Chiến tranh giữa Di
Cổ Quốc và Đại Ngụy bùng nổ, từ thảo nguyên Thiền Vu đốt thẳng một đường tới Huyền An Quan, tình thế càng lúc càng nghiêm trọng. Huyền An Quan
lập tức bế quan tỏa cảng, hạ lệnh tiến vào trạng thái phòng thủ toàn
diện, trường kỳ tác chiến. Thư khẩn cấp chạy hơn vạn dặm không ngày đêm
được gửi thẳng tới Nghiệp Kinh. Long nhan thịnh nộ, không ngờ nửa đường
hòa thân lại xảy ra tình trạng này. May mà Lưu Linh và Tần Ngưng đều
không xảy ra chuyện gì, được quân lính bảo hộ rời đi an toán, nếu hai
đứa cháu gái này thực sự xảy ra chuyện, không biết người trong thiên hạ
sẽ cười chê hoàng thân quốc thích, và uy quyền của đế vương là ông ra
sao.
Tại buổi tảo triều quần thân nhao
nhao bàn luận, có kẻ chủ chiến, có kẻ chủ hòa, duy chỉ có hoàng đế bệ hạ sắc mặt vẫn âm trầm im lặng. Đợi đến khi thái tử đích thân rời hàng,
giận dữ mắng mỏ Di Cô Quốc, phơi bày trước bá quan toàn triều những tội
ác Di Cổ đã gây ra cho con dân biên giới Đại Ngụy suốt bao nhiêu năm
qua, thành khẩn thỉnh cầu bệ hạ xuất binh thảo phạt đám man di mọi rợ
kia, dung nhan hoàng đế mới thoáng chút thay đổi. Nhưng vẫn chần chờ
chưa hạ chỉ. Mấy ngày sau đó trong nội các, đám đại thần vây quanh bàn
ngự sự trong thư phòng đế vương, bận bịu thương thảo việc chiến sự. Thái Tử không ăn không ngủ quỳ gối ngoài điện 3 ngày 3 đêm mới xin được vào
yết kiến.
Bệ hạ giao cho Thái Tử toàn
quyền chiens sự với Di Cổ, Thái tử kiêm chức Binh bộ Thương thư, đem
theo mấy vị tướng quân trung thành, thiện chiến, trước mặt hoàng đế đọc
lời thề sinh tử, nhất định sẽ cho đám quân man di ô hợp, to gan xé bỏ
Hiệp Nghị, nuôi tham vọng làm phản một bài học thích đáng.
Đồng thời, hoàng đế liên tục hỏi thăm về hành tung hai vị công chúa, quận
chúa được gửi đi hoà thân, và liên tục tặng vô số lễ vật đến phủ Trưởng
quận chúa và Định Bắc Hầu. Người còn không tiếc lời ca ngợi Lưu Linh vì
đại nghĩa diệt thân, chịu bao tủi nhục, hoàn toàn không nhắc đến vận rủi của cô cháu gái này. Chẳng những thế trong thánh chỉ ban thường hoàng
đế còn không dưới 2 lần nhấn mạnh: Lưu Linh tấm lòng quảng đại, tích
cách can trường, dũng cảm hy sinh danh dự của bản thân để cứu vớt sinh
linh trăm họ. Ý tứ của bệ hạ vô cùng rõ ràng, ông muốn người người nhà
nhà đều phải ca ngợi Lưu Linh, ca ngợi thật nhiều, thật khoa trương,
tuyệt đối không được nghi ngờ nàng, không được nói nàng xui xẻo, càng
không được nói nàng sai. Dù sao chuyện hòa thân này cũng do chính tay
ông an bài…
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thuận theo thánh tâm, hết lời ngợi ca An Hòa công chúa: Công chúa
điện hạ vì Đại Ngụy đã hi sinh quá nhiều. Quả là một nữ trung hào kiệt,
có dũng có mưu, lòng mang thiên hạ chúng sinh. Thậm chí có kẻ vì muốn
nịnh nọt đế vương, còn nghĩ ra một cái phong hòa mỹ miều, hoa lệ, để bày tỏ tình yêu nước cao cả của công chúa. Bởi vì sự việc càng ngày càng
khoa trương, hoàng đế cảm thấy bản thân “Càng che càng lộ”, cho nên mới
chịu dừng lại.
Thái tử Lưu Vọng, trăm
tính ngàn tính, cuối cùng cũng đã được như ước nguyện, đoạt được binh
quyền vào tay, hăng hái, phấn chấn dẫn quân chỉ huy cuộc chiến. Đối với y cuộc chiến này rất quan trọng, vừa có thể ép Di Cổ quỳ gối xưng thần,
vừa có thể khiến bệ hạ nhìn Thái Tử của mình thấy rõ tài năng xuất chúng của y. Dưới gối Thanh Minh Hoàng đế tuy chỉ có mấy vị hoàng tử, nhưng
đại vị của Thái Tử không được coi là vững vàng. Mặc dù nhìn chung tương
đối ổn định, nhưng phía sau các vị hoàng tử khác đều có nhà ngoại hùng
hậu hậu thuẫn. Quan trọng nhất kẻ nào kẻ ấy dã tâm bừng bừng, ai cũng
ngo ngoe muốn tranh giành ngai vàng với y. Nhưng thời khắc này khi Lưu
Vọng thành công nắm binh quyền trong tay, mấy vị hoàng tử khác mới giật
mình phát hiện: trước kia ngôi vị Thái tử ngồi không vững chắc cho lắm,
nhưng thời điểm cuộc chiến này chính thức nổ ra, chỉ sợ bọn họ muốn
tranh đã không còn cơ hội nữa rồi. Trong lúc nhất thời đám người ôm tham vọng kia đều tụt hứng, cũng có kẻ chưa từ bỏ, lẳng lặng quan sát Thái
Tử nơi tiền tuyến, chờ cơ hội ngáng chân y.
