Ngô Vương phi không nghĩ tới nàng sẽ hỏi việc này, ngữ khí không kiên nhẫn mà nói: "Như thế nào? Tấn Vương phi còn muốn đi vơ vét mỹ nhân cho hoàng huynh hay sao?"
Nguyên Tư Trăn che miệng cười khẽ, "Tò mò thôi, ta thấy cái vòng eo kia, là từ Dương Châu tới?"
Ngô Vương phi cho rằng Nguyên Tư Trăn tò mò như vậy, là muốn học mấy chiêu lấy lòng người, trong lòng càng xem thường nàng, "Dương Châu tới hay là Kim Lăng tới, không phải đều là mấy thứ lấy sắc hầu người sao. Nếu Tấn Vương phi muốn biết như vậy, thì ta liền nói cho ngươi nghe, người nọ là từ Hàm Hương Các. Ngươi thích có thể đi nhìn một cái?"
Hàm Hương Các nổi danh là cái động hút tiền ở thành Trường An này, nhưng có không ít tên tuổi phong nhã, cũng được không ít đại quan quý nhân coi trọng.
"Hoá ra là Hàm Hương Các." Nguyên Tư Trăn không để ý tới châm chọc trong lời nói của Ngô Vương phi, tâm tư đều đã bay tới Hàm Hương Các.
"Hừ, ngươi thật đúng là muốn đi hay sao?" Ngô Vương phi ngữ khí bất thiện nói.
Cao quý phi thấy Ngô Vương phi lại sắp kiếm chuyện, trầm giọng nói: "Thôi, yến thưởng mai của bổn cung cũng không phải chỗ cho các ngươi nói mấy chuyện linh tinh đó, Tiểu Phúc Tử, khai yến."
————————————————
Khi yến thưởng mai kết thúc, Nguyên Tư Trăn liền gấp không chờ nổi mà trèo lên xe ngựa. "Ngọc Thu, trước khi về phủ đi một chuyến đến Ngũ Vị Trai ở phường Vĩnh Nhạc đã."
Ngũ Vị Trai liền ngay đối diện Hàm Hương Các, Nguyên Tư Trăn muốn đi Ngũ Vị Trai để làm chuyện gì, tất nhiên không cần nói rõ.
"A? Vương phi... Vậy không tốt đâu?" Ngọc Thu có chút do dự nói.
Nguyên Tư Trăn nhẹ gõ cái trán nàng ta một chút, giả vờ tức giận nói: "Ngươi nghĩ đến chỗ nào vậy, ta muốn đi Ngũ Vị Trai ăn cua ngâm rượu, không có ý gì khác!"
Ngọc Thu lẩm bẩm nói: "Trời lạnh thế này mà, làm gì có cua."
Nguyên Tư Trăn quay đầu nhướng mày nhìn nàng ta một cái, Ngọc Thu đành phải đem lời đến bên miệng nuốt xuống, ngoan ngoãn dặn xa phu đến Ngũ Vị Trai.
Khi xe ngựa nàng mới vừa ngừng ở trước cửa Ngũ Vị Trai, tiểu nhị đón khách liền vội vàng tiến lên, cung kính mà nói: "Hoá ra là Tấn Vương phi đại giá, hôm nay mới hái được măng trên núi, ngài nhất định phải nếm thử!"
Ngọc Thu đỡ Nguyên Tư Trăn xuống xe ngựa, liền phân phó nói: "Cho ta một nhã gian tĩnh lặng chút."
"Hôm nay thật sự buồn chán, tốt nhất là gian nào có cửa sổ nhìn ra phía nam." Nguyên Tư Trăn ngữ khí nhàn nhạt mà bổ sung nói.
Tiểu nhị nhanh nhẹn hô: "Quý nhân vào bên trong!"
Ngũ Vị Trai này nàng đã tới rất nhiều lần, trang hoàng tinh xảo bên trong nàng đã sớm xem phát chán, nhưng chủ cửa hàng này lại chú trọng về phía hương vị thức ăn, nàng cũng rất thích. Nhưng lần này nàng còn có chuyện quan trọng khác, tâm tư liền không để trên chuyện thưởng thức đồ ăn.
Nguyên Tư Trăn ý tứ mà nếm mấy miếng trong mỗi đĩa thức ân, trên mặt lộ ra nụ cười cảm thấy mỹ mãn, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào mà nhìn Ngọc Thu nói: "Ngươi đi lấy mấy quyển thoại bản ta đã xem nhiều ngày nay tới đây, ta muốn một mình vừa ăn vừa xem, thật hưởng thụ."
Ngọc Thu biết Nguyên Tư Trăn cực thích xem thoại bản, nên đều để sẵn mấy quyển ở trong xe ngựa cho nàng giết thời gian. Nàng ta liền đem thoại bản mang tới, vừa định nhắc nhở nàng vừa ăn vừa xem như vậy dễ dàng sốc hông, đã bị Nguyên Tư Trăn đẩy ra khỏi cửa, Ngọc Thu ngoan, ngươi thương cho bổn vương phi ngày ngày xử lý nhiều chuyện phiền toái như vậy đi, ta chỉ muốn được yên lặng một chút."
Đợi sau khi tống cổ được người ra ngoài cửa rồi, Nguyên Tư Trăn lập tức móc từ trong tay áo ra một tờ giấy trắng to bằng bàn tay, nàng lại xé tờ giấy kia thành hình một người giấy nhỏ, bỏ vào đèn hoa sen đang bốc cháy lên ngọn lửa tím.
"Xèo." Người giấy kia lập tức bị thiêu thành tro tàn, một lát sau, chỉ thấy bấc đèn bốc lên một trận khói trắng, thế nhưng chậm rãi tụ lại thành một bóng người, từ cửa sổ giấy nhìn lại, vừa lúc thấy được là một người đang ôm thoại bản đọc.
Nguyên Tư Trăn thu đèn hoa sen vào ống tay áo, cong eo chậm rãi nhảy ra ngoài cửa sổ, nàng thật cẩn thận mà khép cửa sổ lại, sợ gió thổi làm sương khói tan đi mất.
Nàng cố ý muốn lấy phòng nhìn về hướng nam, từ cửa sổ phòng này nhảy xuống vừa vặn là cái ngõ nhỏ, nằm trong góc chết của tầm mắt, có thể làm nàng thần không biết quỷ không hay mà rơi xuống đất.
Làm Vương phi chính là có điểm này không tốt, muốn đi đến mấy chỗ tam giáo cửu lưu như vậy, thật sự không có cách nào. Bất quá cũng may Nguyên Tư Trăn là người có suy nghĩ, nàng trước khi vào cửa vương phủ, xoay chân liền dùng thuật che mắt giấu một ít quần áo cải trang vào góc khuất trong mấy con hẻm nhỏ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lần này liền vừa lúc dùng được.
Nguyên Tư Trăn thay thành hồ phục (Editor: đồ của người Hồ) giấu trong lớp gạch vụn ở con hẻm nhỏ sau lưng Ngũ Vị Trai, vội vàng búi tóc, lại làm huyễn pháp trên mặt, làm người không nhớ được diện mạo. Nàng nhìn nhi lang tuấn tiếu phản chiếu trong vũng nước đọng, không khỏi cảm khái may mà mình dự kiến trước.
Trước cửa Hàm Hương Các cực kỳ náo nhiệt, vậy mà phải xếp hàng mới có thể đi vào. Trong lòng Nguyên Tư Trăn nghi hoặc, Lý Hoài thả ra tin bị ám sát cho trong cung, nói vậy cũng đã biết lai lịch của nàng kia, vì sao lại không phong nơi này lại rồi tra thật kỹ càng?
"Lang quân, xin mời." Nàng mới vừa bước vào cửa Hàm Hương Các, liền có một vị tiểu cô nương mặt mày doanh doanh, ôn thanh mềm giọng mà đón nàng vào, phong cách hoàn toàn khác với Ngũ Vị Trai.
Nguyên Tư Trăn nhìn tiểu cô nương kia gật đầu, đi nhanh vào, phong độ nhẹ nhàng mà lướt vào cái động hút vàng này.
Lúc này, trong một sương phòng ở tầng cao nhất của Hàm Hương Các, Lý Hoài đang cùng một nam tử hồ phục màu đỏ ngồi đối diện nhau.
"Một hai năm không gặp Vương gia, sao sắc mặt lại hơi kém chút? Chẳng lẽ là thành thân xong, hao phí tinh lực?" Nam tử hồ phục một tay cầm chén rượu, một tay đặt ở bên cửa sổ, trêu ghẹo hắn.
Lý Hoài lại không hề tức giận, mà là cong khóe miệng lên khẽ cười một tiếng, nói: "Mấy ngày trước đụng phải đầu, lúc này mới sắc mặt kém."
Nam tử hồ phục nhướng mày, lại tiếp tục nói: "Chỗ này ngươi đã tới lần nào chưa? Ta nghe nói nơi này là hoa lâu rực rỡ nhất gần đây ở thành Trường An, mới cố ý hẹn tới đây."
Lý Hoài bưng chén rượu lên uống một ngụm, mới nhàn nhạt nói: "Hàm Hương Các tất nhiên là nổi danh, chỉ là ta tới đây thật mạo hiểm không nhỏ."
Nam tử hồ phục nghe vậy, cao giọng cười to, "Ngươi đường đường là Tấn Vương, còn sợ vợ hay sao? Chẳng lẽ đúng như bọn họ nói, ngươi độc sủng Vương phi như vậy?"
Lý Hoài bất đắc dĩ cười, lắc đầu nói: "Hôm qua cái người muốn ám sát ta, đó là cô nương trong Hàm Hương Các."
"Còn có việc này!" Nam tử hồ phục buông chén rượu, suy tư một lát lại thấp giọng nói: "Vậy có chỗ nào ta có thể giúp được không?"
"Tất nhiên là có, bất quá còn chưa tới thời điểm, hiện giờ ngươi mới vừa phong thành long võ quân tả lang, trước tiên phải làm chính sự đã." Lý Hoài trầm giọng nói.
Nam tử hồ phục là phó tướng Uất Trì Thiện Quang của Lý Hoài trong quân năm đó, tổ phụ hắn là Anh quốc công có công hộ giá, phụ thân lại là Lễ Bộ thượng thư. Tuy xuất thân danh môn, nhưng lại mài giũa ở trong quân khá lâu, một thân bản lĩnh của hắn đều không nói đùa. Tổ phụ hắn góp lời, Thánh Thượng lại niệm hắn có chút quân công, lúc này mới cho hắn cơ hội hồi kinh, bổ nhiệm vị trí Tả lang trong long võ quân còn trống.
Ba năm trước đây, Lý Hoài được phong vương liền bỏ xuống binh quyền hồi kinh, Uất Trì Thiện Quang tắc vẫn luôn lưu tại trong quân, hai người tuy có mấy năm không gặp, nhưng đối với Lý Hoài mất trí nhớ mà nói, bất quá vừa mới gặp không lâu trước đây.
"Chuyện đó ta tất nhiên biết." Uất Trì Thiện Quang từ từ đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ sương phòng, nhìn ra đại sảnh náo nhiệt của Hàm Hương Các, rất có hứng thú thưởng thức cảnh tượng mà biên quan khó gặp.
"Hoài huynh, ngươi mau xem chỗ bích hoạ đó, treo hình mấy cô nương bộ dáng như phi thiên." Uất Trì Thiện Quang ở Hàm Hương Các tất nhiên không kêu Lý Hoài là Vương gia, trong chốc lát hắn xem bích hoạ, trong chốc lát lại xem bồn hoa, chỉ cảm thấy mãn nhãn mới lạ, không kịp nhìn.
Lý Hoài cũng đứng dậy đứng bên cạnh cửa sổ, thần sắc nhàn nhạt nhìn cảnh tượng trong lầu các, cũng không trả lời hắn.
Ánh mắt Lý Hoài đảo qua một bóng dáng nam tử đơn bạc, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, chưa kịp nhìn kỹ, thân ảnh kia liền bao phủ trong oanh oanh yến yến.
"Lang quân muốn uống rượu?" Một cô nương búi tóc đầy trang sức màu tím hoa hoè mỹ diễm tiến đến bên cạnh Nguyên Tư Trăn, mắt đầy ý xuân hỏi.
Nguyên Tư Trăn giả bộ ra bộ dáng tự phụ, mặt không đổi sắc mà nói: "Không uống rượu, nghe khúc."
"Nô giỏi tỳ bà cùng đàn tơ, lang quân muốn nghe cái gì?" Cô nương mỹ diễm tiếp tục bám theo nói.
"Làm gì một mình ngươi đã đủ, nghe khúc sao có thể chỉ nghe độc tấu." Trên mặt Nguyên Tư Trăn tuy là nhất phái phong lưu, trong lòng lại đột nhiên có chút lo lắng, mới vừa rồi nàng quên kiểm kê ngân lượng trên người, đợi lát nữa nếu không ra đủ tiền chắc không xong, nhưng muốn thăm dò tin tức tất nhiên là phải gọi nhiều người, cũng chỉ có thể căng da đầu mà nói.
"Ngươi gọi bảy tám cô nương giỏi âm luật tới, tốt nhất là ai cũng có sở trường riêng."
Cô nương mỹ diễm thấy nàng giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong nhã, nghĩ là khách quý, lòng tràn đầy vui mừng mà dẫn nàng tới nhã gian cảnh suối nước, lại rót rượu, cẩn thận hầu hạ.
"Lang quân chờ một lát, ma ma đang gọi người qua."
Nguyên Tư Trăn đánh giá mỹ kiều nương trước mắt này một vòng, thấy thân hình nàng ta không đẫy đà giống những cô nương khác, vòng eo tinh tế, thon gọn, một tay có thể ôm hết, liền lên tiếng hỏi: "Tiểu nương tử là người phương nào?"
"Lang quân gọi ta Lục nô là được, nô nguyên là người Dương Châu, ma ma Hàm Hương Các coi trọng ta, liền đem ta về thành Trường An." Lục nô cúi đầu thẹn thùng mà nói.
Nguyên Tư Trăn lại nói, "Dương Châu chính là nơi phong lưu mà, dù vậy cũng không có mấy mỹ kiều nương như ngươi vậy."
Lục nô hai má ửng lên một tầng đỏ, nũng nịu mà nói: "Lang quân miệng thật ngọt, nếu thích cô nương như nô vậy, hiện giờ Hàm Hương Các có không ít."
Nguyên Tư Trăn gật đầu, "Trong kinh nữ tử đều xem đẫy đà là đẹp, ta thật ra lại thích nữ tử mảnh khảnh như người Dương Châu các ngươi vậy."
Lục nô nghe vậy thật vui mừng, trong mắt hiện lên thần sắc cân nhắc, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Lang quân rủ lòng thương, nếu như nhìn trúng tỷ muội nào của chúng ta, không bằng nạp đi, làm nha hoàn hầu hạ cũng phong nhã."
Lời này của nàng ta thật ra lại làm Nguyên Tư Trăn nghi hoặc, nào có cô nương hoa lâu nào vừa lên tới liền nóng vội như thế, muốn người chuộc mình đi?
Nhưng nàng nghĩ nghĩ liền hiểu được, mấy cô nương ở đây hẳn là nghe được chút tiếng gió, sợ bị liên lụy chứ gì, lúc này mới vội vàng muốn thoát khỏi Hàm Hương Các như vậy.
Nguyên Tư Trăn vỗ vỗ bả vai nàng ta, cố ý hỏi: "Tiểu cô nương coi trọng ta hay sao, sao lại nóng vội như vậy?"
Lục nô lúc này mới cảm giác mình nóng vội, vội vàng nói: "Lang quân tuấn tú lịch sự, nô tất nhiên là ái mộ, cầm lòng không đậu nói chút mê sảng, lang quân xin đừng trách."
Khi Nguyên Tư Trăn còn muốn hỏi lại, lại nghe bên ngoài sương phòng vang lên tiếng bước chân chạy dồn dập, cửa sương phòng đột nhiên bị kéo ra một phen.
Một nữ tử áo váy vàng nhạt đầy mặt hoảng sợ xuất hiện ở ngoài cửa, nàng ta hoàn toàn không để ý tới Nguyên Tư Trăn đang ở đó, trực tiếp bổ nhào vào trên người Lục nô, thanh âm run rẩy mà nói: "Phượng Yên, nàng... nàng......"
Lục nô bị bộ dáng này của nàng ta dọa đến, vội vàng hỏi: "Phượng yên làm sao?"
"Chạy..." Nàng kia hơn nửa ngày mới nhảy ra một chữ từ trong cổ họng, lại vội vàng lắc đầu nói, "Đã chết......"
Lục nô thấy biểu tình nàng ta cổ quái, lời nói cũng kỳ kỳ quái quái, muốn lôi nàng ta ra khỏi sương phòng, không để Nguyên Tư Trăn nghe được cái gì, nhưng nàng kia cả người xụi lơ trên mặt đất, làm thế nào cũng túm không dậy được.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới duỗi tay đỡ lấy nàng ta, lại điểm điểm giữa mày nàng ta, nàng ra chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, suy nghĩ thanh minh hơn rất nhiều, nàng vội vàng nói: "Phượng yên nàng ấy đã chết rồi...... Ta nhìn thấy da nàng ấy tự mình chạy đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT