Hôm nay là là lần Chúc Chu tới đón Quan Quan trễ nhất, cô giáo cũng hơi sốt ruột, gọi điện thoại cho Chúc Chu hỏi nguyên nhân, nói uyển chuyển thì là hỏi có phải anh đã gặp chuyện gì không.
Chúc Chu lập tức nói xin lỗi, tới ngay đây, tự nhiên có chút việc cần phải làm, thật sự rất xin lỗi.
Bởi vì có ấn tượng tốt về Chúc Chu nên cô giáo hỏi xong cũng không nói gì, còn dặn anh đừng gấp, tren đường chú ý an toàn.
Một số thầy cô giáo ở lại vườn trẻ luôn, nên cũng không sốt ruột tan tầm lắm, bởi vì dù các cô có đi làm hay tan tầm, nếu không ra ngoài chơi, thì sẽ vẫn ở trong vườn trẻ, trông trẻ con cũng không sao, chỉ là cảm thấy bé con còn nhỏ, bạn bè đều về hết, nhiều lớp tắt đèn tối om, chỉ có lớp họ sáng đèn, một đứa trẻ như bé ngồi một mình cùng cô giáo quá đáng thương.
Bởi vì đang là thời gian tan làm, cô giáo lấy điện thoại ra, thỉnh thoảng lại nhắn tin chat với bạn bè, khá thả lỏng.
Tuy Quan Quan đang cầm đồ chơi trong tay nhưng tâm trí lại không đặt lên đồ chơi, thỉnh thoảng bé lại xoay người, quỳ trên ghế salon rướn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, muốn nhìn thấy Chúc Chu xuất hiện.
Nhưng nhìn thật nhiều lần, Chúc Chu vẫn chưa xuất hiện.
Gửi trẻ lại muộn thì muộn nhất 8 giờ rưỡi phải đón bé về rồi, mà Chúc Chu nán lại chỗ của Thời Đường quá lâu, trên đường lại hơi hoảng hốt, 8 giờ 40 mới về đến nơi. Mặt trời đã khuất dạng từ lâu, bầu trời chỉ còn màu lam thẫm và màu đen, vườn trẻ đền đuốc sáng rỡ, đa số các lớp đã tắt đèn đóng cửa, chỉ còn lớp của Quan Quan là sáng đèn.
Khi Chúc Chu xuất hiện ở cổng vườn trẻ, Quan Quan đang trong trạng thái uể oải lập tức nhảy từ trên ghế salon xuống, kích động nói với cô giáo đang chờ mòn mỏi ở một bên: “Cô ơi, baba của con đến rồi! Baba đến rồi!” Vừa nói bé vừa chỉ tay về phía cửa lớn, Chúc Chu đang đi tới.
Cô giáo cũng có chút uể oải, dù sao ban ngày đã phải đi làm rất vất vả, sau khi tan làm còn không được nghỉ ngơi, vẫn luôn phải chăm trẻ con.
Chúc Chu áy náy, không chỉ là với con mà còn đối với cô giáo nữa.
Cho nên hai bên vừa thấy mặt, Chúc Chu đã cúi người nói xin lỗi.
“Xin lỗi cô giáo, hôm nay tôi bận quá, nán lại trên đường một lúc. Thật sự rất xin lỗi, làm cô thêm phiền rồi.”
Quan Quan nhìn Chúc Chu đang cúi người, đi tới nắm tay anh, không biết nên nói cái gì.
Cô giáo dịu dàng xua tay nói: “Vừa hay tối nay tôi cũng không đi đâu, vẫn ở trong vườn trẻ thôi. Lần sau anh đến sớm chút là được, không có chuyện gì đâu. Mau mau cho Quan Quan về nhà thôi, tối nay hơi lạnh, trên đường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Có thể nói cô giáo là người dịu dàng nhất Chúc Chu gặp được trong ngày hôm nay, Chúc Chu nắm tay Quan Quan, nhỏ giọng bảo bé tạm biệt cô, cả cảm ơn cô giáo nữa.
Quan Quan ngoan ngoãn làm theo từng câu.
Chúc Chu rất vui vì mặt trời đã lặn, vì cô giáo dịu dàng nên viền mắt anh lại đỏ lên, nhưng không sợ Quan Quan phát hiện. Anh không bế Quan Quan lên, bởi vì anh sợ Quan Quan sẽ phát hiện vẻ mặt chật vật của mình, khiến con bất an.
Sau khi Quan Quan rời khỏi vườn trẻ cùng baba, bé giang tay nhón chân muốn Chúc Chu bế bé.
“Baba, bế.” Bé nghiêng người nhìn Chúc Chu, tay giơ lên cao cao.
Chúc Chu không bế, nỗ lực chớp mắt mấy cái, sau đó hơi cúi đầu làm bộ bình thường nói với Quan Quan: “Hôm nay baba hơi mệt, hôm nay có thể không bế bảo bối được không?”
Tuy Quan Quan rất muốn được baba bế một lúc, nhưng bé luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, thấy baba bảo mệt, hơn nữa đây còn là lần đầu Quan Quan thấy baba nói mình mệt, lập tức thả tay xuống, ôm một tay của Chúc Chu: “Được ạ, Quan Quan và baba tay trong tay nha.”
“Bảo bối ngoan quá.” Thấy Quan Quan không khóc không quấy, còn chủr động nắm tay anh, thiếu chút nữa Chúc Chu đã không kìm được nước mắt của mình, nhưng anh vẫn nhịn xuống được, quay mặt hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên lại mỉm cười cùng Quan Quan về nhà.
Có thể do hôm nay Chúc Chu quá yên tĩnh, Quan Quan cũng im lặng hơn mọi khi, không cằn nhằn với Chúc Chu, cũng không hờn dỗi tại sao lại đến đón bé muộn như vậy. Hai ba con cứ thế không nói lời nào về nhà.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Chúc Chu nói mấy câu Quan Quan mới đáp mấy lời.
Chúc Chu còn đang gặp khó khăn với tâm tình ngột ngạt của mình, không thể chăm chút cho cảm xúc của Quan Quan một cách hoàn mỹ được, anh đã cố rồi.
Sau khi về đến nhà, Chúc Chu không đói bụng, uống một cốc nuóước cho Quan Quan đi tắm xong cũng tự mình tắm qua loa, chơi với con một lúc, nhưng Quan Quan cũng không muốn chơi lắm, chỉ muốn Chúc Chu ôm bé ngủ thôi.
“Baba, ba ôm con ngủ, đợi con ngủ rồi ba hẵng đi được không ạ.” Giọng điệu năn nỉ.
Chúc Chu cũng không có sức kể chuyện cho Quan Quan, nghe vậy thì gật đầu vén chăn chui vào, ôm bé đáp: “Được, baba đợi con ngủ rồi mới về phòng mình.”
Yêu cầu nho nhỏ này được thỏa mãn, Quan Quan cười vui vẻ rúc vào lồng ngực của Chúc Chu.
Chúc Chu nhẹ tay vỗ về trên lưng Quan Quan, chốc chốc lại ru bé ngủ.
Một tay Quan Quan níu chặt lấy góc áo Chúc Chu, như sợ không gặp được baba.
10 giờ Quan Quan mới ngủ. Khi Chúc Chu đứng dậy, bàn tay nhỏ bé của Quan Quan còn đang siết chặt áo của anh, Chúc Chu nhẹ nhàng rút góc áo của mình ra khỏi tay bé.
Dém chăn cho con, vuốt gọn tóc tai, hôn nhẹ lên trán bé, rồi Chúc Chu mới quay người tắt đèn rời đi.
Đêm nay nhất định là một đêm không mấy vui vẻ.
Chúc Chu nghĩ nếu ở một mình sẽ không nhịn được mà rơi nữa mắt, nước mắt mà anh đã nhịn xuống rất lâu.
Nhưng khi anh đứng một mình trong phòng ngủ, mở mịt nhìn giường của mình, anh nghĩ đến lời Thời Đường, thế mà nước mắt không rơi xuống.
Tuy rằng anh vẫn thấy oan ức khổ sở như trước.
Anh đau lòng, điều này không thể phủ nhận được.
Nhưng Chúc Chu không phải đứa trẻ mười mấy tuổi bất lực, anh đứng trong bóng tối thở dài thườn thượt, mượn ánh trăng mò tới bên giường, vén chăn nằm vào.
Cha từng nói với anh, xã hội tàn khốc, có rất nhiều chuyện không thể nào đi theo ý muốn của anh.
Chỉ là mấy câu khiển trách thôi, cũng có gì đáng nói cả.
Chúc Chu luôn biết cách an ủi mình. Có những người cần phải tìm kiếm người khác chữa lành cho mình.
Chúc Chu lại giỏi tự chữa trị, dù anh là một người sợ phiền phức, nhưng anh cũng là một người lạc quan luôn hướng về phía trước.
Tuy tối hôm nay khó ngủ, nhưng Chúc Chu vẫn suy nghĩ lạc quan, bắt đầu từ ngày mai là anh có thể đến vườn trẻ đón Quan Quan thật sớm rồi.
Như vậy, một đêm vốn tưởng sẽ trằn trọc lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Thậm chí Chúc Chu còn nghĩ, mai trốn học một hôm, cho Quan Quan ra ngoài dạo chơi một vòng, hôm nay đã để con trai chịu ấm ức rồi, cũng đã làm phiền cô giáo.
Nói là trốn học nhưng sáng hôm sau Chúc Chu vẫn gọi điện cho cô giáo xin nghỉ đàng hoàng.
“Cô giáo, hôm nay trong nhà có việc nên không đi học được, tôi xin cho con nghỉ một hôm. Hôm qua đã làm phiền cô quá rồi.”
Cô giáo của Quan Quan là một cô giáo trẻ dịu dàng, vừa mới tốt nghiệp trường sư phạm được hơn hai năm, chuyện gì cũng tự mình làm, với các bé cũng vừa là thầy vừa là bạn, là một người trong sáng lương thiện, các phụ huynh đều rất tin tưởng và yêu mến cô.
Cô giáo nhận được tin cũng không hỏi nhiều, gửi lại một nụ cười: “Nhận được rồi ạ. Vậy hẹn mai gặp nha, ngài nhớ cho Quan Quan uống nhiều nước, hôm qua bác sĩ nhà trẻ kiểm tra khoang miệng cho các bé có nói Quan Quan bị nhiệt, có thể cho bé ăn ít trái cây.”
“Được, cảm ơn.”
Xin nghỉ với cô giáo xong, Chúc Chu qua phòng Quan Quan. giờ còn sớm, Quan Quan vẫn đang ngủ, tuy còn đang trong mộng nhưng lông mày bé hơi nhíu lại.
Chúc Chu đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày của bé, xoa xoa hai cái, đứa bé này mới chịu giãn mày ra, lông mi khẽ run run, Chúc Chu thu tay về, chỉ sợ đánh thức Quan Quan.
Thấy Quan Quan ngủ say rồi, Chúc Chu đi chuẩn bị bữa sáng.
Nhớ hôm qua Quan Quan muốn anh bế mà anh lại từ chối, Chúc Chu càng nghĩ trong lòng càng thấy hổ thẹn, bữa sáng chuẩn bị vô cùng long trọng, tất cả đều là món Quan Quan thích ăn.
Cháo trắng nấu kèm trứng bác thảo cùng thịt nạc (1), một đĩa cải xanh xào (2), một đĩa tôm nõn xào (3), còn có một đĩa thịt bò xào (4), phối cùng một đĩa tỏi đường (5) nhỏ.
Bánh bao và quẩy đều mua ở hàng ăn sáng bên ngoài tiểu khu mà Quan Quan thích nhất kia.
Lúc thường phải đi học nên Quan Quan vừa mở mắt ra sẽ thấy ngay Chúc Chu đến gọi bé rời giường, nhưng hôm nay Chúc Chu muốn cho bé ngủ thêm một lát. Bé tự tỉnh, mở mắt ra không thấy Chúc Chu đâu, nghĩ đến chuyện tối qua, lại thêm giấc mộng không tốt bé mơ thấy, mấy thứ này kết hợp lại với nhau, Quan Quan òa khóc, bé bò xuống khỏi giường, vừa bò vừa gọi.
“Baba, baba —— “
Lúc này Chúc Chu vừa đặt đồ ăn lên bàn ăn, nghe tiếng lập tức đi vào phòng Quan Quan, vừa đi vừa cởi tạp dề trên người ra ném lên tay vịn ghế sofa.
“Baba đến đây, baba ở đây! Bảo bối đừng sợ.”
Thấy Quan Quan quỳ trên giường khóc hồng cả mắt nhìn anh, Chúc Chu đau lòng không thôi, anh đi tới nói: “Con mơ thấy ác mộng sao? Đấy là mơ thôi, baba ở với con, đừng sợ.”
Nhìn thấy Chúc Chu, Quan Quan liền giang tay ra muốn ôm một cái, tiếng khóc nhỏ dần, nước mắt trên mặt được Chúc Chu lấy tay gạt đi.
Chúc Chu bế Quan Quan lên, vừa dỗ vừa bế vào phòng vệ sinh, thấy bé đã bình tĩnh lại, đặt bé lên bồn cầu, cho bé đi vệ sinh trước đã.
“Nãy baba còn đang chuẩn bị bữa sáng cho con đây, đều là món con thích ăn. Đợi con đánh răng rửa mặt xong là chúng ta có thể ăn rồi.”
Dù có đang ngồi trên bồn cầu thì Quan Quan cũng nắm lấy tay Chúc Chu, tiểu xong lập tức giang tay thật cao muốn Chúc Chu bế bé.
Chúc Chu không từ chối, ôm con nên nói: “Muốn baba giúp con rửa mặt không?”
Quan Quan nhìn baba và mình trong gương, ngây ra một lúc rồi mới ra hiệu để ba thả bé lên cái ghế nhỏ trước bồn rửa, bé muốn tự rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt xong, Quan Quan tỉnh táo lại, khôi phục trạng thái, cười hì hì về phòng thay quần áo, ríu ra ríu rít với Chúc Chu đang đi sau để hỗ trợ.
“Baba ơi thơm quá!”
Chúc Chu giúp bé cởi áo ngủ, sau đó lại giúp bé mặc quần áo vào, thấy Quan Quan thay đồ xong thì đi lấy cặp sách, anh nói với bé: “Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, không đi vườn trẻ, không cần lấy cặp sách đâu.”
Mắt Quan Quan sáng lấp lánh như ánh sao, nhảy chân sáo đến bên cạnh Chúc Chu, ôm chân anh lắc lắc: “Có thật không ạ? Chúng ta đi đâu chơi ạ?!” Quan Quan rất bất ngờ, cũng vô cùng hưng phấn.
“Hay là chúng ta thảo luận chuyện này lúc ăn điểm tâm nhé? Hm? Con không đói sao? Baba đói lắm rồi nha!” Chúc Chu cố ý xoa bụng biểu thị mình đói.
Quan Quan bị động tác xoa bụng của Chúc Chu chọc cười.
“Bụng bụng của con cũng đói rồi! Con muốn ăn ạ!”
“Đi!” Chúc Chu dễ dàng bế Quan Quan lên nhanh chân đi ra phòng khách, khiến Quan Quan không chuẩn bị trước kêu to lên, ôm chặt lấy cổ của anh. Sau xác dịnh baba đã ôm bé chặt rồi, bé sẽ không bị ngã xuống, Quan Quan toét miệng cười khanh khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT