Báo trước, chap này hơi vòng vo và đậm chất truyện chữ.
____
Ngay tại tòa lâu đài vĩ đại muốn chọc thẳng xuyên qua biết bao nhiêu tầng mây của thế giới, Thanatos.
Nó vẫn toát ra bầu không khí u ám, đáng sợ ấy. Cho dù nó vẫn ở trên đỉnh núi cực kỳ cao như Ulios, nhưng uy áp của nó làm cho các loài quái vật mạnh nhất nhì rừng Jura cũng không dám bước tới. Vì chúng sợ, sợ những vị thần của khu rừng.
Hầu như nhờ Thanatos, mà khu vực xung quanh gần mười ki lô mét chẳng hề có một bóng con quái vật nào. Cùng lắm chỉ có những con thú bay ngang qua như chim, hoặc những con ấu trùng trong lòng đất.
Khu vực gần kế Thanatos được biết đến một cái tên "Khu vực an toàn". Nó bình yên đến đáng sợ, tuy tòa lâu đài đen tối, khổng lồ ấy ở trên đỉnh núi rất vĩ đại nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn thấy từ xa qua các lớp mây mỏng, vì màu đen của nó với những đám tuyết trắng xóa của núi quá khác biệt với nhau.
Chúng tựa đối lập với nhau vậy. Trong mùa đông này, đám tuyết ngày càng dữ dội hơn, nó bao phủ các nóc nhà nhọn hoắc như những cây thương của "thứ đó".
Tuy cơn gió có mạnh đến đâu cũng không thể quật đổ tòa lâu đài uy nghiêm, ảm đạm ấy. Nó một mình trên đỉnh núi được nhuộm trắng bằng tuyết. Khí chất của nó cùng bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông hòa lẫn với nhau đến kỳ lạ.
Xung quanh nó chỉ là những đám mây trắng, chúng kết nối với nhau tựa biến thành một cái hồ nước. Còn đỉnh Ulios là một hòn đảo, tòa lâu đài ấy trên hòn đảo một mình chiếm đóng cả bầu trời.
Màu tím tối phản quan cả ánh nắng mặt trời, tạo cho Thanatos sự sang trọng vô đối.
Bên trong sự vĩ đại ấy là một thứ cô đơn đến lạ lùng. Sau cánh cửa, một thế giới mới được hé lộ ra. Một nơi được trải dài tấm thảm đỏ xuống đến cùng đường, những cây cột được gắn lên trên mình ngọn lửa vĩnh hằng. Nó cháy, cháy và không biết ngừng nghỉ mặc cho cơn gió có mạnh thế nào cũng không thể dập tắt được.
Các ngọn lửa ấy cháy bên trong những quả cầu thủy tinh được gắn lên trên trần nhà, phản chiếu lại màu của tòa lâu đài, sàn nhà lâu đài nhờ ánh sáng của ngọn lửa chúng đã trở thành "những sàn nhà được làm bằng thủy tinh".Cứ thế nó đi theo tấm thảm đỏ trải dài trên con đường sáng rọi ấy tựa một con đường dẫn đến nơi kẻ cầm đầu "Thế giới khác" này.
Tấm thảm đỏ được một người nào đó trải dài, nhờ những ngọn lửa vĩnh hằng ấy mà ai cũng biết nơi cuối cùng nó dẫn đến là chiếc Ngai Vàng được sơn lên màu tím của tòa lâu đài, chúng hòa làm một với nhau trở thành thể độc nhất. Cuối tấm thảm, hơn chục bậc thang dẫn đến chiếc ngai vàng ấy làm nó cao hơn bất cứ thứ gì ở dưới.
Chiếc ngai vàng khổng lồ, ở hai chỗ để tay của chiếc ngai vàng được gắn thêm một cái đầu lâu mỗi bên. Tương tự, ngay chỗ cao nhất của cái ngai vàng được đặt thêm cái đầu lâu thứ ba, mắt của cái đầu lâu to nhất sáng lên màu đỏ của lửa, ba cái đầu lâu đối chéo nhau trở thành một hình tam giác. Chúng làm cho chiếc Ngai Vàng trở nên u ám hơn.
(Cực kỳ u ám cho đến khi 15 năm trước dính...của một đứa trẻ)
Nhưng sự cô đơn gì đây? Mọi thứ đều sạch sẽ, chẳng hề có một vết bụi nào ở căn phòng ấy cho dù chỉ là một tí. Nhưng nó vẫn quá cô đơn, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp chỉ để chờ một ngày. "Vị Chủ Nhân" trở về.
Tuy chỉ vừa ba ngày thôi nhưng cũng cảm thấy sự thiếu thốn của tòa lâu đài, nhân vật chính đã đi bỏ mặc lại nó, người đáng ra sẽ làm cho độ uy nghiêm của tòa lâu đài, lẫn bầu không khí căng thẳng, đáng sợ tỏa ra hết tòa lâu đài. Giờ hắn đã đi, Wake, vị chủ nhân của nơi này.
Vua của Thanatos.
Ở sâu dưới tầng nghỉ ngơi của Thanatos. Ngay tại căn phòng cũng thuộc dạng trung bình trong các dãy phòng. Thoáng nhìn thì cũng biết đó là những nơi có các căn phòng ngủ của Thanatos, với căn phòng của Wake là to nhất. Các căn phòng còn lại của các thuộc hạ của ngang nhau.
Ngay căn phòng với biển hiệu Sudas trên đầu, sau cánh cửa ba mét vào bên trong.
Căn phòng cũng được màu đen của tòa lâu đài tô lên, màu đen ấy cùng với chiếc đèn trần đủ soi sáng khắp căn phòng. Nhưng khác căn phòng có phần u ám của Wake, căn phòng này có vẻ giản dị hơn, chiếc giường được làm bằng chiếc gỗ sồi. Tấm nệm, gói, tấm chăn đều mang màu trắng xóa phản lại màu của tòa lâu đài trong không có vẻ gì đặc biệt với mắt người nhìn, nhưng nó lại cực kỳ khác với các căn phòng khác. Ngay kế bên chiếc giường ngủ là cái bàn được làm từ gỗ giống gỗ bạch dương như cao cấp hơn. Một bên phòng được đặt lên một kệ sách, chúng không gọn gàng như chiếc giường, trái lại những quyển sách trên kệ rớt xuống đất và bị bày bừa đến khó chịu. Cùng với vài "quả bóng giấy" được cuộn tròn làm cho sự sang trọng, giản dị của căn phòng biến mất trong thoáng chóc.
Mọi thứ chỉ còn lại sự bừa bộn, điều đáng chú ý nhất có lẽ cũng là từ những thứ được vẽ trong tờ giấy. Những tấm bản đồ nhìn giống vẽ bừa nhưng nó ẩn chứa sâu trong mình những nước đi chiến thuật thâm sâu. Chúng đều bị xoa nhăn nheo lên hết rồi vứt xuống sàn nhà, chúng không đủ để làm hài lòng người đã vẽ ra. Cũng có vài tờ bị xé rách rơi xuống dưới gầm giường.
Tiếng thở dốc, cơn hoảng sợ, sự rối loạn, bất an,... mọi thứ tràn ngập trong căn phòng ấy. Chúng đều xuất phát từ chủ nhân của căn phòng.
Sudas.
Chẳng biết anh ta đã vẽ bao nhiêu ngày rồi, mắt anh ta thâm lại. Bộ đồ không giống với các bộ vest anh ta mặc hằng ngày mà là một bộ đồ Pijama rộng. Tướng ngồi anh ta trông cực kỳ khó coi, một chân gác lên ghế, chân còn lại luồn qua chân kia, tướng ngồi hơi thô nhưng nó cũng có một lợi ích, "Tướng ngồi bán cá ấy" giúp cho Sudas tỉnh ngủ hơn bao giờ hết. Anh đã liên tục vận động não của mình để nghiên cứu các cách để phòng chống cuộc chiến sắp tới.
Nó sẽ là một cuộc chiến mang đậm tính lịch sử. Một trăm hai mươi vị thần với chín vị thần, nếu như chín vị thần ấy thắng thì sẽ được ghi vào sử sách với cái tên.
Những Tên Bất Bại.
Hoặc đôi khi chỉ có một duy nhất một vị thần chiến thắng, tên kẻ đó sẽ được cả Thần Giới đồn đại. Lúc đó người đứng đầu danh sách Thần Vương không phải là Helios với Amanda đang đua nhau về bảng xếp hạng nữa, nó chỉ với bốn chữ, tuy ngắn gọn nhưng cũng quyền lực. Kẻ có thể chiến thắng một trăm hai mươi vị thần và mang cho mình nhiều lãnh thổ nhất Thần giới từ đó trở thành một Thần Đế.
Wake.
Nhưng mọi thứ chỉ tồn tại trong từ "Nếu". Thậm chí nếu bây giờ Wake có sử dụng toàn bộ vũ khí Yaksha cũng chẳng đủ hạ gục một trăm hai mươi vị thần đó.
Sudas đã nghĩ ra hàng nghìn cách để có thể chiến thắng, hay thậm chí anh đã nghĩ tới những cách chạy trốn. Mặc dù biết nó sẽ vô dụng với một kẻ như Wake nhưng anh vẫn nghĩ, Sudas không chấp nhận tới thái độ vô lo vô nghĩ của Wake hiện tại được.
Anh ta vò đầu bức tóc của mình, từng sợi tóc trắng trải dài khắp cái bàn. Phải rồi, anh ấy còn nghiên cứu một chút về Nutum, thế giới Thanatos đang cư ngụ.
Theo như một số tài liệu thì Nutum có tuổi thọ tám triệu năm và đang trong giai đoạn phát triển, Nutum chỉ xoay vòng tròn trong một trục ở vũ trụ. Có tận hai mặt trời, hai mặt trăng bay quanh Nutum, chúng quay với tốc độ khá nhanh và nằm đối diện nhau, suy ra một ngày của Nutum bao gồm hai đêm và hai ngày, chúng lập đi lập lại như thế nên người dân hay lầm tưởng một ngày của Nutum chỉ bao gồm một ngày một đêm dù họ không biết đó chỉ là mới một nữa ngày.
(Tức là nếu 1 ngày ở Nutum có 24 giờ, thì ban đầu sẽ là 6 giờ sáng rồi tới 6 giờ tối rồi 6 giờ sáng, 6 giờ tối. Bởi vậy người dân chỉ mới hiểu một nữa về thời gian của Nutum)
Nhưng rồi sau này, nhờ các thiên thần từ trên thần giới xuống. Những vị thiên thần ấy đã truyền đạt thông tin với tất cả sinh vật sống ở Nutum, từ đó thay vì đang ở năm 2630 theo thời gian cũ thì giờ Nutum đang ở năm 1315.
Và mốc thời gian của Nutum dài gấp mười lần so với mốc thời gian Trái Đất, Thần Giới cũng vậy. Nutum với Thần giới có khá nhiều nét tương đồng, nhờ vị thần Amanda được cai quản, cô ta là hiện thân của Nutum, tất cả các báo vật của Nutum đều do cô ấy nắm giữ, nếu cô ấy chết thì Nutum cũng không còn. Amanda có thể điều khiển mốc thời gian, không gian, điều khiển cả lịch sử của Nutum nếu như cô ta muốn. Trừ khi có thứ không thuộc Nutum hay trong những dự đoán của cô thì cô hoàn toàn không chi phối được vì giới hạn quyền năng của mình. Nutum khác với các hành tinh sống còn lại, trừ việc được bảo hộ bởi Thần Đế mạnh nhất Thần Giới, thì đây là nơi con người phát triển sức mạnh rất nhanh, hiện tại có hơn mười thực thể mạnh ngang các Vệ Thần, sức đấm dư sức phá hủy cả một lục địa nhưng họ không phải là thần. Điển hình như ba người mạnh nhất Nutum: Đại Vương Diablo, Vị Anh Hùng Của Nhân Loại Daigeos và Long Vương Marvalos.
Tuy Amanda quyền lực, người dân có tiềm năng phát triển mạnh nhất trong số các hành tinh sống, nhưng số người Nutum ở trên Thần giới chỉ vẻn vẹn trong con số không. Đây là điều mà sách không nói cho Sudas biết, chẳng có vị thần nào xuất thân từ Nutum. Không, đúng hơn là chẳng có một con người nào trên Thần Giới. Điều kỳ lạ là đây.
Dù trước giờ ở Nutum có một số người còn mạnh hơn cả Vệ Thần, thậm chí còn dư sức giết cả Vệ Thần nhưng họ chẳng tài nào đi tham quan được Thần Giới. Có lẽ họ không có Thần Lực bên trong mình, hoặc Hệ Thống Tiến Bậc có vấn đề gì đó.
Hệ Thống Tiến Bậc là hệ thống có chức năng tiến bậc của một sinh vật ở thế giới người phàm cụ thể hơn là ở vũ trụ lên trở thành một thực thể có quyền năng cao hơn là Thần, hoặc thấp hơn Vệ Thần có khi đó chính là một Thiên Thần chẳng hạn. Tùy vào sức mạnh mà chủ sở hữu hệ thống sẽ phân ra làm ba bậc mà chủ nhân có thẻ trở thành, điều kiện rất dễ. Chỉ cần tất cả các nguyên tố trong người đang ở Bậc Năm sắp trở thành Nguyên Tố Cấp Hai thì có thể trở thành một vị Thần, Vệ Thần hoặc Thiên Thần. Đương nhiên tỉ lệ trở thành Thần rất cao, vì khi đã ở Nguyên Tố Cấp Hai thì sức mạnh đương nhiên sẽ ngang một Vệ Thần hoặc hơn thế là một vị Thần.
Nhưng phải nói đến thứ đầu tiên, thứ sẽ giúp các Nguyên Tố năng cấp lên bậc năm hay thứ sẽ làm cho Hệ Thống Tiến Bậc hoạt động cực kỳ tốt cũng như thứ sẽ giúp các sinh vật sống ở Nutum trở thành Thần.
Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người.
"Nó" là thứ sẽ giúp cho sức mạnh trở nên mạnh hơn, Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người đại diện cho lượng mana di chuyển xung quanh khắp vũ trụ cũng như đại diện cho lượng mana giới hạn con người có thể chịu đựng. "Nó" tồn tại như một trong các lập trình đầu tiên ở trong vũ trụ này. Phải! Chính nó!!! Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người. Ngưỡng của nó dừng ở cấp bậc Nguyên Tố Bậc Năm và khi đã ở giới hạn của Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người thì không thể tiến xa hơn nữa trừ khi sử dụng Hệ Thống Tiến Bậc, khi ở giới hạn có thể dễ dàng cai quản một hành tinh nhưng không thể phá hủy nó.
Đúng vậy giới hạn cấp bậc của nguyên tố ở Phàm Giới là Bậc Năm, nhưng...tại sao? Tại sao một người mang danh Đại Pháp Sư mạnh nhất Lịch Sử thì tất cả năm Nguyên Tố ông sở hữu chỉ dừng lại ở Bậc Bốn?
Chậc.
Thật khó hiểu.
Trừ khi hệ thống Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người bị trục trặc hay gián đoạn gì đó thì mới dừng lại ở bậc bốn. Điều này không bao giờ xảy ra được, nó đã tồn tại từ khi Vũ Trụ Bảy được tạo ra rồi mà? Không! Trừ khi có một kẻ đã làm gián đoạn nó.
Chỉ có một kẻ có thể làm điều đó, đương nhiên kẻ đó cực kỳ quyền năng với Nutum, sức mạnh cũng thuộc hàng top ở Thần Giới, và theo như trí thông minh lẫn tư duy đỉnh cao của Sudas. Trừ một người ra thì chẳng ai có thể làm ảnh hưởng đến không gian của Nutum được. Chỉ có duy nhất chủ nhân à không, người được bầu cử quản lý Nutum:
Amanda.
Dừng lại ở đó, Sudas vò đầu. Anh ta nhìn quyển sách "Nutum" mắt có chút hoài nghi. Mặc dù nó không liên quan mấy đến anh nhưng lại cực kỳ quan trọng với chủ nhân của anh ấy. Thở dài một hơi, mọi u lo của anh ta bay đi mất. Sudas ngã đầu về chỗ dựa của chiếc ghế, anh đang trong trạng thái thư giãn tối ưu nhất.
Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa sóng mũi của mình.
"Mình đang nghĩ gì thế này"
Cảm thấy bản thân đã nghĩ quá vấn đề, Sudas nhếch mép. Dạo này do công việc đã làm ảnh hưởng đến anh quá nhiều, đây là lúc để nó buông xuôi đi hết. Nhưng trong các tình thế như thế này thì anh lại nghĩ về người chủ nhân của mình.
Anh biết, chủ nhân của mình, Wake hay Nakila, có thể giải quyết hầu như mọi vấn đề. Ngài ấy độc lập hơn tất cả, hoặc theo suy nghĩ của anh. Hắn ta, Nakila là một kẻ sống nội tâm.
Nhưng đó chỉ là suy đoán của anh ta, và theo như mọi thông tin anh tính trước giờ thì nó chỉ đúng có hơn 51%, việc Nakila sống nội tâm không bao giờ đúng.
Ít nhất tất cả mọi thứ ấy ở trong suy nghĩ của Sudas.
Còn về việc Nakila sống nội tâm có thật không ư?
Đương nhiên...là đúng rồi. Hắn hoàn toàn sống độc lập, không quan tâm tới ai, bản thân vô cùng đáng sợ. Hắn vô cùng mưu mô xảo quyệt, nhưng cũng tội nghiệp đáng thương. Nakila từng ở dưới làng Undead, nhìn người dân của mình vui đùa với nhau trong lòng cũng đủ hài lòng.
Vốn biết cảm xúc của mình bị khóa chặt, hắn đã làm quen với nó, hồi hắn mười hai tuổi ở dạng Nakila, lúc hắn đã có thể dễ dàng nhìn các sinh vật sống xung quanh. Y đã đi thăm ngôi làng Undead; Song sau một ngày mệt di chuyển chào hỏi mệt mỏi, hắn đã ngồi xuống một thanh gỗ, tay đặt chéo nhau, mắt lạnh giá hướng nhìn về những đứa trẻ Undead vui đùa cùng ba mẹ chúng. Bằng gương mặt vô cùng vô cảm, miệng thì lại buồn chán hết mức, trong hắn chả khác gì một tên chán đời nhưng có một thứ đã cứu rỗi hắn đó chính là đôi mắt của Nakila
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó thể hiện rõ những thứ linh hồn đang muốn gì. Trước tới giờ hắn chỉ hấp thụ linh hồn của những kẻ vô tội, có tội, hắn là một kẻ ăn linh hồn, hắn đại diện cho sự lạnh lẽo của sự sống mang tên Linh Hồn. Nhưng hắn có bao giờ biết bản thân mình đang nghĩ gì không? Đúng như những lời trên khi lúc các sợi xích chưa chiếm hữu toàn phần Nakila. ánh mắt của hắn lúc đó ngược lại với gương mặt, đôi mắt ấy rưng rưng sắp rơi ra những giọt nước mắt của tên lạnh lùng này. Trong những giọt nước mắt đó chứa đầy sự hối lỗi, buồn bã cũng như sự ghen tị, ngưỡng mộ.
Hắn đã khóc.
Tượng đài của Sức Mạnh trong lòng người dân Undead đã khóc trong khi vẫn giữ gương mặt ấy.
Phải, hắn đã khóc trong lúc bản thân không muốn, những giọt nước mắt cứ rơi ra trái lại tiếng gọi của bản thân hắn, mái tóc hắn phấp phới trong cơn gió, cùng với những dòng nước mắt cuốn theo, lòng thì cực kỳ buồn bã. Đến khi những giọt nước mắt ấy rơi xuống tay hắn thì hắn mới biết.
