“Nàng gạt người! Nàng nói đều là giả, chúng ta không phải nha hoàn bà tử gì, ta là tỷ tỷ của nàng, còn đây là nương thân sinh của nàng!” Vừa nói được, Khương Minh Châu liền nóng lòng giải thích, “Nàng không có quyền bán chúng ta, không có buôn bán gì hết, không buôn bán gì hết!”

Lâm Uyển Nương thương tâm muốn chết đứng một bên rơi lệ, khó có thể tiếp thu sự thật chính mình vừa bị nữ nhi bán.
 
Từ bà tử không chút nào ngoài ý muốn, nàng sớm đã nhận ra có sự gian dối, nàng làm nghề này đã lâu, thủ đoạn nào còn chưa thấy qua cho nên nàng cũng không thèm để ý. Bất quá phụ thân bán nữ nhi, trượng phu bán thê tử, huynh đệ bán tỷ muội đều không hiếm lạ, nhưng nữ nhi bán luôn nương thân sinh của mình thì có chút hiếm, nhưng hiếm lạ thì có quan hệ gì với nàng đâu.
 
“Ta là vàng thật bạc thật mua về, khế ước bán mình đều có ấn dấu tay, sao lại không tính toán.” Từ bà tử nhướng nhướng mày nói, “Được rồi, nhận mệnh đi, ai cho ngươi cái quyền tự quyết định như vậy.”
 
Khương Minh Châu rống giận: “Khế ước bán mình là các ngươi cường thế cưỡng ép ta ấn dấu tay vào, như thế nào có thể tính!”

Từ bà tử nghe xong nhưng thật ra lại cười, như thể nàng vừa nghe được một câu chuyện cười: “Bán tới chỗ này của ta, liền không có bao nhiêu nha đầu cam tâm tình nguyện ấn dấu tay.”
 
Khương Minh Châu cả người đều phát lạnh, linh quang chợt lóe: “Ta sẽ trả tiền lại cho các ngươi, nhà ta có tiền, không nói tới chỉ 30 khối đại dương, các ngươi nếu muốn 300 hay 3000 khối đại dương ta đều có thể cho các ngươi, nãi nãi của ta cũng sẽ rất biết ơn các ngươi. Các ngươi có thể đi hỏi thăm, Khang Kiều trấn Tam gia thôn nhà họ Khương, nhà ta thật sự có rất nhiều tiền.”

Ngay cả người đã khóc thành người nước cũng ngừng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ bà tử, trong mắt nàng tràn đầy hy vọng.
 
“Đem các ngươi đưa trở về, người nhà các ngươi còn không tóm ta lại nháo đến không yên.” Từ bà tử cười lạnh, làm mua bán nhiều năm như vậy, kỹ xảo gì nàng chưa thấy qua, “Được rồi, được rồi, đâu ra lắm lời vô nghĩa thế, tới chỗ này của ta rồi, an phận một chút, đừng nghĩ tới chạy trốn.”

Hai hán tử cường tráng nhận được lệnh của Từ bà tử đi lên kéo các nàng lại chuẩn bị đem đi nhốt.
 
Khương Minh Châu kinh hãi muốn chết, Lâm Uyển Nương lật đật che ở phía trước nàng, khóc lóc cầu xin: “Các ngươi như thế nào có thể làm như vậy, còn có thiên lý hay không, ngươi -----a!” Một quyền hung hẳng nện ở trên đầu Lâm Uyển Nương, đau đến trước mắt nàng đều biến thành màu đen, dạy dày trào ngược muốn phun.

Từ bà tử không kiên nhẫn nói: “Ầm ĩ cái gì, làm càn.”
 
Khương Minh Châu vừa mở miệng ra định nói gi đó nhìn thấy Lâm Uyển Nương bị đánh sợ tới mức lập tức khép chặt miệng lại, hai mắt hoảng sợ mở to.
 
Từ bà tử mỉm cười, là một cái thức thời, thức thời liền tốt a.
“Tiểu nha đầu xinh đẹp này không được động vào. Ai dám động, lão nương lột da người đó.” Đây chính là một mặt hàng tốt, có thể bán được giá cao.
 
Lâm Uyển Nương cùng với Khương Minh Châu run rẩy bị kéo xuống, tách ra nhốt lại.
 
Khương Minh Châu ôm đầu gối ngồi cuộn tròn ở trong góc, gương mặt nàng trắng bệch, cả người đều run run, trên người một hồi lạnh một hồi lại nóng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống không dứt, trong lòng tràn ngập khủng hoảng, hoảng sợ không dứt.
 
Nàng sẽ bị bán đi đâu? Trên thuyền? Kỹ viện?
 
Khương Lai Đệ, Khương Lai Đệ!
 
Khương Minh Châu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng như thế nào có thể? Nàng làm sao lại dám? Nàng điên rồi, nàng hoàn toàn điên rồi!
 
Lâm Uyển Nương nhưng lại không thức thời giống như Khương Minh Châu, nàng khóc lóc cầu xin thảm thiết, chẳng sợ trong phòng chỉ có một mình nàng cùng với hai nữ nhân khác cũng bị bán vào.
 
“Cầu xin các ngươi thả nữ nhi của ta ra, nàng còn nhỏ, vẫn chưa có gả đi. Bao nhiêu tiền ta đều sẽ trả cho các ngươi, chỉ cầu các ngươi thả nữ nhi của ta, nàng là một cô nương trong sạch, các ngươi không thể hủy hoại nàng a….”
 
Khóc không nổi nữa, cổ họng Lâm Uyển Nương đều đã khàn khàn không nói được ra tiếng, nàng như phụ mẫu chết dựa vào trên cửa, trái tim từng đợt từng đợt đau nhói.
 
Là nàng, đều là nàng sai! Nàng không có dạy bảo tốt Lai Đệ, khiến nàng dám hại Minh Châu, nàng thực xin lỗi đại gia, thực xin lỗi bà bà.
 
Nhớ tới bà bà vẫn còn tê liệt nằm ở nhà cùng với Thiên Tứ còn ở bệnh viện chờ nàng, Lâm Uyển Nương ruột gan như đứt thành từng khúc, nàng lại bắt đầu một vòng khóc mới, nàng van xin kể lể than: “Nhà ta ở trên có bà bà tê liệt nằm trên giường, ở dưới có ấu tử bị phỏng nghiêm trọng….”
 
*
 
Khương Quy vội vàng đánh xe ngựa tới bến tàu phụ cận, bán xe ngựa với giá thấp, sau đó giả thành một thân chật vật chạy tới bến tàu, hỏi người tìm được bến tàu Nhiếp Bắc làm việc.
 
Nhìn thấy Khương Quy, Nhiếp Bắc thập phần kinh ngạc: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
 
Khương Quy hai mắt đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi nói: “Nương ta lúc sáng trở về, nói muốn đưa ta đến bệnh viện chiếu cố Khương Thiên Tứ, nên ta đi cùng nàng. Nhưng ta vô tình nghe được nàng ấy nói chuyện với một đại nương, lúc đó ta mới biết được, nàng muốn bán ta đổi lấy tiền để Thiên Tứ chữa bệnh, vì muốn bán được thêm tiền, nàng còn muốn bán ta đi tới địa phương kia.”
  
Nhiếp Bắc hôm nay mới rời thôn đi, tự nhiên là hắn biết Khương gia xảy ra chuyện gì, nghe được nàng nói lòng hắn đầy căm phẫn, một phần lại không thể tưởng tượng được: “Nương của ngươi muốn bán ngươi!” Khương gia hiện giờ còn chưa có rơi xuống tới tình trạng bán đi nữ nhi của mình đi.
 
Khương Quy thương tâm rơi lệ đày mặt: “Nương của ta là trách ta, cảm thấy ta hại Thiên Tứ bị phỏng, các nàng đều chán ghét ta, hận ta, muốn bán ta.”
 
Nhiếp Bắc quả thực không biết nói gì mới tốt, Khương lão thái Khương Minh Châu còn thôi, Lâm Uyển Nương chính là nương thân sinh của nàng, còn tàn nhẫn đến độ muốn bán nàng đi, quả thật làm người giận sôi máu.
 
“Ngươi là chạy ra ngoài lúc các nàng không chú ý sao?”
 
Khương Quy thút tha thút thít gật đầu, tiếp theo lại thấp thỏm bất an nhìn Nhiếp Bắc: “Tiểu Bắc ca, ta có thể hay không cầu ngươi một chuyện.”
 
Nhiếp Bắc liền nói: “Ngươi nói thử xem, có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp.”
 
“Có hay không thuyền đi tới Thượng Hải? Ta có một tộc thúc mấy năm trước dọn đến Thượng Hải sống, người một nhà bọn họ đều đối với ta rất tốt, trước kia thường chiếu cố ta, ta muốn đến xin nương tựa bọn họ. Ta không dám về nhà, nếu trở về khẳng định ta sẽ lại bị các nàng bán đi, ta không muốn bị bán đi, không muốn bị bán tới địa phương kia.” Khương Quy che mặt khóc rống, bả vai nàng kịch liệt run rẩy.
 
Mấy năm gần đây nội chiến, ngoại chiến không dứt, trị an vô cùng kém, nàng là một tiểu cô nương một mình lên thuyền, rất dễ dàng bị mắc mưu của người khác, bởi vậy nàng không thể không mặt dày mà đến phiền toái Nhiếp Bắc.
 
Nhiếp Bắc cũng cảm thấy nàng mà về nhà đó chẳng khác nào đi vào tử lộ, nghĩ lại mấy năm nay tiểu cô nương này trải qua, thật còn không bằng thử đi đầu nhập vào thân thích nhìn xem, tổng không thể nào lại tệ hơn lúc nàng sống ở nhà.
 
“Vừa lúc, hôm nay liền có một thuyền hàng muốn đi đến Thượng Hải, ta cũng muốn đi cùng, ta sẽ tìm quản sự nói một tiếng, thêm một người.” Hắn là lái thuyền, ở chỗ này cũng làm được ba năm, điểm này sự tình hẳn là không khó.
 
Bụm mặt lại Khương Quy cười thầm, trên đời này chung quy còn rất nhiều người tốt.
 
Nàng cũng không thể lại chiếm tiện nghi, móc ra hai khối đại dương nhét vào trong tay Nhiếp Bắc, thanh âm yếu ớt nói: “Tiểu Bắc ca, tiền này ngươi cầm đi chuẩn bị dùng, ta biết không dễ dàng, ta mang lại phiền toái cho ngươi, ta về sao nhất định sẽ báo đáp ngươi.”
 
Nhiếp Bắc không nghĩ nhận, không chừng đây là toàn bộ tiền trên người nàng đi, nhưng nếu là hắn không nhận, nàng sợ sẽ không yên tâm, liền không từ chối, nghĩ tới Thượng Hải sẽ trả lại cho nàng.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
 
Một lát sau, Nhiếp Bắc trở về, nói với Khương Quy chuyện đã xong.
Khương Quy liền ngay tại chỗ biểu diễn một màn vui mừng đến bật khóc.

Người nào, mà không bị bức đến một mức độ nhất định, họ sẽ không biết được chính mình có khả năng diễn nghệ thiên phú như vậy. Nàng đại khái cũng là như vậy đi, tổ truyền ảnh hậu đã chậm trễ truyền lại tay nghề cho nàng.
 
*
Khương Quy ngồi trên khoang thuyền của nhân viên, nhìn dòng nước cuồn cuộc chảy siết không khỏi cảm thấy tâm trạng thật tuyệt vời.
 
Hồi tưởng lại thành quả hai ngày nay nàng đạt được, Khương Quy vừa lòng gật đầu, đi vào thế giới này nàng liền cảm thấy uất khí, trong lòng bao trùm đầy ngột ngạt, hiện giờ rốt cuộc cũng đã tiêu tan.
 
Giữa hành trình, Khương Quy lấy lý do tóc có rận, vì thế lấy kéo cắt phăng mái tóc dài. Kỹ năng cắt tóc vô luận là Khương Lai Đệ hay vẫn là Khương Quy đều không được tốt, cho nên đầu tóc sau khi cắt xong nhìn giống như bị chó gặm, xấu đến muốn mệnh. Khương Quy muốn chính là hiệu quả này, một tiểu cô nương lẻ loi hành tẩu bên ngoài chính là một miếng thịt tươi.
Từ đây sẽ không có thiếu nữ Lai Đệ, chỉ có thiếu niên Khương Quy.
 
Bảy ngày sau, thuyền hàng cập bến Thượng Hải, không hổ là thành phố lớn nhất, trên bến tàu người đến người đi vô cùng sung túc, kiến trúc lại cực kỳ phồn hoa.
 
Nhiếp Bắc cố ý hướng quản sự xin nghỉ, để đưa Khương Quy đi tìm tộc thúc của nàng.
 
Cái gọi là tộc thúc, đương nhiên là Khương Quy bịa ra để lừa gạt Nhiếp Bắc, bằng không làm sao Nhiếp Bắc đồng ý mang nàng đến một nơi xa lạ như Thượng Hải. Bất quá đối với Khương Quy mà nói, tuy rằng nơi này không quen, nhưng thành thị đối với nàng lại thập phần quen thuộc, đây là quê nhà chân chính của nàng, nàng đã ở thành thị sinh sống hai mươi mấy năm. Tuy rằng nàng biết đây là quê nhà cũng không hẳn là quê nhà, nhưng là nàng vẫn không chút do dự lựa chọn ở lại thành thị bắt đầu một cuộc sống mới.
 
“Cảm tạ.” Khương Quy trịnh trọng hướng Nhiếp Bắc nói lời cảm tạ.

Nhiếp Bắc cười nói: “Ngươi này, một đường đi tới đây ngươi đều cùng ta nói bao nhiều lần cảm tạ rồi.”

Khương Quy cũng cười, nàng ngượng ngùng nòi: “Tiểu Bắc ca, ta đi vệ sinh một chút.”

Nhiếp Bắc liền nói: “Ta ở chỗ này chờ ngươi.”
 
Khương Quy nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một cái, xoay người rời đi.
 
Nhiếp Bắc nhìn đông nhìn tây để chờ thời gian trôi qua, đợi hồi lâu vẫn không thấy Khương Quy trở lại, không khỏi cảm thấy lo lắng, hắn đi đến hướng nhà vệ sinh.
 
Không tiện đi vào, hắn đang muốn tìm một nữ nhân đi vào nhìn giúp, liền nghe đại nương ở cửa thu phí hét to: “Tiểu tử, bằng hữu của ngươi đã đi rồi, nhờ ta nói với ngươi, không cần đi tìm nàng. Nha, còn có một phong thư để lại cho ngươi.”
 
Nhiếp Bắc ngẩn ngơ, không dám tin tưởng lặp lại: “Đi rồi, nàng đi đâu vậy?”

“Ta làm sao mà biết a!” Đại nương một bên bận rộn thu tiền một bên đáp lại Nhiếp Bắc.
 
Nhiếp Bắc không kịp định thần lại nói: “Nàng như thế nào lại đi!”

Đại nương thuận miệng nói: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây! Nhìn xem trong thư nàng nói gì chẳng phải sẽ biết.”
 
Nhiếp Bắc hồi thần chạy nhanh đến nhận thư, liền ngay tại chỗ mở ra: “Tiểu Bắc ca, ta đi rồi, ngươi không cần tìm ta, ta có thể sống tốt. Trong bao quần áo là một chút tâm ý của ta dành cho ngươi, cảm tạ ngươi từ trước đến nay vẫn luôn chiếu cố ta. Mặc khác, ta có một thỉnh cầu, ngươi hãy lấy từ trong đó ra 50 khối đại dương lấy danh nghĩa của ngươi nghĩ cách đưa cho Nhị Hổ nương, chớ nhắc đến ta, đạ tạ! Trân trọng!”
 
Nhiếp Bắc trợn mắt há hốc mồm, hắn cảm thấy đầu óc của hắn thật có chút không đủ dùng, sửng sốt ước chừng một phút mới hỏi: “Nàng đi bên nào?”

Đại nương nói: “Chỗ này nơi nơi đều là người, làm sao tìm được.” Bất quá vẫn là chỉ cho hắn một phương hướng.
 
Nhiếp Bắc chạy nhanh theo hướng đại nương chỉ, biển người mênh mông tự nhiên là không thể tìm thấy, hắn chỉ có thể đứng một bên nôn nóng mà bất lực không thể làm gì.
 
Chuyện tới giờ phút này, hắn mới phản ứng được, căn bản là không có tộc thúc gì ở Thượng Hải, nàng một tiểu cô nương sẽ như thế nào mà dừng chân được ở Thương Hải, nàng nói nàng có thể, Nhiếp Bắc lại không dễ dàng tin tưởng như vậy, kiếm ăn nào có dễ dàng như vậy.
 
Lúc này, hắn chợt nhớ tới bao quần áo được nàng nhắc qua ở trong thư, nàng có hai cái tay nải, một cái nàng cõng trên người, một cái hắn hỗ trợ mang, nguyên lai là nàng cố tình. Nhiếp Bắc tâm tình phức tạp thở dài một hơi, hắn tùy ý mở ra tay nải, mới vừa liếc mắt một cái, đột nhiên khép lại, hắn cảnh giác nhìn chung quanh, rồi cố gượng ép chính mình làm cho bản thân cực kỳ tự nhiên đi trở về.
 
Đi đến nơi an toàn, Nhiếp Bắc lại lần nữa mở tay nải ra, lập tức hít hà một hơi, thiếu chút nữa bị lóe mù đôi mắt. Hai đầu *cá đỏ dạ lớn, năm đầu cá đỏ dạ nhỏ tất cả đều được đúc bằng vàng, một ống đồng bạc, mấy thứ này ít nhất giá trị tới một ngàn khối đại dương. (*cá đỏ dạ còn được gọi là cá đù, khô cá đù chúng ta hay ăn đấy, cá đỏ dạ VN cũng có chỗ gọi như thế, nhưng mình hay gọi cá đù… nghe đỏ dạ hơi lạ cho nên chú thích lại hì hì)
 
Nhiếp Bắc ngây ra như phỗng, nàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Từ từ, Khương gia bị Uông Thu Nguyệt trộm đi toàn bộ tài sản, kia thật là Uông Thu Nguyệt trộm?
 
Nhiếp Bắc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ánh vàng rực rỡ của những thỏi vàng, chân tướng đã dần lộ diện, sự thật chỉ có một -------Lai Đệ trộm.
 
Nhưng hắn lại khó có thể tin được sự thật này, sao có thể, Lai Đệ? Như vậy nhỏ, như vậy yếu ớt đáng thương Khương Lai Đệ!
 
Nhiếp Bắc cảm thấy chính mình khả năng nhìn không thấu tiểu cô nương kia. Dám trộm tiền, còn không bị hoài nghi, dám một mình ở lại Thương Hải mưu sinh, thật sự là nhỏ yếu đáng thương?
 
Hắn không khỏi nhớ lại ngày đó Lai Đệ nói với hắn, Nhiếp lão tam nói Khương Thiên Tứ là nhi tử của hắn. Nhiếp lão tam thật sự nói? Ngày đó lúc hội thẩm, Nhiếp lão tam cùng với Uông Thu Nguyệt bộ dạng không giống như đang diễn kịch, lúc ấy hắn liền thấy có chút kỳ quái, chỉ là không nghĩ nhiều. Hiện tại nghĩ tới, hắn phi thường nghi ngờ rằng mình bị lừa.
 
Nhiếp Bắc trong lòng khó tả xoa xoa mặt mình, cảm thấy mình bị hung hăng dạy cho một bài học: Không được trông mặt mà bắt hình dong.
 
Lại nói Khương Quy sau khi rời đi, nàng liền tìm một địa phương thích hợp thay lên bộ quần áo đẹp của Khương Thiên Tứ, trên mặt bầm tím cũng đã nhạt đi rất nhiều, thu thập một chút, liền nhìn giống một thiếu niên con nhà bình thường.
 
Khương Quy giả thành một trưởng tử trong nhà nghèo khổ, bị kế mẫu độc ác đuổi ra khỏi nhà, thành công thuê được một căn phòng trong một hẽm cũ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
 
Chủ nhà là một lão thái thái người bản địa trong nhà mở ra một tiệm bán xì dầu và tạp hóa. Trong sân nàng ở có ba hộ, một hộ người thuê là phu thê giáo viên trung học, một hộ khác người thuê là một phóng viên viết báo. Thoạt nhìn đều là những người lịch sự, đàng hoàng, Khương Quy đối với chuyện này thực vừa lòng, cho nên chẳng sợ tiền thuê có chút đắt, nàng cũng không ngại, nàng thật không thiếu tiền, nàng chỉ cần một nơi an toàn để ở.
 
Thiện lương lão thái thái thập phần đồng tình Khương Quy một tiểu tử đáng thương bị kế mẫu độc ác đuổi ra ngoài liền quan tâm hỏi: “Ngươi về sau có tính toán như thế nào?”
 
“Ta muốn tìm một chỗ để làm việc, ta đã mười sáu tuổi, có thể tự nuôi sống chính mình.”
 
Khương Quy đem tuổi của mình nâng lên thêm hai tuổi, cho dù tuổi nào cũng không hợp với vẻ ngoài nhỏ gầy của nàng, Khương Quy đỗ lỗi do kế mẫu độc ác tra tấn gây ra. Lấy Khương Lai Đệ trải qua mà nhìn, cũng không thật sự là nói dối, nương thân sinh của nàng Lâm Uyển Nương cái người này so với kế mẫu còn ác độc hơn.
 
Kim lão thái thái liền lo lắng nói với nàng một sự thật: “Nhìn ngươi như vậy sợ là khó xin được việc làm.”
 
Khương Quy nói: “Thử đi tìm một chút, ta đã tốt nghiệp trung học, hẳn là có thể làm một số giấy tờ đơn giản, ta còn biết tính sổ, còn học được một chút trung y, chỉ cần chịu khổ một chút chắc sẽ nuôi được chính mình.”
 
Kim lão thái thái kinh ngạc: “Ngươi học qua trung học.” Năm nay người học quá trung học đã là rất tốt, có nhiều người chữ to còn không biết được mấy cái, ánh mắt bà nhìn Khương Quy tức khắc thay đổi, đừng nhìn đứa bé như vậy nhỏ, nhưng nó lại là cái người biết chữ a….
 
Khương Quy thẹn thùng cười.
 
“Ngươi còn học qua trung y?” Kim lão thái thái phản ứng lại nói.
 
Khương Quy đáp: “Ngoại tổ phụ của ta lúc sinh thời là một đại phu, phụ thân ta chính là đệ tử của người….” Khương Quy thanh âm nhỏ dần, để cho Kim lão thái thái tự mình bổ não.
 
Kim lão thái thái bổ não xong hoàn toàn: Đại khái phụ mẫu hắn như vậy mới bên nhau, lão nhạc phụ đem tay nghề của mình truyền hết cho chàng tế, chàng tế lại ngay sau khi nữ nhi của mình chết liền cưới kế thê, kế thê còn đem đuổi ngoại tôn của mình ra khỏi nhà. Kim lão thái càng nghĩ càng thấy từng trận thổn thức, thế đạo ngày nay a, *lễ nhạc tan vỡ, lòng người không bao giờ già.
( Lễ = lễ nghĩa, nhạc = âm nhạc…thời đó người ta thường hay nói “tư tưởng lễ nhạc”)
 
Khương Quy nói tiếp: “Ta khi còn nhỏ liền đi theo ngoại tổ phụ mà lớn lên, mưa dầm thấm đất ta học được không ít tri thức về dược lý.”
 
Lời này là thật sự, tổ tông trong nhà của nàng, phụ thân cùng thúc thúc đều là hành nghề y, tổ phụ cùng ngoại tổ phụ đều là trung y, phụ thân làm bác sĩ ngoại khoa. Trong nhà thúc bá, huynh muội, a di không phải hành nghề y thì cũng chính là nghề liên quan tới y, nàng cũng chính là một người đang theo học y.
 
Kim lão thái thái coi trọng, bà là người Thượng Hải, quan hệ rộng. Không mất mấy ngày Kim lão thái thái lại đến tìm Khương Quy, nói có một dược đường đang chiêu mộ học đồ, năm thứ nhất chỉ bao ăn không có tiền lương, năm thứ hai bắt đầu xem năng lực phát tiền lương, hỏi nàng hay không đi muốn đi nộp đơn.
 
Có thể tiếp tục học y, Khương Quy cầu còn không được, may mắn gặp được quý nhân mới có được cơ hội này. Lại nói đến, trừ bỏ người nhà họ Khương, một đường này nàng gặp gỡ đều là người tốt.
 
Ứng tuyển rất suôn sẻ, so với những người khác, Khương Quy vừa hiểu chữ nghĩa vừa hiểu dược lý, đặc biệt một tay công phu bào chế dược liệu thập phần lão luyện.

Chưởng quầy cũng rất phúc hậu, không xem Khương Quy như người mới tới cầu học, mà đối đãi với nàng rất tốt còn đưa cho Khương Quy năm khối đại dương tiền lương, quả thật là một bất ngờ ngoài ý muốn.
 
Quay về Khương Quy liền mua bốn hộp điểm tâm cảm tạ Kim lão thái thái, cứ như vậy nàng mở ra một sinh hoạt mới.
 
Bên đây Khương Quy tại Thượng Hải sinh hoạt thuận bờm xuôi gió dần tiến vào quỹ đạo.
 
Ở một bên khác vận mệnh của người  một nhà Khương gia lại bắt đầu bị lệch khỏi quỹ đạo.
 

P/s: 😭😭
Hôm nay tính đăng chương sớm....
Nhưng thằng em vừa xóa file...Hắn còn rất là tri kỷ vào luôn thùng rác xóa lại lần nữa...Mất hết sức lực 😭😭...Phải làm lại từ đầu 😱😱

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play