Chương 102: Vòng Tay
Nguyên hồn bị Thiên Đại Ấn đập nát sau đó bị hấp thu vào bên trong, một lúc sau tinh thần lực tinh thuần được Thiên Địa Ấn nhả ra hoà vào biển tinh thần của Trần Quốc Hưng.
Một ít kí ức còn sót lại của nguyên hồn chui vào trong đầu, hắn vẫn nhắm mắt cảm nhận, một lúc lâu sau mới mở mắt, đưa tay quệt máu ở trên miệng.
“ Không ngờ cái chỗ chết tiệt này lại còn có một nguyên hồn của cường giả nguyên anh hậu kỳ tồn tại ẩn nấp.”
Một phần kí ức còn sót lại của nguyên hồn làm hắn biết được một bí mật động trời.
Xem ra sắp tới hắn phải đi qua Trung Quốc dạo một vòng tìm kiếm cái gọi là Côn Luân Giới rồi, còn về phần tên tu sĩ nguyên anh hậu kỳ không may gặp phải bão hư không mà bỏ mạng lại, nguyên hồn may mắn chạy thoát được, ra bên ngoài do bị thương quá nặng liền phong ấn nguyên hồn ở trong một kiện linh khí, từ từ khôi phục.
Mà kiện linh khí đó chính là cây sáo đen, hắn cầm lấy cây sáo lên nhắm một hồi, trong lòng vui vẻ, thật không ngờ bản thân lại lấy được một kiện linh khí trung phẩm ở cái nơi chết tiệt này, kí ức chỉ còn sót lại chỉ có bấy nhiêu những kí ức khác đã tan biến, hắn khẽ tặc lưỡi khi biết được một giới tu chân nhỏ ở ngay đâu đó trên địa cầu lại có Nguyên Anh cường giả, điều này làm hắn cực kì kinh dị.
Đại hoạ không chết ắt có phúc báo quả nhiên là không sai, còn về phần tại sao cây sáo lại ở trên con tàu này hắn thật sự không rảnh mà suy nghĩ, mang theo cây sáo bấy giờ hắn mới vội chạy lại xem xét tình hình của Hằng.
Thở phù một hơi khi linh hồn của Hằng không bị nguyên hồn kia cắn nuốt, đây xem như là một chuyện cực kì may mắn, bế sốc Hằng dậy, sau đó lại chạy ra chỗ Naccy.
Naccy bị đòn công kích sóng âm từ cây sáo đánh chúng, tinh thần đã bị thương nặng, vẻ mặt tái nhợt đã ngất xỉu.
Hắn bế cả hai cô gái lên buồng lái tàu, đặt Hằng nằm gọn ở một chỗ, bây giờ hắn cực kì lo lắng cho tình trạng thương thế của Naccy, bị thương tinh thần là một loại thương thế nghiêm trọng, nó sẽ khiến linh hồn tan vỡ, nếu mà tên kia thực lực mà khôi phục thêm chỉ khoảng 1% nữa thôi thì Naccy đã mất mạng.
Đặt tay lên đỉnh đầu của Naccy, hắn cắn răng dùng ý thức bao chùm lên đoàn năng lượng tinh thần lôi kéo.
Đoàn năng lượng tinh thần không hề có một chút động đậy, hắn nghiến răng gầm lên trong tử phủ thần cung.
“ Đi ra cho ông mày.”
“Phụt “một ngụm máu phun ra, hắn ngã lăn ra đất, việc kéo đoàn năng lượng tinh thần ra khỏi từ phủ đối với hắn lúc này là chuyện không thể nào, hắn cắn răng nhịn xuống cơn chóng mặt, ý thức lại xuất hiện bên đoàn năng lượng tinh thần, lần này hắn sử dụng phương pháp đào góc tường, nếu không thể một phát ăn ngay hắn chỉ đành đào từ từ một.
Phương pháp đào góc tường của hắn có vẻ có hiệu quả, từng tia năng lượng tinh thần được hắn tách ra, hắn không luyện hoá vào biển tinh thần của mình mà di chuyển nó hướng vào trong đầu Naccy, tiến hành tẩm bổ dưỡng thương tinh thần của Naccy.
Khi Hằng tỉnh dậy thì ngơ ngác, nhìn Trần Quốc Hưng đang đặt tay lên đầu Naccy, một lúc sau như nhớ lại điều gì đó, mặt Hằng tái mét lại run rẩy.
Hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, qua một nửa ngày hắn cũng đã chữa trị tốt thương thế cho Naccy, chỉ cần một khoảng thời gian tinh thần của Naccy sẽ được từ từ khôi phục.
Hắn nhìn qua Hằng, Hằng cũng nhìn hắn, 4 mắt nhìn nhau.
Hắn mỉm cười nói.
“ May quá em tỉnh rồi, chăm sóc cho Naccy nhé, anh mệt quá.”
Nói hết câu thì hắn ngã lăn ra sàn tàu ngất đi, Hằng lo lắng những cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ đặt hắn nằm lại tử tế.
Một ngày sau, hắn đứng trên boong tàu, trong tay cầm một thanh kiếm châu ẩu cổ, trên đầu đội một cái vương miệng bằng vàng, trên người từ cổ, từ tay chân đeo lấp lánh đủ thể loại vòng vàng trang sức lấp lánh, nhìn hắn bây giờ đúng điệu một tên nhà giàu.
“ Hai ái phi đâu mâu hầu hạ trẫm nào !”
Hắn cười cười nhìn Hằng và Naccy đang bĩu môi nhìn hắn, nghe hắn nói hai cô gái vẫn im lặng làm ngơ, chỉ lo lắng lục lọi mấy thùng vàng tìm đồ trang sức mà họ cho là đẹp mắt, trên người hai cô gái cũng đeo toàn trang sức bằng vàng cùng đá quý.
Hắn cảm thấy thật mất mát, lặng lẽ thở dài chống kiếm xuống boong tàu, ánh mắt đưa ra phía đám mây đen đang kéo đến, miệng lầm bầm.
“ Đệt, sao mà lắm bão thế nhỉ !”
Sau khi tỉnh dậy, ba người liền đi khắp những chỗ chưa đi đến trên con tàu, đặc biệt là mấy cái thùng hôm trước mà hắn cùng Naccy đã thấy liền được hai người đem lên boong tàu.
Ba người mắt sáng rực thi nhau lục lọi mấy thùng đựng toàn đồ trang sức bàng vàng, cùng đá quý.
Hắn ưng ý được một cái vương miệng liền đội lên đầu, hắn cảm giác như mình là một vị hoàng đế ngày xưa vậy, đá quý cũng có vài viên có tác dụng hữu ích, hắn liền bày ra một tụ linh trận trên thuyền, hấp thu linh khí cũng rất khả quan.
Hắn cũng khôi phục được ba thành linh lực, đảm bảo bây giờ có rơi xuống biển thêm một lần nữa hắn cũng không chết được.
“ A cái vòng này đẹp quá.”
Hằng dơ một cái vòng tay nhìn như thuỷ tinh lên, hắn tò mò ngẩng mặt nhìn qua cái vòng mà Hằng đang cầm, nhìn qua thì cũng đẹp đấy, đặc biệt là một viên đá màu xanh dương bằng ngón tay ít được khảm trên chiếc vòng.
“ Khoan “ tim hắn tự nhiên nhảy lên bình bịch, hắn cảm giác viên đá màu xanh dương kia có chút gì đó quen thuộc, hắn lao đến chỗ Hằng giọng điệu run rẩy nói.
“ Đưa anh xem.”
Hằng hơi giật mình khi bộ dạng của hắn, nhưng sau đó liền đưa cho hắn. Vừa cầm lấy chiếc vòng tay, tâm thần hắn nổ đánh đùng một tiếng, viên đá được khảm trên vòng tay này giống y như đúc với khí tức trên tinh không thạch.
Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên “ Hahahaa…thật sự là chuyện tốt mà…”
Hắn ôm chầm lấy Hằng bế lên mà xoay tròn, vừa cười vừa nói.
“ Em là một thiên thần may mắn, yêu em nhất trên đời.”
Hằng bị hắn quay tròn mặt trợn lên không biết Trần Quốc Hưng có phải bị bệnh hay không.
Khi được hắn thả xuống Hằng nhào đến sờ sờ lên chán của hắn một hồi, rồi nhìn qua Naccy nói.
“ Không sốt !”
Naccy nhún nhún vai bất đắc dĩ, Hằng lại quay qua hắn mà hỏi.
“ Anh bị sao thế ?”
Hắn nheo mắt khi ánh mắt Hằng nhìn hắn có chút ý tứ không bình thường, hắn nghiêm mặt đưa tay lên nâng cằm Hằng lên rồi nở một nụ cười nói.
“ Dám suy nghĩ xấu về anh, em chết chắc rồi.”
Không đợi cho Hằng phản ứng hắn bế thốc Hằng lên đi về phía buồng lái, Hằng vội vàng la lên.
“ A bỏ em ra, em không dám nữa.”
Hắn cười nhạt nói.
“ Muộn rồi cưng !”
Hằng quay qua Naccy cầu cứu.
“ Naccy cứu tớ !”
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn “ Hahha…cô ấy còn không thể tự cứu lấy chính mình huống chi là em.”
Naccy còn đang vui vẻ khi người khác gặp hoạ đột nhiên biến sắc, hắn loé lên một cái liền đứng trước mặt Naccy nở một nụ cười xấu xa.
Naccy định quay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn, hắn thò một tay ôm lấy chiếc eo thon của Naccy bế thốc lên.
“ HIM, cậu là đồ khốn kiếp.”
Hắn xách hai cô gái đi vào trong buồng lái, mặc kệ những lời oán than của hai cô gái. Một lúc sau trong buồng lái chuyền tới những tiếng hỗn tạp, tiếng cười nói, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm…
Đến khi trời tối mịt những tiếng động trên tàu mới dừng lại, ở trên một cái giường cũ kĩ được hắn đem lên đặt vào trong buồng lái, hai cô gái mềm nhũn sau khi bị hắn trừng trị gia pháp một trận tơi bời liền ngoan ngoãn nằm cuộn tròn như một con mèo bên cạnh hắn.
Hằng cắn một cái lên tay hắn, một lúc sau mới buông ra thổi thổi.
“ Anh là loại khốn kiếp mà.”
Hắn cười cười đưa một tay xuống, Hằng mặt lập tức đỏ bừng, run rẩy, bấy giờ hắn mới cười nói.
“ Em vừa nói gì cơ ?”
Hằng rúc vào ngực hắn, lí nhí nói nhỏ.
“ Anh đẹp trai nhất trên đời, yêu anh nhất trên đời.”
Hắn gật gù buông tay tha cho Hằng, Naccy thì rõ ràng biết điều hơn, ngoan ngoãn nằm rúc vào người hắn miệng cười cười.
“ Chả cái vòng cho em !”
Hằng dơ tay lên đòi cái vòng tay, hắn lắc đầu nói.
“ Bây giờ nó thuộc về anh rồi.”
Hằng cấu vào eo hắn, giọng nũng nịu nói.
“ Anh không thấy xấu hổ khi tranh đồ với vợ của mình à ?”
Hắn cười phá lên, khẽ liếc qua nhìn Hằng rồi nói.
“ Anh đã có vợ đâu !”
Hằng tức giận nhào lên cấu xé hắn, giọng điệu hờn dỗi vang lên.
“ Anh giỏi rồi, có phải chán rồi nên định phủi đít bỏ đi.”
Sau một hồi đại chiến, hắn mới thần bí nói với hai cô gái.
“ Cho hai bà xã xem anh làm ảo thuật.”
Sau đó hắn mặc quần vào, chạy lại chỗ mấy rương vàng nghiên túc nhìn cái vòng tay đang được hắn đeo ở cổ tay.
Lúc trước hắn đã kiểm tra kĩ cái vòng tay, chắc chắn cái vòng tay là một không gian trữ vật, thật không ngờ lại may mắn tìm thấy ở trong đống kho báu, hắn dám khẳng định cái vòng tay trữ vật này có liên quan đến nguyên hồn của tu sĩ Nguyên Anh lúc trước.
Hắn cũng đã thử luyện hoá, tinh thần cấm chế ở trên nhẫn đã bị thời gian làm suy yếu, vì vậy hắn dễ dàng phá bỏ.
Không gian bên trong làm hắn cũng phải tặc lưỡi một cái, nó cũng phải rộng đến 5m2, quả nhiên không hổ là đồ của cường giả Nguyên Anh, bất quá đồ vật bên trong lại chẳng có gì, điều này làm hắn hơi thất vọng.
Hắn bấy giờ mới hiểu luyện chế không gian trữ vật cần phải thật sự cẩn thận khi khắc không gian trận pháp lên tinh không thạch, chỉ cần sai sót nhỏ thì tinh không thạch cũng sẽ vỡ vụn, tinh không thạch là một loại đá có thuộc tính không gian, mà thứ liên quan đến không gian, thời gian là những thứ vi diệu, phải là cường giả đỉnh cấp mới cảm ngộ đến.
Phương pháp luyện chế không gian trữ vật là những kinh nghiệm hàng trăm ngàn năm, hàng triệu năm của các cường giả đúc kết lại, đa số việc luyện chế không gian trữ vật là kinh nghiệm được lưu chuyền lại, là những thứ có sẵn, luyện khí sư chỉ cần khắc không gian trận pháp lên tinh không thạch là được, tuy nhiên việc khắc không gian trận pháp không phải cứ khắc lên là được, mà cần rất nhiều các phương diện liên quan.
Còn về phần cảm ngộ về không gian, hiện tại hắn còn chưa đủ tư cách đó, vì vậy hắn cũng chẳng quan tâm.
Đặt tay lên một cái rương đựng vàng, hắn cười nhạt nói.
“ Thu.”
Vòng tay khẽ loé lên một cái, rương vàng lập tức biến mất. Naccy và Hằng há hốc mồm một lúc lâu mới lên tiếng.
“ Anh cái rương vàng đâu rồi.”
Hắn dơ dơ cánh tay lên, chỉ vào chiếc vòng tay, Hằng nhảy lên thò lấy tay hắn nhìn chằm chằm cái vòng rồi hỏi.
“ Cái vòng này thật sự chứa được đồ vật sao”
Hắn cười cười, Naccy nhìn cái vòng tay rồi nói.
“ Nó giống như cái túi thần kì của đoremom vậy !”
Hắn gật gù đồng ý, tất cả đều là không gian chứa đồ vật, đại loại là để ở một không gian khác so với không gian mà con người đang sống, những điều này nó rất thần kì.
Hằng cười vui vẻ chạy về phía rương vàng lục lọi một hồi, sau đó dơ một cái vòng tay bằng vàng lên hỏi hắn.
“ Cái này chứa được đồ không anh ?”
Hắn bật cười, không gian trữ vật đâu phải là mớ rau ngoài chợ muốn là có đâu.
“ Không cần phí sức, chỉ có một cái thôi.”
Hằng ỉu dìu, nhìn về phía chiếc vòng ở cổ tay hắn, hắn lắc đầu, Hằng đôi khi tính tình cũng rất cứng đầu.
“ Em không dùng được nó đâu.”
Chương 103: Xoáy NướcNgồi trên thành tàu nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn một màu xanh thăm thẳm, Trần Quốc Hưng ngáp dài một hơi, tâm trạng vui vẻ khi tìm được vòng tay trữ vật đã biến mất, hắn cảm thấy cứ lênh đênh trên biển như vậy thật là chán, tuy là còn có Hằng và Naccy nhưng ở mãi trên biển nó cũng không vui vẻ thoái mái gì, thỉnh thoảng lại mưa bão không biết đâu mà lần, hắn cũng không biết bản thân còn cách bờ khoảng bao nhiêu km, không biết mình đã trôi tự do đến cái chỗ quái quỷ nào nữa.
Tuy nhiên linh khí lại khá rồi rào, hắn đã khôi phục được một nửa linh lực. Ngồi chán ngán nhìn biển trong đầu không ngừng suy nghĩ, không biết ở sâu trong biển có tồn tại thứ gì hay ho hay không, hắn muốn nhảy xuống nước tìm kiếm nhưng lại sợ khi mình ngoi lên, con tàu cùng hai cô gái lại không biết đã trôi đi đâu thì lúc đó hắn khóc không ra nước mắt.
“ Đì Đùng…Đoành…” những đám mây đen kéo đầy trời, hắn ngẩng lên thở dài rồi lầm bầm.
“ Đệt, lại mưa bão.”
Nhấc cái mông dậy đi vào trong buồng lái tàu, nhìn Naccy và Hằng đang ngồi tu luyện trên giường, hắn chán nản kiếm một góc nằm lăn ra sàn, hai mắt nhắm lại, ngoài việc ngủ và chờ đợi hắn thật sự không biết làm gì.
Bên ngoài mưa càng ngày càng to, gió rít lên những tiếng ghê rợn, con tàu chao đảo trong những con sóng. 3 người nằm ôm nhau trên chiếc giường sập xệ nhìn ra bên ngoài boong tàu, nước mưa đã ngập gần đầy boong.
Hắn thở dài mưa bão trên biển quả thật nó sảy ra như cơm bữa vậy, mấy ngày hôm nay hắn đã gặp phải 3 4 cơn bão, còn đang cảm thán thì đột nhiên Hằng lên tiếng.
“ Sao em cảm thấy con tàu nó đang lao nhanh về một hướng vậy nhỉ ?”
Naccy ở bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ, hắn khí cảm tràn ra bên ngoài cảm nhận, mặt mày của hắn đột nhiên tái mét lại.
“ Anh ra ngoài xem một lát.”
Hắn chạy ra boong tàu nhìn về một hướng.
“ Ôi cái đệt.”
Một vòng xoáy đen ngòm ngòm đang không ngừng hút nước biển vào bên trong, hắn đoán chừng bán kính của cái xoáy phải đến bảy tám trăm mét. Con tàu mà ba người hắn đang ở cũng bị vòng xoáy nước đang từ từ cuốn lại, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nếu mà bị hút vào trong cái xoáy nước ấy không chết thì chắc cũng ngắp ngoải.
Hắn chạy vào trong buồng lái kéo Hằng và Naccy ra ngoài vừa chạy vừa nói.
“ Cho hai bà xã chứng kiến kì quan của thế giới.”
Ba người cả người ướt sũng đứng ở một góc boong tàu, hắn chỉ tay về hướng xoáy nước, dưới những ánh chớp lập loè trên trời cả Hằng và Naccy mồm đều há hốc ra, sau đó Hằng bấu chặt lấy hắn run run nói.
“ Là xoáy nước, lần này chúng ta chết chắc rồi.”
Hắn gật gù, ôm cả hai cô gái vào lòng nói nhỏ.
“ Hai người có hối hận khi yêu anh hay không ?”
Cả hai cô gái đều lắc đầu nói.
“ Chúng em không !”
Hắn cười cười nói.
“ Hai em có sợ chết hay không ?”
Hai cô gái lần này nhìn nhau sau đó gật gật đầu, hắn mỉm cười, đứng trước cái chết và sự sống ai mà chẳng sợ, mấy đứa nói không sợ chết toàn là mấy đứa nói dối lòng.
“ Anh sẽ bảo vệ các em cả cuộc đời.”
Nói ra mấy lời ấy, hắn cảm thấy bản thân quá cao lớn, Hằng bĩu bĩu môi nói.
“ Sắp chết đến nơi rồi, anh còn bốc phét.”
Naccy nghe vậy cũng mỉm cười, hắn mặt tái đi hừ mũi một cái nói.
“ Bây giờ anh tạm tha, lúc rảnh rỗi ảnh xử em, dám nghi ngờ năng lực của chồng em.”
Sau đó hắn ném một cái thuyền gỗ nhỏ mà hắn lục lọi được ở một xó, rồi sửa chữa qua loa xuống biển, một đầu thuyền hắn buộc một sợi dây thừng.
“ Bám chắc vào.”
Hắn cười nói, Naccy và Hằng tò mò nhưng vẫn ôm chặt lấy hắn, hắn dậm chân phát lực nhảy thẳng xuống biển.
Khi ba người chạm biển chân hắn chỉ chìm trong nước khoảng 2cm, Hằng thì trợn trừng mắt còn Naccy có vẻ đỡ hơn, đặt hai cô gái ngồi vào cái thuyền gỗ nhỏ, cúi đầu xuống hôn lên cái miệng đang há ra của Hằng nói nhỏ.
“ Bám chắc vào, nếu mà rơi xuống biển là anh bỏ em luôn đấy.”
Hằng chu môi lên lườm hắn, hắn nhếch miệng cầm chặt sợi dây thừng, chân phát lực cả người lướt chạy đi trên mặt biển kéo theo cả con thuyền gỗ.
“ Naccy chúng ta sau này có thể làm được như anh Hưng không vậy ?”
Hằng quay sang hỏi Naccy, trong ánh mắt loé lên ánh sáng, Naccy nhìn hắn đang chạy trên mặt biển khẽ gật đầu nói.
“ HIM nói là có thể, chỉ là cần phải đột phá Nguyệt Âm Quyết đến tầng 6, âm lực mới có thể nâng đỡ cơ thể.”
Hằng hai mắt phát sáng, tay nắm chặt miểng lầm bẩm cái gì đó. Chạy ra đến nơi an toàn, hắn quay qua nhìn lại, con tàu ma mang theo bao nhiêu kỉ niệm cùng cơ duyên từ từ bị xoáy nước nuốt chửng.
Hắn tặc lưỡi một cái, thiên nhiên tồn tại những điều kì bí huyền diệu, không biết cái xoáy nước sẽ cuốn con tàu đi đến đâu, sẽ chôn vùi nơi đáy biển hay con tàu sẽ xuất hiện cách đây vài nghìn KM, hắn không dám đem tính mạng của mình ra thử một vài suy đoán trong đầu, hắn đoán vùng tam giác quỷ tồn tại thời không hỗn loạn.
Không gian thời gian ở vùng biển này thường xuyên thay đổi bóp méo dẫn đến những điều kì bí mà tàu thuyền máy bay hay biến mất tại vùng biển này lại có thể xuất hiện nguyên vẹn ở một chỗ khác, nhưng cũng chỉ có một phần may mắn sảy ra, còn những con tàu không may mắn sẽ bị thời không xoắn nát biến mất không một dấu tích.
Chạy đến gần sáng linh lực đã tiêu hao gần cạn kiệt hắn mới dừng lại nhảy lên chiếc thuyền gỗ nằm lăn ra.
“ Để yên anh nghỉ ngơi nhé, có gì nguy hiểm thì gọi anh dậy.”
Dặn dò hai cô gái, sau đó hắn lăn ra ngủ khò khò, một đêm chạy liên tục trên biển, hắn cảm giác rất mệt mỏi.
Hai cô gái nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới đưa tay xuống nước khuấy nước chèo thuyền di chuyển, đến chập tối thì 3 người may mắn gặp một tàu vận chuyển hàng hoá đi qua.
Ba người bọn hắn được kéo lên trên tàu, vừa đặt chân lên tàu hắn âm thầm đánh giá, trên tàu có khoảng hơn 20 người, đa số là nam.
Tuy nhiên khi thấy Naccy và Hằng không ít ánh mắt loé lên tà dâm, hắn thở dài người ta đã cứu ba người bọn hắn, thì cần phải nể tình nương tay rồi.
“ Xin chào tôi là Rino.”
Một người đàn ông cao to, ánh mắt loé lên hướng về phía hắn mà chào hỏi. Hắn âm thầm gật đầu xem ra người đàn ông này là người đứng đầu ở đây, bộ dạng ánh mắt nghiêm túc chứ không giống với những người khác.
“ Cảm ơn đã cứu chúng tôi, tôi tên HIM.”
Sau đó hắn cũng giới thiệu Naccy và Hằng, nói dối một hồi là ba người bọn họ đi du lịch mà thuyền chẳng may bị đắm, phiêu dạt trên biển.
Mặc kệ đám người kia có tin hay không, sau đó ba người được Rino đưa đến một căn phòng khá chật hẹp, hắn cảm ơn vì sự giúp đỡ sau đó mượn luôn phương tiện liên lạc.
Naccy lập tức bấm số gọi đi, qua một giây liền có người bắt máy, Naccy kêu lên.
“ Cha là con đây.”
New York, trong một căn phòng làm việc sang trọng, Ro buông điện thoại trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ sau nhiều ngày đau khổ.
Ro gõ tay lên mặt bàn rồi gọi một cuộc điện thoại đi phân phó trực thăng đi đón người.
Nửa đêm, ba người còn đang ngủ cửa phòng đột nhiên bị đạp văng ra, 3 4 người đàn ông xông vào, ánh đèn pin loé lên. Hắn cười khổ, con gái xinh đẹp quả nhiên là khởi nguồn của mọi tội ác.
“ Thằng kia im lặng nếu không tao giết.”
Một người đàn ông râu ria xồm xàm cầm một cây súng lục chỉ về phía hắn, 3 tên còn lại cười đê tiện nhìn Naccy và Hằng, đèn pin trong tay chúng soi lên những phần nhạy cảm của hai người.
“ Hai con kia, mau lại đây phục vụ bọn tao nào.”
Naccy và Hằng lui ra đứng sau lưng hắn, Trần Quốc Hưng lộ một nụ cười khổ nói.
“ Các người không sợ Rino biết chuyện này sao ?”
4 tên liền cười phá lên một hồi mới nói “ Chơi chán hai con nhỏ kia, bọn tao đem cho Rino, sau đó là tất cả anh em trên tàu…ha…ha…”
Hắn lắc lắc đầu không muốn tốn thời gian, thân thể loé lên, tiếng “ Bốp Bốp “ vang lên.
4 tên nằm lăn trên đất ngất xỉu, hắn nhìn nhìn vào đúng quần 4 tên, tiện tay búng một cái linh lực bắn ra, thiến luôn bốn con trym.
Nể tình Rino đã cho hắn lên tàu hắn mới không ném luôn mấy con lợn này xuống biển cho cá nó ăn, ném chúng ra bên ngoài sau đó hắn cầm khẩu súng lục vuốt ve, gật gù rồi thu lại vào vòng tay trữ vật.
Hằng với Naccy cười hì hì nhìn hắn trêu chọc.
“ Anh là số 1.”
Hắn được thể vênh mặt lên trời, 1 tiếng sau có tiếng trực thăng vang lên, cả thuyền lập tức nhốn nháo, điện được bật lên sáng chưng.
Từ mấy chiếc trực thăng thả thang dây xuống tàu vận tải, sau đó những người mặc áo đen được trang bị súng ống đầy đủ nhảy xuống, bên phía tàu vận tài cũng rút súng ra bất quá trang bị rất thô sơ chỉ là mấy khẩu súng lục.
“ Các người là ai ?”
Rino lên tiếng, hơn mười mấy người áo đen không ai lên tiếng, chỉ dơ súng về đám người Rino.
Bowm nhảy từ trên trặc thăng xuống boong tàu, bấy giờ ba người bọn hắn cũng đi ra, vừa thấy Naccy, Bowm đã loé lên xuất hiện trước mặt Naccy ân cần xem xét.
“ May quá tiểu thư không sao.”
Naccy cười nói.
“ Chú Bowm, cháu không sao, cha cháu sao rồi.”
Bowm xoa đầu Naccy, sau đó quay qua nhìn Trần Quốc Hưng, rồi cúi đầu thật sâu.
“ Cảm ơn cậu đã cứu tiểu thư.”
Hắn gãi gãi cằm, lần trước còn cùng ông già Bowm này đánh nhau, vậy mà bây giờ lại được lão già cúi đầu cảm ơn, cảm giác cũng khá vui.
“ Cô ấy là bạn tôi.”
Naccy nghe hắn nói thì lườm hắn một cái hỏi lại.
“ Chỉ là bạn thôi sao ?”
Hắn giả bộ không nghe thấy ngẩng nhìn trời đếm sao, Naccy tức giận mặt đỏ bừng lên, Hằng thì lắc lắc tay hắn nói nhỏ.
“ Anh đúng là một tên khốn mà.”
Hắn tái mặt nhưng vẫn tiếp tục giả bộ, Bowm thấy vậy liền xua tay nói.
“ Tiểu thư chúng ta về thôi, có gì để sau nói.”
Naccy gật đầu không thèm nhìn hắn mà quay đi leo lên chiếc thang dây lên trực thăng, hắn đẩy Hằng đi theo Naccy. Bowm hộ tống hai cô gái lên trực thăng, đám người áo đen chờ cho hai cô gái cùng Bowm lên thì bắt đầu trèo lên trực thăng.
Hắn nhìn qua Rino nói.
“ Một lần nữa cảm ơn vì đã cứu chúng tôi, xin lỗi vì tôi đã đánh người của anh, cho anh thay cho lời cảm ơn.”
Hắn mỉm cười ném cho Rino một cái túi vải, bên trong đựng mấy đồ trang sức làm bằng vàng, sau đó hắn lười trèo thang dây, liền dậm chân nhảy một cái lên thẳng một chiếc trực thăng còn chỗ trống.
Mấy chiếc trực thăng liền nối đuôi nhau bay đi, Rino cùng đám người nhìn một màn vừa rồi thì kinh hãi, Rino lẩm bẩm.
“ Là cường giả Đông Nam Á.”
Lắc lắc cái túi vải trong tay lông mày khẽ giãn ra.
“ Rino đám người Borii bị ném ở cuối tàu.”
Rino nghe vậy nhướn mày, sau đó chạy đi xem xét. Thấy 4 người vẫn còn thở Rino thở dài một hơi nói.
“ Hừ, mấy cái tên khốn kiếp này lại có ý đồ bậy bạ với họ, may mà người thanh niên kia không giết chết, lũ chó má ngu ngốc.”
Chương 104: Thú VịTrực thăng đáp xuống ở một khuôn viên rộng rãi, ba người bước ra khỏi trực thăng.
Ro đứng im lặng ở một chỗ, Naccy gọi lớn một tiếng “ Cha “ rồi lao về ôm chầm lấy Ro.
Ro xoa xoa đầu Naccy, rồi nói.
“ Trở về là tốt rồi, ngoan đi vào thôi nào.”
Ro dẫn Naccy đi vào trong nhà, ánh mắt chỉ khẽ liếc qua hắn không nói một lời.
Trần Quốc Hưng bĩu môi trong lòng chửi lão già Ro khốn kiếp, ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn.
Bowm quay qua nói với hắn.
“ Xin mời Cô Cậu vào nghỉ ngơi.”
Hắn gật đầu, kéo theo Hằng đi vào trong nhà, hắn với Hằng được người hầu bố trí tắm rửa ở một nơi khác nhau.
Nằm trong bồn nước nóng, hắn thoải mái dựa đầu lên thành bồn tắm mà tận hưởng sự thoải mái, hai mắt lim dim suy tư.
Hắn phải tìm cái tên chết tiệt Huyết Ma Thần để báo thù, xém chút nữa thì hắn bị nổ thành một đống thịt nát bét, thù sinh tử mà không báo hắn thề không làm người, bất quá trước mắt thực lực hắn còn chưa khôi phục lại đỉnh phong, chờ khi khôi phục hoàn toàn hắn sẽ tính sau, trong thời gian đó hắn nói với lão cha Naccy tìm kiếm người mà hắn đã thấy trong điện thoại của tên sát thủ trên tàu.
Tên Huyết Ma Thần tự cao tự đại cho rằng là hắn sẽ bị nổ tan xác mới lộ mặt thật, lần này thì chết mẹ với hắn, tìm được hắn không thông chết tên Huyết Ma Thần thì lại quá có lỗi với bản thân, lắc lắc cái vòng tay ở cổ tay trái, hắn nhếch miệng. Tiện thể cũng phải cảm ơn một lời với Huyết Ma Thần vì vụ nổ mà hắn may mắn đạt được không gian trữ vật cùng một kiện linh khí trung phẩm, cộng thêm cả mấy rương châu báu cùng một lô rượu hảo hạng trên tàu ma.
Tắm rửa xong hai chiếc điện thoại được người đem đến phòng, hắn và Hằng đều bấm số gọi về nhà, dù sao cũng mất tăm hơi gần một tuần ở nhà họ cũng lo.
Cả hai cùng nói dối đi du lịch ở một vùng không có sóng điện thoại cho gia đình, nếu mà nói thật lần này mà về khéo không ra nổi khỏi cửa.
Nói dối nửa tiếng đồng hồ hai phụ huynh mới yên tâm, hắn và Hằng nhìn nhau cười.
“ Tại anh mà em phải nói dối mẹ.”
Hắn gãi gãi cằm cười xấu xa nhìn Hằng nói.
“ Em phải nói dối mẹ một lần nữa rồi !”
Hằng ngẩn ra tỏ vẻ không hiểu, hắn từ từ tiến lại phía Hằng lộ một nụ cười nham hiểm nói.
“ Thì em bị anh ăn thịt rồi chứ sao !”
Hằng đỏ mặt lui lại phía sau, còn tính nói gì đó thì hắn đã chặn lại bằng miệng của mình.
Khi hắn buông ra, Hằng thở hổn hển nói gấp.
“ Anh là tên khốn kiếp, ở đây có người…”
Hắn bế Hằng lên đi về phía chiếc giường êm ái, đặt Hằng nằm lên giường, hắn nằm đè lên. Hai khuôn mặt dí sát vào nhau, hắn từ từ cúi xuống nói vào nhỏ vào tai Hằng.
“ Em yên tâm, em có la dát cả cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu.”
Cắn lên vành tai của Hằng một cái nhẹ, Hằng ưỡn người lên kêu lên một tiếng kiều mị, máu trong người hắn như bị thiêu đốt, hai bàn tay không chịu yên phận từ từ xoa nắn khắp người Hằng.
Tiếng thở hổn hển cùng những tiếng kêu rên đến sáng mới dừng lại, ôm Hằng đã nhũn ra vào trong lòng, hắn hôn lên chán Hằng rồi nói.
“ Ngủ đi vợ.”
Đến chiều tối hắn cùng Hằng mới dậy, mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài kiếm cái gì bỏ vào bụng, vận động nhiều khiến cả hai đều đói meo cái bụng.
Nói với một người hầu, hắn cùng Hằng được dẫn xuống bếp, trên bàn thức ăn đã được chuẩn bị những món ăn còn đang bốc khói, hắn chẳng cần đợi ai phải mời, mà đặt mông ngồi xuống bắt đầu đánh chén.
Qua gần một tuần chỉ ăn cá với cá, hắn thật sự đã hơi ngán, vì vậy khi trở về hắn ăn như sói đói mấy món ăn đặc trưng trên đất liền.
Đánh chén xong một bàn thức ăn hắn mới xoa xoa bụng, miệng thì được Hằng bón cho mấy miếng táo tráng miệng.
Còn đang ăn táo nhồm nhàm, Naccy từ đâu mò ra.
“ Chào hai người.”
Hắn gật đầu xem như chào lại, hai cô gái lại bắt đầu trò chuyện, hắn mặc kệ trong đầu lẩm bẩm tính toán, một lúc sau thì nói với Naccy.
“ Sáng mai anh về Việt Nam.”
Naccy còn đang vui vẻ trò chuyện với Hằng nghe vậy liền ỉu dìu nói.
“ Anh không ở lại với em thêm mấy ngày !”
Hắn lắc lắc đầu, gãi gãi mũi nói tiếp.
“ Về còn đi học.”
Naccy gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ, hắn vỗ đầu một cái nói.
“ À mà cha em đâu rồi anh có chuyện tìm ông ta.”
Naccy chỉ chỉ lên tầng nói.
“ Trên phòng sách ấy”
Hắn gật đầu, đứng dậy đi lên trên tầng, Naccy và Hằng thì đi lên phòng của Naccy làm cái gì đó.
Đi đến cửa phòng sách, Bowm đứng ở ngoài thấy hắn liền mở cửa nói.
“ Ngài Ro đang chờ cậu.”
Hắn gật gù đi vào, Ro đang ngồi ở một cái ghế đang đọc một quyển sách, thấy Trần Quốc Hưng đi vào liền bỏ quyển sách sang một bên nói.
“ Ngồi đi.”
Hắn cười nhạt ngồi xuống, tiện tay rót luôn cho mình một chén nước trà trong cái ấm được đặt ở trên bàn, cầm chén nước trà đưa lên mũi ngửi ngửi, ngửi cho oai một tí chứ hắn có nhận ra là loại trà nào đâu, uống một hơi hết cả chén nước trà.
Xoa xoa cổ cho ấm giọng rồi hắn nói toạc luôn.
“ Ông dốt cuộc đắc tội gì với Huyết Khô Lâu vậy ?”
Ro cầm lấy một chén trà đưa lên miệng từ từ thưởng thức, hắn bĩu bĩu môi nhìn bộ dáng thưởng thức trà của lão già Ro mà ngứa mắt.
“ Ném mấy thùng hàng xuống biển mà thôi.”
Hắn tặc lưỡi liền hiểu, lão già Ro chắc chắn đem mấy tấn ma tuý của người ta đổ xuống biển, bảo sao không bị Huyết Khô Lâu ghi thù, đổ mấy tỉ đô của người ta xuống biển đâu phải ai cũng có gan làm.
Biết được sơ sơ, hắn liền không nhiều lời đặt một cái usb lên bàn nói.
“ Trong này là khuôn mặt thật của Huyết Ma Thần, người đứng đầu của Huyết Khô Lâu, một trong thập đại sát thủ thế giới.”
Ro vẻ mặt hiện lên kinh nghi nhìn Trần Quốc Hưng, hắn nhún vai nói tiếp.
“ Ông chỉ cần điều tra thân phận ở ánh sáng, khi điều tra rõ ràng thì gửi thông tin cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đi xử lý.”
Ro im lặng không nói gì chỉ thưởng thức chén trà trên tay, hắn cũng chẳng muốn nói gì thêm liền đứng dậy đi ra cửa.
“ À mà đừng có ngu dốt sai cái gã ở góc phòng đi tìm Huyết Ma Thần, còn kém xa mới đặt chân vào cường giả top đầu giới siêu phàm.”
“ Rầm “ cánh cửa đóng lại, Ro buông chén ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị. Ở góc phòng một người thanh niên độ tầm 30 tuổi đột nhiên xuất hiện, trên môi nở một nụ cười tươi nói.
“ Này chú Ro, con rể chú thật thú vị.”
Ro đang suy nghĩ thì đột nhiên quay qua nhìn người thanh niên nói.
“ Con rể ta !”
Người thanh niên cười vui vẻ khi thấy biển hiện đó của Ro, anh ta vắt chân ngồi lên gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói.
“ Thú vị.”
Trần Quốc Hưng đi về phía phòng Naccy trên môi nở một nụ cười nhạt thì thào.
“ Rất thú vị.”
Mở cửa phòng thấy hai cô gái đang nằm trên giường xem phim trên một chiếc ipad , hắn thò đầu nhìn vào, thì tặc lưỡi. Hai cô gái đang xem phim tình cảm Hàn Quốc mà đặc biệt là diễn viên chính trong phim lại cực kì đẹp trai, hắn thò mồm vào nói.
“ Tên đó đâu có đẹp trai bằng anh đâu.”
Naccy và Hằng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hắn trề môi nói.
“ Anh xấu như ma.”
Hắn cảm thấy sít chút nữa thì vỡ tim mà chết, ít nhất nhan sắc của hắn cũng thuộc top 10 người đẹp trai nhất thế giới ấy chứ, vậy mà lại bị hai cô nàng này không xem ra gì.
Thở dài nằm vào một góc giường, tự tụi thân một mình đưa tay ôm lấy cái chân Naccy vào lòng mắt nhắm lại, đau lòng nên hắn quyết định đi ngủ.
Còn đang mơ mộng gặp được thần tượng Tukada học hỏi kinh nghiệm, thì mũi hắn ngưa ngứa. Hắn mở mắt ra nhìn, Naccy cầm lấy mấy sợi tóc chọc chọc vào mũi hắn.
“ Hằng đi đâu rồi ?”
Không thấy Hằng đâu hắn liền hỏi, Naccy cười nói.
“ Cô ấy đi về phòng rồi.”
Hắn nheo mắt về phòng tại sao lại không gọi hắn cơ chứ, hắn vùng dậy nói.
“ Anh về phòng đây.”
Naccy tức giận nhảy lên ôm chặt lấy hắn quát lớn.
“ Không được.”
Cảm nhận được cơ thể mềm mại dính lấy người mình, hắn tự nhiên cười xấu xa hỏi Naccy.
“ Em tính dụ dỗ anh hả !”
Naccy bĩu môi hôn thẳng vào môi hắn, hai người lập tức dính lại với nhau, quần áo trên người bay tung toé khắp phòng, hắn kết ấn đánh ra vào đạo cấm chế sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
Trong khi chăm chỉ cày quốc hắn nhận ra một chuyện, đó là tên gọi người châu á và người châu âu xuất hiện từ đâu “ khi mà người châu á họ sướng họ sẽ kêu là á á á…và đối với người châu âu họ kêu là âu âu âu, âu za…âu mai ghớt…” ( Tik tok ).
Sáng hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng xuất hiện tại sân bay, trong tay có thêm vài cái túi, hắn và Hằng cả người mặc kín mít từ đầu xuống chân, cải trang cho đỡ bị người khác nhận ra.
Ngồi mười mấy tiếng trên máy bay cuối cùng về tới sân bay Nội Bài, đi ra bên ngoài đã có một chiếc BMW đón hai người bọn hắn.
“ Thiếu gia, tiểu thư.”
Một người lái xe mở cửa xuống xe chào hắn cùng Hằng, hắn gật đầu rồi ba người cho đồ vào cốp xe sau đi chiếc xe lao đi hướng về tỉnh P.
“ Tình hình không có gì bất ổn chứ ?”
Hắn hỏi, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu nói.
“ Vẫn hoạt động bình thường.”
Hắn gật đầu, không có chuyện gì là tốt, Hằng quay qua kéo áo hỏi hắn.
“ Nghe anh nói như kiểu một tổng tài bên Trung vậy !”
Hắn bĩu môi nhéo nhéo cái mũi của Hằng nói.
“ Xem phim ít thôi.”
Hằng nhăn mặt nói “ Thấy anh ngầu tính khen anh một chút.”
Hơn 2 tiếng thì xe dừng lại ở cổng nhà hắn, mẹ hắn cùng chị Lan đã ra đón.
“ Hai đứa có mệt không ?”
Mẹ hắn cười hỏi, hắn cười tươi vỗ ngực nói.
“ Con mẹ vẫn khoẻ hơn trâu.”
Mẹ hắn đá hắn qua một bên rồi kéo Hằng đi vào trong nhà, hắn bĩu bĩu môi nhìn một màn này càng xác định ngày xưa hắn được nhặt từ bãi rác về nuôi rồi.
“ Gâu Gâu.”
Con Đen quẫn lấy chân hắn mà sủa lên, hắn cúi xuống xoa đầu con đen nói.
“ Nhà có mất cái gì không đấy ?”
Con Đen gừ gừ khi bị hắn hỏi như vậy, hắn cười phá lên, xem ra linh trí của con Đen càng ngày càng mở ra, không uổng công hắn chuyền linh lực vào cơ thể con Đen.
Bất quá nếu hoàn toàn mở ra linh trí thì còn phải xem ý trời, sách mấy đồ linh tinh vào trong nhà, sau đó hắn quay ra ngoài đưa cho người lái xe một túi đồ dặn.
“ Đem cho mấy người kia, nói là quà của em.”
Anh lái xe nhận lấy túi đồ gật đầu, rồi chiếc xe BMW phóng đi. Đi ra sau nhà thăm vườn thuốc của hắn, kiểm tra một hồi thấy chúng vẫn phát triển bình thường thì gật đầu, sau đó đem mấy hạt giống tình quả gieo vào một góc, rào chắn kĩ càng rồi mới đi vào nhà.
Naccy lấy cái vòng tay bằng vàng tặng cho mẹ hắn cùng chị Lan, làm hai người vui vẻ nhận lấy. Phụ nữ ai mà chẳng thích mấy thứ lấp lãnh đó, những người nói không thích chỉ là dối lòng, nguyên nhân bởi vì do hoàn cảnh họ không có tiền nên mới gạt bỏ sở thích những vật lấp lánh ra khỏi đầu mà thôi, kiếp trước hắn cũng như vậy, dù là thích tới đâu nhưng không có tiền thì vẫn ngậm ngùi bỏ đi mà thôi.
Sau đó hắn đưa Hằng về nhà, mẹ Hằng đã chờ ở cổng, hai mẹ con ôm nhau cười nói vui vẻ, một lúc sau mẹ Hằng đi quanh quanh người Hằng một vòng, mặt nghiêm lại nhìn qua chỗ hắn, hắn chột dạ trong lòng.
“ Mày làm gì nó rồi hả thằng kia ?”
Hắn gãi gãi đầu, cúi gằm mặt xuống đất nói lí nhí.
“ Dạ…dạ…là chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.”
Mẹ Hằng lườm hắn một cái, hừ lạnh nói “ con trai mấy cậu chuyện gì chẳng là ngoài ý muốn.”
Hắn chỉ biết cúi đầu, hắn nói thật mà mẹ Hằng lại không tin cơ chứ. Hằng đỏ mặt kéo tay mẹ nói.
“ Mẹ…”
Mẹ Hằng nhìn Hằng thở dài rồi quay qua hắn nói.
“ Cô mà biết mày làm khổ con Hằng, cô đem mày băm cho cá ăn.”
Hắn vội vâng dạ nói.
“ Mẹ cứ yên tâm con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hằng.”
Sau đó 3 người đi vào trong nhà, vừa vào đến trong nhà hắn ngạc nhiên khi thấy hai người đang ngồi ở phòng khách, Hằng lẳng lặng nhìn người đàn ông ngồi ở ghế khẽ mở miệng.
“ Bố.”
Hắn cũng cúi đầu chào “ Cháu chào chú.”
Bố Hằng gật đầu rồi cười nói “ Con gái bố lớn nhanh quá, lại ngồi đây với bố.”
Hằng ngồi xuống gần bố, hắn thì xách mấy đồ linh tinh của Hằng cất lên trên phòng, ánh mắt nhìn tên thanh niên đang ngồi ở phòng khác ánh mắt hiện lên khinh thường, tên đó dám nhìn hắn với ánh mắt của một người bề trên, quả thật là muốn ăn đấm đây mà.
Quay xuống thì thấy bố Hằng chỉ vào tên thanh niên giới thiệu.
“ Đây là Cường, con trai của đối tác của bố.”
Hắn chẳng quan tâm đến bố Hằng giới thiệu Hằng với cái thằng tên Cường cục cứt, mà đi vào trong bếp phụ mẹ Hằng chuẩn bị đồ ăn tối.
Hắn định về nhưng khi thấy bố Hằng mang một tên ất ơ về nhà, hắn quyết định mặt dày ở lại.
“ Để con giúp cho.”
Hắn tranh việc mổ gà của mẹ Hằng, mẹ Hằng thì ném luôn cho hắn làm bởi vì hắn ăn trực ở đây từ nhỏ đến lớn mòn không biết bao nhiêu cái bát ở nhà này rồi.
Vừa vặt lông gà hắn vừa suy nghĩ, bố mẹ Hằng ly hôn từ khi Hằng mới 5 tuổi, vì vậy vì Hằng luôn buồn chuyện gia đình, từ nhỏ hắn đã luôn bên cạnh Hằng mỗi khi cô ấy tâm sự muộn phiền về bố mẹ.
Nhìn bố Hằng hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc đi ra ngoài làm ăn gặp mấy em xinh tươi liền về nhà chán vợ nên mới như vậy, hắn chỉ thở dài, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh hắn không nên xen quá sâu vào chuyện riêng của họ, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.
Một lúc sau thì Hằng đi vào phụ giúp, thằng Cường cục cứt lẽo đẽo bám theo sau ba hoa chích choè, vừa mới vớt con gà mới luộc ra, thằng Cường cục cứt đã lên mặt nói.
“ Em trai có biết chặt gà không ? Để anh làm cho.”
Hắn nhếch miệng cười, con nhà nông dân như hắn thì chặt người như mày còn được huống chi con gà. Hắn cầm luôn con dao quay qua nhìn thằng Cường nở một nụ cười, dao trong tay loé lên.
“ Phập “ đặt con dao qua một bên, con gà vốn nguyên vẹn lập tức chia năm xẻ bảy thành từng miếng nhỏ y như trong phim tung của vậy.
Thằng Cường mặt mày tự nhiên tái mét lại, hắn chẳng quan tâm sắp gà lên đĩa, bày một mâm thức ăn ra, bố Hằng xách một can rượu ra nói.
“ 2 đứa uống chứ ?”
Vậy là ba người đàn ông vừa ăn vừa uống, bố Hằng hỏi han việc học của hắn, sau đó chỉ thằng Cường nói hắn phải học tập người ta, tuổi còn trẻ đã làm một trưởng phòng của công ty lớn, hắn bĩu bĩu môi gật đầu như bổ củi, thằng Cường với hắn cụng chén liên tục,
Hắn nhếch mép nhìn thằng Cường, dám so uống rượu với hắn có khác nào tự tìm chết.