Nửa học kì sau của năm ba Đường Tự không còn là giảng viên bộ môn của Đường Thác nữa. Mất đi chức vụ đại diện môn, Đường Thác khá là thất vọng, đã thế đến tháng năm, bố mẹ của cậu kết thúc dự án ở bên ngoài, địa điểm nghỉ cuối tuần của Đường Thác không thể không chuyển từ nhà Đường Tự thành nhà của chính mình. Cơ hội gặp mặt của hai người giảm đi, chuyện này đối với Đường Thác mà nói thì quả thực là nỗi dày vò trí mạng.
“Thác Thác à, thực sự không định ra nước ngoài sao? Thành tích của con tốt như vậy, mặc dù học nghiên cứu sinh trong nước cũng không tồi nhưng nói thực lòng, bố và mẹ con đều làm về lĩnh vực kĩ thuật, với tình hình trước mắt thì bố vẫn kiến nghị con nên xuất ngoại học tập.”
Hướng Uyển đập cánh tay Đường Nghị Sơn: “Thác Thác đã nói không muốn đi rồi, anh còn lải nhải thêm gì nữa!”
Đường Nghị Sơn than thở: “Con nó còn nhỏ mà, anh sợ nó lựa chọn không tốt, nó có năng lực có cơ hội, anh chỉ đưa ra cho con nó một vài hướng đi thôi.”
“Em thấy ở trong nước học nghiên cứu sinh cũng tốt, cứ tới Thanh Hoa này, đi nước ngoài còn phải chịu khổ…”
Năm ba đại học sắp sửa kết thúc, vào thời điểm mấu chốt này, hầu như ai nấy đều đang tính toán cho tương lai, phổ biến nhất có ba con đường, ra nước ngoài, ở trong nước học nghiên cứu sinh và đi làm.
Với Đường Thác, đó giờ cậu chưa từng có con đường thứ hai.
Đường Thác lấy hai cái cốc, rót đầy nước, sau đó lấy viên sủi vitamin C từ trong ngăn kéo bàn trà thả vào một cốc. Có phản ứng giữa creatine và muối cacbonat, đám khí Co2 khiến nước trong cốc sủi sùng sục, nhìn rất đã.
“Bố mẹ, uống nước ạ.” Đường Thác đưa cốc có pha viên sủi cho Hướng Uyển: “Con mua viên sủi vị mới đấy, mẹ uống thử xem có thích không.”
Hướng Uyển nghe vậy, sắc mặt lập tức hòa hoãn lại, nhận lấy cốc nước từ tay Đường Thác. Lúc bà chậm rãi cúi đầu uống nước Đường Thác mới chú ý tới bên thái dương mẹ mình lộ mấy sợi tóc bạc, mấy sợi tóc ấy cùng với hình ảnh Hướng Uyển vĩnh viễn bình tĩnh mỉm cười trong kí ức của cậu chồng lên nhau, thực sự bất ngờ và chênh lệch quá đỗi, Đường Thác không tự chủ được vươn tay, vuốt ve những vết tích của năm tháng ấy.
Hướng Uyển uống xong ngụm nước, động tác của Đường Thác làm bà sựng người trong giây lát, đoạn nói đùa: “Mới hơn bốn mươi tuổi mà đã thế này rồi.”
Đường Thác hoàn hồn, mỉm cười với bà: “Vậy cũng rất đẹp.”
Hướng Uyển bị cậu chọc thì vui vẻ lắm, vươn tay xoa lưng cậu bảo: “Vẫn là con trai mẹ biết nói chuyện, à với cả viên sủi vị này ngon lắm.”
Đợi Đường Thác nghỉ nốt cuối tuần tuần này trở lại trường học cậu mới biết chủ nhật mới qua kia là đợt thi GRE[1] cuối cùng của tháng năm, sinh viên trong trường có ý định ra nước ngoài không nhiều, có mấy bạn đều tham gia đợt thi lần này, bao gồm cả Hà Chúng.
[1] GRE (The Graduate Record Examination): bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội tại Mỹ.
“Haizz, thành tích lần này của tao nhất định phải đạt tiêu chuẩn đó nha…”
Thành tích đại học của Hà Chúng thực ra khá tốt, nhưng tiếng Anh của cậu ấy vẫn luôn là nhược điểm. Tivi trong canteen đang chiếu giải cúp bóng đá Đức, có một đám thanh niên nhiệt huyết huơ tay múa chân khen hay, bên cạnh mấy cậu con trai còn có cả bạn gái, nói cười vui vẻ, cảnh tượng ấy có lẽ chỉ xuất hiện trong canteen trường đại học.
Đường Thác chuyển tầm mắt khỏi màn hình tivi, cậu nhìn Hà Chúng một hồi rồi mới hỏi: “Mày định đi Mỹ à?”
“Đúng vậy, tao vẫn luôn chuẩn bị đó còn gì?” Hà Chúng dốc ngược cốc coca: “Mày thì sao? Vẫn ở trong nước à?”
Đường Thác gật đầu.
“Tới Thanh Hoa sao?”
Chẳng ngờ lúc này Đường Thác lại chần chờ hồi lâu, sau rồi nhè nhẹ lắc đầu.
Trong đầu Hà Chúng nhanh chóng xuất hiện tên mấy ngôi trường đứng top, tuy nhiên chưa đợi cậu ấy mở miệng đã nghe Đường Thác nói: “Tao muốn ở lại trường mình.”
Một cú sút vào kéo theo một tràng hoan hô không thể ngăn cản, Hà Chúng suýt nữa tưởng mình bị mấy người trong canteen hét tới mức hỏng tai.
“Không phải… mày nói gì cơ?”
Đường Thác chuyển tầm nhìn từ khay đồ ăn lên gương mặt của Hà Chúng, giương khóe miệng với cậu ấy.
“Tao không có nói trường mình không tốt, nhưng Thác Thác này.” Hà Chúng có hơi kích động: “Mặc dù học kì này vẫn chưa thi xong nhưng mày có biết thành tích ba năm tính tổng lại của mày có thể bỏ xa hạng hai bao nhiêu không? Hiện tại ai chả muốn leo cao được bao nhiêu thì leo cao bấy nhiêu, mày coi tiếng Anh của tao như cái rẻ rách mà tao vẫn vật lộn để thi đó thôi, sao mà mày chả có… chả có chí lớn gì thế!”
Không có chí lớn? Thực ra Đường Thác biết, những lời này của Hà Chúng đã là cách nói uyển chuyển nhất rồi.
Đường Thác cúi đầu, một chút cũng không gấp gáp ăn hết miếng cơm cuối cùng trong khay đồ ăn, ăn xong mới gọi Hà Chúng một tiếng, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Mỗi người một chí hướng riêng mà.”
Một câu nói đã chặn đứng tất cả lời khuyên của Hà Chúng.
Tuy rằng giờ mới là cuối kì năm ba nhưng công cuộc dự tính cho tương lai đã khiến không khí chia xa tới sớm hơn với vườn trường. Khoảng thời gian này câu hỏi mà Đường Thác nhận được nhiều nhất chính là định học nghiên cứu sinh ở đâu? Cậu không muốn câu trả lời của mình dẫn đến quá nhiều sự ngạc nhiên nên chỉ bảo vẫn chưa quyết định.
Liên quan đến vấn đề này thì Đường Tự lại không hỏi gì cả, anh vẫn như ngày thường, thỉnh thoảng đưa Đường Thác đi ăn cơm, ngày hôm sau không có tiết thì đưa cậu về nhà mình ở một đêm.
“Cuối tuần này có triển lãm khoa học kĩ thuật đấy, muốn đi xem không?”
Gần như không cần suy nghĩ, Đường Thác đứng trước gương vừa đánh răng vừa gật đầu, ồm ồm nói không rõ tiếng: “Muốn đi.”
Đường Tự tựa bên cửa nhìn cậu, đợi cậu súc miệng xong thì bước lên phía trước, vươn tay xoay mặt Đường Thác qua rồi hôn tới.
“Vậy cuối tuần này không cần về nhà rồi.”
Buổi sáng thứ bảy, Đường Tự lái xe chở Đường Thác tới trung tâm triển lãm khoa học kĩ thuật, hai người sóng vai bước vào khu triển lãm, bên trong đông người hơn Đường Tự nghĩ.
Đường Thác thốt một tiếng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Đường Tự: “Nhiều người ghê, hình như đến chiều sẽ ít người.”
Thông thường kiểu triển lãm khoa học kĩ thuật như này buổi sáng người sẽ kéo đến đông hơn đôi chút, nhưng có đông nữa thì cũng không đến nỗi người người chen chúc như các triển lãm xe hơi.
“Vừa khéo sáng nay anh có vài người bạn cũng ở đây nên tiện đưa em tới luôn.” Đường Tự vừa nói vừa tránh người xung quanh, đưa Đường Thác bước vào trong. Khu triển lãm cũng không quá ồn ào nên Đường Thác rất dễ dàng bắt được một tiếng gọi Đường Tự. Cậu nương theo âm thanh nhìn qua, nom thấy người gọi là một anh chàng tóc vàng mắt xanh, trước ngực đeo thẻ công tác của nhà nước.
Đường Tự vẫy tay với anh ta, nở nụ cười cởi mở.
Tới trước một gian triển lãm, có mấy người đi qua thân thiết cùng Đường Tự trò chuyện. Anh chàng tóc vàng mắt xanh kia hiển nhiên là người hướng ngoại nhất, anh ta khoác vai Đường Tự không ngừng “đổ” bên người anh, còn nhất quyết không nói tiếng Anh, dùng tiếng Trung bập bẹ thao thao bất tuyệt. Nhìn động tác của anh ta, Đường Thác thấy trong lòng không được thoải mái, cậu ngấm ngầm tựa sát bên Đường Tự, đúng lúc mắt chạm mắt với người đàn ông đeo kính gọng vàng phía đối diện.
Người đàn ông đó thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, mặc sơ mi trắng, không thắt cà vạt, hai hàng cúc cổ áo mở bung, Đường Thác cảm giác khí chất toát lên từ người đúng thực đại diện cho cụm từ tuổi trẻ tài cao[2].
[2] Gốc là 青年才俊, bao gồm ba lớp ý nghĩa: một chỉ thanh niên, tuổi tác trong khoảng 25-45, hai chỉ tài, tài ở đây có thể là tài năng đặc biệt nào đó như tay trắng lập nghiệp hoặc chỉ tiền nhiều, ba chỉ ngoại hình anh tuấn, đẹp trai.
“Đường Tự, đây là?” Anh ta nở một nụ cười không rõ ràng lắm, hỏi.
Đường Tự đẩy “tóc vàng” ra khỏi người mình, anh hơi nghiêng người, vươn cánh tay ôm vai Đường Thác tới bên cạnh, giới thiệu: “Bạn nhỏ nhà tôi.”
Lời vừa dứt, trừ “tóc vàng” và người đàn ông đeo kính gọng vàng ta, tất cả những người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc sững sờ.
“Tóc vàng” là bởi không dám xác định xem những gì mình nghe thấy cũng như những gì anh ta hiểu có chính xác hay không, còn người đàn ông đeo kính là bởi anh ta vẫn luôn giữ dáng vẻ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Một người bạn coi bộ muốn nói gì đó song Đường Tự lại không cho anh ta cơ hội, bắt đầu giới thiệu từng người một với Đường Thác.
“Đây là Thẩm Tập Huy, tiến sĩ MIT, chuyên gia về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.”
Không biết vì sao, Thẩm Tập Huy nghe câu này xong lại hơi nhướn mày.
Anh ta vươn một tay ra với Đường Thác: “Chào em.”
Chào hỏi từng người xong, Đường Tự khoát vai Thẩm Tập Huy nói: “Cậu giới thiệu cho em ấy về sản phẩm của các cậu nhé?”
Nói đoạn lại quay người nhìn Đường Thác: “Bàn về trí tuệ nhân tạo thì cậu ấy hiểu biết hơn anh rất nhiều, lĩnh vực này rất có triển vọng, cũng rất thú vị, em nghe thử xem?”
Đường Thác gật đầu, cúi người với Thẩm Tập Huy: “Làm phiền ạ.”
Mọi người bên cạnh đều bật cười, một người đàn ông lắc đầu nói: “Bạn nhỏ biết lễ phép thật đấy.”
Quy mô gian triển lãm này của bọn họ thuộc hạng trung bình, sản phẩm không nhiều nhưng cái nào cũng cao cấp nhất. Thẩm Tập Huy quả thực xứng với bốn chữ tuổi trẻ tài cao, những kĩ thuật tiên tiến là thế song anh ta đều có thể nắm bắt trọng điểm, tiến hành giải thích chuẩn xác những kĩ thuật mấu chốt. Giảng giải một lượt, Đường Thác thế mà cũng hiểu được hơn nửa, không những thế, Thẩm Tập Huy còn giới thiệu cho cậu rất nhiều về tình hình trình độ kĩ thuật trong nước và ngoài nước, rõ ràng anh ta luôn giữ chất giọng bình thản, nhưng nghe xong Đường Thác lại thấy nhiệt huyết dâng trào.
Khi sắp rời đi, nhân lúc Đường Thác đi vệ sinh, Thẩm Tập Huy mỉm cười hỏi Đường Tự: “Tôi không hiểu sai đó chứ, cậu đang để tôi giảng bài cho trẻ con hả?”
Đường Tự nhìn bóng lưng đang bước về phía phòng vệ sinh, bật cười: “Rõ là một chú chim ưng lại không dám vỗ cánh bay đi. Để em ấy gặp cậu cũng tương đương với việc nhìn xem núi non ngoài kia cao cỡ nào.”
Thẩm Tập Huy tựa bên cái tủ mỉm cười không lên tiếng.
Lúc Đường Thác trở lại thì Đường Tự với Thẩm Tập Huy vẫn đang nói chuyện. Đường Tự đưa cho Đường Thác ly nước mới lấy xong, tiện miệng hỏi Thẩm Tập Huy: “Đúng rồi, nghe nói cậu đang định đổi việc?”
Thẩm Tập Huy khẽ nâng ngón trỏ, theo tiết tấu gõ gõ lên tủ kính.
“Không tính là đổi việc, đổi nơi nghiên cứu mà thôi.”
“Cuối cùng cũng bắt đầu làm việc nhà nước rồi?”
Thẩm Tập Huy ngẩng đầu, giương cằm nhưng không hề kiêu ngạo, chỉ lộ vẻ lười nhác.
“Mảng này trong nước khiếm khuyết quá nhiều, nếu đã đủ tài đủ sức đương nhiên tôi cũng phải làm gì đó.”
Đường Tự và Thẩm Tập Huy im lặng nhìn nhau trong giây lát, kế đó Đường Tự mới đứng thẳng người lại, giơ tay vỗ vai anh ta, không đáp lời.
Dù Đường Tự không nói gì nhưng Đường Thác vẫn đọc được vẻ tán thưởng vô cùng từ ánh mắt anh.
Thẩm Tập Huy mỉm cười nghiêng đầu: “Được rồi, cậu như thế làm tôi cảm giác như kiểu tôi cao thượng lắm ấy.”
Đường Tự cũng bật cười thành tiếng.
“Về sau không phải sẽ không gặp nổi cậu chứ?”
Thẩm Tập Huy gật đầu: “Bị “bảo mật” là chắc chắn rồi, kì hạn dài hay ngắn, cấp bậc cao hay thấp mà thôi.”
“Thế thì toi, cậu nhất định là bậc cao nhất.”
Đường Tự lại nói đùa cùng anh ta thêm mấy câu rồi mới dẫn Đường Thác rời đi, tới một gian triển lãm khác tham quan.
“Nghe cậu ta giảng em thấy thế nào?” Sau khi đi được vài bước, Đường Tự hỏi.
“Mặc dù không hiểu lắm nhưng rất thú vị, hơn nữa em thấy anh ấy thực sự rất giỏi.”
Đường Tự mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu: “Đương nhiên cậu ấy rất giỏi, với trình độ hiện giờ của mình, cậu ấy hoàn toàn sáng lập được một công ty có thể ghi mốc lịch sử.”
Ở chung một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Đường Thác nghe thấy Đường Tự khen ngợi một người thẳng thắn và rõ ràng đến thế. Vốn dĩ cậu đã có ấn tượng rất tốt về Thẩm Tập Huy, lúc này bởi những lời tán dương của Đường Tự mà Thẩm Tập Huy trong lòng cậu vèo cái trở thành một tầm cao không thể với tới.
“Thực ra nội dung và phương hướng nghiên cứu trước đây của cậu ấy thích hợp với dân dụng hơn, điều khiến anh khâm phục Thẩm Tập Huy nhất chính là rõ ràng cậu ấy có thể lựa chọn một hướng đi có lợi hơn cho bản thân mình, song bởi tổ quốc cần, cậu ấy đã chọn một con đường có lẽ phải “mai danh ẩn tích”. Bất kể về trình độ chuyên môn hay về nhân phẩm, cậu ấy đều xứng với bốn chữ “kỳ tài xuất chúng”.”
Lúc nói câu ấy, Đường Tự luôn nhìn thẳng vào Đường Thác. Không biết tại sao Đường Thác lại nhớ đến những lời ban nãy của Thẩm Tập Duy– nếu đã đủ tài đủ sức đương nhiên tôi cũng phải làm gì đó.
Khi bạn gặp một người ưu tú, bạn sẽ dễ dàng cảm thấy tự ti và mặc cảm. Đường Thác đột nhiên bị nhấn chìm trong cảm giác hổ thẹn, hổ thẹn bởi lòng không chí lớn, hổ thẹn bởi tâm tựa sẻ non[3].
[3] Gốc là 燕雀之心, yến tước (燕雀) hay sẻ núi là một loài chim nhỏ như chim sâu, chim sẻ, nghĩa bóng chỉ người có chí khí tầm thường, nhỏ bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT