[Ta đây là đang đi đâu? Ha... Lão Thiên Gia nhà ngươi cũng đồng cảm với ta sao?!]
Thân ảnh mơ hồ, miệng tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt đầy bi thương nhìn xa xăm không phân định được, bước đi vô hồn... Mặc kệ xung quanh có cái tình cảnh gì đang xảy ra. Thản nhiên như không nghe, không thấy, cứ bước đi mà không biết điểm dừng.
Bỗng tiếng sét oanh tạc, nhìn như 'Thiên Long' gián xuống người. Một đạo ánh sáng đập vào mắt, hết sức chói chang, quá chói đi! Từ từ tối dần, nàng mất đi ý thức...
-----------------------------------------------------------
Cảm nhận được một nơi ấm áp lạ thường, nhưng lại chật chọi muốn thoát ra, muốn nhìn đây là nơi nào lại không thể mở mắt ra được. Cứ vậy, một lực vô hình, đẩy ra khỏi nơi chật hẹp nhưng lại vô cùng ấm áp này. Miệng tự nhiên Oa oa khóc, nàng cảm nhận được mình đang bị ai đó bồng.
Khóc cho có lệ xong, mở to ánh mắt thiên thần nhìn chuyện gì đang xảy ra. Trước mắt liền xuất hiện gương mặt một nam nhân, gương mặt người này nhìn như đang rất hạnh phúc, trong ánh mắt chỉ toàn tiếu ý. Vừa nhìn liền nhận định 'Phụ thân', người ấy chăm chú nhìn ngắm vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, ánh mắt nhìn mình có vẻ rất chăm chú như suy xét đánh giá điều gì. Khải Hạo hơi bất ngờ khi gặp ánh mắt này, sau này có lẻ sẽ rất tài giỏi đây.
(Thông minh thật a:3)
Tiếu ý đôi mắt nhìn mình, cười ha ha mất hình tượng, đúng! Ngài đó không ai khác là đại tướng quân đương triều Vương Thiên cũng là 'Phụ thân' của tiểu hài tử Tô Lục Bỉ đây! Nghe bà mụ nói vài lời, rồi người này tức tốc ôm đi không gọi là chậm, tới ngay trước mặt một vị đại mỹ nhân. Nhìn người đang nằm sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt dịu dàng đầy tình mẫu tử, có vẻ người này là mẫu thân, người vừa mới sinh nàng ra.
Được một đại mỹ nhân, khụ... Mẫu thân ôm vào lòng, Tô Lục Bỉ ánh mắt hồn nhiên ngây thơ vô (số) tội, nhìn chăm chú đánh giá mẫu thân này của mình, miệng nhẹ cong lên chứ không phải cười ha hả như người phụ thân kia!!
Haizz~ Nghe xong đoạn thoại giữa một Miêu một Tý cũng biết tên nàng sẽ là Tô Lục Bỉ và phải cải nam trang từ nhỏ. (Miêu với Tý cũng hiểu đi :') ý bảo... Liên Bình là mèo, Khải Hạo là chuột. Hắc hắc! Mèo và chuột là biết con nào ăn con nào rồi!)
Nhìn thấy đại mỹ nhân, khụ... (lần khụ thứ n) Mẫu thân mi khẽ nhíu, quan sát thấy người đang nhìn vai phải mình thì hiểu ra. [Cái 'Tiểu Long' này là gì vậy! Hình xăm sao? Không đúng, mới sinh sao có thể... Nhìn nó chân thật hơn rất nhiều so với những hình xăm của nàng thời hiện đại, đây là mệnh trời sao?]
(Tác giả: Hảo hài tử!:)
-----------------------------------------------------------
- 1 năm sau:
Trông cái giường nhỏ... Một tiểu hài tử đang hẹn hò với Chu Công (ngủ), quần áo xọc xệch, nằm nghiêng ôm lấy cái chăn. Bỗng từ đâu xuất hiện một thân ảnh đen, đưa tay ôm lấy Tô Lục Bỉ bay đi rất nhanh, chỉ trong chớp nhoáng. Tô Lục Bỉ biết là đang bị người nào đó ôm bay đi trong gió, nên vờ ngủ vẫn im lặng xem xét tình trước, không nên manh động.[An toàn là trên hết!]
Người đó liền để Lục Bỉ vào một cái giường nhỏ khác, cởi ra bộ vải phục màu đen trên người. Bây giờ là y phục màu nâu nhạt, vải không tính là cao quý hay có tiền gì nhưng làm lộ lên vẻ nghiêm nghị lại chính trực, khuôn mặt sạch sẽ, da ngâm, tuấn tú nhưng nhìn sao vẫn là người đã có tuổi, ít nếp nhăn trên khuôn mặt, chắc hơn Ngũ thập (50) [Không phải kẻ có ác ý. Nhưng sao lại muốn bắt cóc ta chứ?] Nàng bật khóc thu hút sự chú ý.
Nghe tiếng khóc, tên kia quay sang nhìn nhìn Tô Lục Bỉ, ôm lên người. Khuôn mặt khinh bỉ nhìn, giọng hơi tức giận nói:
"Tiểu tử thối, khóc cái gì! Có tin ta gϊếŧ ngươi không!"
