Khi về đến nhà, Chúc Chu đã ăn xong kem rồi, hộp kem của Quan Quan còn chưa hết. Chúc Chu sợ nếu bé con ăn hết cả hộp thì cơ thể sẽ không chịu nổi, sau khi ăn hết phần mình thì nửa dỗ nửa gạt để Quan Quan chia kem cam cho anh.
Đối với baba, Quan Quan luôn luôn rất hào phóng, làm sao biết âm mưu của Chúc Chu được, ba một miếng con một miếng ăn nốt.
Chúc Chu lấy điện thoại di động vừa ghi hình anh dụ dỗ Quan Quan cho mình ăn thêm kem, vừa đợi khi Quan Quan không nhìn thấy mặt mình sẽ cười trộm.
Cười trộm xong lại nghiêng đầu qua nói với Quan Quan đang cúi đầu xúc kem: “Uầy, ăn ngon thế, baba còn muốn ăn thêm miếng nữa, có được không?”
Quan Quan hào phóng gật đầu: “Đương nhiên là được, đây ——” thìa kem vừa xúc định cho vào miệng mình, nghe được lời Chúc Chu, lại chuyển hướng cho Chúc Chu ăn.
Chúc Chu a một cái ăn luôn, lộ vẻ mặt “Ăn ngon quá”.
Nhìn thấy biểu tình khoa trương của baba, Quan Quan cười ra tiếng, tự xúc cho mình một miếng, sau đó lại xúc cho Chúc Chu một miếng.
“Baba, ba ăn nữa không?”
Chúc Chu gật đầu, xoa xoa Quan Quan đầu nói: “Muốn ăn nữa.”
Quan Quan xúc miếng cuối cùng cho Chúc Chu, nhìn thấy Chúc Chu đang quay video, còn biết cười với ống kính.
Chúc Chu ăn xong, dừng ghi hình, đứng lên nói: “Được rồi, ba đi thu quần áo vào, lát nữa chúng ta tắm nhé?”
Quan Quan cầm hộp kem rỗng và thìa nói: “Vâng ạ.” ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc Chúc Chu ra ban công thu quần áo, Quan Quan nhìn hộp kem rỗng, cho thìa vào khều khều, ăn nốt chút kem chảy bên trong mà cũng đắc ý ra trò, không hề cảm thấy baba ăn quá nhiều, ăn hết cả phần của bé.
Chúc Chu thu quần áo quay lại, Quan Quan vừa vứt rác xong đang định ra ban công tìm anh.
Chúc Chu nói: “Không phải muốn tắm sao? Con tự về phòng lấy quần áo ngủ và khăn tắm đi, cả quần chíp nữa.”
Quan Quan gật đầu: “Vâng.” chạy bình bịch về phòng mình lấy quần áo.
Chúc Chu gấp quần áo cất vào tủ, chợt nhớ hoành thánh trong tủ còn chưa đưa cho Chu Nhất Thành, báo với Quan Quan một câu, vào bếp lấy đồ.
Chúc Chu cầm hoành thánh sang nhà Chu Nhất Thành ở đối diện, nhấn chuông cửa, qua một hồi lâu, khi Chúc Chu cho là trong nhà không có ai nên chuẩn bị về thì cửa mở ra từ bên trong.
Chu Nhất Thành tóc tai hơi lộn xộn, mặc áo tắm, thấy là Chúc Chu, cười nói: “Tôi đang định đi tắm, còn tưởng mình nghe nhầm nữa chứ.”
Chúc Chu đưa hoành thánh cho y, nói: “Tôi cũng chuẩn bị tắm, đây là hoành thánh mới làm, hộp kia là bánh chẻo.”
Chu Nhất Thành nhận đồ: “Cảm ơn, vậy không mời cậu vào nhà ngồi nữa, Quan Quan đang ở nhà một mình nhỉ.”
“Ừ, không ngồi đâu, tôi phải về đây.”
“Được, ngày khác cậu rảnh, mời hai người ăn cơm. Đừng từ chối, nếu không về sau tôi không nhận đồ cậu làm được nữa.”
“Không thành vấn đề. Chờ hôm nào có thời gian rảnh, mời anh đến nhà, tôi tự mình làm một bàn cho Thành ca, nếu dì rảnh thì mời cả dì tới nữa.”
“Được, vậy nhé, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chu Nhất Thành cầm hoành thánh và bánh chẻo nhìn theo Chúc Chu vào nhà đóng cửa, thấy Chúc Chu đóng cửa xong mới đóng cửa bên mình.
Chu Nhất Thành vào nhà bếp cất đồ vào tủ lạnh.
Vừa mới khép tủ lại, có người ở cửa bếp phía sau y nói: “Ai vậy, tốt bụng thế, còn tặng đồ ăn nữa?”
Chu Nhất Thành hời hợt nói: “Một hàng xóm mà thôi, đi nào.” Dứt lời muốn lôi kéo người kia về phòng ngủ.
Người kia cười xoa xoa bụng nói: “Vừa hay hơi đói bụng, hay chúng ta nấu bánh chẻo đi, em cũng thích ăn bánh chẻo.”
Chu Nhất Thành không tiếp lời, ra khỏi phòng bếp, vừa đi về phòng ngủ vừa nói với người kia: “Lười mở bếp, còn phải rửa nồi rửa bát, anh gọi cho em thức ăn ngoài, thích ăn bánh chẻo hả? Gần đây có một quán bánh chẻo phương bắc, tay nghề khá ổn.”
Người kia nhìn vẻ mặt Chu Nhất Thành, không tiếp tục đề nghị ăn bánh chẻo nữa.
“Thôi, muộn rồi, chợt nhớ ra dạo này em đang giảm béo, không ăn nữa, đi, cùng tắm nhé?”
Chu Nhất Thành lộ ra nụ cười, bước tới ôm người nọ: “Được.”
Chúc Chu ngâm nga điệu hát dân gian không biết tên, đi vào phòng Quan Quan. Quan Quan vừa tìm đủ quần áo của mình, tuy còn hơi lộn xộn, nhưng nhìn thấy Chúc Chu, bé ngại ngùng cười, ngửa mặt giơ đồ trong ngực lên: “Baba, con tìm xong hết rồi!” Một mặt tranh công, mong được khen.
Chúc Chu ôm Quan Quan lên: “Quan Quan của ba đúng là một bảo bối siêu đỉnh, đi, đi tắm thôi!”
Đột nhiên Quan Quan được cắp từ dưới đất lên, đầu tiên giật mình một cái, sau đó dựa sát vào lồng ngực của Chúc Chu cười khanh khách.
Chúc Chu dạy Diệp Hàng được một tuần lễ, công việc chỗ Thời Đường cũng được chuyển sang chính thức.
Chúc Chu không cần tự mình bàn bạc việc chuyển chính thức, nhân viên bên trung tâm môi giới sẽ đích thân liên lạc hệ với Thời Đường. Trước tiên tiếp nhận yêu cầu của chủ thuê, chờ bàn bạc phương án đại khái xong, nhân viên công tác sẽ liên hệ với Chúc Chu, hỏi ý kiến của anh, nếu hai bên cùng thấy thoả mãn với điều khoản hợp tác và sắp xếp, điều kiện phúc lợi sẽ không thiếu.
Qua thông tin của nhân viên công tác, Chúc Chu biết Thời Đường hy vọng sau này anh có thể chuẩn bị cơm hộp đưa đến công ty, không chỉ phụ trách làm cơm tối, mà giống thứ bảy hàng tuần, trưa và tối đều phải lo toan cơm canh cho hắn. Về mặt tiền lương, lương tăng gấp đôi, có trợ cấp đi lại. Một tháng có hai ngày nghỉ, muốn nghỉ lúc nào thì thương lượng với chủ thuê, một tháng có thêm một ngày nghỉ vì lý do cá nhân đột xuất, khấu trừ một ngày lương coi như bồi thường cho chủ thuê.
Thật ra ban đầu Thời Đường định ba bữa một ngày cũng giao cho Chúc Chu phụ trách, nhưng nếu để Chúc Chu phụ trách cả ba bữa thì anh phải qua đây ở. Nghĩ đến đây, Thời Đường theo bản năng gạt bỏ suy nghĩ này đi.
Thời Đường ghét việc không gian cá nhân bị người khác xông vào, nhà của hắn, là lãnh địa của hắn, không ai được phép lởn vởn cả ngày trong lãnh địa của hắn.
Nếu không phải ham muốn của hắn với đồ ăn mạnh hơn sự độc chiếm về không gian thì Thời Đường đã chẳng mời đầu bếp tư nhân về nhà làm cơm, tình nguyện đến quán ăn tư nhân giải quyết rồi đi.
Nhưng nghĩ đến việc dùng cơm tại chỗ người khác trong một thời gian dài như vậy, hắn cũng không mấy dễ chịu.
Cứ xoắn xuýt như vậy, nhưng lại không có cách nào vẹn cả đôi đường, hắn không thể không lấy lùi làm tiến, tự nói với bản thân, đối phương chỉ là nhân viên đến làm cơm thôi, cũng không phải một sinh vật sống muốn xâm chiếm lãnh địa của hắn khiến người khác khó chịu.
Hắn phải chuyên nghiệp lên, tém tém lệ khí lại, phân chia rạch ròi ai khiến hắn không thoải mái, ai có thể tạo cho hắn cảm giác yên bình thư thái.
Vừa nghĩ như vậy, cố chấp của Thời Đường có vẻ cũng không bám sâu như vậy.
Đứng trước những câu hỏi trắc nghiệm, người trưởng thành như Thời Đường biết làm thế nào để cân bằng, không thể cân bằng được thì điều chỉnh nội tâm của mình để thích ứng. Hắn luôn có thể tìm ra lối sống phù hợp nhất cho bản thân.
Hắn không cố chấp cũng không bướng bỉnh, chỉ ích kỷ thôi.
Đối với mức lương sau khi chuyển chính thức, Chúc Chu thấy đây là đãi ngộ hậu hĩnh, không có lý do gì để từ chối cả. Cứ như vậy, hoàn toàn không cần phải đi kiếm việc làm thêm nữa, đợi việc dạy học cho Diệp Hàng kết thúc, anh có thể chuyên tâm nghiên cứu thực đơn, nấu cơm cho Thời Đường.
Chúc Chu là một người dễ thỏa mãn, cũng là một người hài lòng với cuộc sống an ổn. Đứng trước mức lương cao như vậy, anh không còn suy nghĩ tìm thêm việc, mà hy vọng mình có thể phục vụ Thời Đường cho tốt, đề cao năng lực nghiệp vụ của mình.
Chần chừ do dự không bằng cải thiện bản thân, dù sao điều kiện người ta cho mình cũng rất khá.
Có công việc như vậy, vừa có thể chăm lo tốt cho gia đình, vừa có thể kiếm lấy đồng lương. Căn nhà anh đã cho thuê kia, tiền thu được có thể bao trọn chi tiêu hàng ngày của hai ba con và tiền thuê trọ của căn phòng nhỏ hiện tại. Như vậy khoản tiền kiếm thêm hiện tại có thể gửi tiết kiệm, gửi tiền định kỳ, sau này cho Quan Quan dùng.
Có công việc ổn định, Chúc Chu thấy yên tâm hơn, sau khi ký hợp đồng, Chúc Chu tận dụng hai ngày nghỉ ngơi, đưa Quan Quan đi chơi vườn thú trong nội thành.
Đã lâu chưa được đi đâu xa cùng baba, Quan Quan vui sướng vô cùng. Tối đó hai người cũng không về nhà, ở lại trong phòng kính của vườn thú. Ban đêm ngắm bầu trời sao, bên ngoài phòng kính có đám động vật nhỏ bầu bạn, chúng nó hoặc ăn lá cây và cỏ non, hoặc túm năm tụm ba nằm nghỉ dưới tàng cây.
Đối với bạn nhỏ Quan Quan siêu yêu động vật nhỏ mà nói, hai ngày sinh hoạt tại vườn thú là một trải nghiệm rất mới mẻ. Chúc Chu quay phim chụp ảnh, sau khi về nhà thì cắt ghép thành nhật ký video, đặt trong nhật ký trưởng thành của Quan Quan.
Từng giai đoạn trưởng thành của con, Chúc Chu không nỡ để sót dù chỉ một tấm.
Thỉnh thoảng anh sẽ lấy mấy tấm hình và video của Quan Quan ra xem, trên mặt thường không kiềm được mà lộ ra nụ cười của cha già, trong đầu đều là “Bảo bối của mình thực sự quá đáng yêu, quá là đáng yêu!”
Lúc trước khi anh đợi đến lượt được xin thụ thai nhân tạo vẫn thường tưởng tượng ra vô số dáng hình của bảo bối tương lai, mà trùng hợp thay, Quan Quan chính là mẫu hình trong tưởng tượng của anh. Giống anh đến tám phần, đầu óc thông minh cũng là mong đợi của anh thời mẫu giáo, theo gen của một người khác, thông minh lanh lợi hơn anh. Người ta là sinh viên tài cao, thủ khoa truường đại học nổi danh, chuyên ngành toán học, kiêm hệ tài chính, tự học về lập trình và phát triển phần mềm. Trải qua sự kiểm chứng của ngân hàng t*ng trùng, nhận được nhiều danh hiệu chuyên nghiệp, đương nhiên cụ thể là danh hiệu gì, chỉ có nhân viên phụ trách xét duyệt tư liệu của ngân hàng biết thôi, không dễ dàng tiết lộ thông tin của người xin sử dụng t*ng trùng, không dễ làm lộ thông tin cá nhân của người quyên tinh.
Lúc ấy anh nhìn qua bức ảnh chụp nửa mặt của người kia, khí tức sinh viên rất mạnh, có dáng vẻ ngây ngô giữa thiếu niên và người trưởng thành, sống mũi cao, đôi mắt thâm trầm đong đầy tâm sự, tóc tai đen nhánh, mang mắt kính gọng đen. Lúc ấy Chúc Chu còn tưởng đối phương cận thị, rất lo lắng, sau đó hỏi ra mới biết, người ta có thói quen đeo kính cản ánh sáng xanh chứ không phải bị cận.
Mặc dù gen của đối phương giá cả đắt đỏ, nhưng sau khi xem các hạng mục trong tư liệu, Chúc Chu rất hài lòng, giao tiền đầy đủ ngay tại chỗ, chiếm được t*ng trùng của đối phương.
Sau đó anh mua một ống và đưa nó đến trung tâm thụ thai nhân tạo. Nhân viên tại trung tâm thấy Chúc Chu chỉ gửi có một ống, hỏi Chúc Chu: “Chỉ có một ống sao? Chẳng may không thành công trong một lần, lại phải giao thêm, thà rằng giao nhiều ống trong một lần. Yên tâm, t*ng trùng không dùng hết trung tâm sẽ trả lại cho khách hàng.”
Chúc Chu nghe xong thấy có lý, bèn đi tìm nhân viên giúp anh liên lạc với ngân hàng t*ng trùng, định mua thêm một ống, đã chuẩn bị cho mọi tình huống, nhưng đối phương lại tiếc nuối nói báo anh biết, anh đã tới chậm rồi.
“Đối phương đã chuộc toàn bộ số t*ng trùng còn lại và tiêu hủy hết.”
Chúc Chu sững sờ, quãng thời gian chờ đợi nhân viên nuôi cấy trồng trọt lúc đó sợ tiền mình trôi theo nước, một lần không thành, lại không mua được ống thứ hai, không phải cũng đổ sông đổ bể sao?
May mắn thay, chất lượng di truyền giữa anh và t*ng trùng của đối phương cũng rất cao, độ sinh động cũng cao, một lần đã thành công.
Vậy mới có đại bảo bối đáng yêu của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT