Chương 28: Ta Là Mẹ Của Con, Lăng Diên Hồng!
Kể từ ngày hôm đó, Diệp Tâm quả thực không gặp lại cô gái tên Tưởng Hân kia. Nghe Dương Tiểu Như nói cô ta cũng là tiểu thư của một gia đình có tiếng nhưng dạo gần đây công ty của bố cô ta đang trên bờ vực phá sản. Trước kia đối với loại thông tin nhanh nhạy này của bạn thân, cô luôn để ngoài tai. Không ngờ tới có ngày cũng phải qua đó mới biết được thông tin.
Tối ấy quả thực cô không nhìn nhầm. Cô gái kia chính là cố tình tiếp cận bọn họ. Lại còn vờ như không nhìn thấy cô, bắt chuyện với anh. Cô muốn không quan tâm cũng không được.
Vừa dứt khỏi suy nghĩ, phía sau liền có tiếng gọi: "Diệp Tâm?"
Diệp Tâm xoay người lại, trước mắt cô là một người phụ nữ trung niên. Cô không nhanh không chậm đáp: "Phu nhân là người vừa gọi tôi sao?"
Lăng Diên Hồng nhìn cô, không biết nên mở lời thế nào: "Tôi có thể mời cô uống một ly cafe không?"
"Có thể..." Diệp Tâm có chút nghi hoặc. Cô vốn không hay tham gia tiệc tùng. Những phu nhân của nhà quyền thế cô đều nhớ nhưng người phụ nữ này cô lại không biết mặc dù có chút quen thuộc.
Ngồi trong quán cafe, hai người mặt đối mặt nhưng lại không ai nói một lời. Diệp Tâm cuối cùng cũng lên tiếng trước.
"Phu nhân, không biết bà có chuyện gì muốn nói sao?"
Lăng Diên Hồng nâng tách cafe trong tay, nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng: "Diệp Tâm, con thật sự không nhớ ta là ai sao?"
"Chúng ta có từng quen biết sao?" Diệp Tâm mỉm cười đáp lại.
"Xem ra ba con bảo hộ con cũng thật tốt..." Lăng Diên Hồng hơi cúi đầu, tay không ngừng mân mê viền cốc.
"Bà biết ba tôi? Thật ngại quá, đối với việc làm ăn của Diệp gia tôi không để tâm. Nay tôi cũng kết hôn rồi nên những chuyện không biết càng nhiều hơn." Diệp Tâm cũng không lấy gì làm lạ. Đối tác làm ăn của ba đến nhà rất nhiều, cô đối với họ có quen cũng có không quen. Họ nhận ra cô cũng không có gì lạ.
"Cái đó, ta..." Lăng Diên Hồng rất lâu cũng không biết nên nói thế nào.
Diệp Tâm nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút. Thấy Lăng Diên Hồng vẫn cứ ngập ngừng không nói. Hôm nay cô có hẹn đi khám thai nhưng nếu cứ tiếp tục xem ra sẽ không kịp rồi.
"Phu nhân, bà có việc gì quan trọng không? Nếu không có việc gì thì tôi đi trước. Tôi còn có việc..."
Chỉ là lời cô còn chưa nói hết tai đã tiếp nhận được câu nói của người đối diện. Cuối cùng lời trong lòng cũng nói ra được. Lăng Diên Hồng lấy hết dũng khí nhìn thẳng cô.
"Ta là mẹ của con, Lăng Diên Hồng. Chắc hẳn con vẫn còn nhớ cái tên này chứ?"
Mặt đối mặt, mới đầu Diệp Tâm nghe được lời này còn nghĩ bà đang đùa hoặc cô đã nghe nhầm. Nụ cười mới đó mà đã gượng gạo đến không cách nào duy trì được nữa.
"Phu nhân, thật xin lỗi. Tôi chỉ có một người mẹ là Giang Thiên Tuệ mà thôi!" Diệp Tâm nâng tách trà lên uống một ngụm, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên tuy có phần gượng gạo, không nhanh không chậm đáp.
"Mẹ biết mẹ bỏ đi là có lỗi với con. Những năm qua mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, đến tận bây giờ mới có dũng khí quay trở về tìm con."
Diệp Tâm tiếp nhận những lời này, cô mất hồn một lúc rất lâu. Cái tên kia quả thực đánh vào tâm cô. Lăng Diên Hồng, ba từ này cô đến chết cũng không thể quên được. Nhưng từ 'mẹ' kia bà nói ra cũng thật nhẹ nhàng, dường như không có chút ăn năn hay áy náy. Bây giờ trở về có ích gì sao? Đã quá muộn rồi...
"Bà Lăng, nếu cuộc gặp này chỉ để nói những lời này vậy thì tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa. Xin phép!" Diệp Tâm nói rồi rời khỏi quán.
Ngồi trên xe, tay cô không khỏi run rẩy. Người mẹ mà cô nghĩ cả đời này chắc sẽ không gặp lại hôm nay cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô. Khuôn mặt đó bảo sao lại quen đến vậy nhưng ngàn vạn lần cô cũng không thể nghĩ ra được là bà. Không khí trên xe lúc này khiến cô có chút ngột ngạt. Cô cứ như vậy cầm theo túi xách, xuống xe hòa vào dòng người đông đúc.
Đi trong vô thức, cuối cùng chân bắt đầu mỏi, cô mới ngồi xuống chiếc ghế bên đường. Ngắm nhìn dòng người đi qua đi lại tấp nập, các dòng xe dưới lòng đường nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Suy nghĩ lại không ngừng miên man, bao nhiêu năm như vậy không quay về. Đến bây giờ lại quay về hẳn có mục đích. Nhưng mục đích là gì cô lại không đoán ra được. Mà cô cũng không muốn biết.
Điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông, cô thế nhưng lại không hề phát giác. Mãi cho đến khi có một cậu bé ngồi bên cạnh nhắc nhở cô mới nhận ra thì điện thoại đã gần chục cuộc gọi nhỡ rồi. Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.
Ở đầu dây bên kia Cố Duy Khiêm không khỏi lo lắng, cô còn chưa kịp lên tiếng anh đã lập tức nói: "Tâm Nhi, em để điện thoại ở nơi nào vậy? Có biết mọi người tìm em đến lo lắng rồi hay không?"
Diệp Tâm nghe được giọng anh, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi. Thật sự cô không muốn khóc nhưng lúc này khi nghe thấy giọng anh một lời cũng không nói được cứ thế mà khóc.
"Tâm Nhi, em sao vậy? Tâm Nhi..." Cố Duy Khiêm sắp lo lắng đến phát điên rồi.
"Khiêm..." Diệp Tâm thực sự muốn ôm anh, lòng cô thực khó chịu.
"Em đang ở đâu?" Cố Duy Khiêm giữ hết sức bình tĩnh, anh kiên nhẫn hỏi cô.
Diệp Tâm lau đi nước mắt, cô cố nhìn xem nơi này là đâu: "Phố D..."
"Anh đến đón em!"
Cố Duy Khiêm rời khỏi phòng làm việc. Vừa ra đến cửa, thư ký đã vội báo cáo: "Cố tổng, 10 phút nữa đến cuộc họp khẩn..."
"Huỷ toàn bộ lịch trình ngày hôm nay cho tôi!" Cố Duy Khiêm vừa đi vừa nói.
"Nhưng buổi họp này cũng có mặt của ban hội đồng quản trị, bọn họ đã có mặt đầy đủ cứ như vậy huỷ thì..." Cô thư ký thật sự không biết phải làm thế nào.
"Thư ký Tần, cô theo tôi nhiều năm như vậy hẳn phải biết nên làm gì chứ!" Cố Duy Khiêm bước vào trong thang máy chuyên dụng, không nhanh không chậm nói.
Cửa thang máy đóng lại, thư ký Tần chỉ có thể đi đến phòng họp thông báo một tiếng mà thôi. Tổng giám đốc đã không có mặt sao có thể họp được chứ.
Cố Duy Khiêm chỉ hận không thể bay đến trước mặt cô ngay lập tức. Vào giờ tan tầm như bây giờ điều anh có thể làm đó chính là không ngừng lợi dụng ngõ nhỏ mà đi. Mặc cho tiếng chửi bên ngoài, anh vẫn cứ thế đi.
Diệp Tâm cố lau đi nước mắt, cậu bé ngồi cạnh giờ đã đứng trước mặt cô. Cậu đưa cho cô chiếc khăn tay, ngây ngô nói: "Chị ơi, chị lau nước mắt trước đi. Mẹ em thường bảo người nào khóc thì người đó sẽ là trẻ hư."
Nhận lấy khăn của cậu bé, cô không khỏi bật cười: "Vậy theo lời của mẹ em thì chị chính là trẻ hư?"
"Chị xinh đẹp như vậy dĩ nhiên không phải trẻ hư rồi!" Cậu bé hồn nhiên nói mà trên môi nhỏ xinh là nụ cười vui vẻ.
"Bé con, còn nhỏ như vậy đã biết nịnh rồi!" Diệp Tâm đưa tay xoa đầu cậu bé.
"Không phải nịnh mà là sự thật. Chị xinh như vậy, khóc thật xấu. Vậy nên đừng khóc mà hãy cười thật nhiều nhé!" Cậu bé không những nói mà còn vừa khua tay múa chân một màn. Diệp Tâm bị cậu bé chọc cười đến vui vẻ.
Lúc này dường như mẹ cậu bé gọi từ phía xa, cậu bé nhanh chóng từ biệt: "Chị xinh đẹp, mẹ đến rồi em phải về đây. Gặp lại chị sau nha!"
"Tạm biệt!" Diệp Tâm giơ tay vẫy theo bóng dáng nhỏ bé ngày càng xa.
Tâm trạng cũng đã bình ổn. Cô hít một hơi thật sâu, nhớ ra anh nói anh đón cô vậy chắc giờ cũng sắp đến rồi.
Nhìn chiếc khăn tay nhỏ bé cô không khỏi vuốt nhẹ bụng nhỏ của mình. Đứa bé của cô cũng sẽ giống như cậu bé kia, luôn luôn lạc quan, vui vẻ như vậy bởi nó sẽ có sự yêu thương của cả ba lẫn mẹ.
Lúc anh đến nơi, nhìn thấy cô đang ngồi đó một mình nhìn ngắm đường phố. Nhận ra cô không có việc gì tâm anh mới thả lỏng. Xuống xe bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh đến rồi..." Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn anh, mắt cô long lanh sáng lấp lánh như vì sao khiến tim anh cứ như vậy loạn nhịp.
"Em không có việc gì chứ?" Cố Duy Khiêm không khỏi xem xét kĩ từng nơi trên người cô. Mới vừa rồi qua điện thoại cô khóc đến không nói nên lời chắc hẳn có nguyên do.
"Em không sao." Diệp Tâm mỉm cười đáp lại.
"Vậy chúng ta về nhà! Mọi người..."
Lời còn chưa nói hết, Diệp Tâm nắm lấy tay anh, cô mệt mỏi tựa đầu vào vai anh trong giọng có vài phần làm nũng: "Chỉ một lúc thôi..."
Cô ở trong lòng anh cúi đầu nên anh không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Cũng không biết phải làm gì nên chỉ có thể ngồi im đó.
Rất lâu sau cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng nhưng lại là đòi ăn: "Em muốn ăn mỳ!"
Cố Duy Khiêm không khỏi bật cười. Dạo gần đây cô muốn ăn rất nhiều thứ. Mà mỗi lần như vậy trời đã là đêm muộn nào có nơi nào mở cửa bán cho cô, anh chỉ có thể xắn tay áo vào bếp làm cho cô ăn.
"Anh dẫn em đi ăn!" Cố Duy Khiêm sảng khoái đáp. Bây giờ cần cô vui muốn anh làm gì cũng được hết. Cô là tất cả đối với anh.
Diệp Tâm thế nhưng lại lắc đầu, cô nắm lấy tay anh lắc qua lắc lại: "Muốn anh nấu cho em ăn cơ!"
Cố Duy Khiêm chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi: "Được!"
Anh quả thực không có cách khống chế. Mà nhìn cô ăn vui vẻ, ngon miệng anh cũng vui. Lúc trước nghe đám bạn nói anh còn không tin nhưng giờ đúng là tất cả theo ý cô.
Diệp Tâm lập tức cười vui vẻ. Cô rất thích nhìn anh bận rộn như vậy. Anh vì cô mà có thể không ngại xắn tay vào bếp, vì cô mà dụng tâm học thêm nhiều món mới. Cô chỉ cần một người đàn ông như vậy mà thôi. Không cần lúc nào cũng oanh oanh liệt liệt trên thương trường, chỉ có công việc với công việc.
Cố Duy Khiêm một thân áo sơ mi quần âu đeo tạp dề vào bếp. Anh bắt tay vào nhào bột, sau khi bột đã trở thành một khối dẻo hơi lổn nhổn thì bọc lại ủ. Trong lúc đợi bột, anh chuyển sang làm nước dùng.
Diệp Tâm đứng bên cạnh nhìn một màn vừa rồi, cô có chút tò mò. Chỉ là tay còn chưa động vào đã bị anh ngăn cản. Chân tay nhàn rỗi cũng thực chán. Cô không ngừng lẽo đẽo theo anh, nhìn anh từng bước từng bước làm nên nồi nước dùng thơm ngon.
Cuối cùng bột cũng đã ủ xong, anh trải một lớp giấy rồi mới dàn bột ra. Diệp Tâm thấy việc này rất hay ho: "Có thể để em cán bột hay không?"
"Ngoan đi, đừng nghịch nữa!" Cố Duy Khiêm tay dính bột bôi lên mũi nhỏ của cô, trong giọng nói chỉ toàn sự yêu chiều.
Sau khi cán bột ra to gấp đôi lúc ban đầu, anh lại gập đôi tiếp tục cán bột, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Diệp Tâm bị anh ngó lơ liền buồn bực, cô lấy bột quệt lên má anh.
Cố Duy Khiêm chỉ biết cười trừ lắc đầu, cô chính là luôn trẻ con như vậy. Anh cũng hết cách với cô rồi.
"Nếm thử xem nước dùng đã vừa miệng chưa?" Cố Duy Khiêm chính là không muốn cô tiếp tục buồn bực như vậy đành tạo công việc cho cô.
Diệp Tâm đương nhiên liền vui vẻ đi đến trước bếp, mở nắp vung, lấy môi múc. Đưa đến trước miệng thổi cho bớt nóng, cô húp thử. Mùi thơm của thịt bò rất cuốn hút, canh đậm đà nhưng lại rất vừa miệng.
"Sao rồi? Có nhạt hay mặn quá không?" Cố Duy Khiêm sau khi để bột nghỉ anh đi đến bên cô.
"Mùi vị thật lạ..." Diệp Tâm hơi nhíu mày, cô bày ra một bộ dạng rất khó ăn.
Cố Duy Khiêm cũng lấy môi múc, sau khi thổi nguội mới uống thử. Vị rất vừa miệng. Lại nhìn đến cô đang cười đến vui vẻ không khỏi búng trán cô một cái.
"Đau!" Bị búng trán, Diệp Tâm khẽ nhăn mày kêu đau. Tay đưa lên xoa xoa trán. Mà tay cô lại dính bột, cứ như vậy bôi bột lên đầy cái trán trắng mịn.
Cố Duy Khiêm xoay người lấy khăn nhúng nước cho ẩm rồi đi đến, lau mặt cho cô: "Tâm Nhi, rốt cuộc là em vô tình hay ngốc thật vậy?"
"Anh mới ngốc đó!" Diệp Tâm vẫn không hiểu nhưng cô vẫn để mặc cho anh lau.
"Bôi bột lên đầy mặt còn nói là không." Cố Duy Khiêm không biết nên cười hay nên khóc nữa. Cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng giống như trẻ con vậy.
Diệp Tâm vòng tay ôm chặt lấy anh, cô áp mặt vào vòm ngực rộng. Thật ấm áp...
"Có chỗ nào không khoẻ sao?" Cố Duy Khiêm cảm thấy ngày hôm nay cô rất kì lạ. Không biết trong thời gian anh ở công ty thì ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
Cô vẫn im lặng không trả lời chỉ nhẹ lắc đầu phủ nhận. Cố Duy Khiêm muốn bước cũng không được đành để cô ôm. Rất lâu sau cuối cùng cô cũng buông anh ra.
"Tâm Nhi, em có biết hôm nay em rất lạ hay không?" Cố Duy Khiêm lại tiếp tục công việc cán bột.
"Hôm nay em đã gặp bà ấy..." Diệp Tâm đứng bên cạnh anh, đầu hơi cúi xuống.
"Bà ấy?" Cố Duy Khiêm vừa nói ra động tác cán bột liền dừng lại. Không lẽ Lăng Diên Hồng đã gặp được cô? Nhưng rất nhanh vẻ kinh ngạc liền được anh giấu đi.
"Mẹ ruột của em." Diệp Tâm thở dài một tiếng, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Giọng nói cứ như vậy trầm xuống không còn vui vẻ nữa.
Cố Duy Khiêm vừa cán bột vừa quan sát từng hành động nhỏ của cô: "Em gặp bà ý?"
"Bà ấy đến gặp em."
Anh không nói một lời, tập trung nghe cô nói.
"Em không biết bà ấy quay trở về là có mục đích gì. Và cũng không muốn biết. Em thất sự chỉ mong bà ấy đừng bao giờ trở về. Nhưng ngày hôm nay cứ như vậy xuất hiện trước mặt em. Nói ra từ mẹ kia nhẹ nhàng như vậy."
Từng từ cô nói ra lại đau lòng đến vậy. Nhìn cô đau anh cũng đau. Người phụ nữ kia xem ra đã tốn không ít sức lực mới tiếp cận được cô. Xem ra bà đã quyết tâm đối kháng với anh đến cùng.
"Tâm Nhi, bà ta không xứng làm mẹ của em. Em không nên vì một người như vậy mà làm khó bản thân mình. Nếu như ba mẹ em biết co phải họ rất đau lòng hay không?" Cố Duy Khiêm lau sạch bột dính trên tay, anh đưa tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ, đau lòng nói.
"Ngày hôm nay bà ấy tiếp cận em rốt cuộc là có mục đích gì chứ!" Diệp Tâm mắt long lanh, cô lúc trước luôn quật cường đối kháng anh là vậy nhưng nay lại yếu đuối đến mức khiến người khác đau lòng.
Cố Duy Khiêm ôm lấy cô, anh không thể chịu đựng được khi nhìn cô khóc, trầm giọng đáp: "Tâm Nhi, rốt cuộc mục đích bà ta tiếp cận em là gì không quan trọng. Em còn có anh, còn có ba mẹ, việc còn lại để anh giải quyết. Em không cần phải đau lòng như vậy!"
Diệp Tâm ở trong lòng anh gật đầu đồng ý. Cô lau đi nước mắt. Ba mẹ nuôi cô lâu như vậy không phải để cô vì một người như vậy mà tổn thương. Lời anh nói rất đúng. Cô không nên như vậy. Nếu ba biết được bệnh tim sẽ lại tái phát mất. Còn đứa nhỏ của cô nữa, cô buồn không phải con sẽ buồn theo cô sao. Không được. Cô phải mạnh mẽ lên.
Anh nhìn cô lấy lại tinh thần cũng an tâm hơn rất nhiều. Người phụ nữ kia anh nhất định khiến bà đến từ đâu thì phải trở về nơi đó.
Sau khi ăn xong bát mì, tâm tình cô tốt lên trông thấy. Ăn xong còn thu dọn bát đũa để rửa. Cố Duy Khiêm cầm điện thoại ra bên ngoài ban công gọi điện.
Diệp Tâm từ bếp trở ra, cô thấy anh đang nói chuyện điện thoại cũng không làm phiền. Cô lấy quần áo trong tủ đi tắm. Ngâm mình trong bồn nước nóng, cô nhắm mắt, thoải mái thả lỏng cơ thể mình. Bao suy nghĩ mệt mỏi cũng tan biến hết.
Cô ra ngoài với mái tóc ướt, trên người là chiếc váy ngủ màu trắng thuần khiết. Anh đi đến phủ khăn lên đầu cô nhẹ lau. Cô cũng đã dần quen với hành động này của anh. Dường như anh đặc biệt thích cô để tóc dài. Lúc trước cô có ý định muốn cắt ngắn, thế nhưng lời còn chưa nói hết anh đã lập tức ngăn cản. Kể từ đó mỗi lần cô gội đầu anh sẽ rất nhẫn nại lau thật kĩ rồi sấy khô tóc cho cô.
"Khiêm, nếu như chúng ta có con vậy anh thích trai hay gái?" Diệp Tâm nhìn anh đang sấy tóc cho mình qua gương, cô quan sát thật kĩ từng đường nét cử chỉ của anh.
Cố Duy Khiêm luồn tay vào trong mái tóc sấy thật cẩn thận từng chút một, bình thản đáp: "Chỉ cần là em sinh trai hay gái đều được!"
"Thật sao?" Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn anh.
"Không lẽ em thật sự có thai rồi?" Cố Duy Khiêm tắt máy sấy đặt xuống bàn, cúi người đặt tay trên bụng nhỏ của cô, khoé môi câu lên thành nụ cười vui vẻ.
Diệp Tâm nắm lấy tay anh, cười thật vui vẻ: "Đương nhiên là chưa rồi! Em chỉ hỏi vậy thôi!"
Sắp tới là kỉ niệm ngày cưới của bọn họ rồi. Cô muốn dành bí mật lớn này cho anh. Chắc hẳn anh sẽ rất vui. Đứa con này bọn họ mong chờ cũng lâu rồi không phải sao. Cô đứng lên đẩy anh vào phòng tắm.
"Anh đó mau mau đi tắm đi! Cả ngày mệt mỏi rồi mau đi đi!"
Cố Duy Khiêm lại vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, lên tiếng trêu chọc: "Em biết rõ thứ khiến anh có thể thư gian mà!"
Diệp Tâm lấy hết sức lực đẩy anh vào trong: "Mau tắm đi!"
Đóng cửa phòng tắm lại, cô lên giường nằm. Vốn đang xem TV nhưng cơn buồn ngủ cứ vậy kéo đến, cô dần dần mơ màng tiến vào giấc ngủ, tay vẫn còn cầm điều khiển.
Lúc anh đi ra thấy cô đã ngủ từ lúc nào. Tiến đến ngồi xuống bên cô, anh nhấc chiếc điều khiển ra đặt lên tủ đầu giường, kéo chăn đắp lại cho cô thật cẩn thận. Vén nhẹ vài sợi tóc bên mặt ra sau tai. Cứ như vậy ngắm nhìn cô ngủ thật kĩ. Cô trong lúc ngủ là vô tư, đơn thuần nhất. Như một chú mèo con khiến anh muốn bao bọc, bảo vệ. Lại nhớ đến ngày hôm nay cô khóc nhiều như vậy xem ra rất mệt rồi.
Tắt đèn, anh nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, khẽ thì thầm: "Ngủ ngon!"