Chap 24: Mất Ngủ
'Trần Thanh. Con nghỉ ngơi một chút đi, mẹ có đem sữa cho con nè! Cả bánh con thích nữa...' Bà Hy Châu đặt khây đựng lên bàn.
'...' Trần Thanh cứ mãi nhìn vào sách mà không trả lời trả vốn thậm chí là chẳng thèm nhìn bà nữa là...
'được rồi! Không làm phiền con nữa, mẹ đi xuống nhà, nhớ đừng thức khuya quá!' Trần Hy Châu chỉ mong đợi câu trả lời của con gái, nhưng quá mong đợi rồi, đành thôi... Bà quay lưng tiến đến cửa, tay vừa nắm được chốt cửa thì nghe giọng nói phát ra...
'mẹ.'
Bà lập tức quay lại nhìn, Trần Thanh cũng đang nhìn bà.
'Con xin lỗi vì giận mẹ lâu như vậy. Vì con không kịp làm quen với hoàn cảnh bây giờ...'
Trần Hy Châu mỉm cười rồi bước tới chỗ con gái
'Không sao không sao. Mẹ cũng xin lỗi con... Xin lỗi con nhiều lắm, tất cả là lỗi của mẹ thôi!' Trần Hy Châu ôm đầu Trần Thanh vào lòng
'được rồi! Con phải học bài.'
'ừm, vậy con học đi...' Trần Hy Châu quay lưng bỏ đi rồi chợt đứng lại
Quay lại nói 'cám ơn con. Con đã chấp nhận?'
'Không. Con chỉ là muốn kịp thích ứng, chuyện đó tính sau.' Trần Thanh lắc đầu nói
'ừm được rồi! Con không còn giận mẹ là được. Mẹ xuống nhà, nhớ uống sữa đó!'
'dạ'
_________
Trần Hy Châu mở cửa đi vào phòng gặp Lâm An Dư nằm trên giường đọc sách, bà đi lại ôm lấy.
'sao vậy? Nó làm gì em sao?' Lâm An Dư bỏ sách xuống rồi cũng ôm lấy bà
'Không... Nhưng mà...'
'hửm? Chuyện gì?'
'Haha...' bỗng Trần Hy Châu phá lên cười làm Lâm An Dư giật mình .
'sao em lại cười?'
'Không sao cả rồi!'
'hả? Ý em là sao? Nói rõ ra đi!'
' Con bé bỗng xin lỗi em vì đã giận dai nói chung là con bé gần chấp nhận rồi!'
'thật sao?' An Dư to mắt nhìn tỏ vẻ sự bất ngờ.
'thật.'
'haha, vậy tốt quá rồi' Lâm An Dư mừng rỡ ôm chặt lấy bà
'chúng ta có nên ăn mừng không đây?'
'thôi thôi được rồi! Vui thôi đừng vui quá!'
__________
'một'
.
'hai'
.
.
'ba'
.
.
.
'aaa... Sao không ngủ được vậy nè!'
'đã đếm từ 1 đến 100 đã ba lần rồi!'
Trần Thanh vò đầu bức tóc, trời cũng đã khuya... mà cũng bắt đầu mưa lâm râm, lạnh càng thêm lạnh.
Mọi lần chỉ lạnh một chút là cô có thể ngủ ngay trong vòng 5 phút vậy mà...
Chắc là thức đêm thức hôm để ôn thi riết quên cả ngủ là gì rồi.
Không ngủ được vẫn là không ngủ được. Giờ cũng đã 2 giờ sáng rồi còn gì.
'Không được rồi!' Trần Thanh bước xuống giường, cầm theo điện thoại mở đèn flash lên để soi đường...
Cô đi xuống bếp, để lấy thuốc ngủ...
Aa... Chỉ là mất ngủ nên uống thôi
Cô không tự vẫn nữa đâu nha...
Cạch...
Đèn đột nhiên được ai đó mở lên làm cô hết hồn nên viên thuốc từ trên tay cô bị rớt xuống văng đâu mất tiêu...
Đây là viên cuối cùng đó.
'con làm gì vậy?' đó là Hy Châu, đang ngủ thì khát nước nên xuống đã bếp .
Trần Thanh lấy tay tự đập lên trán mình
'thôi xong rồi... Nghỉ ngủ luôn...'
'Không ngủ mà ra đây làm gì?'
Trần Hy Châu thấy cánh cửa của hộp y tế đang mở rồi lại nhìn Trần Thanh
'con...' bà chưa kịp nói thì cô đã vội xen vào để giải thích
'Không nha... Chỉ là ngủ không được nên định uống một viên, và đó là viên cuối cùng...'
Trần Thanh nhún vai rồi đi ra phòng khách.
'và bây giờ là nghỉ ngủ rồi! Mẹ về phòng ngủ đi! Không cần lo. Con sẽ không nghĩ đến việc ngu xuẩn kia nữa đâu.'
Trần Hy Châu đứng nhìn con mình đang nằm ở phòng khách xem tivi, bà đi đến tủ lạnh lấy chai nước suối rồi tắt đèn đi ra phòng khách ngồi cùng con gái.
'sao mẹ không ngủ đi! Ra đây làm gì?' Trần Thanh nhìn bà ngồi xuống rồi lại nhìn sang tivi.
'ngồi cùng con. Con ngủ không được à?'
'ừm. Chắc tại học khuya nhiều '
'biết vậy sao?'
___________
Trần Hy Châu mở mắt ra thì trời cũng đã sáng, nhìn qua kế bên là Trần Thanh đang chơi điện thoại rồi lại nhìn trên người là cái chăn, hèn gì bà lại không cảm thấy lạnh.
'con thức đến sáng luôn sao?' bà Hy Châu ngồi dậy ôm cái chăn vào lòng
'mẹ dậy rồi à? Sao không ngủ tiếp đi, Chỉ mới có 5h30 thôi...' cô vẫn đang chơi game chỉ trả lời bà thôi.
'ừm... Mà con... Mất ngủ bao lâu rồi?'
'mất ngủ hả? Chắc cũng khoảng một tuần.' Trần Thanh nhìn bà rồi nhìn điện thoại tiếp.
'để khoảng sáng tý nữa mẹ đưa con đến bệnh viện khám.'
'Không cần, chỉ là mất ngủ thôi! Uống thuốc và tự điều trị sẽ khỏi.'
'Không được, con phải đến bệnh viện.'