Xuất hiện trước mắt nàng, là gương mặt phóng to xinh đẹp của nữ nhân. Tuy bị vấn máu, nhưng vẫn nhìn ra được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ấy. Có trời biết, nàng đã một mình với con dao găm nhỏ, đối chọi cùng gần trăm tên nam nhân to lớn có súng đạn.
Ánh mắt nàng nhìn bé gái nhỏ trong hộp gỗ từ từ dịu dàng, nhìn đến sợi dây ngọc bội ở cổ bé. Nàng nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng:
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ con."
Giọng nói nàng đầy thương yêu, hoàn toàn nghịch lại với hoàn cảnh đêm tối máu tanh xác người chất đầy kia. Đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình có thể mỉm cười.
Đến nơi ở của nàng, là một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ không quá lớn, hết sức đơn giản. Tuy vậy, phía dưới nó là khu huấn luyện, một thế giới ngầm đáng sợ. Một tổ chức xã hội đen làm việc theo quy tắc, kỷ luật, có quy định riêng, được huấn luyện trong ngoài còn hơn cả người bình thường. Sát khí có thể tùy ý phát ra, còn có thể giả dạng bất kỳ ai,... thuộc lòng hàng vạn cách cư xử khác nhau đối với những con người khác nhau.
Nơi đây được gọi là Phỉ Thù Sát, gồm đúng 100 thành viên chính thức, số hàng triệu còn lại chỉ là con rối của họ, đứng đầu không ai khác là đại mỹ nhân Nhất Chính Nguyên San. Nàng bắt đầu nhận chức Lão Đại của Phỉ Thù Sát khi lên 15, hiện tại giữ vững thế lực đã được 20 năm. Nàng đấu tranh, giúp tổ chức đạt thế lực đứng đầu toàn thế giới, nàng đã một mình tự giải quyết tổ chức cuối cùng sót lại dám chống đối với Phỉ Thù Sát, hiện tại tổ chức chỉ còn một việc làm duy nhất. Đó là tìm kiếm kẻ đã xác hại đại gia tộc họ Tô, kẻ đã to gan uy hiếp tổ chức của nàng dùng toàn mạng người đại gia tộc họ Tô để đánh đổi.
Nàng tính không bằng trời tính, không thể ngờ kẻ đó lại ác liệt, điên cuồng như vậy. Tổ chức nàng không những về phần quyền lực ở thế giới ngầm, một nửa khác là trên thương trường, quản lý hàng ngàn công ty có tiếng đứng đầu thế giới. Những quan chức nhà nước lớn nhỏ điều là người của Phỉ Thù Sát, dễ dàng phát hiện ra được những kẻ đê tiện, ăn xén bớt, âm mưu thu lợi,... Điều bị Phỉ Thù Sát tiêu diệt.
Một công việc nhỏ nữa, đó là giúp người bình thường, nói trắng ra là gϊếŧ người từ thiện. Nhưng đó là gϊếŧ đúng người, xử đúng tội, vào lúc 00:00 trên tất cả các máy điện tử sẽ xuất hiện một trang web bí ẩn. Trang wed chỉ toàn màu đen, ở giữa là khung gõ chữ hình chữ nhật nhấp nháy. Cần trả thù ai? Gϊếŧ người nào? Hãy viết tên người đó lên, người đầu tiên nhanh nhất sẽ được tội nguyện yêu cầu. Sau 30 phút trang web không chút dấu vết mà biến mất. Điện thoại người yêu cầu nhanh nhất sẽ hiện lên một tin nhắn chỉ thị.
Người làm việc này lại không ai khác là Nhất Chính Nguyên Sang, được mọi người trên toàn thế giới đặt biệt danh là Kill, cái tên này đã gắng liền rất nhiều đời của tổ chức. Tất nhiên, không hề có ai biết được mặt nàng, hay tên nàng, nhưng danh tính không ai không biết.
Cảnh trong giấc mơ Lục Bỉ cứ thay đổi liên tục, lúc thì nàng được Nhất Chính Nguyên San nhận nàng làm con nuôi, dạy dỗ trở thành một sát thủ, nàng tập bắn súng, dùng dao, dùng cung tên, dùng tất cả loại vũ khí được biết đến có thể gϊếŧ người. Nàng từ từ được xây dựng tính cách người máy, lạnh nhạt, ngoại trừ Nhất Chính Nguyên San ra nàng hoàn toàn không bộc lộ tính cách thật của mình, nàng luôn gọi Nhất Chính Nguyên San là mẹ dù biết nàng không phải. Từ lúc 5 tuổi, nàng thành thạo mọi thứ, nhận nhiệm vụ đầu tiên, gϊếŧ chết một tên cặn bã buôn bán chất cấm, hϊếρ ɖâʍ trẻ em. Mọi thứ nàng thực hiện mơ hồ rất đơn giản mà hoàn thành, nàng luôn luôn phong ấn nội tâm thật sự của mình chặt chẽ, độc lai độc vãng, lạnh nhạt với thế gian. Sống bên cạnh là ám khí và đao kiếm làm bạn, trong mắt chỉ có tính mệnh của mục tiêu, lưỡi đao liếm máu, kẻ thù vô số, mỗi ngày còn sống nàng đều cho nó là ngày cuối cùng.
Mãi đến một ngày, một thứ máy móc không biết thể hiện cảm xúc qua gương mặt, lời nói lạnh lùng tàn nhẫn như nàng, gặp được một cô gái ngốc nghếch đáng yêu, lương thiện. Bề ngoài luôn làm một bộ mặt cún con xù lông khi gặp nàng.
Ngày làm nàng hạnh phúc nhất trên đời, có thể nở nụ cười xinh đẹp chân thật là khi cô gái ấy đã đồng ý làm bạn gái nàng. Mọi thứ nàng đều dâng hiến cho cô gái ấy. Muốn nhà, liền có. Muốn xe, liền có... Nàng không hề để cô ấy thiếu thốn bất cứ thứ gì, người khác có, nàng cho cô nhiều hơn cả họ. Nàng còn đặt biệt để cô gặp mặt Nhất Chính Nguyên San. Nàng yêu cô như thế, chăm sóc cô như thế?
Thế nhưng, đổi lại cho nàng chỉ là những thứ giả dối, tình cảm dối trá sau lưng, lừa gạt, nàng đã phải chết lặng, biến những suy nghĩ ngu xuẩn khi đó thành một 'câu chuyện tình yêu đẫm máu' Yêu là cái gì? Hơn 2 năm, hơn 2 năm đó chỉ là một thứ nàng ảo tưởng mà thôi. Nàng bị người lừa ta gạt, lén lút chà đạp nàng mà nàng lại không hay biết. Nàng bị đâm sau lưng một nhát thật đau, mà hung thủ không ai khác là cô gái ngốc khếch nàng hết lòng dâng hiến trái tim mình.
Nàng vừa hoàn thành buổi hợp mặt 100 thành viên Phỉ Thù Sát liền lái chiếc xe đua đen đỏ như hòa vào một cơn gió, 'bay' đến ngôi biệt thự to lớn nàng đã mua cho cô gái ấy.
Còn buổi hợp mặt, vì Nhất Chính Nguyên San đã chết, người mẹ thương yêu nàng từ nhỏ đã ra đi, đáng lẻ người mẹ này của nàng vẫn còn ở đây với nàng thật lâu. Nhưng không ngờ có kẻ đã âm mưu ra tay sát hại khi nàng không phòng bị, đem dấu vết xóa không chừa lại gì. Tất cả là lỗi tại nàng, muội muội nàng Lâm Tâm Dao được Nhất Chính Nguyên San nhận nuôi lúc nàng vừa lên 3, Lâm Tâm Dao hiện tại đã 14 tuổi. Tính tình thân thiện hơn bất cứ ai trong Phỉ Thù Sát nhưng một khi ra tay, muốn bài trừ ai thì tàn bạo không ngờ. Lâm Tâm Dao điều tra vụ việc của Nhất Chính Nguyên San không biết là được gì, lại nhắc nhở nàng nên đề phòng người thân cận với mình. Ám chỉ này của Lâm Tâm Dao, nàng cho dù đần độn thế nào cũng hiểu, có thể biết muội ấy là muốn nói đến ai.
Đến ngôi biệt thự to lớn, nàng dừng xe tại phía xa bên kia đường. Trong xe nàng vẫn luôn trầm mặt, khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ. Nàng bật một màn hình lớn trên xe, là camera dám sát toàn cảnh của biệt thự. Ở một căn phòng khách, trong đó hoàn toàn không có ai, chỉ là một căn phòng với chiếc giường đôi rộng lớn trắng toát. Nàng xem đến căn phòng của mình, không khác gì phòng khách, nhưng cạnh giường lớn có một chiếc giường nhỏ bên trong là một đứa bé, chỉ khoảng vài tháng tuổi đang nằm ngủ say. Nàng theo dõi một chút, từ xa truyền đến tiếng xe đang chạy về phía biệt thự, là xe của cô bạn gái ngốc nghếch kia, một chiếc Lamborghini số lượng có hạn trên thế giới chỉ có duy nhất 3 chiếc, nhưng bạn gái này của cô lại không hề hay biết.
Nàng không thèm liếc nhìn chiếc xe đó, ánh mắt không nhúc nhích chỉ nhìn chằm vào màn hình trước mặt. 5 phút sau, tim nàng triệt để ngừng đập, trong lòng ngực buốt thắt từng đợt. Màn ảnh trước mặt, tiếng mở cửa phòng vang lên, một trận hôn hít mãnh liệt giữa đôi nam nữ, hai người thuận thế tiếng lại gần nệm trắng. Tên nam nhân không ngừng đưa tay sờ soạn mọi chỗ nhạy cảm trên người nữ nhân kia, hai người duy trì nụ hôn sâu và ngã xuống giường.
Nhìn tới đây, ánh mắt nàng lạnh đến thấu xương, nhiệt độ xung quanh hạ đến âm độ.
Lục Bỉ cảm nhận được cảm giác lúc đó của mình trong cơn mơ, thân thể bên ngoài dằn co muốn trốn tránh, không muốn thấy cảnh tiếp đó, nó làm nàng đau đớn đến từng tế bào.
Đôi nam nữ rất nhanh giải khai y phục cho nhau, nam nhân tay chạm vào thứ mềm mại trước ngực ả, miệng một bên chuẩn bị đề xuống...
Nàng nắm chặt điện thoại trong tay đến nó như nứt ra, ấn số điện thoại quen thuộc gọi điện, màn hình bị ấn đến nứt bể. Nàng nhìn màn hình to trước mặt, ánh mắt nổi lên tia máu lập lòe, tròng đen đôi khi lóe lên chuyển đổi màu đỏ thẩm. Đôi nam nữ đột nhiên dừng hành động kia lại, nữ nhân ngượng ngùng với nam nhân như nói xin lỗi, mò đến điện thoại đang đổ chuông ấn nghe:
"Alo?"
"..."
"Em đang ở đâu vậy?"
Im lặng một chút, nàng nhịn xuống sự đau đớn nặn ra câu hỏi không chút cảm xúc.
Nữ nhân bên kia vừa nghe thấy giọng nàng liền chột dạ:
"A!? Em đang ở công ty, đang rất bận. Chị tìm em có việc gì không?"
"Không có gì. Chị gọi là muốn báo cho em biết tối nay chị không về được, chị xin lỗi. Em nhớ chú ý sức khỏe đừng làm việc quá sức, chị không phiền em nữa."
Nói rồi nàng cúp máy không đợi phản ứng của người kia. Nàng một giây cũng không rời màn hình trước mặt, ánh mắt nàng chỉ còn lại sự hận thù trống rỗng...
Nữ nhân quăng điện thoại sang một bên, tay câu cổ nam nhân kia nũng nịu. Một màn hôn hít khởi đầu dạo chơi, cho tới khi nam nhân hưng phấn mà miệng ngặm lấy một bên ngực, dị vật từ từ được đưa vào trong cơ thể nữ nhân. Tiếng rêи ɾỉ được vang lên khắp căn phòng, hùa theo hành động nhấp liên tục của nam nhân, nam nhân càng ngày đưa đẩy càng nhanh, tiếng rên nữ nhân càng to, 2 người 'A!' một tiếng, nam nhân nằm trên thân người lõa thể nữ nhân phía dưới, dị vật vẫn còn bên trong cơ thể, cùng chất dịch lỏng đang dần chảy ra...
Màn hình lớn đột nhiên chỉ còn một mảnh tối u ám, nàng hiện tại không biết tâm nàng bắt đầu thối rửa như thế nào, trái tim bị khoét một lỗ to đang rỉ máu không ngừng.
Người nàng yêu thương, phản bội nàng lên giường cùng nam nhân khác, lừa dối nàng hơn 2 năm qua, cùng nam nhân hảm hại gϊếŧ chết người mẹ nàng luôn coi trọng nhất, âm mưu muốn đoạt quyền lực của nàng, có trời biết được hai kẻ ghê tởm này đến cùng là ngu ngốc chọc nhầm người, đến với nàng là vì nam nhân đó, bên cạnh nàng là vì lời nam nhân đó... Ta không yêu thương ngươi sao? Ta không đủ quan tâm ngươi? Không chăm sóc tốt ngươi? Hay là không thể cho ngươi thứ ngươi cần? Ngươi đến cho ta cảm giác hạnh phúc, cho ta biết thế nào là toàn tâm toàn ý yêu một người, một cô gái ngốc nghếch đáng yêu kia đã đi đâu? Ngươi làm cho ta từ một thứ cổ máy gϊếŧ người không gớm tay, trở thành một người bình thường, biết thể hiện cảm xúc, biết cười nói,... Đột nhiên, ngươi lấy lại hết tất cả! Kết cục thiên đạo vạn quả mới sinh động sao? Ta có quyền lựa chọn không?
"Haha... Khốn kiếp!"
Một thứ khác ta vô cùng chân quý, có thể giữ lại giữa ta và ngươi... Nhưng không, đứa bé ấy ngươi là không hề biết được nó thật sự là con của ta, không phải của tên nam nhân chết tiệt ấy! Đứa bé không có tội, nhưng ta đủ tàn bạo để làm nó biến mất.
Trong người nàng có loại máu chứa virus Z.B.I, chỉ một mình nàng ở thế giới này có thứ đặc biệt này, mọi thứ về máu không ai biết cả, nàng đã bịa đặt nói nó là Virus Z.B.I chỉ nữ giới có, nhưng chưa tới 1% người có phải. Hoàn toàn không phải bệnh, mà nó còn làm cho nữ giới hơn cả nam giới, về sức lực, trí thông minh, còn có thể khiến cho nữ giới khác mang thai... Đa số đều sinh con gái.
Nàng đã truyền thứ máu này cho muội muội là Lâm Tâm Dao, nàng muốn đứa bé không nên có của nàng và người kia biến mất. Nhưng thay vào đó, nó sẽ là đời sau của muội muội nàng, là con của muội ấy. Nàng biết rõ hơn nữa, mình không thuộc về thế giới này, đã tới lúc nàng phải rời khỏi, miếng ngọc bội của nàng đã có hiện tượng rung chuyển, màu đỏ máu của nó ngày một phát sáng mạnh.
Nàng từng để ý, tự hỏi bản thân, nàng có phải là đa nhân cách hay không? Nàng cảm thấy người mình luôn có một khác tồn tại bên trong nhưng quá mơ hồ, không thể nói chắc chắn. Nhưng hiện tại nàng có thể biết được, mình đang không thể kiểm soát bản thân!
Nàng mở điện thoại:
"Đến biệt thự của ta mời đôi cẩu nam nữ trong đó mang đến nhà kho bến cảng cho ta!"
Không đợi trả lời nàng liền dập máy, đạp ga hết cỡ 'bay' thẳng về phía trước, biến mất nhanh hơn cả một cơn gió.
Trong cơn mơ đầy tội ác này, sát khí thật sự của Lục Bỉ mới bộc lộ rõ ràng từ trong ác mộng. Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy...
Trong kho nhà nhỏ, một đôi nam nữ đang bị trói nhìn nàng với ánh mắt run sợ, nàng thản nhiên ngồi ở chiếc ghế xoay. Chỉ chốc lát, bên ngoài xuất hiện tiếng chém gϊếŧ, xả súng vang khắp nơi. Máu người từ bên ngoài văng vào cửa. Tay nàng cầm một ly rượu đỏ như màu máu thưởng thức từng chút, ánh mắt như dã thú đói khát liếc nhìn cẩu nam nữ trước mặt.
Cẩu nam hắn bất ngờ thấy một tên áo đen ngoài cửa tiếng vào một thân đẫm máu, nhưng hoàn toàn không phải là máu của hắn. Tên đó chỉ duy nhất 3 từ 'Phỉ Thù Sát' thốt ra miệng, đặt biệt xưng hô Lão Đại với nữ nhân cao thượng trước mặt.
Nàng quan sát thấy mặt đôi nam nữ sau khi nghe xong liền trắng đến đáng sợ, tên nam nhân một quần tè ra ngoài kinh tởm, hắn còn cần gì mặt mũi, thế lực nhỏ nhoi của hắn lại muốn đối chọi với Phỉ Thù Sát, hắn chỉ toàn nghĩ nàng chỉ là một tôm tép nhỏ nào đó, có thể lợi dụng một tay đánh úp gôm hết về tài sản to lớn kia, nữ nhân bên cạnh hắn bắt đầu khóc lóc ầm ĩ,... Không đợi hai người mở miệng, Lục Bỉ rống giận dứt khoát đứng dậy:
Hai tiếng súng thanh thúy vang lên làm rung động cả bầu không khí.
Đôi cẩu nam nữ mỗi người một viên vào vai trái.
"Haha! Cuối cùng, đây chính là kết cục ta nhận lại?"
Không đợi hai kẻ kia có cơ hội kịp thở, lặp tức điên loạn mà xả súng, tiếng súng vang liên tục không ngừng, đến khi nồng súng đỏ lên, bốc khói nóng, không còn một viên đạn nào nữa mới dừng lại.
Hai cái xác đã tắt thở từ lâu bây giờ còn lại là một thân máu tươi đầy lỗ nhỏ của súng đạn gây ra khắp thân người. Nàng vứt cây súng, tiện tay cầm lấy chai rượu bên cạnh, tàn nhẫn quay đi bước ra ngoài. Có trời hiểu thấu nàng, lòng nàng bây giờ còn lại là thứ gì. Lần đầu tiên nàng rơi nước mắt trong đời, trong cơn mưa bão to lớn, một hiện tượng lạ nàng chưa thấy bao giờ, nhưng nàng hoàn toàn không để vào mắt, cứ bước đi chập choạng về phía trước, một lối đi hư vô, nàng toàn thân còn đau hơn là trực tiếp dùng dao cắt từng miếng thịt trên người nàng ra. Nàng nở nụ cười nhạt cho bản thân mình... Nàng muốn làm lại từ đầu, sống vì chính mình một lần,... Có được không?