"Cái gì thế này"
Lần đầu tiên cảm xúc của hắn đạt đến đỉnh điểm. Hắn nghẹn ngào khóc, sự cô đơn đáng sợ đến lạ thường, rất đáng thương cho một kẻ cô đơn, trong lòng hắn căm tức. Sự nghẹn ngào ở cổ họng, may mắn thay những mái tóc đã che đi đôi mắt của Nakila, không thì lúc đó ai cũng thấy một tên mít ướt đang khóc vì sự ghen tị với những đứa trẻ.
Hắn im lặng, sự im lặng của bầu không khí đã làm cho sự cô đơn tăng lên nữa, cứ mỗi giọt nước mắt rơi ra thì lòng hắn lại siết chặt hơn, nó như những sợi dây quấn quanh người Nakila.
Cứ khóc như thế, hắn chẳng hiểu lý do gì. Đôi lúc, hắn ước bản thân mình không phải là một con Undead, hắn ước bản thân mình chỉ là một con người bình thường ung dung tự tại sống một cuộc sống tràn đầy màu sắc.
Mặc cho hắn có mất những thứ Sức Mạnh đi nữa, để sống một cuộc sống bình thường hắn phải từ bỏ nó.
Nhưng sau một hồi hắn cũng im lặng, những giọt nước mắt ngừng rơi ra. "Sức Mạnh" đã kêu gọi hắn trở lại, những suy nghĩ về từ "Nếu" từ nãy đến giờ của hắn biến mất, vốn không tránh được sự thật nghiệt ngã này.
Nakila đau lắm, buồn lắm, nội tâm của hắn đã được bộc lộ ra nhưng lại bị thứ "Sức Mạnh" trấn áp lại, hắn trở thành một kẻ bình thường trở lại thành một tên Nô Lệ cố gắng lấy được "Sức Mạnh" trong vô vọng.
Ngay sau Nakila ở thời điểm đó, không ai khác chính là người bầy tôi trung thành. Sudas.
Sudas đã liên tục quan sát hắn, mọi hành động cử chỉ của hắn đều lọt vào mắt Sudas, nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi, Sudas có chút buồn, có chút vui cảm xúc anh lẫn lộn với nhau. Để rồi nó chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng, tiếng thở dài của anh ta, Sudas xoay người lại bay đi.
Lúc đó anh cảm thấy thật tội lỗi. Một kẻ mạnh mẽ đôi khi cũng có lúc yếu đuối, Sudas đã chứng kiến cảnh tượng hiếm gặp. Đến khi mọi người hỏi anh về thông tin của Nakila anh chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi bước đi.
Anh tự hào chứ, nhưng cũng biết được rằng bản thân mình chẳng là cái thá gì với chủ nhân cả. Mọi sự nỗ lực của anh bấy giờ chỉ là những điều vô nghĩa với tên sống Nội Tâm kia.
Nhưng anh dạt bỏ qua hết, anh quyết định tìm hiểu cho rõ về quá khứ của chủ nhân. Liên tục mua sách, rồi lúc nào cũng vò đầu bức tóc làm một lúc hai việc.
Một cho chủ nhân của mình, một hàng ghế ưu tiên. Hai cho cuộc chiến sắp tới, đây là lúc quyết định sự sống còn của Tử Vong (Một biệt danh của Thanatos).
Nhưng hiện tại hai chỗ đó đã trao đổi với nhau. Anh không biết cuộc chiến khi nào diễn ra nhưng bản thân cảm thấy nó rất gần rồi, Sudas nghiến răng anh nhớ lại những lần mình trung thành với chủ nhân của mình. Anh nhớ lại lần đầu tiên mình gặp chủ nhân, sự lạnh lùng, quyền lực ấy đã hớp hồn Sudas.
Nhưng sự cay đắng trong lòng anh ngày càng trở nên to lớn hơn. Anh không muốn chết, quãng thời gian anh ở với chủ nhân quá ít, một nghìn năm nhưng anh chỉ có thể phục vụ được Wake chưa tới hai mươi lần.
Càng nghĩ càng tức giận, hiện tại tại sao Wake lại trở thành Nakila? Câu hỏi lớn nhất của anh ngay lúc này, phải chăng hắn muốn trốn tránh để lại mọi trách nhiệm cho Sudas? Không lẽ, Wake muốn Sudas phải đối phó với cuộc chiến thay hắn?
- Vô trách nhiệm!
Anh giận dữ, lùa hết đám giấy tờ trên bàn xuống đất.
Sự tức giận của anh ngày một to hơn, Sudas cảm thấy chướng mắt với tất cả những thứ anh ta thấy. Giờ trong đầu anh không còn là hình bóng Wake vĩ đại nữa thay vào đó là một sự khinh thường hắn đến khó coi.
"Qua lại, ngài ấy chỉ là một người nhát cấy thôi. Hắn cũng như bất kỳ kẻ nào thôi!!"
Anh lật cái bàn xuống đất, đạp mạnh vào nó miệng liên tục chửi rủa. Dù anh không muốn nhưng do sự áp lực từ những lần tự nghĩ ra các biện pháp hay đối phó với tương lai đã làm cho Sudas trở nên áp lực hơn về công việc.
Cậu ta tối mắt lại, từng cơ mặt lộ rõ ra. Đầu óc giờ không còn gì ngoài những sự thất vọng về chủ nhân của mình, Sudas cay tức. Anh từng hâm mộ trí thông minh của hắn, từng ngưỡng mộ sức mạnh của hắn, từng thèm muốn quyền lực của hắn.
Nhưng anh được gì chứ?
Đến giờ anh cũng quên rằng bản thân mình mạnh lên phần lớn nhờ sức mạnh của Wake ban cho.
À không.
Đó là cách làm việc đó giờ của Sudas mà. Mạnh lên nhờ sức mạnh của những người anh phục vụ, hầu như từ người đầu tiên trở về sau phần lớn sức mạnh của Sudas đều nhờ những vị thần.
Nhưng anh đã làm được gì cho họ chứ? Giết, báo thù, gây chiến tranh, tóm lại anh chỉ cho họ một cái chết chỉ để thỏa mãn sự ghét bỏ của bản thân.
Sự ghét bỏ về những vị thần, Thần Giới ư? Những luật lệ, công việc, nguyên tắc chúng làm cho anh trở nên ràng buộc với thế giới này hơn. Nhưng nó cũng là cách để anh sinh tồn ở thế giới này, đó là cách sinh tồn ở nên tràn ngập sự lừa đảo của Thần Giới.
"Bọn chúng" đã giết những người phàm chỉ vì sự ích kỷ của bản thân. Đến cả tên Zeus cũng đã giết hàng tỉ con người chỉ vì mục đích che giấu sự thật về thế giới, nơi giới hạn sự hiểu biết của con người, người phàm qua lại cũng chỉ là những con kiến để bọn chúng vùi dập. Vì vậy chẳng hề có một con người nào trở thành thần.
Kéttttt
Cánh cửa phòng to lớn được làm bằng gỗ lim từ từ mở ra.
Ngay sau cánh cửa, đôi tai mèo màu trắng với trên ngọn của đôi tai ấy có màu xanh da trời và phần dưới có màu trắng, hai màu hòa hợp với nhau tạo nên một bầu trời trên đôi tai ấy. Nhưng nhờ màu sắc đó đã làm cho tóc trở thành màu như đôi tai, phần thân trắng và phần ngọn có màu xanh đẹp đẽ.
Thân hình không mấy đô con nhưng cũng thuộc dạng trung bình, chiếc đuôi trắng xanh như màu tóc. Gương mặt hình chữ V, đôi mắt xanh dương của bầu trời lạnh lẽo nhìn về phía tên Sudas đang điên khùng đạp cái bàn "vô tội" kia.
Không ai khác, người sở hữu mái tóc trắng thứ ba à không đầu tiên của Thanatos. Alan Asprotig'er.
(Họ tên đầy đủ của Alan)
Dù tiếng của cánh cửa rất nhỏ thậm chí không một tiếng động nào, nhờ giác quan của một vị thần, Sudas vẫn dễ dàng nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Anh ta nhìn sang cánh cửa với đôi mắt lạnh lùng cũng không kém phần giận dữ, Alan lặng lẽ bước vào đóng cửa thật nhẹ nhàng. Đôi mắt khó hiểu nhìn Sudas.
- Tôi không ngờ, người lịch lãm đến hoàn hảo ngày nào lại là một tên có sở thích đạp cái bàn đấy.
Sudas giận dữ sau lời nói mỉa mai của Alan, dù mỉa mai thế nhưng Alan lại cực kỳ quan tâm tới Sudas. Về vấn đề tại sao anh ta lại phải điên khùng muốn phá hủy chiếc bàn kia.
- Không phải chuyện của cậu!! Cút đi!!!
Sudas xua đuổi, Alan chỉ lặng lẽ cười trừ.
Y ảm đạm bước tới cái giường giản dị của Sudas, ngồi xuống mắt liếc nhìn anh ta như một con thú đang trong cơn tức giận.
Tuy nhìn bằng ánh mắt đó nhưng Alan cũng cực kỳ lo lắng cho Sudas, với tư cách một đồng nghiệp hay hơn thế là một người bạn.
Alan ở với Wake lâu hơn Sudas, đúng hơn anh ta ở với Wake từ hồi hắn mới vài tháng tuổi nên anh hiểu rõ Wake hơn bất kỳ ai. Ở bên ngoài cửa anh cũng đã nghe về câu nói đầy xúc phạm của Sudas về Wake, nhưng anh không bận tâm.
Nếu theo như bên thần giới thì Sudas thuộc đàn anh của Alan nhưng đây là Thanatos, Alan ở Thanatos là tiền bối của Sudas.
Anh có quyền lên tiếng với Sudas, dù cho Sudas có mạnh hơn Alan đi nữa thì vẫn phải tôn trọng Alan. Có vẻ Alan khá mờ nhạt trong Thanatos dù cho là một trong những người đầu tiên làm thuộc hạ của Wake, nhưng cũng nhờ sự mờ nhạt đó làm cho anh hiểu rõ Wake hơn bất cứ ai.
Anh biết, Wake không phải trở thành Nakila không phải để trốn tránh trách nhiệm của mình.
- Cậu biết không. Tôi và Mikari là một trong các Vệ Thần đầu tiên của Jura, à không. "Chúng tôi" là một trong những người tạo ra Jura.
Alan nói, chân gác lên nhau.
Đúng vậy, Alan với Mikari là một trong những người đã chung sức tạo nên Jura, ban đầu họ không có tên mà phải gọi nhau bằng biệt danh như Phượng Hoàng, Hổ.
Họ đã góp sức xây dựng lên rừng Jura ngay trong Nutum này, họ bao nhiêu tuổi thì Jura cũng bằng tuổi họ, với mục đích không muốn lãnh thổ của mình thuộc về bên nào nên Jura đã có hình thù của một hòn đảo lớn. Sau họ thì có các Vệ Thần cấp dưới, chỉ cần một thực thể không thuộc Jura thì họ lập tức biết ngay. Cả khu rừng Jura này đã liên kết tới trí óc của hai người họ.
Đó là khi Wake xuất hiện, kẻ đã giải thoát sự cô đơn giữa hai người. Hắn trở thành một đấng trong lòng họ.
Lần đầu tiên họ chứng kiến được kẻ mạnh hơn mình, cũng như đó là lần đầu tiên họ gặp được vị chủ nhân của mình, cái tên của họ được xuất phát từ người đó, cuộc hành trình thật sự của họ mới bắt đầu kể từ khi Wake xuất hiện.
Một cặp thanh mai trúc mã lớn lên cùng với khu rừng, điều đó làm cho tình cảm của Mikari, Alan trở nên lớn hơn đến khi họ biết mình yêu nhau khi nào không hay.
- Thì sao?
Sudas hỏi, Alan cười nham hiểm.
Quyền lực của Alan với Mikari ở Jura cực kỳ vô đối, và bạn biết đấy Rừng Jura thuộc quyền sở hữu của Alan, Mikari. Tức là nó ở ngoài Nutum, mà một thuộc địa không thuộc Thần Giới mà được cai quản bởi một vị thần thì vị thần đó có thể chỉnh sửa cả thời gian lẫn không gian.
Sudas nhìn Alan chần chừ anh đã bị cơn tức giận chiếm hữu bản thân mình, trái với Sudas thì Alan lại cực kỳ thoải mái, anh ta bỏ chân xuống, thái độ không mấy quan tâm tới lời nói của Sudas.
Sudas chớp mắt một cái.
UỲNH!!!
Alan lao tới những tờ giấy bừa bộn trong phòng bay ra khắp nơi. Như một cơn gió thoáng qua, cậu ta dễ dàng tóm lấy cổ của Sudas mà không chút phản khán rồi áp sát anh ta vào tường, Sudas bất ngờ nhưng không phản khán được, tay chân anh cứng đơ. Alan đã bóp vào mạch di chuyển lẫn mạch mana của Sudas vô hiệu hóa mọi hành động của anh ta.
Alan mắt cực kỳ giận dữ, sự giận dữ ấy ngày càng lớn lên đến mức tay đang thả lòng kia nắm chặt lại muốn đấm cho Sudas một cú thật mạnh, mạnh đến mức anh ta bất tỉnh.
Nước vãi từ miệng Sudas rơi ra, mặt anh ta nổi lên đầy sợi gân xanh. Trông rất bất lực nhưng không làm gì được, Alan quá nhanh. Sudas trở thành con mồi của con Hổ này từ khi nào không biết.
Lúc này Sudas mới biết bản tính săn mồi của hổ nguy hiểm tới mức nào, anh đã có thể chết bởi cặp móng sắt nhọn của Alan. Nhưng Alan đã cực kỳ nhân từ không không dùng tới món vũ khí ấy.
- Thứ nhất, đừng tỏ ra thái độ lòi lõm ấy với tiền bối của mình.
Qua ánh mắt hình viên đạn của Alan, một phần anh ta tức giận, một phần anh ta cũng đang cực kỳ nghiêm khắc khi đang "dạy dỗ" lại người "hậu bối" của mình.
Nhưng đó không phải là ý định của Alan, anh ta chỉ muốn trấn áp lại sự mất bình tĩnh của bạn mình. Dù cho có làm người bạn ấy bị tổn thương đi nữa.
Sudas không nói được, tay Alan bóp quá mạnh đến mức tới nhịp thở còn khó khăn. Dây thanh quản của anh ta đang cực kỳ dao động, nhưng anh vẫn nghe được tiếng nói giận dữ ấy, anh không hiểu được Alan đang nghĩ gì.
Anh cố gắng vùng vẫy cho dù đang bất lực thế nào đi nữa. Tim Sudas đập ngày càng mạnh hơn, mọi cơ bắp của anh ngừng cử động.
Hộc Hộc.
Anh thở dốc, Sự bất lực ngày càng trở nên lớn hơn trong người Sudas. Y nghiến răng, trong tình thế này Alan lại áp đảo anh một cách kỳ lạ mặc cho Alan có yếu hơn Sudas về sức mạnh đi chăng nữa, anh vẫn phải công nhận rằng Alan lúc này như muốn giết Sudas vậy.
Nước bọt trong họng anh trở nên nhiều hơn, mọi mạch máu, mạch mana trong người Sudas dường như bị vô hiệu hóa bởi vì tay của Alan. Tim anh vì thế mà trở nên yếu đi.
"[Motionless] sao?"
[Motionless] hay gọi [Bất Động], một skill dùng để vô hiệu hóa mọi chuyển động của kẻ thù trong vài giây, chỉ cần người sử dụng nó càng mạnh thì skill sẽ được thi triển càng lâu. Với một người như Alan thì thời gian tối đa để thi triển là hai phút.
Sudas liên tục nghĩ ra cách để thoát ra khỏi sự chết này trong vài giây, anh cố gắng nhìn về cánh tay đầy gân của Alan. Nó thể hiện cho Alan đang cực kỳ nghiêm túc. Sudas trở nên tức ngực, anh dường như đã đến giới hạn của mình, người anh sắp nổ tung, từng sợi gân hiện rõ trên mặt anh.
Khặc khặc.
Anh tự nghẹt thở bởi chính nước bọt của mình, Alan thì lại ngày càng siết chặt hơn. Con Hổ ấy đã muốn giết Sudas lắm rồi.
Nhưng Sudas không bỏ cuộc, anh cố gắng cử động cơ thể mình, một hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong đầu anh. Lúc này còn nguy hiểm hơn trận chiến với con Phantom, Sudas rơi vào thế bị động trước quyền lực mạnh mẽ của Alan.
Tay phải anh cố gắng di chuyển, dù cho chỉ một cái di chuyển nhẹ nhàng bằng ngón tay nhưng nó cũng đủ để anh vùng vẫy một chút rồi phản kháng lại con thú săn mồi này. Dù cho một ngón tay có thể di chuyển dễ dàng, anh vẫn phải có hy vọng phản kháng lại Alan. Alan ngày càng đưa Sudas lên cao hơn, Sudas vẫn như một con cá được bắt lên, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng.
Ngay khi các ngón tay anh vừa được di chuyển được một chút. Alan thở phào, anh ta cũng đã thấy được ý chí quyết sống của Sudas qua các hành động của anh ta.
Nhưng không vì thế mà anh phải khen ngợi Sudas, nếu người anh đang nắm cổ là Wake thì từ nãy giờ Alan đã chết rồi. Dù cho Wake có mạnh ngang Sudas hay yếu hơn cả Alan đi nữa, chỉ cần anh tóm cổ hắn ta thì hắn đã giết anh trong vòng chưa tròn một giây.
Thậm chí chưa kịp chạm tới cổ của hắn, thì hắn cũng đã cho Alan chết trong chốc lát.
Vì hắn không lơ là trước mọi thứ, và đó là lý do tại sao Alan lại cực kỳ tôn sùng Wake.
Alan thả tay ra, Sudas rơi xuống. Gương mặt tái mét của anh khi nãy giờ có sức sống hơn.
- Và thứ hai, đừng chửi kẻ đã cho ngươi sức mạnh!!
Ngay khi Sudas rơi gần tầm đánh của Alan, thì anh dùng mọi lực của mình vào tay trái đấm thật mạnh vào bụng Sudas.
Phụt!
Một ngụm máu từ bụng Sudas truyền ra miệng, máu của anh ta phun ra dính những tờ giấy rải rác khắp căn phòng ấy tô màu lên một màu sắc đặc biệt.
Cũng có vài giọt dính lên chiếc giường trắng tinh nữa nhưng điều đáng chú ý không phải là như thế, Alan đã đấm rất mạnh vào bụng Sudas như một cách để trả thù hộ cho Wake vì những lời lẽ xúc phạm đó.
Sau cú đấm, Alan cũng một phần nào đó thoải mái. Còn Sudas thì lại bừng tỉnh trước đòn đánh như trời giáng đó, một đòn đánh mạnh ngang một vụ nổ hành tinh, đương nhiên với một người có sức mạnh vật lý khổng lồ như Alan thì dư sức đã làm cho Sudas gãy vài cục xương, có vẻ anh ta đã làm cho cú đấm đó yếu lại chỉ làm cho Sudas nhớ về cú đấm đó mãi thôi.
Anh ta ôm bụng gục xuống sàn, Alan thì bước tới giường vác chéo chân nhau ngồi nhìn Sudas.
- Ngài ấy không trốn tránh đâu. Với cương vị là lực chiến chủ lực của Thanatos, Ngài Wake luôn luôn có kế sách. Và trong khi anh đang rải rác khắp phòng về các chiến lược được trình bày ngay các tờ giấy đó, thì ngài ấy đã chiến thắng kẻ địch về chiến lược rồi đấy!
Alan nhìn Sudas đang gục ngã nói, Sudas ráng gượng mặt lên nhìn vào mắt Alan. Ánh mắt của anh chứ sự ghét Alan về cú đấm ấy, nhưng anh cũng phải biết ơn Alan vì trong lúc đang bị cảm xúc tức giận chi phối thì chính Alan đã cứu giúp anh khỏi những sự tức giận đó.
Quả nhiên Alan là một người bạn tốt.
Sudas không đáp gì vì cơn đau nhức nhói khắp người, Alan nhếch mép mỉa mai nói tiếp.
- Cậu biết đấy, chúng ta khác ngài ấy. Ngài ấy luôn đi trước chúng ta ít nhất mười bước, chúng ta không thể nào giúp ngài ấy được. Ngài ấy là một thứ gì đó mà chúng ta khó có thể với tới, tôi dám chắc ngài ấy dư sức đối phó với kẻ địch không một vết thương. Còn chúng ta chỉ là gánh nặng cho ngài ấy thôi. Suốt thời gian qua chúng ta chỉ tự tạo việc cho bản thân mình, làm những việc mà đối với ngài ấy là những việc dư thừa. Ngài ấy thu nhận chúng ta chỉ qua cũng chỉ để cho vui thôi.
Alan nói tiếp.
- Cậu biết tại sao ngài ấy luôn lạnh nhạt với chúng ta không? Đơn giản thôi, ngài ấy muốn chúng ta tự phát triển, muốn chúng ta tự mạnh lên, ngài ấy chỉ có thể giúp chúng ta qua nghi thức thu nhận, còn về việc trở nên mạnh hơn thì phải phụ thuộc vào bản thân chúng ta. Còn ngài ấy phải tự tìm cho mình để mạnh hơn, để chúng ta có thể tự hào về chủ nhân của mình.
Sudas ráng nhìn Alan, nhưng lần này khác với khi nãy. Lần này ánh mắt của anh tràn đầy sự ngưỡng mộ, quả nhiên là Alan người hiểu Wake hơn bất kỳ ai.
- Ngài ấy là một cá thể độc lập, và chỉ có độc lập mới là con đường nhanh nhất để trở nên mạnh hơn. Nó đơn giản chỉ là cách làm việc của kẻ mạnh.
Giọng Alan nhỏ dần, cũng thể hiện rõ ra sự nguy hiểm của anh ta. Chẳng hiểu vì sao trong đầu Sudas nảy lên một câu "Mày không thể làm gì được đâu" nó làm cho Alan trở nên nguy hiểm hơn.
"Cách làm việc của kẻ mạnh" đơn giản là một câu nói nghe có vẻ bận rộn nhưng đó cũng là cách để che dấu đi sự yếu đuối của bản thân, liên tục trở nên mạnh hơn để không ai có thể với tới sức mạnh của mình, có rất nhiều cách để mạnh và các kẻ mạnh hiểu rõ về các cách đó hơn bất kỳ ai. Nhưng nếu nhìn theo một hướng gì đó thì Wake luôn là tên cô đơn nhất.
Sức mạnh càng cao, quyền lực càng lớn, địa vị càng khủng, nhưng quyền lực mà càng lớn thì đương nhiên sẽ ở đỉnh cao của tất cả. Và "Hạng Nhất" cũng chỉ có duy nhất một chỗ đứng, không có khi nào mà hạng nhất có hai người cả, đó là lý do tại sao kẻ mạnh nhất luôn là kẻ cô đơn nhất.
Trong hàng nghìn cách để mạnh lên thì Sudas lại chọn cách mượn sức mạnh của các vị thần mà anh phục vụ, mượn sự tin tưởng của họ để hỗ trợ cho bản thân mình, lúc đó anh được coi là Thiên Thần Xảo Quyệt nhất cũng nhờ cách đó anh trở thành một trong các Luyến Thần Mạnh Nhất.
Nhưng cho đến khi anh gặp Wake, ngọn lửa của sự nỗ lực đã trỗi dậy trong trái tim anh. Nó đốt cháy mọi ý định lửa đảo của anh dẫn đến sự trung thành tuyệt đối, vừa đây thôi nó đã bị dập tắt rồi được đánh thức một lần nữa bởi chính đồng đội của anh, Alan.
Nhờ mọi thứ anh mới giác ngộ được bản thân của mình. Từ đó tới giờ Sudas cứ nghĩ rằng mình là người đã chú ý tới Wake nhiều nhất, anh luôn coi mình nổi bật nhất trong các thuộc hạ của Wake, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là các ảo tưởng của anh ta, kẻ đầu tiên cũng như kẻ mờ nhạt nhất lại là kẻ hiểu rõ Wake nhiều nhất.
Nhờ cách hấp thu năng lượng để hồi phục cơ thể, Sudas đã có thể đứng vững. Anh nhìn Alan, đôi mắt ngưỡng mộ cũng như có chút hoài nghi. Anh đã trở nên chín chắn hơn sau cú đấm trời giáng ấy.
- Nhưng theo tôi nhớ, thì bộ Năm Nữ Thần không được thông qua nghi thức thu nhận nhỉ?
Sudas nghiêm túc nói, giọng nói của anh trầm ấm. Anh cũng chẳng có ý định để trả thù Alan, thay vào đó lại hỏi ngược lại cậu ta.
Wake sẽ công nhận một người là thuộc hạ khi đã qua nghi thức tiếp nhận sức mạnh, nhưng tại sao? Tại sao bộ năm nữ thần lại không mang cho mình sức mạnh của hắn, không, tại sao Wake không làm nghi thức với họ?
Họ đã từng thề sẽ làm thuộc hạ của Wake, họ sẽ hỗ trợ hắn mọi khi hắn cần. Và trong khoảng thời gian một ngàn năm, họ đã cực kỳ trung thành với Wake, mọi tài sản của họ đều nằm trong tay hắn.
Họ từng được nhận các công việc như nhận lấy Gulp, cai quản lãnh thổ trên thần giới. Nhưng mọi thứ đều được xuất phát từ miệng của Sudas để sai bảo họ; Anh giống như một vị lãnh đạo với họ vậy, Wake chưa hề tự miệng sai bảo họ với tư cách của một vị chủ nhân cả.
Nhưng họ trở thành thuộc hạ của hắn chẳng qua chỉ là nhờ điều kiện chiến thắng của Wake ở cuộc chiến một ngàn năm trước, hắn có thể chọn giết họ nhưng hắn không làm thế, bọn họ tự nhận bản thân về làm thuộc hạ của mình rồi đón nhận một cuộc chiến bản thân không mong muốn. Song, còn một điều kỳ lạ nữa, hắn chưa hề sai bảo gì họ, mặc cho họ có thông báo với hắn về các thông tin hắn cũng chỉ gật đầu lạnh lùng mà không hề đáp gì.
Giống như trong đôi mắt tựa ngọn lửa của hắn, không hề có hình bóng của năm vị nữ thần vậy. Mà xét theo các thông tin chứng đáng, thuộc hạ của hắn chỉ có ba người. Alan, Mikari và Sudas.
Alan nuốt nước bọt, anh để tay lên đùi, chống cằm suy nghĩ một lúc.
- Tôi không biết, như cậu biết đấy ngài ấy luôn đi trước chúng ta ít nhất mười bước. Có thể làm vậy là ý đồ của ngài ấy.
Trong lúc như thế này câu nói trên chính là thứ dễ nhất để trấn áp câu hỏi của Sudas, Alan cười lạnh đáp.
Một người thông minh như Sudas còn không có câu trả lời nói chi đến Alan, họ ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng cười to phá tan bầu không khí suy luận ấy.
- Nào, mọi người chờ cậu ở tầng chính đấy.
Alan mỉm cười nói, họ đã trở nên thân thiết với nhau hơn sau một đợt xung đột khá mạnh. Sudas nhếch miệng, anh vẫn còn hận cú đấm ấy của Alan.
Nhưng cũng phải cảm ơn Alan vì nhờ anh ta, Sudas mới biết mình là ai.
Nếu như có một ngày nào đó Alan có bị cảm xúc chi phối hay bị điều khiển, thì Sudas sẽ giúp (Trả thù) lại anh ấy.
Sudas búng tay một cái, bộ đồ ngủ bị lủng một lỗ của anh bị thay thế bằng bộ đồ vest đen anh mặc mỗi ngày, bộ đồ thân thuộc nhìn có vẻ nóng nhưng nó lại tỏa ra hơi ấm áp lạ thường do chất liệu vải đắt tiền mà anh đã mua. Bộ Vest đen, áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần dài đã làm nên thương hiệu đặc trưng khi gặp kẻ trung thành này.
Nhìn tuy bình thường nhưng bộ đồ ấy được phù phép lên hàng tá phép để có thể bảo vệ anh khỏi các đòn đánh mạnh mẽ, hoặc có thể giúp anh hấp thụ mana, Thần Lực tốt hơn ở môi trường xung quanh. Bộ đồ này có thể sánh ngang với vài bộ giáp cấp Thần Vương bậc thấp, một giá trị không hề nhỏ và nó không hề bị bụi dính vào nhờ lớp năng lượng dày đặc bao phủ khắp bộ đồ, dường như bộ đồ lịch lãm này đã là trang bị phòng thủ mạnh nhất Sudas có. Bởi vậy nó mới có thể giảm các đòn đánh có sức mạnh vật lý đáng kể như các đòn của Phantom dị biến.
Về vấn đề thay đồ đối với các vị thần thì nó cực kỳ đơn giản, chỉ cần tốn một chút ma lực họ sẽ chuyển bộ đồ bản thân trở thành bộ đồ mà họ muốn mặc nhất. Kể cả đồ ngủ, đồ thường hay cả những bộ giáp nặng trịch cũng vậy. Việc thay nó sau một cú búng tay cũng cực kỳ dễ dàng.
Sudas tiến tới cái bàn gần chỗ ngủ của anh, kéo tủ ra lấy một chiếc nhẫn màu đen mang vào ngón trỏ. Chiếc nhẫn đó không phải cái nào lạ mà nó là chiếc nhẫn giúp người sử dụng dịch chuyển khắp Thanatos chỉ bằng ma lực của bản thân.
Nó đã được phân ra thành nhiều cái bởi [Sáng Tạo] của Wake. Chiếc nhẫn được điêu khắc tinh vi, với cái đầu lâu nằm ở trên và các các đường sọc giống như các song sắt chắc chắn trong những nhà tù. Kỳ lạ thay trên chiếc nhẫn được trang trí thêm hai viên ngọc, một viên màu xanh biển, một viên màu đỏ, nó đối lập nhau cùng với màu đen của chiếc nhẫn làm cho chiếc nhẫn ấy trở nên vừa kỳ bí, tuyệt đẹp cũng tạo nên sự sang trọng của nó.
Sudas mang trước một cái bao tay trắng, cái bao tay ấy tăng cho anh chỉ số sức mạnh vật lý theo phần trăm với chỉ số sức mạnh phép thuật cũng theo phần trăm. Một phần sức mạnh của Sudas tăng lên.
Giờ nhìn từ xa có thể dễ dàng thấy sức mạnh hai người họ hơn nhau rõ rệt, Sudas hoàng toàn trở thành một kẻ khác sau khi trang bị lên cho mình những bộ vũ khí mạnh mẽ. Nhưng nếu như Alan có tấn công anh bất ngờ như khi nãy nữa, thì anh cũng khó mà sống toàn vẹn được nếu y có ý định phanh thây tên Thiên Thần này.
Dù sao đi nữa thì sức mạnh Vật Lý của Alan cũng mạnh thứ hai Thanatos chỉ sau mỗi Wake, anh chỉ kém mỗi sự linh hoạt, sức mạnh phép thuật lẫn né đòn trong chiến đấu, không thì hiện tại trong những thuộc hạ anh đã là người mạnh nhất rồi.
(Không phải tốc độ cứ nhanh = né đòn cao, Alan máu liều nhiều hơn máu não, tốc độ nhanh nhất Thanatos nhưng lại thích tấn công nhanh hơn đề phòng)
Còn Sudas chiếm giữ ở chức thuộc hạ mạnh nhất, một phần là do trí thông minh của anh ấy, phần thứ hai là do mọi sức mạnh chỉ số của anh thuộc dạng tối ưu nhất trong tất cả. Sức mạnh vật lý, phép thuật không quá cao, độ linh hoạt, né tránh cũng vừa phải, sức chịu đựng, bền vững không quá thấp.
Anh gần như là người mang sức mạnh toàn diện nhất, trong tất cả.
- Đi thôi!
Sudas nhẹ nhàng nói, Alan cười nhẹ. Anh ấy đứng dậy rồi đưa tay trái, tay đang đeo chiếc nhẫn Thanatos Ring lên.
Họ cười nham hiểm với nhau, chiếc nhẫn sáng lên một tia màu tím bí hiểm. Song họ đồng thanh nói to:
- [Dịch Chuyển]
Giọng nói hùng hồ của họ vang lên. Một sự tự hào lẫn nghiêm túc ẩn sâu trong giọng nói ấy.
Sudas cau mày, gương mặt của cậu trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Vì cậu biết, cậu biết tất cả thuộc hạ của Thanatos sẽ hỗ trợ chủ nhân của mình hết mức có thể, và với cương vị một người đã được tất cả mọi người bầu cử chức lãnh đạo thì trách nhiệm này của cậu trở nên lớn hơn bao giờ hết.
Lúc này anh nhớ lại khoảng thời gian gần mười năm trước, từ hồi mọi người chẳng hề có công việc gì cho bản thân mình làm, phải từ lúc Wake trở thành chủ nhân của tám thuộc hạ thì hắn chẳng hề giao việc gì khiến họ trở nên rảnh hơn bao giờ hết. Lúc đó hắn còn là Nakila, rồi đang cực kỳ hăng say luyện tập cho bản thân mình.
Lúc đó họ đang đứng vây quanh lẫn nhau ngay tại tầng chính của Thanatos, họ tự bầu chức vị cho bản thân mình qua bình chọn mà không hề đợi sự đồng ý của Wake.
Ngay tại thời điểm cuối cùng, sau khi Alan với Mikari đã lãnh chức vụ sát thủ kiêm thu thập thông tin và năm người nữ thần lãnh chức vụ bảo vệ lãnh thổ, cập nhật thông tin. Sudas thì lãnh chức vụ xây dựng, giao nhiệm vụ.
Lúc đó chỉ còn một chức vụ cuối cùng cũng như chức vụ cao cả nhất "Lãnh đạo", chức vụ này chẳng ai dám tự nhận họ phải thông qua bầu phiếu bằng lời nói của mình.
Sudas với tờ giấy ghi rõ trên tay, anh nhìn tờ giấy rồi nói với họ.
"Theo mọi người ai sẽ giữ chức lãnh đạo của chúng ta?"
Sudas lên tiếng, bảy người kia nhìn nhau rồi trả lời bằng ánh mắt cuối cùng họ đã có quyết định cho bản thân mình.
"Sudas, cậu đấy"
Anh cứng đơ một lúc rồi cũng cười trừ cho qua, cảm xúc của Sudas khi đó đã vỡ òa. Trái tim anh lộ rõ sự vui mừng, anh chỉ muốn nhảy điên lên, nhưng sau các cảm xúc vui mừng thì một áp lực đè lên vai anh. Đó giờ anh chẳng hề nhận một chức vụ cao cả nào, y cũng không hề biết trách nhiệm cao cả ấy.
Cho đến khi có người giải thích lý do tại sao anh nhận được chức đó ở Thanatos, Aphrodite đã giải thích cho anh, người từng thầm thương trọn nhớ đã giải thích cho Sudas khiến anh phải bừng tỉnh.
"Vì sao á? Sao cậu không hỏi tại sao ai cũng đồng ý cho cậu chức giao nhiệm vụ đi?! Sao cậu không bảo tại sao ai cũng nghe lời cậu nói đi?! Nhớ này, anh là kẻ thông minh nhất trong số ở đây, anh có thể giải quyết mọi tình huống nhanh nhất mà không gặp vấn đề. Anh cũng chính là kẻ mạnh nhất ở đây, lớn tuổi nhất ở đây. Hỏi xem, ai phù hợp với chức lãnh đạo hơn anh? Nếu anh là một thằng ất ơ, yếu đuối, ngu ngốc nào đó, thì anh nghĩ xem chúng tôi có nghe lời anh không?"
Sudas nhớ lại lời của Aphrodite, anh bật cười trước nó. Một vị lãnh đạo đã tức giận chủ nhân của mình chỉ vì cảm xúc riêng? Anh cảm thấy bản thân càng không đáng với chức đó.
"Thật ngu ngốc, mình nghĩ sao dám phản chủ nhân chứ"
Anh thì thầm trong đầu, mới chỉ vài phút thôi anh còn nghĩ sẽ hạ bệ Wake, quyết định sai lầm ấy bị xóa bỏ bởi Alan. Song cảm giác tội lỗi áy náy bất chợt xảy ra trong người Sudas. Anh nhìn vầng hào quang ma pháp, miệng vẫn giữ nụ cười ấy, trong nó lạnh lùng, cũng có chút hối lỗi ở đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, anh cũng đã hiểu, về câu nói đó của Aphrodite, phải anh là người lớn tuổi nhất, là người thông minh nhất cũng như là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu nhất trong tất cả. Để bù đắp cho tất anh phải trở nên xứng đáng với chức vụ Lãnh Đạo đó hơn. Xứng đáng để phục vụ Wake.
Nhanh chóng khung cảm xung quanh hai người họ thay đổi. Nó không còn lại không gian chật hẹp, bừa bộn của căn phòng Sudas nữa. Thay vào đó là không gian rộng lớn hơn gấp trăm lần.
Cánh cửa rộng lớn cùng với các dãy cột trải dài, với các ngọn lửa vô hạn trong các cây đèn trần. Tấm thảm đỏ dẫn đến nơi tôn nghiêm nhất, màu gạch đen sáng ảm đạm, huyền bí. Lẫn chiếc ghế quyền lực không khác vào đâu được.
Sự tôn nghiêm ấy lớn đến mức không một nơi nào có thể sánh được. Kể đó có là The Peak Of Olympus của Zeus hay Cung Điện Asgard của Odin cũng không hề sánh được. Mặc cho ngoại hình của Thanatos có nhỏ hơn hai thứ kể trên nhưng nó lại mang vẻ tuyệt đẹp cùng sự tôn nghiêm lớn hơn, trong tất cả.
Vẫn thái độ như thế, họ đã nhìn Thanatos không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn không khỏi ngước nhìn bằng đôi mắt long lanh, ngưỡng mộ bởi tài nghệ điêu luyện của Hephaistos.
Ngay trước mặt hai người họ, hình bóng của sáu người nữ nhân mang thân hình tuyệt đẹp hình chữ S đang khoanh tay đứng đợi. Sự đẹp đẽ đến thơ mộng của bọn họ dư sức hớp hồn bất kỳ kẻ háo sắc nào. Sáu vị nữ Thần bao gồm Mikari, Athena, Sidori, Eros, Brigit, Aphrodite đã đợi họ từ lâu.
Dù vậy họ cũng không hề nhỏ nhẹ, thoải mái nói "Chào anh, em đứng đây từ chiều" thay vào đó lại là thái độ cọc cằn đến bình thường của phụ nữ khi đợi chờ quá lâu.
- Lâu quá đấy, con mèo kia.
Người đầu tiên mở lời, với biệt danh ấy không phải người nào khác ngoài cô gái "Gà lửa" Mikari.
Alan chỉ cười trừ nhẹ nhàng bước tới.
- A ha ha. Mới có mười lăm phút thôi mà!
Anh ta bước tới chỗ Mikari, đưa tay cố gắng hạ hỏa cô gái này đây. Trái với thái độ nghiêm túc lẫn phẫn nộ trên phòng Sudas, giờ đây Alan lại cực kỳ nhỏ nhẹ trước người con gái có một phần tính khí nóng nảy.
- Chào, người lãnh đạo.
Sudas bước tới, cô gái tiếp theo mở lời. Không ai khác chính là Năm Vị Nữ Thần.
Lời nói có chút kính trọng nhưng lại mang sự hận thù đến đáng sợ ẩn sâu trong đấy. Nhờ Alan đây mà họ đã tốn tận mười lăm phút chỉ để chờ đợi.
Họ đã hẹn nhau một cuộc gặp gỡ từ trước, và có vẻ như Sudas đã mém quên nó đi khi đã ngồi xù đầu ở trong phòng ngủ của mình. Anh chỉ có thể cười trừ, trán đổ mồ hôi lạnh trước sự đáng sợ của tất cả bọn họ.
Anh biết tính khí của con gái rất ghê gớm, họ hay để ý, hầu như họ cũng rất ghét chờ đợi. Họ cũng ghét ai quên đi lời hẹn, nên trong trường hợp này Sudas cũng không tránh khỏi các tính khí ấy.
Sudas nhanh chóng nhập hội cùng bọn họ, anh gãi đầu sau. Miệng méo mó thở dài.
- A. Tôi xin lỗi vì để mọi người đợi.
Anh nói trong khi nhìn sang chỗ khác, Alan đang trấn áp Mikari thì nhìn sang Sudas với ánh mắt viên đạn.
Năm vị nữ thần đây nhìn từng chi tiết trên người anh, một dấu tay ngay cổ. Họ nhìn vết đó không cảm thấy kỳ lạ gì.
Họ cũng đoán ngay Sudas với Alan vừa xảy ra xung đột theo kích cỡ lòng bàn tay, nhưng với họ. Chuyện đàn ông thì không nên xen vào, nên họ cũng chẳng để ý đến hai tên này lắm.
- Ừm. Lần sau đừng trễ nữa đấy.
Họ nhẹ nhàng đáp, Alan thở phù coi như anh đã gặp may mắn, tưởng chừng như anh sắp đón nhận hàng vạn câu hỏi của Mikari.
Alan thở phào, nhẹ nhõm thả lỏng cái vai mệt mỏi của mình. Mắt anh ta lườm xung quanh đánh giá tình hình. Song Alan bước tới trung tâm của mọi người, anh ra vẻ như mình là trung tâm của mọi người.
Rồi theo như sự ra vẻ của anh, ai cũng đã chú ý tới anh ấy. Alan trở nên lạnh lùng, anh ho một hơi Khụ Khụ vào tay.
Mỉm cười nham hiểm anh chuyển mắt nhìn sang mọi người, đôi mắt của một con mèo ấy lộ rõ sự nguy hiểm của nó lẫn trí khôn của nó.
- Còn nhớ lời tôi nói với mọi người không?
Alan bắt đầu mở lời trước đám đông, đúng như thông thái của các vị thần. Tất cả mọi người đều gật đầu trước lời mở đầu ấy.
Lời nói của Alan, ý anh ấy nói về vấn đề "Trợ giúp Wake về khoảng chiến tranh", dĩ nhiên anh cùng với các người ở đây sẽ ra chiến. Nhưng ở đây anh nói về vấn đề hỗ trợ quân đội, dù anh biết lực chiến của mỗi người ở đây tương đương với một đội quân thiên thần lớn, thậm chí còn dư sức diệt mười vị thần. Quân đội sẽ có lính triệu hồi của Wake, nhưng họ không thể nào để vị chủ nhân của mình tốn nhiều sức lực về một cuộc chiến được. Họ phải hỗ trợ hắn ta về quân đội, hỗ trợ nhiều đến mức hắn không tốn một chút năng lượng linh hồn nào để triệu hồi lũ quái vật.
Mỗi người đều có một cốt truyện riêng, một gia thế riêng, một quá khứ riêng. Mỗi quá khứ đều nói lên câu chuyện của họ, nó có thể đau, có thể buồn nhưng nhờ quá khứ đó mới có họ ngày hôm nay. Đó không phải xuất thân quá cao quý nhưng cũng sẽ là thứ có thể giúp Wake, dù chỉ một chút.
Alan mỉm cười, anh thở dài một hơi rồi nói tiếp.
- Có thể các cậu biết, kể từ lúc các Thần Thú có cho mình một cái tên. Họ sẽ bắt đầu cuộc hành trình mới của mình bằng cái tên đó, và tôi với Mikari, chúng tôi chỉ vừa có cho mình một cái tên cách đây hơn một nghìn ba trăm năm trước. Từ khi được cái tên, chúng tôi đã phải bắt đầu một cuộc hành trình mới với tư cách thuộc hạ của ngài ấy. Ngài Wake.
Anh ngắt hơi một hồi, Sudas tiếp tục nói.
- Nhưng tôi vừa biết gần đây thôi, tôi xuất thân chỉ là một con hổ bình thường trong Tứ Đại Thú Quốc. Còn Mikari lại xuất thân bằng một trong những hoàng tộc của Phượng Hoàng Quốc....
Các Thần Thú sẽ được bước vào vương quốc của họ nếu họ có cho mình một cái tên, đúng hơn khi họ sẽ có cho mình một chủ nhân. Vị chủ nhân đó có thể sẽ chết hoặc còn sống, các Thần Thú sẽ sống yên ổn. Ban đầu phụ thân lẫn mẫu hậu sẽ cho con mình sống ở một nơi nào đó ở Vũ trụ, miễn rằng nơi đó phù hợp với điều kiện sống của con mình, ký ức của họ về họ sẽ bị phong ấn, lẫn ký ức về luật này cũng sẽ bị phong ấn,quy luật này đã có từ lâu kể từ đời Thú Vương thứ năm. Nó cũng đã giảm đáng kể dân số của Tứ Đại Thú Quốc. Nhưng điều đó giúp họ có các chiến binh mạnh mẽ, cũng là những nơi có các bề tôi trung thành nhất thế giới.
Tứ Đại Thú Quốc, quốc gia của bốn thần thú: Huyền Vũ, Chu Tước, Rồng và Hổ. Tương đương với các tên quốc gia: Huyền Vũ Quốc, Phượng Hoàng Quốc, Long Quốc và Bạch Hổ Quốc.
(Ở Phượng Hoàng Quốc, thay vì gọi nhau là Phượng Hoàng thì sẽ gọi nhau bằng biệt danh Chu Tước để có thể thay thế cách gọi vị vua đích thực Phượng Hoàng của cư dân ở đây)
Đây là nơi cũng xuất thân các giai cấp, thứ không công bằng nhất trong xã hội này. Được chia ra làm ba giai cấp: Bình dân - Quý Tộc - Hoàng tộc. Tương tự như bình thường Hoàng tộc là giai cấp cao nhất, nhưng Hoàng Tộc có thể thay thế dòng máu được bằng các giải đấu mà cứ một triệu năm sẽ diễn ra một lần, không như các chế độ phong kiến thông thường, nếu Thú Vương của đợt trước thắng thì người đó có thể nhận được làm Vua một lần nữa. Còn nếu thua sẽ bị trở thành vị Cựu Thú Vương nhường ngôi lại cho người chiến thắng cũng như Thú Vương đề kế tiếp.
Alan chỉ thuộc giai cấp bình thường còn Mikari thuộc giai cấp Hoàng Tộc. Cô cũng có thể trực tiếp nhận chức thông qua mẹ cô, nếu mẹ cô thắng chiến trường tranh dành địa vị, Mikari sẽ trực tiếp trở thành Phượng Hoàng nếu mẹ cô rời ngôi vị và chấp nhận nhường ngôi cho Mikari.
Mẹ của Mikari, Phượng Hoàng mạnh nhất lịch sử của Phượng Hoàng Quốc. Alatia Fotiapho Yvenix. Được mệnh danh "Phượng Hoàng bất bại" khi cô đã trải qua cả trăm cuộc chiến tranh giành địa vị và vẫn dành chiến thắng dễ dàng. May mắn thay, Mikari lại là đứa con đầu tiên của Alatia. Việc bà ta nhường chức cho Mikari là điều đương nhiên, khi Alatia đã hơn một trăm triệu tuổi cũng đã đến lúc nghỉ hưu.
Điều đáng lo nhất ở đây là Alan, anh ta phải tự mình chiến đấu với Bạch Hổ Vương để trở thành vị vua tiếp theo. Dân số của hai vương quốc cũng thuộc hàng trăm tỉ, quân đội ít nhất cũng một tỉ.
Sau khi cả hai trở thành vua, nhờ quyền lực của bản thân mình. Họ sẽ trợ giúp quân sự rất nhiều cho Wake.
- Ý anh là anh sẽ tham gia cuộc chiến đẫm máu đó ư?
Mikari lo lắng nói, cô cắt ngang lời nói của Alan. Anh ấy không khó chịu mà ngược lại còn vui vẻ trước sự lo lắng ấy.
- Đúng vậy, anh sẽ trở thành vua của Bạch Hổ Quốc. Không! Anh sẽ trở thành vua của Tứ Đại Thú Quốc!!
Alan khẳng định nói, đôi mắt của anh rực lửa. Ngọn lửa của sự quyết tâm nảy ra trong đầu anh, Mikari cười đùa.
Cô hạnh phúc vì sự quyết tâm của con hổ ngu ngốc ngày nào. Mong thay đó sẽ là một lời nói trở thành sự thật. Mikari biết, nếu như đã tham gia cuộc chiến đó thì không ba giờ trở về được.
Nó là một cuộc chiến sống còn, người tham gia sẽ hiến cả tính mạng của họ cho trận chiến. Vì đó là mặt trái của xã hội tàn nhẫn này, cho dù có là thần đi nữa, thế giới này vẫn tàn nhẫn như thế, đổi lấy tính mạng để dành lấy quyền lực, đổi lấy tính mạng để mua vui cho kẻ khác
Nhưng anh ta vẫn sẽ làm, đó không phải vì mỗi Wake, mà đó còn là tương lai cho Alan. Anh sẽ kết thúc sự tàn nhẫn này bằng cách trở thành vị vua cuối cùng của Bạch Hổ quốc, Tứ Đại Thú Quốc.
