Lúc này Khương Đại giống như một con nghiện cờ bạc nằm trên tấm chiếu cuối cùng, trên tay cô chỉ còn lại duy nhất một con át chủ bài, tất cả hy vọng đều đè lên con át chủ bài cuối cùng này, máu cả người cô đều bởi vì khẩn trương mà lao nhanh, mạch máu ẩn ẩn làm cô đau đớn.
Thật lâu thật lâu sau, hệ thống vẫn không có trả lời.
Trầm mặc...
Vẫn trầm mặc...
.
.
.
Trái tim của Khương Đại từng chút từng chút rơi vào trong vực sâu vô tận, tuyệt vọng cùng sợ hãi hóa thành bụi gai bao vây lấy cô, không ngừng bóp chặt, đau đến Khương Đại mất đi lý trí chửi ầm lên: "Mày là cái đồ phế vật, mày không phải hệ thống, mày không phải rất lợi hại sao? Mày không phải nói mày đến từ vị diện cao đẳng, khoa học kỹ thuật bỏ xa thế giới này mấy trăm mấy ngàn năm sao! Mày mà tính là cái gì hệ thống công nghệ cao, mày mẹ nó liền chỉ biết làm tao cùng mấy tên đàn ông đó ngủ, mày trừ bỏ làm tao ngủ cùng những tên đàn ông đó còn sẽ làm gì! Mày đúng là một cái rác rưởi, mày là một cái phế vật!"
Khương Đại rơi lệ đầy mặt, gắt gao che lại miệng, bằng không cô sợ chính mình thật sự sẽ mắng ra tiếng, bị người nghe được.
"Mày không phải là hệ thống, tao đã xem qua trong sách, hệ thống không phải như thế. Mày là ma quỷ, mày chính là hồ ly tinh, chỉ có hồ ly tinh mới đi hút nhân khí, mày chính là hồ ly tinh! Tao liền không nên bị thứ ma quỷ như mày ám ảnh mê hoặc, mày là cái đồ hồ ly tinh giả thần giả quỷ! Mày hại chết tao, mày hại tao đủ thảm! Mày là cái đồ rác rưởi, mày là cái đồ hỗn đản!"
Khương Đại khóc đến cả người đều run rẩy, hối hận cùng tuyệt vọng không ngừng gặm cắn trái tim của cô.
Mị lực của cô là năng lượng hệ thống phát ra, năng lượng của hệ thống là do lấy từ sinh mệnh lực của đàn ông, muốn lấy sinh mệnh lực phải cùng đàn ông tiếp xúc thân mật, mạnh mẽ mà cướp đi, đàn ông cùng cô phát sinh quan hệ đều sẽ bị mị lực của cô khống chế.
Cô không nên có lòng tham, càng không nên nghe theo những lời ma quỷ của hệ thống, cô phải nên hảo hảo sinh hoạt cùng với Lăng Dương....
Cô là Khương Hi, cô vừa xinh đẹp, vừa có địa vị lại vừa nhiều tiền như vậy, còn có một người bạn trai xuất sắc nói gì nghe nấy, vốn dĩ cô có thể sống được rất khá. Tại sao cô lại muốn nghe lời hệ thống đi mị hoặc những người đàn ông khác, khiến cô bị lưu lạc đến tình trạng này.
Cô xong rồi, cô hoàn toàn xong rồi!
Hối hận đến ruột gan đứt thành từng khúc, Khương Đại lên tiếng khóc lớn, khóc đến hai nữ cảnh sát trông coi, hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Khóc lóc lại khóc lóc một hồi, linh quang chợt lóe, Khương Đại: "Hệ thống, mi đem ta cùng Khương Hi đổi về đi, ta muốn đổi về! Đúng rồi, đổi về! Không đúng, vô dụng! Khương Hi bị bắt lại làm vật thí nghiệm, đổi về lại có ích lợi gì, còn không phải về làm vật thí nghiệm!"
Khương Đại như hỏng mất, khóc lớn, cô chỉ cảm thấy trước mặt đều là một mảnh hắc ám, nhìn không thấy một chút ánh sáng nào.
Khương Đại ở bên trong trại tạm giam khóc, bên ngoài những tên đàn ông của cô cũng khóc. Bọn họ liều mạng muốn vớt Khương Đại đi ra ngoài, thậm chí còn muốn chế tạo áp lực dư luận nghiên cứu phi pháp.
Cư dân mạng mới không trúng kế, bọn họ sớm đã muốn đem người táng tận lương tâm như Khương Đại nhốt lại. Đến nỗi, nghiên cứu phi pháp, có một số tiếng nói như vậy, nhưng họ chỉ là chống lại chứ không phải yêu cầu thả Khương Đại ra ngoài.
Một người dùng ma túy để sát hại người nhà, phá hủy nhiều gia đình như vậy, còn là người làm trái pháp luật nhập cư trái phép, người như vậy nên để cô ngồi tù đến sông cạn đá mòn.
Cư dân mạng ồ ạc trào phúng những tên đàn ông của Khương Đại, khiến những tên đàn ông đó tức giận đến mức muốn bay lên trời nhưng bọn họ đành bất lực. Lực lượng cá nhân không thể nào chống lại lực lượng của toàn thể cư dân mạng, đặc biệt bọn họ còn không có chiếm lý.
Khương Tái Xuân đang trốn ở nước ngoài cũng đang khóc, thanh danh của ông đã sớm bị hủy, ở trong nước không chống đỡ được. Nhưng là ông không có chút nào sợ hãi, bởi vì ông còn có Khương Đại, có Khương Đại cấp tiền.
Khương Tái Xuân vẫn luôn tin tưởng vững chắc, chỉ cần có con gái nhỏ làm chỗ dựa, cuộc sống ông sẽ vẫn luôn tốt đẹp.
Mới vừa trốn sang nước ngoài mấy ngày, quả thực là đúng như ông tưởng tượng, không ai nhận ra ông, ông có tiền, có mỹ nhân bồi, cuộc sống còn gì có thể vui sướng hơn được như thế này nữa.
Nhưng mà sinh hoạt vui sướng như vậy chỉ trôi qua trong một tháng, như sét đánh trời quang, ông nghe tin, Khương Đại bị bắt, Khương Đại bị phạt, Khương Tái Xuân trợn tròn hai mắt.
Được mỹ nhân cho lời khuyên, Khương Tái Xuân lặp tức nhớ tới gia tài hàng tỉ của Khương Đại, tuy rằng trước đó bị Lăng Dương cùng với Trần Nghiên đòi đi một ít, nhưng kia chỉ là chín trâu mất một sợi lông, xa không đến thương gân động cốt...
Khương Tái Xuân bất chấp về nước sẽ tạo ra những lời đồn đãi vớ vẩn, ông nhanh chóng mua vé máy bay về nước, lại không được cho phép thăm tù, vì thế ông căng da đầu muốn liên hệ cho Khương Quy, lại phát hiện đánh không thông.
Khương Quy đang gặp Trần Khiếu, cô cũng không đối với mặt trên giấu giếm chuyện cô giúp Lăng Dương giải trừ thôi miên.
Trừ việc cô không phải là Khương Hi mà là Khương Quy, cô không chút nào che giấu năng lực, chính là muốn chứng minh cho mặt trên biết, danh tiếng xấu hiện tại của Khương Hi rõ ràng không phải là Khương Hi chân chính mà là Khương Đại.
Đến nỗi tin hay không, đó là chuyện của bọn họ, cô làm là vì cô muốn làm.
Sau một thời gian dài không được tiếp xúc với Khương Đại, Trần Khiếu từ từ thoát ly khống chế, rốt cuộc xuất hiện một chút thanh tỉnh, chỉ là một chút thanh tỉnh đó thật là ngắn ngửi hơn nữa còn không có ổn định, lặp đi lặp lại không ngừng, trong chốc lát thanh tỉnh lại chốc lát hồ đồ.
Kỳ thật, nếu không có Khương Quy, trong thời gian dài, Trần Khiếu cũng sẽ dần dần thanh tỉnh. Bất quá có Khương Quy, hắn có thể rất nhanh thanh tỉnh.
Khương Quy nhìn thấy Trần Khiếu chính là lúc hắn đang trong thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi.
Không thanh tỉnh, Trần Khiếu vẫn như cũ không sợ bản thân phải lâm vào trong nhà tù, mãn tâm mãn nhãn vẫn đều là Khương Đại, vì Khương Đại lo lắng, vì Khương Đại sốt ruột, hoàn toàn không hề suy xét qua chính mình.
Trần Khiếu thanh tỉnh...
Tựa như một hoạt tử nhân, hai mắt u ám vô thần, không một chút tia sáng.
Nhìn thấy Khương Quy, ánh mắt Trần Khiếu liền giật giật.
Khương Quy nhìn hắn: "Biết tôi là ai sao?"
Trần Khiếu thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào cô, đồng tử hắn run rẩy, giọng nói khàn khàn phát ra thanh âm: "Khương -- hi."
Người khác sẽ không tin, nhưng sao hắn có thể không tin, hắn rất rõ ràng cái kia chỉ là túi da của Khương Hi không phải là Khương Hi chân chính, cái kia chính là ma quỷ.
Uống xong ly rượu cái thứ ma quỷ kia đưa cho hắn, tôn nghiêm của hắn, nhân cách của hắn, kiêu ngạo của hắn, đều bị hủy hoại trong nháy mắt.
Hắn không hề còn là Trần Khiếu, thậm chí hắn còn không phải là người, hắn biến thành chó săn của ma quỷ.
Khương Quy nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo thương hại, không thanh tỉnh là một người ngốc, thanh tỉnh là một người điên. Trần Khiếu chân chính là một người đàn ông yêu vợ thương con, hắn làm sao có thể đối mặt vợ mà xuống tay giết đi đứa con, vẫn còn đang trong bụng vợ, lại còn là đứa con của chính mình.
"Vậy tôi bắt đầu đây." Khương Quy phát ra thanh âm không nhanh không chậm, "Anh không cần đề phòng tôi, bằng không tôi không thể nào giúp anh."
Thân thể Trần Khiếu run rẩy kịch liệt, hắn hung hắn nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt vẩn đục lăn dài xuống, thân thể hắn run rẩy dữ dội, dường như xương cốt toàn thân đều run lên theo từng suy nghĩ, hắn sợ hãi, sợ hãi chính mình hoàn toàn thanh tỉnh.
Cắn thật mạnh vào đầu lưỡi của chính mình, nếm được mùi vị rỉ sắt nhàn nhạt, hắn mới phát ra tiếng: "Bắt đầu đi."
"Anh hãy xem đôi mắt của tôi..."
Bất tri bất giác ngủ quên, Trần Khiếu đột nhiên mở mắt, nước mắt đột nhiên lăn xuống dưới, hắn ôm đầu ghé vào trên mặt bàn gào khóc thảm thiết, tiếng khóc kia dường như không giống người, nghe như là tiếng khóc hồn, vô luận là người bên trong hội kiến hay là người đứng trong phòng điều khiển, nhân tâm bọn họ đều nắm chặt thành một đoàn.
"Đây là thanh tỉnh sao, nhìn xem thân thể của hắn có gì biến hóa không?" Nói chuyện chính là một vị lão giả hơn 70 tuổi, bên trong phòng điều khiển ngồi rất nhiều người, còn có vài thiết bị máy móc hiện đại lớn, liên kết trên người Trần Khiếu.
Đối với chuyện Khương Đại thông qua thôi miên để tẩy não người, khiến cho rất nhiều người tò mò.
Kỳ thật người trong nghề đối với chuyện Khương Hi hay vẫn là Khương Đại tu hú chiếm tổ của Khương Hi đều có rất nhiều tranh luận. Đồng dạng lý do tranh luận nhiều nhất là những tri thức được dùng trên người hai chị em này đều không hợp với thân phận, cho nên trong mắt bọn họ cả hai chị em đầy người đều là bí ẩn, khiến cho rất nhiều chuyên gia, học giả chú ý.
"Cảm xúc bình thường có biến hóa."
"Máy phát hiện nói dối biểu hiện, cả hai người bọn họ đều không có nói dối."
"Thôi miên? Thật đúng là tà môn."
"Cô ấy có thể cởi bỏ thôi miên, vậy cô ấy cũng có thể thôi miên sao?"
Bên trong phòng điều khiển xuất hiện một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi. Nếu loại trình độ thôi miên này có thật, quả thực lệnh người sợ hãi, hoàn toàn có thể biến người khác thành một con rối nói gì nghe nấy.
"Tôi có hỏi qua, cô ấy nói chỉ biết cách giải không biết cách dùng."
"Các ngươi tin?"
Lại tiếp tục một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
"Đồng chí Tiểu Khương là một người có tư tưởng phi thường đoan chính, cô ấy luôn hướng về phía trước." Nói chuyện là một lão nhân, "Không thể bởi vì người ta có năng lực liền cho rằng người ta sẽ làm việc xấu, việc này sẽ gây bất lợi cho tinh thần đoàn kết của đội ngũ chúng ta."
Lập tức liền có người phát ra tiếng ha ha: "Viện sĩ Bạch nói có lý, đồng chí Tiểu Khương là một người tốt, đơn dược không rõ ràng mà cô ấy hiến cho quốc gia rất có hiệu quả, cho đến nay cô ấy vẫn luôn tích cực phối hợp nghiên cứu, tư tưởng cùng với lập trường của cô ấy quả thực hiếm có."
Mọi người liền sôi nổi phụ họa...
///////////////
"Tôi muốn tố cáo Khương Đại, tôi muốn cáo chết cô ta!"
Trần Khiếu một bên cắn răng một bên rơi lệ, thù hận cùng thống khổ khiến cả khuôn mặt của hắn vặn vẹo.
Đây là chuyện của Trần Khiếu cùng bộ phận liên quan khác, xác định xong Trần Khiếu không có vấn đề khác, Khương Quy liền đứng lên, nhìn nhìn Trần Khiếu đang bi thống đến tận cốt tủy, Khương Quy nói: "Mỹ Vận cùng với Tiểu Hoa vẫn rất tốt." Tâm như tro tàn Cát Mỹ Vận từ bỏ Trần Khiếu, ngược lại là giải thoát, mang theo con trai nhỏ bắt đầu một sinh hoạt mới.
Đến nỗi, cô ấy có thể tha thứ cho Trần Khiếu hay không? Khương Quy không tiếng động thở dài trong lòng, Khương Đại quả thật là tội không thể tha, một cái gia đình hạnh phúc bị cô ta hủy hoại chỉ bởi vì sự tham lam ích kỷ của chính mình.
Theo sau Trần Khiếu, Diệp Phi Dương cũng bắt đầu có dấu hiệu muốn thanh tỉnh, Khương Quy lại bị thỉnh qua khiến hắn nhanh chóng thanh tỉnh.
Bất đồng với biểu hiện đau đớn muốn chết của Trần Khiếu, Diệp Phi Dương lại biểu lộ ra một vẻ mặt như đang ăn phân, mười phần ghê tởm, rốt cuộc hắn cũng là một trong Vương ngũ lão kim cương có tình sử phong phú, không có gia đình để bị phá hư, như sự tự tôn cùng kiêu ngạo của hắn bị giẫm đạp khiến hắn vừa phẫn hận vừa cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
"Rốt cuộc cô ta là cái thứ gì vậy? Cư nhiên có thể khống chế nhân tâm đến loại tình trạng này!" Nếu không phải tự mình trải qua, Diệp Phi Dương hoàn toàn không thể nào tin được trên đời này lại có chuyện quỷ dị như vậy, hắn lại bị một con đàn bà đùa bỡn, làm lơ đạo đức đồng thời giẫm đạp lên pháp luật.
Khương Quy: "Chỉ có chính cô ta mới biết được."
Diệp Phi Dương nhìn Khương Quy, thần sắc phức tạp, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Khương Quy cũng không có gì cùng hắn nói.
Thời gian sau, càng ngày càng nhiều người thanh tỉnh, có một số người thông qua Khương Quy trợ giúp, có một số là tự chính mình tỉnh lại.
Đến nỗi như thế nào lại biết được, chỉ cần nhìn vào việc bọn họ không còn lung tung nhảy nhót nghĩ muốn vớt Khương Đại nữa, chính là chứng cứ uy tín nhất.
Người thoát ly khống chế, thanh tỉnh càng nhiều, phiền toái của Khương Đại cũng càng ngày càng nhiều, tố cáo một kiện một kiện càng ngày càng chồng lên thêm, người đòi nợ cũng càng ngày càng nhiều, xem đến cư dân mạng đều hô to 'thật là đã ghiền'.
Làm một người ba ba tốt của Khương Đại, Khương Tái Xuân cũng bị liên lụy xúi quẩy.
Khương Đại đang thụ án, những người bên ngoài đều mang trên mình một bụng hỏa nhưng không có chỗ tiết, Khương Tái Xuân lúc trước cáo mượn oai hùm làm không ít chuyện ghê tởm, liền biến thành nơi trút giận của những người này.
Việc làm ăn của Khương Tái Xuân bị người ngắm bắn, liền phá sản, bị cáo ra tòa án để đòi nợ...
Khương Tái Xuân cùng Khương Đại quả thực không hổ là hai cha con, tới bước đường cùng hai người đều nghĩ đến nhập cư trái phép.
Khác nhau chính là, Khương Đại nhập cư trái phép thất bại, Khương Tái Xuân lại là thành công...
Nhưng không phải bởi vì vận khí của ông tốt, mà là ở trong nước muốn thu thập ông bị bó tay bó chân, ra tới nước ngoài, ông chính là một người không có hộ khẩu, còn không phải muốn thu thập như thế nào liền thu thập như thế ấy.
Khương Tái Xuân cho rằng chạy thoát ra nước ngoài là may mắn, sau đó ông mới nhận ra đó mới chính là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của chính mình.
Sống không bằng chết, hối hận biết vậy chẳng làm, nếu sớm biết kết quả như vậy, ông tình nguyện thừa nhận làm trợ giúp Khương Đại hại Khương Hi dùng ma túy, phải ngồi tù, còn tốt hơn.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện 'sớm biết rằng'.
Đến nỗi Đinh Chi Lan cùng với Khương Quy, nhưng thật ra không có ai giận chó đánh mèo đi trả thù hai mẹ con bọn họ.
Thứ nhất, hai mẹ con bọn họ đã cùng Khương Đại xé rách mặt nhau...
Thứ hai, hai người chưa từng lợi dụng Khương Đại để chiếm tiện nghi của bọn họ...
Thứ ba, có những người được Khương Quy trợ giúp tỉnh táo lại, bọn họ còn thiếu Khương Quy nhân tình...
Thứ tư, chính là Khương Quy xưa đâu bằng nay, tiếng nói của cô có thể thông đến phía trên.
Trong đầu thanh tỉnh, bọn họ tự nhiên sẽ không ngớ ngẩn đi trêu vào cô.
Sau khi được thanh tỉnh, điều đầu tiên bọn họ làm chính là muốn chứng thực Khương Đại sử dụng tà thuật với bọn họ, bởi vì trong thời gian bị mê hoặc, bọn họ đã làm nhiều sự tình trái pháp luật để giúp Khương Đại.
Trên pháp luật, người làm sai là bọn họ, mà không phải là Khương Đại, cô ta chỉ cần giật giật mồm mép của bản thân.
Điểm này làm cho người vẫn luôn đứng đầu như Diệp Phi Dương không thể nào nhẫn nổi, đó là lúc thần trí của bọn họ không được thanh tỉnh, đều không phải là ý muốn của bọn họ. Bọn họ cho rằng bị Khương Đại khống chế làm ra những hành vi đánh mất chính mình như vậy, bọn họ không nên phải chịu trách nhiệm hình sự.
Về điểm này, phía trên cũng có suy xét qua.
Căn cứ vào tình huống hiện tại, đám người Diệp Phi Dương quả thật là thân bất do kỷ. Tình huống này liền có chút giống với những bệnh nhân tâm thần phạm tội, từ góc độ này tới nói, là không nên gánh vác trách nhiệm hình sự.
Chỉ là chẳng lẽ nói cho công chúng, Khương Đại sử dụng tà thuật lên nhân tâm điều khiển người khác nghe theo, này không phải vô nghĩa sao?
Tuy rằng có nhà khoa học hoài nghi, thậm chí còn có một số tin tưởng thật sự có thân thể trao đổi, chính là ngay cả công chúng cũng có không ít người tin. Nhưng là nếu không có chứng cứ xác thực, bọn họ không có khả năng đóng dấu tuyên bố chuyện này ra bên ngoài.
Cuối cùng sau một thời gian bàn bạc, bọn họ liền tuyên bố ra bên ngoài là Khương Hi sử dụng thôi miên.
Đúng vậy, là Khương Hi, hiện tại, người kia vẫn là Khương Hi.
Sau khi tuyên bố, các đơn vị có liên quan thật cẩn thận quan sát ý kiến cùng thái độ của công chúng, bọn họ đã chuẩn bị trước khả năng bị trào phúng. Lại không nghĩ tới, phần lớn bộ phận đối với cách nói này tiếp thu một cách tốt đẹp.
【 Khương Hi tà môn thật mà, nếu không làm sao cô ta có thể làm cho nhiều ông lớn quỳ liếm như vậy, chuyện này hoàn toàn trái với lẽ thường. Nói tới mới nhớ, này còn không phải một khi thôi miên được giải trừ, các ông lớn sẽ lập tức trả thù a】
【 thôi miên có điểm khó. 】
【 Nó dùng còn tốt hơn cả ma thuật, trước đây tôi còn tin cô ấy biết dùng cả ma thuật 】
【 Tôi cũng thiếu chút nữa liền tin cô ta dùng tà thuật, thật sự cái khí chất nhìn vào liền mê của cô ta quá không khoa học. 】
【 Vấn đề là thôi miên hiện tại còn có thể thần kỳ đến làm cho một người hoàn toàn mất trí nhớ.】
【 nếu không như thế làm sao có thể gọi cô ta tà môn đâu.】
【Làm một nhà thôi miên, ta cảm thấy bản thân đã học phải một cái thôi miên giả. Đại khái là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân đi.】
【Làm không tốt thật là thiên ngoại hữu thiên, ta vẫn luôn tin tưởng có những nền văn minh ngoài hành tinh. Ta hoài nghi Khương Đại là dùng kỹ thuật ngoài hành tinh, vì □□ mới nói nó thành thôi miên. 】
【Nói mới nhớ, chính phủ thông cáo vẫn luôn xưng hô vị kia là Khương Hi, nhưng mấy vị minh tinh vừa mới khôi phục như bình thường thì nói vị kia là Khương Đại, còn vẫn luôn cảm ơn Khương Hi đã giúp bọn hắn thanh tỉnh, rốt cuộc vị kia là Khương Hi hay vẫn là Khương Đại a, thật rối não...】
【Tôi tin tưởng là hai chị em trao đổi thân thể, chẳng qua là không có chứng cứ xác thực, cùng suy xét ảnh hưởng của xã hội, phía trên sẽ không có khả năng thừa nhận là thân thể trao đổi, một chuyện huyền huyễn không khoa học như vậy. Nước sâu, cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng có ngày chết lặng. 】
Khương Quy cũng mong chờ ngày đó tới, để cho bọn họ tin tưởng hết thảy mọi tội ác đều là Khương Đại làm...cùng Khương Hi không có quan hệ.
.
.
.
Cách bốn tháng, Khương Quy lại lần nữa gặp được Khương Đại.
Chính thức nhận được hình phạt, Khương Đại liền bị bí mật đưa đến viện nghiên cứu, thủ đoạn quỷ dị của cô đã được khắp nơi chứng thực.
Trong khoảng thời này, hệ thống không thể nào hấp thu được sinh mệnh lực, cho nên nó từ từ suy yếu, không chỉ vô pháp duy trì mị lực cho Khương Đại, còn vô pháp duy trì dung mạo thân thể cho Khương Đại. Ở dưới sự trợ giúp của hệ thống, bề ngoài của Khương Hi càng thêm xuất sắc, nhan sắc hoàn mỹ như tranh vẽ.
Hiện giờ không có hệ thống thêm vào, một năm rưỡi qua Khương Đại ỷ vào hệ thống không bảo dưỡng, bây giờ tác dụng phụ hung hăng đánh úp lại, nhan sắc đứt đoạn rơi mạnh xuống.
Khương Đại hung hăng trừng mắt Khương Quy: "Bị trở thành một con chuột bạch, mày vừa lòng sao? Mày đúng là cái đồ ngu!"
Khương Quy nhướng mày: "Rốt cuộc là ai ngu, phàm là một người có chỉ số thông minh bình thường, nếu có được năng lực giống như ngươi, đều có thể hô mưa gọi gió. Còn ngươi thì khen ngược, đã xuẩn đến mức như vậy, lại sợ người khác không thấy được ngươi không bình thường. Còn có..." Khương Quy phủi phủi đồng phục thực nghiệm mặc trên người, "Tôi là nghiên cứu viên, tôi cam tâm tình nguyện, vì khoa học mà hiến thân, tôi sẽ làm mọi người đều tin tưởng cô là Khương Đại, liền tính cô trộm được thân thể của tôi, cô cũng thành không được tôi, bởi vì cô quá xuẩn."
Khương Đại giận tím mặt: "Tao phi! Mày đừng có tự mình giác vàng trên mặt, mày học toán học, chỉ học được một nửa liền thôi học. Mày giả làm sói đuôi to làm gì, mày chính là vật thí nghiệm, đều giống tao, mày cũng chỉ là cá nằm trên thớt, ai cũng không thể so ai cao quý."
Khương Quy mặt mang mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay: "Chị sao có thể giống em, từ nhỏ đến lớn, chị liền so với em thông minh hơn, ưu tú hơn, một đường liền treo đánh em. Hiện tại a, lại càng hơn thế, em biết vì cái gì sao? Này còn phải cảm ơn em, sau lần tự sát đó tỉnh dậy, trong đầu chị liền xuất hiện rất nhiều tri thức cao thâm. Hẳn là di chứng trao đổi thân thể đi. Cho nên nói, kỳ thật chị nên cảm ơn em. Bởi vì so với mỹ mạo sẽ có lúc phai tàn," Khương Quy nghiền ngẫm mà đưa tay vỗ vỗ lên mặt Khương Đại, "Đầu óc mới chính là thứ trân quý nhất, bởi vì nó có thể kéo dài, dùng gương mặt này để đổi lấy đầu óc hiện tại của chị, chị quả thật là kiếm lời lớn, ha ha"
Ngươi muốn hại ta, ngược lại lại giúp ta. Có tức giận không, có hối hận không. Khương Quy chính là đang cố ý kích thích Khương Đại, đâm cho cô ruột gan cồn cào.
Khương Đại như bị sét đánh, hai mắt bởi vì không dám tin mà mở to giận dữ, tròng mắt cơ hồ muốn thoát ra ngoài.
"Hệ thống, mi có phải không cẩn thận đem cái IQ200 có thể so sánh với Einstein cho Khương Hi rồi không? Mi mau lấy về, cho ta, cho ta! Nếu ta có cái đại não này, khẳng định bọn họ sẽ không thể nào làm tổn thương được ta, có lẽ ta còn có thể nghĩ được biện pháp trốn thoát, hệ thống, hệ thống! Mi mau a!"
Khương Đại đang tuyệt vọng như được châm ngòi, đồng tử của cô đột nhiên sáng nhiếp người, cô còn có cơ hội xoay người, cô còn không có thua!
Hệ thống: [Cô ta lừa gạt ngài.]
Khương Đại liền ngẩn người, lập tức tin, bởi vì cô khó có thể chấp nhận được Khương Hi chiếm tiện nghi của cô, càng không thể nào chấp nhận được chuyện Khương Hi nhận được phúc trong họa, sở hữu một bộ óc thông minh.
"Vậy mi mau đem bộ não iq200 cho ta." Lúc trước hệ thống đã cho cái lựa chọn này, "Đều đã tới tình trạng này, mi còn keo kiệt cái gì, nếu ta xong đời, mi cũng sẽ đi theo ta, chúng ta đã trói định cùng nhau."
Hệ thống trầm mặc.
Khương Đại không ngừng kêu gào, bức bách hệ thống, lại không nhận được câu trả lời của hệ thống, lửa giận liền lần nữa được triệu hồi đến trên người Khương Quy: "Mày lừa ai, mày cho rằng tao sẽ tin chuyện ma quỷ của mày."
Khương Quy hứng thú nhìn thần sắc chắc chắn của Khương Đại, mới vừa biết cô nhờ phúc của chính mình mà nhận được bộ não thông minh, biểu tình của Khương Đại thập phần xuất sắc, không thể tưởng tượng, phẫn hận, bất bình... Còn có một chút mừng rỡ như điên. Hiển nhiên là Khương Đại tin tưởng lời bậy bạ của cô, nhưng chỉ trầm mặc trong chốc lát, cô ta lại lặp tức không tin, trong thời gian trầm mặc biểu tình của Khương Đại thập phần kích động cùng phong phú. Này liền có chút quen mắt, rất giống thời điểm chính cô cùng hệ thống giao lưu.
Hơn nữa Quý Bố từng nói trong thân thể của cô có một cổ năng lượng, cũng nói trong thân thể của Khương Đại đồng dạng cũng có một cổ năng lượng, tuy rằng không thể xác định là loại năng lượng gì, nhưng Khương Quy hoài nghi Khương Đại cũng có hệ thống.
Khương Quy liền hỏi hệ thống: "Tôi đoán đúng rồi sao?"
Hệ thống không hé răng.
Khương Quy thở dài một tiếng: "Nhìn xem hệ thống của người ta, có thể đổi thân thể có thể mị hoặc người, tuy rằng không giống một cái hệ thống đứng đắn, nhưng người ta có năng lực a. Nhìn nhìn lại ngươi xem, cùng là hệ thống, ngươi liền không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Hệ thống liền giả chết.
Khương Quy hận sắt không thành thép, hệ thống nhà mình là một hệ thống rác rưởi đi, sau đó cô tiếp tục bắt đầu vào công tác...
Khương Quy cùng nhân viên công tác đĩnh đạc mà nói, nói ra nội dung Khương Đại hoàn toàn nghe không hiểu...
Khương Đại cảm thấy muốn hỏng mất, cô điên cuồn chất vất hệ thống: "Mi không phải nói nó gạt ta sao, mi như thế nào giải thích? Mi thật sự đã đem đại não iq200 cho nó đi! Khẳng định là như vậy, nó vốn dĩ đã muốn tự sát, nhưng đột nhiên lại không muốn chết nữa, bắt đầu muốn đối phó ta, khẳng định nó đã nhận được đại não kia. Mi nhanh nhanh thu hồi lại đưa cho ta, nhanh lên! Nếu thu lại không được, mi liền đem chúng ta đổi về đi, ta phải về lại thân thể của chính mình, mi mau lên đi a!"
Hệ thống không để ý đến Khương Đại đang điên cuồng, nó cũng có chút ngốc. Nó làm gì có cái mà đại não iq200, nó chỉ có mỗi lựa chọn c: Thịnh thế mỹ nhan( khuynh quốc khuynh thanh, mị hoặc nhân tâm).
Thật lâu thật lâu trước kia, nó quả thật là có a: 10 tỷ (một năm lấy tiền bằng hình thức trúng vé số),
B, iq200 (đại não có thể so sánh với Einstein), nhưng là bởi vì nội hạch của nó đang bị thương, nó chỉ còn có mỗi lựa chọn c là dùng được...
Chẳng qua là trình tự giả thiết, mới có thể xuất hiện ra lựa chọn a,b,c,
Nhưng trên thực tế nó chỉ có thể cho ra lựa chọn c.
Nếu Khương Đại chọn a hoặc là b, như vậy nó cũng chỉ có thể cúi chào với Khương Đại, tiếp tục đi tìm ký chủ mới, sẽ luôn có người cam tâm tình nguyện lựa chọn c.