Chương 82: Người Tốt
Công an tỉnh, trong một căn phòng bên ngoài cửa có ghi mấy chữ “ Phó Giám Đốc Công An Tỉnh.”Ở bên trong ở một bộ bàn ghế làm việc đang ngồi một người đàn ông trung niên.
Trên bàn có một tấm biển màu xanh nhỏ được đặt ngay ngắn bên trên có ghi “ Phó Giám Đốc, Nguyễn Thanh Trương.”Vừa tắt máy của Trần Quốc Hưng, phó giám đốc Trương rơi vào trầm tư một hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau liền đập một bàn tay xuống mặt bàn tự mình thều thào.“ Hừ, làm càn quá rồi.”Rồi với xuống ngăn bàn lấy ra một quyển sổ mở ra, ở bên trong là các dãy số cùng tên của chủ nhân dãy số.Dừng lại ở một cái tên “ Nguyễn Bá Trường, trưởng phòng công an huyện Y.”Rồi lấy điện thoại bấm bấm gọi đi.Vừa được vài giây thì đầu bên kia có người bắt máy.“ Alo, ai vậy ?”Phó giám đốc Trương nhíu nhíu mày vì giọng điệu lớn lối của đối phương, chỉ khẽ hừ mũi nói.“ Tôi là Nguyễn Thanh Trương.”Đầu dây bên kia lập tức im lặng, qua một lúc mới chuyền tới âm thanh.“ A, Chào anh, phó giám đốc Trương, lãnh đạo không biết có chỉ thị gì mà lại đích thân gọi điện thoại cho tôi vậy, thật sự quá quý hoá.”Phó giám đốc Trương cùng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.“ Tôi nghe nói bên cậu vừa bắt một học sinh cấp 3 ???”Đầu dây bên kia lập tức loạt soạt như đang dở dở giấy tờ.“ Dạ lãnh đạo, không có.”Phó giám đốc Trương nhíu chặt mày, giọng điệu trầm xuống nói lớn vào điện thoại.“ Không Có ! Cậu chắc chắn.”Phó giám đốc Trương trong đầu đang nghĩ là trưởng phòng huyện Y đang giả dối liền nói lớn tiếng.“ Dạ dạ thật sự không có.”“ Hừ, cậu dám dấu tôi.”Phó Giám đốc Trương giọng điệu trầm xuống nói vào điện thoại, trên mặt đã hiện lên giận giữ, trưởng phòng công an huyện Y là người của Giám Đốc Công An Tỉnh, thật sự là không coi phó giám đốc vào trong mắt hay sao.Từ bên kia giọng nói cũng lớn lên.“ Phó Giám đốc Trương, tôi đã nói là không có, anh là phó giám đốc nhưng cũng không cần quản đến những việc nhỏ nhặt này chứ !.”Trên mặt phó giám đốc Trương đã đỏ bừng lên, quát vào điện thoại.“ CẬU RẤT GIỎI.”Rồi cúp máy đập cái “ bộp “ xuống bàn, không ngờ một tên trưởng công an huyện lại lên mặt với mình như vậy, phó giám đốc Trương thở phì phò một hồi rồi từ từ bình tĩnh lại, vẻ mặt suy tư, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh.Ở một căn phòng cũng vang lên âm thanh đập phá cùng tiếng mắng chửi.“ Khốn kiếp, tay cũng quá dài rồi, dám quản luôn cả tôi…”Một người đàn ông khoảng gần 50 tuổi đang tức giận mắng chửi, từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông lập tức bình tĩnh lại rồi nói.“ Cửa không khoá vào đi.”Một cảnh sát trẻ tuổi đi vào, thấy chiếc điện thoại bị đập nát, còn vương vãi trên sàn, liền rụt rè hỏi.Trưởng Phòng Kiên, anh không sao chứ ?”Người đàn ông thấy người cảnh sát trẻ liền phất phất tay nói.“ Tôi không sao, ừ gọi người vào dọn dẹp cho tôi, à mà gần đây có bắt học sinh cấp 3 nào không ?”Anh cảnh sát trẻ lập tức đi lại bên cạnh trưởng phòng Kiên nói nhỏ.“ Dạ có, vừa mới bắt về, đang trong quá trình điều tra.”Trưởng phòng Kiên lập tức quay qua hỏi.“ Tội gì ?”Anh cảnh sát lập tức nói.“ Là tội đánh nhau, mà người bị đánh là em Tuấn ạ, là em Tuấn gọi điện cho em, em liền cho người đi bắt về.”“ Cái gì ?”Lập tức trưởng phòng Trương dứng dậy, vẻ mặt hiện lên một tia bất ổn, rồi nói.“ Dẫn tôi đi xem.”Tiếng điện thoại vang lên, Trần Quốc Hưng lập tức nghe máy.“ Alo, chú Trương, truyện sao rồi ạ.”“ Hazzz, chú Trương của cháu mà người ta cũng không thèm nể mặt, còn nói là không bắt người, cháu có chắc là bạn cháu bị công an huyện Y bắt không ?”Tiếng chú Trương vang lên trong điện thoại, hắn nhíu mày, khẽ liếc qua Naccy, thấy cô nàng bĩu dài môi nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia khinh thường.Hắn cảm thấy mặt mình nóng lên, quay mặt đi chỗ khác cho đỡ xấu hổ, nói nhỏ vào điện thoại.“ Chú Trương, thật không có cách sao, bạn cháu bị cảnh sát huyện Y bắt, không thể nhầm được.”“ Chú chỉ là một Phó Giám Đốc Công An Tỉnh, hazz người ta còn có Giám Đốc chống lưng, chú có thể làm gì được người ta cơ chứ.”Tiếng chú Trương xen lẫn một tia tức giận, hắn nghe xong liền trầm mặc, ô dù to quá nhỉ, hừ.Hắn mở cửa xe đi ra một góc xa rồi nói nhỏ vào điện thoại.“ Chú Trương, hẳn là trưởng công an huyện Y không nể mặt mũi của chú làm chú bực bội.”Chú Trương chỉ thở dài qua điện thoại không nói, hắn xoa xoa cằm đã như vậy hắn vì dân trừ hại chơi chết luôn đám kia.“ Chú Trương bạn cháu không phải người bình thường, là một người nước ngoài.”“ Người nước ngoài ?”Tiếng chú Trương kinh nghi, hắn lúc đầu cũng không nói cho chú Trương biết tên Lin là người nước ngoài, cứ tưởng chú Trương ra mặt là người ta sẽ nể mặt mũi chú Trương mà thả người, dù sao người sai là thằng Tuấn, tên Lin chỉ là tự vệ.“ Hơn nữa còn là người của gia tộc giàu có bậc nhất nước Mĩ, chỉ cần người ta dẫm chân một cái, kinh tế thế giới cũng rung chuyển ầm ầm.”Hắn nói nhỏ vào điện thoại, bên kia tiếng chú Trương hít mạnh, một lúc sau mới lên tiếng.“ Cháu nói thật.”“ Chú nghĩ cháu là người như nào.”Hắn bĩu môi khi chú Trương nghi ngờ bản thân hắn.“ Cháu có hình ảnh cuộc đánh nhau, tí nữa cháu gửi qua cho chú, cháu cũng nói với bên kia, tố cáo lên trên, ép từ Bộ Ngoại Giao ép xuống, hai bên cùng tiến hành.
Hừ cháu không tin trưởng phòng huyện Y không đi đời nhà ma.”Chú Trương trầm mặc một lúc mới nói.“ Nếu bạn cháu đã là người nước ngoài, thì chỉ cần bảo lãnh, hoặc qua ngày mai là có thể ra ngoài.”Hắn nghe vậy nhíu nhíu mày nói.“ Chú Trương, chú là một cảnh sát nhân dân, chú thấy người trong hệ thống dùng quyền lực làm chuyện sai trái, trong lòng chú không có chút cảm giác gì sao.”Hắn cũng có chút tức giận, chỉ biết sợ này sợ nọ, chỉ vì lợi ích của mình mà bỏ qua người khác, nếu lần này xích mích với tên Tuấn là một người bình thường, thì kẻ đó thoát được cảnh tù tội hay không.“ Được rồi, chú sẽ làm đến cùng chuyện này.”Hắn tắt điện thoại, ánh mắt ngửa lên trời miệng thều thào.“ Hừ, công bằng sao ! Thứ đó chỉ dành cho những kẻ mạnh.”Đi vào xe hắn nói với Naccy.“ Cậu nói một tiếng đi, rồi sau đó thông báo lên Bộ Ngoại Giao để họ ép xuống, xem bố con nhà thằng Tuấn còn lộng hành được không.”Naccy gật gật đầu cũng không nói gì mà bấm bấm điện thoại gửi tin nhắn đi.
Hắn thở dài bảo lái xe.“ Lái về đi ạ.”Chiếc xe lập tức nổ máy lao đi, dù sao chuyện tên Lin được thả ra chỉ là sớm hay muộn thôi, còn việc tên Lin vào đó có bị ăn đập không, hắn không quan tâm.Về đến nhà nói với mẹ một tiếng, rồi cả nhà ăn cơm.Trong bữa cơm chị Lan cùng Naccy cứ nhìn nhìn nhau chằm chằm, làm hắn phì cười.Cả hai đều tu luyện Nguyệt Âm Quyết, đều có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương, và điều làm hắn không ngờ được là vừa ăn cơm xong, vậy mà cả hai người cùng nhau xin phép đi ra sau nhà.Mẹ hắn thì không để ý chỉ nghĩ là hai người đi tâm sự, hắn thì biết tỏng hai bà cô định làm gì nhưng mặc kệ vì hắn biết trước kết quả sẽ ra sao.Hắn chui vào phòng ở tầng hai, ngó đầu ra cửa sổ hướng ra sau vườn có một bãi cây,Hai cô gái đang đứng đội diện nhau, nhìn chằm chằm, hắn xoa xoa cằm thầm nghĩ “ Nhìn đến bao giờ nữa, đánh nhanh lên.”Đúng như hắn mong đợi, cả hai người lao vọt lên, quyền đấm chân đá, tàn ảnh loé lên.
Nếu người bình thường mà nhìn thấy hai người giao thủ cơ bản là chỉ thấy những cái bóng xoẹt qua xoẹt lại chứ không thấy động tác tay chân của họ.Hắn thì gật gù lẩm bẩm “ Kĩ năng chiến đấu của Naccy khá là phong phú.
Bất quá người mà mình dạy dỗ nghiêm chỉnh đâu phải là đơn giản.”Một lúc sau, Naccy bị hất văng ra sau khuỵu một chân trên đất, Chị Lan lạnh lùng đứng khoanh tay nói.“ Em gái, em còn non và xanh lắm.”Hắn nuốt nước bọt thầm nghĩ “ Đúng là còn non, nhưng thế kia là quá ngon rồi.”Hắn vội lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ tà ác ra khỏi đầu, rồi nhảy lên chiếc giường thân yêu của mình, chùm chăn đi ngủ trưa, mặc kệ hai kẻ dở hơi ở ngoài kia đánh nhau.Còn đang ngủ ngon hắn bị ai đó lột chăn lay dậy, hắn kéo cái chăn lại không mở mắt nói.“ Naccy, cậu để cho tớ ngủ đi, đừng làm phiền tớ.”“ Dậy dậy mau, dậy dạy tớ mấy tuyệt chiêu cao siêu, để tớ phục mối thù hôm nay.”Naccy kéo kéo hắn lôi dậy, hắn bị kéo dậy mắt nhắm mắt mở nói.“ Để lúc rảnh đi, tớ còn ngủ trưa.”Hắn khẽ nhìn qua Naccy đang giận dỗi ở góc giường thì mắt mở lớn, miệng không nhịn nổi cười phá lên.“ Haha…mắt cậu…haha…giống một con gấu trúc Pada…haaa.”Một bên mắt Naccy xung quanh vầng mắt đã thâm quầng một bên, hắn nhìn mà không nhịn nổi cười, xem ra chị Lan ra tay cũng không lưu tình, đánh tím cả mắt Naccy.“ Đá chết cậu, HIM cậu mau dạy tớ tuyệt kĩ để tớ phục mối hận ngày hôm nay.”Hắn lắc lắc đầu, xoa xoa cằm nói.“ Cậu yếu hơn chị Lan, luyện thêm 10 năm nữa mới có thể đánh ngang tay với chị ấy.”Tinh Anh mà hắn lựu chọn bồi dưỡng sao có thể là người thường được.“ Tớ không cần biết, cậu phải dạy tớ để tớ mạnh hơn, nếu tớ mạnh hơn tớ trả cho cậu 100 triệu đô, thế nào ?”Hắn cười cười, con gái nhà người ta mở miệng nói 100 triệu đô mà không thèm nháy một cái, cmn quả thật là đại gia.Hắn xoa xoa cằm nhìn từ trên xuống dưới Naccy trong lòng con lợn không ngừng nhảy múa, rồi ho khù khụ nói.“ Hazz tự nhiên lại muốn có thứ gì đó ấm ấm ôm ngủ cho thoái mái, khi thoải mái rồi thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.”Naccy bĩu môi nhìn hắn, rồi không nói một lời nhảy lên giường chui vào trong chăn, ôm chặt lấy hắn.Hắn thì cảm giác có dòng điện chạy khắp người, hazz hắn có phải quá đê tiện không nhỉ, mà thôi hắn cũng không muốn làm chính nhân quân tử, bởi vì đa số chính nhân quân tử đều ế, toàn FA thâm niên.Hắn mang vẻ mặt hiện lên ý “ Naccy là cậu tự nguyện chứ không phải tớ ép buộc.”Naccy ôm chặt hắn rồi cười hì hì nói.“ Không nghĩ tới, HIM cậu là một kẻ xấu xa như vậy.”Hắn cười nhạt vòng tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của Naccy kéo sát lại, hai khuôn mặt dí sát lại nhau, hắn cười nhếch miệng.“ Tớ là người tốt mà.”Naccy không nói mà bĩu môi, hắn thật sự chỉ muốn cắn một cái vào cặp môi đỏ mọng đó.Hắn nhắm mắt nói.“ Ngủ đi.”Naccy cựa cựa vài cái quay lựng lại nằm chánh mặt qua bên kia.“ Này tay cậu không được làm bậy đâu đó.”Hắn nhắm mắt nhưng miệng lại nhếch nhếch, một lúc sau tiếng Naccy vang lên.“ Cái tay của cậu làm cái gì đấy, muốn chết hả…a bỏ ra.”.
Chương 83: Yên Bình
Trần Quốc Hưng còn đang ngủ, đột nhiên từ mũi chuyền đến cảm giác ngứa, hắn liền thò tay bắt lấy thứ đang nghịch ngợm.
“ Naccy cậu còn quậy phá, tớ ném ra ngoài đó.
”Naccy cười hì hì vuốt vuốt lại mái tóc của mình rồi nói.
“ HIM, dậy dẫn mình đi chơi đi, ở nhà mãi cũng chán.
”Hắn lồm cồm bò dậy, đưa tay xoa xoa cằm rồi nói.
“ Về thay đồ đi rồi đi.
”Naccy gật đầu rồi vùng dậy chạy đi, hắn nheo mắt nhìn theo bóng lưng Naccy rồi thở dài, miệng lầm bầm.
“ Hazz chỉ ôm mà không dám làm gì, có phải mình ngay cả cầm thú cũng không bằng.
”Lắc lắc đầu rồi nhảy khỏi giường, thay một bộ quần sóc áo cộc tay đơn giản rồi đi xuống nhà, ngó nghiên mà không thấy mẹ cùng chị Lan đâu, hắn đoán là họ ra ngoài đi làm gì đó rồi.
Ngồi dài cổ mới thấy Naccy mò xuống, hắn tặc lưỡi hỏi.
“ Cậu làm cái gì mà lâu thế ?”Naccy lườm hắn không thèm nói mà chỉ xoay xoay người rồi hỏi hắn.
“ Thấy cái váy này của tớ đẹp không ?”Hắn liền lắc lắc đầu nói.
“ Vào ông bà ngoại của tớ thôi, không cần ăn mặc sang chảnh vậy đâu !”Naccy bĩu bĩu môi, rồi trầm tư một hồi nói.
“ Nhưng tớ không mang theo nhiều quần áo để thay.
”Hắn xoa xoa cằm nói.
“ Mặc tạm đồ của chị Lan đi, tí nữa tớ chở cậu đi mua thêm ít đồ.
”Naccy trợn mắt nhìn hắn nói.
“ Hừ, cậu còn nói đến chị ta, mình hận không đánh cho chị ta bầm tím mặt mũi, mình không mặc đồ của chị ta.
”Hắn cười cười.
“ Vậy mặc tạm đồ của mẹ tớ nha công chúa ?”Naccy bĩu bĩu môi rồi nói.
“ Lấy đồ của cậu đi.
”Hắn xoa xoa cằm rồi cũng dẫn Naccy lên phòng, lục lọi lấy ra một bộ đồ quần áo thể thao của ru ben tút đưa cho Naccy.
“ Nè mặc tạm đi.
”Naccy cười cười cầm lấy bộ quần áo, cũng không chạy về phòng mà đưa tay kéo váy xuống.
Hắn ú ớ nói.
“ Ơ sao lại thay đồ trước mặt tớ.
”Naccy cười hì hì nhìn hắn động tác vẫn không dừng lại rồi nói.
“ Tớ đã là người của cậu rồi, thấy thân thể của tớ thì đâu có sao.
”Hắn mắt nheo lại nhìn một mảnh da thịt lộ ra, rồi vội quay người ra sau, miệng ho khụ khụ nói.
“ Để tớ quay đi chỗ khác.
”Hắn thấy mũi mình ươn ướt thì lấy tay quệt mũi, hai mắt trợn lên, trên tay hắn là máu, hắn thì thều.
“ Đệt…chảy máu mũi.
”Tiếng cười của Naccy chuyền đến làm hắn bừng tỉnh.
“ Con trai gì mà nhát gan.
”Hắn nghe thấy câu ấy tí nữa thì không kiềm chế được mà quay lại ăn thịt Naccy luôn tại đây, bất quá hắn chỉ biết nhịn xuống, làm liều sẽ có hại cho sức khoẻ.
Hắn ho khù khụ, chắp tay sau đít điệu bộ cao nhân không màng thế sự nói.
“ Hừ, đi thôi.
”Xuống nhà dắt con Wave a ra cổng nổ máy, rồi hất mặt với Naccy nói.
“ Công chúa, mời lên xe.
”Naccy nhảy lên ngồi đằng sau hắn liền vào số, chiếc xe bốc đầu một cái rồi phóng đi.
Đường làng quê nên hắn bắn chậm chạp 80km/h, 10p sau đã quệt một đường dài ở sân nhà ông bà ngoại rồi dừng lại.
Nghe tiếng xe ông ngoại đang tỉa tót mấy cây cảnh liền nói.
“ Thằng nào đấy, mày đi đứng kiểu gì mà tao nghe như kiểu mày cày sân nhà tao lên vậy hử ?”Hắn cười phớ lờ chạy vào chỗ ông.
“ Là cháu.
”Ông nhìn thấy hắn thì cười ha ha đi lại vỗ mạnh lên vai.
“ Thằng Hưng à, dạo này học hành sao rồi mà mấy hôm rồi mới vào chơi.
”Hắn gãi gãi đầu, quả thật dạo này hắn hơi bận bịu nên ít vào trong nhà ông bà ngoại.
“ Cháu chào ông.
”Naccy cũng đi lại chỗ hai ông cháu mà chào hỏi.
Ông ngoại hắn ngẩn ra nheo nheo mắt nhìn Naccy, một lúc ông mớ nói.
“ Người nước ngoài hả ! À à Hello, How are you ?”Hắn mĩm môi nhịn cười, Naccy nhìn nhìn qua hắn, hắn vội ho khan nói.
“ Dạ ông, đây là bạn cháu tên Naccy, cô ấy biết tiếng Việt, ông không cần bắn tiếng Anh đâu, đau họng đấy ông.
”Ông ngoại liền táng cho hắn một cái lên đầu, trợn mắt nói nhỏ vào tai.
“ Bạn gái mày hử ! Ông là ông thích con bé Hằng nha, mày lớ phớ con khác là Ông đá ra khỏi cổng đấy.
”Hắn lắc lắc đầu, bấy giờ mợ Hường vợ cậu Út mới bé con bé con ra.
“ Thằng Hưng đấy à, vào nhà bế con bé Thư cho mợ đi việc một lát.
”Cậu út mấy nắm trước cũng đã lấy vợ, mà người cậu út lấy vẫn không thay đổi, cậu vẫn lấy mợ Hường.
Dù cuộc sống vật chất thay đổi, nhưng duyên vợ chồng tiền định nó vẫn được chú định trong vận mệnh, cậu út dù cho làm tổng dám đốc của tập đoàn SG, quyền tài ngập trời, bao người phụ nữ vây xung quanh nhưng cậu vẫn yêu mợ Hường, con gái nhà nông thuần chất.
Cậu mợ cũng đã sinh một trai một gái, thằng đầu thì đã học lớp 3, còn con bé Thư thì mới hơn 1 tuổi.
Vừa thấy hắn con bé Thư đã dơ dơ hai cái tay bụ bẫm hướng về phía hắn, hắn trong lòng mỉm cười, số mệnh tuy đã có một ít thay đổi nhưng những thiên thần nhỏ của cậu mợ vẫn không thay đổi, hắn dù cho kiếp trước hay là kiếp này đều rất quý con bé Thư, còn thằng Huy đứa đầu của cậu mợ thì bị hắn đá ra ngoài vì thằng này kiếp trước lớn lên lằng nhằng lẽo đẽo theo đít hắn cứ đòi hắn đi bắt chuồn chuồn cho nó.
“ Nào qua đây anh bế.
”Hắn đưa tay ôm lấy con bé Thư trong tay mợ Hường, vừa được hắn bế con bé Thư đã há mồm nghe vài con răng sữa ra cười toe tét.
“ Dẫn bạn gái qua chơi hả , mày ghê lắm cháu.
”Hắn thì chỉ cười cười không nói, hắn còn bận chơi với con bé Thư rồi, một tia linh lực được hắn chuyền vào cơ thể con bé Thư, hắn muốn đả thông kinh mạch trong cơ thể con bé Thư từ nhỏ tạo tiền đề sau này lớn lên con bé sẽ có căn cơ võ đạo vững chắc.
Hắn biết một dòng họ muốn đời đời thịnh vượng thì cần phải có đám người trẻ tuổi gánh vác, hắn muốn khi có hoàn thành nghiên cứu thành công một loại công pháp tu luyện phù hợp nhất ở địa cầu, hắn sẽ chuyền cho người trong gia đình.
Thực lực của chính bản thân mới là chân lý, gia đình dòng họ hắn cường đại, hắn mới yên tâm rồi khỏi nơi này.
Dù sao hắn cũng có một ngày không xa sẽ rời khỏi địa cầu, trước khi hắn đi hắn muốn gia đình dòng họ nhà hắn có thực lực cường đại tự thân.
Naccy qua một lúc làm quen với ông ngoại cùng mợ cũng đi lại chỗ hắn đang bế con bé Thư đưa tay ra nói.
“ HIM, cho tớ bế em bé một lát, tớ chưa được bế em bé bao giờ !”Hắn nhìn qua Naccy còn đang không biết có nên đưa con bé Thư cho Naccy bế không thì, con bé Thư đã chìa tay ra cựa quậy hướng về Naccy mồm bập bẹ ê ê a a gì đó.
Hắn chỉ đành đưa con bé Thư cho Naccy bế, rồi nói.
“ Bế con bé cho cẩn thận đấy.
”Naccy không thèm để ý đến hắn mà bế con bé Thư ra chỗ khác, hắn nhìn điệu bộ cẩn thận của Naccy mới yên tâm một phần, sau đó đi ra chỗ ông ngoại cười hì hì nói.
Ông ngoại, mình làm đôi ba ván không ông.
”Ông ngoại liền hừ mũi coi thường hắn nói.
“ Ông lại sợ mày qua cơ.
”Vậy là hai ông cháu đi ra bộ bàn ghế đá ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn một bàn cờ tướng.
“ Mày bắn pháo…ông chọc gẫy xe của mày…haha thằng ranh con không đủ trình đánh với ông….
”Hai ông cháu chí choé đánh cờ, hắn vừa đánh vừa cười, cảm giác một đời nữa lại trải qua những lần thân thiết cùng ông đánh cờ nó rất vi diệu.
Hai ông cháu đánh đôi ba vãn bất phân thắng bại thì ông Thắng nhà cạnh bên qua chơi, thế là hắn bị ông đá ra chỗ khác không thương tiếc.
Hắn cười cười đứng dậy nhường chỗ cho hai bô lão luận bàn, hai ông lão này đã nửa đời người cùng nhau vào sinh ra tử trong những trận chiến hào hùng, tình cảm rất thâm sâu nhưng đánh cờ vẫn hơn thua nhau từng tí một.
“ Này…này…ông chơi bẩn vừa thôi, đã đánh rồi lại còn đòi đi lại.
”“ Khụ…khụ…chỉ đi lại một nước, ông làm gì mà phải hung hăng như vậy…”“ Hừ…trình độ không có…mà dám cùng tôi so cờ…”Hắn mỉm cười rồi đi lên nhà, Naccy vẫn đang bế con bé Thư chơi tèm tem, lật đi lật lại trên giường.
Naccy nhìn hắn bĩu môi, rồi lại quay qua nói chuyện gì to nhỏ với con bé Thư, cả hai cười khúc khích, hắn lắc đầu vì hai con hâm này.
Đi ra sân vừa đúng lúc thấy thằng cu Đạt con nhà cậu Thành, anh em trong họ đi qua còn sách theo cái cần câu hắn hú lên gọi.
“ Ê thằng đệ, đi câu đâu thế ? Cho anh mày ké với.
”Thằng Đạt thấy hắn thì chỉ chỉ ra chỗ hướng cái suối gần đấy.
“ Qua chỗ suối câu chơi chơi anh.
”Thế là hắn nói thằng Đạt chờ rồi chạy ra sau nhà ông ngoại xách ra cái cần câu tre từ hồi cậu út còn mặc quẩn thủng đít đi câu ra, nhìn cái cần câu nhuộm màu năm tháng hắn thì thào.
“ Để hôm nay lại một lần nữa tao cho mày phát sáng hào quang năm xưa một thời cần thánh của cậu út.
”Kiếp trước hắn lớn lên, thường thường hay đi theo cậu út chăn trâu, nghịch ngợm.
Cậu út được đám trẻ trâu trong làng gọi là “ Cần Thánh.
”Năm xưa cậu đại sát tứ phương, không biết bao nhiêu cá lớn cá nhỏ chết dưới tay cậu, hắn cũng hóc xướng cá đến vài lần còn phải đi bệnh viện mới lấy ra được, đáng tiếc sau này lớn càng ngày tỉnh cảm ấy lại càng xa dần.
Hắn gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu rồi, hai anh em sách cần ra con suối gần đó, tìm chỗ ngồi thích hợp, mắc mồi rồi thả câu.
“ Anh Hưng dạo này mấy thằng trong trường vẫn thần tượng anh lắm đấy.
”Thằng Đạt vừa câu vừa nói chuyện, hắn nhếch nhếch miệng cười nói.
“ Mấy em gái thần tượng còn được, mấy thằng đực thần tượng anh mày, kinh bỏ mẹ ra.
”Thằng Đạt cũng cười nói.
“ Mấy đứa con gái lớp em cũng mê anh lắm, hồi anh múa điệu ViNa house ở trường bây giờ bọn nó cũng thi nhau nhảy mà chẳng dẻo bằng anh.
”Hắn bĩu bĩu môi, nắm xưa hắn còn phải xách dép đi theo anh Bảnh cả chục năm mới quẩy được như thế, mấy thằng ranh con bây giờ làm sao mà đòi đú.
“ Tập chung câu đi mày, câu nhiều nhiều về tí làm bữa cá nướng, anh mày đi mua thêm ít bia về đú đởn, Ok.
”Cả hai anh em tập chung câu, ngồi ê cả mông cả hai mới câu được vài con đòng đong săn sắt, bé bằng cục cứt mắt.
Hắn nhíu mày mở luôn thiên nhãn ra nhìn xuống nước, trong lòng hắn lầm bầm chửi “ hừ hừ mấy con cá chúng mày đừng để anh phải nóng.
”Thấy vài con cá trạch chấu to bằng cổ tay thập thụt ở một góc, hắn liền thả mồi qua đó.
Mà mấy con cá thiếu kiềm chế liền lao qua đớp, hắn cười ha ha liền vung tay giật mạnh, cứ thế mà mấy con cá liên tục bay lên bờ.
Cậu một lúc được 4 5 con cá hắn thấy đã hết cá to liền kéo thằng Đạt đi chỗ khác câu.
Đi đến một vũng nước khá sâu hắn liền cười toe tét thả cần, trong mắt hắn bên dưới vũng nước là một đàn cá trê ( trê đen sống ở các con suối, to bằng 2 3 ngón tay).
Chẳng mấy chốc cả hai anh em giật cần lia lịa, từng con cá trê bị giật lên bờ, thằng Đạt cũng cười toe toét nói.
“ Cá này mà ướp vào nướng lên, ăn ngon phải biết.
”Hắn cũng đã đóng lại thiên nhãn, việc mở thiên nhãn quả thực là dao mổ trâu đi sẻ thịt chim, hắn cũng không chịu nổi lâu.
Thấy phao giật giật, hắn liền từ từ kéo cần lên.
Nhấc cần khỏi mặt nước thì thấy một con cua đá to gần bằng 4 ngón tay đang kẹp lấy mồi câu, hắn liền rùng mình nhớ lại kiếp trước bị con cua đá nó kẹp tí thì cụt mẹ nó ngón tay.
Ném con cua đá vào xô nhựa hắn liền bảo thằng Đạt đi về, câu thế cũng kha khá rồi.
Về nhà hắn để thằng Đạt đi mổ cá rồi ướp, hắn thì gọi Naccy ra, trả con bé Thư cho mợ Hường đã về, rồi cả hai trèo lên con xe máy phóng ra chợ.
.