Không bỏ được hắn...

Nguyên Tư Trăn sững sờ ngay tại chỗ, nàng vô ý thức liền định phủ nhận Hoa Lân, nhưng lời đến khóe miệng lại nói không ra được.

Rõ ràng nàng đã sớm muốn đi, nhưng khi ở Võ Xương nàng không đi, bây giờ về Trường An nàng cũng không đi, nàng đến tột cùng còn do dự cái gì? Thật sự là chỉ muốn ở lại góp nhặt cái công đức cuối cùng sao?

Không bỏ được... Là không bỏ được vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp của Vương phi, hay là không bỏ được...

"Sao có thể không bỏ được chứ." Nguyên Tư Trăn trầm mặc hồi lâu, mới nhếch miệng khẽ cười một tiếng, ánh mắt kiên định nhìn Hoa Lân nói: "Sư muội nói rất đúng, nếu còn không đi, đợi đến khi Lý Hoài khôi phục ký ức, sợ là hận không thể đem ta thiên đao vạn quả đó chứ."

Hoa Lân nhíu mày, ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái, giống như là nhìn thấu nàng, nụ cười hơi hạ xuống, chỉ im lặng.

"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm nữa, ta cùng Lý Hoài thật sự là kết thành vợ chồng giả, chỉ bất quá cái tên này qua sông đoạn cầu, không giữ lời hứa, lại còn có ý diệt khẩu, ta trong cơn tức giận mới thừa dịp hắn mất trí nhớ, muốn đòi lại chút ít mình nên được." Trong mắt Nguyên Tư Trăn lóe lên giảo hoạt, ngữ khí mang theo tia đắc ý nói: "Chỉ là không nghĩ tới sau khi hắn mất trí nhớ, lại dễ nắm như vậy, vẫn luôn tin chuyện hoang đường của ta."

"Mạnh miệng." Hoa Lân yếu ớt nói.

Nguyên Tư Trăn cực kỳ chán ghét cái tính tình ngay thẳng này của Hoa Lân, liền chút đường thoát cuối cùng cũng không cho nàng, tức giận nói: "Không tin thì thôi."

"Sư tỷ là người thông minh, sư muội đã nói đến nước này, không còn gì nói thêm nữa, cáo từ." Hoa Lân khẽ thở dài nhỏ đến bé không thể nhận ra, không khuyên thêm gì nữa, quay người liền biến mất ở trong viện.

Trong Tây Sương phòng chỉ còn lại một mình Nguyên Tư Trăn, nàng có chút bừng tỉnh đi nhìn cánh cửa gỗ lay động, thật lâu mới đứng dậy muốn đóng cửa đóng lại, trùng hợp nhìn thấy con mèo hoang thường này không thích tiến vào Vương phủ đang đứng ở đầu tường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm con chim hoàng tước ở đầu cành. Con hoàng tước không chút nào phát giác, còn không ngừng líu lo chích chích choe choe, mèo hoang cực giỏi săn mồi, từ đầu tường thoăn thoắt nhảy lên, ngậm lấy hoàng tước vào trong miệng, nhảy ra khỏi Vương phủ, trên đầu cành chỉ còn lại một túm lông vô chủ.

Nguyên Tư Trăn thấy thế, lẩm bẩm nói: "Vẫn là mạng nhỏ quan trọng."

Đêm hôm ấy, thừa dịp Lý Hoài còn chưa trở về, Nguyên Tư Trăn liền kiểm kê bọc hành lý của mình, lúc nàng đến đây bất quá cũng chỉ có một chiếc đèn hoa sen, muốn đi cũng không có gì có thể mang theo, chỉ cần chuẩn bị chút phù chú ẩn nấp với mấy trận pháp, để tránh bị Lý Hoài truy tung.

Nàng đẩy Ngọc Thu ra khỏi phòng ngủ, một mình lục tung xem có để sót thứ gì quan trọng hay không, ai ngờ lục đến cái bàn nhỏ bên cạnh giường, lại lục ra quyển « Ngọc Đăng ký » quen thuộc.

Quyển « Ngọc Đăng ký » này xác thật bị Lý Hoài đọc qua rất nhiều lần, góc sách cũng bị cong lại. Nàng tùy ý lật vài tờ, lại nhìn thấy phía trên còn có lời phê chú giải bằng nét bút lông mạnh mẽ của Lý Hoài.

"Từ ngữ trau chuốt có hoa không quả, tình tiết ảo tưởng, hão huyền."

Nguyên Tư Trăn nhếch miệng, lại lật thêm vài tờ, lại thấy đều chi chít mấy lời phê bình, tức giận đến quăng sách lên trên giường, ngữ khí khó chịu nói: "Ảo tưởng hão huyền thì không phải ngươi cũng tin sao!"

Dứt lời, lại quỷ thần xui khiến mà cầm lấy quyển « Ngọc Đăng ký », dọn vào trong tay nải chứa xiêm y muốn mang đi.

Hiện giờ chỉ chờ một thời cơ, là có thể chuồn đi.

Lúc này, bên kia phủ Uất Trì Thượng Thư trong thành Trường An, một bữa tối đoàn viên hỉ nhạc vừa kết thúc, Uất Trì tiểu thư trở lại căn phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, tùy ý nằm lăn ra trên giường êm Cẩm Tú, giơ tay lên chộp lấy quyển « Ngọc Đăng ký » mới đọc được một nửa, tiếp tục đọc.

Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ta thấy thế, trêu ghẹo nói: "Nếu tiểu thư yêu thích thoại bản như vậy, nô tì sẽ đi mua nhiều mua chút."

Uất Trì tiểu thư nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười, lắc đầu, "Mới lạ thôi, ta nhiều năm như vậy chưa từng đọc thoại bản."

"Vậy xem ra sống ở thôn trang kia thật không thú vị, Nương Tử làm sao mà sống nổi vậy?" Nha hoàn có chút thương tiếc hỏi.

"Đọc kinh." Uất Trì nhỏ Nương Tử lơ đễnh đáp, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên sách.

Nha hoàn còn cho là mình nghe lầm, lại lặp lại một lần, "Đọc kinh?"

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, lại nghe Uất Trì tiểu thư nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói mấy thứ viết bên trong quyển « Ngọc Đăng ký » này đều là thật? Tấn Vương điện hạ cùng Vương phi thật sự là tình thâm như thế sao?"

"Thoại bản tất nhiên là bịa đặt, nhưng mà cái quyển này thì có rất nhiều người tin, còn nghe đồn quyển này vốn là do Tấn Vương điện hạ phái người viết, nhưng muốn tạo thanh danh tốt nên nói là Vương phi." Tiểu nha hoàn nghĩ nghĩ nói.

Uất Trì tiểu thư nâng sách lên trước ngực, nụ cười trên mặt càng đậm, "Như vậy sao, Tấn Vương điện hạ thật là có tâm."

"Đúng vậy đó, đáng tiếc Nương Tử trở về trễ..." Lời này vừa nói phân nửa, tiểu nha hoàn liền ý thức được mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.

Ai ngờ Uất Trì tiểu thư chẳng những không trách nàng ta, còn lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Tại sao không nói tiếp? Ta muốn nghe câu sau."

"Nô tì nói là... nếu tiểu thư sớm trở về một chút, nói không chừng vị trí Tấn Vương phi kia chính là của tiểu thư rồi." Tiểu nha hoàn do dự nửa ngày, mới hạ giọng nói: "Chẳng qua tiểu thư cũng không cần tiếc, Thượng Thư đại nhân chắc chắn sẽ chọn cho người một mối hôn sự còn tốt hơn!"

Uất Trì tiểu thư cười khúc khích, trong mắt như có điều suy nghĩ, lại không nói gì nữa, mà chuyên tâm đọc tiếp quyển « Ngọc Đăng ký » trong tay.

- ------------------------------------

Sau đó mấy ngày, Nguyên Tư Trăn đều không hề nhìn thấy bóng dáng Lý Hoài, ngẫu nhiên có khi gặp được, nàng muốn nhân cơ hội hỏi hành trình của hắn, nhưng luôn luôn chưa nói được vài câu, Lý Hoài liền vội vàng rời đi.

Một Vương phi thân phận hiển hách muốn rời khỏi thành Trường An mà không bị ai phát hiện, tất nhiên không thể đơn giản dịch dung một chút liền chạy, một là đột nhiên mất tích như vậy quá mức cổ quái, Lý Hoài chắc chắn lập tức sinh nghi, hai là ảnh vệ của Lý Hoài rất nhiều, xung quanh hoàng thành đều có nhân thủ của hắn, khó tránh khỏi bị phát hiện dấu vết, bị bắt trở về.

Biện pháp tốt nhất, chính là giả một cái chết không thể tìm được thi cốt, còn không thể xảy ra trước mặt Lý Hoài.

Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới quay một vòng lớn, lại quay về chuyện giả chết nữa rồi, nàng đã có dự định, chờ một ngày nào đó Lý Hoài không thể trở về phủ, nàng liền tìm cớ cùng Quốc Công phu nhân đi chùa trên núi, tìm thời cơ làm bộ rơi xuống vách núi. Kế hoạch này tuy thật khả thi, nhưng không nghĩ đến mãi không đoán được hành tung của Lý Hoài.

Khi nàng đang lo lắng sứt đầu mẻ, lại nhận được thiếp mời trong cung, ngày mai là sinh thần của Cao Quý Phi, thánh thượng đặc biệt thiết yến ăn mừng cho bà ta.

Chuyện này nàng đã sớm biết, nhưng lại quên mất sau đầu, nhìn thấy thiếp mời mới nhớ tới, như vậy mấy ngày này lại là cơ hội tốt có thể nói chuyện với Lý Hoài, liền lập tức sai người đi chọn mua hạ lễ.

Mãi đến ngày thứ hai muốn ra cửa, nàng mới lại gặp được Lý Hoài phong trần mệt mỏi trở về.

"Vương Gia, mấy ngày nay chàng thật sự mệt nhọc, rất nhiều ngày đều không thấy bóng dáng đâu, để một mình ta ở trong Vương phủ bên trong, thật không có gì thú vị." Nguyên Tư Trăn lên xe ngựa, ngồi vào bên cạnh hắn, giận trách.

Lý Hoài mỉm cười, nói khẽ: "Có việc cần giải quyết."

"Vậy về sau cũng phải như thế sao?" Nguyên Tư Trăn đánh giá thần sắc của hắn, thử thăm dò nói.

"Tâm tư phụ hoàng, không nói chính xác được." Lý Hoài ngắn gọn đáp. Lời này của hắn cũng không giả, Lý Duyên Khánh mấy ngày nay phân công cho hắn rất nhiều chuyện, lập tức làm cho Lý Mộc tức đỏ mắt, chỉ sợ thọ yến hôm nay, cái tên này lại phải âm dương quái khí (Editor: nói móc) một phen.

Nguyên Tư Trăn thấy trên xe ngựa không tiện nói mấy chuyện này, cũng không nhụt chí, đợi đến khi lên yến tiệc thăm dò tìm hiểu thêm, nói không chừng thánh thượng cũng sẽ nói chút gì.

Cao Quý Phi tuy là quý phi, lại nắm quyền giải quyết sáu cung như một hoàng hậu, lấy quy cách yến hội này của bà ta, quả thật càng long trọng, chẳng qua mới phát tang Thục Vương, nên hết thảy đều phải giản lược, nhưng người đến dự yến ngược lại không phải ít, ngoại trừ mấy vị hoàng tử còn ở thành Trường An, quan viên từ tam phẩm trở lên cùng nữ quyến đều đến ăn mừng.

Trong yến tiệc chính thức như vậy, Nguyên Tư Trăn đều sẽ tỉ mỉ ăn mặc kỹ càng, nàng vốn ngày thường đã xinh đẹp, giờ thêm trâm châu khuyên tai ngọc, càng xinh đẹp động lòng người, vừa đến trong điện thỉnh an, liền thu hút ánh mắt của không ít người.

Nàng theo Lý Hoài đến gặp thánh thượng cùng Cao Quý Phi thỉnh an xong, liền ngồi xuống bàn bên trái, lúc đang chờ đợi mở yến, trong lúc vô tình quét mắt về mấy cái bàn ở phía ngoài điện, vừa lúc nhìn thấy Uất Trì tiểu thư ngồi bên cạnh Uất Trì phu nhân, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, đều mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Sau khi mở yến, như thường lệ cũng có ca múa trợ hứng, quan viên phía ngoài cũng bắt đầu tùy ý bắt chuyện, Nguyên Tư Trăn liếc mắt nhìn Lý Duyên Khánh trên long ỷ tràn đầy phấn khởi, không khỏi có chút kỳ quái. Hắn nhanh như vậy đã phục hồi lại từ thống khổ mất con rồi sao, nhưng mà cũng là hợp lẽ thương. Thế gian vô tình nhất là nhà đế vương, không phải chỉ một đứa con trai, hắn còn có mấy đứa, huống hồ Lý Du cũng không phải là đứa hắn yêu thích nhất trong đó.

Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn Lý Hoài bên cạnh đang chuyện trò vui vẻ, nhi tử của nhân vật chính yến tiệc là Ngô Vương Lý Mộc lại bị vắng vẻ, nàng nhạy nén phát giác dường như xảy ra điều gì, nghĩ thầm chẳng lẽ Lý Hoài thật sắp đạt được mong muốn rồi?

Ước định ban đầu của người bọn họ, chính là ngày hắn nhập chủ Đông cung sẽ là ngày kết thúc, nói như thế, nếu bây giờ nàng rời đi, cũng không tính bội ước.

"Trên mặt ta có cái gì sao?" Lý Hoài nhẹ giọng hỏi.

Nguyên Tư Trăn lúc này mới phản ứng được là mình nhìn chằm chằm hắn quá lâu, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Không có gì, đã lâu không gặp Vương Gia, nhìn một chút thôi."

Nếu là bình thường, Lý Hoài ở trước mặt mọi người nghe thấy nàng nói như vậy, chắc chắn ngượng ngùng không nói lại, ai ngờ lần này lại thấp giọng nói: "Nàng sợ không gặp được nữa hay sao."

Sắc mặt Nguyên Tư Trăn cứng đờ, giật giật khóe miệng nói: "Nhưng ta muốn mỗi ngày đều gặp, phụ nhân thiển cận mà thôi, Vương Gia chớ để ở trong lòng."

Lý Hoài không có nói thêm gì, khẽ cười một tiếng, liền bưng chén rượu lên đi đến chỗ Lý Mộc.

Nguyên Tư Trăn lúc này mới phát giác sau lưng mình lạnh buốt một mảnh, đúng là bị một câu của Lý Hoài dọa ra mồ hôi lạnh, nàng không ngừng an ủi chính mình, Lý Hoài chẳng qua thuận miệng nói mà thôi, nhất định là nàng chột dạ, mới nghĩ thành ý khác.

Sau cái biến cố này, nàng cũng không ngồi yên được nữa, cũng đi theo sau lưng Cao Quý Phi, ra ngoài điện bắt chuyện cùng nữ quyến.

Cao Quý Phi cũng nghe được chuyện Uất Trì tiểu thư trở về, một mặt vui mừng cùng Uất Trì phu nhân bắt chuyện, "Nhìn nữ nhi của ngươi này, thật giống ngươi đến tám phần không ít, là một tiểu mỹ nhân! Bây giờ khổ tận cam lai, cần phải tìm cho con bé mối hôn sự khác, nếu như không quyết định chắc chắn được, cứ tới tìm bản cung."

Uất Trì tiểu thư đưa mắt nhìn xuống đất, khấu tạ, ánh mắt như có như không, thỉnh thoảng liếc về phía sau lưng đại điện.

Nguyên Tư Trăn còn tưởng rằng nàng ta đang nhìn mình, liền định tiến lên nói chuyện phiếm vài câu, ai ngờ Uất Trì tiểu thư hành lễ với Cao Quý Phi xong, liền cùng mấy tiểu thư nhà khác đi về phía rừng mai phía sau, mà Uất Trì phu nhân thì kéo nàng lại nói chuyện.

"Thiện Quang nhà ta chỉ nghe lời mỗi Tấn Vương điện hạ, lão thân cả gan cầu Tấn Vương phi giúp đỡ, có thể nhờ điện hạ khuyên răn hắn một chút, thu lại lòng ham chơi, nghiêm chỉnh thành gia lập thất." Uất Trì phu nhân chưa nói được mấy câu, liền sắc mặt ưu sầu nhắc đến Uất Trì Thiện Quang.

"Có lẽ trong đầu Tả Lang sớm đã có dự định, sợ mọi người không đồng ý, nên không dám mở lời." Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ mới mịt mờ nói.

Uất Trì phu nhân là người thông minh, lập tức nghe ra ám hiệu của nàng, vội vàng nói: "Nếu là như vậy, chỉ cần là người thanh bạch, ta làm gì có chuyện không muốn, chỗ phụ thân hắn ta cũng sẽ đi khuyên."

Nguyên Tư Trăn không tiện nói thêm cái gì, đành phải mỉm cười, Vưu Tam Nương hiện nay là nữ thương hộ tự lập môn hộ, không biết có được tính là người thanh bạch trong miệng Uất Trì phu nhân hay không, còn nữa, nàng ta lại còn một thân phận...

"Chắc hẳn mấy ngày nay Tả Lang cũng cực kì bận rộn, có lẽ không còn tâm tư nghĩ những thứ này." Nguyên Tư Trăn đổi chủ đề câu chuyện, lại cố ý tìm hiểu hành tung Lý Hoài, "Vương Gia mấy ngày nay cũng chỉ trở về Vương phủ mấy lần."

Uất Trì phu nhân thở dài nói: "Nghe lão gia nói, hôm nay Thiện Quang là cùng Vương điện hạ chuẩn bị việc đi săn bắn."

"Săn bắn? Không phải lúc trước mới..." Nguyên Tư Trăn kinh ngạc nói.

"Thánh thượng vô cùng hào hứng, muốn đi bãi săn ở rìa Tây Bắc thêm một lần." Uất Trì phu nhân tất nhiên không thể bình luận thánh thượng thế nào, chỉ ngắn gọn nói.

Lý Hoài bây giờ ở kinh thành, thánh thượng xuất hành săn bắn, chắc chắn hắn phải mang đám người đi theo, vừa đi ít nhất phải hai ba ngày, ngược lại là một thời cơ không tồi.

Nguyên Tư Trăn nhìn Uất Trì phu nhân gật đầu cáo từ, như có điều suy nghĩ mà đi đến bên cạnh rừng mai, trong đầu bắt đầu sắp xếp chi tiết kế hoạch rời đi.

Nàng để Ngọc Thu đi theo sau mấy bước, bất tri bất giác lại đi sâu vào bên trong rừng mai, tiếng ồn ào trên yến hội cũng bị bỏ lại xa xa, chợt nghe cách đó không xa truyền đến thanh âm quen thuộc, lập tức dừng bước, trốn ra phía sau gốc mai to nhìn lại.

Bóng lưng Lý Hoài nàng nhìn thoáng qua liền nhận ra, lúc này hắn không ở trên yến tiệc, sao cũng tới trong rừng mai làm gì?.

Đợi nàng đi gần lại mấy bước, mới nhìn thấy bên trong lương đình lóe lên ánh nến, có một vị tiểu cô nương mặc váy mỏng màu tím nhạt đang vẽ lên một chiếc đèn lồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play