Chàng trai rũ mắt đứng đấy, không biết đang nghĩ gì.

“Đi nhanh đi, anh Trì, tôi có cách liên hệ với Lận Đồng.” Lương Miểu ba bước lao xuống cầu thang, đồng thời lấy điện thoại trong túi ra.

Lúc này vẻ mặt của Liêu Dư Trì mới có chút gợn sóng, “Sao cậu quen biết cậu ấy?”

“Tôi, tôi đã từng là hàng xóm của cậu ấy hồi tiểu học, nhưng mà cũng không thân lắm, tại vì mẹ của cậu ấy không cho cậu ấy ra ngoài chơi.” Sắc mặt Lương Miểu có chút tiếc nuối.

“Nói vậy thì Lận Đồng cũng rất đáng thương nhỉ?”

Trong lúc nói, cậu ta cũng tìm thấy WeChat của Lận Đồng, mở khung trò chuyện ra, cạch cạch gõ một dọc ký tự rồi đưa cho Liêu Dư Trì xem.

“Tôi đến nhà cậu ấy lấy nha?”

Liêu Dư Trì nhận điện thoại, ngón tay nhúc nhích, xóa sạch tất cả.

Cậu tiện tay ấn vào vòng bạn bè của Lận Đồng, có ảnh tự chụp, có đồ ăn ngon, còn cả chia sẻ âm nhạc.

Bài đăng mới nhất là vào hôm qua.

Trên ảnh chụp là một tuyển thủ của chương trình tìm kiếm tài năng nào đó gần đây, mái tóc của chàng trai trong ảnh hơi xoăn, làn da trắng nõn, đang làm động tác đáng yêu với ống kính.

Ngay cả với một người không quan tâm đến giới giải trí như Liêu Dư Trì cũng đã nghe tới người này.

Bởi vì, mẹ của cậu ngày nào cũng lấy điện thoại của cậu bình chọn cho anh ta……

Lận Đồng đăng một hàng dài “A a a a a" và dòng tâm trạng: Bảo bối của tôi thật là đẹp, thích chó con quá!

Lương Miểu cũng chụm đầu vào, “Sao mặt cậu như sắp sửa làm thịt ai vậy, có gửi tin nhắn chưa đó?”

Liêu Dư Trì nhanh chóng ấn quay lại, “Không phải cậu còn muốn học phụ đạo à, vì để không mất thời gian của cậu nên tôi sẽ tự đi lấy.”

Lương Miểu giương miệng, chậm nửa nhịp nhấc mắt kính. Anh trai này từ khi nào thì biết quan tâm người khác thế?

“Cậu giúp tôi hẹn thời gian với cậu ấy, chỗ nào cũng được, tôi đi lấy.” Liêu Dư Trì trả máy cho Lương Miểu.

Lương Miểu thành thật vốn không biết ý đồ của cậu, gật đầu rồi soạn một tin nhắn khác và ấn gửi.

Lúc này Lận Đồng và Giang Nguyên chưa đi xa lắm, hai người còn đang ở trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố để tránh nóng.

Lận Đồng gửi địa chỉ của mình qua, Liêu Dư Trì liền duỗi chân bước đi, Lương Miểu thở hồng hộc chạy đuổi theo.

Nửa phút sau, hai người đi vào một cái ngõ cụt.

Lương Miểu: “……”

“Cậu biết đường à?”

“Không biết.” Liêu Dư Trì thản nhiên đáp, không hề thấy hổ thẹn khi dắt sai người ta.

“Vậy cậu đi nhanh thế làm gì?” Lương Miểu sắp sửa bực chết rồi.

Ngày hè nóng như vầy, đi vài bước thì người đã ướt như tắm. Cậu ta đi thêm một bước cũng đã thấy mệt.

Liêu Dư Trì biết nghe lời quay về, Lương Miểu nhanh chân chặn cậu lại, mở bản đồ ra.

Một tên mù đường còn có thể đi một cách tự tin như vậy, còn kéo bạn mình xuống mương theo, quả thật Liêu Dư Trì là người đầu tiên cậu ta từng thấy.

Nửa giờ sau, dưới sự chỉ dẫn của bản đồ thiếu đạo đức kia, hai người rốt cuộc cũng ở trung tâm thương mại.

