Chương 26: Lăng Diên Hồng, Mẹ Ruột Của Diệp Tâm!
Một tuần nghỉ ngơi khiến tinh thần hết sức thoải mái. Chỉ là cô nhìn anh cứ đến tối lại bận rộn với công việc như vậy mà ban ngày lại nhất quyết dành hết toàn bộ thời gian cho cô. Anh cũng không thể mãi như thế này được. Nói rất nhiều cuối cùng anh cũng chịu trở về.
Diệp Tâm cùng bà nội Cố ngồi trong vườn hoa vừa thưởng trà vừa nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ là quản gia lúc này đi đến bên bà nội nói nhỏ bên tai bà cái gì đó chỉ đủ để bà nghe thấy.
Bà nội Cố nghe xong chỉ phân phó: "Cứ như mọi khi mà làm!"
Diệp Tâm nhìn bà nội khẽ nhăn mày cô có chút lo lắng: "Bà nội có chuyện gì sao?"
"Không cần bận tâm. Chuyện nhỏ ta giải quyết được rồi." Bà nội Cố nhấp một ngụm trà nhẹ nói.
"Có gì bà cứ nói với cháu. Cháu giải quyết thay bà là được rồi." Diệp Tâm nắm lấy tay bà nội Cố.
"Ta chỉ có một vấn đề thôi. Đó chính là hai đứa mau mau cho ta bồng chắt đi. Bằng không chắc ta không đợi nổi nữa rồi!" Bà nội Cố vỗ vỗ tay cô, thở dài nói.
"Bà nội vẫn còn trẻ, vẫn còn khoẻ. Sao lại không đợi nổi chứ!" Diệp Tâm lập tức lên tiếng.
"Ta bây giờ chỉ có một mong ước nhỏ này thôi. Hai đứa kết hôn cũng hai năm rồi cũng phải mau mau đi chứ!" Bà nội Cố quả thực sốt ruột đợi chắt lắm rồi.
"Cháu biết rồi ạ." Diệp Tâm nhẹ gật đầu đồng ý.
Chuyện này cô quả thật không thể muốn là có ngay được. Đành phải thuận theo tự nhiên thôi.
Chiều chiều, Diệp Tâm đều ngồi trên ban công đọc sách. Điện thoại lúc này reo vang. Cô nhìn qua số điện thoại lạ, còn đang định bắt máy thì điện thoại trên tay đã bị lấy đi mất.
Cố Duy Khiêm tắt đi điện thoại của cô, ngồi xuống bên cạnh: "Trời trở gió còn mặc áo mỏng ngồi ngoài này. Bảo em ngốc không sai mà!"
"Cố Duy Khiêm, sao anh tắt điện thoại của em?" Diệp Tâm không vui nhìn anh.
Cố Duy Khiêm bấm điện thoại nhìn màn hình rồi lại nói: "Có sao?"
"Có!"
"Số lạ thì chắc không quan trọng đâu. Kệ đi!" Cố Duy Khiêm tắt điện thoại ném sang bên. Anh kéo cô ôm vào lòng cưng chiều nói.
Diệp Tâm đối với tính cách ngông cuồng ngang ngược này của anh sớm đã không còn gì để nói. Cô không nói nhiều nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cố Duy Khiêm vừa rồi đã kịp tắt điện thoại. Bà ta cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của cô rồi. Còn nhanh hơn anh tưởng nữa.
Bẵng đi một thời gian, Diệp Tâm hôm nay vốn đang ở trong phòng đọc sách không nghĩ đến lại bị Lạc Tinh Nhi cùng Cố Tư Thanh lôi kéo vào bếp làm bữa trưa tình yêu.
Cố Tư Thanh vốn tiểu thư đài các nào có biết nấu nướng chỉ là cô mới quen được một anh chàng. Mà cô lại nghe đâu đấy con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày. Nên nhất quyết lôi kéo các chị dâu cùng vào bếp buổi trưa.
Diệp Tâm vốn không giỏi nấu ăn định tìm cớ đánh bài chuồn nhưng bị sự cương quyết của Cố Tư Thanh ngăn cản nên đành ở lại.
Lạc Tinh Nhi thấy cô đứng một góc nhìn Cố Tư Thanh tất bật nấu nướng liền đi đến: "Em dâu không định làm gì mang qua cho chú ba sao?"
Diệp Tâm vội từ chối: "Chị dâu, em không giỏi nấu nướng như chị nên đành lực bất tòng tâm."
"Đến Tư Thanh còn học được thì em cũng sẽ làm được thôi. Nấu chút canh thôi mà." Lạc Tinh Nhi vỗ vỗ vai cô.
Diệp Tâm suy nghĩ một chút. Quả thực nấu nồi canh cũng không khó. Cứ nấu đại đi cùng lắm là đổ đi mà thôi.
"Thôi được rồi. Nghe theo chị!" Diệp Tâm gật đầu đồng ý.
Diệp Tâm nhớ trước khi đi lấy chồng, mẹ có lôi kéo cô vào bếp dạy nấu ăn tận mấy ngày liền, còn nhớ món canh gà hầm khi đó. Cô làm theo những gì còn nhớ được và nhờ sự chỉ dẫn của Lạc Tinh Nhi nên cũng nhanh chóng hoàn thiện xong nồi canh gà hầm.
Ba người con gái trong bếp nói chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc một bữa trưa thịnh soạn đã hoàn thành. Lúc ăn thử Cố Tư Thanh và Lạc Tinh Nhi nhìn cô không ngờ.
"Em đã nói em không biết nấu rồi!" Diệp Tâm có chút ái ngại định đem nồi canh đi thì bị hai người họ ngăn lại.
"Không phải. Rất ngon đó chị dâu!" Cố Tư Thanh lập tức lên tiếng.
"Đúng vậy. Không giống một người mới tập nấu. Mùi vị rất ngon!" Lạc Tinh Nhi tán thành.
Diệp Tâm húp thử cũng giật mình. Hương vị gần giống với mẹ cô nấu. Thật không ngờ cô cũng có ngày nấu ăn được.
Múc canh cho vào hộp, cô lấy điện thoại định bấm một dãy số nhưng lại thôi. Cầm theo hộp đồ ăn đến công ty.
Cố Duy Khiêm đang đọc tài liệu, điện thoại bàn reo vang. Đưa tay bấm nút, đầu bên kia lập tức lên tiếng: "Cố tổng, có người tên Lăng Diên Hồng nhất quyết đòi gặp. Phải giải quyết sao đây ạ?"
Cố Duy Khiêm dừng động tác tay, anh khẽ cau mày, trầm ngâm mấy giây mới lên tiếng: "Để bà ta lên!"
Điện thoại vừa ngắt anh lại nhấn nút gọi. Tiếng thư kí nhanh chóng vọng lại qua điện thoại: "Cố tổng!"
"Sau khi Lăng Diên Hồng vào, không có sự cho phép của tôi không ai được vào hết!" Cố Duy Khiêm hạ lệnh.
Gõ chiếc bút trên tay xuống bàn, anh lại tiếp tục đọc tài liệu. Sau khi không thấy có vấn đề anh mới đặt bút kí tên.
Vừa gấp lại tập tài liệu, tiếng gõ cửa vang vọng khắp phòng.
"Vào đi!" Cố Duy Khiêm uy nghiêm cất tiếng.
Cô thư kí mở cửa bước vào, theo sau là một người phụ nữ trung niên tiến vào. Nhìn một thân đồ hiệu đắt tiền của người phụ nữ, Cố Duy Khiêm nhếch môi cười.
Xem ra sau khi bỏ rơi con gái thì bà ta có vẻ sống rất tốt. Thật đúng là một người đàn bà đáng khinh. Bây giờ còn có thể đến tận đây để gặp anh mà không chút xấu hổ hay nghị kị.
"Bà Lăng, không biết hôm nay bà đến đây là có việc gì?" Cố Duy Khiêm ngồi tựa lưng trên ghế da lớn, không có ý định rời khỏi.
"Cậu Cố xem ra cũng đã biết chuyện. Vậy thì tôi cũng nói thẳng tôi muốn gặp Diệp Tâm!" Lăng Diên Hồng ngồi trên ghế salon trực tiếp nói.
"Vậy cho hỏi bà lấy thân phận gì? Tư cách gì để gặp vợ tôi?" Cố Duy Khiêm cũng không chút kiêng dè lập tức đặt câu hỏi. Đối với người phụ nữ này anh còn ngồi nói chuyện với bà ta đã là nể mặt bà lắm rồi.
Lăng Diên Hồng mỉm cười đáp: "Mẹ ruột của Diệp Tâm!"
"Mẹ ruột?" Cố Duy Khiêm bật cười tiếp tục nói. "Bà Lăng, tôi nghĩ bà đã vứt bỏ thân phận này vào 25 năm trước rồi! Lúc bà vứt bỏ cô ấy không buồn ngoái đầu nhìn lại thì bà còn là mẹ sao?"
"Dù sao tôi cũng mang thai 9 tháng không có công thì cũng có sức. Cậu cũng chỉ là chồng nó không có quyền ngăn cản tôi gặp nó." Lăng Diên Hồng đã ngồi đây vậy thì bà sẽ bằng mọi cách gặp được con bé.
"Rốt cuộc bà cần bao nhiêu để tránh xa vợ tôi?" Cố Duy Khiêm lúc này không còn kiên nhẫn cùng bà ta nói lý nữa rồi.
"Bao nhiêu? Cậu Cố, cậu nghĩ tôi thiếu tiền sao? Đúng là so với cậu gia đình tôi không bằng nhưng thứ tôi cần chỉ có mình Diệp Tâm có!" Lăng Diên Hồng khoé môi câu lên nụ cười.
Cố Duy Khiêm siết chặt bàn tay: "Bà Lăng nếu bà đã nhất quyết như vậy thì đành phải mời bà về tay không rồi. Tôi tuyệt đối sẽ không để bà gặp được cô ấy chứ đừng nói một sợi tóc cũng chạm vào được!"
Lăng Diên Hồng thấy anh đã muốn đuổi đành phải đứng lên rời đi nhưng vẫn không quên nói một câu: "Cậu sẽ thấy có một ngày cậu không thể ngăn cản con bé đến tìm tôi!"
Cố Duy Khiêm siết chặt tay. Anh lấy hộp thuốc trong ngăn kéo đốt lên một điếu. Đứng trước cửa sổ sát sàn, anh hút một hơi thật sâu, rồi từ từ nhả khói ra, nhìn xuống thành phố đông đúc kia tâm trạng bực tức giảm dần. Anh sẽ có thể giấu cô mãi sao? Cũng chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến mà thôi.
Cốc cốc ...
Lại là tiếng gõ cửa, Cố Duy Khiêm lạnh giọng nói: "Vào đi!"
Diệp Tâm mở cửa bước vào, cô thấy anh không chút phát giác liền lên tiếng: "Có chuyện gì khiến anh phải hút thuốc sao?"
Cố Duy Khiêm thoáng giật mình. Anh xoay người thấy cô đang đứng cách đấy không xa: "Em... sao lại đến đây?"
Diệp Tâm cầm hộp đồ ăn đến bàn làm việc của anh, có chút thất vọng: "Em tập nấu canh nên mang đến cho anh uống thử. Xem ra anh không muốn rồi. Vậy để em mang về."
Cố Duy Khiêm ném điếu thuốc vào gạt tàn gần đó. Kéo cô vào trong lòng ôm chặt. Không nói lời nào.
"Sao vậy?" Diệp Tâm nhận ra anh có điều gì đó khác lạ.
"Năm phút thôi!" Cố Duy Khiêm hít lấy mùi hương dịu nhẹ của cô, tâm tình bắt đầu trầm xuống. Cô xem ra mới đúng là thuốc tốt nhất cho anh.
Lúc anh buông cô ra, ngồi xuống ghế da lớn. Anh đưa tay lấy hộp đồ ăn nói: "Lần đầu tiên được bà xã nấu canh cho, cảm giác này thật đúng là không tệ!"
Diệp Tâm bị câu nói của anh chọc cười. Xem ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Là cô nghĩ nhiều rồi.
"Vậy mau uống thử đi. Không canh nguội lại mất ngon đó!" Diệp Tâm đứng bên cạnh, mở nắp hộp đưa đến chiếc muỗng.
"Bà Cố dạo này đột nhiên đảm đang vậy. Còn học nấu canh mang đến công ty cho chồng nữa." Cố Duy Khiêm kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình. Vừa uống canh vừa nói: "Vừa được ăn ngon vừa có vợ đẹp ngồi cùng như thế này quả thực không còn gì bằng!"
Diệp Tâm bật cười: "Cố Duy Khiêm, không nghĩ đến anh lại miệng anh lại ngọt như vậy đó!"
"Vậy là em còn chưa hiểu anh rồi!" Cố Duy Khiêm véo nhẹ mũi cô.
Diệp Tâm nhìn anh như vậy quả thực rất hạnh phúc. Xem ra cô cũng nên học nấu ăn thôi!
Cố Duy Khiêm sau khi đã ăn xong canh, lúc này anh mới hỏi: "Ban nãy em đi lên có trông thấy ai ở bên ngoài không?"
Diệp Tâm nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh: "Ở đây em còn có thể gặp người ai sao?"
Nghe được câu trả lời của cô, anh có thể yên tâm rồi.
Chỉ là ban nãy khi bước vào thang máy, thì cô tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ thang máy bên cạnh nhìn cũng thực quen nhưng lại không nghĩ ra được là ai nên cũng không mấy bận tâm.
"Lát có bận gì không? Anh đưa em đi dạo phố." Cố Duy Khiêm tựa cằm lên vai cô, nhu tình nói.
Diệp Tâm bật cười: "Tiếc thật đó, em lại có hẹn mất rồi!"
Cố Duy Khiêm lập tức chau mày: "Có hẹn? Là ai?"
"Là anh Trần Cảnh đó!" Diệp Tâm lập tức trả lời.
"Không được đi!" Cố Duy Khiêm siết chặt vòng tay, khí sắc mới tốt lên lại trầm xuống.
Diệp Tâm nghiêng đầu, ngón tay vẽ loạn trên ngực anh: "Anh đang ghen sao?"
Tay cô ngay lập tức bị nắm lấy, Cố Duy Khiêm khoé môi khẽ nhếch lên thành nụ cười: "Xem ra là anh đã chiều em quá rồi!"
Nói rồi anh lập tức đưa tay vào trong váy của cô, mơn trớn phần đùi non trắng mịn. Diệp Tâm lập tức đưa tay ngăn cản: "Là Dương Tiểu Như!"
"Em chắc chắn?"
"Đáng ghét! Mới vậy đã bắt nạt em rồi!" Diệp Tâm đánh nhẹ vào ngực anh, ấm ức nói.
Cố Duy Khiêm nhẹ xoa đầu cô, điện thoại trên bàn vang lên. Anh đưa tay bấm nút nghe.
Đầu bên kia lập tức thông báo: "Cố tổng, 10 phút nữa anh có cuộc họp!"
"Tôi biết rồi!" Cố Duy Khiêm vẫn không buông cô ra, bình thản đáp.
Diệp Tâm đẩy người anh muốn rời khỏi lại bị anh siết chặt vòng tay không cho đi.
"Khiêm, anh sắp phải họp rồi!" Diệp Tâm thật sự không biết phải làm thế nào với anh.
Cố Duy Khiêm bày ra vẻ lười nhác: "Em huỷ hẹn đi. Ở đây đợi anh họp xong chúng ta cùng về nhà!"
Diệp Tâm hơi cong môi, giọng thế nhưng lại mang theo vài phần làm nũng: "Em chỉ ra ngoài một lúc thôi. Sau đó liền trở về nhà đợi anh. Có được hay không?"
Cố Duy Khiếm đối với cô những lúc như thế này luôn là không cách nào thắng được. Anh thở dài đáp: "Đi sớm về sớm, ở nhà đợi anh!"
Diệp Tâm vui vẻ gật đầu đáp ứng. Cô chủ động hôn lên má anh một cái. Nhưng đối với anh như thế nào có đủ. Anh hôn lên môi cô, môi lưỡi dây dưa một lúc lâu. Đến khi hơi thở của cô bắt đầu hỗn loạn mới chịu rời đi.
Rời khỏi CK, Diệp Tâm lái xe đến điểm hẹn với Dương Tiểu Như. Lúc đến nơi nhìn đồng hồ, vừa kịp giờ. Cô vào trong quán đã thấy Dương Tiểu Như ngồi đó, đang vẫy vẫy tay với cô.
Vừa ngồi xuống, nhân viên đã cầm theo menu đưa đến. Cô đọc một lượt gọi một cốc Cappuchino nóng còn Dương Tiểu Như gọi một Americano.
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Dương Tiểu Như lập tức lên tiếng: "Tam thiếu phu nhân, chuyến du lịch sao rồi? Có phải rất hạnh phúc hay không?"
"Dương Tiểu Như, mình còn chưa hỏi cậu chuyện giữa cậu và Bắc Lâm đó! Bây giờ cậu còn quay sang hỏi mình." Diệp Tâm không khỏi cảm thán. Cô bạn thân này của cô luôn là như vậy. Chuyện của mình thì quên rất nhanh nhưng chuyện của người khác lại vô cùng có hứng thú.
"Bắc Lâm... ừm cũng không có gì đặc sắc. Chỉ là lâu ngày không gặp nên đi ăn với đi cafe một bữa..." Dương Tiểu Như hai má phiếm hồng ngại ngùng nói.
"Tiểu Như, cậu thích anh ta rồi!" Diệp Tâm nhìn biểu cảm này có thể khẳng định ngay lập tức.
Dương Tiểu Như giật mình lấy tay che lại miệng cô: "Con nhóc này... đừng có nói linh tinh!"
Diệp Tâm khẽ thở hắt ra, bình thản nói: "Cậu loạn cái gì chứ! Bắc Lâm anh ta cũng đâu có ở đây đâu mà phải sợ. Biểu cảm của cậu là minh chứng rõ nhất!"
"Chỉ là tiền bối! Là tiền bối!" Dương Tiểu Như lập tức phản bác.
"Tiền bối? Cậu nghĩ mình là trẻ lên ba sao còn dùng cái này để lừa mình!" Diệp Tâm chính là không tin.
"Thực sự..." Dương Tiểu Như bị nói đến hai má đỏ ửng.
Lúc này vừa hay phục vụ bê đồ ra, Dương Tiểu Như thấy Diệp Tâm có ý định nói tiếp liền lấy miếng bánh đưa tới chặn miệng cô: "Tiểu Tâm, bánh này ở đây rất ngon cậu ăn thử đi!"
Diệp Tâm thấy cô bạn của mình lâu lắm rồi mới bối rối như vậy cũng không tiếp tục nói nữa. Cô lấy dĩa xẵn một miếng ăn. Vị bánh kem có chút ngọt ngọt, thanh mát, lớp kem phủ lại không quá ngậy hay quá béo. Thả vào mồm liền tan ngay lập tức. Bánh ở đây quả thực rất được.
Đưa tay cầm lên cốc Cappuchino, vốn cô rất thích uống vì mùi cà phê không quá nồng lại kèm theo mùi sữa hoà quyện rất cuốn hút nhưng hôm nay thì khác. Khi vừa cầm lên mùi cà phê sộc thẳng vào mũi khiến cô không khỏi có cảm giác khó chịu. Tiếp đó liền muốn nôn.
Bật dậy khỏi chỗ cô hướng phía WC đi tới. Dương Tiểu Như lo lắng đi theo cô vào trong. Diệp Tâm nôn khan, đến khi cảm giác buồn nôn dịu đi cô mới đi đến bên bồn rửa.
"Cậu không sao chứ?" Dương Tiểu Như chứng kiến cảnh vừa rồi có chút lo lắng.
"Không sao." Diệp Tâm lấy nước rửa, cô nhẹ đáp.
"Có phải cậu ăn nhầm thứ gì không?"
Diệp Tâm cũng rất khó hiểu: "Không có. Mấy hôm nay chỉ là ăn không ngon miệng thôi. Mùi cà phê ban nãy thực khó chịu!"
"Khó chịu? Mình thấy rất thơm mà!" Dương Tiểu Như cũng bắt đầu khó hiểu.
Cả hai cùng chìm trong im lặng. Một lúc sau, Dương Tiểu Như mới lại lên tiếng: "Tiểu Tâm, không lẽ cậu có..."
Diệp Tâm nhìn cô bạn mà lòng cũng rối bời. Không đợi cô lên tiếng liền kéo cô tới bệnh viện khám.
Dương Tiểu Như một đường dẫn cô tới gặp bác sĩ tư, ấn cô ngồi xuống ghế: "Bác sĩ Tố, đây là bạn cháu. Cô xem giúp xem có phải cô ấy đã có thai rồi không?"
Bác sĩ Tố lập tức đưa cô một lọ đựng nước tiểu và que thử thai. Diệp Tâm cứ như vậy lại vào WC làm theo lời dặn của bác sĩ.
Nhìn đến trên que thử, hai vạch thật rõ ráng khiến tâm trạng cô có chút hỗn loạn. Vừa vui mừng nhưng dường như lại có chút gì đó bất an. Mất một lúc cô mới trở ra đưa cho bác sĩ que thử.
Nụ cười trên môi bác sĩ Tố ngày càng sâu: "Chúc mừng cháu nhé, theo như que thử thì đúng là cháu đã có thai. Bây giờ chúng ta sẽ siêu âm với làm một vài xét nghiệm để kiểm tra sức khoẻ của thai nhi."
Diệp Tâm cứ bác sĩ bảo gì thì cô làm theo. Nằm trên giường, cô nghiêng đầu nhìn màn hình. Bác sĩ Tố bôi một chất lỏng đặc sệt lên bụng cô rồi dùng máy siêu âm lướt khắp bụng. Màn hình chỉ có hai màu đen và trắng, người ngoài như cô với Dương Tiểu Như chính là không nhìn ra được cái gì.
"Cái chấm nhỏ này chính là thai nhi. Xem ra cũng đã 4 tuần tuổi rồi." Bác sĩ Tố vừa di chuyển máy siêu âm vừa chỉ tay lên màn hình giải thích. Khoanh tròn một chấm nhỏ màu đen trên màn hình.
Mắt trông thấy một sinh mạng bé nhỏ đang hình thành trong bụng mình. Diệp Tâm khẽ mỉm cười hạnh phúc. Mắt không hiểu sao lại rưng rưng muốn khóc. Không ngờ đứa bé lại đến nhanh như vậy!
Sau khi làm xong một vài xét nghiệm nhỏ, Diệp Tâm rời khỏi phòng bác sĩ. Cô nhẹ đặt tay ở bụng, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đi dọc theo hành lang, cô vẫn cứ thẫn thờ không để ý đến trước mặt. Chỉ mải nhìn bức ảnh siêu âm mà va phải một người đi đường. Tuy chỉ là va chạm nhẹ không có gì đáng để tâm. Cô cúi đầu nói: "Thực xin lỗi tôi không để ý..."
Lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, cô có chút ngờ ngợ nhưng lúc này cô nào có bận tâm.
Người phụ nữ vừa mở miệng nói "Diệp Tâm..." thì cô đã bị tiếng gọi của Dương Tiểu Như thu hút, xoay người lại không nghe thấy gì.
"Tiểu Tâm, kết quả đã có hết rồi, giờ chúng ta thể về thôi!" Dương Tiểu Như đi đến bên cô nói.
Diệp Tâm thấy vậy nhìn người phụ nữ trước mặt gật đầu rồi rời đi.
Lăng Diên Hồng đứng nhìn Diệp Tâm cứ thế đi càng ngày càng xa. Bà nhìn lại biển chỉ dẫn đây là khoa phụ sản mà trong tay cô ban nãy còn cầm một tấm hình siêu âm.
Lòng bà có chút lay động. Không lẽ Diệp Tâm đã có thai rồi sao?