Chương 114: Năm Mới
Trưa hắn không về nhà mà đi luôn qua nhà Hằng, mấy anh em chuẩn bị một mâm cơm, hắn thì giả vờ chạy về nhà một lúc thì mang theo chai rượu nho lấy được ở trên tàu ma ra.
“ Ăn trộm đâu chai rượu xịn thế thằng kia !”Anh Việt vừa nhìn thấy trai rượu mắt cũng sáng lên, hắn vênh mặt nói.
“ Chuyện em quan hệ rộng mà, răm ba chai rượu có là gì.
”Anh Việt thì bĩu môi, rồi cả nhà ngồi ăn cơm, bố Hằng thì không về, hắn đoán chắc lại đi hú hí với bồ trẻ đẹp rồi, anh Việt gọi thêm anh Khoa nhà gần đó sang, vậy là 3 anh em vừa ăn vừa uống.
Hai ông kia vừa uống chén rượu đầu tiên hai mắt sáng lên.
“ Lần đầu tao uống cái rượu này á mày, ngon đó.
”Anh Khoa nói, anh Việt cũng gật đầu sau đó hai mắt toả ra ánh sáng nhìn qua Trần Quốc Hưng nói.
“ Ê thằng em, hiếu kính anh vợ mày thêm vài chai nữa xem nào.
”Hắn bĩu môi, một chai này mà đem bán đi cũng phải mấy trăm nghìn usd, vậy mà anh Việt đòi mấy chai, hắn đau lòng liền lắc đầu nói.
“ Anh tưởng rượu này là rác à, em ăn trộm mới được có một chai, quý anh lắm em mới mang ra đấy.
”Anh Việt dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn trưng ra vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, Hằng đang ăn hồn nhiên nói.
“ Không phải còn mấy…”Hắn vừa nghe đến đó, mặt tái mét vội vào đưa tay lên bịp miệng Hằng lại, cười hì hì nói.
“ Ăn nem đi.
”Hằng trợn mắt nhìn hắn, hắn nháy nháy mắt, anh Việt thấy thế liền giả vờ ho lên nói.
“ Xem ra em gái anh phải tìm người tử tế mà gả thôi.
”Hắn cười hề hề vỗ vỗ vào ngực rồi nói.
“ Làm gì còn ứng cử viên nào sáng giá bằng em chứ.
”Hằng lườm lườm hắn một cái rồi ăn tiếp, anh Việt đảo đảo mắt nhìn hắn thở dài.
“ Chú mày cái tính ki bo là anh không thích rồi.
”Hắn nghe thế tái cả mặt, cười gượng gạo nói.
“ Anh cứ đùa, em thật sự có đúng một chai này thôi.
”Anh Việt nhìn sang Hằng, Hằng giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh Việt, cầm đũa gắp cho hắn một miếng thịt gà.
“ Thằng kia, em nó có một chai mang qua đây rồi, mày còn đòi hỏi không biết xấu hổ à !”Mẹ Hằng trợn mắt nói với anh Việt, hắn cười vui vẻ liếc xéo anh Việt.
“ Nào anh em mình làm cái đồng khởi, chúc mừng anh Việt chở về quê hương.
”Ba anh em lai rai đến 1h chiều mới tan tầm, rượu ngon nhưng lại nặng đô, hai ông kia say quắt cần câu nằm luôn ra chỗ, hắn thì chẳng muốn bức rượu ra khỏi người nên cũng bò lên trên bộ bàn ghế sô pha mà nằm ngủ.
Còn đang lim dim, Hằng kéo kéo hắn dậy.
“ Lên phòng em mà ngủ.
”Hắn mắt mở mắt nhắm, thều thào nói.
“ Thôi để anh ngủ ở đây cũng được.
”Hằng lại kéo hắn dậy, hắn đành đứng dậy liêu xiêu đi.
Thấy hai ông kia nằm lăn ở sàn nhà mà co ro ôm nhau vì lạnh, hắn kẹp nách cả hai ông xách lên phòng anh Việt ném hai ông lên giường, hắn còn cố ý sếp hai ông ôm ấp nhau, mặt đối mặt môi kề môi, hài lòng nhìn hai người tình cảm hắn mới gật gù, Hằng đắp chăn cho hai người mà lườm hắn một cái nói.
“ Anh xấu thật.
”Hắn cười cười không nói gì, về phòng Hằng hắn nằm lăn ra giường túm lấy cái chăn đắp lên người, Hằng một lúc sau mới về phòng cũng chui vào trong chăn ôm lấy hắn, hắn ngửi được mùi hương quen thuộc, con lợn trong lòng lại lồng lộn, cái tay không chịu để yên mà luồn vào trong áo của Hằng, Hằng cắn vào vai hắn nói.
“ Cái tay của anh làm gì đấy ?”Hắn cười xấu xa nói.
“ Anh có làm gì đâu.
”Rồi dùng lực mà xoa bóp, Hằng kêu lên một tiếng mặt đỏ ửng.
“ Không được, em đến ngày.
”Hắn nghe vậy liền ỉu dìu xuống, tay vẫn cứ để im hôn lên chán Hằng một cái nói.
“ Ngủ đi.
”…30 tết, hắn bận bịu cả ngày chuẩn bị lễ cũng tất niên, buổi chiều mẹ hắn lấy một đống lá cây về nấu nước tắm, quan niệm tắm bằng lá cây giúp xua đuổi những uế khí trong năm cũ, giúp sạch sẽ đón những may mắn trong năm mới đã là quan niệm lòng mỗi người Việt ( tác giả không biết chỗ khác sẽ như nào, nhưng chỗ tác giả là như vậy, đừng ai cào phím)Đến tối thì thì một đống nam thanh nữ tú tập chung ở bờ sông gần nhà hắn, tụ tập nhóm lửa nướng gà, nướng mực…chuẩn bị đón giao thừa.
