Ai ngờ nàng vừa đạp lên hành lang, liền thấy tiểu nhị khôi ngô kia mặt như chìm trong nước, hai tay khoanh lại đứng ở đầu hành lang, nhìn đến thang lầu, bên trong sảnh càng vây đầy ảnh vệ đen nghịt, nàng chẳng qua mới đi lên phía trước một bước, lưỡi đao trong tay Ảnh vệ đồng loạt ra khỏi vỏ, chắn đến Nguyên Tư Trăn tìm không được một chút đường sống nào.
Nàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, bước chân nặng nề lui về trong phòng, đè xuống bối rối trong lòng, cúi đầu nhanh chóng suy nghĩ xem còn cách nào chạy trốn.
Ánh mắt Lý Hoài như lưỡi dao lăng trì ở trên người nàng, trong phòng yên tĩnh thật lâu, mới nghe hắn cười như không cười nói: "Sao vậy? Không diễn chân ái của bản vương nữa à?"
"Diễn... Diễn cái gì chứ..." Nguyên Tư Trăn giật giật khóe miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói.
Ngoài miệng nàng tuy còn đang giảo biện, nhưng trong lòng đã lạnh một nửa, xem ra Lý Hoài thật sự khôi phục ký ức, cũng không biết đến tột cùng là khi nào khôi phục, đã lạnh mắt nhìn nàng diễn bao nhiêu tuồng rồi? Chắc là đã sớm biết nàng muốn giả chết, mới có thể bày ra thiên la địa võng, ở chỗ này đợi nàng đưa tới cửa.
Nàng nghĩ đến lúc mình ẩn ý đưa tình cùng Lý Hoài khi còn ở chung, trong đầu cái tên này nói không chừng là đang cười lạnh, suy nghĩ xem nên thiên đao vạn quả nàng như thế nào, liền không tự giác rùng mình một cái.
Nguyên Tư Trăn dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện nay biện pháp duy nhất có thể giữ mạng của nàng, chính là ngoan ngoãn nghe lời.
Bước chân nàng như nặng ngàn cân, ánh mắt run rẩy đối diện với con ngươi lộ ra hàn khí của Lý Hoài, hơn nửa ngày mới kéo ra một nụ cười lấy lòng, nói: "Vương Gia, trên đường vất vả rồi."
Lúc nói lời này, khóe mắt nàng còn không ngừng liếc lấy bên hông cùng ống tay áo của Lý Hoài, sợ trên người tên này có mang đao, dưới cơn nóng giận liền lấy mạng nàng, cũng may Lý Hoài tuyệt đối không mang những cái này theo người, nhưng khi trong nội tâm nàng mới thở nhẹ một chút, lại thấy Lý Hoài bỗng nhiên duỗi tay về hướng nàng.
Nguyên Tư Trăn sợ đến đầu gối mềm nhũn, nhớ tới Lý Hoài bình thường tàn nhẫn đến mức nào, chỉ cảm thấy đêm nay mình cửu tử nhất sinh, vừa hạ quyết tâm liền quỳ xuống bên cạnh chân hắn bịch một cái, hai tay ôm lấy cánh tay hắn đưa qua không thả.
"Vương Gia tha mạng! Ta biết sai rồi!" Khoé mắt Nguyên Tư Trăn nhanh chóng rơi xuống một chuỗi nước mắt, cả người cọ lên trên thân Lý Hoài, ngữ khí vừa ủy khuất lại thành khẩn nói.
Nàng lúc này cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lý Hoài, chỉ có thể cảm giác được cánh tay của hắn cứng lại một chút, liền lập tức liền khóc lóc nức nở lại nghẹn ngào vài tiếng, ai ngờ Lý Hoài lại nhấc cánh tay còn treo nàng lên, trực tiếp xách cả người nàng lên theo, trầm giọng nói: "Bỏ thuật che mắt đi."
Mặt Lý Hoài gần trong gang tấc, Nguyên Tư Trăn thậm chí có thể nhìn thấy lạnh lẽo trên lông mi hắn.
Nàng cực nhanh vừa bấm pháp quyết, trả lại diện mạo như cũ, rũ mắt xuống không còn dám đối diện với ánh mắt của Lý Hoài.
Ánh mắt Lý Hoài đảo qua từng tấc từng tấc trên mặt nàng, Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy một ngày dài bằng một năm, đợi hắn rốt cục buông tay ra, nàng mới vuốt vuốt cánh tay có chút ê ẩm, một mặt sầu khổ chờ Lý Hoài xử lý.
Xong, chết chắc...
"Diễn kỹ này của Vương phi, thật sự là dày công tôi luyện." Lý Hoài nhìn nước mắt chảy dài trên gò má nàng, nghiêng đầu một chút, lạnh lùng nói.
Nguyên Tư Trăn vội vàng cười khổ một tiếng, mắt nhìn xuống đất nói: "Nhưng không thể gạt được Tấn Vương điện hạ anh minh thần võ mà!"
Lý Hoài nghe vậy lại hất vạt áo lên, ngồi xuống bên cạnh bàn, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, lại không nói gì, bàn tay đặt lên bàn còn thỉnh thoảng gõ nhẹ mặt bàn.
Nguyên Tư Trăn đoán hắn nhất định là đang suy nghĩ xử trí mình như thế nà, từng tiếng vang giòn kia tựa như từng cây đinh đóng lên trên người nàng, làm cho trong lòng nàng run lên một cái.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Nguyên Tư Trăn rốt cục nhịn không được cái tra tấn này, hung ác quyết tâm nghĩ, muốn chết cũng muốn phải làm con quỷ minh bạch, liền ngẩng đầu hỏi: "Ngươi đến tột cùng khi khôi phục ký ức khi nào?"
Lý Hoài thấy nàng không còn khiếp nhược như mới rồi, khóe miệng hắn cười nhẹ, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
"Là mấy ngày nay, hay là từ khi còn ở Võ Xương?" trong lòng Nguyên Tư Trăn âm thầm tâm hồi tưởng, xác thực chưa từng phát giác được Lý Hoài có dấu hiệu khôi phục ký ức, "Chẳng lẽ còn sớm hơn nữa?"
Lý Hoài nghe vậy chỉ có chút nhíu mày, nhưng chỉ nhìn nàng không đáp.
"Nếu đã sớm khôi phục, vậy diễn kỹ của ngươi còn tốt hơn ta nhiều! Mấy ngày nay đùa bỡn ta, xoay ta vòng vòng!" Nguyên Tư Trăn càng nói càng tức giận, nghĩ đến mình tỉ mỉ thu xếp giả chết, ngược lại lại chui vào vòng vây của Lý Hoài, cắn răng nói: "Ngươi mấy ngày nay đã sớm chờ ta tự chui đầu vào lưới đi?"
"Thật đúng là đợi đã lâu." Thanh âm Lý Hoài trầm thấp không nghe ra mảy may cảm xúc, không khỏi làm Nguyên Tư Trăn hồi tưởng lại bộ dáng hắn khi mới gặp, cũng là sắc mặt lãnh túc như vậy, ngữ khí âm trầm, không để ai vào mắt.
Nguyên Tư Trăn sách một tiếng, "Kẻ lừa đảo, Tấn Vương điện hạ thật sự là có lòng quá, cố ý bày ra chuyện bãi săn, dụ ta ra tới." Trong lòng nàng đã có phỏng đoán, đoán chừng là Lý Hoài nhìn ra nàng có ý muốn trốn đi, mới thiết cục dẫn dụ, thế mà ngay cả lộ tuyến nàng rời đi đều đoán được, chắc hẳn không chỉ là bên trong khách điếm này có ảnh vệ, chỉ sợ mấy ngày nay từ trên xuống dưới Vương phủ, toàn bộ đều là những con mắt âm thầm nhìn chằm chằm nàng.
Lý Hoài thực không nghĩ tới Nguyên Tư Trăn lúc này còn có thể trả đũa nói hắn là lừa đảo, cười lạnh một tiếng nói: "Vậy ngươi có biết ta làm thế nào biết ngươi muốn nhảy núi giả chết không?"
"Vì sao?" Nguyên Tư Trăn mới rồi chỉ có điểm này là nghĩ mãi mà không rõ.
"Ngươi viết thư cho tên thái giám kia." Lý Hoài nhìn thẳng vào mắt nàng, nhắc đến Hoa Lân, trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, giống như mèo hoang trêu đùa con mồi.
"Không có khả năng, phía trên có thuật pháp, ngươi không giải được." Nguyên Tư Trăn lắc đầu nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lý Hoài từ trên cao nhìn xuống, lập tức phản ứng lại nói: "Ngươi đã sớm đổi rồi? Trên giấy viết thư kia có thể lưu dấu?"
Trong lòng Nguyên Tư Trăn chấn động mạnh, không nghĩ tới tâm tư Lý Hoài lại kín đáo đến tình trạng như thế, không chỉ có vậy, còn đoán được lộ tuyến nàng chạy trốn đến rõ rõ ràng ràng, trên trán không khỏi toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, trong đầu càng sốt ruột tìm cách thoát thân, nếu như chạy không thoát, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.
"Vậy Hoa Lân..." Nếu Lý Hoài đã biết chuyện giấy viết thư, nhất định sẽ không bỏ qua cho Hoa Lân hắn đã sớm để mắt tới, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Nguyên Tư Trăn lại cảm giác không ổn, liền vội vàng chuyển thành ngữ khí mềm nhũn ra, ủy khuất vô cùng mà nhìn hắn nói: "Vậy... Vậy Vương Gia định xử trí ta như thế nào?"
Con ngươi Lý Hoài sâu không thấy đáy, trong nhất thời, trong phòng tràn đầy yên tĩnh khiến người không yên, Nguyên Tư Trăn càng thêm kinh hồn táng đảm, chỉ cầu Lý Hoài có thể thống khoái cho cái đáp án.
Ai ngờ Lý Hoài trầm mặc một hồi, lại chậm rãi nói: "Bản vương há lại giống như ngươi, tiểu nhân không giữ chữ tín, khế ước của chúng ta còn chưa tới lúc giải. Những ngày này, Tấn Vương phi cũng không thể vô duyên vô cớ chết đột ngột, đợi ta nhập chủ Đông cung, lại nói đến ngươi."
Nguyên Tư Trăn vừa nghe đến ba chữ "Chết đột ngột", trong lòng quýnh lên, sợ Lý Hoài nhập chủ Đông cung xong thật sự làm cho nàng chết đột ngột, liền nhìn thẳng ánh mắt lạnh lùng của hắn, tranh luận nói: "Rõ ràng là ngươi không giữ chữ tín trước, lúc trước ngươi hủy khế trước còn gì, còn muốn mượn chuyện giả chết để diệt khẩu ta, làm sao bây giờ còn...."
Nàng không nghĩ tới sắc mặt Lý Hoài mới một chút càng là âm trầm, dọa làm cho thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, không thể không nuốt xuống nhất nửa câu nói sau, nuốt một ngụm nước bọt vội vàng đổi giọng, ôn nhu nói: "Ta chắc chắn đi theo làm tùy tùng, tùy ý điện hạ phân công, làm tốt bổn phận Vương phi, không để người nhìn không ra chút manh mối..."
Nhưng Lý Hoài hình như không muốn nghe mấy lời biểu hiện trung thành của nàng nữa, hắn đứng dậy liền đi về hướng ngoài phòng, Nguyên Tư Trăn ảo não cắn môi một cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm thấy chết không sờn, đi theo phía sau hắn lên xe ngựa, một đường hạ giọng, nhu thuận nịnh hót về thành Trường An.
Đoạn đường này, dù bên trong xe Lý Hoài chưa trói tay nàng chân, nhưng Nguyên Tư Trăn lại cảm thấy mình bị gắt gao buộc vào trong xe, chẳng qua hiện nay tỉnh táo chút, nàng cũng suy nghĩ ra được ý trong lời của Lý Hoài. Chí ít trước khi hắn ngồi lên vị trí Thái tử, còn cần mình, xác nhận tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Việc khác thì còn nhiều ngày, còn có thể lại tìm kiếm cơ hội chạy thoát, chỉ bất quá những ngày tiếp theo sợ là không dễ chịu.
Nghĩ đến chỗ này Nguyên Tư Trăn cũng không thể nào không bội phục Lý Hoài, một người tâm cao khí ngạo như thế, bị nàng đùa bỡn xoay vòng vòng, lại vẫn có thể nhịn thêm một đoạn thời gian. Chẳng qua chỉ sợ đến lúc đó, ngọn lửa giận Lý Hoài ẩn nhẫn nhịn không phát ra sẽ thiêu nàng đến hài cốt không còn.
Lý Hoài một đường không nói gì, chỉ không ngừng lật xem văn kiện trong tay, giống như hoàn toàn không có nàng bên cạnh, thẳng đến khi trở lại Tấn vương phủ, mới mặt trầm như nước nhìn nàng một cái.
Nguyên Tư Trăn lập tức nhoẻn miệng cười, đưa tay tiếp nhận văn kiện trong tay hắn, xếp lại cho ngay ngắn, nhẹ nhàng đỡ cánh tay của hắn, nhu tình như nước nói: "Vương Gia xuống xe phải cẩn thận."
Trong nội tâm nàng đang chửi thẳng mình chân chó chó, nhưng lúc này ngoại trừ lấy lòng Lý Hoài, nàng thực sự không nghĩ ra được biện pháp khác, dù sao ở trước mặt hắn, cúi thấp đầu nuông chiều một chút, lại nịnh nọt một chút thì thế nào, chỉ coi như có chút bất đắc dĩ thôi.
Sắc mặt Lý Hoài có hơi chút biến đổi không thể nhận ra, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Vương phi cũng thật là co được dãn được." Nhưng cũng không hất tay nàng tay ra.
Nụ cười trên mặt Nguyên Tư Trăn đều có hơi cứng, một đường đi kế bên Lý Hoài tiến vào Vương phủ.
"Là Vương phi!" Ngọc Thu ở trong sân lo lắng chờ đợi nhìn thấy Nguyên Tư Trăn, vội vàng chạy như bay về hướng nàng, "Hù chết nô tỳ! Hù chết nô tỳ rồi! Còn may Vương Gia tìm được người! Không có việc gì là tốt!"
Giọng nói của Ngọc Thu có chút run rẩy, còn không ngừng đưa mắt quan sát xem trên người Nguyên Tư Trăn có bị thương hay không, thấy nàng chẳng qua trên xiêm y có chút vết bẩn, liền thở phào một hơi.
Nguyên Tư Trăn có chút lúng túng, vỗ vỗ tay của nàng ta, nghĩ thầm Ngọc Thu thế này hẳn là không giống như tai mắt của Lý Hoài, "Hù ngươi rồi, ta tăng tiền tiêu vặt cho ngươi nha."
"A cái này..." Ngọc Thu không hiểu rõ vì sao nàng không lại muốn tăng tiền tiêu vặt cho mình, nhưng nghiêng mắt nhìn thấy Lý Hoài một mặt âm trầm đứng một bên, mới cảm giác mình có chút hấp tấp, vội vàng hành lễ lui sang một bên.
Nguyên Tư Trăn cũng không lên tiếng nữa, cúi đầu nhắm mắt theo đuôi Lý Hoài, thẳng đến tiến phòng ngủ, nàng mới vừa để bọc tay nải một mực xách trong tay xuống, yên lặng bưng chén trà trên bàn lên, tiến đến trước mặt Lý Hoài, cười nhẹ nhàng nói: "Vương Gia, dùng trà."
Lý Hoài liền một ánh mắt cũng không cho nàng, chỉ có hơi giang hai cánh tay ra, Nguyên Tư Trăn lập tức ngầm hiểu, nhanh chóng buông chén trà xuống, tay chân lanh lẹ vì cởi áo khoác ngoài, tháo đai lưng cho hắn, lại một mặt khéo léo đứng vào bên cạnh, chờ đợi Lý Hoài nói lời kế tiếp.
"Kể từ hôm nay, không được ta cho phép, ngươi không được tự tiện bước ra khỏi căn phòng này nửa bước." Lý Hoài đứng trong phòng hồi lâu, mới có hơi giơ tay nói.
"Bên ngoài đều là ảnh vệ của Vương Gia, ta nào dám trốn đâu, cho dù có bản lĩnh này, hiện nay ta cũng không có lòng này nha! Trong Vương phủ cơm ngon áo đẹp, làm sao so sánh với bên ngoài màn trời chiếu đất chứ?" Nguyên Tư Trăn cúi đầu xuống, không chút do dự nói.
Lý Hoài nghe vậy cũng không chút nào thả chậm ngữ khí, tiếp tục lạnh giọng nói: "Nếu như ngươi dám bước ra một bước, ta liền cắt một ngón tay của tên thái giám kia."
Câu nói này tuy là nói Hoa Lân, nhưng Nguyên Tư Trăn lại không tự giác rụt rụt ngón tay của mình vào trong tay áo, nghĩ thầm Hoa Lân quả nhiên cũng rơi vào trong tay hắn, cũng không biết tên cẩu nam nhân này đến cùng đã giăng bẫy bao lâu.
"Hắn đứt tay hay không đứt tay có quan hệ gì với ta, ta một chút cũng không quan tâm." Nguyên Tư Trăn lắc đầu nói.
Nàng vừa dứt lời, Lý Hoài liền quay người, không chút lưu tình đi ra ngoài phòng, ngoài cửa phòng dù không có tiếng khóa cửa, nhưng Nguyên Tư Trăn lại biết lúc này bên ngoài bốn phương tám hướng đều có ánh mắt giám thị mình, nhốt nàng vào trong lồng giam vô hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT