Đến trưa, Từ Thời Cẩm tỉnh ngủ thì đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Thẩm Dục đang dựa vào hàng rào chắn của khu nhà nhỏ này, chàng cứ tùy ý ngồi ở đó, khuôn mặt ấy, dung
mạo ấy, túy ngọc đồi sơn, phong thái như tích*. Từ Thời Cẩm đứng ở cửa
phòng lẳng lặng thường thức một lúc. Nàng ấy rất ít khi dùng ánh mắt
thường thức Thẩm Dục một cách thuần khiết. Trong mắt nàng ấy, Thẩm Dục
chỉ là một thiếu niên bị nàng ấy vứt bỏ lúc trước, cùng lắm nàng ấy chỉ
quét mắt nhìn một cái.
*Túy ngọc đồi sơn: miêu tả người đàn ông có phong cách đẹp trai say rượu.
*Phong thái như tích: phong thái, dáng vẻ vẫn như xưa.
Thẩm công tử thực sự có vẻ bề ngoài rất tốt.
Cho dù chỉ là dáng vẻ vô lại, trông phóng đãng tùy tiện cũng có thể khiến
căn nhà nhỏ mà bọn họ đang ở trở thành khu náo nhiệt có nhiều người đi
lại nhất trong thôn xóm này. Các cô nương trong thôn, cô nương thôn bên
cạnh, còn cả các đại tẩu, đại ma muốn chọn một người con rể tốt, ai nấy
đều vô tình hay cố ý đi ngang qua căn nhà mà bọn họ ở.
Từ lúc Từ Thời Cẩm tỉnh lại đã nhìn thấy vài nhóm rồi.
Thẩm Dục vốn đang tắm nắng ngây người, nhưng vị đại phu già ngồi đối diện
chàng nói chuyện với chàng một lúc lâu khiến chàng lên tinh thần.
Đại phu già nói: “Thẩm công tử, khám bệnh phải mất một số tiền lớn, lão đây cũng chỉ muốn sống qua ngày, công tử xem...” Nếu ông ấy không túng quẫn thì ngày hôm đó ở Nghiệp Kinh đã không đi cầu xin Lưu Linh rồi được Lưu Linh tặng một cơ duyên.
Thẩm Dục nhìn
ông ấy, khó hiểu hỏi: “Ta nhớ hôm đó An Hòa công chúa đã cho ông một số
tiền thù lao lớn rồi mà? Ông còn chưa đủ dùng sao?”
“Điều trị thân thể cho Từ cô nương không cần tiền hả?!” Đại phu già bi phẫn:
“Mấy công tử, cô nương có xuất thân tốt như các người đương nhiên không
biết những bình dân bách tính chúng ta sống khổ nhọc nhường nào... Thẩm
công tử, mua thuốc mấy ngày liền, còn đón năm mới, số ngân lượng ấy,
nhìn đã thấy đáy rồi.”
Ông ấy nhìn Thẩm Dục với ánh mắt ước ao.
Thẩm Dục thu lại ánh nhìn, mãi hồi lâu không nói lời nào.
Bên cạnh chen vào một giọng nữ chậm rãi: “Tiên sinh, sao ông lại cảm thấy trên người Thẩm Tiểu Dục sẽ có ngân lượng chứ?”
Hai người cùng quay đầu lại, thấy Từ Thời Cẩm đứng phía sau họ. Mắt đại phu già lóe lên, nhìn sắc mặt của Từ cô nương có chút lo lắng: Dưới ánh mặt trời, vị cô nương này cực kỳ gầy gò, da dẻ trắng bóc gần như trong
suốt. Một mỹ nhân như ánh đèn lay động*. Vừa nhìn đã thấy chẳng bình
thường chút nào.
*Mỹ nhân như đèn: đèn ở đây là đèn lồng giấy xưa, thắp bằng nến. Câu này chỉ người mỹ nhân
như ánh nến lay lắt, gió thổi cái là tắt.
Thẩm Dục nhìn đôi mắt sáng ngời của Từ Thời Cẩm, tựa như vô ý hỏi: “Nàng dậy rồi sao? Tiểu Cẩm, ta thấy mấy ngày nay thời gian ngủ của nàng nhiều
hơn rất nhiều so với người bình thường.”
Biểu cảm trên mặt Từ Thời Cẩm không hề thay đổi chút nào, mỉm cười: “Ta bệnh nặng mới khỏi, cơ thể suy yếu đi rất nhiều, ngày nào cũng thấy rất mệt. Dù sao thuốc như thế luôn có chút di chứng. Không vội, từ từ điều trị.”
Thẩm Dục gật đầu nhẹ một cái, không nói thêm gì nữa nhưng nỗi buồn lo trong
lòng không hề giảm bớt. Từ cô nương là người khôn khéo, tâm tư dễ thay
đổi khó đoán, người khác mới nghĩ đến một chuyện, đầu nàng ấy đã xoay
chuyển được hai mươi vòng. Nàng ấy muốn lừa gạt một người thì quá dễ
dàng. Thẩm Dục thuộc phạm vi người bình thường, khi còn nhỏ hay bị Từ
Thời Cẩm gạt, chàng cảm thấy cho dù trưởng thành thì có khi chàng không
phải đối thủ của Từ Thời Cẩm. Dù sao, chỉ từ một câu nói bông đùa giống
như “Nàng đoán xem”, Từ Thời Cẩm đã đưa ra một suy đoán lớn, do đó quyết định rút lui khỏi vòng chơi quyền lực của thái tử.
Nỗi quan tâm lớn nhất lúc này của vị đại phu già là ngân lượng, ông ấy
chẳng quan tâm câu từ hàm ý của đôi thanh niên nam nữ kia chút nào. Sau
khi Từ Thời Cẩm nói chen vào, ông ấy lập tức gào lên: “Sao Thẩm công tử
lại không có ngân lượng?!”
Từ Thời Cẩm
nhìn Thẩm Dục bằng ánh mắt đồng cảm: “Bởi vì hắn bỏ nhà đi, chọc giận
trưởng bối nhà hắn. Hắn bị đuổi ra khỏi nhà, đã một khoảng thời gian rất dài rồi không về nhà. Phép tắc nhà hắn rất nghiêm, sau khi hắn bị đuổi
ra khỏi nhà thì nhà hắn sẽ không giúp đỡ tiền tài gì cho hắn.”
Tỉnh dậy được mấy ngày, Thẩm Dục nói cho Từ Thời Cẩm biết một số chuyện quan trọng phát sinh ở trong kinh sau khi Từ Thời Cẩm “chết”. Nhưng khi đó,
Thẩm Dục không còn là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nữa, tin tức mấu chốt hơn là
chàng cũng không biết việc này.
Đại phu già trợn mắt há mồm, hỏi một cách thăm dò: “Vậy Từ cô nương?”
Từ Thời Cẩm nhíu mày: “Ta có tiền... Nhưng trong thời gian ngắn thì ta
không lấy ra được.” Đối với người bên phía Nghiệp Kinh, nàng là “người
đã chết”. Một người đã chết mà dùng tiền của trên danh nghĩa của mình
thì là một tin tức quá lớn.
Nàng nhíu
mày, bắt đầu phát sầu. Bản thân nàng biết cơ thể của mình lúc này, thời
gian ngủ ngày hôm trước dài hơn ngày hôm sau, mỗi lần đi ngủ đều phải
tốn rất nhiều sức lực mới tỉnh dậy được. Nếu không có mấy ngày gần đây,
biết rõ tình hình của bản thân, nhất định phải nghỉ ngơi nếu không sẽ
không chống đỡ được, Từ Thời Cẩm không muốn đi ngủ chút nào. Nàng ấy sợ
có một ngày ý chí của mình không thể chiến thắng cơ thể của mình.
Nàng ấy và đại phu già lén lút bàn bạc về rất nhiều loại thuốc, đều cực kỳ
đắt. Có dùng được hay không cũng chẳng sao, suy cho cùng nàng ấy đã
thành thế này rồi, tạm thời cứ thử một chút xem thế nào. Nàng ấy cũng
từng nghĩ tới việc viết thư cho Lưu Linh nhờ Lưu Linh gửi dược liệu
trong cung tới. Nhưng nàng ấy không muốn quá ỷ lại Lưu Linh, gây phiền
phức cho Lưu Linh.
Từ nhỏ đến lớn Từ Thời Cẩm đã buồn phiền vì quá nhiều chuyện, chỉ chưa từng phiền não vì tiền
bạc. Bây giờ ra ngoài, bước vào cuộc sống lo củi gạo dầu muối của dân
chúng bình thường nàng ấy mới nhận ra bản thân được nuôi dưỡng tràn ngập mưu mô từ nhỏ nhưng lại không thể kiếm cho chính mình chút bạc.
Nàng ấy ngẫm nghĩ, mình nên dùng cách nào để kiếm tiền nhanh nhất?
Viết chữ? Thêu thùa? Mấy cái này đều quá ít.
Làm môn khách cho người khác? Giúp người ta bày mưu tính kế? Người bình
thường chẳng ai cần. Cho dù có cần đi chăng nữa, nàng ấy vừa ra tay, khả năng phía Nghiệp Thành phát hiện cũng nhiều thêm mấy phần. Từ Thời Cẩm
không muốn như vậy cho lắm.
Trong lúc hai người đại phu già và Từ Thời Cẩm khổ não, Thẩm Dục ở bên cạnh hắng
giọng một cái, lúc họ nhìn sang phía chàng thì tay chàng đặt lên vai Từ
Thời Cẩm, hoàn toàn không vướng bận chút nào cười nói: “Không phải cần
ngân lượng sao? Tiểu Cẩm, cái khác ta không dám nói chứ kiếm tiền thì
chẳng còn ai thích hợp hơn ta.”
“Cần số tiền rất lớn.” Đại phu già bổ sung.
Thẩm Dục tự tin nói: “Không thành vấn đề.”
Từ Thời Cẩm nhướng mày lên, tỏ vẻ hoài nghi nhìn Thẩm Dục, có chút hứng thú.
Thẩm Dục đem đến cho nàng ấy rất nhiều niềm vui bất ngờ. Ví dụ như mặc dù chàng không chăm chỉ nhưng võ công lại giỏi bất ngờ.
Bây giờ chàng có thể mang đến cho nàng niềm vui bất ngờ gì đây?
Thẩm Dục cam đoan với vị đại phu già rằng chàng sẽ ra ngoài kiếm tiền, Từ Thời Cẩm nói nàng ấy cũng muốn đi.
Thẩm Dục chậc một tiếng: “Nàng đi làm gì? Nàng nên ở yên đây dưỡng bệnh.”
“Sau này có khả năng chúng ta sẽ hay ở cùng nhau, huynh thất vọng sao?” Nụ
cười của Từ cô nương bình thản hững hờ, lời nói ra lại tự nhiên, hùng
hồn chính đáng như thế.
“Sao ta lại thất
vọng được cơ chứ?” Ánh mắt Thẩm Dục hơi né tránh, cánh tay khoác lên vai nàng ấy vô thức rụt lại, dễ thấy trong lòng chàng cũng cứng đờ.
Từ Thời Cẩm “Ồ” một tiếng, đi ra với chàng được hai bước lại hỏi: “Vậy huynh rất vui sao?”
“Khụ!” Thẩm Dục lảo đảo, suýt thì ngã nhào. Chàng quay đầu lại nhìn Từ Thời
Cẩm, đôi mắt ướt át, dái tai ửng đỏ. Quý công tử phóng đãng hiếm khi rối rắm thế này, chàng có chút không theo kịp tốc độ của Từ Thời Cẩm.
Chàng vẫn chưa thích ứng lắm khi ở chung với Từ Thời Cẩm sau trưởng thành...
Từ Thời Cẩm nhìn y, khẽ cười một cái, để mặc chàng đứng ngây tại chỗ, bản
thân nàng ấy đi ra ngoài thôn. Một lát sau nàng ấy nghe tiếng bước chân
phía sau, biết Thẩm Dục đã đi theo.
Nét
cười của Từ Thời Cẩm vẫn hững hờ trên khóe môi nhưng ý cười trong mắt đã không còn nữa. Nàng ấy nhìn còn đường giữa cánh đồng đi ra phía ngoài
thôn, vô cùng mù mịt với con đường tương lai. Nàng ấy không biết mình có làm đúng hay không, nàng ấy đối xử với Thẩm Dục như vậy có tốt hay
không.
Nàng ấy muốn Thẩm Dục vui vẻ hơn
một chút, đạt được tất cả những gì chàng muốn. Vốn dĩ chàng cũng không
muốn gì nhiều, nàng ấy hoàn toàn ứng phó được. Nàng ấy không muốn Thẩm
Dục có hi vọng rồi lập tức đối mặt với tuyệt vọng khốc liệt.
Nàng ấy đối xử với Thẩm Dục thế này, thực sự tốt sao?
Nếu như nàng ấy không thể sống tiếp một cách bình thường, nếu cuối cùng
nàng ấy vẫn chết, đến lúc đó thứ cho Thẩm Dục lúc này sẽ trở nên tàn
nhẫn.
Nhưng bây giờ nàng ấy không cho chàng gì cả... Nàng ấy còn cơ hội để cho không?
“Tiểu Cẩm, nàng đi chậm một chút.” Từ Thời Cẩm vẫn chìm trong nỗi bi quan,
Thẩm Dục ở phía sau kéo tay áo nàng ấy lại, để nàng ấy dừng bước.
Nàng ấy nhìn công tử trẻ tuổi đi tới, nhẹ nhàng gật đầu một cái, tỏ vẻ cứng
rắn lần thứ hai. Có rất nhiều chuyện, cho dù không có cơ hội đạt kết quả nhưng nhất định phải làm.
Vốn đã nói
phải đi kiếm tiền, nhưng khi đi đến cổng thôn, nhìn ngôi chùa trên đỉnh
núi. Thẩm Dục nghĩ một lát, đề nghị đi vào làm lễ. Từ Thời Cẩm hơi do dự rồi gật đầu. Nàng ấy không tin cái này lắm nhưng Lưu Linh tin. trong
mấy năm nàng ấy và Lưu Linh ở cùng nhau, Lưu Linh hay bảo “Vận mệnh cho
ta biết thế nào” “Đây là ý của trời xanh, ta không thể vi phạm”. Khi đó
Từ Thời Cẩm cảm thấy buồn cười, người lạnh lùng ít nói như A Linh mà
cũng tin vào số mệnh?
Nhưng bây giờ đứng giữa ngã ba, Từ Thời Cẩm cũng thấy hơi tin.
Đời người như đèn nến, “tâm trường diệm đoản”*. Người bên cạnh đi tới đi
lui, nàng ấy đang đi trên con đường rất gian khổ, băng qua rừng sâu, đi
qua ánh trăng, vượt qua thập diện mai phục nhưng cuối cùng lại đứng
trước vách núi. Làm sao nàng ấy biết nhảy xuống sẽ sống hay chết?
*Tâm trường diệm đoản: cái bấc thì dài nhưng ngọn lửa thì ngắn, ý nói trong lòng rất muốn nhưng không đủ sức làm.
Từ Thời Cẩm dần hiểu rõ, có nhiều lúc, dựa vào bản thân sẽ không có tác
dụng gì. Chuyện cuộc đời, ai nói rõ được chứ? Ngươi không biết phía
trước là gì, ngươi muốn làm gì, thực ra không do ngươi quyết định hoàn
toàn.
Lên núi, đường núi gồ ghề nhưng
cũng không tính là khó đi. Gió thổi qua trước cổng chùa, hai cánh cửa
đóng chặt. Thẩm Dục tiến lên gõ cửa, qua một lúc lâu mới có tiểu tăng ra mở cửa mời bọn họ vào. Đây chỉ là một ngôi miếu nhỏ, sau khi bước vào
hơi lạnh phả vào mặt, mùa đông nên không có hoa cỏ, tĩnh mịch đến mức
khiến người ta không dám quấy rối.
“Ngôi chùa này của bọn ta là chỗ linh nghiệm nhất mấy trăm dặm quanh đây.” Tiểu tăng dẫn đường nói.
Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm không nói gì, hầu hết các chùa miếu khi gặp được
khách hành hương đều nói như thế. Nhưng trên đời lấy đâu ra nhiều Phật
linh nghiệm như thế?
Trong chùa đốt
hương, mấy gian điện nhỏ bên ngoài đều treo đèn dầu. Trong sân, một nửa
là hoa cỏ hay được các hòa thượng trồng, lúc này chẳng có ngọn cỏ nào;
một nửa là rau dưa cây quả, thưa thớt vài gốc nhưng trên cây lại có rất
nhiều quả hồng đỏ, thực sự kỳ lạ.
Thẩm
Dục và Từ Thời Cẩm đều là người có xuất thân từ gia tộc lớn, trước kia
bọn họ ở Nghiệp Kinh, hàng năm đều theo trưởng bối trong nhà đi tới rất
nhiều chùa miếu lớn. Trong đó có Phật Thích Ca, vô cùng trang nghiêm,
sau khi vào điện thì cúi người quỳ lạy, Pháp thân tối cao khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Còn bây giờ tuy chỉ là một ngôi chùa nhỏ, lúc bái Bồ Tát và Phật Thích Ca vẫn thành tâm và kính ngưỡng như trước.
“Nàng biết chúng ta vừa bái Bồ Tát gì không?” Đi dạo trong sân, Thẩm Dục nhỏ giọng hỏi nàng ấy.
Từ Thời Cẩm lắc đầu.
Thẩm Dục bật cười.
Cho dù không biết, tấm lòng thành cũng không thay đổi.
Từ Thời Cẩm tĩnh tâm, nhưng rõ ràng Thẩm Dục không đạt được cảnh giới như
nàng ấy. Chàng nhìn quả hồng trên cây, lòng hơi ngứa ngáy, nói với Từ
Thời Cẩm: “Có muốn ăn không? Ta đi hỏi giúp nàng.”
“Được.”
Từ Thời Cẩm tiếp tục đi dạo một mình, trong sân dùng hình thức như một
gian phòng nhỏ, phân ra cúng bái rất nhiều Phật và Bồ Tát. Bên trong
gian nhà là màu xám, mặt trường bám bụi. Màu sắc của Bồ Tát rất cũ, cũng vương một lớp bụi mỏng, đều có chút biểu hiện của năm tháng. Ngôi chùa
nhỏ này quả là yên tĩnh, không có bất cứ ai, an tĩnh như vậy.
Từ Thời Cẩm không nhịn được thầm nghĩ: Tiểu tăng nói Phật tổ ở đây linh
nghiệm, sẽ không vì quá ít người tới nên Phật tổ quá nhàn hạ đó chứ?
Nghĩ xong lại thấy mình có chút không tôn trọng Phật tổ, Từ Thời Cẩm đỏ mặt.
Mỗi lần gặp phải hòm công đức, trên người nàng không có ngân lượng nhưng
cũng thả chút trang sức quý giá vào, coi như là tiền bạc. Nhưng trên
đường trong lòng nàng hoàn toàn trống rỗng, không có suy nghĩ gì cả. Quỳ gối trước mặt Bồ Tát, Từ Thời Cẩm khom người, lắc kinh luân*.
*Bánh xe kinh luân (bánh xe cầu nguyện): có hình trụ tròn, có thể quay quanh một trục ở
chính giữa. Mặt bên trong là vô vàn thần chú OM MANI PADME HUM được in
lên giấy lụa mỏng. Có nhiều loại bánh xe với các kích cỡ khác nhau, được quay bằng tay, hay bằng sức gió.
Trong âm thanh nhẹ nhàng ấy, Từ Thời Cẩm suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được nên cầu nguyện gì.
Dường như cuộc đời nàng ấy đã nên kết thúc từ lâu, có rất nhiều chuyện nàng
ấy chưa được thử. Những thứ nàng ấy mong ước đều không còn nữa. Chẳng có gì đáng để cầu xin.
Cứ lắc ống kinh
luân, Từ Thời Cẩm nghe tiếng hơi thở của nam nhân nàng ấy quay đầu nhìn
lại thì thấy Thẩm Dục dùng vải bọc mấy trái hồng đỏ thẫm đứng đằng sau,
mỉm cười nhìn nàng ấy.
Chàng hỏi: “Ước nguyện xong chưa?”
Từ Thời Cẩm đáp: “Đang ước nguyện.”
Trong nháy mắt Thẩm Dục đứng sau lưng nàng ấy, nàng ấy bỗng có một nguyện
vọng. Người này đối xử với nàng ấy cực kỳ tốt, nguyện vọng của nàng ấy
chính là y.
Cuộc đời của Thẩm Dục khác
với nàng ấy, nếu nàng ấy ở nơi sâu thẳm trong bóng tối thì chàng chính
là ánh sáng rực rỡ ngập tràn. Cho dù bây giờ đặt mình trong vũng bùn
lầy, Từ Thời Cẩm vẫn tin rằng sẽ có một ngày Thẩm Dục trở lại Nghiệp
Kinh, trở lại Thẩm gia.
Vậy hãy để Thẩm Tiểu Dục của nàng ấy càng thêm sáng rực đi. Nàng ấy nguyện nhường tất cả chút may mắn mỏng manh của mình cho y.
Hai người đi ra khỏi ngôi chùa, Thẩm Dục đưa hồng cho nàng ấy ăn. Con đường này mới thực sự đi ra khỏi thôn.
“Tiểu Cẩm, nàng từng nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?” Thẩm Dục thuận miệng hỏi.
Từ Thời Cẩm không biết, bây giờ nàng ấy có rất nhiều lúc đều trong trạng
thái mê man. Nàng ấy muốn báo thù trước, nhưng còn sau đó, nàng ấy nên
“muốn” gì đây?
Nàng ấy hỏi ngược lại Thẩm Dục: “Huynh không thể trở về Nghiệp Kinh, cũng đã rất lâu rồi, huynh
không thể về Thẩm gia được nữa. Huynh có từng nghĩ sau này huynh sẽ làm
gì không? Hay là huynh vẫn muốn theo ta đi lang bạt?”
“Ta không thể đi theo nàng sao?” Thẩm Dục nở một nụ cười hiền hòa hỏi.
Chàng hỏi bằng vẻ chẳng để tâm nhưng lại lảng tránh ngóng mắt lên phía
đầu phố, con ngươi hơi co rút lại.
Trong lòng chàng căng thẳng, sợ nàng ấy đáp lại chàng bằng lời khước từ.
Bây giờ quan hệ giữa chàng và Tiểu Cẩm là gì?
Thẩm Dục không muốn hỏi, cjanfg cảm thấy như bây giờ rất tốt.
“Có thể.” Từ Thời Cẩm cho chàng một đáp án rõ ràng. Trước khi vận mệnh thể
không biết trước đến chân nàng, nàng sẽ không đẩy Thẩm Dục ra.
“Nhưng sau đó không thể dựa hết vào ta đâu đó.” Từ Thời Cẩm lại nói.
Thẩm Dục im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Tiểu Cẩm, nàng biết ta, ta không có chí hướng gì lớn. Từ trước đến giờ ta đều nghe theo sự sắp xếp của
gia tộc, trưởng bối muốn ta làm gì thì ta làm cái đó. Vốn dĩ ta chỉ muốn làm một công tử bột, phóng túng trải qua một đời. Nhưng trong lòng ta,
quả thực có một nguyện vọng.”
“Mời nói.”
“Đời này của ta, ta hy vọng có thể tìm được một người, ta yêu nàng, nàng
cũng yêu ta, bọn ta có thể nắm tay nhau một cách quang minh chính đại,
ta có thể cưới nàng.”
Từ Thời Cẩm bừng tỉnh trong chốc lát, nụ cười khẽ thay đổi.
Thẩm Dục hỏi: “Nàng thì sao? Ta nghĩ thứ nàng yêu nhất, một là quyền lực,
còn một cái khác chính là tình yêu. Bây giờ vẫn như thế chứ?”
Từ Thời Cẩm im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ muốn tìm thấy người yêu của ta.”
Thẩm Dục giữ vai nàng ấy, dịu dàng nói: “Chúc nàng sẽ được như ý nguyện.”
Từ Thời Cẩm ngẩng đầu lên, cười với chàng một cái: “Cũng chúc huynh được như ý nguyện.”
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa.
Trở lại ý định kiếm tiền lúc đầu.
Đứng trước một sòng bạc lớn, khóe miệng Từ Thời Cẩm run rẩy, lại nhìn sang
Thẩm Dục vô cùng tự tin đứng cạnh: “Đây chính là con đường phát tài
sao?”
“Đúng vậy, bàn về kiếm tiền thì có
nơi nào dễ kiếm hơn ở sòng bạc chứ?” Thẩm Dục khôi phục dáng vẻ phóng
khoáng ham chơi, nháy mắt với nàng ấy, ôm lấy vai nàng ấy: “Tiểu Cẩm,
ăn, uống, đánh bạc đều là sở trường của ta. Ở phương diện này, nàng phải tin tưởng ta.”
Từ Thời Cẩm tin, Thẩm công tử lăn lộn trong cái vòng ấy bao nhiêu năm, đương nhiên không thể lăn lộn hoang phí được.
Thẩm Dục dặn dò Từ Thời Cẩm: “Theo sát ta, trong sòng bạc khá là loạn, nàng đừng đi lung tung.”
Từ Thời Cẩm mỉm cười đưa tay ra.
Thẩm Dục nhìn mình từ trên xuống dưới, khó hiểu: “Nàng muốn gì?”
“...Thẩm Tiểu Dục, không phải ăn uống, đánh bạc, cái gì huynh cũng thành thạo
sao?” Từ Thời Cẩm cười vô cùng gian xảo, kéo tay chàng: “Một cô nương
giơ tay về phía huynh, huynh lại không biết nàng muốn làm gì?”
Nàng ấy vươn tay kéo bàn tay buông bên người của Thẩm Dục.
Thẩm Dục hơi ngây người, nghĩ thầm: Ta chưa bao giờ dám đoán nàng muốn gì. Tiểu Cẩm, nàng khác biệt như vậy đó.
Từ Thời Cẩm đúng là khác biệt.
Thẩm Dục tiến vào sòng bạc, luôn nghĩ đây là địa bàn của y. Chàng lăn lộn
trong sòng bạc nhiều năm, có thể ứng phó được bất kỳ cách chơi nào.
Trong kế hoạch của chàng, nhất định phải để Từ Thời Cẩm thấy được sự anh dũng của chàng, để Từ cô nương biết chàng vẫn có chút bản lĩnh. Thậm
chí Thẩm Dục đã tính toán xong trường hợp họ thắng được nhiều tiền,
chàng và Từ Thời Cẩm bị sòng bạc đuổi giết ra ngoài.
Tứ môn phương bảo, lục bác, đánh cờ, ném que vào bình rượu, mã điếu, song
túc dung, tuyển tiên, trò tăng giảm, sáp quan hỏa, đại tiểu tượng hí...
Các loại cách chơi hoa cả mắt, người chơi đến đỏ cả mắt hò hét ầm cả
lên, bầu không khí cả sòng bạc hừng hực cực kỳ.
Thẩm công tử quen cửa quen nẻo đi vào, tìm được cảm giác quen thuộc, thuận buồm xuôi gió.
Từ Thời Cẩm đứng sau chàng xem.
“Đại đại đại!”
“Tiểu! Chắc chắn là tiểu!”
“Đi bên này, cái đồ ngu kia!”
“Mặt bài không phải thế này, cút đi!”
........
Từ Thời Cẩm vẫn đứng phía sau, sau khi Thẩm Dục kết thúc một ván, nàng thấp giọng nói với y: “Ta hơi váng đầu, ra cửa đứng.”
Thẩm Dục lập tức đứng dậy: “Ta theo...”
“Không cần, chỉ có mấy bước chân.” Từ Thời Cẩm chỉ về phía cửa, cười động viên y: “Ở đây không phải Nghiệp Kinh, không có ai nhận ra ta cả, ta an toàn lắm. Lúc nào huynh cũng đi theo ta, làm cái gì cũng nghĩ đến ta trước,
nhỡ một ngày nào đó huynh có ở đây, ta sẽ rất khó vượt qua.”
Thẩm Dục rất muốn nói: Vậy ta mãi luôn ở bên nàng không được sao? Ta rất
muốn đối xử tốt với nàng, tốt đến mức không gì sánh bằng khiến nàng
không thể tìm thấy người thứ hai như ta, khiến nàng dựa vào ta cả đời.
Chàng không nói ra khỏi miệng, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu một cái rồi lại ngồi xuống.
Sau đó, chàng lại mất tập trung.
Sau khi thua hai ván, không thấy Từ Thời Cẩm quay lại, Thẩm Dục không ngồi
yên được, đi tìm Từ Thời Cẩm. Sau đó chàng trợn mắt há mồm nhìn Từ cô
nương ngồi trước một cái bàn ở cửa, đang đại sát tứ phương với một đám
người.
“Tiểu Cẩm, nàng...” Thẩm Dục cà lăm.
“Suỵt.” Nàng ấy quay đầu lại nói: “Đừng ảnh hưởng tới ta.”
Thẩm Dục đứng xem phía sau nàng, chàng phát hiện hình như Từ cô nương rất hợp... với sòng bạc?
Lúc đầu người đàn ông đối diện xem thường Từ Thời Cẩm, muốn nhường nàng ấy. Từ Thời Cẩm mỉm cười đồng ý, sau đó cược tiểu, thắng một ván, nàng ấy
ngại ngùng: “Ai da, may quá.”
Cô nương đối diện nói hay như thế, người đàn ông kia không tiện tức giận, bèn hỏi: “Cô nương chơi nữa không?”
“Chơi chứ.” Từ Thời Cẩm nói, tay nàng duỗi về phía sau: “Thẩm Tiểu Dục, bạc.”
“.......” Thẩm Dục không nói gì móc ngân lượng.
Thẩm Dục đứng ngoài xem, dần phát hiện Từ Thời Cẩm thực sự lợi hại. Thua rồi thắng, chỉ qua mấy bận, nàng ấy đã mò ra tương đối rồi, tiểu thắng, đại thắng, các loại trò đánh cược, nàng ấy đều có thể lên tay rất nhanh. Mà nàng ấy còn có thể để ý tới tâm trạng của đối thủ, trước khi đối phương sắp sụp đổ thì nàng thua một ván, khiến đối phương nhìn thấy hi vọng.
Thẩm Dục là một dân chơi lão luyện, chàng có thể dễ dàng nhận ra từng ván
thắng thua của Từ Thời Cẩm. Lúc đầu không chú ý, sau đó mới phát hiện,
hình như toàn bộ mặt bài đều nằm trong tay Từ Thời Cẩm?
Sao nàng ấy làm được?
Thẩm Dục có võ công nên có ưu thế bẩm sinh ở phương diện này. Nhưng Từ Thời
Cẩm thì khác, nàng ấy chắc chắn không biết chút xíu võ công nào, nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi.
Nhưng Từ Thời Cẩm lại có thể chơi ngang trình độ của y.
Chơi suốt một canh giờ, thấy sắp kinh động đến chủ quán, hai người mới rời khỏi.
Lúc bước vào, trên người họ có không tới mười lượng bạc. Khi đi ra ngoài
thì bạc nhiều lắm rồi, cần phải tới tiền trang* một phen. Tâm trạng Thẩm Dục rất tốt, chàng hỏi Từ Thời Cẩm: “Nàng làm thế nào vậy?”
*Tiền trang: ngân hàng tư nhân, nơi đổi tiền.
“Tính toán đó.” Từ Thời Cẩm nói: “Huynh chơi chỉ dựa vào cảm giác nhạy bén
của mình. Còn ta dựa vào năng lực tính toán. Cả ván trò chơi là một ván
cờ lớn, tất cả mọi người đều tham gia vào bàn cờ ấy, ngay lúc bắt đầu ta đã tính rồi, tính xem mỗi người giành được bao nhiêu thẻ đánh bạc, quan sát tâm trạng của hắn, rồi tiếp tục bước lên từng bước, chỉ cần là
người đều sẽ có chỗ sơ xuất. Nhưng ta không thích kiểu tính toán này
chút nào, tính chủ quan quá lớn. Ta thích mấy trò chơi khách quan hơn,
như xúc xắc đại tiểu, mặt bài chính phụ, ta đều có thể tính được. Nhưng
như thế tương đối khổ cực, nếu có người ngồi cùng ta rồi ám chỉ với ta
thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nàng cười: “Thẩm Tiểu Dục, chơi ở phường đánh bạc rất vui.”
“.....” Thẩm Dục mất một lúc lâu không lên tiếng.
Đến khi bọn họ trở lại thôn, Thẩm Dục mới nói: “Mặc dù ra không phải Chỉ
huy sứ Cẩm Y Vệ nhưng trong tay ta vẫn có một chút tài nguyên có thể
dùng. Ta vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với Nghiệp Kinh, cũng không phải
không hề qua lại với Thẩm gia. Nàng biết ta là một con cờ của Thẩm gia,
lúc ta rời kinh, Thẩm gia yêu cầu ta sắm vai một nhân vật, ta miễn cưỡng coi là rút lui sau khi việc thành. Nhưng khi đó lòng ta ở phía nàng bên này, ta cũng lười biếng, không hỏi han về chuyện sau đó nữa. Nhưng nếu
như nàng muốn làm gì, toàn bộ tài nguyên trong tay ta có thể cho nàng
dùng.”
Từ Thời Cẩm giương mắt nhìn Thẩm Dục.
Thẩm Dục cười: “Nàng thò một tay vào phường đánh bạc này không phải vì
thuyết phục ta sao?” Chàng dừng một chút rồi nói: “Thật ra nàng không
cần phải làm vậy, chỉ cần nói một tiếng với ta, ta sẽ đồng ý hết.”
“Tiểu Cẩm, trước giờ nàng chẳng hề hay biết, ta đứng cạnh nàng, nàng muốn làm gì ta đều không ngăn cản nàng.”
Trái tim Từ Thời Cẩm nghẹn ứ, có chút khó chịu.
Nàng ấy vẫn... Không quen được.
Nàng ấy nói: “Xin lỗi.”
Tất cả đều là tính toán của nàng ấy. Nàng ấy chưa từng gặp chuyện gì không
cần đến sự tính toán, nàng ấy đang cố gắng thích ứng với Thẩm Dục, nhưng vẫn rất khó.
Nàng ấy thực sự hỏng bét rồi.
Nhưng vốn dĩ nàng ấy đã thế này, rất khó để thay đổi.
Thẩm Dục nhìn nét mặt mệt mỏi của nàng ấy, cảm thấy mình đặt ra yêu cầu quá cao với nàng ấy.
Chàng thở dài, tiến lên ôm nàng ấy vào lòng.
Thẩm Dục nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, thích ứng từng chút một. Giống
như lúc chúng ta còn nhỏ, khi ấy, có cái gì nàng cũng nói với ta.”
Từ Thời Cẩm ở trong lòng chàng khẽ gật đầu một cái.
Nàng ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn y, còn chàng lại dành cho nàng ấy sự chờ mong và tin tưởng.
Từ Thời Cẩm hỏi: “Mấy năm qua Cẩm Y Vệ luôn bí mật giám sát thái tử, đúng không?”
“Đúng.”
“Là mệnh lệnh của bệ hạ?”
“Đúng.”
“Ngài ấy không vừa lòng về thái tử, đúng không?”
“Đúng.”
“Thật ra ngài ấy đang chờ cơ hội ra tay với thái tử?”
“Đúng.”
“Huynh ở trong Cẩm Y Vệ, thực tế là chỉnh lý lại hệ thống tình báo. Tình báo
của Cẩm Y Vệ trên cả thiên hạ đều nằm trong tay huynh, đúng không?”
“Đúng.”
“Ngay từ lúc đầu bệ hạ đã sắp xếp cho huynh việc này rồi, huynh thường hay ra vào thanh lâu, phường đánh bạc, khu nông thôn hoang dã cũng để thuận
tiện lấy tin tình báo, đúng không?”
“Đúng.”
“Nói cách khác, tình báo của Cẩm Y Vệ, ngoại trừ cái Thẩm Yến công khai đàng hoàng kia thì thực tế còn cái bí mật nữa?”
“Đúng.”
“Thực ra cho dù bây giờ huynh không phải Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cho dù huynh bị cách chức, nếu huynh muốn thì huynh vẫn có thể quay lại ngay lập tức?
Bệ hạ chỉ đang suy tính, bất cứ lúc nào ngài ấy cũng có thể gọi huynh
về?”
“Đúng.”
.......
Từ Thời Cẩm thờ phào nhẹ nhõm.
Từ ngày gặp lại Thẩm Dục, nàng ấy đã có suy đoán này. Nhưng từ đầu đến
cuối nàng ấy chưa từng tìm ra chứng cứ gì, nàng ấy không cảm thấy Thẩm
Dục sẽ nói thật cho nàng ấy biết.