Alan cười tươi, nụ cười ấy chứa sự quyết tâm của anh, Mikari rưng rưng nước mắt. Cô xúc động ư? Đương nhiên, nhưng các giọt nước mắt ấy lại chứa một nỗi buồn khó phai.
- Còn em sẽ trở thành Nữ Hoàng của Tứ Đại Thú Quốc!
Cô cũng theo Alan, cô lau những giọt nước mắt rưng rưng rồi dùng hết sự dũng cảm của mình khẳng định nói. Một lời "Thả thính" nhẹ của cô cho con mèo này đây.
Alan đỏ mặt, anh bốc khói một chút nhưng rồi cũng bình thường trở lại. Đây không phải là lúc để ngại.
Mọi người ở đây ai cũng biết cuộc chiến mang tên tranh dành ngôi vị đó, họ cũng biết về cuộc tình của hai người Mikari với Alan. Nên họ chỉ có thể đồng lòng nhếch miệng cười để chúc mừng bọn họ thôi.
Sudas nhìn họ, anh mỉm cười. Nhưng lại có một điều mà anh đắng đo. Anh im lặng một hồi quan sát cuộc trò chuyện của họ.
- Vậy thì tôi sẽ nhờ cha tôi hỗ trợ quân đội.
Athena nói, tất cả người ở đây bất ngờ. Cha của Athena? Ý cô ấy là Zeus ư???
Quân đội của ông ấy cực kỳ khủng, không những về quân số mà còn về sức mạnh nữa, đội quân hủy diệt ấy đủ đe dọa cả Thần Giới số bảy. Nhưng để ông ta hỗ trợ thì không hề dễ, kể cả là con ông ấy thì ông ấy cũng cực kỳ ích kỷ với con mình. Zeus chắc chắn sẽ không hỗ trợ đâu.
Sudas nhíu mày, anh nhìn Athena. Rồi xua tan bầu không khí bất ngờ xung quanh đi bằng một câu nói:
- Cha cô sẽ không hỗ trợ chúng ta đâu, tốt nhất cô nên sử dụng quân đội của riêng mình. Cô biết đấy, ai cũng biết Zeus là một người cực kỳ ích kỷ.
Ai cũng cảm thấy lời nói của Sudas cực kỳ hợp lý. Nhưng họ cũng nghĩ sang một hướng khác "Nếu Zeus đổi ý thì sao nhỉ?" có lẽ từ "Nếu" đó không bao giờ xảy ra đâu.
Athena cười nham hiểm, cô nhìn Sudas ánh mắt như đã nhốt anh vào con ngươi vàng đó.
- Một người ngoài như anh không hiểu gì về điều bên trong nhà tôi đâu. Tôi nói mượn được là mượn được.
Hồi một nghìn ba trăm năm trước, cha cô, Zeus đã bị một kẻ tự xưng "Đấng Cứu Thế" chém một nhát chí mạng trước người. Giờ ông chỉ có thể nằm yên trong phòng dưỡng thương, ông khó có thể chiến đấu trở lại được nên hiện tại quân đội của ông đang cực kỳ rảnh rỗi.
Và chỉ cần một lời xin của Athena kèm vài câu động viên quân đội của Zeus thì cô dễ dàng được sở hữu một phần quân đội của ông.
Cách làm của "Nữ Thần Trí Tuệ" đấy.
Sudas cười trừ, anh nhìn bốn vị nữ thần còn lại với đôi mắt trong chờ.
- Tôi sẽ sử dụng quân đội của mình.
Bốn người họ đồng thanh nói, tuy không sử dụng một gia thế khủng như Athena hay các để trở thành Vương như Alan, Mikari nhưng họ vẫn có cho mình một quân đội Thiên Thần Riêng do chính họ huấn luyện.
Cuối cùng chỉ còn Sudas, anh im lặng một hồi. Cảm giác đắng đo cứ nay nảy trong đầu anh.
Bỗng nhiên, một hồi quá khứ trở lại trong đầu anh. Một không gian hoàng kim sang trọng đẹp đẽ, nhưng cũng có chút phần u buồn bởi ánh mắt của Sudas.
Anh thở dài, nhớ lại cảnh tượng đó.
Bậc thang màu vàng kim cùng tấm thảm đỏ dưới chân, trên trần là những cái đèn cùng ngọn lửa cháy bất tận, nhìn không gian này đây không khác gì một Thanatos nhưng ở nơi khác nhưng lại mang một màu sắc trong sáng hơn. Cái cầu thang dẫn đến nơi cao quý nhất, sang trọng nhất.
Đương nhiên cũng như Thanatos, một cái ngai vàng được xây lên. Với các hoa văn không phức tạp mấy, thay vì trọng điểm của nó là cái đầu lâu đáng sợ. Thì nó là một hình tròn, với các vầng hào quang được minh họa ra trong giống như các tia sáng mặt trời tuyệt đẹp.
Chiếc ghế màu vàng kim cùng với các hoa văn khiến cho nó trở nên cực kỳ tuyệt đẹp, giá trị thẩm mỹ của không gian cứ thế mà tăng lên một tầm cao khác.
Từ chiếc ghế ấy nhìn xuống, tấm thảm đỏ trải dài cùng hai hàng lính canh gác, bộ giáp được làm bằng kim loại vàng kim khiến những chiến binh ấy trở nên lộng lẫy. Bộ giáp của các chiến binh được mặt che kín người chỉ để lộ ra một khe hở có để cho không khí vào lẫn nhìn xung quanh.
Những chiến binh ấy cầm trên tay mình ngọn giáo vàng, "Các chiến binh hoàng gia" đứng yên và trong có vẻ họ đang đợi lệnh của người có chức vị cao nhất ở nơi này.
Chiếc ngai vàng ấy không thể nào trống vắng hình bóng của vị lãnh đạo thế giới tuyệt đẹp này rồi. Đây không phải Thanatos, đây là nơi sang trọng, nhiều sắc màu hơn Thanatos nhiều.
Một cô gái cao một mét bảy, cùng mái tóc dài được thắt bính màu vàng lẫn đôi mắt màu xanh dương chứa đựng cả biển lớn, gương mặt V line cho cô mang cho mình nét đẹp của một cô gái mười tám. Cô gái đó mặc một chiếc áo đó giống như những bộ đồ của những vị hoàng gia Anh bó sát cơ thể, chiếc áo đó tôn lên những đường nét cơ thể của cô, cơ thể ấy như những làn sóng ngoài biển vậy. Uốn lượn tuyệt đẹp.
Chiếc quần dài màu trắng bó sát, lộ ra đường nét của "cặp đôi quyến rũ" bất kỳ người đàn ông nào cũng thèm muốn từng đường nét trên cơ thể cô. Nhưng dám chắc họ chẳng dám đụng một sợi tóc trên cơ thể cô đâu.
Vì đây là một trong các Thần Vương, không đây là một trong các Thần Đế chức vụ mang sức mạnh lớn hơn cả Thần Vương.
Thần Đế Valkyrie.
Từ ánh nhìn của nàng Valkyrie này đây nhìn xuống, chàng trai quỳ dưới những bậc thang trên các thảm đỏ.
Chàng trai đó không ai khác chính là Sudas.
Và đúng vậy, Valkyrie là Vị Thần đầu tiên mà Sudas đã phục vụ cũng như là Vị Thần đầu tiên đã rời bỏ anh ấy, xóa bỏ nghi thức.
"Xin chào. Chủ Nhân của tôi"
Lời chào của anh ấy ở hơn hai mươi triệu năm trước, làm cho anh vô tình nhớ lại cảnh đó. Sudas xoa đầu.
Đây không phải là lúc để anh đắng đo, một cuộc chiến tranh quy mô lịch sử sắp diễn ra, anh không cần phải tốn thời gian để suy nghĩ nữa.
Sudas tự đấu tranh với tâm trí mình, rồi anh cũng dễ dàng chiến thắng trước nó.
Anh đã quyết định rồi. Từ giờ, Thanatos chỉ có thắng không thể thua.
- Được, tốt! Tôi mong mọi người sẽ thành công trên con đường của mình!!
Anh chúc tất cả bọn họ, các người đồng nghiệp của anh vui vẻ gật đầu, song họ xoay lưng lại rồi bắt đầu bước đi. Một người một hướng đi riêng, họ sẽ không phải dựa dẫm vào bất kỳ ai nữa mà phải tự làm cho bản thân mình trưởng thành hơn.
Họ đã quyết định một hướng đi riêng của mình, đây là lúc để họ trưởng thành, đây là lúc để họ thể hiện sự có ích của mình tới Wake.
Cuộc hành trình riêng ấy, có thể sẽ có thất bại, nhưng trong sự thất bại ấy họ sẽ có một kinh nghiệm cho riêng mình. Những con đường riêng tư để trở nên mạnh hơn, tự luyện tập bản thân để mạnh hơn, không ai trong cuộc đời là diễn viên phụ cả, họ phải làm chủ bản thân mình trở thành những người mạnh để phù hợp sánh ngang với Wake.
Nào hãy tiến lên!! Những người thuộc Thanatos!!! Hãy cho họ thấy mình có thể làm gì đi!!
_____
- Kia...là Evrum à?
______
12485 từ
Hơi vòng vo...nhỉ?
Nhưng theo tác nghĩ đây là một chap khá ý nghĩa đấy chứ! vì theo như ý tác cho bản mới này đây. Thì mỗi người sẽ có cho mình một cốt truyện riêng, đoạn cuối thì do tối rồi nên tác viết hơi cụt không thì cho lên 13000 từ rồi :>>
Nhân tiện nói luôn thuộc hạ của Wake tối đa 15 người.
_____