Chúc Chu cũng không biết Quan Quan đã gửi bao nhiêu ảnh, anh ngâm mình xong đi ra, Quan Quan đã nằm ngủ trên giường rồi, bên cạnh còn có máy tính bảng và điện thoại của anh. Anh đắp kín chăn cho con, sau đó nằm lên giường cầm điện thoại mới biết, hóa ra con đã gửi chừng 100 tấm hình qua, thậm chí còn xem lẫn mấy video tự sướng cười haha của hai cha con.
Chúc Chu 囧 luôn, nhanh chóng gửi qua một cái emoji chảy mồ hôi: Mới nãy tôi còn đang tắm, không ngờ con lại gửi nhiều ảnh qua như vậy, xin lỗi xin lỗi!
Thời Đường trả lời: Không có gì, chụp đẹp lắm.
Chúc Chu nghĩ đối phương chỉ khách sáo thôi, không để trong lòng, sợ quấy rầy Thời Đường, trả lởi: Cảm ơn, muộn rồi, ngủ đây. Thời tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.
Thời Đường: Được, ngủ ngon.
Thời Đường ngồi trước bàn làm việc trả lời xong tin nhắn thì sờ bụng, cứ thấy chưa được no, dạ dày trống trải dẫn đến tâm tình cũng có vẻ trống trải theo.
Loại cảm giác gian nan này còn khó diễn tả bằng lời hơn việc tiếp tục một mối tình.
Nôm na thì giống một người chưa bao giờ thiếu nước bỗng nhiên phải chịu khát, có thể tưởng tượng được cảm giác kia dằn vặt thế nào.
Không chỉ có mỗi Thời Đường “nhớ” hai ba con, bà nội Lam Lam cũng nhớ Chúc Chu.
Tuy tạm thời con trai chưa về được nhưng để hai người tán gẫu trên mạng một chút vẫn được mà, chênh lệch múi giờ cũng chẳng sao, nhưng lúc nào liên lạc cũng được, không phải người trẻ tuổi đều thích thức đêm sao?
Ngày thứ ba, Chúc Chu đưa Quan Quan đến cửa hàng bán đặc sản chọn quà lưu niệm. Quan Quan mua cho Lam Lam hai gói thịt bò khô và heo khô, xếp hàng một hồi lâu. Chúc Chu thì mua mấy vật trang trí bằng gốm sứ, màu trắng tinh, rất hợp bày trong nhà Thời Đường, còn có mấy hoa quả khô để nấu canh nữa, không mua đồ ăn vặt cho Thời Đường, bởi vì anh luôn cảm thấy Thời Đường là một người rất chú ý đến đồ ăn, sẽ không thích ăn vặt. Ngoài ra, Chúc Chu còn mua cho mấy bạn nhỏ trong lớp Quan Quan mấy món quà, một hộp quà vặt lớn, có thể để cô giáo chia đều cho mỗi bạn, trong lớp cũng ít người, chắc chắn đủ chia.
Trước 11 giờ rưỡi đã quay lại khách sạn nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó kéo theo hành lý đã đóng gói gọn gàng ra trạm tàu cao tốc. Lúc tới thì chỉ có một cái vali, trong balo cũng chỉ có đồ dùng hàng ngày linh tinh, giờ trong balo phồng to nhét đầy quà cáp, trong vali có nguyên một ngăn xếp kín hoa quả khô.
Về đến nhà, Chúc Chu cất hết đồ đạc đi, vọt vào tắm cùng Quan Quan, tùy tiện ăn cái gì đó, rồi hai ba con ngã ra giường ngủ say như chết. Buổi sáng dậy sớm quá, đi tới đi lui tới giữa trưa, tàu xe mệt nhọc, giờ phải ngủ một giấc nạp năng lượng.
Vốn Chúc Chu xin nghỉ phép ba ngày, hôm nay không cần làm cơm, nhưng nếu đã về thì có khí tối cứ sang nhà Thời Đường nấu cơm, ăn cùng nhau, cả nhà đều tiện, cũng không nhất thiết phải nghỉ đủ ba ngày.
Buổi chiều Thời Đường còn chưa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Chúc Chu.
“Thời tiên sinh, tối nay ăn canh rong biển nhé, cơm tối có cơm niêu với sườn, cậu thấy có được không?”
Thời Đường còn tưởng sáng sớm ngày mai Chúc Chu mới quay lại làm việc, không ngờ anh vừa về đến nhà thì buổi tối đã làm việc trở lại rồi. Trong lòng hắn thấy cảm động, tuy rằng trên mặt thì vẫn không nổi một gợn sóng, thậm chí tin nhắn hồi âm cũng chỉ gửi một chữ.
Chúc Chu nhận được tin nhắn bèn bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Sau khi Quan Quan rời giường thì cầm đồ chơi cùng quà vặt mới mua ở thành phố bên cạnh ra ngòi chơi ngoài phòng khách, vừa chơi vừa ăn, thỉnh thoảng nói một hai câu với Chúc Chu đang bận rộn trong bếp.
Khi Thời Đường trở lại, đèn đuốc trong nhà sáng rỡ, trong không khí còn có mùi thơm nhàn nhạt truyền ra từ bếp nữa.
“Chú!” Quan Quan càng ngày càng thân với Thời Đường, tình hữu nghị cách mạng không thể nào quên, thấy Thời Đường đã về, bé hứng thú dạt dào lấy gói thịt heo khô còn chưa bóc trong tay ra đi qua.
Thời Đường thay giày xong cũng đi về phía bé, hai người đứng đối diện nhau, Thời Đường cúi đầu nhìn bé.
Quan Quan đưa thịt khô trong tay cho Thời Đường, tuy bảo là thân nhưng đứng trước mặt chú Thời bé vẫn hơi ngại, chỉ cười chứ không lên tiếng.
Thời Đường tưởng bé nhờ mính bóc hộ, yên lặng xé vỏ, trả lại.
Quan Quan lắc đầu một cái nói: “Chú ăn!” Noí xong thì chạy tung tăng vào bếp, vừa chạy vừa nói với Chúc Chu trong bếp: “Ba ơi, chú về rồi ạ, có thể ăn cơm rồi.”
Chúc Chu đáp một tiếng: “Con chớ vào, ba bưng đồ ra là được, con cứ chờ ngoài phòng khách đi, đừng chơi ở đây.” Khi người lớn bưng cơm canh nóng, tốt nhất là trẻ con không nên chạy tới chạy lui trong bếp, miễn cho bị va vào, ngã ra đất còn may, chứ nước sôi xối vào người mới nguy hiểm.
Khi Quan Quan đi ra thì thấy Thời Đường đang cầm thịt heo khô ăn.
Quan Quan ra phòng khách, cầm xe tô nhỏ trên ghế salon lên, hỏi Thời Đường đang chuẩn bị về phòng thay đồ: “Ngon không ạ?”
“Không tệ.”
“Cực kỳ ngon!”
Quan Quan nói xong, miếng thịt khô nọ đã vào miệng Thời Đường hết rồi. Thời Đường ủng hộ như vậy, Quan Quan vui vẻ cười cho đôi mắt cong cong, Thời Đường vào phòng rồi bé vẫn còn vui vẻ cầm ô tô nhỏ trượt qua lại trên mặt bàn.
Tặng được món đồ mình yêu thích đương nhiên là vui vẻ rồi.
Được uống canh rong biển mỹ vị, cả người Thời Đường như được thả lỏng từ trong ra ngoài vậy, giống như đang bị đông cứng trong gió rét lại được thả vào ôn tuyền (1), lỗ chân lông trên người được thả lỏng đầy thư giãn.
Thời khắc này đây, Thời Đường luôn kiệm lời cũng không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Càng ngày càng ngon.”
Hiếm khi được Thời Đường mở miệng tán thưởng, Chúc Chu được khen mà sợ, vội vàng nói: “Cảm ơn, có thể là do cậu uống quen rồi cho nên mới thấy càng ngày uống càng ngon đó.” Chúc Chu không dám kiêu ngạo, trả lời khiêm tốn như vậy.
Thời Đường lắc đầu phủ định, nói: “Thực sự ngon.”
Quan Quan đang cầm thìa ăn canh ngồi cạnh cũng phụ họa: “Canh rong biển baba làm ngon thật mà!”
Nhìn thấy một lớn một nhỏ cùng nhau khen ngợi, Chúc Chu lộ ra biểu tình giống Quan Quan khi bé thẹn thùng.
Thời Đường nhìn Chúc Chu, lại nhìn Quan Quan, cười cười, tiếp tục ăn cơm.
Thời Đường yêu thích bầu không khí hiện tại, thậm chí còn hưởng thụ nó. Hắn còn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để Chúc Chu ở lại nhà hắn làm việc thật lâu, tăng tiền lương là đương nhiên. Thậm chí hắn còn nghĩ khi các cấp lãnh đạo của công ty đi công tác cũng có thể để Chúc Chu đi cùng hắn, đưa cả bé con đi cũng được, chi phí ăn ở của bé hắn sẽ tự chi.
Làm người quản lý, nâng cao mức độ hạnh phúc của cấp dưới là điều hắn nên làm.
Đúng rồi, hôm nay chưa mua hoa, mai phải nhớ mua về.
Anh thích hoa.
Nghĩ tới đây, Thời Đường còn chưa cảm ơn quà lưu niệm Chúc Chu đem về cho mình.
“Ngoài hoa ra anh còn thích gì nữa?”
Câu hỏi bất thình lình này của Thời Đường khiến Chúc Chu không kịp phòng bị, thuận miệng đáp: “Xem phim.”
“Được.”
Thiếu chút nữa Chúc Chu đã hỏi ‘được cái gì’, nhưng anh phanh kịp. Phương thức dò hỏi đơn giản lại thô bạo này của Thời Đường anh cũng dần dần quen và sắp thích ứng rồi, có lẽ không đầu không đuôi, hắn chỉ hiếu kỳ tùy tiện hỏi một chút, cũng không có ý gì đặc biệt.
Thời Đường nói: “Vật trang trí đẹp lắm, bày trên bàn sách trong thư phòng.”
“Cậu thích là tốt rồi.”
Hôm sau khi Thời Đường trở lại, không chỉ đưa Quan Quan cầm hoa về mà còn xách thêm một bao đựng đĩa phim blue-ray. Bản giới hạn, bản chính thức, bản độc quyền vân vân đều đủ cả, hơn 20 đĩa, rất nặng, nên khi Quan Quan muốn giúp hắn, hắn đã từ chối.
Thời Đường không đưa thẳng đĩa phim cho Chúc Chu, sau khi đưa hoa cho anh xong, hắn cất đĩa phim vào hộp đặt dưới TV. Cất gọn đâu vào đấy xong, hắn quay sang nhìn Chúc Chu đang cắm hoa, hời hợt nói: “Trong nhà có rất nhiều phim nhựa, anh xem có bộ nào anh chưa xem, muốn thì có thể cầm về, xem ở đây cũng được.”
Chúc Chu cũng không nhìn xem Thời Đường đang làm gì, nghe hắn nói trong nhà cũng có phim nhựa, ánh mắt anh sáng lên, như đứa nhỏ được thấy món kẹo ưa thích, cầm lọ hoa tới trước TV nhìn hộp đựng đĩa, vừa nhìn vừa nói: “Trong nhà có đĩa phim hả? Thế mà tôi không biết.” Anh không chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh bên này nên không chú ý thấy thay đổi ở kệ TV cũng là bình thường.
Thời Đường đứng cạnh nói: “Ừm, tự anh xem xem có những gì.” Buông câu nói nhẹ như gió, Thời Đường xoay người về phòng thay quần áo.
Quan Quan rửa xong tay đi ra, thấy Chúc Chu đang ngồi xổm cạnh TV, trong tay gẩy qua gẩy lại, bé hiếu kỳ đi qua xem, mà bé xem không hiểu, nhưng cũng không làm phiền Chúc Chu, lấy một cành hoa trong tay Chúc Chu chơi.
Chúc Chu nhìn hộp đĩa phim của Thời Đường, bên trong có rất nhiều bộ anh chưa từng được xem, hơn nữa không có bộ nào không phải là bản blue-ray!
Càng xem cả người anh càng rạo rực, hay quá, hay thật đấy!
Thời Đường nghĩ cách tăng cao độ hạnh phúc trong công việc cho Chúc Chu.
Chúc Chu thì lại đang cảm thán, công việc này thật sự là quá hoàn hảo! Quá hợp với anh!
Buổi tối dọn dẹp xong, trước khi về nhà, Chúc Chu mượn từ chỗ Thời Đường ba đĩa phim. Tối đó sau khi dỗ Quan Quan ngủ, anh vặn nhỏ âm lượng TV, ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách, vừa ăn đồ nhắm vừa uống bia. Căn phòng có bật máy sưởi không để lọt một tia giá lạnh nào, cả người anh thoải mái như một ao nước xuân, mặt nước còn có hoa lá trôi nhẹ, cảm thấy ấy cực kỳ tốt.
Giờ phút này chỉ thuộc về một mình anh thôi.
Buổi tối ngày thứ năm sau khi hai ba con trở về từ chuyến đi, bà nội Lam Lam đứng dưới lầu nhìn thấy Chúc Chu đưa Quan Quan xuống lầu, sau đó lập tức nói chuyện thêm thông tin liên lạc.
Mãi đến ngày thứ năm mới nhìn thấy Chúc Chu là bởi vì ba ngày trước trời trở gió lạnh, Chúc Chu không đưa con xuống lầu chơi, bèn tranh thủ tối nào cũng xem phim.
Bà nội nhanh tay đưa thông tin liên lạc của con trai cho anh, dặn: “Hai đứa mau thêm bạn đi, thêm xong thì có thể tùy ý nói chuyện về sơ thích hoặc về cuộc sống. Cháu có biết chơi game không? Cũng có thể chơi cùng nhau trò nào đó. Giờ thỉnh thoảng cô còn chơi game online đây, có rất nhiều bạn trên mạng.” Bà vẫn chưa nói cho Chúc Chu biết người bà giới thiệu là con trai bà, sợ khiến người ta có áp lực.
Chúc Chu lấy điện thoại ra thêm bạn với đối phương, sau đó nói với bà nội Lam Lam: “Đã gửi lời mời kết bạn rồi ạ, cảm ơn cô, để xem sao ạ.” Chúc Chu không phải người quá cứng nhắc, nhưng thoạt nhìn thì anh ôn hòa nhưng trong xương cũng có chính kiến của mình, chỉ là đa số thời gian anh không thích tính toán chi li với người khác. Khi ai đó chạm tới ranh giới của anh anh mới để lộ mặt đó ra, giống như lần trước nới chuyện với Chúc Phạn vậy.
Anh không muốn đổi công việc theo lời em trai. Anh sẽ hạnh phúc hơn, hơn nữa chủ yếu là vì Quan Quan nên anh sẽ không tùy tiện rời bỏ hoàn cảnh công việc hiện tại. Vì vậy anh mới từ chối nghe theo kiến nghị của Chúc Phạn.
Mặc gì họ là anh em, nhưng cũng chẳng thân thiết là bao, thậm chí còn không quá quen nhau. Tự nhiên Chúc Phạn lại để ý đến công việc của anh như vậy, anh chỉ có thể nghĩ rằng do y thấy anh làm ảnh hưởng đến hình tượng của nhà họ Chu thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT