Ngọc Thu lập tức ngăn trước người Nguyên Tư Trăn, sợ cái người này nhào lên đoạt chó.

Nhưng con chó con kia hình cũng muốn đổi lại lỗ tai cho hắn, nó ngọ nguậy muốn chui ra khỏi lòng ngực Nguyên Tư Trăn.

"Đừng!" Nguyên Tư Trăn một mực kềm lại con chó con đang nhe răng trợn mắt, "Ai da, lỗ tai ngươi còn ở đây, chạy không được đâu mà."

Nàng nghĩ nghĩ lại nhìn nam tử cao gầy kia nói: "Ngươi nói cho ra biết nhà Hoàng lão đầu ở đâu, ta liền đem chó cho ngươi."

"Được được được! Là cái nhà treo đèn lồng đỏ trong ngõ bên cạnh miếu đây nè!" Hán tử cao gầy không kiên nhẫn nói.

Nguyên Tư Trăn nghe xong, một tay ôm chó một tay dắt lấy tay áo Ngọc Thu, không quay đầu mà phóng về hướng bên ngoài.

"Ngươi!" Hán tử cao gầy không ngờ hai tiểu cô nương nhìn nhu nhược thế này lại không nói đạo lý, vừa muốn đuổi theo chợt thấy hai chân nặng trịch, nhất thời mất trọng tâm ngã xuống đất, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy được, cái này tất nhiên là chiêu của Nguyên Tư Trăn rồi.

"Vương phi..." Ngọc Thu một mặt khiếp sợ nhìn Nguyên Tư Trăn, không nghĩ tới mình khi còn sinh thời sẽ bị Vương phi lôi kéo chạy trốn, thực sự là khó có thể tin.

Nguyên Tư Trăn đi dọc theo ngõ nhỏ nhìn chung quanh, rất nhanh liền thấy đầu ngã rẽ có một nhà treo đèn lồng đỏ, gia đình kia rõ ràng ban ngày lại đóng chặt cửa, cách tường còn có thể mơ hồ nghe được chút tiềng ồn ào.

"Ngươi ôm đi." Nguyên Tư Trăn giao chó cho Ngọc Thu, dán người nhìn vào khe cửa.

Chỉ thấy trong viện có một lão bà tử đang nhàn nhã gặm gặm hạt dưa, trên mặt bà ta đều là nếp nhăn, tóc cũng xen lẫn không ít sợi trắng, nhưng bàn tay cầm hạt dưa tay lại tinh tế trắng nõn, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt của bà ta.

Lại nhìn về phía trong phòng sau lưng bà ta, có một tiểu cô nương nhìn qua mới mười lăm mười sáu tuổi bị trói trên giường, miệng còn bị nhét giẻ.

Bên trên giường là một lão đầu lưng còng đang đứng, không ngừng chỉ vào tiểu cô nương trên giường chửi rủa, mắng đến chỗ kích động, liền muốn đưa tay cởi y phục của tiểu cô nương kia.

Ngón tay Nguyên Tư Trăn cực nhanh bóp cái pháp quyết, vỗ vào ngoài cửa, lão hán lưng còng liền bỗng nhiên ngay người tại chỗ.

Ngọc Thu không biết nàng là thi thuật, còn tưởng rằng nàng muốn trực tiếp gõ cửa mà vào, vội vàng nói: "Nô tỳ nghĩ ban nãy hạ nhân Vương phủ cũng sẽ đuổi theo thôi, không bằng chờ bọn hắn đến đã?"

Nàng ta vừa dứt lời, liền nghe trong nội viện truyền đến thanh âm cảnh giác của lão bà tử: "Ai vậy?!"

Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn Ngọc Thu, ra hiệu nàng ta chớ hoảng sợ, lại đập cánh cửa hai lần, cao giọng nói: "Nha hoàn nhà Sài lão gia, đến đưa lễ mừng."

"Sài lão gia?" Lão bà tử không nhớ rõ mình còn quen biết ai họ Sài.

"Lão gia nhà ta làm sinh ý vàng bạc, toà nhà lớn nhất Thực Hoá phường chính là của lão gia nhà ta, mấy ngày nữa Đại Lang quân kết hôn, lão gia cố ý bảo chúng ta đến đưa chút lễ mừng, cũng không có gì, chỉ là chút tơ lụa cùng món ăn." Nguyên Tư Trăn lường trước lão bà tử này là người thích chiếm lợi nhỏ, liền mặt không đổi sắc bịa ra một đoạn lời thoại như thế.

Quả nhiên, không đầy một lát liền thấy lão bà tử hé cửa ra một khe nhỏ, thò đầu dò xét một trận, thấy hai người ăn mặc thật là dáng vẻ của kẻ nhà giàu, mới đưa tay ra nói: "Đưa cho ta đi!"

Ai ngờ cái tiểu cô nương quần áo lộng lẫy trước mặt này lại nhấc một chân, thô bạo đá văng cửa ra.

Lão bà tử bị nàng dọa đến liên tiếp lui về phía sau, vội vàng hô: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Nguyên Tư Trăn lạnh mặt bước vào trong viện, nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, xác định trong ngôi nhà này không còn những người khác, mới phân phó Ngọc Thu nói: "Ngươi ngăn bà ta lại, ta tìm người!"

"A?" Ngọc Thu sững sờ, thấy Nguyên Tư Trăn nâng váy lên chạy về hướng trong phòng, lão bà tử đưa tay muốn đi cản nàng, nhất thời sốt ruột hộ chủ, Ngọc Thu liền tiến lên đẩy lão bà tử, cùng nhau nhã nhào xuống đất.

Hai người rơi xuống mặt đất, Ngọc Thu vốn còn lo lắng lão bà tử này lớn tuổi té xuống sợ nguy hiểm tính mạng, khi ôm chặt bà lại phát hiện thân thể này mạnh mẽ cứng cáp không giống như người già, lúc này mới thật tin chuyện đổi đầu, nổi giận đùng đùng chỉ trích nói: "Quá không có lương tâm! Đổi lấy thân thể người ta, còn tự tại như vậy!"

"Lão đầu tử, lão đầu tử mau tới đây!" Lão bà tử này bị Ngọc Thu ngăn chặn, há to họng la lên, lại mãi vẫn không thấy Hoàng lão đầu tới.

Định thân pháp của Nguyên Tư Trăn làm còn chưa giải, Hoàng lão đầu dù nghe được trong viện có tiếng động, nhưng cũng không thể nhúc nhích, trong mồm chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô".

Trên giường, cô nương trẻ tuổi nhìn thấy Nguyên Tư Trăn, càng giãy dụa thêm kịch liệt, trong mắt tuôn ra nước mắt, tràn đầy khẩn cầu mà nhìn nàng.

"Chớ hoảng sợ, ta cởi trói ra cho ngươi đây." Nguyên Tư Trăn quơ lấy cây kéo bên giường, hai ba nhát liền cắt hết dây thừng trói chặt nàng ta, lại giúp nàng ta bỏ miếng giẻ trong miệng ra.

Cô nương đậu hũ bị trói hồi lâu, vừa mới buông ra còn chưa thể động đậy, Nguyên Tư Trăn đành phải dìu nàng ta ngồi dậy, giúp nàng ta mang giày vào.

Bởi vì kinh hãi quá độ, cô nương đậu hũ một hồi lâu mới nức nở nói với nàng, "Đa tạ cô nương cứu giúp."

Nguyên Tư Trăn cười cười, nhưng động tác giúp nàng ta chợt chững lại, bên dưới khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của cô đậu hũ, lại là một thân thể già yếu tràn đầy nếp nhăn, cặp chân kia còn mọc lên không ít đốm đồi mồi.

Chắc hẳn thời gian này tiểu cô nương đậu hũ đã trôi qua cực kỳ gian nan, cho dù là ai, bỗng nhiên bị đổi thân thể với người khác, lại bị trói đến cho người làm vợ, đều sẽ phi thường sợ hãi.

Cô nương đậu hũ nương theo cánh tay Nguyên Tư Trăn chậm rãi đi đến trong viện, thấy Ngọc Thu đang ghìm lão bà tử còn mặc y phục của nàng ta trên mặt đất, không khỏi tức giận đùng đùng, khóc mắng: "Mau trả thân thể ta lại cho ta! Nếu không...nếu không... Ta liền đi báo quan!"

Lão bà tử cực kỳ mạnh mẽ, trừng mắt liếc cô nương đậu hũ, sẵn giọng hô nói, " là lão đầu nhà ta muốn đổi, ngươi tìm ta làm gì! Lại nói, ngươi dám báo quan sao? Báo quan xong, hàng xóm láng giềng đều biết thân thể ngươi chạy đến trên người ta, ngươi có còn là hoàng hoa đại khuê nữ hay không cũng khó nói nha!"

"Ngươi!" Cô nương đậu hũ tức giận vô cùng, nhất thời không biết cãi lại như thế nào, nhưng nếu không báo quan, nàng ta cũng nuốt không cục tức này.

"Ngươi và lão đầu tử nhà ngươi thật là hung ác, chỉ là ta tất có biện pháp để các ngươi cắn răng nuốt hết chuyện này vào trong bụng!" Nguyên Tư Trăn ghét nhất là gặp những kẻ làm chuyện ác còn không biết hối cải như vậy, nàng vốn định thi pháp cho hai lão nhân này không thể nói chuyện này với người bên ngoài, ai ngờ Ngọc Thu tiếp lời của nàng nói: "Nha, chủ nhân của ta đường đường là Tấn Vương phi, muốn phong miệng của các ngươi còn không dễ dàng hay sao!"

Nguyên Tư Trăn có chút nhíu mày, nàng vừa rồi xác thực không nghĩ tới thân phận Vương phi còn có cái tác dụng này, liền ho nhẹ một tiếng, giơ tay ra nói: "Bổn vương phi muốn phong miệng của các ngươi thật dễ dàng, muốn mạng nhỏ của các ngươi lại càng dễ, đàng hoàng lại cho ta một chút!"

"Phi!" Lão bà còn đang nằm giãy giụa trên mặt đất, "Vương phi làm sao có thể tới chỗ này xen vào việc của người khác? Người là lão đầu tử ta đổi đó, còn không nói ra được sao? Ngươi dám làm gì được hắn! Chết người cũng không làm gì được ta!"

Bà vừa dứt lời, dường như nghe mấy tiếng giẫm chân bịch bịch, quản sự Tấn vương phủ dẫn theo mấy hạ nhân liền đuổi tới ngoài cửa, nhìn thấy Nguyên Tư Trăn ở bên trong đang tranh chấp với người, vội vàng đi vào hô: "Tìm được Vương phi rồi!"

Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới quản sự tới đúng lúc như vậy, không khỏi vui mừng trong bụng, phân phó nói: "Áp giải hai người trong viện về Vương phủ, động tĩnh nhỏ chút. À, còn có một hán tử đang ngã trên mặt đất trong cái miếu sát vách, cũng mang về luôn!"

"Ngươi thật sự là Vương phi?" Lão bà tử vẫn không tin, chỉ cảm thấy mấy người này muốn hù bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play