Chap 55: Vụng Trộm Nửa Đêm
Sau bao nhiêu ngày xa cách cuối cùng đôi tình nhân trẻ cũng đã được gần cạnh nhau, ôm lấy nhau mà ngủ. Cứ như thế cả hai ôm nhau say giấc, đang ngủ thì điện thoại reo liên tục, không lẽ báo thức? Cô nhớ đâu có cài đâu?
Chòm lấy điện thoại trên bàn cô nheo mắt nhìn lấy quả số lạ, chắc là lộn số rồi, cô tắt rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Điện thoại lại reo lên lần nữa. Nhìn qua Ách Hân vẫn còn ngủ nên cô thở phào ra, vì sợ phá giấc ngủ của nàng, cô bật chế độ im lặng rồi cứ thế ngủ tiếp.
Vừa nhắm mắt thì bị ai đó đánh ở chân, cô mở mắt ra nhìn phát hiện một bóng đen đứng gần, lại còn cầm điện thoại gọi vào mắt mình... Ma ư? Chết rồi sợ quá. Quả này tiêu rồi, nó còn biết sử dụng smartphone nữa kìa.
Ơ khoan đã... !
Trần Thanh nhìn kỹ lại
Bỗng nhiên tim cô đập nhanh không vì sợ ma nữa, vì thứ trước mặt còn đáng sợ hơn... Cả ma !
Đó là Phạm Hồng, cô ta trừng mắt rồi chỉ chỉ ra hướng cửa, cô không biết mình phải làm sao, cũng không muốn gọi Ách Hân dậy, nếu mà đi theo cô ta thì không biết chuyện gì xảy ra đây.
'mau lên.' Phạm Hồng làm khẩu hình miệng, Trần Thanh nuốt nước bọt rồi chậm rãi, từ từ bước xuống giường.
_______
Tại phòng Phạm Hồng...
'cô dám cãi lời tôi sao?' Phạm Hồng ép Trần Thanh vào tường rồi đưa tay bóp lấy miệng cô.
Trần Thanh đẩy cô ta ra, cáu quát
'cô bị điên hả? Nửa đêm gọi tôi để làm gì? Rảnh rỗi quá thì tìm kiếm việc gì làm cho hợp lý đi.'
'suỵt, im lặng nào. Cô muốn Ách Hân gì đó qua đây để chứng kiến cảnh thân mật giữa tôi và cô sao?' Phạm Hồng đi tới
'cái gì mà thân mật. Tránh ra đi' Trần Thanh xua tay múa chân
'mau ngoan ngoãn im lặng đi.' Phạm Hồng giữ chặt hai tay cô lại, chen chân mình vào giữa hai chân Trần Thanh.
Vì trước kia Phạm Hồng có học võ, nên việc mà Trần Thanh muốn chóng cự lại là không thể nào...
'cô... Rốt cuộc là cô muốn gì?'
'tôi đã nói rồi! Tôi muốn cô. Hiểu chưa?'
'tại sao lại là tôi? Bên ngoài còn có bao nhiêu chàng trai cô gái còn hơn tôi rất nhiều, sao không chọn họ?'
'tôi đã nói là cần cô. Bộ không nghe hả?'
Trần Thanh sợ hãi nhìn gương mặt Phạm Hồng hiện tại trông rất ghê rợn
'Tôi... Đã hứa là không làm gì có lỗi với chị ấy... Mà cô lại...' Trần Thanh nói như sắp khóc.
'vậy thì đừng nhớ đến cô ta nữa.' Phạm Hồng đẩy cô lên giường
'cô muốn nằm trên hay dưới đây?'
'Không... không được...' Trần Thanh lắc đầu liên tục
'nếu vậy thì thôi nhé!' Phạm Hồng giữ hai tay cô sang hai bên, rồi hôn lấy cổ
'Đừng mà...'
Nếu như thế này thì cô ta sẽ làm chuyện đó với cô. Cô sẽ giữ trinh tiết này, chỉ có một mình Ách Hân mới được chạm đến chỗ đó thôi. Không được không được...
Trần Thanh cố gắng lật ngược tình thế
'bây giờ muốn ở trên sao nhóc.'
Trần Thanh hôn Phạm Hồng rồi đưa tay vào lớp quần đen, vì đụng chạm đến chỗ nhạy cảm nên Phạm Hồng ưỡng người lên.
'Không phải cô muốn như thế sao?'
'tôi sẽ thoả mãn ý cô, mong cô hãy tha cho tôi.' Trần Thanh đưa tay vào lớp quần còn lại, dùng một ngón tay cọ sát khi nó bắt đầu ẩm ướt.
'nó ướt rồi này!'
'ừm... Cho. Vào đi...'
'nếu không thì sao?'
'xin cô... Cho ngón tay cô vào trong tôi đi!'
'được thôi!' bây giờ lợi thế đã thuộc về cô, cô sẽ ra quyền quyết định tất cả.
Trần Thanh đưa ngón giữa vào, rồi ra vào nhẹ nhàng
'ưm...~'
Một tay còn lại luồng vào bên trong áo của Phạm Hồng, xoa nắn hai quả núi đó, có thể gọi là núi tuyết không??? Chắc là không rồi!
Trần Thanh cởi luôn cái áo trong của Phạm Hồng ra, rồi bóp mạnh lấy.
'ưm... Đau...'
'cô hứa đi'
'sẽ không làm phiền tôi nữa và bỏ đi. Sẽ không gặp nhau nữa...'
'Không... Được...'
'hửm?'
'Aa...~'
Trần Thanh đâm ngón tay vào sâu hơn...
'tôi... Đau...' Phạm Hồng định lấy tay của cô ra thì cô nhắc nhở.
'cô lấy nó ra thì tôi sẽ dừng lại ngay.'
'đừng mà! Tôi xin cô...'
'được rồi! Mau hứa đi.'
'tôi... Hứa...'
'tôi không tin. Lỡ như cô nói dối thì làm sao?'
'Không mà. Tôi... Hứa với cô. Hay là... Tôi sẽ gọi cho ba cô...'
'đưa điện thoại đây' Trần Thanh sực nhớ.
'ở trên... Bàn...'
Trần Thanh rút ngón tay ra rồi đứng dậy, đi đến bàn ở đầu giường lấy cái điện thoại
'mật khẩu.'
'550073'
Mở mật khẩu xong thì Trần Thanh bấm vào danh bạ, bấm vào cái tên "Trác"
'nói đi, bật loa ngoài.'
Phạm Hồng cầm điện thoại... một lúc sau thì mới có người bắt máy.
'alo.'
'ông... Chủ... Xin lỗi vì đã làm phiền, ông có thể cho tôi xin nghỉ việc được không?'
'sao? Nửa đêm cô lại báo cho tôi một tin bất ngờ lắm đấy'
'tôi nói thật đấy...'
'sao cô lại quyết định như vậy? Không phải cô một hai muốn giữ công việc này sao?'
'tôi quyết định lại rồi.'
'được rồi! Tùy cô thôi.'
'dạ, vậy tôi tắt máy. Ông ngủ ngon, xin lỗi đã làm phiền'
'ừm'
'xong rồi!'
'tốt lắm, vậy thì tôi sẽ cho cô lên đỉnh trong đêm nay. Cô phải nhớ kỹ đêm nay nhé!' Trần Thanh hôn Phạm Hồng rồi lại xoa nắn hai bên ngực của cô ta.
Còn tiếp ...
_________
Mấy má thấy sao?
Hấp dẫn ko?
Có mấy má kia nói tui ác vì dừng lại giữa chừng
Bây giờ đọc tiếp đừng có nói tui ác nữa nha. 😈
Ách Hân a... Xin lỗi xin lỗi...