Nhìn cục bông trắng nhỏ dần khuất sau dãy hành lang gấp khúc, Bạch Tích thu hồi tầm mắt. Ánh mắt có chút trầm tư rũ xuống, tay nhẹ chạm vào sợi đàn, chiếc bạch cầm này cho nàng cảm giác như chính nàng và nó có một sự liên kết nào đó khó nói. Khi chạm vào nàng hoàn toàn không kìm được cảm xúc của bản thân. Đây là chiếc bạch cầm chính tay sư phụ tặng cho nàng, lại không nói rõ vì sao. Người chỉ nói chiếc bạch cầm này vốn dĩ là của nàng, hoàn toàn không nói thêm bất cứ gì nữa.

Nàng bỗng cảm thấy có quá nhiều thứ bí ẩn, có quá nhiều thứ nàng hoàn toàn không biết đến. Những thứ đó lần lượt xuất hiện, đặt ra cho nàng câu hỏi, muốn nàng tìm hiểu nó. Nhưng nàng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, trong lòng cứ như vậy có quá nhiều mâu thuẫn, khiến nàng cảm thấy thật mệt mỏi. Nàng muốn ngủ một chút, nhưng khi nhắm mắt lại nàng lại sợ, sợ cảnh tượng kia một lần nữa xuất hiện trong mơ, cảm xúc ấy như một thanh kiếm sắc bén dần đâm lấy tim nàng, khiến vết thương sâu dần, rỉ máu,... Hết lần này đến lần khác cứ lặp đi lặp lại, đến khi nàng hoàn toàn kiệt sức mà ngã quỵ .

Tâm tư nàng gần đây có chút không tốt, nguyên nhân cũng là đêm cuối cùng trong khu rừng Thuyền Tinh kia. Khi đó nàng đã có một giấc mơ kỳ lạ, mà cũng là rõ rệch nhất từ trước đến nay. Khó có thể nói đó là một giấc mơ, nàng cảm nhận được sâu sắc như nó chính là một phần ký ức của nàng hoàn toàn không phải đang mơ. Tâm nàng rõ ràng thật sự bị kích động, cảm xúc đó hoàn toàn từ chính bản thân nàng phát ra. Nàng thật không có can đảm lại một lần nữa nếm trải tư vị đó, tâm nàng đau, là rất đau khi nhìn thấy hình ảnh kia...

Nhưng có phần không rõ lại mách bảo nàng, nàng muốn một lần nữa mơ lại giấc mơ đó, nhìn thật kỹ gương mặt người ấy. Trong mơ, nàng không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ là trước mặt một nền tối đen như mực. Nàng mơ màng bước đi không xác định, ruốt cuộc phía trước mặt cũng dần có ánh sáng. Khung cảnh xung quanh rất giống nơi Yêu Giới, chỉ là một khoảng trời phủ đầy tuyết trắng quen thuộc, nhưng nàng biết nơi này không phải Yêu Giới. Phía trước mặt là chân trời thật xa, phân chia rõ ràng giữa nền trắng dưới chân và bầu trời trong xanh có vài hạt tuyết nhẹ rơi bên trên. Nàng chậm rải bước đi, bỗng tay nàng có một bàn tay khác nhẹ nắm lấy. Thật ấm áp, làm lòng nàng nổi lên một cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào khó nói, nàng lúc đó không hiểu vì sao mặc cho người đó nắm lấy tay nàng như vậy. Lòng nàng càng lại là mong muốn người này có thể mãi nắm lấy tay nàng, sẽ không bao giờ buông ra.

Nàng ngước nhìn, muốn biết người này là ai, nhưng nàng không thấy rõ được dung mạo của người đó. Nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng cố gắng nhìn thật kỹ, mong có thể nhìn ra được gì đó, nhưng là hoàn toàn không được gì.

Khoảng khắc ngắn ngủi đó không được bao lâu, đột nhiên khung cảnh xung quanh dần thay đổi. Bầu trời bắt đầu xuống sắc, bão tuyết từ đâu kéo đến. Người kia ôm nàng vào lòng che chở, hết mực bảo vệ xông qua cơn bão tuyết. Chưa bao lâu cái ôm đầy sự bảo bọc đó đột nhiên thay bằng sự lạnh lẽo, nàng nhìn sang. Người đó đang dần xa nàng, bàn tay ấm áp cũng dần lạnh đi từ từ buông khỏi tay nàng, người đó trước tầm mắt bắt đầu mờ dần và biến mất. Xung quanh một lần nữa sụp tối hoàn toàn. Nàng giật mình hoảng sợ, đột nhiên mất đi cảm giác được che chở. Giữa khoảng tối kia, trước mắt nàng xuất hiện cảnh tượng làm tim nàng như vỡ vụn ngàn mảnh, chua xót từ đâu xông đến. Gương mặt bỗng chốc có cảm giác ẩm ướt, nước mắt không một tiếng báo trước mà rơi xuống, nàng nất lên trong nghẹn ngào. Nàng không tin vào điều mình thấy, nàng muốn chối bỏ nó.

Nàng trong mơ cố tự hỏi, bản thân nàng là đang bị làm sao vậy? Cảnh tượng đáng sợ này là có liên quan đến nàng sao? Người đó là ai, tại sao lại thê thảm đến vậy...? Nước mắt này là như thế nào? Nàng thật đang khóc sao? Nàng thật sự là đang rơi lệ vì người này?... Nàng từ nhỏ đã tập được cách khống chế cảm xúc của chính mình, không bao giờ để lộ yếu đuối ra bên ngoài, cũng là không bao giờ rơi lấy một giọt nước mắt.

Nhưng... Giờ đây như nỗi đau kìm nén vỡ òa, nước mắt nàng không ngừng rơi, tạo vệt dài lăng trên má, trĩu nặng mà nhiễm lên cả bạch y. Nhưng người đó, hình như là đang nhìn nàng, là nhìn nàng với ánh mắt đầy dịu dàng. Người đó ngược lại trên người là bộ hắc y nhiễm đỏ, xung quanh người phủ lớp tuyết mỏng, y phục bị rách nhiều chỗ không còn nguyên vẹn. Thân người hiện bị hai sợi xích trói kỳ lạ phát ra khí sắc một đen một vàng quấn quanh người, người đó bị xích quấn vào thân cây lớn, nàng chỉ nhìn thấy được táng cây, thậm chí mọi thứ xung quanh người này đều là nền trắng lạnh lẽo của tuyết. Càng làm thứ màu đỏ của máu kia hiện rõ rệt trên người nọ, tô lên vải y nhiễm cả tuyết trắng xung quanh.

Nước mắt nàng hoàn toàn không thể ngừng rơi, cổ họng muốn nói gì đó lại như bị nghẹn đi thốt không thành lời. Vẫn là nhìn không rõ gương mặt người đó, nàng muốn tiến lại gần, nàng thử bước đi nhưng lại không được. Chân nàng hoàn toàn không thể cử động, không nghe theo nàng nữa. Nàng đứng lặng tại chỗ, mặc cho cảnh tượng này một lần lại một lần dày xéo tâm nàng, rồi nàng nhìn thấy. Người hắc y đó nhẹ mỉm cười với nàng, nụ cười như trấn an nàng, đầy ôn nhu. Âm thanh người đó trong trẻo, ấm áp như suối, thập phận làm nàng cảm thấy dễ chịu, từng câu từng chữ người đó nói với nàng vẫn còn hiện hữu mãi trong tâm trí.

"Chờ ta, ta nhất định sẽ tìm thấy nàng. Chúng ta sẽ gặp lại. * * * * * * * Chỉ cần, nàng chờ ta."

"Hứa với ta, có được không?"

Nàng không biết phải làm gì, nước mắt ngày một rơi lợi hại. Câu nói trước có vài từ nàng nghe không rõ, chỉ biết người đó bảo nàng phải chờ, chờ đợi người. Nhìn nụ cười quật cường như vậy, tràn đầy tin tưởng như vậy. Với hình ảnh trái ngược trước mắt, nổi bật nhất vẫn là nụ cười của người, tâm nàng không ngừng bị nụ cười đó đánh vào. Một câu 'gặp lại' liệu có thể gặp lại? Nàng mãnh liệt gật đầu trong nước mắt, trong cảm xúc hỗn độn, không biết là tư vị gì, chỉ mong người ấy có thể lập tức nhận được câu trả lời của nàng. Nàng thấy người đó nhẹ cười đáp lại nàng, ánh mắt người đó như đã chắc chắn quyết định chuyện gì đó, không nói thêm gì nữa...

Đột nhiên, khoảng cách của nàng và người đó ngày một bị kéo ra xa, trước khi xung quanh hoàn toàn bị đổ sụp bởi bóng tối đáng sợ. Nàng mơ hồ thấy được, cái cây to lớn ấy, cùng người hắc y dần bị đốt cháy bởi ngọn lửa không rõ từ đâu xuất hiện. Ánh lửa rực cháy ngày một dữ dội, che đi hình dáng người đó. Nàng hoàn toàn bị làm cho tê tâm liệt phế, cảnh tượng kia sao lại quen thuộc đến vậy... Nàng bị ngất đi trong cơn mơ, nàng đã khóc đến kiệt quệ, nàng còn nhớ chính mình đã không ngừng gào thét mong có thể đến cứu người kia. Nhưng khoảng cách nàng và người ấy cứ như vậy ngày một cách xa. Nàng chỉ biết khóc hận thét gào không thành tiếng mà chẳng thể làm được gì...

Không biết nàng hiện đã thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng kia chưa, nàng chỉ đột nhiên cảm thấy thân thể một lần nữa được bao bộc ủ ấm, cảm giác thật thân thuộc. Sự che chở, bảo vệ này hết sức tin tưởng, mang đến cho nàng là một cảm giác an toàn tuyệt đối. Không tự chủ, nàng rúc vào sự bảo bộc này. Khi nàng mở mắt ra là một nơi vừa xa lạ lại vừa có chút quen, là hang động nơi nàng trị thương. Đột nhiên thân ảnh người hắc y có phần quen thuộc lướt qua, nàng ngước nhìn theo. Đến khi nhìn rõ, nàng cười nhẹ một tiếng cho bản thân. Là Hắc Từ, nàng ấy vào đây là muốn lấy một chút thảo dược. Sao lại có thể là người đó đây, thậm chí nàng cũng không biết được diện mạo của người đó là ra sao.

Nàng thật sự là bị giấc mơ kia làm cho tinh thần có chút không tỉnh táo rồi. Nàng muốn biết được hắc y trong giấc mơ kia là ai, người đó có phải là rất quan trọng với nàng hay không? Bạch Tích ngước nhìn trăng non, nhẹ than một tiếng thở dài..

---------------------------------------------------------

Nơi căn phòng không quá sáng, xung quanh là các kệ sách lớn, các tủ chứa đựng nhiều loại thảo dược quý hiếm. Ánh sáng xung quanh chỉ được thấp lên bởi hai ngọn đèn mờ ảo. Hắc Từ hiện đã trở về lại 'dị hình' bán yêu nửa người nửa mèo của mình. Nàng đứng cạnh cửa sổ nhỏ, nguyệt quang bên ngoài nhẹ soi chiếu vào thân người nàng. Bóng người có chút thê lương đưa mắt nhìn ánh trăng. Tay nàng một lần nữa không tự chủ nhẹ chạm vào đầu hắc sáo bên hông. Nàng đã nghe thấy được, là một đoạn cầm u sầu từ bên ngoài kia. Vừa nghe thấy, nàng không nghĩ ngợi nhiều liền biết người đàn không ai khác là Bạch Tích. Đây là lần thứ hai nàng lại được nghe Bạch Tích đàn. Khi trước nàng đã bị chính tiếng đàn này của nàng ấy làm cho nhiễu loạn tâm tư, lúc đó nàng đã cảm thấy giữa nàng và Bạch Tích có một mối liên hệ lạ. Vì sao nàng lại cảm thấy vậy? Là do một phần không rõ trong nàng nói lên. Tiếng đàn mạnh mẽ đánh vào phần không rõ này, tạo nên cảm xúc chua xót khó nói. Bạch Tích cùng nàng ruốt cuộc là có liên hệ gì? Tiếng đàn đó sao làm tâm nàng nhịn không được lại nhói đau khó chịu.

Muốn thoát ra khỏi những suy nghĩ kỳ lạ này. Như chợt nhớ ra gì, Hắc Từ trong người xuất ra một thứ. Là chiếc khăn tay của Bạch Tích, ngoài bạch sắc ra chiếc khăn còn có thêu một phượng hoàng chỉ đỏ nổi bật, uy vũ đẹp mắt. Bên dưới còn có thêu tên nàng ấy. Tay nghề là không tệ, nhưng nàng ấy tại sao lại thích phượng hoàng như vậy? Không phải khăn tay nữ tử thường là thêu hoa hoặc thứ gì đó nhỏ bé xinh đẹp thôi sao? Ngước nhìn phía bên ngoài cửa sổ nhỏ, nàng không giống nàng nữa rồi. Thường xuyên trầm tư vào những chuyện không đâu. Có thể đây chỉ là sở thích của Bạch Tích. Cất chiếc khăn tay vào vạt áo cẩn thận, Hắc Từ lại quay sang nơi bào chế của mình tiếp tục công việc.

Trong Tàng Dược Hắc Từ nhốt mình suốt 1 ngày 2 đêm, dành tất cả thời gian bào chế đủ số lượng Hoàn Phục đơn. Đến khi cánh cửa lớn Tàng Dược mở ra đã là giờ ngọ hôm sau. Chuyện bị biến thành dị hình nàng đã nắm rõ, 3 giờ sẽ biến về hình dáng hắc miêu, sau 30 phút hết tác dụng và trở lại 'dị hình', theo đó là cứ lặp đi lặp lại, thực sự rất bất tiện. Nhưng mỗi lần như vậy nàng cảm thấy hình như thời gian bị biến thành hắc miêu hoàn toàn càng ngày càng kéo dài, chuyện này nàng nhất định phải nhanh tìm hiểu.

Đến Hoạn Thư phòng tìm Bạch Tích, thì nghe Mị sư huynh nói nàng ấy hiện đang phía sau núi Vạn Hàn luyện kiếm. Theo chỉ dẫn nàng đến núi Vạn Hạn, phía xa đã thấy Bạch Tích không ngừng phi thân, kiếm xuất ra chém liên tục vào thác nước lớn, đường kiếm sắc bén chớp nhoáng. Để biết chính xác nhiệt độ của dòng thác này nàng phải dùng đến hơn 10 phần công lực mới có thể chạm được vào nó. Là lạnh đến thế nào, vậy mà Bạch Tích thân bạch y đã bị nhiễm ướt gần một nửa nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng bình thản, kiếm lại không ngừng chém vào dòng thác nước đang mãnh liệt đổ xuống kia. Hắc Từ nhíu mi đi tới, hướng Bạch Tích kêu lên: "Bạch tỷ!"

Nghe có người gọi, nàng nhẹ liếc mắt sang, là Hắc Từ. Ngẫm một chút nàng thu hồi kiếm pháp, phi thân đến tảng đá lớn gần đó.



"Hắc Từ? Muội đã xong việc bào chế rồi sao?" Vừa nói nàng chậm rải bước đến chỗ Hắc Từ.

"Ân, đây là đơn dược đã bào chế."

Hắc Từ trong người xuất ra hai lọ sứ trắng.

"Nhiều như vậy? Không hổ danh là đồ đệ của Y Quỷ và Y Tam."

Bạch Tích ngạc nhiên tiếp nhận hai lọ đơn dược. Ánh mắt nhìn Hắc Từ có phần táng thưởng.

"Tỷ quá khen, muội chỉ vì Yêu Giới góp một chút sức nhỏ không đáng nói. Ân, tỷ là đang luyện kiếm sao?" Hắc Từ cười gượng hai tiếng nói sang chuyện khác.

"Đúng vậy. Là Nhị sư huynh nói muội đến đây?"

"Haha, huynh ấy nói tỷ đa số thời gian chỉ luyện công. Hình phạt tỷ cũng đã hoàn thành, e rằng Mị sư huynh là còn đang phải mài mực trong Hoạn Thư phòng."

Nhìn nụ cười xấu xa trên gương mặt của Hắc Từ, Bạch Tích không tự chủ khẽ nhếch khóe môi.

"Hắc Từ, muội định như thế nào về việc 'dị hình' này." Nhìn đến hai chiếc tai mèo nhẹ lay động trên đầu Hắc Từ mà Bạch Tích trong lòng liền xuất hiện cảm giác áy náy khó chịu. Nhưng phần muốn chạm vào chúng lại nhiều hơn, lúc trước cảm giác không tệ. Rất mềm mại dễ chịu, thật muốn...

"Chuyện này a? Muội cũng đã tìm hiểu, nhưng đọc trong sách y thuật cổ của Yêu Giới thì chỉ là một phần, phần còn lại không biết là nơi nào, muội không thể tìm thấy trong Tàng Dược."

Ánh mắt Hắc Từ có chút suy tư nghĩ đến cuốn sách đó. Phần đầu là kể về lịch sử của Bán Yêu. Nó chỉ ghi chép về sự tác hợp của một phàm nhân và một yêu tộc, sau đó thì sinh ra một ngoại tộc là Bán Yêu. Thực hư như thế nào thì nàng chưa rõ, phần sau của cuốn sách mới là cách giải 'dị hình' do thuật của người bán yêu dùng để... ân, là động tình. Nói một cách chính xác, tình trạng hiện tại của nàng chính là thời kỳ động tình của ngoại tộc Bán Yêu!

Bạch Tích phát hiện ánh mắt của Hắc Từ có phần không đúng. Nàng cảm thấy việc này đối với Hắc Từ có chút nghiêm trọng.

"Tỷ biết phần sau của cuốn sách đó ở đâu."

Hắc Từ vì câu nói của Bạch Tích mà thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Nhìn Bạch Tích với ánh mắt chờ mong: "Tỷ biết sao! Có thể nói cho muội biết nó ở đâu không?"

"Nó được lưu giữ bởi người của ngoại tộc Bán Yêu..."

"Bán Yêu? Họ ở nơi nào?"

Bạch Tích biết đây là một phần lỗi của nàng khiến Hắc Từ thành ra như vậy.

"Họ ở..." Đang định nói ra nửa câu sau Bạch Tích kinh ngạc nhìn thứ lắc lư không ngừng phía sau Hắc Từ. Đúng như dự đoán, Bạch Tích nhẹ nắm lấy.

Hắc Từ vì kích động, đuôi sau người vì thế không tự chủ để lộ ra. Còn là không ngừng nhẹ đưa qua đưa lại, khi bị Bạch Tích đột ngột chạm tới, người nàng như có dòng điện chạy dọc theo cơ thể làm nàng ngưng cử động. Cuối cùng là Hắc Từ cả người sụi lơ ngã vào người Bạch Tích.

Hắc Từ đột ngột như mất hết sức lực ngã vào người nàng như vậy, khiến nàng có chút thích ứng không kịp chỉ biết nhẹ đỡ lấy thân người Hắc Từ.



