Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Bạch Cẩm Thành và Lạc Viêm Chi liền thoải mái chung sống với nhau. Với sức mạnh của hắn, việc qua lại giữa hai thế giới chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Bé con, dậy đi." Lạc Viêm Chi nhìn người đang nhắm mắt trên giường, nhẹ nhàng lay hắn.
Bây giờ cả hai đang ở thế giới của cậu, sống chung trong căn nhà cậu. Chiếc giường nho nhỏ cho một người nằm nay đã chuyển sang chiếc giường khác lớn hơn.
"Đã 9 giờ rồi đó." Lạc Viêm Chi véo nhẹ khuôn mặt đẹp trai kia, thầm nghĩ nhìn thấy người này ở thế giới hiện đại đúng là điều không tưởng.
Bạch Cẩm Thành trở mình, đột nhiên không nói không rằng kéo Lạc Viêm Chi xuống. Cậu không phòng bị bị hắn lôi mạnh một cái làm cho hết hồn, cả người bất chợt chui vào khoang ngực ấm áp vững chãi.
Lạc Viêm Chi bất đắc dĩ ngẩng đầu, trên môi đột nhiên bị hôn một cái.
"Ngủ thêm một lát nữa." Giọng nói của Bạch Cẩm Thành hơi khàn, cọ vào tai khiến vành tai cậu nóng lên.
"Không được, đã muộn lắm rồi." Lạc Viêm Chi kiến quyết lắc đầu.
Nói xong cậu bèn ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh. Bạch Cẩm Thành ngáp một cái, sau đó bèn theo sau. Đứng cạnh cậu, hắn với lấy tuýp kem đánh răng, nhìn hình ảnh hai người trong gương rồi bắt đầu đánh.
Ở chung mấy ngày, Lạc Viêm Chi đã dạy cho hắn biết mấy thứ cơ bản ở đây. Khả năng học tập của Bạch Cẩm Thành rất tốt, hầu như chỉ cần nhắc qua một lần là nhớ được rồi.
Đánh răng rửa mặt xong, Bạch Cẩm Thành bèn cúi đầu cho Lạc Viêm Chi một nụ hôn chứa mùi thơm bạc hà. Hắn đè cậu lên buồng rửa, đầu lưỡi quét qua mọi ngóc ngách, khiến cho cậu suýt chút nữa đã nhũn chân.
Một tay Bạch Cẩm Thành đặt lên eo cậu xoa nắn, tay còn lại đỡ cho cậu khỏi bị trượt xuống.
"Ưm..." Vừa sáng sớm đã bị khuấy đảo khiến cho Lạc Viêm Chi có hơi khó thở. Cậu nắm chặt lấy áo của hắn, cố gắng điều hoà hô hấp.
Sau khi cảm thấy đã hôn đủ rồi, Bạch Cẩm Thành mới chậm rãi lui ra, chỉ chạm nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đã hơi sưng lên của cậu.
Gương mặt Lạc Viêm Chi ửng hồng, cậu thở dốc, đẩy nhẹ hắn một cái. "Thật là, ăn sáng cái đã."
Bạch Cẩm Thành lại bám lấy cậu không buông, cả hai dùng tư thế như trẻ song sinh dính liền mà đi ra ngoài bếp.
"Ăn mỳ nhé?" Cậu nhìn qua thức ăn còn lại trong tủ lạnh, quay đầu hỏi hắn.
"Được." Bạch Cẩm Thành không có ý kiến.
Hắn ôm lấy eo của cậu, nhìn chằm chằm vẻ mặt chăm chú của Lạc Viêm Chi. Dáng vẻ đảm đang này của cậu không hiểu sao lại toát ra một loại quyến rũ riêng. Chỉ cần nhìn là lại khiến hắn muốn làm.
Lạc Viêm Chi không hề biết suy nghĩ trong lòng của Bạch Cẩm Thành, thoải mái trò chuyện, "Thức ăn cũng không còn nhiều nữa, tí chúng ta cùng đi mua nhé? Dù sao em vẫn chưa ra ngoài lần nào, tiện đây thăm thú một chút."
Thăm thú thế giới mà cậu sinh sống... Bạch Cẩm Thành mỉm cười, cọ cằm lên vai cậu, khẽ khàng đáp, "Được."
Hai người đang chìm đắm vào thế giới của mình thì bất chợt ngoài cửa vang lên âm thanh.
"Em ra mở cửa đi." Lạc Viêm Chi nói với hắn.
Bạch Cẩm Thành gật đầu, đi ra ngoài xem mới sáng sớm mà ai đã làm phiền đến không gian riêng của hai người.
Ứng Mộc hồi hộp đứng trước cửa nhà của Lạc Viêm Chi, âm thầm sắp xếp suy nghĩ trong đầu. Lát nữa nếu như cậu bước ra thì sẽ nói cái gì đây, hay nên bắt đầu nói cái gì trước?
Thế nhưng trái với suy nghĩ của anh chàng, người mở cửa ra không phải Lạc Viêm Chi mà là một người đàn ông cao to điển trai. Ứng Mộc sững người lại, nhíu mày nhìn chằm chằm người này.
Không lẽ mình nhầm nhà sao?
"Đúng số nhà rồi mà nhỉ?" Ứng Mộc lẩm bẩm.
"Anh là ai? Tới đây làm gì?" Bạch Cẩm Thành nhíu mày nhìn anh chàng trước mặt.
Bị khí thế của Bạch Cẩm Thành doạ, Ứng Mộc hơi lắp bắp, "Tôi... Tôi tưởng đây là nhà của anh Lạc."
"Ai thế?" Lạc Viêm Chi thấy Bạch Cẩm Thành hơi lâu, vậy nên bèn đi ra bên ngoài xem thử.
Nhìn thấy người tới là ai, cậu hơi sửng sốt, "Ứng Mộc? Anh tới đây có việc gì thế?"
"À tôi nghe nói cậu xin nghỉ vài ngày, tưởng anh bị cảm nên tới thăm." Thấy được Lạc Viêm Chi, Ứng Mộc bèn thở phào.
"Tôi có chút việc riêng nên xin nghỉ thôi, anh vào nhà đi." Lạc Viêm Chi mỉm cười, lách người sang một bên.
Bạch Cẩm Thành quan sát hai người bọn họ nãy giờ, ánh mắt nheo lại nguy hiểm. Cậu vô tư không biết chuyện gì, đi rót nước mời khách.
"Ngại quá, để cậu đến tận đây." Cậu mỉm cười lịch sự.
Ứng Mộc lập tức xua tay. "Không đâu, là tự tôi muốn tới thôi."
Bạch Cẩm Thành nhướn mày, tới gần Lạc Viêm Chi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu. Bàn tay tựa như vô tình mà vòng lên eo cậu, hành động đầy ý muốn chiếm hữu.
"Đây là...?" Ứng Mộc nhìn hành động này, nhíu mày dò hỏi.
Lạc Viêm Chi suy nghĩ nhanh, lập tức đáp một thân phận, "Người thân của tôi."
"À vậy sao." Tuy rằng cảm thấy lời nói này đầy lỗ hổng, thế nhưng Ứng Mộc không tiện hỏi thêm.
"Thức ăn được rồi đấy, em vào ăn trước đi." Cảm thấy anh chàng kia còn định nói gì đó, năm lần bảy lượt cứ liếc nhìn Bạch Cẩm Thành, thế là cậu bèn đẩy hắn vào phòng bếp.
Hắn nhíu mày, có điều không phản bác, hắn cũng muốn xem người này tính làm gì.
Chờ cho Bạch Cẩm Thành khuất dáng, Ứng Mộc mới thả lỏng hơn. Trực giác mách bảo anh rằng người ban nãy với Lạc Viêm Chi có mối quan hệ không đơn giản. Chỉ là không đơn giản tới mức nào thì anh không dám chắc.
"Bao giờ cậu đi làm lại vậy?" Ứng Mộc nhìn Lạc Viêm Chi.
Ánh mắt của anh chàng khiến Lạc Viêm Chi cảm thấy hơi quái lạ, cậu đáp, "Chắc là hết tuần này."
"Vậy sao. Cuối tuần này người trong tổ tổ chức ăn uống, cậu có muốn tới không?"
"Anh biết tôi sẽ không đi mà." Lạc Viêm Chi cười trừ lắc đầu.
"Tại sao cậu luôn từ chối vậy?" Ứng Mộc thất vọng.
"Xin lỗi." Cậu chỉ biết nói vậy.
Vốn tính cách Lạc Viêm Chi đã như thế, vậy nên có muốn cũng rất khó để thay đổi. Hơn nữa cuối tuần này cậu còn tính cùng Bạch Cẩm Thành đi chơi một chuyến.
Thấy Lạc Viêm Chi như vậy, Ứng Mộc còn muốn nói thêm. Có điều ngay khi anh chàng định cất lời thì bên trong bếp vọng ra tiếng kêu của Bạch Cẩm Thành.
"Anh, vào đây một chút."
"Chuyện gì thế?" Lạc Viêm Chi xin lỗi Ứng Mộc một câu rồi đi vào bên trong.
Không biết hai người bọn họ làm chuyện gì, chỉ thấy thỉnh thoảng lại vọng ra vài âm thanh nho nhỏ khó xác định. Khoảng năm phút sau Lạc Viêm Chi mới chịu quay lại.
Gương mặt cậu trở nên hồng hào khác thường, Ứng Mộc còn định hỏi cậu có bị làm sao không thì ánh mắt chợt lia tới cổ của cậu. Trên cần cổ trắng nõn ban nãy bất chợt có thêm vào chấm đỏ khó nói, hơn nữa còn ở vị trí dễ nhìn thấy nhất.
Đến đây thì anh đã hiểu tại sao ánh mắt của người đàn ông kia nhìn anh thù địch như vậy. Sắc mặt Ứng Mộc tái nhợt, cắn răng đứng dậy, cười nhạt nói với Lạc Viêm Chi.
"Vậy thôi, tôi xin phép về trước."
"Ơ vừa tới đã về rồi sao?" Lạc Viêm Chi không hiểu mô tê gì, chỉ kinh ngạc nhìn Ứng Mộc chạy đi mất hút.
Lạc Viêm Chi nhíu mày, nhún vai quay đầu lại, tiếp đó cả cơ thể liền rơi vào cái ôm ấm áp.
Âm thanh Bạch Cẩm Thành vang lên tràn đầy vị chua, "Người cũng đã đi rồi, anh lưu luyến cái gì?"
Đến đây mà cậu còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đúng là đồ ngốc. Lạc Viêm Chi bật cười nhéo má hắn, "Gì đây? Em ghen sao?"
"Đúng vậy." Hắn thản nhiên thừa nhận.
"Chỉ là đồng nghiệp mà thôi, đừng ghen lung tung." Cậu cười cười.
"Nhưng anh ta có ý khác với anh." Bạch Cẩm Thành nhướn mày, mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ giờ sai.
"Đừng đoán mò." Lạc Viêm Chi lắc đầu, cười hôn nhẹ lên môi hắn một cái, "Bồi thường được rồi chứ?"
Bạch Cẩm Thành được dỗ ngọt còn làm kiêu, không chấp nhận. "Vẫn chưa đủ."
"Vậy em muốn thế nào?" Cậu buồn cười trước sự trẻ con đột ngột này của hắn.
Đột nhiên Bạch Cẩm Thành dùng sức bế bổng cậu lên, đi về phía phòng ngủ. Lạc Viêm Chi giật mình vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn để ổn định lại cơ thể.
"Em làm gì thế?"
Hắn nhếch môi. "Tất nhiên là nhận quà bồi thường."