Chap 50: Ách Hân. Chị Đã Đến!
'sao... Sao cô ta lại dám làm vậy với mình chứ!'
'cô ta thật lớn gan mà!'
Trần Thanh ngồi trên giường của phòng y tế mà vò đầu bức tóc khi nghĩ đến chuyện tối qua.
Cô phải nói chuyện lại với ba cô. Chứ nếu vầy hoài chắc chắn cô sẽ làm điều gì đó có lỗi với Ách Hân thôi. Mô Phật... Ý, Amen chứ!
Sao cũng được...
'may là em sốt nhẹ, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi cô bé! Còn ngồi đó lảm nhảm cái gì?' Cô y tá bước vào thấy bạn học sinh đang thơ thẩn ra đó.
'dạ...' Trần Thanh nằm xuống
Đảo mắt xung quanh rồi ngồi bật dậy
'cô gì ơi.'
'chuyện gì em?'
'cô có thể mua giúp em đồ ăn sáng được không? Tự nhiên em đói bụng quá nhưng chân em lại cảm thấy đau, canteen trường xa như vậy. Em sẽ rất cực khổ khi đến đó, cho nên... Cô mua giúp em nhé!'
'được rồi! Nhờ vả người khác mà em không cần lý lẻ như vậy đâu. Vậy nằm đó chờ cô nhé! Cô đi mua cho em'
'dạ, em cám ơn trước ạ!'
Trần Thanh nằm xuống tiếp...
Lại thêm một nữ nhân. Cô ta là y tá của trường thôi có cần xinh như vậy không nhỉ?
Thật may mắn cho ai đó... Cô ta vừa mới đi ra thì lại vào tìm gặp.
'cô ấy đã đi ra ngoài rồi ạ!! Trần Thanh trong tư thế quay mặt vào tường nói chuyện với người ở phía sau.
'ủa. Cheonjang Ba. Em đang nằm đây làm gì vậy?' là Ahn Joon. Thật trùng hợp, nghe thấy giọng người quen cô liền ngồi dậy xoay qua nhìn.
'ủa. Là cô à!'
'cô hỏi ngộ, vào đây nằm để nghỉ ngơi. Không lẽ để đi vệ sinh.'
'em dám phản bác lại lời nói của tôi à?' Ahn Joon nắm hai lỗ tai của Trần Thanh mà xoay
'a a... Đau em, cô ơi...'
Ahn Joon thả ra, liếc mắt nhìn Trần Thanh rồi đi đến ghế ngồi
'cô không có tiết à? Sao lại vào đây chứ?'
'tiết sau. Nhưng hiện giờ chân tôi đang bị đau, không biết có đi đến lớp được không.'
'cho chừa, mang giày cao cả mét đó mà ko bị đau chân mới sợ.'
'Ghét nhất ai cao hơn em.' nói vậy thôi chứ chừa người yêu của em ra nhé.
'vậy em không thích ai cao hơn em à?'
'đúng vậy. Nhưng chỉ ngoại lệ một người thôi' Trần Thanh leo xuống giường, đi đến tủ kính lấy hộp y tế rồi đi tới chỗ của Ahn Joon đang ngồi.
'cô hãy mang giày thấp hơn tý nhé! Có ngày té sấp mặt cho mà xem.'
Trần Thanh ngồi xuống, một chân khụy xuống, rồi đưa tay cởi giày của Ahn Joon ra
'em... không cần đâu, lát nữa cô...'
'cô ngồi im đi. Cô bắt đầu nói nhiều từ khi nào vậy?'
'em dám nói tôi như vậy à?' Ahn Joon gõ lên đầu cô.
'a a... Em đang giúp cô mà, đau chết em' Cô không nhịn nỗi mà xoa lấy chỗ vừa mới bị đánh.
Ahn Joon ngồi yên nhìn Trần Thanh mở chai thuốc đổ ra tay mình, bóp lấy chân của Ahn Joon, làm mọi động tác xoa bóp Trần Thanh cầm chân Ahn Joon bẻ sang trái rồi sang phải, chiêu cuối là ghị mạnh làm Ahn Joon hiện rõ những biểu cảm đau đớn.
'Xong rồi. Cô hoạt động thử xem có đỡ đau hay chưa?' Trần Thanh đứng dậy nhìn Ahn Joon nhúc nhích bàn chân mình.
'tôi đỡ đau rồi, cám ơn em.' Ahn Joon đứng dậy, không còn đau như khi nãy nữa.
'Cô mang giày của em đi. Còn đôi này thì để lại đây' Trần Thanh tháo giày mình ra, trao đổi giày với Ahh Joon
'Không được. Tôi không quen mang những đôi như này!' Ahn Joon nhìn đôi sandal dưới chân mình.
'Không được cái gì. Cô định đi bó chân luôn à! Mang đôi này đi.'
'được rồi. Mặc dù em tốt với tôi như vậy, đừng tưởng bở rằng tôi sẽ cho em điểm cao nhé nhóc.'
'xì... Cô là một người đáng ghét nhất em từng biết! Em sẽ không cần mấy cái điểm đó đâu'
'ừ, vậy thôi. sắp đến tiết của tôi rồi!'
_______
Vừa vào nhà... Trần Thanh bỗng đứng hình, tay cầm balo thì rớt xuống đất. Miệng lắp ba lắp bắp rồi chạy lại ôm chầm lấy con người đang nhìn cô cười.
'chị a... Chị đến đây khi nào vậy? Sao chị biết chỗ này. Lâu lắm rồi em mới được ôm chị. Em nhớ chị quá đi!'
'con nhóc này. Vẫn không bỏ cái tính lóc chóc, tôi định tuần sau mới đến nhưng chỉ là hơi sớm hơn dự tính thôi'
Đúng vậy, Ách Hân định là tuần sau nhưng vì mọi người ở trường đều tổ chức buổi chia tay thật linh đình cho nàng, rồi tặng quà các kiểu. Thật xúc động và bà Ách cũng mau chóng tìm công việc cho nàng ở công ty rất sớm. Chắc là do nôn nóng nên mọi việc suôn sẻ hơn dự định.
'tôi cũng nhớ em lắm...'
'dạo này sống thế nào? Đi học có phá ai không?'
'Không a... Em rất ngoan...'
'tôi khoonhy tin em đâu.'
'chị phải tin em.' Cô phồng má
'được rồi! Có phòng nào dành cho tôi không nhỉ?'
'có một phòng nhưng Phạm Hồng đã ở đó. Hay là chị ở cùng em đi'
'Phạm Hồng? Là ai?' Ách Hân nhíu mày nói. Nhìn vẻ mặt của nàng bây giờ là thể hiện vẻ ghen tuông.
'a, là người giúp việc đó. Kệ cô ta đi, cô ta cũng sắp bị em đuổi rồi!'
'sao lại đuổi?'
'láo cá với em. Không thích cô ta. Nên em đuổi'
'em mới là láo cá, không chừng em chọc phá người ta rồi lại bị trả đũa...'
'chị bênh người ngoài. Em không chơi với chị nữa...'
'Không chơi cùng tôi thì tôi sẽ ta ngoài chơi với người khác. Nghe nói ở đây nam nhân hay nữ nhân gì cũng xinh đẹp cả...' Ách Hân nửa thật nửa đùa, mục đích là để trêu ghẹo đứa nhóc này.
'chị đi luôn đi. Đồ đáng ghét!' Trần Thanh tức giận nhưng thực chất đối với Ách Hân là đáng yêu hơn bao giờ hết, nàng ôm lấy cô rồi hôn lên trán. Một nụ hôn đầy sự thương nhớ.
________
Vừa lòng chưa mấy má!
Đừng ném đá cho chap trước nha.