Hắc Từ không hiểu vì sao cả người điều cảm thấy thật khó chịu có chút nóng, cơ thể hoàn toàn không còn sức lực chỉ biết nhờ điểm tựa là Bạch Tích đây. Có lẽ là nó rồi...

"Bạch tỷ... tỷ... thả đuôi muội ra được không?" Nàng âm thanh có chút trở nên yếu ớt thêm phần câu dẫn người.

Bạch Tích ý thức được việc thất lễ của mình mà nhanh buông ra chiếc đuôi mềm mại kia. Cảm giác chạm vào thật thích, nàng chỉ biết nàng rất thích thú hình dạng hiện tại của Hắc Từ.

"Muội, muội không sao chứ? Ta vừa rồi thật không cố ý..."

Bạch Tích hiếm khi trở nên lúng túng nói. Hắc Từ nàng cố gắng điều chỉnh lại sức lực của bản thân, Bạch Tích vừa không nắm lấy đuôi nàng nữa thì trong nàng mới cảm thấy dần trở về bình thường.

Nàng có chút chập choạn đứng thẳng dậy nhìn Bạch Tích mỉm cười: "Muội không sao, chỉ là đột nhiên trở nên mất hết sức lực. Có thể là liên quan đến dị hình này, tỷ nói cho muội biết người của ngoại tộc là sống nơi nào được không?"

"Họ ở núi Liêm Phong. Nơi đó là lãnh thổ Bán Yêu cư ngụ, người của Yêu giới và Bán Yêu rất ít khi tiếp xúc với nhau có lẽ một phần là do lịch sử khi xưa của hai tộc."

Nàng mới vừa đến đây, làm sao biết được là núi Liêm Phong nằm ở đâu a? Còn theo lời Bạch Tích thì hai bên Yêu giới và Bán Yêu hình như có một quan hệ không được tốt. Trước mắt cái khó khăn là tìm đến núi Liêm Phong gì đó, liệu Bạch Tích có chịu giúp nàng?

"Bạch tỷ, tỷ có thể..."

"Bạch Tích! Bạch Tích! Mau, đại Tiêu đã trở về, hiện huynh ấy đang bị thương rất nặng ngươi mau đến xem!"

Giọng nói gấp gáp của Tiểu Làng vang lên, nàng chạy hết sức về phía Bạch Tích chưa kịp thở đã hô lên. Làm Hắc Từ và Bạch Tích có chút giật mình nhìn sang. Lại nghe nàng ấy nói gì đó nàng không hiểu, nhưng lại làm sắc mặt Bạch Tích trở nên xấu đi. Tiểu Lang vừa nói xong, Bạch Tích không nói gì cứ thế phi thân trở về.

Hắc Từ thân người bất động nhìn thân ảnh Bạch Tích dần biến mất. Đại Tiêu? Người này là ai...

"Hắc Từ, ngươi còn đứng đó? Không phải ngươi là thần y cứu người sao? Mau theo ta về xem xét giúp đại sư huynh!"

Bị Tiểu Lang gọi lại nàng mới thôi nhìn về hướng Bạch Tích đã rời khỏi. Quay lại, ánh mắt có phần trở nên âm trầm nhìn Tiểu Lang. Làm chuột nhỏ run người câm nín, lần đầu nàng thấy Hắc Từ thật đáng sợ a. Thấy Hắc Từ không nói gì coi như là đồng ý, nàng dẫn đường mang Hắc Từ đến Dương Cưu nơi ở của Trác Dương Tiêu, là đại đồ đệ của Xích Ma cũng là đại sư huynh của Bạch Tích.

_____________________________________________

Hắc Từ thả thính chuyện :v

Hắc Từ: Bạch tỷ à, tỷ có thấy hôm nay nóng không?

Bạch Tích: Ân, thật nóng.

Hắc Từ: Vậy tỷ biết tại sao lại nóng vậy không?

Bách Tích: Vì là mùa hè?

Hắc Từ: Không đúng a. Vì ta là mặt trời của tỷ đó! >///

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play