Trên đường hòa thân,
bên Di Cổ Quốc nhiều lần nổ ra tranh chấp. Mà Đại Ngụy bên này cũng
chẳng kém chịu nhường nhịn. Hai vị tướng quân thậm chí còn chính tai
nghe được tướng sĩ Di Cổ Quốc chửi bới, lăng mạ Đại Ngụy, tức giận không thôi. Mâu thuẫn cứ ngày một gia tăng, hết chuyện này đến chuyện khác ầm ập kéo đến. Mối quan hệ tốt đẹp giữa Đại Ngụy và Di Cổ Quốc vốn mong
manh, dễ vỡ. Nhất là sau khi hoàng đế Đại Ngụy hiện đang tại vị đăng cơ, thực hành nhiều chính sách lôi kéo, đặt sự hòa hảo giữa hai nước lên
hàng đầu. Khiến dã tâm bành trướng của chúng càng lúc càng trắng trợn,
gieo vào tâm tưởng con dân Di Cổ Quốc tâm lý Đại Ngụy sợ mình, không dám gây chiến với Di Cổ. Không hiểu một tiểu quốc du mục lấy đâu ra lòng
tin mạnh mẽ như thê.s
Nhưng Di Cổ Quốc vô cùng tin tưởng vào sự hùng cường của quốc gia mình.
Từ thái độ qua loa, hời hợt của hoàng tử Di Cổ hết lần này đến lần khác
trong việc giải quyết khúc mắc giữa quân lính hai bên có thể dễ dàng
nhận ra điều này.
Khi đội ngũ hòa thân đi đến một vùng thảo nguyên trù phú, bao la, hoàng tử Di Cổ Quốc ân cần
dẫn Lưu Linh cùng cưỡi ngựa đi thăm thú xung quanh. Hắn ta tự hào vung
tay khoe mẽ,
“Công chúa hãy nhìn xem, nơi này phong cảnh đẹp đẽ,
tươi tốt biết bao nhiêu, trời xanh thăm thẳm, hoa lá, cây cối tốt ranh
rờn, đầy sức sống, gió hiu hiu thổi, dễ bò chạy thành đàn…”
Lưu Linh bật cười, không chút khách khí đáp: “Ta nhớ đây không phải quốc
thổ của Di Cổ, không hiểu tại sao ngài lại lấy làm kiêu ngạo như vậy?”
Đám hộ vệ và Cẩm Y Vệ đi theo sau lưng bảo hộ Lưu Linh nghe vậy, kéo chút
ngã nhào từ trên lưng ngựa xuống, cố đè tiếng cười lại, bất đắc dĩ che
mặt: Công chúa dù sao đây cũng là hôn phu tương lai của người đấy! Người có thể nói chuyện khách sáo một chút được không? Không phải người quên
mất thân phận của mình rồi đấy chứ…
Hoàng tử Di Cổ Quốc thoải mái bật cười ha ha, tùy ý vẩy roi da trong tay,
“Công chúa nàng sai rồi. Mặc dù đây không phải lãnh thổ nước ta, những
Thiền Vu và chúng ta có quan hệ rất tốt, đối với chúng ta chẳng khác nào huynh đệ một nhà…”
Thẩm Yến cưỡi ngựa
theo sau, hơi nheo mắt, như có điều suy nghĩ. Bên ngoài lãnh thổ Đại
Ngụy, đám dân tộc thiểu số trên thảo nguyên đã có xu thế muốn núp bóng
Di Cổ Quốc rồi ư?
Lưu Linh chế giễu nhìn
hắn, không có hứng thú tiếp tục câu chuyện. Đột nhiên eo của nàng bị một lực không mạnh, không nhẹ đập vào. Lưu Linh tức giận hằm hằm đầu nhìn
lại. Thẩm Yến nháy mắt ra hiệu, ý bảo nàng tiếp tục trò chuyện để thu
thập thêm tin tức tình báo.
Lưu Linh điềm nhiên mặt không cảm xúc: Ta là con rối của Cẩm Y Vệ các chàng đó à? Dựa vào đâu bắt ta ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của chàng.
Thẩm Yến vẫn im lặng, ra hiệu bằng mắt: Vậy nàng muốn thế nào?
Lưu Linh rũ mi, ngón tay như có như không điểm qua khóe miệng mình, thừa
dịp hoàng tử Di Cổ Quốc hứng trí bừng bừng khoe mẽ tộ hắn lợi hại cỡ
nào, đất đai Di Cổ rộng lớn ra sao, nàng kín đáo nhìn về phía Thẩm mỹ
nhân liếc mắt đưa tình.
Khóe miệng Thẩm Yến co quắp, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác:... Được rồi, nàng muốn thế nào thì thế ấy.
Đam Cẩm Y Vệ phía sau không phải mù lòa, thật tình không đành lòng nhìn khí phách hiên ngang, dũng mạnh của công chúa: Công chúa người định ép khô
Thẩm đại nhân của chúng ta sao?
Lưu Linh
cười lạnh, ánh mắt sắc như dao lườm bọn họ: Ép khô gì mà ép khô? Các
ngươi không tin vào sức khỏe thể xác của đại nhân nhà mình à, hay là
hoài nghi sức bền của Thẩm đại nhân?
“...”
Hình thức giao lưu bằng ánh mắt này, dưới sự cảnh cáo của Thẩm đại nhân, nhanh chóng bị giải thể.
Lưu Linh hài lòng quay đầu, chuẩn bị mớm chủ đề, để khai thác thêm thông
tin từ phía hoàng tử Di Cổ. Nhưng nàng không đạt được cơ hội, một tên
người hầu từ phía trước vội vã giục ngựa chạy đến, vội vàng bẩm báo nàng và Thẩm đại nhân: “Công chúa, nô lệ trên thảo nguyên chạy trốn, có một
đoàn binh mã đang truy đuổi họ. Theo chúng nô tài quan sát được, nhưng
nô lệ kia đều là người của Đại Ngụy ta.”
Sắc mặt đám Cẩm Y Vệ đồng thời run lên, Thẩm Yến lạnh nhạt lên tiếng: “Ở đâu?”
Hoàng tử Di Cổ quốc gấp gáp lên tiếng can ngăn: “Thẩm đại nhân, đây là việc
của người thảo nguyên, không liên quan gì đến chúng ta, tốt nhất đừng
dây vào việc phức tạp này, chuốc thêm phiền phức.”
Thẩm Yến xoay người, ánh nắng thảo nguyên rực rỡ chói mắt rơi trên hàng mày
đậm của chàng, đôi con ngươi đen huyền, sâu thẳm, lạnh lùng nhìn thẳng
đối phương. Chàng khẽ mỉm cười, ý cười lộ ra đôi ba phần chế giễu, lại
có sự lạnh lẽo, lăng lệ bức người, “Hoàng tử vừa rồi không phải nói,
thảo nguyên Thiền Vu không khác gì lãnh thổ của Di Cổ Quốc hay sao? Đã
như vậy. Đi thôi. Chúng ta thử sự hòa hợp giữa Thiền Vu và Di Cổ một
chút.”
“...” Hoàng tử trợn mắt há mồm: Hắn nói thảo nguyên Thiền Vu không khác gì lãnh thổ của Di Cổ Quốc lúc nào??!
Lời này của Thẩm đại nhân không phải muốn làm chủ nhân thảo nguyên tức chết hay sao? Tên này đúng là lòng dạ độc ác, cay nghiệt…
Lưu Linh giương mắt, tiu nghỉu nhìn theo, rất nhanh đã thấy đoàn Cẩm Y Vệ
bao quanh hoàng tử Di Cổ Quốc, cùng nhau đi xem nô lệ Đại Ngụy bị giam
cầm. Lưu Linh trầm mặc hồi lâu, quay đầu nói với Dương Thị Vệ: “Dương
Diệp, ngươi có phát hiện ra không, lần đi hòa thân này, ta giống như
chẳng có chút đất dụng võ nào. Trừ ăn ăn uống uống ra, toàn bộ việc khác đều bị Cẩm Y Vệ sắp đặt.”
Dương Diệp
trầm ngâm một lát, mặc dù hắn chưa từng hộ tống vị công chúa nào đi hòa
thân, nhưng cũng cảm thấy lần đi hòa thân này, công chúa nhà mình đặc
biệt không có cảm giác tồn tại. Lẽ ra người có quyền lực lớn nhất trong
đoàn hòa thân chính là công chúa, nhưng có sự xuất hiện của Cẩm Y Vệ,
hắn phát hiện công chúa lập tức biến thành bia đỡ đạn, cả ngày ngoài trừ giễu đi giễu lại, còn tất cả quyền chỉ huy đều bị cướp mất. Một chút
trạng thái bi tráng của việc sắp gả làm dâu ngoại quốc đều không có.
Hắn an ủi công chúa: “Nhưng tối thiểu hoàng tử và Thẩm đại nhân đều gắng
sức tranh đoạt người.” Mặc dù mục đích có lẽ không giống nhau, nhưng
biểu hiện ra ngoài là như thế.
Lưu Linh đồng ý, “Đúng vậy. Sức hút của ta thật đáng sợ.”
“...” Dương thị vệ im lặng, mặc dù hắn vì muốn an ủi công chúa nhà mình cho
nên đại khái biểu đạt theo ý tứ đó, nhưng khi công chúa đích thân nói
ra, không hiểu vì lý do gì hiệu quả tụt xuống phân nửa.
Lúc này Lưu Linh và đoàn tùy tùng đều không dự liệu được, vụ biến cố hôm
nay đã thành công đẩy mâu thuẫn hai nước lên đỉnh điểm, bước đầu châm
ngòi chiến tranh giữa Di cổ và Đại Ngụy.
Nghe nói nhóm nô lệ chạy trốn đa phần đều là người nước Ngụy, hai vị tượng
quân nghe vậy đương nhiên không thể đứng ngoài cuộc, tức tốc yêu cầu đối phương phóng thích người nước Ngụy trở về cố thổ, nguyện ý lấy tiền bạc của cải ra chuộc người. Nhưng đối phương đông đồng ý.
Sau khi cho người thâm nhập vào các gánh buôn người điều tra, phát hiện ra
các tiểu thương buôn bán nô lệ cho các nước nhỏ trên thảo nguyên đều là
người Di Cổ.
Đại diện bên thương lái đi ra bàn bạc, lớn lối nói người Ngụy hãy tôn trọng buôn bán, không nên gấp gáp, từ từ thương lượng.
Hoàng tử Di Cổ còn chưa nóng lòng, gấp gáp muốn lên tiếng giải quyết, bên Di
Cổ đã có người không chịu được làm loạn lên. Mục tướng quân tính khí
nóng nảy, nghiêm nghị chống tay cả giận mắng người Đại Ngụy té tát. Hai
vị tướng quân tuổi còn trẻ, bị mắng không chút khách khí, cũng chẳng
kiềm chế nổi cơn giận, không nói dông dài, lập tức rút kiếm đặt lên cổ
Mục Tướng quân. Vị Mục tướng quân kia lại chẳng phải kẻ lý trí, nền nã
gì cho cam. Mặc kệ hoàng tử lên tiếng ngăn cản, vẫn rút đao đánh một
trận một mất một còn với đối phương. Hai bên thực lực ngang hàng, không
ai chiếm được thế thượng phong.
Mục tướng quân giận dữ gào lên một tràng lớn thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu,
cuối cùng cứng nhắc hét: “Chỉ đùa chút thôi mà. Đám người Đại Ngụy các
người đúng là khinh người quá đáng.”
Câu này thành công chọc giận hai vị tướng quân dẫn đầu đoàn hòa thân, hai bên tiếp tục lao vào đánh nhau.
Tên binh sĩ Di Cổ Quốc theo sau tướng quân cũng được đà hét lên: “Đám Đại
Nguy gian xảo, không giữ chữ tín. Bọn mày đều là lũ hèn nhát, lươn lẹo!
Bản thân mình còn không bảo vệ được con dân mình cũng dám to mồm tự xưng là anh hùng sao? Các ngươi….A!!!”
Hắn
còn chưa dứt lời, từ trong lều vải, một thanh đao sắc bén đã nhằm thẳng
hướng lồng ngực hắn bay ra. Mắt thấy ánh đao sắc lẹm, mấy kẻ đứng đó
không xa đã vội vàng tránh đi, tên tiểu binh kia cũng theo phản xạ định
chạy trốn. Nhưng thế đao uy mãnh, tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong
khoảnh khắc đã ghịp xuyên qua lồng ngực tên binh sĩ. Lực đao rất mạnh
lại ngoan độc, xuyên qua lớp áo giáp sắt sau lưng gã.
Tên tiểu binh đứng im bất động, trên mặt vẫn duy trì biểu cảm chửi rủa ban
nãy, tay đè lên đại đao bên hông. Nhưng hắn chẳng kịp làm gì cả, cứ thế
ngã ngửa ra sau, bị ghim chặt trên mặt đất, một giọt máu cũng không chảy ra, chết không nhắm mắt.
Cắm trên ngực
gã là một thanh đại đao, cây đao hẹp dài, cán dày, lưỡi mỏng. Lưỡi đao
sắc bén, đó là thứ màu sắc đã tắm máu tươi nhiều năm, giống như khối
băng nằm trong băng sơn vạn năm, hàn khí bức người. Mặc dù cắm sâu vào
lồng ngực gã tiểu binh, nhưng chuôi đao không chút rung lắc. Khí thế
kiên định, sát phạt. Mặt đao sáng bóng như gương. Vết đâm ngọt mà quyết
tuyệt, có thể thấy được bản lĩnh của kẻ xuất đao.
Vị tướng quân trẻ nhìn cây đao trong tay, lại liếc mắt nhìn mặt đao sáng
loáng lạnh lùng cắm trên ngực gã tiểu binh, giọng điệu hâm mộ nói với
lão tướng quân đứng bên cạnh: “Có vẻ là bọn họ.”
Trong lòng cả hai đều thoáng run lên, đồng thời nhìn về phía cổng.
Cẩm Y Vệ chỉnh chu xếp thành hàng nối đuôi nhau bước vào. Trong lều trướng
vốn đã chật cứng người, đang tranh chấp lộn xộn. Cẩm Y Vệ vừa bước vào
không khí bên trong như thể bị ném xuống hồ băng. Cả gian phòng đều là
màu xanh đen của Phi Ngư Phục. Người đi đầu tay áo được may bó sát, bộ
quần áo Phi Ngư đỏ chót, thêu chỉ vàng chói mắt. Ngọc như ý dắt bên
hông, ủng da hươu đen huyền. Giữa một đám người cẩm y xanh đen, bộ y
phục màu đỏ của người kia thực sự quá mức nổi bật. Đây là bộ y phục mà
chỉ những Cẩm Y Vệ cấp cao mới có thể khoác lên. Ánh nến bập bùng lay
động chiếu lên khuôn mặt chàng, làm nổi bật dung mạo đẹp đẽ như ngọc,
phong độ hiên ngang. Chàng ta chỉ cần khẽ nhấc mắt, thần sắc lạnh nhạt
lướt nhìn đám đông xung quanh cũng đủ khiến toàn bộ người trong trướng
không dám thở mạnh.
Thẩm Yến mở miệng,
phá vỡ bầu không khí nặng nề, tĩnh lặng: “Ta cũng chỉ đùa một chút thôi. Nhất thời lỡ tay, hoàng tử đừng trách tội.”
“... Không dám. Cũng do tên lính kia không biết quy củ, phép tắc. Thẩm đại
nhân giáo huấn rất phải.” Di Cổ Quốc hoàng tử nặn ra nụ cười cứng ngắc,
miễn cưỡng, trong lòng khóc thầm: Một lời không hợp là muốn giết người,
nếu bên kia không thả người, ngươi định giết hết đám thương lái hay sao? Đây là thành ý hòa thân của Đại Ngụy các ngươi à?
Toàn bộ người Di Cổ Quốc đều xanh mặt, tên Mục tướng quân kia muốn tiến lên
tiếp tục tranh chấp, lại bị Thẩm Yến nhẹ nhàng nâng mắt nhắc nhở. Thấy
khuôn mặt ý cười lạnh nhạt, lại toát ra sát khí bừng bừng, hắn to do dự
một lát cuối cùng vẫn không tiến lên.
Lúc này, sắc mặt hai vị tướng quân của Đại Ngụy đã dễ nhìn hơn nhiều, nhao
nhao chào hỏi Thẩm đại nhân. Lão tướng quân lớn tuổi hơn nhìn Thẩm Yến,
tâm tình phức tạp: Kỳ thực ông ta luôn cảm thấy chướng mắt đám Cẩm Y vệ
này. Cẩm Y Vệ tồn tại như những con chó săn đắc lực của hoàng đế. Thay
bệ hạ xử lý những việc trong bóng tối, bàn tay nhuốm máu không biết bao
nhiêu người vô tội. Chỉ cần nhận lệnh bọn chúng gặp thần giết thần, gặp
quỷ giết quỷ không từ thủ đoạn, trong triều cũng chẳng có mấy người chào đón bọn họ. Nhưng không thể không nói trong suốt quãng đường đồng hành
cùng nhau, bọn họ không thể không thừa nhận. Tuy cách làm việc của Cẩm Y Vệ tàn nhẫn, ngang ngược, nhưng không phải hạng không nói đạo lý, cậy
quyền làm bừa. Bọn họ chỉ là “Đúng lý bất nhượng nhân.” (*) Hơn nữa
chuyện ngày hôm nay, Di Cổ quốc xử lý quá cảm tính, vụng về, thái độ bất hợp tác, đến cả ông ta cũng không kìm được muốn động đao, động kiếm…
(*) Cụm này mình không biết diễn tả thế nào. Đại ý là: Tao biết tao sai rồi nhưng mà mày đừng có mà ngang ngược.
Lão tướng quân lòng ôm nhiều lo lắng, còn vị tướng quân trẻ tuổi còn lại
không suy tư nhiều như thế, vui vẻ ra mặt, thể hiện rõ thái độ hữu hảo
với Thẩm đại nhân, ha ha cười đùa trò chuyện với Thẩm Yến: “Nghe nói Tú
Xuân Đao của Cẩm Y Vệ, chức vụ càng cao, chất đao càng thuần, giết ngươi không khác chặt rau cải là bao. Thẩm đại nhân cây đao này của huynh
đúng là bảo đao, không biết do vị danh sư nào đúc? Các thông tin liên
quan đến Cẩm Y Vệ các người đều bị triều đình phong tỏa, ta thực sự tìm
hiểu không được.”
Thẩm Yến khách khí gật đầu, “Đúng”. Chàng chậm rãi đáp: “Nhưng vị đại sư này chỉ rèn đao cho duy nhất Cẩm Y Vệ mà thôi.”
Vị tướng quân trẻ tuổi do dự một lát, là một người si đao, hắn không nỡ từ bỏ ý định, cắn răng thử dò xét: “Cái này có tính là việc cơ mật không?
Thẩm đại nhân có thể giới thiệu cho ta… ta sẵn lòng…”
“Có thể.” Thẩm Yến nói.
Vị tướng quân kia vui mừng ra mặt, ngay cả lão tướng quân đứng bên cạnh
cũng không kìm lòng được dỏng tai nghe ngóng, “Có yêu cầu gì không?”
“Chỉ cần đại nhân gia nhập Cẩm Y Vệ.” Thẩm Yến khẽ mỉm cười, “Ta có thể lập
tức sắp xếp. Nếu không, hành vi này sẽ được coi như là cố ý điều tra Cẩm Y Vệ. Theo luật Đại Ngụy ta có thể xếp vào mục mưu phản để luận tội.”
“...” Sắc mặt vị tướng quân trẻ tuổi kia tức khắc cứng ngắc, cười gượng hai
tiếng, không dám nói chuyện với Thẩm đại nhân nữa. Điều tra Cẩm Y Vệ?
Thẩm đại nhân thật sự là…. hài hước ha ha ha ha.
Mọi người lại trở lại vấn đề buôn bán nô lệ. Có Cẩm Y Vệ đích thân tham
gia, Di Cổ Quốc không thể không nhịn xuống cơn tức, ra hiệu cho người
trên thảo nguyên thả toàn bộ người Đại Nguy về nước vô điều kiện. Nhưng
vừa trở về lều của mình, hoàng tử Di Cổ lập tức bùng nổ cơn phẫn nộ, bực đến mức ném vỡ toàn bộ đồ sứ trong trướng, toàn bộ lễ vật hoàng đế Đại
Ngụy ban cho hắn đều đem ra trút giận.
Thớt lụa còn sót lại ngày trước chưa bị Mục tướng quân đốt sạch, giờ đều bị hắn xé tan.
Mục tướng quân tìm đến, giọng điệu nặng nề, “Hoàng tử, Đại Ngụy căn bản
không để chúng ta vào mắt. Rõ ràng là hòa thân, nhưng người xem cả một
đường đồng hành, thái độ, cách cư xử của chúng khinh người, lỗ mãng thế
nào. Hoàn toàn là bộ dạng xem thường chúng ta. Di Cổ Quốc chúng ta là
đại bàng của thảo nguyên, quen tung hoành ngang dọc, thống trị bầu trời, chúa tể của vạn vật chi linh. Đại Ngụy kiêu ngạo, hống hách muốn mượn
cơ hội này để mỉa mai chúng ta. Bọn họ sai! Ta đã sớm nói với người,
chuyện hòa thân này không nên tiến hành.
Sắc mặt hoàng tử cũng đã đen kịt, gã nhìn Mục tướng quân, cắn răng nói: “Theo ý tướng quân nên làm thế nào?”
Mục tướng quân cười lạnh một tiếng, “Xem ra mấy năm không đánh một trận,
đám quân Ngụy yếu ớt kia coi chúng ta là lũ bò, dê dễ dàng coi thường. Ở trong mắt chúng ta, chúng mới là lũ dê con! Hoàng từ, chúng ta hãy từ
đội ngũ hòa thân này, kéo quân một đường quay lại đánh thẳng vào quốc
thổ Đại Ngụy, khiến chúng trở tay không kịp.”
Hoàng tử vẫn còn chút lý trí, biết việc này không thực tế. Hắn thoáng do dự.
Lưu Linh sinh đẹp như vậy, vốn là một lễ vật hòa thân nhiều kẻ thèm
muốn, nếu giữa chừng đổi ý… Mục tướng quân cười nhạo một tiếng, nói
tiếp: “Công chúa là một mỹ nhân thế gian hiếm gặp, nhưng nàng ta đã đến
thảo nguyên, vậy đương nhiên thuộc về chúng ta! Nào có đạo lý trả lại
cho bọn họ? Chúng ta không những muốn đánh trận này, mà còn muốn công
chúa của Đại Ngụy… chỉ cần hoàng tử ra lệnh, thần tự khắc sẽ sắp xếp chu toàn!”
“Tướng quân bình tĩnh!” Hoàng tử
Di Cổ Quốc vẫn trầm ngâm, trong lòng còn đắn đo, cân nhắc, chậm rãi nói, “Chúng ta không nên gấp gáp. Hiện tại trong đội ngũ hòa thân, quân Đại
Ngụy đang chiếm thế thượng phong, bất hòa với chúng, bên ta sẽ bất lợi.
Để ta suy nghĩ kỹ càng lại đã…”
Nhìn
hoàng tử còn chần chờ chưa quyết, Mục tướng quân tức giận “Xì” một
tiếng, quay đầu bước thẳng ra khỏi lều. Nhưng mấy ngày sau đó, quan hệ
giữa binh sĩ Di Cổ và Đại Ngụy ngày một căng thẳng. Dấu hiệu rõ ràng
nhất là hoàng tử Di Cổ thường ngày bám lấy Lưu Linh như hình với bóng
nói chuyện yêu đương ----- giờ có vẻ như sợ bị Thẩm đại nhân bên cạnh
công chúa nhìn mình không thuận mắt, trực tiếp cho gã một đao kết thúc
tính mạng.
Nhớ đến thủ pháp giết người
lưu loát, bình tĩnh, thản nhiên như ăn cơm của Thẩm đại nhân, hắn đột
nhiên cảm thấy rùng mình. Bọn họ mặc dù là dân tộc du mục trên thảo
nguyên, tác phong dũng mãnh, thân thủ hung bạo nhưng cũng không có được
tác phong giết người nhẹ nhàng, thoải mái như ăn cơm, uống nước tựa Thẩm Yến.... Đây là kết quả của việc giết người thành quen tạo thành. Chỉ có tắm mình trong máu tươi nhiều năm mới sinh ra được khí chất tà ác đặc
biệt như thế.
Lưu Linh hoàn toàn không
phát hiện ra điều gì lạ thường, bởi vì Thẩm Yến trước đó đã nói với
nàng: “Mấy ngày nay phải theo sát ta, không được chạy lung tung.”
Hai người ngồi trong lều vải, trên bàn chất đầy thư tịch, hồ sơ, quyển
trục, toàn bộ là tài liệu của Thẩm Yến, không liên quan gì đến Lưu Linh. Bởi vị bị Lưu Linh quấn lấy không buông, mà tình hình hiện tại không
thể để nàng rời khỏi tầm mắt cho nên Thẩm Yến dứt khoát bê toàn bộ chính vụ đến lều của Lưu Linh giải quyết. Những thư tịch của Cẩm Y Vệ đều
được viết bằng ám hiệu, người bình thường xem cũng không hiểu. Huống hồ
Lưu Linh chẳng may mảy quan tâm đến chuyện triều chính, Thẩm Yên ban đầu còn không cho phép nàng động vào đồ của mình, hiện tại đã hoàn toàn yên tâm, thoải mái.
Vì vậy dưới ngọn đèn
đồng lớn, Thẩm đại nhân ngồi bên bàn vừa chăm chú đọc hồ sơ, vừa dùng
những ký tự chằng chịt, khó hiểu, phóng khoáng vung bút. Thần sắc chàng
chăm chú, dung mạo tuấn lãng, điềm tĩnh, quả là cảnh đẹp ý vui. Lưu Linh ngồi bên cạnh chàng, nửa quỳ, nửa ngồi, gối cằm lên vai chàng, chăm chú nhìn Thẩm Yến viết chữ.
Khó có lúc hai người có một khoảng không bình yên, ấm áp như thế.
Nghe thấy tiếng Thẩm Yến dặn dò, Lưu Linh “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu hỏi
chàng, “Chàng nói cho ta biết đi. Mục tướng quân kia có phải người của
chàng cài vào không? Ta luôn cảm thấy hắn có gì đó rất kỳ quặc. Thoạt
nhìn sẽ nghĩ hắn hành động vì Di Cổ quốc, nhưng suy xét kỹ sẽ thấy hắn
đang tạo thóp cho Đại Ngụy ta nắm được.”
Thẩm Yến cười không đáp.
Lưu Linh cúi đầu nhìn chữ viết phóng khoáng, vuông vắn trên trang giấy, hồi lâu sau lại ghé tai chàng nói nhỏ: “Chàng thật to gan… Giết Mục tướng
quân thật, sau đó để Cẩm Y Vệ giả trang thành hắn. Chàng không sợ nếu để lộ sơ hở sẽ bị bọn chúng phát hiện sao? To gan hơn chính là, những lời
như vậy còn dám quang minh chính đại viết ra.”
Nàng tựa đầu vào vai Thẩm Yến, vừa dứt lời, đã cảm thấy cơ bắp toàn thân
chàng cứng đờ, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía nàng. Cổ tay nàng cũng bị chàng nắm chặt. Ánh mắt người đối diện băng lãnh, đen đặc, thâm thúy,
sâu thẳm tựa màn đêm đen, vừa dụ hoặc lại nguy hiểm.
Lưu Linh không khỏi rùng mình một cái.
nàng đã từng thấy ánh mắt này --- nó xuất hiện mỗi lần chàng định động thủ
giết người, khi ấy ánh mắt chàng lãnh đi, tĩnh lặng, vô cảm không mảy
may một chút cảm xúc.
Nhưng Thẩm Yến sao có thể nỡ giết nàng?
Lưu Linh không e ngại, mặc cho chàng khống chế, đôi mắt hạnh khẽ chớp.
Quả nhiên Thẩm đại nhân chỉ nắm chặt cổ tay nàng một lát, không lâu sau khí tức đột ngột thay đổi, nhưng trong sự chuyển mình lặng lẽ, nhanh chóng
ấy, chàng không hề mảy may làm đau nàng dù chỉ một chút, chỉ vẻn vẹn nắm lấy cổ tay Lưu Linh. Chàng rũ mắt, nhìn giai nhân trong ngực chốc lát,
hàn khí dần dần rút đi, Thẩm Yến nhàn nhạt hỏi: “Lá han của nàng càng
ngày càng lớn, dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng trong lòng ta. Không
sợ ta động thủ với nàng sao?”
Lưu Linh
hơi giãy dụa, chàng lập tức buông tay. Nàng vươn người ôm cổ Thẩm Yến,
nhướng mày bình tĩnh đáp trả: “Tin tình báo bị đọc được, bản năng thủ
tiêu đối phương là phản ứng bình thường, cho nên chàng lập tức bắt ta
lại, nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương ta. Ta chắc chắn.”
Nàng dịu đầu vào lồng ngực chàng, dịu dàng chậm rãi nói: “Vui thật. Địa vị
của ta trong lòng chàng cuối cùng cũng quan trọng sánh ngang với công vụ rồi.”
Lưu Linh vô cùng thỏa mãn: Từ lúc ở bên nhau đến nay, Thẩm Yến không có quá nhiều yêu cầu với nàng, chỉ có
công việc, sự vụ của Cẩm Y Vệ chàng không bao giờ nhắc tới trước mặt Lưu Linh. Nàng có thể hiểu, chàng sợ xảy ra chuyện, rồi vô tình kéo nàng
liên lụy theo. Nhưng điều này cũng khiến nàng cảm thấy phiền muộn, đâu
có tình nhân nào giống chàng, toàn bộ mọi thứ thứ của Thẩm Yến tại Cẩm Y Vệ nàng đều hoàn toàn không biết. Ngay cả việc Thẩm đại nhân nhà nàng
được thăng chức lên Trấn Phủ Sứ, nàng cũng không hay.
Còn nhớ lần đầu tiên thấy Thẩm Yến mặc quan phục lụa đỏ thẫm cùng bách quan thượng triều, Lưu Linh đứng trên hàng lang cao ngàn thước nhìn về phía
chàng, không nén được kinh ngạc quay sang hỏi Từ Thời Cẩm: “Thẩm đại
nhân sao lại mặc quan phục màu đỏ, thế này là vi phạm…”
Từ Thời Cẩm bật cười nhìn nàng: “A Linh, Cô đã bao lâu rồi không quan tâm đến Thẩm đại nhân vậy? Y đã lên chức rồi.”
Lưu Linh xấu hổ không thôi.
Chỉ trách Thẩm Yến không cho phép nàng tìm hiểu chuyện của chàng.
Đổi lại là lúc trước, nếu nàng dám dò xét chuyện của Thẩm Yến, chàng chắc chắn sẽ giáo huấn nàng một trận.
Nhưng hiện tại… Lưu Linh không sợ, đắc ý ngồi trong lòng chàng, nàng không tin Thẩm yến dám ra tay đánh mình.
Thẩm Yến thấp giọng hỏi: “Làm sao nàng biết ta đang viết gì?”
Lưu Linh vươn tay, kéo xuống một đoạn ký tự loằng ngoằng khó hiểu bên dưới, “Chính chàng viết xuống còn gì, chàng nhìn đi…” Khi đọc ra, nàng không đọc liền một mạch, mà chọn những ký tự có giấu thông tin giải thích
tường tận, cứ thế toàn bộ đống mật mã khó hiểu đều bị nàng phá giải.
Thẩm Yến trầm mặc nhìn nàng, nửa ngày không nói lời nào.
Lưu Linh chăm chú nhìn chàng, lo lắng khuyên: “Thẩm Yến, ta đưa trân trọng
thông báo cho chàng biết, đống ám hiệu của chàng quá dễ phá giải. Nếu
thư của chàng bị kẻ địch chặn lại được vậy thì phải làm sao? Hay là
chàng thiết kế một bộ mật mã phức tạp hơn đi. Ta thấy tình hình này
không ổn chút nào?”
Thẩm Yến kỳ quái nhìn nàng, đợi đến khi nàng nói xong một lúc, chàng mới giật giật khóe
miệng, ngữ điệu kỳ quái đáp: “Ám hiệu này ngoại trừ Cẩm Y Vệ cấp cao,
còn đám thuộc hạ đều không đọc hiểu được. Tại sao ta phải thiết kế một
bộ mật mã phức tạp hơn?”
“Nhưng mà ta đọc hiểu…” Lưu Linh vội vàng la lên, cảm thấy chàng không quá bận tâm việc này.
“Đúng nhỉ. Nàng đọc hiểu.” Thẩm Yến cúi đầu, chóp mũi chống lên chóp mũi
nàng, hàng mi dài, rậm rủ xuống, khiến cô nương trong ngực thoáng đỏ
mặt. Chàng thấp giọng: “Nàng nói xem tại sao lại thế?”
Lưu Linh nghĩ tới một đáp án, khóe miệng cong lên, ý cười rạng rỡ. Nàng
nâng đôi mắt to tròn, liếc nhìn Thẩm Yến, ánh mắt xinh đẹp, lại có vẻ tự đắc, kiêu căng.
Thẩm Yến bật cười, “Ta
cũng không biết nên làm thế nào với nàng nữa --- có thể đọc hiểu được bí mật của ta, cho đến nay cũng chỉ có nàng.”
“Đó là nhờ Thẩm đại nhân cho ta cơ hội.” Lưu Linh hôn lên khóe miệng chàng, dương dương đắc ý, “Ai bảo ta là người thân cận với chàng nhất cơ chứ?”
Thẩm Yến cúi người, đang trong lúc tình nồng ý mật dạt dào, bên ngoài truyền đến tiếng thông tri ---- “Đại nhân, có tin hồi báo từ đội điều tra: một số lượng lớn binh mã trên thảo nguyên đang di chuyển về phía chúng ta.
Hiện tại bọn chúng đang cách chúng ta hơn trăm dặm. Nhìn phục sức có vẻ
là người Di Cổ Quốc.
Sắc mặt Thẩm Yến thoáng biến hóa, chàng không để ý đến việc đang nói chuyện với Lưu Linh, lập tức đứng dậy.
“...” Lưu Linh may mắn không bị té xuống từ trong ngực Thẩm Yến, cũng vì chàng phản ứng kịp thời đỡ được nàng.
Lưu Linh đứng lên, nhìn Thẩm Yến nhanh chóng rời khỏi doanh trướng, nhập
đoàn cùng nhóm thuộc hạ đã chờ sẵn bên ngoài, thương lượng công việc, để lại một đống công văn bày bừa tứ tung trên bàn của nàng. Lưu Linh mặt
không cảm xúc, thầm trách chàng sao mà vô tình, lạnh lùng, nhưng vẫn cúi đầu giúp chàng chỉnh lý lại hồ sơ. nàng xem hiểu hay không không quan
trọng, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác đọc được, vì vậy cần sắp xếp lại cho thỏa đáng.
Lúc này tại kinh
thành, tin tức cũng đã được truyền đến. Từng phong thư hỏa tốc lần lượt
đến tay Từ Thời Cẩm. Nàng đã ước định với Thẩm Yến từ trước, cho đến
hiện tại kế hoạch đang triển khai không quá sai biệt với dự tính ban đầu của hai người, hiệu quả cũng đã thấy ngay trước mắt.
Chiến sự hết sức căng thẳng.
Từ Thời Cẩm đứng trước cửa sổ, hờ hững nhìn những khóm hoa trong viện, có vẻ không mấy hào hứng.
Noãn Hương bưng tới một ly trà, lại đem một phong thư khác trình lên: “Cô nương, đây là thư Nhạc cô nương gửi tới.”
Từ Thời Cẩm giật mình, hạ mày, cảm thấy tương đối thú vị: “Thật hiếm có.
Nàng ta đã bại lộ thân phận còn có thể truyền thư ra. Không tệ.”
Từ Thời Cẩm chẳng buồn mở thư, bởi vì chuyện của Nhạc Linh xưa nay đối với nàng không quan trọng. Vì thế Từ Thời Cẩm cho phép Noãn Hương đọc thử,
rồi báo lại tình hình. Noãn Hương bước lại gần, cẩn thận mở thư. Bên
trong ngoại trừ mấy tin tức về sinh hoạt hằng ngày của Lục Gia, phần
nhiều Nhạc cô nương tha thiết cầu xin: Nhạc Linh kể lại cuộc sống của
mình ở Lục Gia chẳng dễ dàng, mấy thị thiếp trong cung ban đến kia ngày
ngày khi dễ, chèn ép nàng ta. Lục Gia còn mới tuyển vị hôn thê mới cho
Lục Minh Sơn, người kia còn đặc biệt không vừa mắt nàng ấy. Nhạc Linh
hiện giờ sống rất khổ sở, khẩn cầu Từ cô nương trợ giúp.
Trong thư Nhạc Linh còn dứt ruột đứt gan thề thốt: “Chỉ cần Từ cô nương giúp
nàng cải thiện tình trạng hiện tại. Nàng ta nguyện sẽ làm mọi chuyện
theo sự sắp đặt của cô nương.”
Từ Thời
Cẩm cười nhạt một tiếng, lạnh lùng bỏ qua, “Ngay cả việc của mình ta còn không giải quyết được, sao lại phải giúp nàng ta cơ chứ? Đốt tư đi, cái khác không cần quản.”
“Vâng ạ.” Noãn Hương cúi đầu lui ra ngoài.
Đến khi nàng xử lý tốt mọi việc quay về, phát hiện cô nương đang đứng ở
dưới hiên. Bàn tay bạch ngọc đặt trên cây xương rồng đầy gai góc, từng
chiếc gai cứ thế bị cô nương từ tốn nhỏ đi. Tay cô nương dính đầy máu
tươi, nhưng nàng lại như thể không cảm thấy đau, khóe môi treo một nụ
cười nhạt, dửng dưng.
“Cô nương! Người đang làm gì vậy?” Noãn Hương khẩn trương chạy tới, sợ hãi nắm lấy tay cô nương.
Từ Thời Cẩm rũ mắt, cười vẩy vẩy máu dính trên tay, không nói tiếng nào.
Một thị nữ khác đi tới, đứng bên ngoài, khom người báo cáo với nàng:
“Cô nương, sáng nay lúc đại cô nương ra cửa không cẩn thận bị té gãy
chân. Đại lão gia giận dữ, cho người đánh chết thị nữ thiếp thân của đại cô nương ngay tại chỗ.”
Từ Thời Cẩm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đảo mắt nhìn Noãn Hương, dịu dàng mỉm cười, “Nhìn
đi, là thế đó. Ai không ưa ta, ta sẽ nhổ hết gai trên người kẻ đó. Đại
tỷ cho rằng ta không ra khỏi cửa, cho ta không biết mấy trò đấu đá chốn
hậu trạch, còn định dùng mấy thứ thủ đoạn trẻ con với ta, đòi giành nam
nhân với ta. Đây chỉ là một bài học nhỏ, hy vọng tỷ ấy sẽ nhớ kỹ.”
Thân thể Noãn Hương thoáng run lên, nếu không phải chính miệng Từ Thời Cẩm
thừa nhận, ai có thể ngờ được chuyện xảy ra với đại cô nương lại có liên quan đến vị Từ cô nương cả ngày không ra khỏi cửa - Từ Thời Cẩm? Noãn
Hương vừa băng bó vết thương cho cô nương, vừa chần chừ lên tiếng: “Cô
nương, đêm đó khi cô nương từ bên ngoài trở về, có vẻ không vui, tiểu tỷ có thể bạo gan hỏi một chút, cô nương đang buồn phiền chuyện gì sao? Dù có xảy ra chuyện đại sự nào chăng nữa, em chỉ mong cô nương đừng làm
tổn thương bản thân.”
Từ Thời Cẩm híp mắt. Xảy ra chuyện đại sự gì ư?
Đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Kẻ phóng hỏa, tên thích khách cầm đao muốn giết chết nàng, trong một giây
chạm mắt, nàng lập tức nhận gia, đó là tử sĩ của Từ Gia. Nàng có thể
nhận ra, bởi vì nàng từng có thời gian giúp Từ gia huấn luyện tử sĩ, cho nên rất quen thuộc. Sau khi Thẩm Dục rời đi, người cũng đã giao lại cho Kinh Triệu Doãn. Nàng bởi vì Thẩm Dục mà thoáng rối loạn, đến khi hoàn
hồn lập tức đến Kinh Triệu Doãn xác nhận. Nhưng kẻ kia khi đó đã chết.
Trong đại lao tối đen, Từ Thời Cẩm ung dung bật cười, hỏi lại lần nữa: “Uống thuốc độc tự vẫn?”
“Vâng, thưa Từ cô nương.” Kinh Triệu Doãn tỏ vẻ có lỗi, “Là chúng ta xử lý thiếu cẩn trọng. Xin cô nương thứ lỗi.”
Từ Thời cẩm híp mắt nhìn đám người Kinh Triệu Doãn, cảm thấy vô cùng thú
vị: Trước khi rời đi, Thẩm Dục đã cẩn thận bóp nát khớp hàm của kẻ kia,
tên kia ngay cả miệng cũng không thể động đậy sao có thể cắn thuốc độc
tự tử?
Từ cô nương cười, “Kinh Triệu Doãn làm việc quả nhiên không dứt khoát bằng Cẩm Y Vệ. Được rồi, tình hình
đã thành như vậy, không thể trách các người.” Nàng thở dài, dường như
hối hận vì lúc trước đã đem người giao vào tay Kinh Triệu Doãn.
Kinh Triệu Doãn lau mồ hôi, nghĩ thầm: May thay người bọn hắn đụng phải là
Thẩm Dục. Người Nghiệp Kinh đều biết trong ba vị chỉ huy sứ của Cẩm Y
Vệ, người dễ nói chuyện nhất là Thẩm công tử. Kinh Triệu Doãn ở trước
mặt hắn hiên ngang cướp người, Thẩm công tử cũng chẳng thèm để tâm, chỉ
muốn mau mau về nhà đi ngủ, hoàn toàn không cân nhắc xem có nên đưa tên
tội phạm kia về Trấn phủ Ty để thẩm vấn hay không.
Đám người Kinh Triệu Doãn càng nghĩ càng cảm thấy may mắn.
Đang thẩm thở phào trong lòng, đột nhiên quay đầu, thấy Từ cô nương không mặn không nhạt nhìn bọn họ nở nụ cười.
Từ Thời Cẩm tựa tiếu phi tiếu chăm chú quan sát họ, khiến đám người Kinh
Triệu Doãn mồ hôi đầy đầu. Nhưng vị cô nương kia cũng không tiếp tục ở
lại lý luận hơn thua gì, mà quay thản nhiên quay đầu rời đi. Kinh Triệu
Doãn nhẹ nhàng thở ra, coi như Từ cô nương cuối cùng cũng chịu buông tha bọn họ.
Phát sinh nhiều chuyện như thế,
Noãn Hương đột nhiên hỏi, Từ Thời Cẩm cũng không biết nên nói từ đâu.
Nàng ôm cánh tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta đã gặp Thẩm Dục.”
“A….” Noãn Hương không biết nên nói gì. Nàng đi theo cô nương nhiều năm như
thế, ân oán giữa Thẩm công tử và cô nương, nàng là người rõ hơn ai hết.
Noãn Hương nhỏ giọng hỏi: “Cô nương cãi nhau với Thẩm công tử sao?”
Từ Thời Cẩm lắc đầu, trong lòng cảm xúc vô cùng nhạt. Nàng nghĩ đến Thẩm
Dục, tâm tình hơi rối bời. Thẩm công tử vẫn dửng dưng như thế, hời hợt
tặng nàng một sự ám chỉ. Nàng không hiểu tâm tư Thẩm Dục… Là Cẩm Y Vệ
muốn quy hàng điện hạ, hay vẫn là Thẩm Dục đơn thuần xưa kia? Rốt cuộc
chàng dùng thân phận gì, vai trò gì nhắc nhở nàng?
Sự tồn tại của người này luôn dễ dàng đẩy nàng vào tình thế khó xử.
Noãn Hương nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô nương, trong lòng hiểu rõ, thấp
giọng nói: “Thẩm công tử đưa cho cô nương tin tức quan trọng sao? Đó….
cô nương không muốn nói với điện hạ?”
Đây chính là điều khiến nàng do dự.
Bất kỳ kẻ nào nàng đều có thể không chút suy nghĩ triệt để lợi dụng. Ngay
cả A Linh, nàng cũng có thể lợi dụng. A Linh… nàng cũng nhẫn tâm biến
thành cây đao trong tay mình. Chỉ có Thẩm Dục. Dù chàng ta có đứng ở đó, chẳng phòng bị, nàng cũng không muốn, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc
đụng chạm tới chàng. Không chỉ không muốn đụng, mà nàng còn sẵn sàng đi
đường vòng, chỉ sợ đao kiếm không có mắt, đả thương người đó.
Thẩm Dục không giống bất kỳ người nào, đó là người duy nhất nàng không đành lòng làm tổn thương.
Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc Thẩm Dục cũng chịu nói chuyện với nàng,
cuối cùng còn cho nàng một ám thị quan trọng. Từ Thời Cẩm tự trách bản
thân quá thông minh. Chàng ta nói “Cô đoán xem.”, nàng lập tức đoán ra.
Nếu nàng vừa quay đầu đã lập tức báo tin này cho điện hạ… Thẩm Dục sẽ
nghĩ nàng thế nào?
Hai người họ có thể nào sẽ lại thêm hơn 1 năm không gặp mặt, nhiều năm không nói với nhau một lời?
Để mình lại hối hận thêm một lần nữa sao?
Thế nhưng vì sao lại muốn giấu diếm?
Nàng là người của điện hạ, điện hạ là người nàng yêu, nàng sao có thể hết lần này đến lần khác tính toán người?
Từ Thời Cẩm rầu rĩ, tình thế này khiến nàng quá mức khó xử. Nàng đã suy
nghĩ nhiều ngày, vẫn không nghĩ ra nên làm thế nào. Nhưmg chớp mắt tưởng tượng điện hạ cùng Từ gia hơp sức lén lút sau lưng mình, nàng lại cảm
thấy nực cười: Mặc kệ đi! Bọn họ lợi dụng nàng, vứt bỏ nàng, nàng việc
gì phải vì đám người ấy hao tâm tổn trí? Cứ chờ thời cơ đến đã.
Từ Thời Cẩm muốn xem thử: Điện hạ đến cùng nghĩ thế nào.
Tình cảm nhiều năm giữa hai người họ rốt cuộc là chân tình thực cảm hay chẳng có ý nghĩa gì.
Tại Đông Cung.
Thái tử Lưu Vọng đang tiếp Từ gia đại lão gia, nghe Từ gia đại lão gia bẩm báo những việc phát sinh gần đây.
Lưu Vọng hỏi: “Cô không muốn nghe tình hình của các ngươi, ta chỉ muốn biết Tiểu Cẩm thế nào rồi?”
“Tiểu Cẩm, con bé… Vẫn giống như trước.” Đại lão gia cười khan một tiếng, biểu cảm không được tự nhiên cho lắm.
Lưu Vọng nhìn ông ta, từ tốn hỏi tiếp: “Thế nào là sao? Tiểu Cẩm của cô tức giận rồi? Nàng làm sao?” Y thong dong nở nụ cười dịu dàng, nghĩ đến
tiểu cô nương thủ đoạn thâm trầm kia, lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ gia đại lão gia khẽ cắn môi, “Tiểu Cẩm không làm sao cả. Chỉ là hơi kỳ
quái… Sau chuyện lần trước thần đề cập với điện hạ, nữ nhi của thần đột
nhiên té gãy chân. Thần thực sự không có cách nào. Vì không nén nổi giận đã đánh chết đại nha đầu của con bé. Nhưng sau đó thần nữ khóc thút
thít kể với thần, nói việc con bé ngã gãy chân có liên quan đến Tiểu
Cẩm. Thần nữ nói con bé thấy người của Tiểu Cẩm có mặt tại đó! Nhưng
không có chứng cứ… Thần một mực không tin, nhưng thần nữ khẳng định chắc chắn, vì thế thần…” hoài nghi việc này có liên quan đến Từ Thời Cẩm.
Lưu Vọng mỉm cười, nghe thủ đoạn quỷ đi này, đoán được ngay là tác phong
của người nào đó. Y trâm ngâm một lát, từ tốn hỏi, “Tiểu Cẩm tính tình
dịu dàng, sẽ không vô duyên vô cớ chơi loại thủ đoạn này với các người.
Nàng khinh thường việc đó. Rốt cuộc các ngươi đã làm gì trêu nàng tức
giận?”
“Không làm gì cả…” Bị ánh mắt băng lãnh của thái tử nhìn chòng chọc, đại lão gia rùng mình một cái, bối
rối đáp: “Là thần nữ tùy hứng, mấy ngày trước đã sai tử sĩ đối phó với
Tiểu Cẩm. Bởi vì điện hạ và Tiểu Cẩm, nên… Con bé tính tình trẻ con
không hiểu chuyện…” Đại lão gia lắp bắp đáp, cố gắng đổi trắng thay đen, tìm lý do chối tội cho con gái.
Lưu Vọng lạnh lùng nhìn hắn, “Cô hiểu lý do các người đắc tội Tiểu Cẩm, thật sự
chưa từng thấy qua dạng người như các ngươi. Giết người thất bại, ngay
cả đường lui cũng không tính toán cho đàng hoàng, Tiểu Cẩm phát hiện ra, ta mới cảm thấy kỳ quái.”
“Tiểu Cẩm chưa hẳn…”
“Cô hiểu rõ nàng ấy!!!” Lưu Vọng cả giận nói, “Nếu như các người có thể
thông minh tài giỏi được bằng một phần của nàng, vì lý do gì cô dùng
nàng chứ không dùng các ngươi?! Các ngươi cho rằng nàng là kẻ ngớ ngẩn
hay sao?” Lưu Vọng giận dữ đá người đang quỳ trên mặt đất một cước:
“Giết người cũng không xong, còn muốn cô giúp đám ngu ngốc các người bổ
cứu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT