Tại Lục gia, Lục Minh Sơn đi dưới giàn hoa, xuyên qua cổng vòm, thần sắc có vẻ lo lắng. Đúng
lúc này thì bị một thị nữ giữ lại. Thấy công tử có vẻ đang bận việc,
nàng nhanh chóng truyền lại tin báo, “Công tử, lâu lắm rồi người không
tới thăm Nhạc di nương. Nhạc di nương mời ngài qua ngồi một chút, tiện
uống chén trà ạ.”
“Ta đang có chuyện quan trọng...”
“Di nương nói thực sự chỉ tốn thời gian một chén trà thôi, nàng tuyệt đối
sẽ làm chậm trễ đại sự của công tử!” Thị nữ dũng cảm đứng lên trước
ngăn, trong lòng cũng không quá sợ hãi. Công tử vô cùng sủng ái Nhạc di
nương, làm thị nữ như cô ta cũng có thể cảm nhận được.
Lục Minh Sơn thoáng chần chừ, thầm nghĩ với tính tình của Nhạc Linh, nhất
định sẽ không đòi sống đòi chết quấn lấy mình để ảnh hưởng tới công
việc. Nàng nói mời hắn uống chén trà thì cũng chỉ uống trà thôi, tranh
thủ được gặp hắn một lúc. Nghĩ đến đây, Lục Minh Sơn thoáng mềm long, từ sau khi Nhạc Linh sinh non hắn vẫn luôn bận rộn, không có thời gian để
chăm sóc nàng. Trong lòng tự biết mình có lỗi với nàng, muốn bù đắp đâu chỉ trong thời gian một chén trà?
Hắn cụp mắt, dằn cơn kích động trong lòng xuống: Nhanh! Phải nhanh hơn nữa! Nếu lần này có thể thuận lời bắt tay với Thái tử, giúp y ngồi lên ghế
rồng. Công phò tá vua có thể giúp Lục gia thoát khỏi khốn cảnh sống dở
chết dở như hiện tại, cũng là thời cơ để Lục Minh Sơn hắn cải tử hoàn
sinh.
“Được.” Thầm nghĩ bên đó cũng không quá gấp, Lục Minh Sơn gật đầu đồng ý.
Hắn đi theo thị nữ tới biệt viện của Nhạc Linh, vừa bước vào phòng đã ngửi
thấy hương trà thanh đạm, dìu dặt tỏa về phía Lục Minh Sơn. Dưới ánh
trăng bàng bạc, cô nương trẻ đẹp ngồi cạnh cửa sổ, cẩn thận tráng chén,
đốt lò, rồi châm trà. Nàng không am hiểu được như những thiếu nữ quý
tộc, nhưng có lẽ luyện tập đã nhiều ngày, động tác cũng rất ra dáng.
Ánh trăng tưới lên khuôn mặt chăm chú của Nhạc Linh, hàng mi khẽ cụp, thần
sắc điềm đạm, xinh đẹp đến mức làm khung cảnh xung quanh như bừng sáng.
Nàng ta sao dám cẩu thả?
Nàng ta sẽ không bao giờ quên, vị hôn thê của Lục Minh Sơn – Trần cô nương
từng khịt mũi coi thường mình, “Ngươi không rõ y phục phù hợp nào với
thân phận của mình, không hiểu cách điểm trang, không biết pha trà không biết cắm hoa không biết thêm hương. Ta quả thực chẳng cần tốn công đối
phó với ngươi làm gì. Có thể ngươi có chỗ dựa, nhưng chỉ còn là chuyện
quá khứ thôi. Chờ đến khi nhan sắc tàn phai thì ngươi còn gì cơ chứ? Lục gia Nghiệp Kinh, loại người như ngươi với không tới được đâu.”
Lúc ấy Nhạc Linh chỉ cười nhạt. “Đúng vậy, là ta không xứng. Ta cũng không
cần xứng với Minh ca, ta chỉ cần kéo chàng và ta ngang hàng là được.”
Nhưng Nhạc Linh vẫn phải học cách dung nhập với cái giới cao môn phú quý này.
Chờ khi Lục Minh Sơn đến gần, nàng ta mới thu những ngón tay thon thả mịn
màng được bảo dưỡng cẩn thận về, dâng cho hắn một chén trà, “Minh ca,
biết chàng thích uống trà nên thiếp đã cố gắng học đấy. Chàng có thích
không?”
Lục Minh Sơn dịu dàng
đáp, “Trà Linh muội muội pha tất nhiên là ta thích rồi.” Hắn nhấp một
ngụm, rồi làm vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn Nhạc Linh. Vì hương trà thực sự
rất thơm, dư vị vương vấn mãi, quả thực làm hắn bất ngờ với tài nghệ của Nhạc Linh.
Hắn chỉ nhấp một ngụm rồi thôi, nâng chén ngọc lên, trầm tư hỏi, “Chuyện sinh non, nàng không trách ta thật chứ?”
Sắc mắt Nhạc Linh hơi tác, cúi đầu xuống. Nàng ta rót cho mình một chén
trà, từ tốn thưởng thức. Lúc ngẩng lên, bên khóe mắt đã rơm rớm nước,
“Minh ca, thiếp chỉ muốn an ổn đi theo chàng, chung sống cùng chàng
thôi. Chàng có thể đừng nhắc lại chuyện đó không?”
“... Được rồi.” Lục Minh Sơn cắm đầu uống trà.
Sau đó, hắn nói phải đi trước, có chuyện cần báo cáo với trưởng bối, xin
lỗi vì không thể ở lại bầu bạn cùng nàng. Nhạc Linh cũng không giữ, thu
dọn chén trà, nàng ta bất chợt lên tiếng hỏi, giọng điệu có vẻ lo lắng,
“Là chuyện của Từ cô nương sao?”
“...!”
Cảm nhận được cái nhìn chăm chăm từ sau lưng, nàng ta quay đầu lại, cười tự giễu, “Đến bây giờ mà chàng vẫn đề phòng thiếp như vậy ư? Thiếp chỉ hỏi bừa thôi, dù sao mấy hôm nay chuyện của Từ cô nương đã lan truyền khắp
Lục gia rồi, sao mà thiếp không nghe thấy cho được. Nhưng nếu chàng
không tiếp nói thì không cần trả lời thiếp đâu.”
Lục Minh Sơn áy náy nhìn nàng ta, rõ ràng là đang nhớ lại lúc trước, lần
hắn và Lục gia vì Từ Thời Cẩm mà hiểu nhầm Nhạc Linh. Vẻ mặt hắn đầy xấu hổ, không đáp lại, cũng không dám nhìn vào mắt Nhạc Linh, lấy cớ bận
việc rồi vội vã rời đi.
Nhạc Linh hoàn toàn thơ ơ với sự “trốn tránh” của hắn, nàng ta ngồi một mình
trong phòng, nấu nước sôi lên, tráng lại chén trà, nước đọng bên trong
ngay lập tức được rửa sạch, không còn một chút vết tích. Nhìn nước trà
đã nấu xong, nụ cười dịu dàng trên gương mặt xinh đẹp dần trở nên lạnh
lùng, thậm chí mang theo cả oán độc và hận thù tận xương tủy.
Trong trà có độc, mà độc đó là do chính An Hòa công chúa ban.
Nhạc Linh bị Lục gia trông giữ rất nghiêm, nàng ta không được ai tin tưởng
cả. Nàng ta cầu xin Lưu Linh giúp đỡ, nàng ta cảm thấy Lưu Linh cũng hận Lục Minh Sơn như mình, nếu mình muốn giết Lục Minh Sơn. Lưu Linh nhất
định sẽ giúp một tay. Nhưng ngày đó, Lưu Linh không đáp ứng mà chỉ nói,
trong mắt nàng, Lục Minh Sơn không đáng để tự mình bẩn tay.
Nhưng vài ngày sau, lúc Nhạc Linh gặp lại Lưu Linh, lại nhận được một lời khẳng định chắc chắn.
Lưu Linh nói, “Nếu Lục Minh Sơn và Lục gia muốn giết Tiểu Cẩm, ta sẽ giết
hắn.” Nàng không nói cho Nhạc Linh mình biết được bằng cách nào, nhưng
chuyện hãm hại Từ Thời Cẩm và chủ ý của Lục Minh Sơn.
Thực ra trước đó Nhạc Linh đã biết Lục gia muốn đối phó với Từ cô nương. Sau khi trở lại nhà họ Lục,chỉ cần lưu tâm để ý, nàng ta biết được càng
nhiều.
Lưu Linh nói vừa hay dịp
trước nàng bị bệnh, lại gặp được Phương thần y đang du ngoạn ở Nghiệp
Kinh nên đã tiện tay xin ít thuốc độc. Nàng đưa một trong số đó cho Nhạc Linh, loại độc này mãn tính, chỉ cần dùng liên tục trong 1 tháng thì
nạn nhân sẽ không gượng dậy nổi nữa. Dù vậy nhưng sẽ không chết hẳn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tất thảy suy tàn mà chẳng thể làm gì.
Nhạc Linh cẩn thận cất thuốc đi, cam đoan với Lưu Linh, “Công chúa cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không khai người ra.”
Lưu Linh không mấy để tâm, “Ngươi có nói cũng chẳng ai tin đâu, đối đầu với ta thì được gì chứ. Ngươi,” Giọng nàng bỡn cợt như đang xem kịch vui,
“lo cái thân mình cho tốt trước đi, thuốc này chỉ có một gói thôi, lãng
phí thì không còn đâu. Nếu ngươi xui xẻo bị bắt quả tang thì chỉ có thể
tự trách mình ngu ngốc thôi. Lục Minh Sơn đa nghi lắm, sao ngươi có thể
khiến hắn uống thuốc độc đây?”
Nhạc Linh chỉ cười không nói.
Tất nhiên là lòng phòng bị của Lục Minh Sơn rất nặng, hắn chưa từng tin
tưởng Nhạc Linh. Nhưng hắn quá tự phụ, Nhạc Linh lấy mình ra làm mồi
nhử, hắn cũng không cách nào chống cự được.
Từ sau hôm đó, ngày nào Nhạc Linh cũng cho Lục Minh Sơn uống thuốc độc.
Nàng ta xông hương trong phòng, mỗi ngày đều lấy đủ loại lý do đến mời
Lục Minh Sơn đến, hôm thì uống chén trà độc, hôm thì một miếng bánh độc, hoặc bất cứ thứ gì có thể dùng được. Nhạc Linh ngồi trong phòng, từng
tia khói hương bay lập lờ trong không khí, mỗi giây mỗi khắc đều kích
thích độc dược thấm nhanh vào cơ thể.
Vì không để Lục Minh Sơn nghi ngờ, nàng ta cũng cùng hấp thụ chất độc với hắn.
Không đáng gì.
Chỉ cần Lục Minh Sơn chết!!!
Cả đời nàng ta đã bị hủy hoại, nàng ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để Lục Minh Sơn phải dùng tính mạng mình ra bồi thường.
Nếu là độc cấp tính thì tốt... Nhưng công chúa sẽ không vì chuyện hạ độc
cỏn con này mà liên lụy đến bản thân mình. Công chúa sẽ chỉ dừng lại ở
đây thôi, tương lai thế nào, tất cả dựa vào Nhạc Linh.
Hắn yêu hai cô nương cùng một lúc, hắn phụ bạc nàng ta, hủy hoại nàng ta, vậy thì hắn phải dùng cái chết để trả giá.
Khác với Lục gia lúc nào cũng chú ý tới tin tức của Từ Thời Cẩm, tại Từ gia lại có nhiều ý kiến trái chiều về chuyện này.
Vì Thái tử phi được chọn là con gái mình nên Từ đại lão gia vô cùng kiên
định đứng dưới trướng Thái tử, ông cho rằng đến nước này rồi thì ngoại
trừ việc tin tưởng và đi theo phò tá Thái tử, Từ gia không còn sự lựa
chọn nào khác. Nhưng những thành viên khác nhà họ Từ lại kín đáo phê
bình quyết định này. Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ đồng lòng, nhưng nội bộ Từ
gia vẫn chưa thể đạt được thống nhất.
Tối nay, Từ gia tiếp tục họp mặt ở Tam đường.
Trưởng tộc họ Từ cười lạnh, gõ quải trượng xuống đất cành cạch, miệng mắng
không ngừng làm Từ đại lão gia đỏ cả mặt, “Hồ đồ, ngươi đúng là hồ đồ!
Nếu Tiểu Cẩm bị xử trảm vì tội mưu hại hoàng tử, chẳng lẽ Từ gia chúng
ta không bị ảnh hưởng hay sao? Người khác sẽ nghĩ về cái họ Từ này thế
nào, về cô nương nhà ta thế nào? Thái tử phi? Hay lắm, Thái tử có thể
bảo vệ Thái từ phi, bảo vệ Từ gia, nhưng lại đặt riêng Tiểu Cẩm ra khỏi
Từ gia, coi như không liên quan gì. Sao mà không liên quan cho được? Đến khi nào cái tên Tiểu Cẩm còn được khắc trong gia phả nhà họ Từ, thì nó
vẫn là con cháu Từ gia!”
“Thái tử có thể tín nhiệm ngươi sao? Ban đầu y và Lục gia đối chọi gay gắt,
nhưng giờ thì sao, ngươi xem đi, lần này Tiểu Cẩm gặp nạn, Thục phi,
Thất hoàng tử, tất cả đều là người nhà họ Lục! Thục phi và Thất hoàng tử chết cả rồi, Lục gia chỉ muốn Tiểu Cẩm bị xử tử mà không nhắm mũi dùi
về phía Từ gia chúng ta. Điều này có bình thường không? Quan hệ giữa hai nhà xưa nay chưa bao giờ hòa bình! Đương nhiên, đương nhiên có thể thấy Thái tử đang nâng đỡ nhà họ Từ, y chỉ muốn loại bỏ Tiểu Cẩm, không liên lụy đến ừ gia. Nhưng sau này thì sao?!”
“Ngươi có dám chắc khi y đắc thế sẽ không lật ngược lại chuyện này để giáng
cho Từ gia tội dành tòng phạm, sung quân biên quan, muôn đời không thể
hồi kinh không? Sao ngươi có thể chỉ vì cái lợi nhỏ trước mắt mà hồ đồ
như thế, hả?!”
Từ đại lão gia
cười khổ, “Tộc trưởng, những chuyện ông nói ta hiểu cả. Nhưng ta cũng bị Thái tử gài mà. Tiểu Cẩm vừa vào ngục ta mới biết ứng viên cho vị trí
Thái tử phi đã được chọn xong. Chẳng lẽ còn muốn ta đi nói với Thái tử,
Từ gia chúng ta quyết không gả con gái hay sao? Giờ nhà chúng ta dám từ
chối hôn sự với Hoàng thất à? Ta thừa nhận, ban đầu do Nguyệt Nhi nằng
nặc đòi nên ta mềm lòng, muốn đưa con bé lên làm Thái tử phi. Nhưng
chuyện của Tiểu Cẩm đột ngột như thế, ta cũng lo lắm chứ... Nhưng tiến
lùi đều không có đường, ngoài hợp tác với Thái tử, chúng ta còn đường
khác để xuống thuyền hay sao?”
Mọi người thở dài.
Có người hậm hực nói, “Tiểu Cẩm cũng ngu ngốc, sao phải đẩy mình vào tình
cảnh như bây giờ cơ chứ? Hại... không, ít nhất là bản thân nàng, rồi cả
Từ gia cũng mệt mỏi theo.”
Người khác lại trù trừ: “Không thì chúng ta nghĩ cách để cứu Tiểu Cẩm đi?”
“Lỡ như Thái tử bắt tay với Lục gia thì sao? Từ gia không đủ sức đối đầu
với con quái vật khổng lồ như thế, lấy gì mà đấu đây? Nói không chừng
Thái tử đang chờ chúng ta manh động rồi một mẻ tóm gọn.”
Ai nấy đều mặt ủ mày chau, thở dài thườn thượt. Đại lão gia nói không sai, đến giờ phút này bọn họ chỉ có thể tin vào phẩm cách của Thái tử. Giả
như Thái tử thực sự bảo vệ được họ thoát khỏi tội mưu hại hoàng tử, bọn
họ lại xông ra tự nhận “Không, chúng ta là đồng phạm” thì đúng là điên.
Tộc trưởng trầm mặc, âm thầm hối hận. Danh môn đại tộc bao năm, Từ gia chưa bao giờ dính dáng vào chuyện tranh giành đế vị. Nhưng đến thế hệ này,
bệ hạ thanh trừng thế gia quá mạnh tay, nếu Từ gia cứ tiếp tục giữ thanh cao, chỉ sợ trăm năm sau sẽ chẳng còn cái họ này nữa. Phải do dự và suy tính rất nhiều, Từ gia mới chọn ngồi lên thuyền của Thái tử: Bệ hạ tuổi đã cao, các hoàng tử khác lụn bại dần, lúc này còn chần chừ, chỉ sợ khi Thái tử đứng vững chân sẽ chẳng cần đến sự ủng hộ của nhà họ Từ nữa.
Khi đó bọn họ còn khen Tiểu Cẩm biết nhìn xa trông rộng.
Ai mà ngờ!
Nghĩ thế, tộc trưởng lại lườm đại lão gia một cái khét lẹt. Ai mà ngờ chỉ vì sự ích kỷ của Từ đại lão gia, ngay từ đầu đã không ủng hộ chuyện lập
Tiểu Cẩm làm Thái tử phi, nên mới khiến cả nhà sa sút đến mức này, mỗi
bước đi đều khó khăn... Vì tránh hiềm nghi, vì một bài toán của Thái tử, Từ gia nào có gan làm bừa, bị đẩy vào thế bị động hoàn toàn!
Đúng lúc này, một gã sai vặt hớt hải chạy vào cấp báo. Một người cháu Từ gia không được tham gia cuộc họp đẩy cửa vào, mũ áo xộc xệch, các trưởng
bối còn chưa kịp nổi giận, cậu ta cũng chẳng còn nhớ chuyện lễ nghĩa
nữa, vừa thở hồng hộc vừa nói, “Các vị thúc bá, gia gia, lớn chuyện rồi! Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Thẩm Dục giúp Tiểu Cẩm vượt ngục. Kinh triệu doãn,
Ngũ quân Đô đốc phủ, bộ Binh, Cẩm Y vệ và Cấm vệ quân Hoàng thành đều đã nhận được tin, toàn thành đang truy bắt Thẩm Dục và Tiểu Cẩm! Từ gia
chúng ta hiện cũng đang bị vây chặt kín, không có bất kỳ ai ra vào! Phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì?!” Mọi người đều kinh hãi, có người tố chất tâm lý kém còn lăn đùng ra bất tỉnh.
Cướp ngục? Vượt ngục?!
Sao nhà họ Thẩm lại có kẻ mất trí như thế chứ?
“Thẩm gia giờ thế nào rồi?”
“Cũng giống chúng ta, bị vây chặt, không thể truyền tin vào bên trong.”
“Xong, xong rồi...” Ai nấy đều bi quan, cứ như trước thì Tiểu Cẩm còn có cơ
hội được cứu, nhưng một khi đã vượt ngục thì không thể quay đầu nữa rồi! Hiện tại, vì tiền đồ tương lai, Từ gia chỉ còn cách theo phe Thái tử.
“Không, có cơ hội!” Mắt tộc trưởng sáng lên, vô cùng hưng phấn, “Chỉ cần ngày
nào Tiểu Cẩm còn sống sót thì Từ gia vẫn còn cơ hội trở mình! Suy cho
cùng thì con bé vẫn mang họ Từ!” Ông quay đầu giao việc cho tiểu từ ngốc vừa chạy vào, giờ vẫn đang đứng như trời trồng, “Nhanh lên! Phát ám
hiệu cao nhất của Tử gia! Truyền tin cho Tiểu Tứ đang giữ chức trong Ngũ quân Đô đốc phủ, bảo hắn dùng mọi biện pháp trong khả năng của mình,
phải tranh thủ trước khi Thái tử rat ay, đảm báo bình an cho Thẩm Dục và Tiểu Cẩm!”
“Tộc trưởng... Thế này... thế này là đối nghịch với Thái tử đó. Lỡ như bị y phát hiện...”
Tộc trưởng trừng mắt, “Vượt qua cửa ải này trước đã, còn gì tính sau.”
Ông nhìn về phía hoàng thanh, thần thái sáng ngời, “Chúng ta có đường sống
rồi. Dù sao, chủ nhân chân chính của hoàng thành vẫn là bệ hạ. Cứ coi
như quyền lực của Thái tử lớn, nhưng nếu không có thánh chỉ của bệ hạ, y cũng không dám xằng bậy đâu. Chỉ hi vọng bệ hạ có thể nhìn rõ mọi việc, rửa sạch oan khuất cho Từ gia ta...”
Đêm đó khi chìm vào giấc ngủ, Lưu Linh chợt có dự cảm không lành, tim cứ
đập dồn dập không thôi. Thẩm Yến cũng không ngủ, ôm nàng nằm trên
giường, trò chuyện câu được câu không. Vừa qua giờ Hợi thì có Cẩm Y vệ
tới phủ, nói có chuyện khẩn cấp cần Thẩm đại nhân lên đường ngay. Thẩm
Yến ra ngoài gặp người đó rồi ngay lập tức về phòng thay y phục.
Vẻ mặt chàng nghiêm trọng vô cùng, lông mày cau chặt, Lưu Linh không khỏi lo lắng.
Thẩm Yến nói, “Văn thư phán tử hình cho Từ cô nương đã được đưa vào cung,
chỉ còn chờ dấu đỏ của bệ hạ. Một khi thánh thượng phê chuẩn thì nàng ấy sẽ không còn cơ hội cứu vãn nữa. Thẩm Dục biết thủ đoạn bình thường
không cứu được người, thẳng thừng cướp ngục để cứu Từ cô nương ra ngoài! Hiện tại chỉ sợ Nghiệp Kinh náo loạn hết cả rồi. Là thiên lao đấy...
Huynh ấy cũng lớn gan thật!”
Làm tốt lắm!
Phản ứng đầu tiên của Lưu Linh là ngẩn người, sau đó thầm vỗ đùi khen hay
trong lòng. Nhưng khen xong, trở lại hiện tại, nàng cũng bắt đầu rối.
“Vậy bây giờ chàng phải đi đâu?” Lưu Linh xuống giường, “Thẩm Dục là người
nhà họ Thẩm chàng, huynh ấy cướp ngục thì chàng cũng không thoát khỏi
liên quan. Cẩm Y vệ còn dám cho chàng đi bắt người, không sợ chàng lấy
công làm riêng à?”
Thẩm Dục nhanh chóng đáp, “Giờ ta phải đi lấy quân bài giữ mạng về cho Thẩm gia.”
Dứt lời, chàng đã thay xong áo phi ngư (*), một tay vừa chạm tới cạnh cửa
thì bất ngờ bị người phía sau ôm siết lấy. Nàng vội la lên, “Quân bài
giữ mạng là có ý gì?”
(*) Trang phục của Cẩm Y vệ
Lưu Linh gấp gáp, “Chàng muốn đích thân truy bắt Thẩm Dục và Tiểu Cẩm sao?
Không, chàng không được đi! Ta tuyệt đối không cho phép chàng làm vậy!”
“Lưu Linh!” Mặt mày Thẩm Yến lạnh lùng, nghiêm khắc, và xa cách, hệt như Thẩm Yến mà nàng lần đầu gặp
“Thẩm Yến, chàng thả Tiểu Cẩm đi đi. Có lẽ nàng ấy chỉ còn duy nhất cơ hội
này, chàng không thể giúp nàng ấy vậy thì thả cô ấy đi có được không?
Giọng Lưu Linh run rẩy, “Hơn nữa, Thẩm Dục cũng là người nhà của chàng
mà! Chàng bắt được huynh ấy, dù lập công lớn, nhưng người khác sẽ đánh
giá chàng thế nào? Vì quân pháp mà bất chấp tình thân sao? Ta không cho
phép chàng làm vậy!”
“...” Thẩm
Yến bị Lưu Linh ôm siết lấy, móng tay nàng ghim vào bắp tay chàng. Sự
kích động của Lưu Linh là chàng thoáng ngẩn người.
Thẩm Yến hơi dừng lại, chậm rãi xoay người về sau, nâng cằm Lưu Linh lên,
mượn ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, quan sát sắc mặt nàng. Mái tóc dài của nàng xõa tung, mấy sợi ẩm ướt dính trên trán, khiến cho dương mặt
xinh đẹp nhỏ nhắn càng thêm yếu ớt. Hai mắt nàng nhòe nước, nước mặt vẫn không ngừng rơi. Bàn tay túm lấy chàng run rẩy, ánh mắt nhìn chàng là
sự khẩn khoản van lơn.
Sợ hãi, bất an, trông đợi, cầu cứu...
Đó là ánh mắt nàng nhìn chàng.
Thẩm Yến thấy lòng mình đắng chát, có chút khó xử: Chàng là người máu lạnh
vô tình đến mức nào mà khiến Lưu Linh sợ mình đến vậy?
Nàng không dám nhờ chàng giúp.
Thì ra nàng mong Từ Thời Cẩm có thể bình an đến vậy, nhưng vì không muốn
gây phiền phức cho mình nên chưa bao giờ thổ lộ nỗi lòng.
Đêm nào cũng trằn trọc bất an, đêm nào cũng khó ngủ, nhưng chàng lại không biết sự vật lộn và giày vò của thê tử mình.
Đối diện với sự tha thiết và kỳ vọng của Lưu Linh, Thẩm Yến nói chàng không có cách cứu Tiểu Cẩm, nên nàng đành phải tự mình nghĩ biện pháp. Nàng
cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo mình sẽ làm liên lụy đến Thẩm Yến. Khó
khăn lắm mới nghe được tin Thẩm Dục muốn cứu Tiểu Cầm, nàng bất chấp tất cả, chỉ mong Thẩm Yến có thể thả cho bọn họ một con đường sống! Có thể
buông tha cho hai người họ!
Không thể cứu đã đành, nhưng không tìm được thì đâu phải tội danh gì?
Thẩm Yến cúi người ôm trọn nàng vào lòng. Động tác bất ngờ này làm Lưu Linh
kinh hãi, theo bản năng, vươn tay lên ôm cổ chàng. Nàng quan sát ánh mắt chàng, vẫn lãnh đạm như thề, dường như nàng chẳng đáng để ảnh hưởng đến quyết định của chàng. Lưu Linh thấp thỏm không yên, không biết Thẩm Yến muốn làm gì.
Thẩm Yến ôm nàng về giường, ngồi xuống trước mặt nàng. Sắc mặt Lưu Linh trắng nhợt như quỷ, cho đến tay khi Thẩm Yến nâng cổ chân nhỏ gầy của nàng lên, chậm rãi xỏ tất vào cho nàng.
Thẩm Yến ngẩng đầu, dùng giọng nói tràn đầy sự trìu mến đối diện với ánh mắt sợ hãi
của Lưu Linh. Im lặng hồi lâu chàng mới hỏi, “Nàng sợ cái gì? Ta có phải mãnh thú hồng thủy đâu?”
Lưu
Linh cười gượng, “Ta... ta còn tưởng là chàng định quỳ xuống... Ta không tài không đức, dù chàng lấy thân phận gì để quỳ thì ta cũng không nhận
nổi đâu.”
Nàng không đỡ nổi đầu gối vàng đầu gối bạc của phu quân mình đâu.
Càng đỡ không nổi đầu gối vàng đầu gối bạc của Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y vệ.
“...” Nghe nàng nói mà tâm trạng nặng trĩu của Thẩm Yến cũng hóa thành hư
không, giọng chàng bất lực, “Nàng tưởng ta quỳ xuống cầu xin nàng chắc?
Cầu xin nàng đừng làm ta khó xử? Lưu Linh, nàng có thể dùng tư duy của
người bình thường không được không, một lần thôi cũng được, về cùng thế
giới ta đang sống đây này?”
Lưu Linh nghiêm mặt, nhìn thì tưởng thờ ơ chứ trong lòng đang tủi thân lắm – Hừ!
Trong bầu không khí nghiêm trọng đối diện với sống chết như vậy mà Thẩm Yến
vẫn bị nàng chọc cười, chàng đứng lên xoa đầu nàng, dịu giọng giải
thích, “Ta không đi bắt Thẩm Dục, dù ta không có tư tâm thì bệ hạ cũng
không yên lòng được đâu. Ta phải vào cung một chuyến, để lấy cho nhà họ
Thẩm... Hừm, có lẽ bao gồm cả Thẩm Dục, một lá bùa hộ mệnh.”
“Chàng vào cung cầu xin bệ hạ?” Mắt Lưu Linh sáng lên, đứng dậy theo, “Ta đi cùng chàng.”
“... Nói thế nào nhỉ, một mình ta đi có thể nắm chắc đến 9 phần. Nhưng nếu thêm nàng...”
Lưu Linh cười lạnh, đẩy chàng ra, “Ta hiểu rồi, chàng đi đi, ta sẽ không kéo thêm phiền toái cho chàng đâu!”
Thẩm Dục bị nàng đẩy, lùi lại mấy bước, nhưng chưa đi ngay, chàng trầm mặc
hồi lâu mới nói, “Liên quan đến Từ cô nương, có phải nàng còn chuyện
đang giấu giếm ta, phải không?” Dừng một thoáng, chàng quay đầu đi, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt. Gò má chàng, nhìn từ phía của Lưu Linh, bỗng trở nên nguy hiểm vô cùng.
Giọng Thẩm Yến rất nhạt, “Nàng sợ ta?”
“Không, không phải đâu.” Lưu Linh ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng của chàng, tim nàng khẽ run lên.
Thẩm Yến cười, nụ cười hời hợt không chạm được tới đáy mắt. Sự việc khẩn
cấp, Cẩm Y vệ chờ bên ngoài đã giục mấy lần, Thẩm Yến không nhiều lời
với Lưu Linh nữa, đi thẳng ra cửa.
Vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, Lưu Linh hoang mang một lúc mới hiểu ra, vội đuổi theo, “Thẩm Yến, Thẩm đại nhân...”
Ánh trăng chiếu sáng sân viện, không còn thấy bóng chàng nữa.
Ngẩn người hồi lâu, nàng ngồi thụp xuống, che đi khuôn mặt thê lương bất lực.
Chàng nói đúng, nàng có hơi sợ.
Sau khi gả cho chàng mới biết tâm cơ chàng sâu như thế. Không phải nàng
không thích chàng, nhưng nàng không qua mặt chàng được. Chàng rất yêu
thương nàng, hôn nhân của hai người họ không có bất cứ khúc mắc nào...
Nhưng đối với Tiểu Cẩm, chàng lại lộ ra vẻ ngoan độc.
Đối với chàng, Tiểu Cẩm là người có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhưng Lưu Linh thì ngược lại, Tiểu Cẩm quan trọng vô cùng.
Lưu Linh không muốn Thẩm Yến gặp họa, cũng không nỡ để Tiểu Cẩm phải khổ sở.
Tình thế của nàng rất khó xử, rất dày vò. Chỉ ngụy trang như thế mới khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Công chúa, người sao thế?”
Lưu Linh đứng thẳng dậy, vẻ mất mát đã biến mất hoàn toàn. Hôn nhân là quá
trình không ngừng rèn luyện của cả hai người, nàng và Thẩm Yến đã là một trong số ít các cặp vợ chồng có thể có tiếng nói chung, nhưng vậy vẫn
chưa đủ. Trong giai đoạn đầu của hôn nhân, cuộc sống của chàng và sinh
hoạt của cô liên tục có sự va chạm. Vì tình yêu nên những xung đột này
có thể dễ dàng được bỏ qua, nhưng thực sự vẫn đang tồn tại. Nếu cứ không giải quyết, qua thời gian dài sẽ dần tích tụ lại, cho đến khi không thể vãn hồi được nữa.
Thẩm Yến và
Lưu Linh đều không phải kiểu người mẫn cảm, hoặc có thể nói, tình yêu
không nằm trong phạm vị mẫn cảm của cả hai. Thế nên vấn đề này mới liên
tục bị coi nhẹ.
Cung may là, hiện tại bọn họ đã phát hiện ra.
Nhưng cảm xúc tiêu cực trên gương mặt Lưu Linh biến mất hoàn toàn, trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Không sao, có vấn đề thì giải quyết là xong
thôi. Chờ khi Thẩm Yến trở về, hai người thẳng thắn bày tỏ vấn đề của
nhau rồi họ lại ân ái như trước thôi.
Chuyện quan trọng trước mặt là Từ Thời Cẩm.
“Công chúa, giờ đi đâu ạ?” Dương Diếp được gọi tới, thấy Linh Tế và Linh Bích đang chờ thị nữ choàng áo cho công chúa, có vẻ muốn đi ra ngoài.
“Tới thiên lao,” Lưu Linh hạ lệnh, “Xem có thể làm được gì không.”
Đúng như mọi người dự đoán, Từ Thời Cẩm được Thẩm Dục đưa ra khỏi thiên lao. Y chặt đứt tất cả dây xích khóa chân tay nàng, nắm tay nàng lao thẳng
một đường ra ngoài. Các lúc càng nhiều binh lính bị kinh động, lao tới
vậy quanh hai người họ. Thẩm Dục chẳng mấy để tâm, bất kỳ kẻ nào lao tới đều bị y phản kích tức thì.
Quý
công tử nhà họ Thẩm hào hoa phong nhã, thuở trẻ ham du ngoạn, lúc đó
trong kinh đang có trào lưu đeo bội kiếm bên hông, nhưng trên người Thẩm công tử chưa bao giờ mang vũ khí. Y ngại nặng, cũng ngại phiền. Thẩm
Dục chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ cướp ngục.
Lúc này bị binh lính vây quay, trong tay Thẩm Dục không tấc sắt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Khi thì là kiếm của tên tiểu binh, lúc lại là cành cây dưới đất, không thì là ngọn đuốc trong góc tường, y tận dụng mọi thứ để thay vũ khí. Ban đầu y chỉ đánh ngất, nhưng vòng vây càng lúc càng
chặt, y không thể hạ thủ lưu tình nữa.
Máu chảy thành sông.
“Thẩm Dục, ngươi thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, lại dám cướp phạm nhân vượt
ngục! Ngươi không cần mạng nữa sao?” Một tên quan binh phẩm cấp cao hơn
vừa đuổi theo vừa hô lớn, kiếm trong tay giương lên, đâm về phía Thẩm
Dục. Hắn mưu toan kích động lòng hổ thẹn của Thẩm công tử rồi lợi dụng
một giây sơ hở của y để tập kích chí mạng.
“Hừ.” Thẩm Dục hừ lạnh một tiếng, rét buốt như một vũng tuyết đọng, không lộ
ra một chút cảm xúc nào. Y nghiêng người sang để tránh kẻ đang lao về
phía mình ra, dễ dàng rút dao bên hông người đó rồi đâm mạnh về sau. Bị
kiếm đâm ngay giữa ngực, tên tiểu tốt ngã phịch xuống.
Khoảnh khắc Thẩm Dục quay đầu lại giết tên kia rơi trọn vào mắt Từ Thời Cẩm.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một Thẩm Tiểu Dục nghiêm túc như thế,
chẳng còn dáng vẻ chàng quý công tử lông bông nhàn hạ nữa. Thì ra đây là bộ dạng y khi giết người.
Cơ bắp linh hoạt, di chuyển chớp nhoáng, hung mãnh hệt một con báo đêm. Ánh
mắt y sắc bén như ưng, khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ có cảm giác
nanh ác lạnh lùng, một loại nguy hiểm đến say lòng người. Chàng công tử
thế gia ngạo mạn phóng khoáng, giờ đây tràn đầy sát khí, hoàn toàn trở
thành một người khác, toàn thân phát ra lực công kích ác liệt.
Y dắt theo Từ Thời Cẩm, từ thiên lao u tối giết thẳng một đường chạy ra ngoài.
Ánh lửa, máu tưới, tất cả như nở rộ dưới chân hai người. Thẩm Dục chẳng
thèm để vào mắt, nguy hiểm là vậy, nhưng bàn tay siết lấy cổ tay nàng
vẫn luôn rất chặt, rất an toàn.
Hai người đi trong đêm tối, nhưng trong mắt Từ Thời Cẩm lúc này, Thẩm Dục như mang hào quang của bậc anh hùng.
Hào quang của y.
Từ Thời Cẩm không còn cảm thấy bóng tối đáng sợ nữa, bị oan cũng vậy. Có
Thẩm Dục ở phía trước che chở cho nàng, dù núi đao biển lửa nàng cũng
nguyện ý vì y mà xông pha một lần.
Thẩm Dục mang nàng ra khỏi thiên lao, vòng vây không chỉ có người của phủ
Tông Nhân nữa. Tất cả các bộ phận chấp pháp ở Nghiệp Kinh đều đã nhận
được tin, đèn đuốc sáng rực cả đô thành, dòng người như nước chảy, từ
bốn phương tám hướng ùa tới, vây quanh Thẩm Dục.
“Tiểu Cẩm, ôm chặt ta.” Thẩm Dục cõng Từ Thời Cẩm trên lưng, tình hình nguy cấp càng làm y thêm tỉnh táo.
“Ừm.” Từ Thời Cẩm gật đầu, tựa lên vai y, vòng tay ôm chặt lấy cổ ý.
Đêm tối như cái miệng đen ngòm của con ác thú, còn nàng và Thẩm Dục chẳng
khác nào hai đứa trẻ vô tri. Nguy hiểm trùng điệp đánh úp tưới, vì nàng, Thẩm Dục tự lấy mình làm cột trụ, chống đỡ một khoảng không gian an
toàn. Từ Thời Cẩm đột nhiên cảm thấy, nàng cảm thấy dù hai người họ có
chết ở đây cũng tốt.
Có thể chết đi như thế đã tốt hơn kết cục ban đầu của nàng rồi.
Từ Thời Cẩm không ôm hy vọng, nhưng Thẩm Dục cõng theo nàng chạy trốn, đã
mấy lần biến nguy thành an, tránh thoát khỏi truy sát. Từ Thời Cẩm kinh
ngạc, rồi lại bật cười: Bình thường Thẩm công tử ham chọi gà đá chó,
nhìn qua thì chẳng làm được việc gì nên tích sự. Nhưng cứ nhàn rỗi là y
lại dạo, đi nhiều đến mức quen thuộc với từng ngõ ngách Nghiệp Kinh, chỉ sợ người bình thường khó mà bì được.
Dựa vào võ nghệ cao siêu và khả năng thông thuộc địa hình, Thẩm Dục quả thực đã bỏ xa đám người truy bắt.
Thân hình y nhanh nhẹn, rẽ trái lách phải, Từ Thời Cẩm cũng không biết y
muốn đưa mình đến đâu. Chợt thấy phía trước là dãy đèn sáng trưng, sênh
ca yến múa, hai người bất ngờ quặt vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh, thành
công cắt đuôi được đội đang đuổi theo sau. Thẩm Dục kéo Từ Thời Cẩm lên, nhảy qua tưởng, lao qua cửa sổ... phá cửa xông vào phòng.
Thẩm Dục ôm nàng lăn trên đất vài vòng. Từ Thời Cẩm mờ mịt đứng lên, chớp
chớp mắt, đối diện vai những cặp mắt trợn tròn của những người trong
phòng.
Mấy mỹ nhân quần áo mỏng
manh giật mình nhìn hai người vừa nhảy từ cửa sổ vào, bầu không khí
trong phòng hương diễm vô vàn, còn một cô nương khác đang say mê lăn
lộn với chàng công tử nào đó. Từ Thời Cẩm liếc qua, da thịt trắng bóng
đập thẳng vào mắt, chưa kịp xấu hổ đã vội quay mặt đi.
Cô cắn môi nhìn cười: Thẩm Tiểu Dục... trốn truy binh cũng tiện đường
thật, ngoặt rẻ đủ đường rồi tới thanh lâu, không hổ là phong cách của
Thẩm Tiểu Dục.
“Thẩm Dục, ngươi
có bệnh hả?!” Vị công tử đang đắm chìm trong ôn hương kia vội vã mặc
quần áo, rõ ràng đã nhận ra Thẩm Dục, không khỏi mắng mấy câu. Đang mắng xuôi mồm thì thấy y vỗ vỗ tay, đi về phía mình, lập tức khép nép,
“Ngươi... ngươi muốn làm gì? Thẩm Dục, ta nói cho người biết, ngươi
không được làm loạn... Thẩm Dục!”
“Mắng gì mà mắng?” Thẩm Dục mất kiên nhẫn điểm huyệt của hắn, đống thịt văn
vẹo kia lập tức cứng người, y híp mắt cười, tìm trong đống y phục tên
kia đã cởi ra một tấm lệnh bài rồi cất vào trong ngực áo mình, “Được
rồi, Tào công tử, ngươi nợ ta nhiều tiền uống rượu hoa(*) như thế,
chuyện nhỏ hôm nay coi như trả cho ta một ân tình nhé.”
(*) Là kiểu uống rượu có người hầu hạ
“Lệnh bài này ngươi không được lấy!” Tào công tử sắp phát điên rồi, “Ngươi biết mà, ta... ta...”
Không chờ hắn nói hết, bên ngoài đột nhiên náo loại, đã có binh mã tràn vào.
Hắn hung tợn nhìn Thẩm Dục, đối phương lại đang trấn an cô nương lạ mặt
kia mà không mảy may chú ý đến hắn.
“Tránh ra! Đây là người của phủ Đô đốc, tất cả ra khỏi phòng! Có ai thấy tội phạm chạy trốn không...”
Nằm trong phòng mà tên họ Tào sợ đến phát khóc, chỉ hận không thể dùng ánh
mắt này lườm chết Thẩm Dục: “Tội phạm bỏ trốn! Tội phạm bỏ trốn! Là Thẩm Dục chứ còn ai nữa?! Y không phải Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ư, sao mới một
đêm đã thành tội phạm thế này?”
Thẩm Dục không để ý đến Tào công tử, ôm lại Từ Thời Cẩm vào lòng, mở cửa sổ
ra quan sát tình hình. Ngay khi chọn được phương hướng, lập tức ôm theo
nàng, đạp xuống bệ cửa toan nhảy ra ngoài. Đúng lúc này, bên ngoài liên
tiếp có tiếng đập cửa, tú bà sợ đến méo cả giọng, “Các cô nương, các
người có thấy ai khả nghi không?”
“Không có ai đâu mẹ.” Từ Thời Cẩm vẫn đang lo lắng thì một cô nương đang đứng
gần cửa đã lên tiếng đáp trước, vừa nói vừa cười với Thẩm Dục, sắc mặt
không hề thay đổi, “Bọn con đang cùng Minh Nguyệt tỷ hầu rượu Tào công
tử. Mẹ, kẻ khả nghi ở đâu thế?”
“Đúng vậy, mẹ ơi, trong này chỉ có mình Tào công tử thôi. Kẻ khả nghi mẹ nói
lẽ nào lại là Tào công tử? Nhưng Tào công tử là thiếu gia nhà Lễ bộ thị
lang, sao mà khả nghi cho được? Các cô nương khác cũng nhao nhao đệm
lời.
Minh Nguyệt cô nương đang
ngồi trên giường, dùng một lớp y phục để quấn mình lại, rõ ràng là người có địa vị cao nhất ở đây. Nhưng nàng ta cũng đang bị điểm huyệt, mặt
mày vặn vẹo tím tái như gan heo, chẳng khác nào tên họ Tào, nhưng vẫn
nghịch ngợm nháy mắt đưa tình với Thẩm công tử, cười nói, “Mẹ ơi, ở chỗ
chúng con không có người khác đâu.”
“...” Từ Thời Cẩm trông mà thở dài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Tiểu Dục.
Uống rượu hoa đến trình độ này cơ à, không cần nói câu nào mà được các cô
nương cả phòng thi nhao bao che, Thẩm Tiểu Dục đúng là nhân tài.
“Sao thế?” Phát hiện ánh mắt của nàng, Thẩm Dục còn cho là có vấn đề gì,
quay đầu lại hỏi. Dù sao thì y tự biết mình không so được với tài trí
của Từ cô nương.
Từ Thời Cẩm lắc đầu.
Hai người nhảy qua cửa số, tiếp tục tránh né truy binh. Từ Thời Cẩm lo
lắng, nàng và Thẩm Dục vừa tới thanh lâu, một khắc sau người của Ngũ
quân Đô đốc phủ đã tràn vào. Tốc độ thế này... chỉ sợ tất cả các quan
chức liên quan đều đã được điều động. Chắc hẳn
toàn bộ Nghiệp Kinh đang bắt đầu phong tỏa, nhất định phải bắt được hai người họ.
Nàng và Thẩm Dục có thể trốn thoát sao?
Không biết có thể thoát được hay không, Từ Thời Cẩm vẫn vững vàng đuổi theo bước Thẩm Dục.
Núi đao biển lửa, biển máu thây ma, ánh lửa chập chờn, tất cả đều bị đạp
dưới chân. Một đường thi thể, một đường máu, đao bay kiếm loạn, hỏa côn
không mắt... Thẩm Dục ôm lấy nàng, liên tục tránh né. Thuở mới gặp gỡ, y là chàng công tử sáng sủa sạch sẽ, tiền đồ gấm hoa. Nhưng Thẩm Dục bây
giờ, trên người không phải vệt cháy thì là vết máu, y đã bị thương rồi,
máu chạy dọc theo cánh tay y, nhỏ xuống bàn tay đang siết chặt lấy nàng.
Bước chân y lảo đảo, do đôi lần mất cảnh giác mà đã trúng đao.
Chỉ có bàn tay kiên định vẫn nắm lấy tay nàng, chừng từng buông bỏ dù trong một chốc.
Động tác của Thẩm Dục vẫn rất nhanh, kéo Từ Thời Cẩm chạy về phía cổng
thành, tiện tay mượn một cỗ xe ngựa. Y dựa vào tường thở dốc, ôm Từ Thời Cẩm trèo lên đầu tường thành. Lính thủ thành vừa trông thấy hai người,
ngay lập tức bị Thẩm Dục dùng kim trâm trên tóc nàng đâm hiểm, lần lượt
ngã xuống.
“Tiểu Cẩm, nàng trốn ở đây trước, đếm đến mười thì lập tức nhảy xuống.” Thẩm Dục kéo nàng ngồi xuống, chỉ về phía ngoài thành.
Từ Thời Cẩm gật đầu.
Trong nháy mắt, Thẩm Dục đi lên đầu thành, dứt khoát nhảy xuống. Y triển khai một loạt các động tác, Từ Thời Cẩm trông thế mà khiếp vía, nhưng nàng
buộc mình tự che tai, để nhịp tim bình ổn trở lại, bắt đầu đếm, “Một,
hai, ba...”
Dưới sự trợ giúp của
phu xe, chiếc xe ngựa di chuyển dần về phía công thành đóng kín. Đến nơi tất nhiên bị ngăn lại, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Dục đã lao vút vào
trong xe mà không bị phát hiện. Lúc xa phu còn đang quanh co nói chuyện, chàng ném lệnh bài từ từ cửa sổ ra, ngữ khí lạnh lẽo, “Ta nhận thánh
mệnh xuất kinh ban sai, phải xuất phát ngay bây giờ, các ngươi dám cản
hả?”
Tên lính trông cổng thành
lập tức nhặt lệnh bài lên, đưa cho các anh em khác cùng xem, là lệnh bài thật, nhưng bọn họ vừa nhận được lệnh tối nay không được phép mở công
thành, giờ...
“Sao?” Một giọng lạnh lùng khác vang lên.
Thẩm Dục ngồi bên trong đang lo lắng không thôi, nghe được tiếng này lại
càng căng thẳng. Tên binh tốt báo cáo, “Trưởng quan, Tào đại nhân cần
xuất kinh làm việc, nhưng bọn tiểu nhân vừa nhận được lệnh...”
Thẩm Dục tựa sát vào cửa xe, thần sắc nghiêm trọng, đang định lao ra ngoài
để đánh phủ đầu. Cửa xe thình lình bị mở ra, một người cầm đuốc vén rèm
lên, đứng bên ngoài trông vào, có thể thấy rõ mặt Thẩm Dục. Thẩm Dục
nhận ra người này, tứ công tử Từ gia, Từ Trọng Yến.
Cơ bắp toàn thân căng cứng, Thẩm Dục đang định động thủ thì nghe Từ Trọng Yến hỏi khẽ, “Tiểu Cẩm không đi cũng ngươi à?”
Thẩm Dục cười mà như không cười, “Ngươi thấy thế nào?” Y đã giơ một tay lên, chỉ chực chờ cơ hội xông ra.
Từ Trọng Yến nhìn y thăm dò rồi buông rèm xuống, nói, “Bên trong đúng là Tào đại nhân, mở cổng thành đi.”
“...” Thẩm Dục kinh ngạc, tâm trạng phức tạp vô cùng. Từ Trọng Yến... đây là quyết định của hắn, hay là của Từ gia?
Nhưng Thẩm Dục không lo được nhiều như vậy nữa, giờ y chỉ muốn đảm bảo sự an toàn cho Từ Thời Cẩm.
Từ Thời Cẩm ngồi trên cổng thành, tập trung đếm, “Bảy, tám, chín...” Mắt
thấy đang có binh sĩ tuần tra đi tới, dù trong lòng hỗn loạn nhưng vẫn
phải nhắc nhở bản thân tỉnh táo.
“Mười!” Nàng đứng dậy, khom người di chuyển về phía Thẩm Dục chỉ.
Cúi đầu nhìn xuống, Thẩm Dục đã đứng dưới thành, ngẩng đầu cười với nàng.
Vết thương trên người y rỉ máu, quần áo rách tươm, tóc tai lộn xộn. Ánh lửa phía xa hắt lên mặt u, khuôn mặt tuấn mỹ lấm tấm vết máu, con ngươi đen láy như màn đêm nhưng hai mắt lại như tỏa sáng. Đứng giữa lửa và máu,
hệt như ác ma vừa chui ra từ lòng đất, vây quanh bởi hồng liên bất tử.
Thẩm Dục ngẩng đầu, vươn hai tay về phía nàng, “Tiểu Cẩm, nhảy xuống đi, ta đón nàng.”
Từ Thời Cẩm cúi đầu nhìn y, chàng trai trước mặt vẫn giống như trước kia, nhưng dường như có gì đó khác biệt.
Y không phải Thẩm Tiểu Dục hay chạy theo nàng nói cười.
Nhưng y vẫn là Thẩm Tiểu Dục.
Giữa gió lạnh, Từ Thời Cẩm nở nụ cười, không chút do dự nhảy xuống, ngã trọn vào lòng y.
Hai tay ôm chắc lấy y, trên người y mang theo mùi máu, vết cháy loang lổ
khắp cánh tay và ngực áo. Khoảnh khắc được mùi tanh nồng kia bao bọc
lấy, tuyệt vọng, khổ sở, thiêu đốt, nhưng lại khiến nàng thấy bình yên
vô cùng.
Thẩm Dục ôm lấy nàng, trời đất xoay vần.
Thẩm Dục đang bị thương nặng, Từ Thời Cẩm ôm chặt lấy y không dám buông.
Nàng sợ mình mà buông lỏng tay, y có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thẩm Dục tiếp tục mang theo nàng trốn ra khỏi Nghiệp Kinh. Nhưng so với vẻ
thong dong ban đầu, rõ ràng là thể trạng của y đang tới giới hạn. Từ
Thời Cẩm ôm cổ y, có chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống tay nàng, đó không thể
nào là nước mắt của Thẩm Dục.
Trái tim nàng đau xót.
Vất vả lắm Thẩm Dục mới mang nàng tới một nhà trọ bỏ hoang. Vừa bước vào,
Thẩm Dục ngay lập tức gục ngã, Từ Thời Cẩm vội vã đỡ lấy y, “Thẩm Tiểu
Dục! Huynh, huynh vẫn ổn chứ?”
Y
chống vào cửa, một lúc sau mới cười nổi, “Không sao, để ta ngồi nghỉ một lúc đã.” Từ Thời Cẩm ngồi xuống cạnh y, tay vẫn nắm chặt không buông.
Qua hồi lầu, Thẩm Dục đã có sức đứng lên. Y quen của quen nẻo đi vào trong, trong lúc Từ Thời Cẩm còn đang kinh ngạc, y đã lấy được từ trong góc
khuất một túi lương khô, nước và các vật phẩm cần thiết khác. Thẩm Dục
giải thích, “Đây là điểm truyền tin cũ của Cẩm Y vệ. Sau khi rút nhân
thủ về thì không có ai đến đây nữa. Ta chuẩn bị sẵn khá nhiều nhu yếu
phẩm để ở đây. Có những thứ này rồi thì hành trình ra khỏi Nghiệp Kinh
sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Từ Thời Cẩm đi theo y ra cửa sau, nhìn thấy một con ngựa, kinh ngạc thốt lên, “Thẩm Tiểu Dục, huynh chuẩn bị cả ngựa rồi cơ à?”
“Đương nhiên.” Y nở nụ cười yếu ớt.
“Huynh, Từ Thời Cẩm quay đầu lại, muốn nói lại thôi.
Thẩm Dục nuốt ngụm máu trong miệng xuống, giả bộ ho khan để che giấu, “Nàng
nói đúng. Nếu bình thường ta cố gắng một chút thì không đến mức chạy có
thế đã đuối sức. Nếu là Thẩm Yến, với khinh công của đệ ấy chắc chắn sẽ
không sức cùng lực kiệt thế này...”
“Thẩm Tiểu Dục!” Từ Thời Cẩm nhíu này, đi về phía y.
Y cười cười, kéo nàng cùng nhảy lên ngựa. Từ Thời Cẩm nhướng mi, cảm nhận được cái ôm lỏng của Thẩm Dục từ phía sau.
Nửa ngày sau mà y vẫn không làm gì thêm.
Từ Thời Cẩm quay đầu lại thì thấy thần bình lặng của y, bình lặng nhuốm
chút bi thương. Nhưng khi nàng nhìn lại, y đã che giấu tất cả.
Thẩm Dục đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, cười, “Tiểu Cẩm, giúp nàng nhiều như thế, cũng nên lấy thù lao nhỉ?”
“Đương nhiên, huynh muốn gì... Ưm!” Y ghé sát lại, khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mặt nàng, dán lên môi nàng.
Từ Thời Cẩm cứng đờ.
Thật mềm, thật lạnh, mang theo hương vị của tuyết đầu mùa.
Y chỉ chạm khẽ chứ không làm gì khác. Nhìn sâu vào đôi mắt yên tĩnh và trong veo của nàng, yên lặng nhìn nàng.
Chờ đợi sự kháng cự của nàng, dù chỉ là một cái nhíu mày.
Chỉ cần nàng có một chút khó chịu hay giãy dụa, y sẽ ngay lập tức lùi lại.
Từ Thời Cẩm hít một hơi, bất ngờ nghiêng người về phía Thẩm Dục, ôm ghì
lấy cổ y, quả quyết hé môi, vươn đầu lưỡi mềm mại và linh hoạt ra liếm
vết rách rướm máu bên khóe miệng chàng.
Đôi con ngươi của Thẩm Dục phản chiếu trong mắt nàng, sáng rực như đốm lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT