Vẫn không đoái hoài gì cô , Vương Nguyên đủng đỉnh xuống đồi , không kiệm lời ném lại một câu
_ Không đi lát tự bắt xe nha , mà nhắc trước ở đây khó bắt xe lắm đấy !!!
Khó bắt xe là lẽ đương nhiên , ngọn đồi này nằm ở ngoại ô , xa khu dân cư . Lại không nằm gần đường lớn , xe đâu mà gọi
Nghe bảo khó bắt xe , Ý Như hốt hoảng , lùi lụi theo sau anh
Ai đó lại khẽ cười
Lên xe , Ý Như vẫn vác bộ mặt giận , từ đầu tới cuối chỉ chung thành nhìn ra cửa xe , một mực không dời
Vương Nguyên chăm chú lái xe , không nói năng gì . Đơn giản vì anh mệt , không còn sức để mở miệng . Chuyến đi Thuỵ Sĩ vừa rồi gần như đã hút cạn sức lực trong anh , vừa phải đóng phim , quay quảng cáo , chuẩn bị MV mới của nhóm , lại thêm MV solo của anh . Một ngày 24 tiếng , anh chỉ được ngủ có 5 tiếng , còn lại đều dành cho công việc
Vậy không lả sức mới là lạ
Đến siêu nhân cũng không chịu nổi chứ đừng nói tới một người thường bằng da bằng thịt như anh
Mà chịu được như anh cũng là quá giỏi rồi
Hôm nay , nếu không phải vì phần bài tập giáo viên giao về nhà làm : Tự viết lời nhạc và soạn nhạc
Thì anh cũng sẽ không ra ngoại thành tìm cảm hứng cho bài tập , dù sao anh cũng đã nghỉ lâu , bài tập đầu tiên thầy giao , anh không thể trễ nải
Cơ mà , anh thì siêng năng như thế , còn con heo ngốc bên cạnh lại chẳng thấy lo lắng gì , vẫn vô tư lự như thường
Anh biết chắc cô chưa làm bài tập , vì hôm qua giáo viên mới giao đề . Mà chỉ từ chiều tới tối hôm qua , cô đâu thể làm xong nhanh thế
Rinh , rinh , rinh ...
Chuông điện thoại Ý Như vang lên , cô lấy ra xem , là Uyển Lăng , tạm thời gạt tâm trạng cực kì xấu qua một bên , cô bắt máy
_ Uyển Lăng , mình nghe !!!
_ Ý Như , cứu mình với ! Uyển Lăng bên kia cất giọng cầu cứu yết ớt
_ Cậu bị sao thế , nói mình nghe đi ? Ý Như nghe xong hốt hoảng , tưởng cô bạn gặp chuyện không hay
_ Mình không sao nhưng ngày mai nhất định sẽ bị họa giáng xuống đầu ! Thế mà cô bạn kia lại tuôn một câu nước đôi , tỉnh queo , chẳng hiểu ra làm sao cả
_ Là sao ??? Cô nhăn nhó
_ Thì bài tập thầy giao á , mai phải trả bài rồi mà giờ mình vẫn chưa viết được từ nào cả , làm sao đây ... Ý Như , cậu thành tích cậu tốt hơn mình , kì này cậu phải giúp mình đó , không mình chết chắc
Ý Như xém xỉu , tưởng cô nàng bị làm sao . Hóa ra chỉ là chưa làm bài tập , thế mà làm quá lên như sắp chết đến nơi
Bài tập. ???
Cô cũng chưa làm bài tập !!!!!
Chết rồi , cô chưa làm bài tập
Ý Như tá hỏa cả lên , quyên luôn mình còn đang nói chuyện qua điện thoại
_ Ý Như , cậu đâu rồi có nghe mình nói gì không đấy .... Ý Như ...
_ Hả , à mình đây , mình có chút chuyện , gọi lại sau nha
Cô cúp máy mặc cho Uyển Lăng còn chưa nói hết . Vừa lúc Vương Nguyên vừa đỗ xe trước sân nhà , chẳng nói chẳng rằng , cô đẩy cửa , chạy nhanh vào nhà như bị ma đuổi
Vương Nguyên nhìn theo mà ngẩn tò te , cô lại giở chứng gì thế không biết
Ý Như chạy lên phòng , đóng chặt cửa . Ngồi vào bàn học , lôi giấy bút ra bắt đầu công cuộc sáng tạc lời nhạc
Cơ mà nói rất dễ làm mới khó , nếu chỉ đơn giản là giải một bài toán hay viết một bài văn lập luận , viết bài thuyết trình thì dù có khó thế nào cũng có thể nặn ra vài chữ để viết . Còn đằng này lại là sáng tác nhạc mới chết
Cái món ăn giải trí này nó oái oăm ở chỗ là muốn có được một tác phẩm dù hay hoặc dở thì cũng cần phải có cảm hứng . Có cảm hứng mới có thể viết nên lời nhạc
Thế nhưng , ngay trong lúc này , xung quanh cô chỉ có bốn bức tường lại thêm chuyện bực mình khi nãy cô đào đâu ra cảm hứng mà viết chứ
Nghĩ mãi , nghĩ nát óc , đầu bút cắn đến vỡ vụn , bao nhiêu sách , bài viết tham khải cũng đọc , ra ban công ngẳm mây , ngắm cây , ngắm trời , gió , chim ... Cái gì nhìn thấy cũng đã nhìn , cái gì liên quan cũng không bỏ xót nhưng một phân cảm hứng xuất hiện trong cô cũng không có
Mải lo nghĩ , đến cả bữa trưa cô cũng không xuống ăn . Vương Nguyên lên gọi vài tiếng , thấy cô không muốn ra cũng thôi . Anh xuống ăn qua loa một ít , rồi bỏ lên phòng ngủ . Không quan tâm cô nữa , mà cho dù có muốn anh cũng không còn sức , giờ anh chỉ muốn ngủ thôi
Nhốt mình trong phòng mãi đến 4 giờ chiều , Ý Như vẫn không nghĩ ra được trò trống gì . Đầu óc rỗng tuyếch như trang giấy trắng
Aisd , điên mất thôi
Làm thế nào bây giờ ??? Mai phải trả bài rồi
Hay là đi nhờ Vương Nguyên ??? Anh rất giỏi sáng tạc , nhạc cụ cũng rất thông thạo , lại còn là ca sĩ xuất sắc . Nhờ anh là chuẩn nhất rồi
Nghĩ rồi , chẳng quan tâm chuyện giận dỗi kia , cô quyết định qua nhờ vả Vương Nguyên thật
_ Vương Nguyên , anh có trong phòng không ? Cô gõ cửa phòng anh
....
Không có động tĩnh gì , đang ngủ mà
_ Vương Nguyên ! Tiếp tục gõ
....
_ Vương Nguyên , anh có nghe không đấy !!! Lại gõ mạnh hơn , cô đang mất kiên nhẫn
Vương Nguyên đang ngủ , bị tiếng gõ cửa đánh thức . Anh bực bội kéo gối bịt tai lại cố không nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài kia
Nhưng mà càng bịt thì âm thanh ngoài kia càng lớn và nhanh hơn , nó cứ dội vào màng nhĩ không ngừng . Tưởng chừng cái đứa đứng ngoài cửa kia muốn phá nát cánh cửa phòng anh ra vậy
Đủ thấy người gõ cửa cũng bực chẳng kém gì anh
Cô cũng thật phiền phức quá đi , dai dẳng như đỉa vậy đấy
Biết không thể đuổi cô đi trong âm thầm , anh vác cái mặt tức tối , mái tóc rối xù đi ra mở
_ Cô bị điên hả , phá đủ chưa ??? Anh cáu
Ý Như ngây ra nhìn anh , bộ dạng xộc xệch thế mà trông anh vẫn đáng yêu biết chừng nào . Quả là người đẹp thế nào cũng đẹp
Nhanh chóng thoát khỏi sự cuốn hút từ anh , cô cao giọng
_ Chưa , trừ khi anh giúp tôi ! Không quyên xòe khổ giấy và bút ra , chút dè dặt muốn nhờ vả lúc nãy đã bốc hơi theo hàng chục cái gõ cửa đến muốn nát tay
Vương Nguyên chau mày nhìn tờ giấy , im lặng một hồi , rồi nói
_ Vào đi ! Anh hất cằm ra sau , sau đó liền xoay người vào trong phòng tắm rửa mặt
Ý Như bước vào , choáng ngợp trước căn phòng của anh , cô ngẩn ngơ đứng đó nhìn mãi
Phải công nhận phòng anh rộng thật nha , màu chủ đạo xanh lam tạo cho người nhìn cảm giác mát mẻ dịu nhẹ thanh thoát
Giường , chăn , gối , bàn , tủ quần áo , kệ sách , đàn piano ... tất tần tật mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp , sạch sẽ đến bóng loáng
Phòng cô dù sạch nhưng so với phòng anh còn thua xa
Cô cứ nghĩ phòng anh rất sạch sẽ nhưng cũng không thể tưởng tượng ra , mọi thứ lại sạch gấp chục lần suy nghĩ của cô
Vương Nguyên đi ra , thấy cô đứng ngây ra , liền lên tiếng
_ Cô đến chỉ để ngắm phòng tôi thôi sao ?
Cô giật mình , thu hồi vẻ ngây ngốc lộ liễu , lại đưa tờ giấy ra trước mặt anh bình tĩnh nói
_ Thầy có giao bài về tự viết lời và soạn nhạc , anh giúp tôi nha ?
Nghe không giống nhờ vả chút nào , anh dù mệt nhưng vẫn thích nhây
_ Cô không biết làm ???
Cô lắc đầu uỷ khyất
_ Anh giúp tôi được không , làm ơn
_ Tại sao tôi phải giúp ?
_ Vì chúng ta là bạn học , tôi sẽ trả công anh mà
_ Như thế nào ?
_ Giúp lại anh viết lời và soạn nhạc
_ Cô có khả năng ?
_ Tất nhiên , nói anh biết trình độ của tôi không phải dạng vừa đâu
_ Vậy sao cô không tự làm đi , nhờ tôi làm gì
_ Thì tạm thời tôi bí quá nghĩ không ra
_ Tôi làm xong rồi !!! Anh buông một câu quá trời là phũ phàng
_ Khi nào ? Cô không tin , anh mới về đêm qua , có giỏi đến mấy cũng không thể làm nhanh như thế
_ Ở trên đồi !!! Chẳng phải anh dẫn cô theo cũng vì dụng ý này sao , tại ai kia chỉ biết ham chơi không lo gì chuyện học hành
Ý Như ngớ người , lặng thinh . Thì ra anh dẫn cô lên đồi là có lí do , thế mà cô lại chẳng biết tận dụng , cũng không nhớ gì tới nó , lại còn bày đặt giận dỗi con nít
_ Giúp tôi đi mà , please ! Tiếp tục công cuộc nài nỉ
_ Cô thật sự không nghĩ được gì ???
Lại lắc đầu
_ Cả lúc ở trên đồi ???
Vẫn lắc đầu , lúc đó trong đầu trong cô chỉ có mỗi cục ấm ức mang tên Vương Nguyên làm gì còn chỗ đứng nào cho cảm hứng
_ Thử nghĩ lại đi ! Anh ngán ngẩm
15 phút sau
_ Sao rồi , không nghĩ ra ? Nhìn cái bản mặt bánh bao thiu thì biết quá mà
Chỉ biết lắc đầu
Vương Nguyên đau đầu , lười biếng gợi ý
_ Vậy hãy nghĩ đến chuyện đặc biệt nhất gần đây mà cô gặp . Hoặc người cô quan tâm nhất chẳng hạn
Ý Như nhìn anh trân trân , chuyện đặc biệt nhất gần đây của cô chính là được anh tặng quà . Người đặc biệt trong lòng cô , người cô quan tâm nhất cũng chính là anh
_ Người tôi sắp bị cô nhìn đến lủng lỗ rồi này ! Anh thật rất khó chịu với ánh mắt ngây ngô kia
_ A , Tôi đã nghĩ ra rồi ! Cô reo lên chẳng hề nghe lọt lấy một từ trong câu nói của anh
Chạy qua bàn , ngồi vào ghế , đặt tờ giấy xuống một quyển sách khác , bắt đầu viết ra suy nghĩ của mình
Vương Nguyên lắc đầu bó tay , thật không thể đuổi kịp cảm xúc của cô mà
Tặc lưỡi , anh leo lên giường tiếp tục sự nghiệp ngàn vàng , để mặc cô muốn làm gì thì làm
~còn tiếp~