Mà người điều khiển bàn cờ tinh diệu này, công thần có công lao lớn nhất
đứng sau lưng thái tử, vì y mưu đồ tất thảy chính là Từ Thời Cẩm. Nàng
dụ dỗ song phương vào cuộc, không từ thủ đoạn đạt được mục đích của
mình. Mặc dù nàng lợi dụng Thái tử, nhưng đồng thời cũng trao cho y tiền đồ rực rỡ gấm hoa. Đáng tiếc sóng to gió lớn nàng một tay thao túng,
trừ một vài người, ít ai biết được.
Làm Thái tử không đơn giản.
Lưu Vọng đã qua tuổi 20, không còn cách nào trù trừ việc hôn sự. Bệ hạ ra
lệnh cho Lễ bộ, tuyển những quý nữ tài đức có khả năng trở thành Thái Tử Phi trình lên. Đợi đến khi chiến sự vững vàng, vừa vặn lúc Thái Tử phi
tiến vào làm chủ Đông Cung.
Gia chủ Từ
Gia dè dặt tìm Từ Thời Cẩm nói chuyện, vòng vo hỏi nàng về tình cảm với
Thái tử, trợn mắt hứa hẹn, Từ Gia sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ nàng, mong
nàng không cần lo lắng.
Sau khi từ thư
phòng gia chủ rời đi, nhìn ánh nắng rực rỡ cuối hè xuyên qua tàng cây
xanh rậm rạp, Noãn Hương thực sự vui vẻ thay cho cô nương nhà mình, phấn khởi nói: “Cô nương, lần này người đã yên tâm chưa? Gia chủ đã gặp trực tiếp cô nương nói chuyện, chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra nữa đâu.”
Nụ cười trên môi Từ Thời Cẩm rất nhạt, “Ừ. Rất bất thường.” Nàng ngừng lại một chút mới nói tiếp, “Noãn Hương, ta 14 tuổi giải trừ hôn ước với
Thẩm Dục, sau đó vào cung làm nữ quan 5 năm, xuất cung đã 1 năm. Đã 6
năm trôi qua rồi. Trong 6 năm đó, không ai giúp ta cả, cũng chưa từng có một người thương ta thật lòng. Từng việc từng việc viên mãn đến với ta
đều do chính ta toan tính, giành giật được. Tình yêu, quyền lực, địa vị, tất thảy đều do ta dựa vào sức mình mà có.”
“...Vì… Cô nương rất lợi hại.” Noãn Hương nhỏ nhẹ nói.
Từ Thời Cẩm nghiêng đầu, ánh mắt thoáng hoang mang, “Nhưng gần đây, ta đột nhiên nghĩ, những thứ ta toan tính giành được kia, có lẽ… cũng không
hẳn thuộc về ta. Ta… ta….” Khóe môi nàng trắng bệch, bật ra nụ cười vô
lực, mệt mỏi, một tay chống trán, thấp giọng thở than: “Ta có chút hối
hận.”
“...!!” Noãn Hương kinh ngạc trợn
tròn mắt, “Hối hận??!!! Cô nương người không thể hối hận! Vạch đích đã
cận kề trước mắt, những thứ người mong muốn đang ở ngay trước mắt, bao
nhiêu đắng cay đã đến ngày thu trái ngọt. Lúc này nếu người hối hận,
người sẽ mất hết tất thảy!”
Từ Thời Cẩm không nói gì, ngay cả Noãn Hương cũng không hiểu, nàng đi đến bước đường này cũng là vì thân bất do kỷ.
Nhưng giờ đây nàng thực sự đã quá mệt mỏi.
Gần đây nàng thường xuyên nằm mơ, mơ tới những chuyện trước đây khi mình còn ở trong cung, mơ về tuổi thơ ngập tràn toan tính.
Nàng bắt đầu nghĩ: Tất thảy có đáng giá hay không? Quyền lực của quan trọng
tới như thế? Tình yêu của nàng liệu có phải là thật, địa vị, tiền tài,
vị trí cao quý nhất Đại Ngụy… nàng có thể đến được nơi ấy không? Phàm
chỉ cần một thứ không được như ý, đều chứng minh nàng đã thất bại rồi.
Đây là một suy nghĩ nguy hiểm. Một kẻ tham vọng khi đã bắt đầu nghi ngờ
niềm tin của mình, đó chính là điểm báo trước cho sự kiệt sức, muốn
buông bỏ.
Từ Thời Cẩm bắt đầu thấy sợ
hãi, cái ý nghĩ không nên có này, chẳng hiểu sao gần đây luôn thường
trực trong đầu nàng, cũng là cảm xúc chân thật nhất bị lý trí đè nén tại nơi trái tim sâu thẳm. Nàng không còn nhìn thấy con đường phía trước
nữa, không biết mình nên bước về đâu, trong lòng cũng bắt đầu e ngại…
tất cả đều không giống nàng.
Từ Thời Cẩm càng ngày càng trầm mặc.
“Việc ngày ấy cô nương gặp Thẩm công tử, người không nói rõ ngọn ngành với
điện hạ sao?” Noãn Hương lo lắng hỏi, lòng ngập tràn lo lắng. Từ cô
nương đích thân nói cho nàng biết cuộc trò chuyện với Thẩm công tử có
chút kỳ quái. Dựa theo tính cách của cô nương xưa nay, cô nương nhất
định sẽ không do dự chia sẻ với điện hạ. Nhưng xét theo tình hình này có lẽ đã qua một thời gian rất lâu, cô nương vẫn không có ý định, hoặc là
không hề muốn nói cho điện hạ hay.
Nhưng
điện hạ không thể không biết việc cô nương và Thẩm công tử gặp nhau! Cô
nương thông minh, túc trí đa mưu như vậy, sao có thể không biết, nhưng
nếu nàng đã không chủ động nói ra, việc đó sẽ như một chiếc gai lớn dần
lên trong lòng điện hạ, đẩy tình cảm của hai người họ đến bờ vực đổ vỡ,
nghi kỵ, không phải sao?
Câu hỏi của Noãn Hương khiến Từ Thời Cẩm thêm phiền não, mệt mỏi, lại bắt đầu hoài nghi
chính bản thân mình --- thứ tình cảm mong manh đầy tính toán đó, thực sự là tình yêu sao?
Trong tình yêu đương
nhiên rất cần sự tín nhiệm tuyệt đối, không nên gieo vào đó hạt giống
của sự hoài nghi. Nhưng việc gì cũng phải bàn giao, cũng phải báo cáo,
mỗi hành động đều phải giải thích cặn kẽ, rõ ràng, phải nói với đối
phương “Ta không làm việc gì thẹn với lòng, chàng nhất định phải tin
tưởng ta.”
Đây là tình yêu sao?
Quả là một suy nghĩ nguy hiểm.
Nhưng nàng không thể khống chế được bản thân mình…
“Cô nương?” Noãn Hương nhìn cô nương đang ngẩn người, càng thêm u sầu.
Trước đây cô nương của nàng lúc nào cũng tràn đầy tự tin, chưa từng
hoang mang, kiệt sức như thế này bao giờ.
“.... À.” Từ Thời Cẩm hoàn hồn, “Ta sẽ nói. Chuyện này quan trọng, trong thư
sợ không thể nói rõ ràng được, chờ có cơ hội gặp nhau, ta sẽ đích thân
nói rõ với người.”
Việc nàng và Thẩm Dục
gặp nhau chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn chính là ám chỉ mà Thẩm Dục
khéo léo nhắc nhở nàng. Gợi ý kia nếu là thật vậy thì sức ảnh hưởng của
nó quá lớn, Từ Thời Cẩm đáng ra phải lập tức thông báo với Thái tử.
Nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác tìm cho mình một cái cớ: Ta
không phải không nỡ bán đứng Thẩm Dục, ta chỉ là muốn điều tra rõ ràng
chân tướng sau đó mới nói cho điện hạ biết. Ta không muốn điện hạ bị rơi vào khủng hoảng…
Nhưng một khi suy nghĩ này sản sinh, vốn đã chứng minh lòng nàng đang có điều nghi kị.
Nàng luôn một mực lấy lý do thái tử đang bận mải chiến sự ở biên quan, không có thời gian liên lạc với nàng. Khoảng thời gian này nàng tự cho mình
cơ hội để hít thở, muốn mượn mấy ngày buông lỏng tâm tư, yên lặng suy
ngẫm, xem xét lại tâm ý của bản thân, nghĩ xem nàng nên đi đâu về đâu.
Tại thời điểm Nghiệp Kinh chướng khí mịt mù, cuồng phong dậy sóng, thì ở
một tiểu trấn tại biên quan Lưu Linh và Thẩm Yến lại đang bắt đầu hưởng
thụ cuộc sống nhà nhã, an bình. Một thời gian ngắn sau khi Thẩm Yến hộ
tống Lưu Linh rời đi, mới chớm hừng đông, người của Ma Giáo đã mang theo binh sĩ Huyền An Quan đuổi tới, binh mã Đại Ngụy phá vỡ vòng vây, kịp
thời viện trợ 2 vị tướng quân phá vỡ vòng vây. Đến thời điểm hiện tại,
nhiệm vụ mà bệ hạ giao phó cho Cẩm Y Vệ đã không cần thiết phải hoàn
thành nữa, mà ước định của Thẩm Yến và Từ Thời Cẩm xem như đã thành
công. Cẩm Y Vệ hồi kinh phục lệnh, Thẩm đại nhân thì không vội, cùng Lưu Linh chậm rãi ngắm cảnh, thưởng hoa, ung dung trở về.
Hoàng đế cực kỳ thông cảm: Xảy ra chuyện như thế, tâm tình A Linh chắc chắn
rất tệ, Thẩm đại nhân tình nguyện hy sinh thời gian quý giá của mình ở
bên cạnh an ủi, chăm sóc Lưu Linh, bệ hạ cảm thấy vô cùng yên tâm. Ông
không những không trách tội Thẩm Yến, sau khi chàng hồi kinh còn bởi vì
công trạng của chàng, thăng một cấp.
Lưu
Linh thầm tính toán trong lòng, trên Trấn Phủ Ty, chính là Chỉ huy Thiêm Sự. Lên cao hơn là Thiết Đồng Tri, nhưng tạm thời trong Cẩm Y Vệ không
có cấp lãnh đạo này, mà chỉ có ba vị đồng chỉ huy sứ. Nhưng trong ba vị
chỉ huy sứ này, có hai người là lễ vật bệ hạ ban thưởng cho các đại gia
tộc trung thành với ông, người ta chỉ cần cái danh hão Cẩm Y Vệ, không
thật sự nắm thực quyền trong tay. Nói cách khác, chờ đến khi Thẩm Yến
hồi kinh, trong Cẩm Y Vệ ngoại trừ chỉ huy sứ Trần Thế Trung, hiện đang
làm nhiệm vụ ở bên ngoài, Thẩm Yến chính là người nắm quyền lực cao
nhất.
Lưu Linh nháy mới với Thẩm Yến, hào hứng nói: “Chàng nên cảm tạ ta mới đúng, ta quả thực là ngôi sao may
mắn của chàng. Chàng xem, từ ngày gặp ta, tình duyên hay công việc của
chàng đều liên tục khởi sắc. Ở trong Cẩm Y Vệ mấy năm vẫn không thăng
quan được, hiện giờ thì tăng liền mấy cấp.”
Thẩm Yến nhìn nàng: “Như nàng nói, há chẳng phải ta là vận rủi của nàng? Từ
khi chúng ta quen nhau, nàng gặp hết xui xẻo này đến xui xẻo khác…”
Lưu Linh chẳng thèm để ý, “Từ nhỏ ta vốn đã không may mắn, vậy mà cả năm
nay chẳng gặp vận hạn nào đặc biệt tệ. Thẩm đại nhân, chàng muốn làm vận rủi của ta, chỉ sợ còn chưa đủ công lực đâu.”
“...” Thẩm Yến đen mặt, không đấu khẩu nổi với nàng. Đầu chàng đúng là có vấn đề mới muốn làm vận rủi của Lưu Linh!
Nàng cảm thấy mấy ngày nay là thời gian hạnh phúc nhất từ ngày nàng biết
nhận thức đến giờ. Mọi chuyện đã giải quyết xong, sau khi hồi kinh nàng
và Thẩm Yến có thể chuẩn bị hôn sự của hai người. Phụ thân nàng không
quản được nàng, phụ mẫu Thẩm Yến cũng đã ngầm đồng ý, ngay cả Định Bắc
Hầu Gia cũng không thể can dự. Hiện tại người duy nhất còn có ý phê bình kín đáo hôn sự của hai người là bệ hạ. Nhưng bệ hạ lòng dạ nhân từ,
điều khiến ông phiền lòng nhất chính là không muốn để Thẩm Yến lấy một
người có thân thế và quá khứ phức tạp như Lưu Linh. Dù từ đầu tới cuối
người chỉ hờ hững buông xuống hai câu, không thể hiện rõ thái độ phản
đối. Lưu Linh không tin khi Thẩm Yên cầu người cho mình hộ tống nàng hòa thân, bệ hạ sẽ ngốc đến mức không phát hiện ra điều gì. Nhưng có thể
làm hoàng đế, tất nhiên sẽ không vì chút chuyện vặt này làm ảnh hưởng
đến đại cục, ông chỉ cần tùy ý cười một cái, lập tức ngầm cho phép 2
người đồng hành cùng nhau.
Trước đây nàng không hề biết kế hoạch của Thẩm Yến và Từ Thời Cẩm. Bởi vì việc này
liên lụy đến quá nhiều người, cho nên càng ít người biết càng tốt. Khi
đó nàng chỉ đơn giản nghĩ, Thẩm Yến có thể đi cùng nàng, chỉ cần hai
người không làm ảnh hưởng đến đại cục, trong hành trình hòa thân âm thầm bỏ trốn, bệ hạ cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt không đuổi cùng giết
tận. Vì chắc chắn điều này, biết bệ hạ chỉ coi trọng đại cục, cho nên
Lưu Linh mới có thể vô tư đi cùng Thẩm Yến.
Hiện tại tất cả những chướng ngại giữa bọn họ đã bị Thẩm Yến giải quyết hết
thảy, còn điều gì có thể ngăn hai người ở bên nhau nữa đây?
Hai người nhàn nhã, thoải mái đi vào quốc thổ Đại Ngụy Quốc. Thú vui của
đôi tình nhân trẻ hiện giờ chính là đi dạo chơi khắp nơi, thưởng thức
các món ăn ngon. Từ tái ngoại đến quan nội, không riêng kỹ thuật nấu
nướng của Lưu Linh được cải thiện rất nhiều, mà bệnh bao tử của Thẩm đại nhân cũng chưa tái phát lần nào trong suốt quãng đường. Đây mới là điều khiến Lưu Linh vui mừng nhất.
Đương nhiên được như thế là nhờ công lao của nàng.
Nhưng vui quá hóa buồn.
Bệnh bao tử của Thẩm Yến không tái phát, nhưng Lưu Linh lại không may đổ
bệnh, thượng thổ hạ tả, cả người lả đi, rất khó để tiếp tục lên đường.
Lúc này Huyền An Quan đã phong tỏa, chiến sự căng như dây đàn, bách tích
không được tùy ý ra ngoài. Bởi vì chiến tranh đột nhiên nổ ra, Huyền An
Quan lại không có chuẩn bị từ trước, ngay cả việc xử lý thi thể của các
chiến sĩ chết trận cũng không được sắp xếp thỏa đáng dẫn đến bệnh dịch
bùng phát, các đại phu cũng vì vậy mà vô cùng bận rộn. Bởi vậy thời điểm Lưu Linh cần mời đại phu xem bệnh, đại phu cả thành hầu như đã bị các
quan viên mang hết đi xem bệnh cho bách tính. Bệnh của nàng trong mắt
các đại quan căn bản chị là bệnh vặt, không đáng để lãng phí một đai
phu.
Nàng và Thẩm Yến lại không muốn công khai thân phận của bản thân, cho nên người ta không chú ý đến hai người là chuyện dễ hiểu.
Cũng may thời điểm trở về Đại Ngụy, Bành thúc đưa cả gia đình ông trở về
cùng. Sau khi Lưu Linh sinh bệnh, Bành tẩu tận tâm chăm sóc. Bệnh của
nàng cũng dần thuyên giảm, nghỉ ngơi hai ngày sắc mặt đã tốt lên nhiều.
Bởi vậy dù không chờ được đại phu, nàng cũng không quá chấp nhất gọi
bằng được người đến xem bệnh.
Còn Bành
thúc vốn là người của Cẩm Y Vệ, sau khi đến Huyền An Quan, ông lập tức
lần theo kí hiệu của mật thám viên báo cáo tình hình lên cấp trên. Trong lúc được Thẩm Yến mớm thuốc, vừa vặn ngồi nghe hành tung của Bành thúc, Lưu Linh nheo mắt mỉm cười: “Một quan chức cấp cao trong Thẩm Y vệ đang đứng trước mặt Bành thúc, tiếc rằng thúc ấy không biết, chỉ gọi chàng
một tiếng “Thẩm đại nhân”, cũng chẳng biết cụ thể chàng giữ cấp bậc gì.
Thậm chí chàng còn mặc kệ để thúc ấy đi báo cáo tình hình cho người
khác…”
Từ lúc Lưu Linh biết chàng phụ
trách chức vụ gì trong Cẩm Y Vệ, sau này lúc nói chuyện phiếm, chàng
cũng không còn lảng tránh nhắc đến công việc nữa. Ngẫu nhiên có suy nghĩ gì, chàng cũng sẽ nói nhiều hơn với nàng vài câu. Hiện tại chàng cũng
chỉ cười, sơ lược nói qua về cơ cấu trong Cẩm Y Vệ: “Huyền An Quan không thuộc phạm vi quản lý của Bắc Trấn Sở ty chúng ta, Bành thúc thuộc biên chế của Nam trấn Phủ ty, 2 ty có nhiệm vụ và phạm vi hoạt động khác
nhau.”
Lưu Linh ngã bệnh nằm trên giường
cho nên có phần hiếu kỳ hơn thường ngày: “Vậy phạm vi chức năng của Bắc
Trấn Phủ Ty là gì?” Nàng phàn nàn, “Trước đây lúc chúng ta còn ở Nghiệp
Kinh, ta đã thấy chàng bận tối mắt tối mũi, ngày ngày đêm đêm ôm đồm đủ
việc. Chẳng hiểu chàng bận cái gì nữa?”
Thẩm Yến chỉ muốn nàng ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh, không muốn nàng suy nghĩ
mấy chuyện phức tạp này, cho nên ngắn gọn, súc tích đáp: “Nói ra rất
dài, tốt nhất vẫn không nên nói.”
“Nói dài thì chàng nói đơn giản đi là được.” Lưu Linh bĩu môi, “Không lẽ đến giờ, chàng vẫn cho rằng ta là mật báo của bên ngoài cài vào?”
Thẩm Yến bật cười, vuốt vuốt suối tóc dài đen nhánh của nàng. Lưu Linh gợi
lên không ít hồi ức ngày trước giữa hai người. Ngày ấy quan hệ của nàng
và chàng chẳng hề tốt đẹp, hoặc là náo loạn đấu võ mồm với nhau, hoặc là chàng tìm đủ mọi lý do phũ phàng cắt đuôi nàng.
Nhưng nói một cách đơn giản nhiệm vụ của Bắc Trấn Phủ Ty? Bản chất nơi này đã phức tạp, sao có thể nói ngắn gọn để nàng hiểu?
“Không thể cam đoan,” Lưu Linh nháy mắt, tinh nghịch đáp: “Nhưng ta chắc chắn
một điều nếu nàng không nói ta nhất định sẽ không uống.”
Thẩm Yến nhàn nhạt nói: “Giết người.”
“Hả?”
“Nhiệm vụ cả Bắc Trấn Sơ Ty chúng ta, nói một cách đơn giản nhất chính là giết người.” Thẩm Yến đặt chén thuốc về phía nàng, “Nói xong rồi, uống thuốc đi.”
“...” Lưu Linh cảm thấy mình vừa bị chàng trêu đùa, quay đầu: “Không uống.”
“Lý do?” Thẩm Yến hỏi, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
“Nghe chàng nói một câu “Giết người”, khiến cho ta đột nhiên chẳng muốn ăn
uống gì hết. Giờ nhìn bát thuốc chẳng khác nào thấy 1 bát máu, làm sao
uống nổi?”
Thẩm Yến lẳng lặng nhìn nàng,
đã rất lâu hai người không có cứng đầu đấu khẩu. Thời gian gần đây, quá
nhiều việc ập đến, Lưu Linh biết chàng mệt nhọc cho nên hầu như việc gì
cũng thuận theo ý chàng. Chàng muốn nàng làm gì, nàng cũng đồng ý vô
điều kiện. Thẩm Yến đã quen với một Lưu Linh hiểu chuyện, ôn nhu như
vậy, cho nên khi Lưu Linh bắt đầu ngang bướng, cứng đầu, chàng đột nhiên phát hiện ra, mình thực sự nhớ một người con gái như thế, người chàng
tình nguyện đồng hành cả cuộc đời này. Trong tình thế sinh tử cận kề,
nàng chẳng thể giúp gì hơn là ngoan ngoãn phối hợp, giảm bớt lo lắng cho chàng… Nàng đã vì chàng, vì hai người mà nhịn lại tính tình vốn có.
Thái độ này, vẻ hống hách chẳng chịu thua kém ai này, đây mới chính là nàng. Là người con gái chàng thương yêu hết mực.
Chàng thoáng ngẩn người. Lưu Linh nhìn sắc mặt không nóng không lạnh của
người đối diện, không đoán được chàng đang suy nghĩ gì. Thấy chàng không đáp trả, nàng lần nữa lên tiếng: “Thẩm đại nhân, chàng biết bón thuốc
cho người khác như thế nào sao? Phải dùng miệng bón….” Nàng chớp chớp
mắt, ám chỉ rất rõ ràng.
“... Yêu cầu này quá cao.” Thẩm Yến nói: “Có tin ta đổ hết bát thuốc vào miệng nàng 1 lần không?”
Lúc Bành tẩu chạy vào hỗ trợ, hoàn toàn nghe hết đoạn đối thoại này. Nàng
ấy đứng một góc thật lâu, nhưng có vẻ Lưu Linh vẫn không phát hiện ra,
nhất quyết lấy cứng chọi cứng với Thẩm Yến. Thẩm Yến sớm đã phát hiện ra có người bước vào, bối rối ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo Lưu Linh, nhưng nàng thực sự không kịp phản ứng.
Bởi vì Thẩm đại nhân lúc nào chẳng giữ thái độ này…
Thẩm Yến căn bản không trị được tật cứng đầu của nàng, cầm chén thuốc, đẩy vào tay Lưu Linh, cộc lộc nói: “Uống thuốc.”
“Ọe!” Lưu Linh vừa ngửi thấy mùi thuốc, lập tức nôn khan.
Thẩm Yến hoảng hốt, vội vàng ngồi xuống vỗ vỗ lưng nàng, hoàn toàn vứt việc mớm thuốc ra sau đầu.
Bành cô nương thấy Lưu cô nương nôn ra toàn nước chua, cũng gấp gáp chạy đến chăm sóc. Nhưng Lưu Linh không tốt lên được chút nào, tựa vào ngực Thẩm Yến thoi thóp thở. Bành tẩu hỏi nàng về chu kỳ kinh nguyệt gần đây, lại thêm vài vấn đề nữa, cuối cùng hai mắt sáng rỡ, vui vẻ nói: “Nếu là
thế, Thẩm phu nhân, hay là…. hay là cô đã có thai rồi?”
“....” Cả Lưu Linh và Thẩm Yến cùng ngây người.
“Sao có thể…” Lưu Linh thẳng thắn phủ nhận.
Nàng sao có thể mang thai? Nàng còn chưa thành thân… Nhưng mà nhìn ánh mắt
hoài nghi của Bành tẩu, nàng đột nhiên cũng không dám chắc. Dù sao nàng
và Thẩm Yến cũng đã…
“Đại phu gần nhất ở đâu?” Thẩm Yến từ đầu tới cuối vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
Bành tẩu thoáng sửng sốt, một lúc sau mới trả lời. Thẩm Yến đứng dậy, lập
tức chạy thẳng ra ngoài. Lưu Linh gấp gáp gọi chàng lại: “Chàng đi đâu
thế?”
“Tìm đại phu.” Thẩm Yến đáp, “Lưu Linh, giờ chúng ta cần 1 đại phu.”
Nàng ngầm thừa nhận, chàng nói không sai. Hiện giờ dù có bại lộ thân phận
hay không, cũng rất cần 1 đại phu. nếu như nàng thật sự có thai.... Lưu
Linh rơi vào bối rối.
Nhưng, “Trời tối rồi, mai hãy đi.”
Thẩm Yến quay đầu, nhìn ánh mắt hoang nơi nàng.
Bành tẩu cũng cảm thấy Huyền An Quan đang vào thời kỳ chiến trận căng thẳng, trời đã tối, đi lại ban đêm không an toàn, vội vàng gật đầu, “Đúng đó,
chờ sáng sớm mai hãy đi tìm đại phu. Thẩm phu nhân chỉ mới vừa mang
thai, ta có thể chăm sóc nàng ấy.”
Mang thai, đây là điều xa xôi đến mức Lưu Linh chưa từng nghĩ đến.
Nàng chưa một lần nghĩ tới….
Gả cho Thẩm Yến, sinh con dưỡng cái cho chàng, làm một hiền thê lương mẫu. Đó là ý điều nàng đã suy nghĩ từ lâu, nhưng đột nhiên một ngày những
thứ tưởng chừng xa vời ấy có thể thực hiện, so với hạnh phúc tột độ nàng lại cảm thấy hoang mang.
Sau khi Bành tẩu rời đi, Lưu Linh ngồi trên giường, Thẩm Yến đứng cạnh cửa, hai người nhìn nhau, không nói một lời.
Lưu Linh chủ động lên tiếng: “Phải làm sao đây?”
Thẩm Yến hỏi lại: “Nàng thấy chúng ta nên làm gì?”
Lưu Linh đáp: “Ta muốn sinh đứa bé, còn chàng?”
“Hiện tại đang chiến tranh, Huyền An Quan không an toàn.” Thẩm yến bình tĩnh
phân tích: “Nơi này cách Nghiệp Kinh quá xa, nếu nàng thực sự mang thai, chúng ta nhất định phải ở lại đây hai tháng. Hai tháng có quá nhiều thứ phát sinh. Không trở về Nghiệp Kinh, hôn sự của hai ta không tiến hành
được, chỉ có thể ở bên ngoài ứng phó, chờ chúng ta trở lại Nghiệp Kinh,
sẽ có rất nhiều tin đồn…”
Nàng nhìn Thẩm Yến, lại nhìn bụng nhỏ bằng phẳng. Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bụng, cúi đầu không đáp, vành mắt đỏ lên.
Nàng biết những điều Thẩm Yến nói đều là sự thật, nhưng chàng lạnh lùng, lý trí như thế khiến nàng cảm thấy, cảm thấy….
Thẩm Yến đi đến bên giường, cúi đầu, nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên
trán Lưu Linh một nụ hôn. Chàng cười: “Nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ
nàng, và con của chúng ta nữa.”
Lưu Linh ngước mắt nhìn chàng: “Ý chàng là sao?”
“Ý nàng chính là ý ta, nàng muốn sinh đứa bé, ta đồng ý.”
“Thẩm đại nhân!” Lưu Linh nhoẻn miệng cười, nhào tới ôm chàng, “Chàng thật tốt!”
Con người Thẩm Yến lạnh lùng, lý trí như thế khiến nàng cảm thấy, cảm
thấy…. chàng thật sự là một người đàn ông tốt nhất thế gian.
Sắp xếp xong cho Lưu Linh nghỉ ngơi, Thẩm Yến mới đi qua gian phòng sát
vách, bắt đầu viết thư. Chàng và thuộc hạ tách ra, để đồng hành cùng Lưu Linh, tuy vậy nhưng công việc của Cẩm Y Vệ chàng đương nhiên không thể
lơ là. Mấy ngày nay Thẩm Yến vẫn quay cuồng trong đống sự vụ bề bộn.
Nhưng hôm nay, bức thư chàng đang cẩn thận viết xuống này, lại không
phải công văn giải quyết công việc. Chàng trầm ngâm thật lâu, cẩn thận
đắn đo câu chữ, viết một bức thư cho mẫu thân.
Thẩm Yến ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bởi vì công việc của chàng đặc thù,
cho nên chưa từng liên hệ với người nhà. Thẩm phu nhân thường cảm thán,
mỗi lần nhi tử ra ngoài, liền biệt tăm biệt tích 2, 3 tháng chẳng một
lời hỏi han phụ mẫu.
Lần này, Thẩm Yến
không sợ tiết lộ hành tung, viết cho mẫu thân một bức thư tay, hy vọng
người tiến cung nói với bệ hạ, để bệ hạ hạ thánh chỉ tứ hôn. Mặc dù
chàng và Lưu Linh không thể quay về, nhưng cửa hôn sự này không thể kéo
dài thêm nữa.
Đang cẩn thận cân nhắc lời
lẽ, thì có tiếng cửa sột soạt vang lên. Chàng ho khan một cái, tiếng
động kia đột ngột ngừng lại, một lúc sau cánh cửa bị đẩy ra. Bên trong
phòng ánh đèn ấm áp, Thẩm Yến ngẩng đầu, thấy Lưu Linh đang đứng ngoài
cửa, thò đầu thấp thỏm nhìn chàng.
Nàng
có chút xấu hổ, vội vàng chỉnh lý lại quần áo, tóc tai mới tỏ vẻ không
có việc gì bước vào. Thẩm Yến phát hiện nàng đã đổi bộ đồ khác. Đêm hôm
khuya khoắt, ăn mặc yêu kiều lóa mắt, híp mắt, nở nụ cười cực kỳ… nịnh
nọt với chàng. Chắc chắn có việc muốn xin xỏ.
Không chỉ thế, trên tay nàng còn bưng theo một đĩa bánh ngọt.
Thái độ nàng cực kỳ tự nhiên, thong dong bước về phía chàng, “Thẩm đại nhân, buổi tối chàng còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa rồi ta đột nhiên nhớ ra, cho nên đã đặc biệt vào phòng bếp làm ít bánh ngọt cho chàng. Chàng
muốn ăn chút không?”
“...” Thẩm Yến nhíu mày, không phải nàng bị bệnh à?
Có thể khiến cho An Hòa công chúa của hắn đang bệnh phải bò xuống giường,
ân cần chuẩn bị bánh trái, Thẩm Yến đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân có
tài đức gì.
Chàng đặt cây bút xuống, tựa vào thành ghế, ánh mắt sáng tỏ, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Nói đi, cần ta giúp việc gì?”
Lưu Linh đặt đĩa bánh ngọt lên bàn, tùy ý liếc nhìn lá thư đang viết dở
trên bàn. Thẩm Yến vừa vặn đặt tay lên vì thế nàng không thấy được nội
dung. Nhưng cái này không quan trọng, mục đích nàng qua đây không phải
để xem Thẩm yến đang viết gì. Lưu Linh liếc nhìn căn phòng một lượt. Ở
đây ngoài chiếc ghế Thẩm Yến đang ngồi thì không còn cái ghế nào khác.
Nàng đứng đối diện cái bàn, nhìn chàng cười một tiếng.
“... Nàng lại đây ngồi đi, đứng xa như thế làm gì?” Thẩm Yến đứng lên, chàng cảm thấy mình ngồi để người yêu đứng không thích hợp cho lắm.
“Không không không, Thẩm đại nhân chàng cứ ngồi đi, ta đứng là được rồi. Ta
ngủ mấy ngày liền, cả người dời dạc, không muốn ngồi cho lắm.” Lưu Linh
vội vàng nói.
“...” Thẩm Yến lần nữa ngồi xuống, nheo mắt nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy nàng chắc chắn đang âm thầm tính toán gì đó.
“Có thể mượn chàng ít giấy được không?” Lưu Linh ồn tồn hỏi.
“Tùy nàng.” Thẩm Yến cong khóe miệng, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Lưu Linh cầm bút, phác họa qua loa trên giấy, thấy Thẩm Yến vẫn thờ ơ không quan tâm, nàng bèn kéo tay chàng, bắt chàng chú ý vào nội dung nàng
đang viết xuống, “Thẩm đại nhân, chúng ta sắp có con rồi, ta nghĩ chúng
ta nên sớm cân nhắc đến tương lai của đứa bé. Người làm cha mẹ vốn nên
tính xa một chút. Thẩm đại nhân, chàng cảm thấy hai ta có nên cùng ngồi
xuống thương lượng một số việc không?”
“Nàng nói đi.”
“Ta nghĩ thế này, không lâu sau chúng ta phải giáo dục con cái rồi, vì thế
lời nói, hành động nên bàn bạc lên kế hoạch trước.” Lưu Linh giương mắt, nhìn sắc mặt lạnh tanh của người yêu, “Như chàng biết đó, thời thơ ấu
của ta hơi phức tạp, ngày nhỏ đã trải qua vô số chuyện điên cuồng, dân
đến tâm tình ta sau khi trưởng thành lúc nóng, lúc lạnh, âm dương quái
khí, nhiều lúc suy nghĩ và hành động không hợp thường tình, thậm chí sai đường. Có đôi khi để tình cảm lấn át lý trí, làm ra những việc không
thể vãn hồi. Nhưng như chàng đã từng nói, ta là một cô gái tốt…”
“Lưu Linh, rốt cuộc nàng muốn nói gì?” Thẩm Yến hoảng hốt, có hơi bồn chồn,
“Nàng dùng chính minh ra để thuyết phục ta, cũng lấy những tổn thương
của mình chặn lời ta… Nàng đang làm ta lo lắng đó.”
“Thẩm đại nhân, đừng hoảng. Kỳ thực đây chính là chuyện ta muốn thương lượng
với chàng. Ta muốn sau này khi giáo dục con cái, dù là hành động lời
nói, chúng ta cũng nên bàn bạc với nhau từ sớm, để không xảy ra sai lầm
đáng tiếc trong tương lai. Chàng biết không? Ta muốn làm một người mẹ
tốt. Nhưng ta cần chàng giúp ta. Như thế không phải là việc quá phận
chứ?”
“Nói tiếp đi.” Thẩm Yến lạnh nhạt, “Quá giới hạn hay không nàng phải nói ta mới biết được.”
“Ta nghĩ là thế này nhé, mẫu thân là nhân vật quan trọng trong cuộc đời của đứa trẻ. Ta nghĩ khi còn vừa khóc có thể ngay lập tức đến tìm ta. Nếu
nó bị bắt nạt, bị tủi thân, cũng sẽ nói cho ta đầu tiên. Con có thể cảm
nhận được tình yêu mãnh liệt và sự bao dung vô bờ từ ta, như vậy mới có
thể coi ta là người quan trọng nhất đời. Chỉ cần ta toàn tâm toàn ý đối
xử tốt với nó, nó hoàn toàn có thể cảm nhận được. Nhưng vai trò của phụ
thân thì không quan trọng đến thế…”
Thẩm Yến vẫn bảo trì vẻ vô cảm: “Nói thẳng vào trọng tâm xem nào.”
“Khụ khu,” dùng tình cảm đả kích không được trái tim sắt đá của Thẩm đại
nhân, thấy chàng nhăn mày đề phòng, Lưu Linh chỉ có thể giản lược câu
chữ, nói đơn giản hơn chút, “Thì là, liên quan đến việc của con, cái gì
tốt đẹp cũng là công lao của ta, những gì xấu xa, độc ác, đều thuộc phạm vi phụ trách của chàng.”
“...”
Thẩm đại nhân cạn lời.
Lưu Linh quan sát sắc mặt của Thẩm Yến, lui về sau, lại lùi tiếp về sau,
tuy lòng bồn chồn nhưng vẫn kiên trì thuyết phục, “Người xưa đã nói
Nghiêm Phụ Từ Mẫu, đây là câu nói được đúc kết từ ngàn xưa. Chúng ta
cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong muôn vạn chúng sinh trên thế gian.
Thẩm đại nhân, chàng cũng giống ta luôn tin tưởng vận mệnh, tôn trọng cổ nhân đúng không?”
Thẩm Yến đứng lên.
Lưu Linh lớn tiếng nhấn mạnh, “Nghiêm Phụ Từ Mẫu! Nghiêm Phụ Từ Mẫu! Phụ
thân nghiêm khắc, mẫu thân thùy mị, điềm đạm! Muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc điều này rất quan trọng!”
Thẩm Yến đáp: “Nàng qua đây, để ta cho nàng cảm nhận một chút cái gọi là nghiêm khắc của ta.”
Thẩm Yến vươn tay, dễ dàng ôm lấy nàng. Lưu Linh giãy dụa định trốn, trong
khoảnh khắc cả người bay lên không, vòng bị chàng siết chặt, một đỡ
hông, một tay ôm lấy lưng, cả người nàng rơi vào lồng ngực chàng. Sắc
mặt Lưu Linh cứng ngắc, khóe miệng hơn mím, thể hiện rõ tư thái bất
khuất thà chết không chịu đầu hàng.
Nàng
thờ ơ nghĩ: Chàng có thể làm gì nàng chứ? Dù sao nàng cũng đã hạ quyết
tâm rồi. Thẩm Yến không đồng ý, cũng phải đồng ý. Hừ…
Trong lúc nàng kiên định giữ vững quan điểm, cả người bị bế bổng lên, vạt áo
bị hất tung, cảm nhận được phía sau hơi lạnh, Lưu Linh lập tức luống
cuống. Nàng nằm trong ngực Thẩm Yến, tay chân đập loạn xạ, giãy dụa kịch liệt. Cho đến khi một bàn tay ấm áp đập mạnh xuống, phá vỡ không gian
yên tĩnh. Mặt Lưu Linh đỏ hồng.
Thảm Yến lại tét mông nàng! Mà lần này so với lần trước…
Lưu Linh gào lớn: “Thẩm Yến! Chàng dám đánh ta!”
“Đừng nóng!” Thẩm Yến nói, “Không phải nàng muốn làm mẫu thân nhân từ, nền nã sao? Nàng có biết hiền từ, dịu dàng là thế nào không? Tức cái gì mà
tức.”
“....” Lưu Linh thực sự muốn khóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT