Chap 85: Kẻ Gây Rối - 1
Sáng hôm sau.
Mở mắt dậy, đầu đau như búa bổ, mình mảy thì nhức nhói, cổ họng thì khô khan, Ách Hân vẫn chưa biết gì, nhúc nhích thì mới biết mình bị trói ở ghế.
'Trần Thanh, em mau dậy đi...' Ách Hân đánh thức con người đang nằm ngủ trên giường kia.
'Trần Thanh...'
'ưm... con gì mà mất nết vậy trời, mới sáng sớm mà kêu um sùm.' Trần Thanh ngồi bật dậy rồi nhìn cái đồng hồ trên bàn.
'mình nhớ là đâu có cài báo thức đâu.' cô xoa đầu bức tóc định ngủ tiếp thì...
'Lê Trần Thanh.'
Giọng nói này... Trần Thanh sực tỉnh ngủ, nhìn cái người đang bị trói trên ghế ở ngay bên cửa sổ.
'chị dậy rồi hả.?' Trần Thanh leo xuống giường rồi đi tới chỗ Ách Hân.
Vừa cởi trói cho nàng vừa ngáp dài ngáp ngắn.
'Sao em lại trói tôi?' khi được thoát khỏi sợi dây kia thì nàng đứng lên chau mày nhìn cô
'là do chị cả thôi.' Trần Thanh nhún vai rồi đi lại giường nằm tiếp
'sao lại là tôi?' Ách Hân đi theo, nàng thật sự không nhớ gì cả.
'chị không nhớ gì sao?' cô nằm nghiêng nhìn nàng.
Ách Hân lắc đầu, thật sự nàng chỉ nhớ rằng hôm qua là ngày đám cưới của nàng và nàng bị mọi người chuốc rượu, rồi sao đó... Cái gì nhỉ?
'em đã đưa chị về nhà. Rồi giữa đêm, chị lại làm loạn. Chị nhân lúc em ngủ say thì trói em ở trên giường, rồi nói nào là "đêm nay sẽ là đêm động phòng đáng nhớ", "đêm động phòng đặc biệt", chị dần em một trận cho đã rồi cởi trói cho em, tưởng đâu chị mệt rồi. Ai dè định đưa em ngồi lên ghế đó trói lại mà làm thêm hiệp nữa. May là em phản kháng lại. Đổi ngược tình thế.'
'rồi sau đó...'
'em đâu có ngốc mà không trả thù lại chứ, xong chị mệt quá ngủ luôn, em định đưa chị lên giường ngủ cho thoải mái nhưng chị lại quậy quá, làm loạn cả lên nên em để nguyên vậy cho chị ngủ.' Trần Thanh vừa nhắm mắt vừa kể lại sự việc, không bỏ sót đoạn nào.
Thấy im lặng nên cô xoay qua nhìn Ách Hân. Là nàng đang đỏ mặt khi nghe người kia kể lại hành động của mình trong lúc say xỉn.
'Không ngờ Ách Hân tỷ tỷ có ngày này nha...'
'Chỉ... Chỉ là tôi... Say thôi... Ai mà muốn như vậy chứ!'
'à. Còn nữa. Những cái thứ này. Chị lấy ở đâu ra' Trần Thanh ngồi dậy, chỉ cái vali nằm dưới đất
Đã ngại đến đỏ cả mặt thì nhìn cái vật phẩm kia thì nàng lại đỏ hơn. Lắp ba lắp bắp nói.
'thì... Thì... Tôi...'
'chị làm sao?' Trần Thanh khoanh tay nhìn Ách Hân như muốn tra hỏi cho bằng được vụ này.
'tôi chỉ muốn... Thử cảm giác lạ thôi...'
'cảm giác lạ?'
'đúng vậy, cảm giác lạ'
'em cũng có thể sáng tạo được mà.'
'mà thôi bỏ đi... Còn sớm mà, ngủ tiếp đi' Ách Hân kéo Trần Thanh nằm xuống cùng mình. Biết người kia đang đánh trống lảng nên cô không chọc ghẹo nữa.
'em sẽ không cho chị say xỉn thêm bất kỳ lần nào nữa đâu.'
'tôi cũng ít khi say xỉn lắm. Em đừng lo'.
__________
'Đại tỷ. Đã có thông tin về con trai của Lão Lão' một tên đàn em đứng trước Mỹ Duyên hai tay cầm sấp tài liệu.
Mỹ Duyên cầm lấy.
'được rồi, tốt lắm, ra ngoài chuẩn bị xe đi, tao đọc xong rồi cùng đi đến chỗ tên đó'
'dạ.' tên đàn em đó cuối đầu chào rồi đi ra ngoài
Tên thật là Y Lương Sinh, sinh năm 1988 là con của ông Y Lão Cường biệt danh là Lão Lão. Hắn mang danh cha mình để gây rối, phá phách ăn chơi nhưng hắn có một công ty không nhỏ cũng không lớn, cũng có tên tuổi trong giới thương trường.
Hắn không có tài lẻ gì ngoài tài "chơi gái", cô nào cũng qua tay hắn ta, kể cả bạn bè, đồng nghiệp kể cả... Đối tác.
Công ty hắn chỉ là do mua cổ phần của người khác để giữ vững cho đến nay.
Hắn còn muốn gia nhập, liên quan đến giới giang hồ để hắn có thêm người chống lưng.
Hắn thường hay gây chuyện bên Mỹ Duyên là do quán của cô có nhiều cô gái xinh đẹp, quán cô nổi danh là chỉ được gái tiếp uống rượu, quá lắm là sờ soạng chứ việc "lên giường" thì đừng màng tới.
Hắn "muốn" những người đó, mà gặp quán bar của cô có nội quy khắc khe như vậy thì hắn "càng muốn" hơn.
Bị bảo vệ, nhân viên, quản lý can thiệp nhưng hắn vẫn phá là phá.
'đi đến chỗ của thằng này.' Mỹ Duyên ra ngoài nói với đàn em mình
'dạ. Mời chị lên xe' tên đàn em mở cửa xe chờ Mỹ Duyên vào.
'mày kêu người đi theo' Mỹ Duyên dừng lại, nói với tên ở đằng sau.
'khoảng bao nhiêu ạ?'
'chục đứa đi. Kêu đám A Đồng đấy'
'dạ.'
____________
Mỹ Duyên đi đến nhà Lão Lão.
'Mỹ Duyên cô đến lại có việc gì nữa à? Mời cô ngồi' Lão Lão thấy Mỹ Duyên đến đây chắc chắn là về chuyện cũ.
'đúng vậy' Mỹ Duyên ngồi xuống ghế.
'nhưng mà hôm nay tôi không phải là để gặp ông'
'vậy chứ cô đến đây gặp ai?'
'tất nhiên là con trai ông rồi. Mau gọi nó ra đây'
'à... Có việc gì thì cô cứ nói với tôi. Nó bận đi làm rồi'
'đi làm à?' Mỹ Duyên nhếch mép cười
'nếu tôi nói với ông thì ông có giải quyết chuyện này êm xuôi hay không?'
'là chuyện gì mới được?' ông chau mày, cứ vòng vo mãi.
'được rồi. Con trai ông một mực muốn phá quán tôi. Dạo này đé* làm ăn được con mẹ gì cả. Ông tính thế nào?'
'lại là chuyện đó?' ông nhướng mày hỏi.
'ừ. Ông tính sao?'
'haiz. Được rồi, tôi sẽ đến công ty hỏi chuyện nó.' Lão Lão đứng dậy, phận làm cha mà bị người khác cứ đến mắng vốn về con mình cho dù là Lão Đại như ông cũng thấy xấu mặt.
'tôi đi cùng'
'được rồi. Đi theo tôi'
_________