Linh hồn của trạch nam Lương Miểu sắp tan biến đến nơi rồi, “Tôi đang làm gì thế này, thà ở trong phòng có điều hòa làm hai bộ đề còn hơn.”

Không ai đáp lời.

Lương Miểu ngoái đầu, phát hiện Liêu Dư Trì nãy giờ đi như bay giờ lại đang đứng trước cánh cửa thủy tinh ngoài trung tâm.

Hình như cảm nhận được tầm mắt của cậu ta, chàng trai bước nhanh đến.

“Có phải cậu vừa mới soi gương không?” Lương Miểu khó tin hỏi.

“Không có.” Liêu Dư Trì bình tĩnh trả lời.

Khi vào thang máy, Lương Miểu nhìn xung quanh tìm người, Liêu Dư Trì lại đột nhiên nhảy ra một câu: “Chó con là gì?”

“Hả?” Lương Miểu xém chút nữa đã không bước vào được.

“Chắc là chó vừa mới được sinh ra đúng chứ.” Cậu ta nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp, “Tại vì muốn uống sữa nên gọi là chó con.”

“Ồ.” Liêu Dư Trì mở công cụ tìm kiếm.

[Chó con, từ mạng, thường để chỉ những thiếu niên nhỏ tuổi, bám người và đáng yêu như ánh mặt trời.]

[Nhân vật đại diện: Thúc Hạo Ngôn của chương trình tìm kiếm tài năng]

Lúc này, cặp mày của Liêu Dư Trì càng nhíu chặt thêm.

Lận Đồng gửi địa điểm là một tiệm trà sữa. Hai người vừa vào liền nhận được ánh mắt không quá thân thiện.

Giang Nguyên từ trên xuống dưới đánh giá người được mệnh danh là “đẹp trai nhất trường Trung học phụ thuộc”, cũng thường thôi mà, con gái bây giờ thật đúng là không có mắt nhìn, loại gà luộc này thì có gì mà đáng để thích.

Nhóm người đơn giản tự giới thiệu một chút, Lận Đồng đưa trả áo cho Liêu Dư Trì, còn đúng lúc đẩy qua một ly sữa lạnh băng.

“Đây là cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi hồi sáng.”

Giang Nguyên lạnh lùng xít một tiếng, “Dùng tiền của tôi để trả nợ cho cậu, đúng là không biết xấu hổ mà.”

Dưới bàn, Lận Đồng hung hăng dậm chân cậu ta một cái.

Nhưng khi thu chân lại, dây giày của cô lại mắc vào vật trang trí bên cạnh.

Sau khi nhận lại đồ, Lương Miểu vội vã trở về học bù, Giang Nguyên và Lận Đồng cũng định về nhà.

Đám người lần lượt đứng dậy, Lận Đồng cũng thế.

Nhưng dây giày của cô lại kẹt vào đồ trang trí, không phòng bị mà vấp một cái, cả người đụng vào ghế, đang sắp phải ngã nhào xuống đất.

Giang Nguyên hàng năm huấn luyện mấy tư thế xuất phát, tốc độ phản ứng không phải nhanh bình thường, cậu ta lập tức nghiêng sang bên cạnh. A ha, với không tới!

Lận Đồng cả người hướng ra phía trước, Liêu Dư Trì quay đầu lại, theo bản năng lùi lại một bước đỡ lấy cô.

Nhưng vẫn không kịp.

Cả đám nghẹn họng trợn mắt nhìn, đầu gối Lận Đồng "cốp" một tiếng chạm đất, Liêu Dư Trì gần đó cũng bị kéo theo.

Lận Đồng giơ tay đỡ lại, quần thể thao của cậu đã bị kéo đến giới hạn, "rẹt" một tiếng bị rách đi một đường, theo quán tính, lưng quần của Liêu Dư Trì bị kéo xuống tới hông.

Trong lòng Lận Đồng có một vạn con thảo nê mã vụt qua.

Tôi là ai? Tôi đang đâu? Tôi đang làm gì a a a!

Cô từ khe hở ngón tay trông thấy quần lót người trước mặt bị lộ ra một đoạn.

Ý nghĩ thứ nhất là: May mà mông cậu ấy đủ cong nên quần mới không bị kéo hết xuống!

Nếu không cô có tự sát tạ tội cũng không đủ!

Giang Nguyên bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, “mẹ nó” vài tiếng, âm lượng to lớn thu hút vô số ánh nhìn.

Liêu Dư Trì rũ mắt, nhanh chóng dùng áo đồng phục quấn lại bên hông.

Cả người Lương Miểu đều choáng váng, cậu ta nhanh chân chạy đến trước mặt Liêu Dư Trì.

“Mau mau, tôi giúp cậu che lại, mau mặc quần vào đi!”

Lận Đồng chậm chạp đứng dậy, cô bịt tai trộm chuông bụm mặt lại, dịch từng bước nhỏ đi đến xin lỗi Liêu Dư Trì.

Thiếu niên ngước mắt lên nhìn cô một cái, sau cổ Lận Đồng như có gió lạnh thổi qua.

Nhưng mưa rền gió dữ trong tưởng tượng cũng không xảy đến.

Ánh mắt Liêu Dư Trì có thể gọi là ấm ức vô cùng, đầu tiên cậu bình tĩnh hỏi Lương Miểu: “Không phải gia sư nhà cậu còn đang chờ à? Mau trở về đi, tôi không có gì đâu.”

Chờ khi Lương Miểu lưu luyến từng bước rời đi, Liêu Dư Trì mới chậm rãi ngồi xuống ghế lại.

Lận Đồng nuốt một cái thật mạnh, bơm gan đi đến trước mặt cậu.

“Quần của tôi rách rồi.”

Lận Đồng căng da đầu, “Tôi biết.”

Giang Nguyên vuốt lông hổ, vỗ vỗ bả vai Liêu Dư Trì, “Đàn ông chân chính không sợ lộ thiên.”

Liêu Dư Trì: “……”

Lận Đồng hất tay cậu ta qua một bên, cúi đầu hết mức, vẻ mặt muốn bao nhiêu chân thành tha thiết thì có bấy nhiêu.

“Thật sự rất xin lỗi cậu, cậu nói tôi phải làm gì cho cậu đi.”

“Chưa có ai từng thấy……”

Liêu Dư Trì mới nói một nửa đã bị Lận Đồng chặn lại: “Tôi thề là chưa thấy gì cả, cậu vẫn còn trong sạch.”

“Đúng thế đúng thế, thấy cái mông cũng không sao đâu.” Giang Nguyên bổ sung.

Lận Đồng giờ chỉ muốn bịt miệng cậu ta lại.

“Nếu không như vầy được chứ, không phải ở đây là trung tâm thương mại à, tôi làm rách quần của cậu rồi, cũng nên trả lại cho cậu một cái mới phải không, cậu cứ chọn đi, tôi sẽ thanh toán, được chứ?” Lận Đồng cẩn thận đề nghị.

Đôi mắt lúc này của Liêu Dư Trì y chang như Thái Nhật Thiên* khi bị cô dẫm trúng lúc xuống cầu thang ở nhà vậy, Lận Đồng hận không thể bóp chết chính mình.

*(Thái Nhật Thiên: giống chó thường xuyên động dục ở mọi nơi…)

Ông trời ơi, anh trai này trông thì có vẻ rất cool ngầu, ra lại là một cái bánh trôi!

—— là loại nấu chín là sẽ nhừ luôn á.

-

Cách ăn mặc của Liêu Dư Trì rất kì lạ, trung tâm thương mại người đến người đi, thỉnh thoảng sẽ có vài người tò mò đưa mắt đánh giá.

Chỉ cần ai đó đụng trúng mắt cậu thì đều sẽ bị cậu cứng rắn đáp trả.

Chỉ có Lận Đồng là khác, mỗi khi cô lén nhìn về thiếu niên đằng sau thì đều sẽ chỉ thấy môi đôi mắt rưng rưng nước mắt.

Trời cao ơi, đất rộng ơi, biến cậu ấy về bình thường có được không!

Lận Đồng kêu rên trong lòng.

Cô chưa từng mua quần cho người khác phái, nhưng Liêu Dư Trì mặt không đổi sắc đi theo sau cô, cũng không đưa ra ý kiến gì. Lận Đồng chỉ có thể cắn răng tìm nhân viên hỗ trợ.

Cô nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, đưa hết ba cái quần mà cửa hàng đề cử đến trước mặt Liêu Dư Trì, “Cậu đi thử đi, cái nào vừa nhất thì mua cái đó.”

Nhìn cậu đi vào phòng thử đồ, Lận Đồng mới thở phào một hơi.

Giang Nguyên đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết mọi chuyện, Lận Đồng vừa nhìn sang, cậu ta liền giơ ngón cái ra “quá trâu”.

Từng chữ như lưỡi dao chính xác cắm thẳng vào lòng.

Lận Đồng như trốn tránh mà đi qua hàng quần áo nữ, cô đã từng đến cửa hàng này vài lần nên cửa hàng trưởng còn nhớ rõ cô.

Cô ấy nhiệt tình đưa một cái váy chiffon dài cho Lận Đồng, “Em gái, có muốn thử không, đây là hàng mới nhất của cửa hàng chúng tôi đó!”

Lận Đồng phất tay, lực chú ý của cô vốn không đặt ở đây.

Nhưng lòng nhiệt tình của cửa hàng trưởng hôm nay chỉ hơn chứ không kém thời tiết ngoài kia, thậm chí dùng ra đòn sát thủ —— Thúc Hạo Ngôn.

“Nữ chính trong MV của em trai Tiểu Ngôn mặc quần áo của cửa hàng chúng tôi đấy.”

Được, Lận Đồng một giây là khuất phục.

Cô ôm quần áo đến phòng thử ở góc, tay đẩy một cái thì cửa đã dễ dàng mở ra.

Nhưng cô còn chưa kịp ló đầu vào thì đã hét lên.

Liêu Dư Trì vươn tay ra, “Cậu đừng kêu mà, tôi còn chưa mặc quần đâu!”

Tiếng giày cao gót vang lên bên tai, Liêu Dư Trì túm cả người Lận Đồng vào.

Lận Đồng tuyệt vọng úp mặt vào tường, “Không đúng, cậu mặc quần mà còn kéo tôi vào làm gì?”

Liêu Dư Trì rất vô tội, “Tôi nghe thấy có người đến nên vô thức làm ra, hay là giờ cậu ra ngoài lại đi?”

Lận Đồng suy đi tính lại, nhưng tiếng bước chân của người đó hình như vẫn còn ở ngoài, nếu giờ mà cô lộ mặt ra thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.

Sau lưng truyền đến tiếng quần áo đã mặc xong, Lận Đồng ủ rũ che mắt, “Không phải vừa nãy cậu đi vào phòng đối diện à?”

“Đúng vậy, nhưng đèn bên đó hỏng rồi nên tôi mới chuyển qua đây.” Liêu Dư Trì đáp.

Lận Đồng nghe thấy tiếng kéo khóa.

Cô khóc không ra nước mắt, “Vậy sao cậu không khóa cửa chứ?”

“Cậu nghĩ tôi là biến thái?” Nghe giọng Liêu Dư Trì cứ như đang chịu oan khuất nhục nhã vô cùng, “Khóa cửa này bị hư, tôi cũng đâu thể vừa mặc quần……”

“Cái gì?” Lận Đồng không nghe rõ.

“Tôi cũng đâu thể vừa mặc quần vừa dùng mông chặn cửa được!” Liêu Dư Trì nhanh chóng bỏ lại một câu.

Phòng thử đồ lâm vào im lặng kỳ lạ, Lận Đồng vô cùng chắc rằng, vừa rồi cô đúng là thấy mông của Liêu Dư Trì.

Quá kỳ cục.

“Có phải cậu vừa……”

“Không phải!” Lận Đồng buột miệng thốt ra.

“…… Tôi định hỏi là cậu định vào thử quần áo đúng không?”

Lận Đồng như thằn lằn dán vào tường. Còn thử cái váy gì nữa chứ, mặt mũi cả đời của cô hôm nay đã mất hết rồi.

Thật lâu sau, cửa hàng trưởng thấy cô bé cầm váy uể oải quay lại khu đồ nữ.

Cô ấy lập tức sáp lại: “Không vừa hả?”

Lận Đồng gật đầu muốn đi, đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, “Bọn chị có hòm thư góp ý không?”

Cửa hàng trưởng ngơ ngác đưa qua, liền thấy cô nhanh tay viết một hàng chữ: Phòng thử đồ cần phải được sửa lại!!!

Tác giả có lời muốn nói: Liêu: “Chó con” có hơi chó

20/12/2021

Tui đổi lịch đăng rồi nha, giờ sẽ là 3-4 chương/tuần

#xanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play