Nhưng thực tế thì Thẩm Dục đều nói ra hết với nàng ấy.
Nụ cười của Từ Thời Cẩm có chút đắng chát: Nàng ấy không thông minh chút
nào. Nếu không phải do hôm ấy Thẩm Dục ngầm gợi ý cho nàng ấy thì sớm
muộn gì nàng ấy cũng rơi vào mưu tính này của bệ hạ. Nàng ấy đã làm
nhiều chuyện vì thái tử như vậy, có khả năng tất cả đều ở trong tầm mắt
bệ hạ. Cứ ngỡ rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhưng thực tế thì bị người khác nhìn như kẻ hề, cảm giác này thực sự không dễ chịu.
Thẩm Dục thấp giọng: “Bệ hạ không biết nhiều chuyện của nàng lắm, nàng không cần lo lắng.”
Từ Thời Cẩm liếc y một cái, đương nhiên biết đó là Thẩm Dục che chở cho nàng ấy.
Nàng ấy có chút lúng túng: Mấy năm qua... Nàng ấy trong mắt Thẩm Dục là
người như thế nào chứ. Toàn bộ đều lọt thỏm trong mắt Thẩm Dục!
Lúc nào chàng cũng nhìn nàng ấy! Vẫn luôn nhìn nàng ấy suốt!
Thẩm Dục nhìn nàng ấy với ánh mắt hững hờ: “Bây giờ, nàng còn muốn nói kế hoạch cho ta biết không?”
Một lúc lâu sau Từ Thời Cẩm ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc: “Ta có bốn
bức thư muốn gửi ra ngoài. Một bức cho bệ hạ, một bức cho Từ gia, một
bức cho Lục Minh An, một bức cho Lục Minh Sơn.”
Thẩm Dục hơi ngạc nhiên. Hiếm khi chàng thấy Từ Thời Cẩm không cười trước
mặt mình, hiếm khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Từ cô nương. Trong lòng
chàng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, chàng biết rõ, đây là bước đầu
tiên Từ Thời Cẩm dỡ bỏ bức tường phòng bị trong lòng.
“Mấy năm qua, nếu như huynh vẫn luôn điều tra ta, điều tra thái tử thì ắt
hẳn huynh biết Lục gia và Quảng Bình Vương phủ cấu kết với nhau. Ngày đó ta và thái tử không muốn để Lục Minh Sơn kết thân với Quảng Bình Vương
phủ, ta định phá hoại việc thành thân của Lục Minh Sơn và A Linh chính
là vì không muốn thế lực của Lục gia lớn mạnh hơn. Ta biết những năm qua Quảng Bình Vương phủ đang làm gì, bây giờ ta nghĩ nếu như Cẩm Y Vệ bọn
huynh ngay cả thái tử cũng điều tra được thì chuyện của Quảng Bình Vương phủ các huynh cũng biết. Nếu đã biết thì nên hiểu rằng bây giờ Lục gia
đã đứng về phía thái tử, Lục Minh Sơn thích chịu dằn vặt, bước đầu tiên
để hắn giành được sự tin tưởng của thái tử chính là đến Giang Châu, hợp
tác với Quảng Bình Vương phủ, đứng về phía thái tử.”
“Vốn dĩ ta chỉ suy đoán vậy thôi, nhưng bây giờ ta xác định được bệ hạ không vừa lòng thái tử. Như vậy thì không ngại để bệ hạ bất mãn thêm một
chút. Cho dù ta không ở Nghiệp Kinh, cho dùng trong tay ta không có một
binh một tốt nào, ta cũng phải khiến Lưu Vọng chết.”
“Phía Nghiệp Kinh, ta muốn hợp tác với Từ gia. Bây giờ Từ gia trong tình thế
cưỡi lên lưng hổ khó xuống, trải qua chuyện của ta, bọn họ chưa hẳn đã
hoàn toàn tin tưởng thái tử. Còn phía bệ hạ, ta cần xưng tội giải thích
với người. Nếu như tất cả đều nằm trong tầm mắt bệ hạ thì ta cần không
gây nên chút xíu hoài nghi nào với bệ hạ một cách triệt để.”
“Còn phía Lục Minh Sơn, nếu như hắn muốn hợp tác với Quảng Bình Vương phủ,
ta không ngại đẩy thêm một cái, để bọn họ hợp tác nhanh hơn một chút...
À, bệ hạ để Cẩm Y Vệ tra xét Lục gia lâu như vậy, bây giờ cũng nên ra
tay rồi chứ? Nếu như ta dự tính chưa điều tra thì chuyện này vẫn nên để
Thẩm Yến Thẩm đại nhân phụ trách, dù sao thì hắn đã điều tra lâu như vậy rồi. Như thế, không ngại để Quảng Bình Vương phủ và Lục Minh Sơn hợp
tác với nhau điên cuồng hơn chút.”
“Chỉ
khi bọn họ không còn đường lui nữa, thái tử mới không thể lùi lại được.
Ta rất hiểu Lưu Vọng, ta có thể tính ra phần lớn mọi hành vi của hắn.”
“Thẩm Dục, lần này, nhất định ta phải khiến Lưu Vọng chết.”
“Hắn chết rồi tất cả chúng ta mới có cơ hội.” Từ Thời Cẩm giương mắt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT