Bên trong miệng cá sấu phảng phất hoàn toàn khác biệt cùng bên ngoài, tử khí âm trầm tử khí mặc dù biến mất, mà thay vào đó lại là yêu khí dày đặc khiến người sợ hãi.
Nguyên Tư Trăn lần này nhào vào miệng cá sấu, xiêm y trên người cùng đầu tóc toàn bộ bị ướt, Hoa Lân cũng chật vật giống như nàng.
Hai người từ trong nước bò lên, căn bản không có tâm tư đi lau sạch vết dơ trên mặt, đã đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ánh sáng đỏ trong bụng cá sấu.
"Cái yêu đan này chỉ sợ đã đại thành rồi." Hoa Lân trầm giọng nói, trên mu bàn tay cầm quạt xếp của nàng ta, yêu khí kích thích đến nổi một lớp da gà.
Nguyên Tư Trăn không trả lời, giơ đèn hoa sen lên liền đi vào sâu trong bụng cá, Hoa Lân vô ý thức muốn đưa tay đi túm, thấy bóng lưng nàng kiên quyết, cũng chỉ đành đi theo phía sau, cùng nhau hướng về phía trước.
Thông đạo trong bụng cá bị nước sông nhấm chìm một nửa, Nguyên Tư Trăn thuận theo dòng nước đi tới, gần nửa người đều đã ở trong nước.
Không đầy một lát, hai người liền nghe được tiếng dòng đập vào vách đá từ phía dưới truyền đến, nếu như không đoán sai, phía trước hẳn là một cái thác nước nhỏ.
Càng đi vào chỗ sâu, ánh sáng đỏ lại càng rõ ràng, làm cho yêu khí cũng càng ép người tới thở không nổi. Đợi rốt cục đi đến cuối cùng của con sông nhỏ này, thì dòng chảy mới từ dưới chân trào xuống, rơi vào một hồ nước.
Hồ nước kia lóe ra ánh sáng đỏ ẩn ẩn của yêu, không cần Nguyên Tư Trăn dùng đèn đi soi, cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng phía dưới rất rõ ràng.
Thần sắc Nguyên Tư Trăn ngưng trọng, nàng dừng bước, Hoa Lân không nhìn thấy tình huống phía trước, cho là nàng là bị độ cao của thác nước cản trở, nhưng nàng ta vừa thò đầu ra nhìn thấy cảnh tượng đỏ hồng trong hồ nước hồ, cũng sững sờ ngay tại chỗ.
" Đó là... Lăng Tiêu sư huynh?" Hoa Lân đưa mắt nhìn Nguyên Tư Trăn, hỏi dò.
Thật lâu, Nguyên Tư Trăn mới khẽ vịn cằm, mím môi, thấp giọng nói: "Tìm lâu như vậy, cái tên này vậy mà chạy đến địa phương quỷ quái đây chịu trận đây."
Chỉ thấy giữa hồ nước có một người ngồi xếp bằng, nước trong hồ chưa tới phần eo của hắn, hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nhìn kỹ lại mới có thể thấy rõ trên người hắn còn có mấy lỗ thủng, máu tươi đã sớm nhuộm đỏ áo bào, chảy vào hồ nước đỏ đến chướng mắt.
Người trong hồ này, chính là Lăng Tiêu đã thật lâu không có tin tức.
Hoa Lân lại liếc mắt nhìn giọt máu đầu tim đang khô thành vẩy trên quạt xếp, có chút ngạc nhiên nói: "Thế mà còn có thể nửa chết nửa sống chống đỡ lâu như vậy, sư huynh cũng thật sự là một thần nhân."
"Thần nhân thì như thế nào?" Nguyên Tư Trăn híp mắt tìm kiếm vị trí yêu đan, ngoài miệng vẫn không nhịn được dè bĩu Lăng Tiêu, "Còn không phải ngồi ngốc ở chỗ này đợi chúng ta tới cứu? .
Đam Mỹ HayÁnh sáng đỏ trong ao chói mắt nhất chính là vị trí Lăng Tiêu đang ngồi, chắc hẳn yêu đan ở ngay trong nước dưới thân thể Lăng Tiêu.
Tay Nguyên Tư Trăn kết pháp quyết, dẫn khói canh bên trong đèn hoa sen quấn quanh thân, nhảy về hướng trong ao. Hoa Lân cũng không do dự nữa, quạt xếp giương nhẹ, áo bào bay phấp phới, cưỡi gió mà xuống.
Hai nàng mỗi người đều đứng trên một tảng đá lồi ra trên mặt nước, tạo thành hình tam giác cân với Lăng Tiêu.
Lông mày Lăng Tiêu hơi động một chút, giống như phát giác được có người tới gần, nhưng hai mắt vẫn đóng chặt, chỉ thấy đôi môi khô khốc của hắn tách ra, cực kỳ khó khăn nói khẽ một câu: "Ngu xuẩn."
Nguyên Tư Trăn nghe xong lập tức nổi lửa, hai tay khoanh lại, ngữ khí khinh miệt nói: "Vậy cái đứa ngu xuẩn nào bị bắt được, nhốt vào đây lấy máu?"
"A." Hoa Lân thấy cảnh này dùng quạt xếp che khuất nửa gương mặt, nhịn không được cười khẽ một tiếng, giống như theo Nguyên Tư Trăn giễu cợt Lăng Tiêu.
"Dù đã ném ra ngoài, các ngươi còn đi lên phía trước, kích động ra lệ quỷ..." Thanh âm Lăng Tiêu khàn khàn, biểu lộ trên mặt lại nhẹ như mây gió, nếu không phải trên người hắn không ngừng tuôn ra máu tươi, người bên ngoài thật cũng cho là hắn chỉ đang ngồi đả toạ, "Nhắc nhở rõ ràng như vậy mà nhìn không hiểu, quá ngu."
"Vịt chết còn mạnh miệng." Nguyên Tư Trăn ngoài miệng tiếp tục trêu đùa: "Hai ta tiến vào đây cứu ngươi, trong lòng ngươi đang cảm động đến sắp khóc đi? Lại sợ mất mặt mũi đại sư huynh, cho nên ở đây nghĩ một đằng nói một nẻo."
Trên mặt nàng dù một mảnh lạnh nhạt, nhưng vẫn một mực cảnh giác quan sát chung quanh, yêu đan ngay ở chỗ này, không có khả năng hoàn toàn không có gì bảo hộ.
Lăng Tiêu giống như bị nghẹn lại, hoặc là đã hết sức lực, không đôi co với Nguyên Tư Trăn nữa, chỉ là lông mày càng nhăn chặt.
Tử Long đã từ bên trong đèn hoa sen nhảy ra, xua tan yêu khí xung quanh, Nguyên Tư Trăn trầm giọng hỏi hắn: "Vì sao không ra được, trong này có yêu quái khác sao?"
Nàng vừa dứt lời, trong nước hồ liền nổi lên một chuỗi bong bóng nhỏ, ngay sau đó liền nổi lên mấy thân ảnh cá sấu đen nhánh.
Mấy con cá sấu này đều dài chừng bằng một thân người, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ quỷ dị, Nguyên Tư Trăn nhanh chóng dò xét một chút, liền nhìn Hoa Lân nói: "Không phải yêu, chỉ là bị yêu đan làm thành như vậy thôi."
Hoa Lân khẽ gật đầu, nhẹ nhàng giương quạt xếp lên, mấy luồng đao gió vỗ tới, liền đánh cho đám cá sấu chuồn về đáy nước.
"Dễ đối phó như vậy?" Nguyên Tư Trăn nhíu mày thấp giọng nói, Tử Long đã thử thăm dò vòng qua hướng bên người Lăng Tiêu.
Đợi ánh lửa chạm đến mặt nước chung quanh hắn, Nguyên Tư Trăn lúc này mới thấy rõ, bên trong những lỗ máu trên người Lăng Tiêu, yêu khí hội tụ thành răng nanh cắm vào, một đầu ở trong nước, một đầu cắm vào người Lăng Tiêu.
"Sư huynh, chịu khó một chút." Nguyên Tư Trăn thấy Tử Hỏa tới gần yêu đan cũng không có bất kỳ phản ứng gì, liền quyết tâm trực tiếp mang Lăng Tiêu ra tới, Tử Hỏa liền bị nàng thúc đẩy nhanh chóng quấn chặt lấy Lăng Tiêu, thổi tan yêu khí cắm ở trên người hắn, mang người từ trong nước mà lên.
Hoa Lân hết sức ăn ý nhìn xem bốn phía, cảnh giác xem có thứ gì không tưởng tượng được nhào ra ngăn cản hay không.
Cũng may lần này cực kỳ thuận lợi, đám cá sấu trong nước cũng không ngoi đầu lên nữa, Tử Long quấn lấy Lăng Tiêu, trực tiếp rơi xuống tảng đá Nguyên Tư Trăn đứng.
"Sư huynh!" Nguyên Tư Trăn tiếp được người, vội vàng thăm dò mạch môn, lại xé vạt áo nhét vào những lỗ máu không ngừng chảy ra của hắn để cầm máu.
Sắc mặt Lăng Tiêu lại càng tái nhợt hơn so với vừa rồi, tứ chi vô lực rủ xuống, chau mày, không thể nói thêm câu nào.
"Không được!" Hoa Lân vốn muốn bay qua, nhưng lại bỗng nhiên nhìn thoáng thấy giọt máu đầu vốn dĩ đã khô cạn trên quạt xếp, nay lại tróc xuống một miếng nhỏ, đây là điềm báo hiệu sắp chết, "Mau trả người về!"
Trong lòng Nguyên Tư Trăn kinh hãi, Lăng Tiêu hiện giờ vẫn không thể rời khỏi yêu đan kia, nhưng nàng đem người cứu ra, làm sao có đạo lý trả về, há có thể để Lăng Tiêu tiếp tục lâm vào hoàn cảnh bị yêu đan cắn nuốt.
Hoa Lân thấy Nguyên Tư Trăn đứng yên không có động tác, mà vết máu lại tróc ra thêm một miếng nữa, nhịn không được sốt ruột kêu: "Sư tỷ!"
Ai ngờ Nguyên Tư Trăn lại bóp pháp quyết, để Tử Long trực tiếp thăm dò xuống đáy hồ, đợi Tử Long chui ra khỏi mặt nước, ánh sáng đỏ và yêu khí bốn phía liền bùng lên dữ dội, viên yêu đan kia đã bị Tử Long ngậm vào trong miệng.
Nếu như là yêu đan của yêu quái bình thường, bị Tử Long do chân hỏa hội tụ mà thành ngậm lấy, chỉ sợ sớm đã bị đốt thành tro tàn, mà viên yêu đan này chỉ bị khí tức bất ổn, đủ để thấy đạo hạnh cao thâm.
Hoa Lân lập tức đoán được ý của Nguyên Tư Trăn, đành phải bóp pháp quyết hỗ trợ, cùng nàng ngăn chặn yêu khí hoành hành.
Hai người hiệp lực mới khó khăn lắm xua tan được yêu khí, Nguyên Tư Trăn lại đánh một lá bùa vàng lên trên yêu đan, tạm thời phong bế nó.
Viên yêu đan đỏ tươi to bằng bàn tay rơi vào trên người Lăng Tiêu, luồng yêu khí yếu ớt tràn ra khỏi phù chú, quấn lên Lăng Tiêu, dòng máu vốn đang dần dần ảm đạm của Lăng Tiêu lại biến thành đỏ tươi, thuận theo yêu khí chảy đến bên trong yêu đan.
"Đi thôi." Nguyên Tư Trăn đem yêu đan đã phong bế đặt vào trong tay Lăng Tiêu, đỡ người đang hôn mê bất tỉnh lên, muốn rời khỏi hồ nước.
Hoa Lân cũng nhảy đến bên cạnh nàng, đỡ một bên cánh tay khác của Lăng Tiêu, còn nhét vào trong miệng hắn một viên đan dược tục mệnh.
Hai người mỗi người mang đỡ một bên, cùng nhau nhảy về trên thác nước, theo hướng dòng nước chảy qua mà trở lại trong miệng cá sấu.
Tiếng quỷ khóc bên ngoài đã yếu ớt hơn so với vừa nãy rất nhiều, có lẽ chờ một lát nữa, những con lệ quỷ này sẽ một lần nữa chìm vào bên trong dòng sông.
Nhưng Nguyên Tư Trăn nhìn yêu khí trên người Lăng Tiêu, cũng không dám mang hy vọng may mắn rằng những con lệ quỷ này chỉ đơn thuần là nguyên liệu dùng để hun yêu đan mà thôi, chỉ sợ yêu đan ra lò, ngược lại còn sẽ kích thích oán hận trong lòng lệ quỷ, như thế, muốn toàn thân thoát khỏi nơi này càng có chút khó khăn.
"Sư tỷ, mới rồi là chúng ta khinh địch, lỡ kích thích bầy quỷ, hiện nay ở trong miệng cá sấu nên lệ quỷ vào không được, hiện tại đi ra có chút khó khăn, không bằng từng bước từng bước diệt trừ chúng nó, sau đó mở ra một đường thoát." Hoa Lân ngồi xếp bằng sau chuỗi thạch nhũ, nhìn quỷ ảnh lượn lờ bên ngoài nói.
Biện pháp này của nàng ta dù có ngốc một chút, nhưng hiện nay cũng không còn đường nào khác, cũng chỉ đành thử một lần. Nguyên Tư Trăn để Lăng Tiêu nằm trên mặt đất, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Hoa Lân, hít sâu một hơi, ngưng thần nói ra: "Lò luyện hóa người sống này, đều là luyện bách tính gặp tai hoạ được an trí trong thành, cũng không thể nào là vô cùng vô tận, sợ là sợ..."
Sợ là sợ đợi đến khi có thể đi ra, Lăng Tiêu đã là hết đường cứu chữa.
Nguyên Tư Trăn không còn nghĩ được nhiều, tập trung lực chú ý vào đám quỷ ảnh trước mắt, chân hoả vọt ta khỏi đèn hoa sen, đánh ra ngoài miệng con cá sấu, cùng với đao gió của Hoa Lân, đem vô số lệ quỷ từng bước từng bước đốt thành tro bụi.
- ------------------------------------
Lý Hoài cả đêm cũng ngủ không được ngon giấc, có lẽ là lo âu cho buổi Hồng Môn Yến ngày hôm sau, cũng có lẽ là người hắn chờ cả đêm chưa về.
Sắc trời vừa sáng, hắn liền ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, lại tiến vào phòng nghị sự tiếp tục làm chính sự.
Mấy người sớm chờ bên trong sảnh đều cảm giác Tấn Vương điện hạ hôm nay có chút không tập trung, không chỉ có sắc mặt âm trầm, còn thỉnh thoảng cứ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Uất Trì Thiện Quang nhìn hắn một cái, nhịn không được hỏi: "Còn đợi ai tới?"
Lý Hoài lúc này mới thu ánh mắt lại, lại nhìn về phía thành phòng đồ (Editor: bản đồ phòng ngự trong thành) mà Uất Trì Thiện Quang đưa tới, lắc đầu nói: "Không có gì."
"Ừm." Uất Trì Thiện Quang cũng không hỏi nhiều, tiếp tục bẩm báo với Lý Hoài thu xếp cho hộ vệ hôm nay.
Thẳng đến qua buổi trưa, tới gần canh giờ xuất phát đi dự tiệc, vẫn không thấy được thân ảnh Nguyên Tư Trăn đâu, Lý Hoài chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm ngột ngạt, vội vàng thay bộ áo ngoài, đem Tru Tà bảo kiếm đeo ở hông, lại vùi đầu tiếp tục xem văn kiện.
"Vương Gia, nên xuất phát rồi." Mạnh Du thấy thời điểm cũng đã đến, bố trí âm thầm cũng đều thu xếp thỏa đáng, liền tiến đến trước mặt Lý Hoài nói.
Lý Hoài lạnh mặt tuỳ tay quăng mớ văn kiện, đứng dậy, không quay đầu lại liền lên xe ngựa, ống tay áo phất lên, Mạnh Du luôn cảm thấy trong đó ẩn ẩn có cả nộ khí của Lý Hoài.
Lý Hoài ngồi vào trong xe ngựa xong, lại nhịn không được đẩy màn cửa ra, nhìn thoáng qua đường lớn bên ngoài quan dịch, cũng không thấy bóng người vội vàng chạy tới giống như mấy ngày trước, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn lại hồi tưởng đến câu Nguyên Tư Trăn đêm hôm đó đã nói.
Nàng nói, nàng sẽ cùng đi, nàng nói, nàng chắc chắn sẽ bảo vệ hắn chu toàn.
Nhưng hiện nay, nàng lại không thấy bóng dáng.
Đội xe sắp xuất phát, Mạnh Du kiểm tra một vòng, vừa định xin Lý Hoài lệnh xuất phát, lại nghe trong xe ngựa truyền đến thanh âm trầm thấp của hắn: "Đợi thêm nửa khắc."
"... Dạ." Mạnh Du dừng một chút, đành phải lĩnh mệnh, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, trong lòng nổi lên suy đoán đối với hành động kỳ dị của Lý Hoà, chẳng lẽ Vương Gia thật sự đang chờ cái tên tiểu hộ vệ kia hay sao?
Thời gian nửa khắc chưa bao giờ nhanh như vậy qua, Mạnh Du thấy trong xe ngựa chậm chạp không có lên tiếng, do dự định đi hỏi có muốn chờ nữa hay không, lại nghe mấy người bên Ngự Y Viện cách đó không xa đang dỡ hàng trò chuyện với nhau: "Hôm nay tại sao là ngươi đến, Hoa công công đâu?"
Một người khác đáp: "Hoa công công mỗi ngày đều thần thần bí bí, từ hôm qua đã không biết chạy đi đâu rồi!"
Mạnh Du nghe xong lời này, vội vàng dắt ngựa đi về phía trước mấy bước, giả vờ như không cẩn thận va chạm, ngắt ngang đối thoại của bọn họ, nhưng đã trễ, lời này đã truyền vào bên trong buồng xe.
Chỉ thấy Tấn Vương điện hạ xốc màn xe lên, lộ ra bên mặt lạnh lùng âm trầm, ánh mắt hắn sắc bén đảo qua, dọa cho những người kia cứ tưởng mình đã làm sai chuyện gì, vội vàng buông chuyện trong tay ra, quỳ xuống thỉnh tội.
"Cản đường Vương Gia xuất hành, còn không mau mau lui ra!" Mạnh Du đã cảm nhận được Lý Hoài đang kiềm chế lửa giận, sợ hắn giận chó đánh mèo lên người mấy người kia, đành phải lên tiếng quát bọn hắn nhanh nhanh lui xuống
Hắn quay đầu ngựa trở lại bên cạnh xe ngựa, cung kính cúi đầu bẩm Lý Hoài: "Vương Gia, canh giờ đã đến."
Đuôi lông mày lãnh túc của Lý Hoài khẽ nhúc nhích, ánh mắt dời về trong xe, khi lướt qua đường cái trước cửa quan dịch cũng không hề dừng lại chút nào, môi mỏng hắn hé mở, không nghe ra cảm xúc gì: "Đi thôi."
Chẳng biết tại sao, Mạnh Du luôn cảm thấy trên khuôn mặt lãnh túc của hắn, hiện lên một tia thất lạc trong chớp mắt.