Lục Bỉ bị bồng lên, lại nghe được người kia dọa liền nín khóc. [Được rồi, nín thì nín, Ta hiện tại không đấu lại, bảo toàn tính mạng là trên hết. Quân tử trả thù 20 năm chưa muộn!] Nội tâm Lục Bỉ âm thầm lên kế hoạch cho tương lai, ánh mắt không thèm quan tâm sự đời liền bơ đi người kia, liếc nhìn xung quanh. Là một căn nhà nhỏ được làm bằng trúc xanh, chỉ có một bộ bàn ghế và giường ngủ, cũng làm bằng trúc nốt, trên bàn trúc vuông có ấm với tách trà, mọi thứ trong phòng thậm chí toàn bộ ngôi nhà này đều là trúc với trúc... [Như trong phim!]
Ánh mắt Lục Bỉ ngưng động ở phía râu ria kia của Lão, liền lấy cánh tay bé nhỏ 'nắm, giật' hết bình sinh. Ta giật! Ta giật! Ta giật cho ngươi chết!!!
"Ai uizz... Tiểu tử thối ngươi buông ra ngay cho Lão" vừa nói, vẻ mặt thốn khổ, lấy tay gở ra bàn tay bé nhỏ kia.
"Ha ha ha..." Lục Bỉ cười quá sức vui vẻ, tay cũng từ từ buông tha cho Lão.
"Hừ! Ta đây sẽ dạy bảo ngươi lại, phải làm hảo hài tử!" giọng nói chém đinh chặt sắc, không to, không nhỏ.
"Từ ngày hôm nay ta sẽ là hảo sư phụ của ngươi. Tên ta vang danh khắp thiên hạ, không ai không biết Ngữ Lôi Tụ" dừng một chút lão liền tiếp lời "Ta nói ngươi biết, ta là phụ thân của mẫu thân ngươi, trước khi đưa ngươi đi ta có để lại 1 lá thư rồi, ngươi yên tâm!" vẽ uy nghiêm, chân thật, suất hiện trên mặt của Lôi Tụ, ánh mắt rực lửa nhìn Tô Lục Bỉ.
"Kể từ bây giờ ngươi sẽ là đồ đệ của ta! (còn là cháu ta nữa a!)" vẫn dáng vẻ ấy nhưng lại có thêm nụ cười hảo cảm, ôn nhu.
[Nếu ngươi lợi hại như vậy làm đệ tử ngươi coi như không chịu thiệt. Cũng là người một nhà không chấp nhất...]
Nhìn Lục Bỉ mắt sáng to tròn kinh ngạc, rồi lại như nghĩ nghĩ gì, quay lại nhìn mình gật đầu thì hắn cười ồ lên thật vui vẻ. Lục Bỉ cũng không thua gì cũng cười như sấm lên, một già, một trẻ, trong căn nhà nhỏ bằng trúc cười đến quên thời gian.
[Ta thật thích đứa trẻ này a~ rất hiểu chuyện, chỉ mới 1 tuổi đã như vậy sau này chắc chắn là một hảo kì tài, ngàn năm có một, vạn vạn vạn người mới được một người, phải chiếu cố thật tốt đây! hahaha]
"... dược, kiếm, nội, ngoại, chưởng, cương, nhu, trù, cước, quyền, cầm, kì, thi, họa,...Tất cả sau này sẽ truyền cho ngươi hết! Ta tự sinh thì cũng tự diệt được, ngươi nhớ kĩ lời ta nói!" Lôi Tụ ngưng cười, ánh mắt sát khí, giọng nói nghiêm túc, làm Lục Bỉ có chút sợ nhưng lại bội phần nể phục gật cái đầu nhỏ bé.
[Oahh... Có chí khí! Rất ra dáng một hảo sư phụ. Sau này liền nghe ngài, Sư phụ!]]
-----------------------------------------------------------
- 4 năm sau:
"Tiếp chiêu!!"
"Hảo!"
Trong rừng trúc, phong cảnh toàn xanh với xanh, gió thổi nhẹ, lá trúc phiêu diêu, phong cảnh yên tĩnh này lại bị một sư một đồ kia phá hỏng, tiếng kiếm chạm nhau, lâu lâu lại im ắng thay vào đó là tiếng đánh không vũ khí, có khi là tiếng cầm, tiếng sáo trúc, tiếng ngâm thơ, ca hát,... 2 thân ảnh 1 lớn 1 bé đang đánh chém nhau không ngừng, người thường thì không thấy được gì, cao thâm lấm mới thấy được một vài đường đánh hiểm, trúng một đòn duy nhất liền không toàn mạng để thấy mặt trời vào ngày mai.
(Tác giả: I'm fine 5 tuổi!:))
Nơi này là Thiên Trúc, ngọn núi cao nhất Vương Thiên. Ở đây thật là một hảo cảnh như là nơi ở của thần tiên. Đám mây bên ngoài bao phủ ngọn núi làm đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện, thác nước ào ào chảy, rừng cây mát mẻ, ao sen, dòng suối thuần khiết trong veo,... Phong cảnh hữu tình, tại đỉnh núi là căn nhà trúc lúc trước, phía sau là một rừng trúc to cao nơi mà nàng cùng sư phụ hàng ngày luyện tập.
"Hảo đồ đệ! Không hổ là đệ tử của ta! Ha ha! Chỉ 5 tuổi đã học được 4 phần, sau này con nhất định sẽ là đệ nhất Vương Thiên!" Nói xong, Lôi Tụ ôm Lục Bỉ lên, tay xoa đầu cười ôn nhu.
"Sư phụ, người đừng tự tin quá được hay không. Con nghĩ thôi còn chưa dám nghĩ tới, sư phụ như vậy đã nghĩ thay con!" Lục Bỉ trắng mắt liếc Lôi Tụ [Lão xú sư phụ, người có phải là nói thừa không!? Tất nhiên Ta sao này phải là thiên hạ đệ nhất ở Vương Thiên rồi muahwahaha...] nhân cách thứ 2 biếи ŧɦái của Lục Bỉ lên tiếng.
(Tác giả: "chậc, chậc... Ta không nghe, ta không thấy, ta không quen biết gì với tên này hết a~ Mặt dày, mặt dày quá đi!! Haizz...)
Thật hết cách, Lục Bỉ nhìn Lôi Tụ cho một cái ánh mắt như muốn nói...[người thấy mặt con giống đang đùa không!?].
Không phải nhờ Lục Bỉ do lúc 3 tuổi đột nhiên bạo bệnh mà đem hết tất cả chỗ thuốc trong tủ của Lôi Tụ uống '1 phát hết luôn', không quan tâm là giải hay độc nàng đều xơi hết vì quá khó chịu rồi (thì là lúc ham chơi bị con gì cắn rồi sinh bệnh :v #Ta chém ta chém!). Kể từ đó, người nàng đã có kịch độc sẵn, nếu có bị trúng bất cứ loại độc, hay mê hương thì cũng chả liên hệ gì thân thể cả, bộ não nàng cũng được kích hoạt 'Máy Ảnh Trí Nhớ'. Chỉ cần nhìn qua cái gì, đều nhớ hết không sót 1 chi tiết. Sư phụ nàng hoàn toàn không biết cái gì hết, thấy nàng khỏi bệnh, luống cuồn, miệng thì cười đến tận 2, 3 ngày mới chịu dừng. haizz...
Nhưng thây vào đó, nàng đã học được 8 phần trong vòng 5 năm, quá là nghịch thiên đi a~ , Sư Phụ của nàng cùng lấm phải mất hết cả 30 năm mới được 8 phần. Sợ Sư Phụ biết được mà thổ huyết chết nên nàng cứ vờ lùa gà lùa vịt cho có, để cho Lôi Tụ biết nàng chỉ tiếp thu được 4 phần. Nhưng đó cũng quá là làm Lôi Tụ muốn ngả ngửa đi.
Suốt từ đó, Lục Bỉ có chú ý cánh tay phải nàng, 'Tiểu Long' ngày ngày cùng nàng lớn lên, bây giờ nhìn đã rõ từng chi tiết, màu 'Tiểu Long" càng ngày ngã sang màu đen, bụng dưới của nó thì màu đỏ, nhìn mà hoa cả mắt, quả thật bây giờ nàng thấy 'Tiểu Long' này rất đẹp mắt nga~, nhìn sinh động, gióng như rất có thể nó sẽ từ tay phải nàng mà bay ra bất cứ lúc nào.
Còn có, còn có, nàng bây giờ là sắc đẹp gần hơn cả đại mỹ nhân Liên Bình khụ... (lần thứ n) Mẫu thân nàng nha, da trắng ngọc, tóc màu hạt dẻ khác người, cứ tới đêm có trăng tròn, tóc nàng không hiểu sao sẽ biến thành màu bạch kim rực rỡ khí tức ép người, lúc đó khí lực và mọi thứ trong người nàng hoàn toàn tràn đầy sức sống, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nếu vận Nữ phục thì như Tiên Nữ, Nam phục thì chắc chắn là Tiên Nam hahaha.
-----------------------------------------------------------
- 3 năm sau: Lục Bỉ (8 tuổi)
. . .
-----------------------------------------------------------
Có cái ảnh để tưởng tượng. Nhân vật đúng ý Ta thật. Hắc hắc!! (lụm được, đa tạ!)
#Tác giả: thật xin lỗi nhị vị! Tại ta 'thấy dài rồi nên thôi'... truyện rất phi lí a~, ta cũng không có dùng mấy cái từ ròm rà khó hiểu để tả này tả nọ. Rút kinh nghiệm ở chương 1 nên Ta viết dài gấp đôi. Chương sau chắc là Nàng ấy sẽ suất sư, khụ... Suất môn, suất cái gì gì đấy thôi kệ đi, nàng ấy sẽ xuống núi để.... È hèm!... Cho động lực viết tiếp, cho động lực viết tiếp a~