Buổi sáng ngày hôm sau, chẳng ngờ người thức dậy trước lại là Đường Thác. Cậu nhấc cánh tay ê nhức lên định bụng trở mình, song lại phát hiện mới cử động cái đã xụi lơ, cảm giác đau thẳng từ đùi lên tới hai vai, thắt lưng càng như cứng ngắc lại. Đường Tự nằm bên cạnh trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được động tác của cậu bèn duỗi tay kéo cái người đang xoay trái xoay phải kia vào lòng.
“Không thoải mái?”
Đường Thác tự mình tìm một tư thế dễ chịu, cậu nhấc tay, dùng mu bàn tay cọ chơi chút râu mới lún phún mọc của Đường Tự.
“Eo đau.”
Đường Tự mặc cậu nghịch ngợm trên mặt mình, một tay phủ lên eo Đường Thác chậm chậm xoa bóp giúp cậu, ấn một hồi thì chuyển tới phía sau: “Chỗ này đau không?”
Đường Thác vùi mặt, nhỏ giọng đáp: “Hơi hơi…”
Mười giờ rưỡi Đường Tự có một hội thảo nghiên cứu, không thể không rời giường. Ngược lại sáng nay Đường Thác không có tiết, được nghỉ nửa ngày, nhưng cậu cứ đòi như hình với bóng với Đường Tự, vậy nên hai người lại làm tổ trên giường díp mắt một hồi mới dậy.
Đường Tự vào nhà vệ sinh trước, Đường Thác lẽo đẽo theo sau, đi đến cửa thì dừng lại, nghiêng đầu tựa bên khung cửa, nhìn Đường Tự rót hai cốc nước, lấy kem đánh răng lên hai cái bàn chải.
Cậu chớp mắt, chen đến bên cạnh anh, cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng màu xanh lá bảo: “Em muốn muốn Chú ếch nhỏ nữa.”
Miệng Đường Tự đầy bọt, nghe cậu nói vậy thì ngớ người, ồm ồm hỏi: “Chú ếch nhỏ gì cơ?”
“Anh quên hết rồi.” Đường Thác nhìn Đường Tự ở trong gương, chẳng ư hử gì bắt đầu đánh răng, đánh xong thì mở vòi nước rửa mặt, không hề có ý giải thích xem Chú ếch nhỏ là cái gì.
Đường Tự ấn vòi nước, hai cánh tay thu lại quay Đường Thác qua rồi ôm vào lòng. Anh với lấy khăn lông dày dặn trải lên trên kệ, xong xuôi thì đặt Đường Thác ngồi lên đó, cuối cùng khoát tay lên vai cậu hỏi: “Chú ếch nhỏ là gì?”
Đối mặt với một câu hỏi ở cự li gần như thế, Đường Thác mới lên tiếng: “Kem đánh răng ngày xưa anh mua cho em ấy, anh quên sạch rồi.”
Đường Tự ngẩn người trong giây lát, sau rồi anh kê đầu lên vai cậu, cười đến mức người run bần bật.
Đường Thác hết biết anh đang cười cái gì, nghĩ một lát bèn nói: “Em thì nhớ, còn anh cái gì cũng không nhớ, anh không nhớ đã từng phát bông hoa nhỏ cho em, còn không nhớ đã từng mua kem đánh răng Chú ếch con cho em.”
Thực ra khi nói ra những lời này, bất kể là Đường Tự hay Đường Thác đều thấy hơi ngạc nhiên. Nếu đổi lại là trước kia, chẳng cần biết Đường Tự quên mất điều gì Đường Thác đều sẽ không nói ra bất cứ câu nào mang ý trách móc, dẫu chỉ là một câu nói đùa làm nũng.
Đường Tự ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cậu, nhìn vào mắt cậu nở nụ cười.
“Em nói anh như vậy mà anh lại thấy vui vui.”
Anh vui vì cuối cùng Đường Thác cũng bắt đầu đặt hai người ở hai vị trí bình đẳng, vui vì cuối cùng cậu không cúi đầu im lặng nữa.
Đường Tự không thả Đường Thác xuống, vươn tay lấy khăn lông từ cái giá bên cạnh, nhúng nước hai ba bận, sau rồi vừa gấp khăn vừa nói: “Đợi hôm nay anh đi siêu thị mua kem đánh răng Chú ếch con về cho em.”
Nói đoạn, Đường Tự phủ tấm khăn đã gấp xong lên mặt Đường Thác, một tay khác thì giữ lấy gáy cậu cố định vị trí, giúp cậu lau mặt.
Mặt Đường Thác âm ấm, khoan khoái thấm tận trong tim.
“Anh có nhớ lần đầu tiên anh rửa mặt cho em không?” Đường Tự đi giặt khăn một lần nữa, Đường Thác bèn nghiêng đầu nói với anh: “Ở kí túc của anh ấy, anh bảo mặt em bẩn như mặt khỉ. Có điều hồi đó không có nước nóng, anh bảo em chịu tạm, lấy nước lạnh rửa mặt cho em.”
Chuyện này thì Đường Tự nhớ, lần đầu tiên anh rửa mặt cho trẻ con nên không có kinh nghiệm, rửa đến độ áo quần Đường Thác ướt hơn nửa, nước cứ rỏ tồm tộp xuống dưới. Nhóc con kia thì tự mình vắt quần áo, còn bảo anh chỉ ướt có chút, không sao hết.
“Đó là lần đầu tiên có người rửa mặt cho em, lúc đó trong lòng em nghĩ, người này thật là tốt.”
Đôi mắt sáng lấp lánh của Đường Thác dừng mãi trên người Đường Tự, thật hiếm thay, trong đôi mắt của thiếu niên đã hai mươi mốt tuổi ấy, Đường Tự lại dễ dàng bắt được một tia sáng gọi là ngây thơ.
Sau lần gặp lại rồi ở bên nhau một khoảng thời gian dài, lúc này cuối cùng Đường Tự mới biết tại sao những lời Đường Thác nói đều khiến anh khó lòng kháng cự. Người khác nói lời đường mật, bất kể những lời ấy nặng bao nhiêu, ít nhiều người ta cũng biết rằng mình đang nói lời đường mật, đối phương thích nghe. Đường Thác thì ngược lại, cậu không hề coi những gì mình nói là đường là mật, chỉ đơn giản “biết là yêu nên mới nói”, thế nên trừ việc lúc đầu không dám nói thành lời câu “em thích anh” kia ra thì về sau, cậu nói gì cũng thẳng thắn, không hoa mĩ nhưng lại ngọt ngào đến độ trái tim anh nhũn thành bông.
Nghĩ như vậy một hồi, Đường Tự đã bất giác rửa mặt xong cho Đường Thác, lúc Đường Thác chống tay muốn nhảy xuống thì anh lại ấn cậu trở lại. Đường Thác không biết đánh răng rửa mặt xong còn phải làm gì, đáy mắt ngập tràn thắc mắc, hỏi Đường Tự làm gì vậy.
Đường Tự không đáp lời, anh bỏ khăn lông xuống, duỗi tay đẩy cổ áo ngủ của Đường Thác ra. Một bên áo ngủ trượt xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng cùng một bông hoa nhỏ màu đỏ.
Đường Thác khẽ run nhưng không tránh. Chiếc hôn của Đường Tự rơi trên bông hoa nhỏ nọ.
“Về sau mỗi ngày hôn một cái thì sẽ không bao giờ quên nữa.”
…
Sau khi có tất cả thành tích của năm ba, mọi người về cơ bản đều dự được xem mình có đạt thẳng lên nghiên cứu sinh[1] hay không. Có một vài người thành tích tốt thì chuyện này chắc như đinh đóng cột, bắt đầu nhân kì nghỉ liên hệ với thầy cô. Đường Thác thì đang chuẩn bị xuất ngoại nên tất nhiên không quan tâm đến việc này, chỉ có thỉnh thoảng nghe được các bạn trong lớp nhắc một câu, ai với ai ý đều muốn tìm thầy Đường.
[1] Gốc là 保研: chỉ sinh viên của một khóa nào đó sau khi tốt nghiệp cử nhân thì không phải thi mà thông qua giới thiệu, đánh giá tổng hợp,… học lên nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ.
Họ Đường cũng không được coi là phổ biến, trong các giảng viên ở viện của Đường Thác, người họ Đường chỉ có một.
Buổi tối về nhà kể với Đường Tự chuyện này, Đường Tự gật đầu nói: “Hai bạn ấy đều đến tìm anh, sinh viên khóa các em liên lạc với thầy cô sớm thật đấy.”
Đường Thác đang làm tổ trên giường xem kindle, trong lòng nghĩ thầm có khi mấy thầy cô khác cũng không được liên lạc sớm đến vậy đâu.
“Gì thế?” Đường Tự nhận ra Đường Thác có hơi quạu, bèn duỗi tay vỗ một cái lên eo cậu: “Còn không vui khi anh hướng dẫn sinh viên cơ.”
“Hay là em không đi nước ngoài nữa.” Đường Thác ném kindle dịch qua chỗ Đường Tự, ngẩng đầu ăn ngay nói thật bảo: “Anh hướng dẫn em học nghiên cứu sinh đi được không, em cũng muốn làm sinh viên của anh.”
Đường Tự phá lên cười: “Xin em đấy, đừng để tội của anh thêm nặng nữa.”
Đường Thác chẳng vui gì cả, cậu cảm giác mình đã lỡ mất một cơ hội ngàn vàng, lại được bình giấm chua nghiêng nghiêng ngả ngả một cách vi diệu trong lòng thành ra cả buổi tối đều dính bên người Đường Tự hỏi anh rốt cuộc định hướng dẫn mấy người, có phải hai bạn nữ tới tìm anh là anh nhận luôn rồi không.
Nháo có hơi vớ vẩn nhưng lại dễ thương cực kì.
Bị hai con mắt phức tạp dòm đi dòm lại cả một buổi tối, Đường Tự hết tập trung nổi, cuối cùng ném bỏ máy tính, tắt đèn, kéo người vào lòng.
“Kì sau anh còn dạy các em môn “Điều khiển bằng máy tính” đấy, em thể hiện tốt chút, anh tiếp tục cho em làm đại diện môn?”
“Thật ư?” Đường Thác ngẩng cổ nhận cái hôn, nghe anh nói vậy thì lập tức mở mắt nhìn anh.
Đường Tự gật đầu, giọng điệu ngập tràn ý cười: “Tới lúc ấy anh bảo, ồ, bạn Đường Thác cũng ở đây à, thế thì vừa đẹp, nếu như đã có người cũ thì không cần chọn người mới nữa, chi bằng bạn học Đường Thác tiếp tục vất vả một học kì nữa, thế nào?”
Đường Tự cười ngây ngô một mình, không đáp lời Đường Tự. Đường Tự xoa xoa cái eo gầy của cậu, hỏi: “Bạn học Đường Thác, em thấy như vậy có được không?”
Đường Thác co tròn người tránh tay anh, vừa cười khúc khích vừa đứt quãng nói: “Được chứ, thầy Đường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT