Người này là ai?

Đây là suy nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu Thời Đường, nhưng hắn không hỏi, Quan Quan cũng không nói gì, hiển nhiên là bà không chú ý những hình ảnh mình chọn, chon từng tấm gửi sang, mỗi lần mười tấm ảnh.

Thời Đưởng trả lời một câu: Ảnh chụp đẹp lắm.

Không có hỏi Lam Hòa Trần là ai.

Khoảng năm phút sau, Thời Đường xem lại, phát hiện bức ảnh kia đã bị thu hồi.

Cực lâu trước đây, tin nhắn chỉ có thể thu hồi trong vòng hai phút, nhưng giờ trong vào mười phút cũng có thể thu hồi tin.

Thu hồi mà không có lởi giải thích nào khiến trong lòng Thời Đường có chút không vui, nhưng hắn không có lập trường để nói gì, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Chúc Chu tắm xong đi ra, kiểm tra xem Quan Quan gửi cái gì, thấy một đống ảnh vốn cũng không để ý, nhưng nhìn thấy đến cả ảnh Lam Hòa Trần cũng bị gửi qua, anh lúng túng chọn thu hồi ngay.

Một là thấy lúng túng, hai là dù sao đây cũng là ảnh Lam Hòa Trần, là chuyện tư, như vậy không phải phép nên anh thấy thì vội vã thu hồi tin nhắn.

Sau khi đóng điện thoại, anh quay qua nói chuyện gửi ảnh với Quan Quan, giọng điệu rất nghiêm túc.

“Quan Quan, lần sau con con gửi ảnh phải nhìn thật kỹ, con có thể gửi ảnh của ba và con cho chú nhưng không được gửi ảnh của người khác, như vậy là không lễ phép.”

Quan Quan cũng không biết bên trong có ảnh Lam Hòa Trần, bị baba nói như vậy bé lập tức nhận sai.

“Con không nhìn thấy, con xin lỗi ba, lần sau con sẽ nhìn kỹ hơn ạ.” Bé ngoan ngoãn nhận sai.

Thấy Quan Quan biết sai hứa sẽ thay đổi, Chúc Chu cũng không trách bé con nữa, xoa đầu bé: “Con biết là được rồi, đã muộn thế nàu rồi, chúng ta không tán gẫu với chú nữa nhé, chú bận lắm. Baba kể chuyện cho con nhé?”

Quan Quan không muốn Chúc Chu kể chuyện, bé ôm cánh tay của Chúc Chu, dựa lên người anh, tò mò hỏi: “Baba, chú kia là ai vậy?” Mới nãy Chúc Chu thu hòi ảnh về bé có ngó qua nên thấy được.

Chúc Chu không định giấu diếm, thoải mái nói: “Là đối tượng xem mắt mà bà nội Lam Lam giới thiệu đó, chính là chuyện lần trước ba nói với con, con còn nhớ không?”

Quan Quan ôm chán suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hóa ra là chú này.”

“Đúng thế.”

“Hai người sẽ heẹ hò ạ?”

“Chưa biết nữa, còn chưa gặp mặt đây này. Sau khi gặp mặt, tán gẫu một chút hiểu nhau hơn mới biết ra sao.” Chúc Chu nói chuyện với Quan Quan như nói chuyện với người đồng lứa vậy.

Quan Quan hỏi: “Vậy khi nào hai người gặp mặt? Con có ở đó không ạ? Con ở đâu? Đi học ạ?”

“Nếu như hẹn vào dịp Nguyên đán thì con sẽ ở đó, nhưng con và Lam Lam sẽ ra khu vui chơi giải trí chơi. Những cuộc gặp mặt như vậy chỉ khi hai người ngồi nói chuyện riêng thì mới có không khí, những người khác sẽ không ngồi bên cạnh.”

“Ha, vậy con sẽ chơi cùng Lam Lam!”

“Bảo bối thật ngoan.”

Hai ba con nói liên miên một hồi toàn những chuyện lông gà vỏ toỉ, đa số là Quan Quan ngôi nghê tùy tiện tán gẫu, hỏi sao không thấy mặt trăng đâu, sao chỉ thấy mấy ngôi sao thôi, con có thể để tóc dài không, tóc dài đẹp chỗ nào.

Lam Hòa Trần về nước sớm hơn Thời Đường, ngày Lam Hòa Trần về còn báo cho Chúc Chu biết.

Chúc Chu còn đang trong giai đoạn nghỉ phép, nhưng ngày bà nội Lam Lam sắp xếp lại vừa đúng vào thứ bảy, nên sẽ đưa cả con đi.

Chúc Chu mặc áo phao ngắn, quần bò phối cùng giày Martin, màu sắc và phong cách đều rất đơn giản.

Lam Hòa Trần mặc áo khoác nỉ, đeo kính gọng mỏng, cả người đầy hơi thở tri thức.

Lam Hòa Trần đến sớm hơn Chúc Chu mấy phút, bà nội Lam Lam dắt theo Lam Lam đứng một bên, thấy Chúc Chu dắt Quan Quan, bà chủ động đứng len đi qua, nói với Quan Quan: “Bà nội đưa hai đứa ra khu vui chơi nhé, mua xúc xích ăn nữa, đi nào.” xuống khỏi sân khấu đúng lúc.

Chúc Chu đã nói trước với Quan Quan rồi, cho nên bé chỉ hiếu kỳ chăm chú nhìn Lam Hòa Trần một lát rồi tay trong tay với Lam Lam theo Vương Chính Huệ đến khu vui chơi.

Để lại Chúc Chu và Lam Hòa Trần lần đầu gặp mặt.

Chúc Chu còn đang nghĩ xem phải mở lời như thế nào, Lam Hòa Trần đã lên tiếng trước.

Giọng nói của Lam Hòa Trần y như vẻ ngoài của y vậy, không nhanh không chậm, ôn hòa nhã nhặn.

Mà vẻ ôn hòa của Lam Hòa Trần lại kiên định hơn, Chúc Chu cho người ta cảm giác khá bị động, dễ thuyết phục, nói đúng ra thì Chúc Chu là ôn hòa mềm mại, Lam Hòa Trần là ôn hòa trầm tĩnh.

“Lần đầu gặp, xin chào, tôi là Lam Hòa Trần.”

Chúc Chu đưa tay ra bắt tay với đối phương, nói: “Tôi là Chúc Chu, lớn hơn cậu.” Nói xong Chúc Chu còn hỏi thầm trong lòng, lắm miệng nói câu này làm gì, người ta không biết mày lớn hơn cậu ta hay sao? 

Chúc Chu xoắn xuýt trong lòng không tấy vẻ không nhịn được cười của Lam Hòa Trần.

Lam Hòa Trần cười nói: “Tôi biết, thật ra tôi có chuyện muối nhờ anh.”

Chúc Chu khó hiểu hỏi: “Nhờ tôi?” Anh không nghĩ ra sao Lam Hòa Trần lại tin anh như vậy, đến độ có chuyện muốn nhờ anh.

“Thật ra, mấy năm nay tôi chưa có ý định lập gia đình, là mẹ tôi quá vội, vẫn luôn ép tôi đi kết thân, thu xếp đối tượng cho tôi.”

“Mẹ cậu?”

“Anh không biết? Bà là mẹ của tôi, chính là cô Vương Chính Huệ trong miệng anh ấy.”

Chúc Chu còn tưởng Lam Hòa Trần là họ hàng xa gì đó của nhà họ Lam, không ngờ lại là chú ruột của Lam Lam, con trai Vương Chính Huệ, chuyện này khiến Chúc Chu thấy cạn lời luôn.

Anh không ngờ cô Vương lại giới thiệu con ruột của mình cho anh. Gia đình như họ hẳn nên lựa chọn nhưng người ưu tú hơn mới phải, anh chỉ là một đầu bếp tư chăm con mà thôi.

Dù nói con người không nên phân chia là ba bảy loại, nhưng thực tế thì trong xã hội này vẫn lưu ý đến chuyện môn đăng hộ đối, đăc biệt là những gia đình lớn như nhà họ Lam vậy. Chúc Chu càng nghĩ càng thấy không tiện.

“Không biết, tôi còn tưởng cậu chỉ là thân thích thôi.” Bởi vì loại quan hệ này nên Chúc Chu thấy hơi căng thẳng, nói xong đưa cốc nước lên nhấp một hớp.

Lam Hòa Trần an ủi Chúc Chu: “Anh không cần thấy kinh ngạc, có thể bà sợ anh từ chối xem mắt với tôi ngay lập tức thôi, tính bà vốn vậy mà.”

Dưới sự động viên của Lam Hòa Trần, Chúc Chu gật đầu, dần bình tĩnh lại, tuy nhiên nhìn qua thì nụ cười vẫn có chút lúng túng. Đúng là anh thấy hơi áp lực, nếu lúc đó biết là con trai của bà nội Lam Lam, chắc hẳn anh sẽ từ chối thẳng luôn, cảm thấy rất không hợp về gia cảnh.

Nhưng Lam Hòa Trần lại thấy tính cách Chúc Chu rất đáng yêu, như khi y làm thí nghiệm, thấy thỏ trắng mắt đỏ căng thẳng đến độ rúc vào góc, nhưng khi y vuốt ve nó, đút nó ăn thì nó sẽ cảnh giác không yên lặng.

Vì Lam Hòa Trần đã an ủi anh, ấn tưởng của Chúc Chu với y không tệ, anh quay ljai chủ đề lúc nãy, hỏi Lam Hòa Trần, “Cậu muốn tôi hỗ trợ cái gì?”

“Tôi muốn anh giúp tôi diễn kịch cho mẹ tôi xem, nói chúng ta có ấn tượng tốt với nhau, đang tìm hiểu, thỉnh thoảng còn cần anh nói với mẹ tôi mấy câu, rằng chúng ta cùng chơi game hay xem phim gì đó. Như vậy khoảng thời gian tôi về nước này hẳn bà sẽ không tích cực sắp xếp mối xem mắt khác cho tôi nữa. Không biết như vậy có làm phiền đến anh không, nếu anh thấy không tiện thì cứ từ chối, tôi biết như vậy rất mạo muội.”

Chúc Chu nghe thấy Lam Hòa Thần chưa có ý định kết hôn thành gia lập thất đã rõ Lam Hòa Trần cũng không tự nguyện đến xem mắt, cho nên khi y nói đến cuối anh cũng không thấy bất ngờ.

Thậm chí còn nghiền ngẫm một lúc, hỏi một câu.

“Vậy phải làm bộ đến bao giờ?” Là một người độc thân, Chúc Chu thấy việc này cũng không thấy có gì khó khăn, coi như quen thêm một người bạn, giúp bạn bè chút việc.         

“Tôi sẽ ở trong nước đến mùa hè năm sau, đến lúc ấy tôi sẽ đi Pháp. Đợi đến khi tôi sang Pháp, bà sẽ không làm gì được tôi nữa. Lúc ấy tôi sẽ nói tìm hiểu xong thấy không được hợp lắm, hoặc anh nói cũng được, đến lúc ấy chúng ta bàn bạc lại sau.”

Lam Hòa Trần muốn dựa vào Chúc Chu để bảo vệ nửa năm tới ở trong nước này của mình có thể trôi qua một cách bình thản, không bị mẹ “quấy rầy”.

Chúc Chu suy nghĩ một lúc, sảng khoái đồng ý.

“Được, cũng không phải chuyện phiền toái gì. Khi cậu cần tôi giúp cậu chặn thì gọi điện hoặc gửi cho tôi cái tin là được.”

Mặc dù tính cách anh mềm mại, nhưng bất ngờ thay lại cũng rất phóng khoáng, Lam Hòa Trần đưa tay ra nói: “Rất hân hạnh được biết anh.”

“Ha ha, coi như giúp một người bạn.”

Lam Hòa Trần cười nói: “Tôi tưởng chúng ta đã là bạn rồi.”

Chúc Chu nghĩ anh chàng này thật biết nói chuyện, gãi đầu đáp, “Cậu nói đúng.” Quả nhiên là người có nội hàm, đến cách nói chuyện cũng không giống anh.

Buổi chiều xem mắt, hai người hàn huyên một giờ rồi ra về. Lam Hòa Trần có lái xe, đưa Chúc Chu và Quan Quan về nhà rồi mới lái xe về hầm để xe nhà mình.

Trên đường Vương Chính Huệ vẫn luôn dò hỏi Lam Hòa Trần đủ thứ, đối phương có phải một người trẻ tuổi rất ổn không, tuy còn nuôi con nhưng đứa nhỏ được dạy rất tốt, rất lễ phép.

Mãi đến khi Lam Hòa Trần nói “Cũng không tệ lắm”, Vương Chính Huệ mới dừng lại, sau đó bày ra vẻ mặt “Mẹ nói không sai mà”.

“Vậy được rồi, con thấy không tệ thì tiếp xúc thêm một thời gian, cũng đừng để lỡ một mối nhân duyên tốt.”

“Vâng.”

Ngoài Vương Chính Huệ không ngừng hỏi han ra, trên đường trở về hay trong thang máy Quan Quan cũng không ngừng hỏi đủ thứ.

“Hai người hản huyên chuyện gì vậy, có nói về con không ạ?”

“Có nói, chú bảo con rất đáng yêu.” Đây là sau đó mới nói tới.

Quan Quan được khen rất vui vẻ, cười nói: “Con cũng thấy chú rất đẹp trai!” Đây là lời nói thật, lúc này Quan Quan dã quên mất một chú đẹp trai khác. 

Chúc Chu ôm bé lên: “Vậy baba đâu rồi?”

Quan Quan ôm cổ Chúc Chu đáp: “Baba đẹp trai nhất!” Giọng cũng lớn hơn một chút. 

Chúc Chu hôn Quan Quan một cái, “Bảo bối thật dẻo miệng! Đúng là đại bảo bối của ba.”

Tối hơn 10 giờ Thời Đường mới về, lúc ấy Chúc Chu và Quan Quan đã rơi vào mộng đẹp rồi. Hắn không biết gì về chuyện Chúc Chu đi xem mắt, nhưng vì bức ảnh kia mà hắn đã suy đoán ra không ít khả năng.

Thời Đường về sớm, Chúc Chu không biết chuyện ấy, anh cho rằng phải một hai ngày nữa Thời Đường mới về. Vì vậy Thời Đường tắm rửa xong nhắn cho Chúc Chu một tin thoại, nói cho anh biết hắn đã về đến nhà.

Ý là ngày mai có thể nấu cơm như bình thường, như vậy mai hắn cũng có thể được ăn sáng như thường. Vừa nghĩ đến cơm tây lạnh như băng, súp đặc mùi vị quái lạ, hắn lại vô cùng mong nhớ những món canh quê nhà, đặc biệt là canh Chúc Chu nấu. 

Không phải do món tây không ngon, chỉ tại hắn thích ăn món nước nhà, cảm giác nóng hôi hổi mới có hương vị gia đình.

Chuyện Chúc Chu đi xem mắt vẫn là do Quan Quan thích liên miên cằn nhằn với hắn nói ra.

Lúc đó hắn chưa ăn sáng, đang uống nước, Chúc Chu thì bận rộn trong bếp. Quan Quan tỏ vẻ thần bí ghé sát vào người hắn, ngoắc tay với hắn, hắn thấy buồn cười, cúi xuống gần bé.

Quan Quan chia sẻ bí mật nhỏ của mình với Thời Đường.

“Chú ơi, chú biết không? Hôm qua baba cháu đi xem mắt đấy! Gặp được một chú rất đẹp trai luôn!”

Trong miệng còn nước, mắt còn mang ý cười, mà Thời Đường không kịp chuẩn bị, suýt nữa đã bị sặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play