Thằng Quang hất mặt nói.
“ Ê mà nghe giang hồ đồn mày có pháo.
”Hắn cười nhăn nhở nói.
“ Bậy bạ, tao là người chấp hành pháp luật một cách nghiêm chỉnh.
”Thằng Quang nghi ngờ nhìn hắn, hắn thật ra đã cắm hai hàng pháo hoa dài ở hai bên sông chờ đến giao thừa thì bắn thôi, nhưng vẫn phải dấu diếm bọn khốn nạn này, nhỡ đâu chúng nó báo công an xích cổ hắn lại thì bỏ mẹ.
“ Gà chín gà chín rồi.
”Anh Trường mang mấy con gà đã chín thơm phức ra, bầy ra giữa đống lá chuối đã được chuẩn bị, thêm cả vài con mực nướng, hơn chục người liền túm tụm ngồi lại.
Hắn chạy về nhà, xách 3 két bia đã ướp lạnh ra, anh Việt thấy hắn mang bia liền hỏi.
“ Bia ăn thua gì, rượu đâu ?”Hắn cười hắc hắc thò tay ra sau lưng, giả vờ hô biến, lấy ra hai chai rượu nho.
Anh Việt vừa nhìn thấy hắn lấy ra hai chai rượu, vẻ mặt như bị táo bón quay qua nói với Hằng.
“ Anh không nhận thằng Hưng làm em rể đâu, mày kiếm thằng khác yêu đi.
”Hắn cười he he nhìn anh Việt nói.
“ Muộn rồi ông anh.
”Anh Việt trợn mắt nhìn hắn, anh Trường túm cổ anh Việt trợn mắt nói.
“ Cái gì ? Em dâu này tao nhận rồi, mày định chia cắt tụi nó hả.
”Vậy là hai ông anh mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó cả đám cầm bia bật nắp rồi cụng mạnh với nhau, hô lên.
“ Chuẩn bị chào đón năm mới nào.
”“ Một hai ba Zô….
”Cả đám vui vẻ vừa ăn uống vừa nói chuyện về cái thời ngày xưa còn mặc quần thủng đít đi tắm sông, bao nhiêu kỉ niệm dữ dội của tuổi thơ lại ùa về, hắn quay sang méo hai cái má của Hằng cười cười.
“ Hồi còn bé em cứ đi theo đít anh thật là phiền.
”Hằng thò tay nhéo cho hắn một cái, trên môi nở nụ cười nói.
“ Còn không phải tại anh, em còn nhớ hồi đó anh toàn kể mấy chuyện bậy bạ cho em nghe, bé tí em đã biết gì đâu, nghe anh kể toàn chuyện mới mẻ như vậy, em lại chả bám lấy.
”Hắn xoa xoa đầu Hằng, rồi nhìn qua thằng Tiến mập đang tranh cướp cái đùi gà cùng thằng Quang rồi nói.
“ Thằng Tiến, mày còn nhớ cái vụ mút đít ong không ?”Thằng Tiếp nghe hắn hỏi, mặt mũi mơ hồ nhìn lại, một lúc mới như nhớ ra nói.
“ Thằng chó nói tao mới nhớ, mẹ nó dám lừa tao là đít con ong mật nó ngọt, làm tao cả buổi chiều rình mới bắt được một con, còn không kịp phân biệt là đực hay cái, đút vào mồm mà mút một cái đánh chụt, ngọt đâu không thấy mà tao bị nó đốt cho sưng vêu cả cái mồm lên mất mất ngày.
”Cả đám cười phá lên vì điệu bộ của thằng Tiến mập, thằng Quang đột nhiên ôm chầm lấy thằng Tiến.
“ Thì ra không chỉ tao bị nó lừa.
”Thằng Tiến mập vỗ vỗ vai an ủi thằng Quang, một lúc thằng Quang oán giận nhìn hắn nói.
Hắn thì cười hắc hắc hỏi thằng Quang.
“ Mùi vị cứt dê thế nào còn nhớ không ?”Thằng Quang đang được thằng Tiến sờ mó khắp người an ủi, nghe thế thì gào lên.
“ Nó lừa tao là ở bãi cỏ đằng sau trường có kẹo cứt dê, làm tao hí hửng ra tìm, quả nhiên dưới đất mấy cục tròn tròn nho nhỏ, hồi ấy ngây thơ nhặt lấy đút mẹ vào mồm.
”Cà đám cười lăn cười bò khi nghe thằng Quang mếu máo kể lại, Hằng lườm lườm hắn một cái nói.
“ Thật sự em còn không biết anh là người như vậy.
”Hắn gãi gãi mũi nói.
“ Anh tạo cho bọn nó một tuổi thơ đáng nhớ thôi mà.
”Nhìn bầu trời đêm cùng những cơn gió se lạnh thổi qua người, hắn mỉm cười.
Thời gian trôi nhanh thật mới đó đã được 13 năm kể từ khi hắn trùng sinh sống lại, số mệnh của những người liên quan đến hắn đều đã thay đổi.
“ Anh nghĩ thì mà ngẩn ra vậy ?”Hằng ôm lấy tay hắn mà kéo kéo, hắn nhìn Hằng mỉm cười nói.
“ Thời gian trôi nhanh quá, anh sắp già rồi.
”Hằng dơ tay méo méo cái mũi của hắn nói.
“ Anh đúng là như một ông già.
”Đám còn lại ho khù khụ, anh Việt nốc một hơi hết sạch lon bia nhìn hắn và Hằng nói.
“ Hai đứa bay làm tao chạnh lòng quá.
”Anh Trường ở bên cũng gật đầu rồi hai người ôm lấy nhau vì cùng cảnh ngộ FA thâm niên, hắn bĩu môi nhìn 2 ông anh diễn trò.
“ Đưa cái mặt anh đây.
”Hằng dơ điện thoại ra chụp ảnh, sau đó cúi đầu bấm bấm điện thoại, một lúc sau thì dơ tay nói.
“Đưa điện thoại anh đây”Hắn ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa cho Hằng.
Hằng bấm bấm điện thoại một lúc, sau đó chả lại cho hắn, hắn cầm điện thoại xem thì thấy Hằng thay đổi ảnh đại diện facebook của hắn bằng tấm ảnh vừa chụp với dòng start “ Năm Mới Bình An”.
“ Chuẩn bị đến giao thừa rồi.
”Cả đám cùng nhau mở bia chuẩn bị, hắn nhìn những nụ cười vui vẻ cùng tâm trạng háo hức của những người xung quanh, trong lòng bất giác tự thều thào “ mình còn được mấy lần đón năm mới cùng họ đây.
”“ 3…2…1…CHÚC MỪNG NĂM MỚI.
”Khi đồng hồ điểm 12h đêm báo hiệu một năm cũ đã qua một năm mới đã đến cả đám người cùng nâng cốc hô lớn.
“ Piu…piu…piu….
bùm…bùm…bùm…”Những chùm pháo hoa phóng thẳng lên bầu trời trên mặt sông, nở rộ đủ sắc màu sặc sỡ, cả đám người ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nhún vai nói.
“ Pháo hoa mua lậu đó.
”Cả đám phá lên mà cười, tất cả đều ngước mắt nhìn lên bầu trời, Hằng nắm chặt tay hắn trên mặt lộ rõ sự hạnh phúc, trong lòng hắn lặng lẽ thở dài, sứ mệnh gắn liền với sự hi sinh.
.
Chương 115: Du XuânSáng mùng một tất cả con cháu trong nhà đều tập chung ở nhà ông bà, cả nhà quây quần bên mâm cỗ đầu năm mới, những lời chúc mừng cùng những bao lì xì đỏ được mọi người trao cho nhau, hắn thì chỉ được có hai bao lì xì một là từ ông ngoại, và của mẹ hắn thôi.
Mấy bác mấy chú chúc nhau bằng những ly rượu đầy, hắn ăn xong liền xin phép, sau đó chui vào phòng thằng Huy, mấy anh em nằm xem hoạt hình.
“ Đi chơi không cu ?”
Anh Trường ló đầu vào gọi hắn, hắn bật dậy nói.
“ Ok đi luôn.”
Thế là bốn anh em trèo lên xe máy phóng đi, chúc tết quanh làng quanh xóm một vòng cũng đã tối mịt.
Về đến nhà cũng đã nửa đêm, gọi điện nói chuyện với Hằng cùng Naccy một hồi mới đắp chăn đi ngủ.
Sáng hôm sau hắn qua nhà Hằng chúc tết, anh Việt liền dọn cỗ ra, hai anh em rót những chén rượu đầy chúc nhau những lời tốt đẹp nhất đến khi anh Việt gục luôn tại chỗ mới thôi, hắn cười nhạt một tiếng, ông anh vợ định solo 1/1 với hắn, nhưng làm gì có cửa, hắn bây giờ trình độ đã đạt tới Tiên Tửu rồi.
“ Anh mang anh Việt lên phòng đi, để em dọn dẹp.”
Hằng nhìn anh Việt mà bất đắc dĩ nói với hắn, hắn gật đầu, xách anh Việt lên kẹp vào nách mang lên phòng vứt ổng lên giường rồi hắn đi xuống nhà, thấy Hằng đang rửa bát trong bếp, hắn đi lại phía sau Hằng thò tay ôm Hằng từ phía sau, đầu ghé vào tai Hằng nói.
“ Vợ, chúng ta đi chơi.”
Hằng quay đầu lại hôn lên môi hắn một cái rồi cười nói.
“ Đợi em rửa bát xong đã.”
Hắn cũng sắn tay áo mà phụ một tay với Hằng, hai đứa nhìn nhau mà mỉm cười, hạnh phúc đơn giản chỉ là cùng nhau sẻ chia những việc đơn giản trong cuộc sống.
Xong xuôi, hai đứa mới đi ra ngoài đường, Hằng nắm lấy tay hắn lắc lắc hỏi.
“ Đi đâu vậy anh ?”
Hắn cười nói.
“ Đi du xuân.”
Sau đó hắn cúi người xuống, Hằng liền nhảy lên lưng hắn, vòng tay qua cổ hắn ôm chặt.
Hắn sóc sóc lại, giữ chặt lấy Hằng trên Lưng, rồi nói.
“ Bám chặt vào.”
Rồi hắn nhún chân cả người lướt đi, đạp lướt đi trên những ngọn cây đang đâm ra những chồi non, Hằng bấu chặt lấy cổ hắn thì thầm vào tai.
“ Không sợ người khác thấy tụi mình sao ?”
Hắn lắc đầu nói.
“ Yên tâm không ai thấy chúng ta đâu, em đừng có hét toáng lên là được, không người ta lại tưởng là ma đấy.”
Cả hai người bay nhảy trên những ngọn cây, cảm nhận không khí đang tràn ngập sắc xuân, hắn tặc lưỡi một cái, như này mới đúng nghĩa với hai từ “ Du Xuân.”
Lướt về phía núi đá trắng, ngọn núi cao nhất vùng, đứng trên một ngọn cây cao, đưa mắt nhìn xuống, con sông nhỏ trong xanh chảy yên bình, cả một vùng tràn ngập sắc xanh mơn mởn, Hằng cười vui vẻ nói.
“ Đẹp thật.”
Hắn cũng gật đầu, ý tưởng biến vùng quê nghèo trở thành một khu vực dược liệu, kết hợp cùng du lịch trong đầu hắn càng thêm hoàn thiện hơn, kinh tế kết hợp với du lịch ngắm cảnh thúc đẩy sự phát triển của cả một vùng quê, hắn mỉm cười thều thào.
“ Nơi mà Trần Quốc Hưng này sinh ra, tất nhiên sẽ trở thành một tuyệt cảnh.”
Khi Trần Quốc Hưng rời khỏi địa cầu vài năm sau, vùng quê nghèo ngày nào mà hắn sinh ra và lớn lên đã trở mình thành một vùng kinh tế giàu mạnh, cuộc sống yên bình, nơi gắn liền với một huyền thoại.
“ Anh, có phải một ngày nào đó anh sẽ rời xa nơi này ?”
Đột nhiên Hằng xiết chặt lấy cổ hắn mà hỏi, hắn khựng lại, bàn tay cũng ôm chặt lấy Hằng, ánh mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh, khẽ gật đầu nói.
“ Anh có sứ mệnh của chính mình.”
Hằng không nói gì thêm, hắn cảm nhận được thân thể của Hằng khẽ run lên, hắn chỉ khẽ thở dài trong lòng.
“ Em muốn chúng mình làm đám cưới, em muốn sinh cho anh một đàn con kháu khỉnh, để khi anh rời đi, em vẫn có con của chúng ta làm bạn.”
Hắn quay đầu về phía mặt hắn, khẽ cười nói.
“ Ngốc ạ, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Hắn tu vi hiện tại chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng 9, chỉ khi tu luyện tới cảnh giới Hoá Thần Đỉnh Phong, nguyên thần phá Hư Không, mà đăng đỉnh phàm giới bước vào giới cao hơn để tiếp tục con đường tiên lộ dài đằng đắng.
Bất quá hắn còn không biết bản thân có thể tu luyện tới Trúc Cơ cảnh nữa không, vài trăm nghìn năm trước thì không vấn đề nhưng hiện tại linh khí thiên địa khô cạn, linh dược tuyệt diệt việc đột phá còn khó hơn cả việc chọc đít lão thiên già.
Gạt đi những nỗi lo lắng trong lòng hắn mỉm cười nói với Hằng.
“ Đến khi đầu bạc răng long anh mới rời đi theo những làn hướng khói.”
Hằng bĩu môi nói.
“ Vậy không phải lúc đó anh cũng ngỏm luôn rồi !”
Hắn gật gù không nói, thân thể lướt đi trong gió, bầu trời đã dần dần bị màn đêm bao phủ, hắn dẫn Hằng lên căn lều trên cây, nơi mà lần đầu tiên hắn tỏ tình với Hằng.
Hằng nhắm mắt, đứng dang rộng tay ra, hắn ôm lấy Hằng từ phía sau, cả hai không nói chỉ im lặng nghe tiếng gió, một lúc lâu sau Hằng mở mắt.
“ Em ước gì thời gian mãi mãi dừng lại.”
Hắn bĩu môi nói.
“ Thời gian không hề dừng lại bởi bất cứ một điều gì !”
Hằng liền quay qua, nhéo cho hắn một cái lớn giọng nói.
“ Anh là đồ đầu đất chẳng lãng mạn tí nào.”
Hắn thì mặt đần thối lại, nhăn nhó xoa xoa chỗ vừa bị méo, trong lòng thì suy tư, con gái đúng thật là khó hiểu.
Sau đó hắn cõng Hằng lên rồi phi thân đem Hằng về nhà, dừng lại trước cổng nhà Hằng, hắn nói.
“ Vào ngủ đi.”
Hằng chỉ chỉ lên má, hắn cười nhạt dơ cái mỏ của mình lại thơm lên má Hằng một cái rồi nói.
“ Được chưa ?”
Hằng cười híp cả mắt rồi nói.
“ Miệng anh thối thế.”
Hắn nghe xong thì tối xầm cả mặt mũi, Hằng thì cười khanh khách chạy nhanh vào trong nhà, nói vọng ra.
“ Ngủ ngon nhé anh.”
Hắn nhìn theo bóng dáng của Hằng mà lắc đầu vì sự đáng yêu. Rồi quay đầu bước đi, đi được một đoạn, hắn đưa tay lên bịt miệng rồi thở một hơi ra, ngửi ngửi một cái, sau đó hắn liền “ uệ “ lên một tiếng, miệng thì thào.
“ Thối thật.”
Sau đó lắc người một cái thân thể biến mất hoà vào trong bóng đêm.
Sáng hôm sau cả lớp tụ tập lại, đi chơi nhà cô giáo chủ nhiệm, cả bọn tập chung ở cổng trường, hắn thì xách con xe Wave a đi cho đỡ mệt, tết nhất rồi cảnh sát giao thông cũng đi ăn tết cả rồi, nên hắn cũng không sợ bị túm.
Phi xe đến nơi thấy bọn nó đã tụ tập khá đông đủ, thấy hắn thì bọn con gái đã xoè cả hai bàn tay ra, hắn cười nhạt rồi móc ra lì xì phát cho mỗi đứa một cái, tụi con gái mở bao lì xì rút ra một tờ xanh lè lè, thằng Quang mắt cũng sáng lên dính sát lại với hắn, õng ẹo nói.
“ Của em đâu anh ?”
Hắn kinh tởm vì điệu bộ 3d của thằng Quang, liền tung chân đạp cho nó một cái nói.
“ Mày thì biến đi.”
Thằng Quang khóc lóc thảm thiết, kêu trời kêu đất, làm mấy thằng xung quanh phải dỗ dành bằng mấy phát vả tới tấp, thằng Quanh mới nín khóc.
Khi đã đông đủ, cả lớp bắt đầu rú ga phóng đi, thằng Thìn lớp trưởng bốc đầu phóng đi dẫn đầu đoàn người. Hắn còn đang chuẩn bị làm pha bốc đầu phóng đi, thì Trang nhảy xuống từ phía sau xe máy điện của con Thương mà chạy lại chỗ hắn.
“ Cho Trang đi với nhé, đi cùng con Thương khéo cái xe không chịu nổi.”
Hắn cười gật đầu nói.
“ Không chê tớ nghèo lên xe tớ đèo.”
Trang cười hì hì liền trèo lên xe, tay ôm lấy eo hắn, hắn nhìn xuống eo mình, trong lòng thở dài, mối tình tương tư kiếp trước xem ra không giống vẻ hồn nhiên bên ngoài, hắn cũng chỉ biết lặng lẽ cảm thán, cuộc sống đôi khi những thứ bên ngoài mà chúng ta thấy không phải là tất cả, thứ ẩn dấu bên trong mới là thứ đáng sợ.
Tặc lưỡi một cái mặc kệ, dù sao cũng là bạn bè, hắn cũng không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của họ làm gì, chỉ cần làm bạn là đủ.
Hơn 30 chiếc xe phóng đi trên đường, vừa đi vừa nói chuyện vu vơ, làm cả đoạn đường náo nhiệt. Đi hơn 30 phút mới đến nhà cô giáo, nhà cô giáo là một căn nhà 2 tầng rộng rãi nằm ở gần trung tâm chợ.
Cả lũ vứt xe ở la liệt xung quanh cổng nhà cô giáo, rồi đập cửa gọi cô giáo như đi đòi nợ, hắn ngao ngán lắc đầu nhìn mấy thằng bạn ất ơ có tố chất đòi nợ này. Một lúc cô giáo đi ra mở cửa cả lớp liền đồng thanh nói.
“ Chào cô ạ.”
Cô giáo cười hiền nhìn cả đám rồi nói.
“ Vào nhà đi.”
Hơn 40 đứa đi vào, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi, thằng Dũng thấy con gà đông toả ở một góc vườn liền nói.
“ Ê chúng mày tí bắt con gà kia làm nổi lầu đi.”
Thằng Dũng vừa dứt lời thì bỉ cả đám nhìn với ánh mắt khinh bỉ, làm thằng Dũng mặt đần thối lại, đi vào trong nhà mỗi đứa ngồi một góc kín cả phòng khách nhà cô giáo.
“ Hương, lấy kẹo bánh ra đây cho mẹ.”
Mấy thằng con trai mắt đều sáng lên khi từ trong nhà, một em gái tầm lớp 7 lớp 8 gì đó mang kẹo bánh ra, mấy thằng ất ơ nước dãi nước mũi chảy ra khắp mồm gào lên nhận cô giáo làm mẹ vợ, trêu đến mức con cô giáo mặt đỏ bừng trốn vào trong phòng không dám thò mặt ra luôn.
“ Anh nào học giỏi nhất thì tôi gả con gái cho.”
Mấy thằng liền ỉu dìu xuống, hắn tự nhiên đứng dậy vỗ ngực bùm bụp nói.
“ Cô ơi, làm gì có ai ngoài em cơ chứ.”
Vậy là hắn bị mấy chục con mắt thù hằn nhìn chằm chằm, cô giáo nhìn hắn nói.
“ Chỉ sợ cậu không dám mà thôi.”
Hắn cười cười không nói gì thêm, vui đùa thì cũng nên có điểm dừng nếu không nó mà lại thành thật thì hắn lại đau đầu, sau đó cả lớp trò chuyện, một lúc thì cô giáo cùng đám con gái đi chuẩn bị làm thức ăn, thằng Quang không biết móc từ đâu ra bộ bài, sóc sóc nói.
“ Làm tí nhể anh em.”
Cả lũ mắt cũng sáng lên, vậy là tụ tập lại ngồi giữa nhà chơi liêng, bởi vì tết nhất thằng nào cũng có tí tiền trong người vậy là xuống xác chơi luôn, thằng Quang mấy ván đầu ăn , miệng cười toe toét không ngậm được mồm, sau đó mặt dần dần tái đi đến khi trên người không còn một xu dính túi mới đứng dậy, hắn thì ngồi một bên mà không tham gia, nếu hắn mà chơi, với trình độ của hắn có mà hút sạch của bọn này cũng chỉ trong phút mốt.
“ Còn tiền không cho tao vay ít.”
Thằng Quang đi lại chỗ hắn xum xoe, hắn lắc lắc đầu nói.
“ Tiền đâu mà cho mày cờ bạc.”
Thằng Quang mặt ỉu dìu xuống, thấy vẻ mặt tội nghiệp của thằng bạn, hắn cười nói.
“ Nể mặt chơi từ hồi nối khố, tao gỡ lại cho mày.”
Vậy là hắn nhảy vào xin một chân, thằng Quang thì ở ngay phía sau, bài được chia, hắn bốc bài lên nhìn, thằng Quang ở phía sau bịt mồm hô lên.
“ Liêng.”
Hắn trợn mắt quay lại nhìn thằng Quang, bọn kia nghe vậy liền úp hết bài, hắn cười nhạt lật bài thì cả đám há hốc mồm.
“ Mẹ nó, mù tịt.”
Bài hắn có 1 điểm, mà bọn kia nó úp hết vậy là hắn thắng, thằng Quang ở dưới ánh mắt như muốn giết người của mấy thằng liền đưa tay thu tiền, miệng cười hắc hắc nói.
“ Tao thu hộ.”
Mấy thằng kia cay cú, bài được chia tiếp, hắn mở bài, thằng Quang lần này thì bịp mồm kịp không lên tiếng, bọn kia nhìn qua hắn với ánh mắt dò xét, hắn thì chỉ nhăn nhó, mấy thằng kia thi nhau tố lên tục, hắn cũng theo được 3 vòng thì không thằng nào dám tố nữa, vậy là lật bài, hắn cười hắc hắc lật bài nói.
“ Sorry anh em nhé tao liêng rồi.”
Mấy thằng mặt mũi tái mét lại nhìn thằng Quang cười há cả mồm ra tay thu tiền, hắn thì cười nhạt, cờ bạc bịp đối với hắn chỉ là một chuyện nhỏ.
Mấy ván tiếp theo hắn cũng nhả chứ không ăn liên tục, thằng Dũng ván này có vẻ có bài to nên tố lên tục, hắn nhìn nhìn rồi cũng nhăn mày theo, mấy thằng khác cũng có vẻ tự tin vào bài của mình nên cũng theo không ngừng đến khi cả đám tất tay mới dừng lại lật bài.
Thằng Thìn cười ha ha lật bài.
“ Liêng 789.”
Thằng Thìn đang định dơ tay ôm tiền thì thằng Trường dơ tay cản lại.
“ Ấy từ từ tao 8 9 10.”
Thằng Trường cười hô hố, thằng Dũng cũng phá lên cười rồi lật bài.
“ Hazz tao 10 J Q.”
Bọn xung quanh mặt đực ra, mẹ nó ván này thằng nào cũng thấy liêng mới kinh, hắn thở dài nhìn thằng Dũng đang cười trên chiến thắng.
“ Quá đen cho mày rồi, tao J Q K.”
Thằng Dũng còn đang cười chợt dừng lại ho khù khụ mặt đần lại , bọn xung quanh nhìn ván bài như muốn lồi cả con mắt ra.
“ Con mợ nó.”
Bọn nó gào ầm lên nhìn thằng Quang cười sái cả quai hàm vơ tiền, hết tiền cả đám liền nghỉ chơi, ba thằng kia mặt mũi đau khổ chạy ra nịnh nọt thằng Quanh xin lại tiền, hắn lắc đầu vì độ mặt dày của ba thằng kia.
Dọn cỗ lên cả lớp liền ngồi xuống, vui vẻ ăn uống trò chuyện, hắn mỉm cười, kỉ niệm sẽ đi theo chúng ta đến hết cuộc đời.
Chương 116: Vận MệnhĐến chiều thì cả lớp chào cô giáo rồi ra về, đứng tụ tập ở cổng nhà cô giáo một lúc chúng nó bắt đầu bàn tán.
“ Đi đâu bây giờ tụi mày !”
Cả bọn nhí nhố bàn tán không biết đi đâu tiếp theo, con Thương xoa cái cằm béo của mình rồi nhìn qua chỗ Trần Quốc Hưng rồi nói.
“ Ê tụi bay đi chơi nhà thằng Hưng đi.”
Cả lớp liền nhìn qua Trần Quốc Hưng, hắn liền gãi gãi đầu nói.
“ Nhà tao nghèo lắm, chúng mày đến chơi tao xấu hổ.”
Thế là cả lớp thống nhất về nhà hắn chơi, hắn ở trong lớp là một bí ẩn. Thằng Quang hung hăng dẫn đường, hắn thì cười nhạt cũng nổ máy xe phóng đi, Trang vẫn ngồi sau xe, tay ôm lấy eo hắn, hắn cầu nguyện trong đầu là đừng có để Hằng nhìn thấy.
Đi gần một tiếng đồng hồ mới về đến nhà hắn, cả bọn mắt sáng lên khi vừa đến cổng nhà hắn, con Thương bĩu cái môi ra mà nói.
“ Nhà mày mà nghèo thì bọn tao đây là đống rẻ rách rồi.”
Hắn cười cười mở cổng cho bọn bạn đi vào, đi từ cổng vào đến nhà hắn bọn con gái mắt sáng rực lên nhìn những loại hoa đủ màu sắc mọc ở hai bên đường, đi qua cái cầu bắc qua giữa ao mấy thằng con trai nuốt nước bọt nhìn xuống dưới ao, thằng Dũng ló mặt nhìn rồi chỉ chỉ.
“ Mẹ ơi, con kia nhìn ngon thế.”
Dưới làn nước trong xanh những đàn cá đủ màu sắc thể loại bơi tung tăng, hắn nhìn bọn bạn thì trong lòng cũng có chút tự đắc, tất cả không gian quanh nhà đều là hắn tự tay bố trí, lên kế hoạch.
Mẹ hắn thì đang ngồi xem phim ở phòng khách, thấy bạn của hắn đến chơi liền vui vẻ đứng dậy.
“ Mau vào nhà chơi đi mấy đứa.”
Cả đám đều lên tiếng chào mẹ hắn.
“ Chào Cô ạ.”
Bọn con trai thì đã phi thẳng vào chỗ để xe ở một bên, thằng nào thằng nấy mắt sáng quắt nhìn mấy chiếc xe, thằng Thìn chỉ chỉ vào chiếc xe được phủ bạt che màu đen hỏi hắn.
“ Cho bọn tao xem nhá.”
Hắn xoa xoa cằm nói.
“ Ok baby.”
Vậy là mấy thằng mở bạt che ra, tấm bạt được gỡ bỏ hết là lúc mấy thằng mắt lồi ra mồm há hốc, thằng Dũng lập tức gõ gõ cái điện thoại rồi trợn mắt lắp bắp quay qua nói.
“Lamborghini Eveno !”
Hắn gật gù rồi sau đó đi vào nhà để lại bao nhiêu con mắt nhìn theo. Ở ngoài thằng Thìn huých vai thằng Dũng hỏi.
“ Con này bao tiền mày, để lúc nào tao cũng mua một con.”
Mấy thằng còn lại đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thằng Thìn, thằng Dũng sờ tay lên mui xe, rồi mới nói.
“ Khoảng hơn 4 triệu đô.”
Thằng Thìn hít hít mũi đưa tay lên lẩm bẩm tính, một lúc thì trợn mắt hét lên.
“ Con mẹ nó hơn 90 tỉ.”
Mấy thằng còn lại mắt cũng đần ra một lúc thì cả bọn đều lấy điện thoại ra, thi nhau tạo dáng sống ảo.
Trong nhà thì chị Lan cùng mẹ hắn lấy bánh kẹo cùng nước ra mời đám bạn học của hắn, con Thương chọc chọc hỏi hắn.
“ Ơ Hưng mày có chị gái à ?”
Hắn cười cười không nói, thế là con Thương chỉ chị Lan mà hỏi.
“ Đừng nói chị đó là vợ mày nha.”
Hắn bất đắc dĩ nhún vai nói.
“ Con nuôi mẹ tao.”
Con Thương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn ưỡn ngực ra điệu bộ chính nhân quân tử chính khí lẫm liệt hiện ra, con Thương bĩu môi nói.
“ Vậy liệu tao có cơ hội…”
Vừa nghe tới đó hắn rùng mình cười hề hề nói.
“ Tao có người yêu rồi, mày đừng có dụ dỗ.”
Rồi cả buổi chiều đám bạn quậy banh cái nhà hắn, đến khi gần tối đám bạn mới kéo nhau ra về.
Tiễn đám của nợ ra về hắn mới thở phù một hơi, để đám kia ở lâu thêm tí nữa không khéo chúng nó dỡ luôn cả cái nhà của hắn.
Sáng hôm sau hắn còn đang ngủ thì bị một vật âm ấp đề lên người, hắn biết là gì nhưng vẫn cứ giả vờ nhắm mắt ngủ, cho đến khi mũi của hắn bị Hằng dùng đuôi tóc chọc cho phát ngứa hắn mới mở mắt.
“ Để cho anh ngủ tí coi.”
Hằng kéo kéo hắn dậy nói.
“ Mấy giờ rồi anh còn ngủ, mau dậy cùng em đi chùa.”
Hắn chỉ đành vươn vai một cái, sau đó thơm trộm vào má Hằng một cái mới bỏ chạy, để lại đằng sau tiếng Hằng nói theo.
“ Anh là tên ở bẩn, còn chưa đánh răng đã dám hôn em.”
Vệ sinh xong xuôi hắn đóng nguyên một bộ đồ phong cách anh Bảnh đi xuống nhà, Hằng thì đang cùng mẹ hắn làm gì trong bếp, hắn gọi vọng vào.
“ Có đi không nào ?”
Nghe hắn gọi Hằng mới túc tắc chạy ra, mẹ hắn liền nói.
“ Thằng kia mày lai con dâu tao đi cẩn thận đấy, tao nghe mấy bà hàng xóm nói mày đi đứng kinh lắm.”
Hắn tặc lưỡi một cái vì mấy bà hàng xóm, nguyên nhân tan vỡ một gia đình tất cả đều ở bà hàng xóm, hắn đang không biết có nên xoá xổ luôn bà hàng xóm hay không, thì Hằng đã kéo hắn đi.
Hắn chấp hành luật giao thông liền ngồi lên xe máy điện của Hằng mà cười nói.
“ Em lái đi, anh không biết đường.”
Hằng trề môi nhìn hắn nói.
“ Anh có còn là đàn ông không vậy, lại bắt em chở.”
Hắn cười hắc hắc nhìn Hằng nói “ Anh có phải là đàn ông hay không, thì em là người rõ nhất còn gì.”
Mặt Hằng đỏ lên dơ dơ nắm đấm lên hăm doạ.
“ Anh chỉ có bậy bạ là nhanh, đấm chết luôn giờ, mau lái đi.”
Hắn gật gù cầm lái, Hằng trèo lên ôm chặt lấy eo hắn, hắn vít ga bốc đầu con xe máy điện phóng đi.
Lễ chùa đầu năm rất đông người, hắn cùng Hằng hoà vào trong dòng người lễ chùa, xin lộc đầu năm. Hằng kéo hắn đến một gốc Đa cổ thụ, bên dưới những cây bộ rễ rậm rạp được treo những lá sâm, Hằng bỏ tiền vào một cái thùng gần đó, rồi nói.
“ Mỗi người lấy một bao.”
Nhìn Hằng nhắm mắt cầu nguyện rồi dơ tay lấy một bao, hắn cũng đành nhắm mắt dơ tay lên vơ đại một bao, sau đó Hằng lại kéo hắn đến một ông thầy mặc một bộ áo nâu bày quầy ở gần đó, lấy tiền đặt xuống rồi lấy lá sâm của mình đưa cho ông thầy.
“ Thầy giải giúp con với ạ.”
Ông thầy mở lá sâm ra, rồi đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên mắt, nheo nheo mắt xem, hắn thì cũng chỉ khẽ nhún vai, vận mệnh là một điều huyền bí kì diệu, cổ nhân dùng cả mấy nghìn năm tìm hiểu nghiên cứu cũng phát triển ra học thuật bói toán, có thể tính ra vận mệnh trong tương lai của một con người.
Nếu muốn làm được điều ấy thì nhất định cũng phải là một kẻ tu luyện thâm sâu mới có thể nhìn ra vận mệnh của người khác, hắn cũng có thể dùng thiên nhãn mà quan sát vận mệnh của người bình thường, việc xem vận mệnh là một việc cực kì tiêu hao linh lực hắn cũng không ngốc đến mức mà tiêu tốn linh lực để xem vận mệnh của người khác.
Mệnh và vận là hai thứ chủ chốt của một con người, mệnh là sinh mệnh, là thọ nguyên của một con người từ khi còn trong bụng mẹ đã có cho đến khi mệnh hết thì người đó cũng sẽ chết.
Vận là khí vận hưng thịnh, sướng khổ, vui buồn, sang hèn…của một đời người. Vận số thịnh thì đời người gặp thuận lợi, may mắn, vận khố suy thì đời người gặp khó khăn bất lợi, xui xẻo.
“ Mệnh bất biến, vận vạn biến.” Vận số có thể thay đổi nhưng mệnh thì không bao giờ thay đổi, mệnh ví như một chiếc xe khởi hành từ điểm đầu tiên đến điểm cuối cùng, còn đường đi như thế nào được coi là vận.
Ông thầy xem một lúc thì bỏ lá sâm xuống nói.
“ Cháu gái này xem ra số mệnh rất tốt, gặp được quý nhân từ nhỏ, sung sướng một đời…”
Hắn thì bĩu bĩu môi, đạo hạnh của ông thầy này xem ra cũng tạm được, hắn là quý nhân chứ còn ai vào đây nữa. Hằng nghe những lời nói có cánh từ ông thầy thì vui vẻ cười, sau đó nhìn hắn nói.
“ Đưa của anh cho thầy xem luôn đi.”
Hắn gật gù đưa bao sâm mình lấy được ra đặt vào quầy hàng, ông thầy cầm lấy bao sâm rồi mở ra, sau đó ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
“ Cậu không bỏ giấy không vào đây chứ ?”
Hắn nhún nhún vai lắc đầu, ông thầy nhìn hắn cười khổ lắc đầu nói.
“ Xem ra đạo hạnh của ta còn không đủ xem cho cậu một quẻ.”
Hắn nghe vậy liền nheo nheo mắt, sau đó xoa cằm nhìn vào ba đồng tiền xu được đặt ở trước mặt ông thầy, sau đó lấy ra một tờ 500 nghìn đặt xuống trước mặt ông thầy nói.
“ Vậy đổi qua gieo đồng xu đi ạ.”
Ông thầy cười cười nhìn hắn sau đó liền cầm lấy ba đồng xu cổ đưa cho hắn cười nói.
“ Nam bảy nữ chín.”
Hắn úp 3 đồng tiền vào lòng bàn tay sóc đúng bảy lần rồi thả xuống, đưa mắt nhìn chằm chằm. 3 đồng xu quay tròn không có dấu hiệu sẽ đổ về mặt nào, hắn gãi gãi mũi nhìn 3 đồng tiền cứ quay tròn tròn mãi chẳng thấy dừng thì hỏi ông thầy.
“ Tiền xu của thầy có bị lag không thế ?”
Ông thầy mặt cũng đần ra nói.
“ Tôi năm nay hơn 70 tuổi mà tôi chưa thấy trường hợp nào như này !”
Khi hai người nói chuyện, ba đồng xu cũng từ từ dừng lại, hắn cùng ông thầy trợn mắt há mồm, ba đồng xu vẫn đứng thẳng không đổ về mặt nào, hắn hừ mũi nói.
“ Để cháu thử lại.”
Hắn cầm lấy ba đồng tiền cổ, tiếp tục sóc đủ bảy lần rồi tung lên cho chúng rơi xuống, kết quả làm cả ba người đều trợn mắt, đồng xu chỉ quay tròn cho đến khi dừng lại đứng thẳng không đổ, hắn thật sự lúc này cũng chẳng biết chuyện quỷ gì đang diễn ra, sắn tay áo lên rồi cầm lấy 3 đồng xu cổ nắm vào trong tay, lần này hắn sóc đến cả 1 phút mới tung cả 3 đồng xu lên trời, miệng lẩm bẩm.
“ Mày đứng thẳng nữa tao xem nào.”
Ba đồng xu rơi xuống mặt sàn gạch, nảy lên vài cái rồi lại đâu vào đấy cứ xoay tròn cho đến khi dừng lại đứng thẳng.
Ông thầy lúc này đầu cũng đầy mồ hôi, đây là lần đầu tiên trong đời ông thầy gặp chuyện quỷ dị như vậy. Hắn thở dài một hơi nhặt 3 đồng tiền xu cổ lên mang trả lại cho ông thầy rồi nói.
“ Chắc vận mệnh của cháu nó quá lằng nhằng.”
Sau đó hắn cùng Hằng bỏ đi, để lại đằng sau ánh mắt của ông thầy loé lên những tia sáng kì dị, miệng lẩm bẩm.
“ Vận mệnh đế vương.”