồi trong phòng khách tự chơi, nghe đến uống canh thì cũng nhảy từ trên ghế xuống nói với Chúc Chu: “Con cũng muốn uống, con cũng muốn uống!”

Khi Thời Đường ăn canh thì Chúc Chu kể chuyện hôm nay có người đến tìm hắn.

“Xế chiều hôm nay có một nhân viên của công ty cậu, hình như là giám đốc gì đó, tên Phó Văn Tri, đến tìm cậu. Nhưng cậu không có ở đây, cậu ta cũng về luôn.”

Thời Đường bình tĩnh ăn canh, nghe vậy đặt bát canh xuống, đáp: “Tôi biết rồi.”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên. Chúc Chu đi ra, đứng ở hành lang nhìn ra bên ngoài nhìn một cái, quay đầu nói với Thời Đường đang ngồi bên bàn ăn, “Là nhân viên đã đến đây hồi chiều.”

Thời Đường nói: “Anh đi làm cơm.” Ý là giờ ngoài làm cơm ra thì cái gì anh cũng không cần lo, tôi lo là được.

Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, đi gặp Phó Văn Tri.

Phó Văn Tri không ngờ sau khi giám đốc Thời về thì đến sân cậu ta cũng không được vào luôn!

Thời Đường đi ra ngoài, lia ánh mắt ngờ vực về phía Phó Văn Tri, không biết tại sao hôm nay cậu ta cứ cố gắng chạy sang chỗ mình.

Bởi vì Thời Đường đi ra ngoài nên Phó Văn Tri cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa nói chuyện với hắn, người ta cũng chưa kêu cậu ta vào nhà.

Càng không hỏi cậu ta đã ăn chưa, có muốn vào ăn cùng không.

Bỗng nhiên tổng giám đốc trở nên thật lạnh lùng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play