Quanh quẩn trong công đường đều là tiếng cười vang của tên Cát Nhị. Mọi người bị dọa...
"Tên này điên rồi!"
"Hắn chắc chắn là bị động kinh!"
"Không ngờ chính hắn lại đi gϊếŧ Đại ca song sinh của mình! Lương tâm là bị chó tha rồi! Ta phi!"
"Hắn còn cười được mà, đem hắn xử trảm đi!!"
Mọi người hùng hồ, hô to xử trảm hắn. Tên Cát Nhị cứ nghĩ tên tri huyện sẽ bị mình dọa sợ mà nghe lời, đem mọi tội trạng đổ lên đầu con ả nha hoàn kia. Không ngờ, lại bị một tiểu hài tử phỏng tay trên.
Hắn quỳ gụp xuống, cuối đầu, ánh mắt lây chuyển có một màn sương. Miệng lẩm bẩm:
"Đại ca..."
Hắn chỉ vì một lúc nhất thời, hại chết Đại ca song sinh của mình. Hắn rất hối hận, cũng rất tức giận, hắn bắt đầu cuộc sống mỗi ngày, sáng thì đi đả kích tâm lý Ngọc Niên, gây chuyện với Vũ Kiều, tối đến thì đi trêu hoa ghẹo nguyệt, mượn rượu giải sầu. Từ nhỏ hắn đã bám dính Đại ca của mình, hai người lớn lên, tính cách khác biệt, nhưng lại bù đắp khuyết điểm lẫn nhau, bỗng đùng một cái. Hắn chính tai nghe thấy Đại ca mình nói muốn lấy vợ, là Lê Ngọc Niên, tiểu thư, nữ nhi của một tên thương nhân, gia đình khá giả, dung nhan nàng như tiên nữ, trong trẻo, thuần khiết, đa tài, tinh thông cầm kỳ thi họa. Môn đăng hộ đối, còn gì bằng.
Hắn nghe vậy liền thất thần mà về phòng, tại sao cảm xúc hắn khi nghe được tin đó lại mãnh liệt tức giận, bùng nổ như vậy. Sau một đêm, mọi thứ có thể đập trong phòng hắn đều bể nát. Không cách nào có thể cản được mối hôn sự này. Hắn bắt đầu im hơi lặng tiếng, cho đến một ngày hắn nhận ra bản thân hắn... Hắn yêu thích chính vị Đại ca song sinh của mình. Trớ trêu làm sao? Thứ hắn không có được thì người khác cũng đừng hòng có được! Sau một tháng Đại ca hắn thành thân, hắn biết được tin Ngọc Niên chưa bao giờ viên phòng với Đại ca, lấy lý do là sức khỏe không tốt. Không biết hắn nên vui hay buồn. Tối đó hắn được Cát Đại cho gọi đến thư phòng. Trong lúc nói chuyện, dẫn đến cải vả, hắn lỡ lời bày tỏ tình cảm với vị Đại ca kính trọng của mình. Không ngờ Cát Đại không biểu tình gì, chỉ lắc đầu, nói rằng mình sẽ xem như chưa nghe gì. Cát Nhị thấy ánh mắt ảm đạm của Đại ca mình, bi thương mà buồn bả. Hắn liền đem sự nghi ngờ trong lòng mình nói ra, hắn biết Vũ Kiều và Ngọc Niên quan hệ là có vấn đề. Bỗng hắn bị chính Đại ca mình quát lớn, bảo hắn câm miệng hãy về đi bản thân còn có việc. Cát Nhị tức giận, rõ ràng Đại ca biết chuyện của Ngọc Niên mà vẫn im lặng, hắn lấy hết dũng khí, đè chặc hai tay Cát Đại lại, ánh mắt như lửa cháy nhìn thẳng vào đôi mắt của người trước mặt. Tiếng đổ vỡ của bình sứ, toàn bộ đồ trong phòng trở nên lộn xộn, do Cát Đại cố kháng cự thoát khỏi Cát Nhị mà thành. Nhưng trời sinh hai người có cùng khuôn mặt nhưng lại khác nhau rất nhiều, Cát Đại là một thư sinh thông minh tài giỏi, thân thể có phần nhu nhược. Còn Cát Nhị là một nam tử hán, to con, cao ráo khỏe mạnh, hắn đã từng luyện võ, rèn luyện thân thể trong sơn trại của bọn cường bá. Hắn bây giờ giận quá hóa liều, hung hăng hướng môi Cát Đại mà cắn, Cát Đại giật mình chống cự nhưng lại bị ép đến cùng bàn, cố gắng dùng tay đẩy Cát Nhị ra, môi lưỡi lẫn lộn làm bản thân kiệt sức. Cát Nhị nhân cơ hội dùng tay phải xé áo Cát Đại, bên ống tay áo bị mất một mảnh vải. Cát Đại như sắp khóc tới nơi, cắn vào lưỡi Cát Nhị. Đúng lúc nghe thấy giọng A Thành ngoài cửa gọi, Cát Đại lợi dụng thời cơ đẩy một phát Cát Nhị ra xa. Thản nhiên nói 'đã khuya mời đệ về cho' nghe vậy Cát Nhị nổi điên đạp cửa trở về. Hắn hận Vũ Kiều, hận luôn cả Ngọc Niên, và trên hết hắn hận nhất là Đại ca hắn, suy nghĩ tiêu cực làm hắn gϊếŧ hại chính người hắn yêu quý nhất, đại ca song sinh của mình.
Nhớ đến đây, nước mắt hắn vô thức chảy xuống gò má. Mắt hắn đỏ lên, nước mắt càng rơi càng lợi hại.
Tầm nhìn Lục Bỉ chợt chuyển sang một khoảng không ở bên cạnh Cát Nhị. Ánh mắt hóa màu vàng kim rực rỡ, chớp mắt lại biến mất. Nàng thấy, thấy một Cát Đại đứng kế bên Cát Nhị, nước mắt cũng rơi, nhưng miệng lại mỉm cười nhìn Cát Nhị rồi nhìn nàng, Lục Bỉ chỉ cười gật đầu lại.
"Cát Nhị phạm tội gϊếŧ hại Đại ca mình, cấu kết gian tặc, cùng tri huyện làm chuyện thương thiên hại lý, tội ác tày trời. Tuyên bố xử trảm thị chúng!"
Hắn vẫn im lặng quỳ dưới đất, tên tri huyện mặt trắng bệch không còn một giọt máu, tay chân như lìa khỏi thân, đứng không vững mà té ngồi xuống. Tên nô tài đứng kế bên chỉ thở dài lắc đầu. Cát Nhị hắn như không can tâm, hắn chết như vậy sao?
Lục Bỉ biết mình nên làm gì, nàng móc từ trong ống tay áo một lá thư, kèm đó là mảnh vải nhỏ.
"Cát Nhị, ngươi hãy nhận lấy những thứ này."
Hắn khó hiểu chậm chạp nhân lấy lá thư, và miếng vải. Khi chạm tới miếng vải, ánh mắt hắn liền biến đổi, sắc mặt có phần kích động. hắn từ từ mở lá thư ra. Tay hắn run rẩy, là chữ viết của Đại ca. Đại ca không hận hắn, đại ca không phải yêu Ngọc Niên mà cưới về, Đại ca đã hưu nàng từ lâu. Cát Đại cũng nhận ra tình cảm của bản thân với Cát Nhị. Lấy Ngọc Niên là để che giấu, nhầm cho Cát Nhị từ bỏ. Biết sẽ có ngày hôm nay, Cát Đại không hối hận, viết một lá thư duy chỉ cho Cát Nhị. Bàn tay hắn dần siết chặc lá thư, khuôn mặt gớm nước mắt. Hắn sai rồi, sai thật rồi, hắn đã hiểu lầm Đại ca của mình, chính tay gϊếŧ Đại ca mình, hắn hối hận rồi, liệu còn kịp? Được rồi, có thể gặp lại đại ca rồi, hắn không còn vướng bận điều gì nữa. Hắn nghiêng đầu hướng Vũ Kiều. Hắn biết mình quá ích kỉ, chỉ vì lợi ích bản thân mà không từ thủ đoạn. Hắn có lỗi với tất cả mọi người, có lỗi với bản thân, nhất là với Đại ca... Hẳn nhẹ nhàng nở nụ cười trong nước mắt, hắn buông xuôi.
"Vũ Kiều, chúc ngươi hạnh phúc! Gửi lời xin lỗi của ta tới Ngọc Niên."
Lúc đầu Vũ Kiều bị dọa sợ, nhưng nghĩ thông suốt. Nàng cười nhẹ thản nhiên nhưng là nụ cười thật lòng trước đối thủ không đội trời chung này.
"Cám ơn!"
Hắn lại quay sang Lục Bỉ:
"Tiểu tử, ta không biết ngươi là thần thánh phương nào... Nhưng đa tạ!"
Mọi thứ đã kết thúc, thân ảnh mờ ảo đứng bên Cát Nhị dần dần biến mất, gật đầu với Lục Bỉ. Nghe Cát Nhị gọi nàng như vậy nàng cũng không quản, nàng nhìn thân ảnh dần biến mất vào khoảng hư không. Cát Nhị phát giác ánh mắt Lục Bỉ lạ thường. Nhìn theo thì không thấy gì, một tia sáng vọt qua trong đầu, liền nhìn Lục Bỉ, sợ rằng ý nghĩ rằng Đại ca vừa khi nảy ở đây của hắn là ảo tưởng, thấy được Lục Bỉ cười.
"Cát Nhị, ta chỉ cần một cái lồng, ta có thể nhốt con quạ vào đó! Thứ nó mất là tự do, nhận được là sự chăm sóc chu toàn, không cần tìm kiếm, thức ăn liền có, không cần tìm kiếm, nước uống liền có,... Thứ gì cũng có giá của nó, phải đánh đổi!"
"Hahaha..." Cát Nhị hắn đột nhiên cười lên, nụ cười không phải điên loạn như khi trước mà là niềm vui, hạnh phúc?
Mọi người bất động, mù mịt nhìn hắn. Như niềm vui của hắn muốn lây sang.
Binh lính được lệnh, giải Cát Nhị cùng tên tri huyện ra pháp trường hành hình. Khi chết, Cát Nhị hắn vẫn nở nụ cười điềm đạm.
Ngày hôm sau, trấn Dương Thành đâu đâu cũng nghe thấy cái tên 'Thanh Thiên' không ngừng ca tụng. Cùng một ngày, trấn Dương Thành như hoàn toàn đổi mới, cường bá bị diệt sạch, sơn trại bị đốt thành tro bụi, vụ án Cát gia được xử lý công bằng.
Nói đến Cát gia, hai người Cát Thuần và nương tử hắn đau lòng không thôi, A Thành thấy vậy áy náy, được Lục Bỉ giúp đỡ, gia đình A Thành chuyển vào ở Cát gia cùng chăm sóc, an ủi lão gia và phu nhân. Hai người Cát Thuần cũng rất bằng lòng, giúp Cát Nhị bù đắp lỗi lầm lại cho gia đình A Thành.
Nhắc đến, vì Cát Đại trước đó đã hưu Ngọc Niên. Bây giờ ai cũng biết, nàng phải rời xa Cát gia. Vũ Kiều thì biến mất không tung tích, để lại một lá thư rằng 'Lão gia và Phu nhân sống mạnh khỏe, Kiều nhi phải đi rồi, nhờ A Thành huynh chăm sóc!'
Có biết nam nhân thư sinh, thân hình yếu đuối, nhu nhược kia? Đó là tỷ muội kết nghĩa của Vũ Kiều giả dạng nam trang. Lục Bỉ điều tra rõ mới biết, Vũ Kiều là lão bản của Thanh lâu lớn nhất trấn Dương Thành - Túy Hương Lâu. Nàng hiện đang nơi đó, giao lại trọng trách nặng nề cho muội muội mình. Ngoài mặt là một Thanh lâu nổi tiếng khắp trấn Dương Thành, bên trong lại là vô số cao thủ, làm việc theo trình tự, sự chỉ dẫn của cấp trên, người lãnh đạo không ai khác là Vũ Kiều.
Ngọc Niên về nhà. Nha hoàn, nô bộc khắp phủ đều biết sự tình. Nức nở, mừng thầm tiểu thư cuối cùng cũng trở về. Người mừng nhất là ca ca nàng, huynh ấy hiện đang yêu thích ai đó, gì hoa khôi Túy Hương Lâu, muội muội của lão bản. Nàng cười dịu dàng bất đắc dĩ lắc đầu, tự tay nấu một bửa cơm ngon cho huynh ấy. Vị ca ca này từ nhỏ đã thương yêu nàng, chăm sóc từng li từng tí, chuyện gì cũng muốn quản. Ăn xong, nàng trở về phòng cũ, chỉ mới chưa đầy hai tháng...
Tắm rửa xong, nàng quấn mền ngủ thiếp đi trong vui buồn lẫn lộn.
Vừa mới sáng sớm, một nữ tử y phục tím, thanh cao, tản khí chất cách biệt. cùng một nữ tử khác, y phục màu hồng phấn, gương mặt yêu mị, ánh mắt hút hồn. Hai người đang tao nhã ngồi thưởng trà trước mặt một nam nhân. Nam nhân này run rẩy, nuốt nước miếng một cái ực:
"Không biết lão bản Túy lâu đến đây là có chuyện gì không?"
Vũ Kiều thản nhiên nhấp trà, nhìn nam nhân trước mặt, quả là hai huynh muội, gương mặt giống đến 7, 8 phần.
"Phụt!" trà trong miệng Vũ Yên không kìm được mà bay hết ra ngoài. Nàng trợn tròng nhìn tỷ tỷ nhà mình. Sao người này thông tin nhạy bén vậy? Liền bán đi người muội muội này để được hạnh phúc của bản thân, tỷ tỷ chết tiệt!
"Ha hả! Được, được thôi!..."
Đột nhiên bị ánh mắt cảnh cáo của Vũ Yên bắn cho, Hữu Bất như cắn phải lưỡi.
"Nhưng... nhưng còn phải hỏi Ngọc Niên có nguyện hay không..." hắn như con rùa, nhẹ rụt cái cổ. Thật ra hắn muốn nói là Vũ Yên có nguyện ý không nhưng phải nuốt lại vào bụng, thay bằng Ngọc Niên muội muội yêu dấu của mình.
"Muội nguyện ý!"
Sau cánh cửa, một bạch y nữ tử nhã nhặn, sải chân nhẹ nhàng bước vào, giọng nói như tiếng suối chảy, dễ chịu, êm tai.
'Nàng không để tâm' vị ca ca của mình vì hạnh phúc bản thân, liền bán người muội muội thân yêu cho người khác, 'nàng thật không để tâm đâu!' Ngọc Niên liếc ca ca của mình một cái sắc lạnh vô tình. Hữu Bất khóc không ra nước mắt.
Qua ngày hôm sau. Trấn dương thành đột nhiên tưng bừng, rộn ràng. Vì có một cái song hỉ trong trấn, bao nhiêu sự giàu có đều bày ra hết, có thể nói là lớn nhất từ trước đến nay.
Thân ảnh đen cùng với vật tròn nhỏ màu trắng ở vai, đang đứng trên cành cây to cách đó không xa, gió thổi đẩy nhẹ tà y phục hắc sam. Con ngươi nhìn vào bốn người hỉ phục phía dưới, Lục Bỉ cười ra tiếng. Chợt phi tấm thẻ bài đến Vũ Kiều đang cưỡi ngựa, rồi biến mất. Vũ Kiều bắt được thẻ bài. Nàng xem xét thì giật mình, đây là lệnh bài của Tịch Âm Dao, một con hắc long bụng đỏ được khắc trên đó, người khi nảy... Là Thiên Hoàng Nam Liêu - Tô Lục Bỉ và là... Vương chủ Tịch Âm Dao!!!?
#Cuối cùng cũng kết thúc! Như gỡ bỏ được gánh nặng và... Gánh một cái khác nặng hơn!???? Tạm biệt Vũ Kiều, Cát gia, tạm biệt trấn Dương Thành. Chương này Lục Bỉ đành nhường đất diễn!????????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT