Khương Quy có chút phát ngốc, hiển nhiên là không theo kịp mạch não của người anh trai đang bi phẫn trước mắt này, cô đặt tên cho con mèo nhà cô là A Bố thì làm sao vậy, anh ta đã xin độc quyền sao? Thật không thể hiểu được a!
Khương Quy liền nhìn về phía Lý Tử Quỳ, có chút quen mắt nhưng không nhớ rõ tên, chỉ biết hắn là đồng nghiệp, ánh mắt cô biểu lộ: Người bạn này của anh, đầu óc có bình thường không vậy?
Lý Tử Quỳ còn đang muốn hỏi Khương Quy đâu, tâm tình hóng hớt nổi lên hừng hực, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra một vạn tình huống 'yêu hận tình thù'.
Nội dung vẫn theo mô tip chuyện cũ, Quý Bố bị bội tình bạc nghĩa không thể nào quên, mà đối phương đã sớm quên một người si tâm là hắn.
Đúng là một người đàn ông đáng thương.
Thấy Lý Tử Quỳ không đáng tin cậy, Khương Quy dùng lễ phép cuối cùng hỏi: "Xin hỏi anh là? Tôi dường như cũng không biết anh."
Quả thật như là giẫm nát trái tim...
Quý Bố như bị vạn tiễn xuyên tim, ngay lập tức biến thành tổ ong vò vẽ, hắn trừng mắt nhìn Khương Quy, một chữ đều như được phát ra từ trong kẻ răng: "A Bố! Núi Thanh Thành!"
Khương Quy bị kinh ngạc đến ngây người, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ không thể nào tưởng tượng nổi.
Quý Bố tức giận đến bật cười: "Cô nếu còn nghĩ, còn nhớ tới, cô sẽ không quên."
Lý Tử Quỳ nhìn trái nhìn phải, nhìn người đàn ông đang vô cùng bi phẫn, lại nhìn người phụ nữ đang có biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi bổ não chính mình: Cô gái, cô còn nhớ rõ A Bố ở núi Thanh Thành sao...?
Aaaaaa! Các người có thể nào ngược hơn thế này nữa không, quá ngược đi!!!
Khương Quy không thể nào tưởng tượng được, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, không có lông, không có đuôi, có chỗ nào giống, chỉ ngoại trừ đôi mắt đen nhánh.
Quý Bố căm tức nhìn Khương Quy, hàm răng nhẹ ma xát.
Nhìn đôi mắt đen nhánh tràn ngập bi phẫn, không biết làm sao, Khương Quy nhớ tới lúc A Bố bị cô cường ngạnh bắt lấy tắm rửa, hai mắt dần dần trùng hợp.
Trong đầu 'Bùm'lên một tiếng, thiếu chút nữa cô buột miệng thốt ra, ngươi thành tinh!
Khương Quy nhịn xuống, cô liếc nhìn Lý Tử Quỳ đang đứng bên cạnh ăn dưa, lại nhìn sang A Bố nói: "Chúng ta đổi một chỗ khác."
Quý Bố nghe vậy liền hừ lên một tiếng, mặt đầy vẻ khó chịu, hắn xoay qua nói với Lý Tử Quỳ: "Anh có thể đi rồi."
Dùng xong liền ném, mười phần thể hiện chính mình là người qua cầu rút ván, vô tình vô nghĩa.
Lý Tử Quỳ lại không cùng hắn chấp nhặt, nếu có thể giải quyết chuyện nhân sinh đại sự của người anh em, hắn có bị lợi dụng cũng thấy kiêu ngạo.
Lý Tử Quỳ thấm thía vỗ vỗ lên bả vai của Quý Bố, ngàn lời muốn nói hợp thành một câu.
Cố lên, người anh em!
Quý Bố phũi ra bàn tay mũm mĩm của Lý Tử Quỳ.
Khương Quy đối với Lý Tử Quỳ cười một cái, liền ôm mèo nhỏ xoay người đi về hướng tiểu khu của mình.
Quý Bố bước chân dài nhanh chóng đuổi kịp, ánh mắt hắn bất thiện nhìn chằm chằm con mèo trong ngực Khương Quy, cảm thấy đồ vật xấu xí này siêu cấp chướng mắt.
A Bố mới nhậm chức hoàn toàn nghé con mới sinh không sợ cọp, hướng về phía cựu A Bố mà giương nanh múa vuốt kêu 'meo meo', có thể nói là mười phần diễu võ dương oai cậy sủng mà kiêu.
Quý Bố tức giận, hắn hung tợn trừng mắt mèo con.
Tân A Bố không cam lòng yếu thế, cũng thực tàn ác dùng đôi mắt mèo trừng trở lại, ngo ngoe rục rịch muốn nhào qua.
Khương Quy một bên trấn an mèo nhỏ một bên nhìn xem A Bố.
Quý Bố dường như không có việc gì khôi phục lại vẻ mặt vô biểu tình, tôi mới không xấu hổ, xấu hổ chính là các người.
~~~~~~~
Quả thực trong lòng Khương Quy là có chút xấu hổ, ở thế giới trước cô vẫn luôn hy vọng A Bố có thể tu luyện thành tinh hóa thành hình người, nhưng thẳng đến lúc cô rời đi A Bố vẫn không có hóa hình, sư phụ nói 'lấy linh khí của hiện tại, A Bố sẽ vĩnh viễn không thể hóa hình'.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, A Bố lại có thể hóa hình, còn không phải là bộ dáng một tiểu shota dễ thương ngạo kiều mà cô hằng chờ mong.
A Bố so với cô còn cao hơn một cái đầu, đích thị là một người đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông trưởng thành này còn đang dùng ánh mắt 'cô là một tra nữ bội tình bạc nghĩa' nhìn chằm chằm cô, chuyện này thực làm cô xấu hổ.
.
.
.
Khương Quy xấu hổ cùng A Bố bi phẫn ngồi đối diện với nhau, trung gian là một con cầy mèo đang ngồi xổm trên bàn trà, quay lưng lại với Khương Quy, mặt đối mặt với Quý Bố.
Khương Quy: "Anh là..."
Quý Bố: "Nó là..."
Đồng thời an tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Quý Bố: "Cô nói trước."
Khương Quy: "Anh là A Bố, thật là trùng hợp a, anh cũng ở thế giới này, ha ha...ha ha.. ha ha." Một tràn cười gượng muốn bao nhiêu dối trá liền có bấy nhiêu dối trá.
"Không phải trùng hợp, tôi là tới tìm cô!" Quý Bố phẫn hận bất bình lại còn có chút ủy khuất, hắn nói tiếp, "Cô một lời cũng không để lại liền đi, cô không cảm thấy mình thật quá đáng sao?"
Khương Quy như sắp hỏng, cô đã cùng sư phụ sư huynh nói qua, bọn họ ai cũng đều biết đến sự tồn tại của Khương Nhất Nặc.
Đến nỗi A Bố, cô xem A Bố như một đứa trẻ, tuy rằng từ xưa đến nay cô vẫn biểu lộ ra bên ngoài A Bố thật thông minh, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn cảm nhận A Bố chỉ là một tiểu đậu đinh 3 inch, cô sợ hắn khổ sở cũng nghĩ rằng hắn không hiểu, nghĩ rồi lại nghĩ, cô liền không nói, chỉ nhờ Khương Nhất Nặc thay cô chăm sóc cho A Bố thật tốt.
Khương Quy chột dạ không nói được lời nào, cùng nhau gắn bó vài thập niên, chính mình lại không cùng hắn nói một tiếng liền đi, đích xác là đuối lý, Khương Quy yên lặng nhận một tràn đạn nã.
Quý Bố 'ừ' một tiếng, bất mãn nói: "Cô liền không có lời nào để giải thích với tôi."
"Thật xin lỗi." Khương Quy thực lòng xin lỗi, "Là tôi suy xét không chu toàn."
Quý Bố thoáng chốc mềm lòng 'nghiêm túc, nghiêm túc phải nghiêm túc, không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể dễ dàng mềm lòng như vậy, nhất định phải cho cô biết cắt đất là phải đền tiền, bảo đảm tuyệt không được tái phạm'.
"Quên đi, tôi không cùng cô so đo."
Khương Quy ngước mắt, cười cười, tò mò nhìn Quý Bố: "Vậy làm sao anh tìm được tôi?"
Sắc mặt Quý Bố có chút xú, hắn không kìm được nói: "Tôi đương nhiên là có biện pháp tìm được cô, mặc kệ cô chạy đến nơi nào tôi cũng có thể tìm được cô."
Quý Bố liếc mắt nhìn Khương Quy, ánh mắt lộ ra một tia uy hiếp.
Khương Quy cùng chính mình nói 'mèo là loại sinh vật phi thường ngạo kiều còn hay mang thù khó hầu hạ, ngẫm lại bộ dáng lông xù dễ thương trước kia của hắn, vì thế cô lại có thể bảo trì nụ cười.
Cô mỉm cười nói: "Anh thật là lợi hại."
Quý Bố: "Cô thật dối trá."
Khương Quy: "...." Cô không tức giận với một con mèo..không tức giận với mèo...
Hít hít thở thở, Khương Quy hỏi: "Anh hóa hình lúc nào vậy? Sư phụ sư huynh cùng với Nhất Nặc vẫn còn tốt đi?"
Quý Bố liền đen mặt: "Tôi không phải là mèo yêu! Chỉ là trùng hợp bám vào người con mèo trắng kia. Đừng hỏi tôi vì sao lại bám vào người một con mèo, tôi làm sao biết tôi như thế nào sẽ bám vào người một con mèo."
Khương Quy: "...Vậy anh là?"
Quý Bố đúng lý hợp tình nói: "Tôi không biết. Vì đi tìm cô, tôi cường ngạnh xâm nhập vào thế giới này, bị ý thức của thế giới phát hiện bài xích xảy ra một chút ngoài ý muốn, tôi đã quên mất rất nhiều thứ."
Khương Quy bỗng nhiên ý thức được một chút: "Đây chính là thân thể của anh sao?"
"Không phải. Thời điểm tôi đến thân thể hắn đã lạnh một đêm." Quý Bố cường điệu, "Tôi không đoạt xá."
Khương Quy thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở trong lòng lại hỏi hệ thống, đây là tình huống gì? Còn vì sao cô tới thế giới này lại không bị ý thức thế giới bài xích?
Hệ thống tỏ vẻ cái sau nó không thể phụng cáo, cái trước nó đã tin nhắn tổng bộ, thỉnh ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.
Quý Bố: "Cô lại cùng cái thứ kia to nhỏ cái gì?"
Khương Quy chấn kinh rồi.
Quý Bố giống như bị biểu tình của Khương Quy lấy lòng, hắn tươi cười mang theo một chút đắc ý: "Tôi đã sớm biết linh hồn của cô có một cổ năng lượng kỳ quái quấn quanh, chính là nó đem cô mang đến mang đi, có phải hay không?"
Khương Quy cảm thấy hình tượng mang đến mang đi phi thường sinh động.
Quý Bố nguy hiểm híp híp lại mắt, phía trước hắn liền muốn đem cổ năng lượng kỳ quái kia ăn luôn, nhưng pháp lực hắn còn thừa lại không có bao nhiêu, ăn xong rất dễ làm tổn thương đến linh hồn Khương Quy, cho nên hắn mới từ bỏ.
Hiện tại, hắn càng muốn ăn rớt cổ năng lượng ghê tởm này, nhưng hắn so với thế giới trước càng yếu.
Khương Quy yên lặng không nói, đang hỏi hệ thống có cảm tưởng gì.
Hệ thống không muốn phản ứng cô.
"Quên đi, cô không muốn nói liền không nói." Sớm muộn gì hắn cũng biết, còn sẽ ăn luôn cổ năng lượng vướng bận kia. Quý Bố chính mình dời đi đề tài: "Tình huống của bọn họ tôi không biết, cô đi, không bao lâu tôi cũng đi.
Sư phụ cùng sư huynh của cô đều là nhân tinh, như thế nào cũng đều sẽ không kém. Cô đã đem Khương Nhất Nặc phô tốt, còn có sư phụ cùng sư huynh của cô chiếu cố, cô ta càng sẽ không kém."
Khương Quy ngẫm lại cũng đúng, chính là thấy cố nhân nhịn không được lại hỏi một câu.
Quý Bố nhìn xem Khương Quy: "Cô hỏi xong?"
Khương Quy: "Tạm thời không có gì muốn hỏi."
"Vậy đến phiên tôi hỏi," Quý Bố chỉ vào mèo nhỏ vẫn luôn đề phòng nhìn hắn chằm chằm, giống như trận chiến giữa bạch nguyệt quang và thế thân, "Nó là chuyện gì? Cô vì sao lại kêu nó là A Bố?"
Khương Quy bị hỏi đến nghẹn họng.
Đáp án chính xác là: Cô dưỡng qua một con mèo tên là A Bố, cho nên sau này mèo cô nuôi đều sẽ kêu là A Bố, lấy tên A Bố để kỷ niệm nó, cũng bao gồm cả anh.
Trực giác mạnh mẽ nói cho Khương Quy, đáp án này không cần thiết nói ra.
Nếu hắn là một tiểu shota dễ thương, cô có thể nói như vậy: Bởi vì để tưởng niệm bảo bối, cho nên mới kêu nó là A Bố, nhìn nó giống như nhìn thấy bảo bối. Một đứa bé sao, còn không phải là bị lừa lớn lên.
Nhưng hắn không phải là một tiểu shota dễ thương, hắn là một người đàn ông đã trưởng thành, lời này thốt ra liền sẽ có hương vị kỳ quái, nhất định không thể nói.
"Tôi đặt tên nó là A Bố, bởi vì cảm thấy cái tên A Bố này rất êm tai, không nghĩ nhiều liền dùng nó." Khương Quy giải thích.
Quý Bố dùng ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm Khương Quy: "Tôi không đồng ý, đây là tên của tôi."
Khương Quy liền nói 'tốt'. Hắn hiện tại tên Quý Bố, lại tiếp tục kêu mèo nhỏ là A Bố, đích xác không tốt.
Quý Bố đắc ý, hắn liếc liếc mắt nhìn mèo nhỏ đang ra vẻ uy phong.
Còn không biết chính mình sắp sửa bị đổi tên, nó chỉ cảm thấy khó chịu thật sự khó chịu, khom lưng hung hăng gào thét: "Meo meo meo meo!!!!"
Quý Bố vô tội nhìn Khương Quy nói: "Nó làm sao vậy?"
Khương Quy câm nín, không còn lời nào để nói, đại khái là ghen tị, mèo là loại sinh vật rất ghét người ngoài còn có tính độc chiếm cực mạnh.
Hắn một bên nói chính mình không phải là một con mèo thành tinh, một bên lại nói không biết chính mình là cái gì, Khương Quy thật hoài nghi, nguyên hình của hắn chính là một con mèo.
Chỉ là mèo nữ nghe nói vừa đẹp vừa mê người, còn mèo nam thì nghe nói, emmmm....Ngượng ngùng...cô thừa nhận cô có thể hiểu được.
"Có thể là nó đang đói bụng, tôi cho nó ăn một chút gì xem." Khương Quy bế lên mèo con đang xù lông mao nóng lòng muốn khiêu chiến với mèo nam, vội vàng ngăn cản nó bộc phát ra những hành vi mạo phạm, không chừng về sau còn phải trông cậy vào người ta truyền thụ một vài chiêu đâu.
Khương Quy vừa đi, Quý Bố liền lấy điện thoại ra đăng nhập lên diễn đàn phát một bài đăng.
#Cô ấy nuôi một con mèo, dùng tên của tôi đặt cho nó, có ý tứ gì? #
【 Lâu chủ giả ngu có phải hay không, rõ ràng là người ta tình cũ khó quên, thấy mèo nhớ đến người a. Thấy anh hỏi vậy chắc cũng là tình cũ khó quên đi, còn ngượng ngùng cái gì, thôi về bên nhau đi. 】
【 quên không được ngươi đi. 】
【 nàng vẫn luôn nghĩ đến chú em. 】
【 Lúc ôm ấp hôn hít với mèo, khẳng định là giống như đối với ngươi đi. 】
Quý Bố xoát đến đỏ mặt, hồng lan đến thính tai, cả người hắn đều nóng lên.
Cô ấy trước kia liền rất thích đối với hắn ôm ấp hôn hít, cô ấy còn nói qua 'ta yêu ngươi nhất, toàn thế giới ta chỉ yêu mình ngươi', cô ấy quả nhiên là yêu hắn!
Cho mèo nhỏ ăn ngon lại được trấn an không tiếp tục ăn giấm nữa, Khương Quy trở về liền phát hiện nguyên bản đầy mặt đều viết lên tôi muốn cùng cô tính sổ đột nhiên trở nên bình thản, an tường lại còn có chút điểm đỏ hồng, giống như một con mèo lớn vừa được vuốt ve, lộ ra một biểu cảm mỹ mãn cùng lười biếng.
"Có phải là nóng hay không, tôi đem nhiệt độ hạ thấp xuống một chút?" Khương Quy hỏi.
"Không, không cần." Quý Bố mặt mày ửng đỏ: "Tôi không nóng."
Khương Quy đem điều hòa hạ xuống hai độ.
Quý Bố: Cô ấy quả nhiên yêu hắn!
Lúc này, di động Khương Quy đặt ở trên bàn trà vang lên, là Lăng Dương gọi tới. Lăng Dương nói cho Khương Quy, Khương Đại vừa bước xuống phi cơ đã bị người trong cục thuế mời đi uống trà.
Lăng Dương hưng phấn không ngừng nói: "Cô ta quá tham, một năm rưỡi nay đều lập các tài khoản giả đã trốn hơn 8000 vạn.
Trần Khiếu cũng bị mang đi, hai người bọn họ, khẳng định sẽ có một người phải đi vào, nói không chừng là Trần Khiếu.
Chỉ cần Trần Khiếu bị nhốt một hồi liền tỉnh táo lại, khẳng định hắn sẽ muốn tố cáo Khương Đại cố ý đả thương người, Khương Đại liền xong đời!"