Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt của Lạc Viêm Chi, hắn vừa nói xong thì lập tức hành động.

"Hả?" Lạc Viêm Chi ngơ ngác há miệng, sau đó trên môi bị bịt kín lại, truyền tới cảm giác mềm mại ấm nóng.

Gương mặt của Bạch Cẩm Thành sát lại gần cậu, đôi mắt hắn mở ra nhìn cậu một cách chăm chú, đầu lưỡi từ từ chen vào khuấy đảo.

Bởi vì Lạc Viêm Chi đang ngơ ngác, thế nên hắn không tốn chút công sức nào mà cuốn lấy đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mút lấy. Hương vị vẫn ngọt ngào như thế, nhưng vì hiện tại làm trong trạng thái tỉnh táo nên có phần sống động hơn rất nhiều.

Bạch Cẩm Thành thoả mãn siết chặt lấy eo của cậu, hai đôi môi dính sát vào nhau không có một khe hở.

Sau khi đôi môi bị hắn cắn nhẹ một cái, Lạc Viêm Chi mới từ từ tỉnh táo lại. Cậu khiếp sợ, lập tức lấy hai tay đẩy mạnh người ra.

"Em làm cái gì vậy?!!!" Lạc Viêm Chi quát lên, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc sợ hãi không thể diễn tả nổi.

Bạch Cẩm Thành bị đẩy lùi mấy bước, trên khoé môi còn vương một sợi chỉ, mà khoé môi của Lạc Viêm Chi cũng như vậy.

"Em có biết mình đang làm cái gì không!" Cậu tức giận, xen lẫn trong đó còn có hoang mang.

Bọn họ vừa làm cái gì vậy cơ chứ! Anh em hôn nhau, trên đời này còn có chuyện gì nghịch lý tới vậy hay không.

"Tất nhiên là biết." Hắn đứng thẳng người, tiến gần tới cậu.

Gương mặt Lạc Viêm Chi đang bừng bừng tức giận, khoé môi hơi sưng lên càng khiến cậu trở nên mê người. Hắn cúi đầu, lại nhanh chóng hôn lên môi cậu cái nữa.

Lần này Lạc Viêm Chi đã phòng bị, lập tức vung tay đánh mạnh lên bụng hắn. Sức lực của cậu không hề nhỏ, khiến cho Bạch Cẩm Thành phải lùi lại vài bước, khom người ôm lấy bụng. Nhẫn tâm đánh hắn như vậy, xem ra lần này cậu tức giận thật rồi.

"Em... Em..." Giọng Lạc Viêm Chi run rẩy, nhìn hắn mà trong lòng đau đớn. Cuối cùng cậu nhắm mắt, thở hắt mà nói, "Đừng đùa như vậy nữa."

"Em không đùa." Hắn nhẫn tâm phá vỡ bậc thang mà cậu đưa ra, gương mặt nặng nề nghiêm túc. "Chuyện này có thể đùa được sao?"

"Em đang nhầm tưởng thôi." Cậu lắc đầu phủ nhận.

"Chưa bao giờ lầm tưởng, em yêu anh, em yêu anh từ lâu rồi." Bạch Cẩm Thành thẳng thắn bộc bạch khiến trái tim cậu run lên.

Có điều cậu vẫn cố chấp lắc đầu. "Là do chúng ta ở bên nhau quá lâu nên em nhầm tưởng thôi."

"Vậy sao?" Hắn cười khẩy. "Có thể nhầm tưởng tới mức chỉ cần nhìn anh là muốn đè anh ư?"

"Em!" Cậu tức giận nhìn hắn.

"Lúc nào cũng muốn hôn anh, muốn thân cận với anh. Hơn nữa nhìn anh bây giờ, em lại càng muốn đè anh xuống mà làm đến mức khiến anh khóc thút thít. Như vậy là nhầm tưởng sao?" Bạch Cẩm Thành nhìn cậu, nói rõ ràng rành mạch từng câu. "Lạc Viêm Chi, anh cũng lờ mờ nhận ra rồi, chỉ là anh không dám thừa nhận mà thôi."

"Anh cũng yêu em mà, đúng không?" Trong mắt hắn tràn đầy nhu tình, là ánh mắt chỉ dành cho người mà mình yêu. Tình cảm trong mắt kia rõ ràng đến nỗi mà dù cậu có cố giả vờ đến mấy cũng không thể không nhìn ra.

Bị những lời nói thẳng thắn kia làm cho vừa xấu hổ lại vừa tức giận, Lạc Viêm Chi nhìn người trước mặt mình không ngừng nói lời yêu thương, cảm xúc ngổn ngang.

Cậu tự cân nhắc trong đầu, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì mà lại khiến cho Bạch Cẩm Thành mang suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế này. Là do cậu tự dưng xen vào cốt truyện nên xu hướng tính dục của hắn cũng bị biến đổi luôn sao?

Vậy cho nên không phải Bạch Cẩm Thành chưa thu được nữ chủ về bên mình mà là do hắn hoàn toàn không có hứng thú. Từ cơ thể cho tới trái tim, toàn bộ đều không hề muốn.

Lạc Viêm Chi mím môi nhìn Bạch Cẩm Thành, từ ngày cậu nhặt nuôi được hắn, hình như đã làm lệch hết quỹ đạo ban đầu rồi. Nếu như không có cậu, phải chăng bây giờ Bạch Cẩm Thành sẽ đi một con đường khác tốt hơn?

Không ngừng đổ lỗi cho bản thân, Lạc Viêm Chi thở dài một hơi, cuối cùng chỉ có thể nói, "Chúng ta cần bình tĩnh lại một chút."

Nói xong cậu liền mở cửa đi ra bên ngoài.

Nhìn bóng lưng của cậu khuất sau cánh cửa, Bạch Cẩm Thành ngã người lấy tay che lại hai mắt. Kết quả này vẫn còn tốt so với dự tính ban đầu của hắn, Lạc Viêm Chi chỉ đánh hắn vài cái chứ chưa tới mức muốn đoạn tuyệt quan hệ. Chỉ cần như vậy là đủ, hắn sẽ chậm rãi khiến cho cậu suy nghĩ thoáng ra.

Nhớ lại biểu cảm trên mặt Lạc Viêm Chi khi bị mình hôn, hắn liếm liếm khoé môi. Rõ ràng cậu cũng thích hắn, thế mà lại không muốn thừa nhận thứ tình cảm này.

***

Lạc Viêm Chi đi ra bên ngoài, cậu không quen đường đi ở đây nên chỉ loanh quanh ở một vài chỗ, cuối cùng lại đến bên một bờ hồ hoang vắng yên tĩnh. Bây giờ tâm trạng của cậu đang rất rối, thử hỏi sao không rối cho được khi được em trai của mình tỏ tình.

Nuôi Bạch Cẩm Thành lâu tới vậy, thế mà cậu lại không đoán được tâm tư của hắn. Hắn đã nảy sinh cảm giác này từ lúc nào, tại sao một chút cậu cũng không phát hiện ra được?

À không, có lẽ cậu như hắn nói, lờ mờ đoán ra, thế nhưng lại cứ khăng khăng mà giả vờ không biết, chỉ xem như đó là tình cảm thân thiết của hai anh em mà thôi. Bởi vì Bạch Cẩm Thành thiếu cảm giác an toàn trầm trọng, nên mới ỷ lại người đã nuôi dưỡng hắn từ lâu.

Nhưng ánh mắt ấy lại không phải giả, Lạc Viêm Chi biết chứ, bởi vì những cô gái từng tỏ tình với cậu đều nhìn cậu bằng ánh mắt này. Không, của Bạch Cẩm Thành lại càng sâu đậm hơn, cứ như trong thế giới của hắn chỉ có thể chứa được một người mà thôi. Và người đó vừa vặn lại là cậu.

Lạc Viêm Chi thở hắt muộn phiền, "Bé con nhà mình, tại sao lại như vậy, bắt đầu từ bao giờ?"

Nhìn bóng người dưới mặt hồ không rõ biểu cảm, cậu lại càng sầu muộn.

Bạch Cẩm Thành nói cậu cũng thích hắn, thế nhưng chính cậu bây giờ lại không phân rõ được cảm xúc thật của mình. Sinh ra trong một môi trường khuyết thiếu tình cảm, thế nên chính cậu cũng không biết thích này là như thế nào nữa.

"Không ngủ được sao?" Đột nhiên có một giọng nói vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.

Lạc Viêm Chi quay đầu lại nhìn, hoá ra là Lạc An. Chẳng biết hắn ta đã đứng đó được bao lâu rồi.

"Chẳng phải anh cũng vậy sao?" Cậu không trả lời mà hỏi lại.

"Đêm nay hưng phấn, ngủ không được." Lạc An cười, thuận miệng bịa một lý do.

Lạc An đi lại đứng bên cạnh Lạc Viêm Chi, cúi đầu nhìn gợn sóng lăn tăn. "Không thấy em trai cậu đâu nhỉ, bình thường thấy dính nhau như vậy mà."

Nghe vậy cậu cười khổ, quả nhiên, người ngoài cũng để ý.

Nom điệu bộ của Lạc Viêm Chi, hắn ta biết cậu không muốn nói, thế nên thoải mái chuyển hướng. "Vậy sao đêm hôm khuy khoắt lại chạy ra đây, nhìn mặt cậu chắc là có tâm sự."

"Ừm." Lạc Viêm Chi nhỏ giọng đáp một tiếng.

"Chuyện gì vậy, nếu tiện thì cứ nói với ta." Lạc An nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cậu.

Nghe thấy thế, Lạc Viêm Chi có hơi do dự không biết có nên nói ra hay không. Giữ mãi trong lòng cũng chỉ khiến cho cậu cảm thấy bị tắc nghẽn mà thôi. Nhưng mà... Quen Lạc An này chưa được bao lâu, cậu vẫn không biết người này có phải đối tượng thích hợp để tâm sự hay không nữa.

Thấy biểu tình trên mặt của Lạc Viêm Chi cứ xoắn xuýt mãi không thôi, Lạc An liền nói thêm. "Đằng nào ngày mai hai người cũng sẽ rời đi, xem như đây là lần tâm sự cuối cùng, cậu cứ thoải mái nói đi."

"Tôi..." Lạc Viêm Chi nhíu mày, dù sao đây cũng không phải chuyện gì hay ho cho lắm.

Lạc An khích lệ nhìn cậu, gương mặt hắn ta đổi lại nên tạo cảm giác hơi kỳ lạ.

"Nếu có người bày tỏ tình cảm với anh, anh sẽ làm gì?" Nghĩ hồi lâu, cậu liền hỏi.

"Ta á?" Lạc An ngạc nhiên, không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy, thế nhưng trong đầu đột nhiên liên tưởng tới cảnh Bạch Cẩm Thành và Lạc Viêm Chi ở cạnh nhau.

"Nếu là ta thì đầu tiên sẽ cân nhắc xem bản thân có thích người đó hay không, nếu thích thì tất nhiên sẽ đồng ý. Còn nếu như không thì cứ từ chối thẳng, tránh lòng vòng khiến người kia hiểu nhầm." Hắn ta nhún vai.

"Vậy sao." Lạc Viêm Chi nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Thật ra, nếu chưa xác định được rõ ràng tình cảm của bản thân thì đừng vội quyết định, nếu không sẽ hối hận đó." Lạc An nhìn cậu, biểu cảm kia thật sự quá mâu thuẫn mà chính cậu cũng không nhận ra.

"Tôi..."

Lạc Viêm Chi há miệng định nói, thế nhưng cuối cùng lại không biết phải nói gì cả.

"Thế cậu có thích người đó hay không?" Lạc An hỏi cậu.

Đây là vấn đề cậu tự hỏi nãy giờ, Lạc Viêm Chi lắc đầu. "Tôi không biết nữa."

"Tình cảm sao lại không biết chứ? Vậy cậu thử tưởng tượng xem ở bên người kia có cảm giác như thế nào, có hồi hộp hay không?"

Lạc Viêm Chi mím môi không đáp lời, nghe hắn nhắc cậu mới để ý, hình như dạo gần đây bản thân hay bị như vậy.

Lạc An tiếp tục thao thao bất tuyệt, cứ như người đã trải qua cả trăm mối tình vậy.

"Nếu người kia dịu dàng ân cần với một người khác thì cậu có thấy khó chịu hay không? Hay thỉnh thoảng sẽ ngơ ra mà ngắm nhìn người đó? Đó đều là biểu hiện của việc thích người nào đó."

Lạc Viêm Chi vừa nghe vừa cúi gằm mặt xuống, càng nghe hắn ta nói thì đầu cậu lại càng rối như tơ vò. Cậu là thẳng, cậu có thể khẳng định như vậy bởi vì từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác với người nam nào.

Vốn ban đầu gu của cậu cũng là một em gái đang yêu biết làm nũng, thế nên cậu không thể nào là gay được.

Nhưng với Bạch Cẩm Thành, Lạc Viêm Chi khó có thể xác nhận nổi cảm giác của mình là gì. Bởi vì giữa hai người bọn họ còn bị ràng buộc bởi một tầng anh em.

Không chỉ Bạch Cẩm Thành mà Lạc Viêm Chi cũng ở chung với hắn lâu rồi, thế nên có những tình cảm không phải dễ dàng để phân biệt được.

"Thôi, tự cậu suy nghĩ cho kỹ đi, sau này đừng khiến bản thân phải cảm thấy hối hận là được."

Lạc An nhìn cậu, cảm thấy bản thân đã nói đủ rồi, nếu như nói thêm nữa có lẽ Lạc Viêm Chi sẽ loạn lên mất, thế nên liền đứng dậy để cho cậu ở một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play