“Hoàng tử, Mục tướng quân đem tơ lụa, hương liệu, kỳ trân, dị thảo hoàng đế Đại Ngụy ban tặng cho chúng ta…”
Ra khỏi Nghiệp Kinh, đoàn người ung dung khởi hành, một đường đến về hướng Tây Bắc, ra khỏi cửa khẩu Đại Ngụy Quốc. Mắt thấy mẫu quốc ngày càng
gần, hoàng tử Di Cổ quốc mới dám thở phào một hơi Nhưng còn chưa thở
xong một hơi hoàn chỉnh đã nghe thấy tin tức đáng sợ kia.
“Cái gì?!” Hoàng tử kinh ngạc, vừa mới ra khỏi lãnh thổ Đại Ngụy đã xảy ra chuyện như vậy?
Y tất tả, vội vàng đi xử lý.
Lưu Linh ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, đám thị nữ đứng bên cạnh chậm rãi
đong đưa quạt, bỗng nhiên đùng một cái ngửi thấy một mùi khói nồng nặc.
Nàng nhíu mày, “Chuyện gì đang xảy ra?”
Dương Diệp dẫn đội thân vệ đi thăm dò tình hình, Di Cổ Quốc quả không hổ là
tiểu quốc man di, trình độ dân trí kém, chẳng ý thức nổi cấp bậc lễ
nghĩa căn bản, vừa mới ra khỏi lãnh thổ Đại Ngụy, lập tức đem đốt tài
vật bệ hạ chúng ta ban thưởng. Hai vị tướng quân đã dẫn người đến hỏi
tội… nếu đối phương xử lý không tốt, chúng ta lập tức hồi kinh, không
cưới gả gì nữa!
Lưu Linh cảm thấy hứng thú, vui vẻ đứng dậy: “Chúng ta qua đó xem thử.”
Nửa đường, nhóm người đụng phải Cẩm Y Vệ.
Lưu Linh thấy Thẩm Yến dẫn đầu đoàn người. Đây là việc hiển nhiên, chuyện như thế, Cẩm Y Vệ không thể coi như không biết.
Vừa nhác thấy bóng dáng chàng, thần sắc trong mắt Quận chúa nhanh chóng
thay đổi. Cái nhìn cuồng nhiệt, dịu dàng hoàn toàn trái ngược với bình
thường đó, rất dễ khiến người khác phát hiện ra.
Dương Diệp ho khan một tiếng nhắc nhở quận chúa nhà mình chú ý hoàn cảnh một
chút. Nhưng tại thời điểm nàng si mê nhìn người thương, Thẩm đại nhân
dường như cũng cảm nhận thấy, chàng giương mắt, nhìn về phía bên này.
Dưới ánh mặt trời, chàng giống như một bức tranh phong cảnh phóng khoáng sâm nghiêm được vẽ theo lối thủy mặc phóng khoáng, thanh nhã, nhưng đầy bí ẩn. Nơi đó có núi, có biển, thậm chí cảm nhận được cả tiếng gió đêm
phất qua lành lạnh, một cây tùng hiên ngang cô độc, phía xa xa là biển
cả xanh rờn cuộn sóng. Mặt mày chàng hơi giãn ra, biểu hiện rất nhỏ này
thôi lại tạo ra một kỳ tích vô vàn diễm lệ, như thể khoảnh khắc giao hòa giữa đêm đen với bình minh rực rỡ, tạo nên thứ hiệu ứng vi diệu, đẹp đẽ đánh thẳng vào giác quan người đối diện.
Lưu Linh không thể dời nổi mắt.
Ánh mắt chàng vừa nhìn về phía này, đã lập tức đi tới.
Dương thị vệ bất đắc dĩ, chỉ đành bất đắc dĩ cùng đám thân vệ tiến lên, theo
kịp Cẩm Y Vệ, tạo điều kiện thuận lợi để quận chúa nhà mình và Thẩm đại
nhân có thể gặp gỡ riêng tư. Chỉ có một điều duy nhất khiến anh ta bớt
lo lắng, đó là dẫu quận chúa ngang bướng, tùy ý, không thèm để tâm cái
nhìn của thế nhân, nhưng Thẩm đại nhân lại là người có chừng mực.
Quả nhiên, Thẩm Yến đi tới, đứng vừa vặn vị trí có thể chặn lại ánh mắt quá mức lộ liễu của Lưu Linh, thái độ cũng cực kỳ khách khí, đúng mực:
“Công chúa đã biết về vụ náo loạn kia rồi?”
À đúng! Thân phận hiện tại của Lưu Linh và công chúa, những người phục
thị bên cạnh quận chúa nhiều năm như họ vẫn quen xưng hô với nàng là
quận chúa, mặc dù đang cố gắng thay đổi nhưng nhiều khi vẫn lỡ lời. Còn
Thẩm đại nhân, phải nói đổi giọng quá nhanh.
Đại nhân còn không quên chu toàn cấp bậc lễ nghĩa cho quận chúa.
Lưu Linh mặc kệ trước mắt xảy ra biến cố gì, nhưng nàng có thể chắc chắn
nhất định Thẩm Yến sẽ có mặt xem xét tình hình. Vì muốn ngắm Thẩm mỹ
nhân nhiều hơn một chút, cho nên nàng ngước mắt, kiêu ngạo đáp: “Đúng.
Đi xem chút.”
Thẩm Yến và Lưu Linh sóng vai cùng đi đến hiện trường.
Hoàng tử Di Cổ Quốc đang đứng giữa tầng tầng lớp lớp quân lính, cố gắng minh
oan cho bản thân, đồng thời xin hai vị tướng quân dẫn đầu đoàn hòa thân
thứ lỗi cho sự cố đáng tiếc này. Tên Mục tướng quân gì đó cũng tự nhận
bản thân bất tài trong việc quản quân. Rừng đang mùa dễ bắt lửa, dẫn đến cháy nổ, một khi hỏa hoạn đã xảy ra, rất khó dập tắt, hắn đã tự tay
giết chết 2 tên thuộc hạ vô dụng, ngu dốt trực tiếp gây ra sự việc, khẩn thiết mong Đại Ngụy rộng lòng tha thứ.
Thái độ nhận sai của Di Cổ Quốc thành khẩn, chân thành, hai vị tướng quân
phía Đại Ngụy thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định xin chỉ thị của
công chúa.
Lưu Linh lập tức nhìn về phía Thẩm Yến trưng cầu ý kiến.
Thẩm Yết khẽ gật đầu, nàng mới phất tay ra hiệu cho hai vị tướng quân.
Chẳng biết từ lúc nào, Tần Ngưng đã đứng ở sau lưng hai người họ, bất ngờ lên tiếng khiến Lưu Linh giật mình chấn kinh, “Thật sự kỳ quái, bọn hắn bị
thiểu năng à? Vừa mới ra khỏi quốc thổ Đại Ngụy ta, lập tức đốt lễ vật
bệ hạ ban thưởng, đề cao bản thân quá nhỉ?” Một tay nàng khoác lên vai
Lưu Linh, đầu nghiêng về phía Thẩm Yến, “Thẩm Yến, hành động của ngươi
cũng rất đáng nghi. Xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng ngươi lại không qua tra hỏi gì, còn khí định thần nhàn đứng ở đây chàng chàng thiếp thiếp
với Lưu Linh… Thật là… càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.”
Thẩm Yến thể hiện rõ thái độ không chào đón nàng ta, “Không liên quan gì đến cô.”
Tần Ngưng chun mũi với chàng, nhưng người ta căn bản chẳng thèm để ý. Nàng
dứt khoát quay sang tán chuyện với Lưu Linh: “Cô tin trên đời có chuyện
trùng hợp thế sao? Ta thì chẳng tin tí nào.”
Lưu Linh hỏi Tần Ngưng: “Cô biết võ công.”
“...” Tần Ngưng tức giận, đuôi mày khẽ giật 2 cái, con người này có thực sự nghe thấy nàng nói gì không?
Một người thì lạnh lùng ném ra một câu “Không liên quan đến cô.”, một người khác dứt khoát lái sang chuyện khác…. quá đáng ghét.
Tần Ngưng “hừ” một tiếng, tức đến bật cười thành tiếng, “ Ta có võ công là
chuyện kỳ quái lắm à? Phụ thân ta võ công cao cường, ít người bì kịp. Ta thân là nữ nhi của người, lại chẳng phải con nhặt. Học được ít bản lĩnh đủ hành tẩu giang hồ cũng là bình thường, không phải sao? Điều đáng nói là tên Thẩm Yến này, không lâu trước đây cũng được phụ thân ta bồi
dưỡng, chỉ điểm không ít. Hắn có thể đạt đến thành tựu ngày hôm nay, đầu tiên phải cảm tạ phụ thân ta!” Tần Ngưng càng nói càng giận, “NHưng
nhìn thái độ hiện tại hắn đối xử với ta xem.”
Tần Ngưng nói nhiều như vậy, Lưu Linh lại chỉ chắt lọc những thứ nàng muốn
nghe nhất: Một cô nương học võ công, cũng có thể đạt đến trình độ này…
Nàng hơi giật mình: Tin đồn Tần Ngưng năm đó hủy hôn ước bỏ trốn cùng một
tay nhân sĩ giang hồ xem chừng không phải là giả. Với điều kiện của Tần
Ngưng hoàn toàn có thể. Người ta biết võ công mà!
Lưu Linh hứng thú, kéo kéo tay Thẩm Yến, nghiêm túc chia sẻ ý tưởng mới nảy ra: “Thẩm đại nhân, chàng dạy ta võ công đi? Như thế mỗi ngày ta đều có thể gặp nhau…”
Thẩm Yến đứng nhích sang bên cạnh một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, thấp giọng khiển trách, “Đừng làm loạn.”
“Ta đâu có làm loạn gì. Ta rất nghiêm túc. Ta chỉ cần nói với 2 vị tướng quân một tiếng, là có thể mượn được chàng…”
“Thật ngại quá, phá hỏng ảo tưởng của nàng rồi, nàng muốn cũng không mượn
nổi.” Thẩm Yến vô tình đẩy nàng sang một bên, tựa tiếu phi tiếu nói:
“Người duy nhất chỉ huy được ta chỉ có bệ hạ. Dù có rời khỏi Đại Nguy
chăng nữa cũng chỉ có bệ hạ mới huy động được Cẩm Y Vệ.”
“Thẩm Yến! Chàng không có lương tâm đúng không? Chẳng lẽ chàng không có cảm giác một ngày không gặp ngỡ 3 năm à?”
“Không.” Nhìn tiểu cô nương tức giận đến đỏ cả mặt, mắt đẹp trừng lên, Thẩm Yến
vươn tay sờ sờ đầu nàng. Động tác dịu dàng đó như cơn mưa mát lành, dội
tắt lửa giận của Lưu Linh.
Chàng khẽ cười, “Không phải mỗi ngày đều có thể gặp mặt hay sao? Nào lấy đâu ra 3 năm? Lưu Linh, đừng nói lời khoa trương.”
“Nhưng…”
“Ngoan nào.”
“Vậy, vậy chàng phải hôn một cái mới được…”
“...” Tần Ngưng đứng mệt bên, khóe miệng không ngừng giật giật. Từ đầu đến
cuối trong mắt hai người này nàng hoàn toàn không tồn tại đúng không?
Chủ đều nàng đặt ra, nhưng sau khi triển khai, quẹo trái, lựa phải lại
thành cái cái cớ tốt để người ta nói chuyện yêu yêu đương đương.
Vốn tới thăm dò Thẩm Yến, lại trực tiếp bị sự tình tứ của cặp đôi kia nhét
cho một miệng đầy cơm tró. Nhưng nhìn tư thế dịu dàng cúi đầu nói chuyện với Lưu Linh, cùng dáng vẻ nhu thuận ôm lấy cánh tay Thẩm Yến của nàng
ấy… Tần Ngưng nghiêng đầu, đây là một Thẩm Yến mà nàng chưa từng được
biết.
Tần Ngưng không khỏi xuất thần: Tại thời điểm giữa nàng và Thẩm Yến vẫn còn mối dây ràng buộc là hôn ước.
Khi đó Thẩm Yến diện mạo anh tuấn, khí chất phi phàm, dù là võ công hay
nhân phẩm đều xuất sắc, lại không gần nữ sắc. Chàng chỉ cần lẳng lặng
đứng giữa đám người cũng mang theo thứ cảm giác thanh lãnh, không nhiễm
bụi trần, trầm ổn như núi, cao vời vợi như mây, khiến cho không ít cô
nương ôm ấp tương tư, mơ mộng
Nhiều người âm thầm thích Thẩm đại nhân như thế, làm cho Tần Ngưng lúc đó vô cùng đắc ý với con mắt nhìn người của bản thân.
Sau này nàng từ hôn với Thẩm Yến, nguyên nhân mấu chốt là vì Thẩm Yến đối
xử với nàng chỉ gói gọn trong 4 chữ “Kiên Nhẫn Chịu Đựng”, mà thứ tình
cảm chắp vá, gượng ép đó là điều Tần Ngưng vĩnh viễn không bao giờ muốn
có.
Tần Ngưng cầu một người yêu nàng vô
điều kiện, đối xử tốt với nàng chẳng cần lý do, một lòng sủng nàng,
thương nàng, coi nàng là duy nhất, là cả thế giới.
Nàng cảm thấy Thẩm Yến không thể làm được điều ấy.
Chàng ta kiêu ngạo như thế, thanh quý như vậy, là một người nam nhân ôm ấp
tham vọng, hoài bão. Chàng có cuộc sống lý tưởng của bản thân, có những
ước mơ, mục tiêu mà chàng muốn đạt được, cũng ngày ngày cần mẫn, chăm
chỉ vươn đến cái đích bản thân đặt ra. Tần Ngưng trong mắt chàng căn bản không bao giờ có thể trở thành duy nhất.
Một người cho dù tốt đến thế nào, nếu không đặt nàng trong lòng, Tần Ngưng cũng không thích.
Tần Ngưng không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Yến cũng có lúc buông xuống sự lạnh lùng, sắc bén nói giỡn với một cô nương.
Nhưng hiện tại, nhìn Lưu Linh không ngừng khiêu chiến ranh giới của Thẩm mỹ
nhân, hết lần này đến lần khác, Thẩm Yến cũng không khó chịu, không chê
nàng ấy phiền phức, càng không tức giận. Xem chừng chàng ta còn cực kỳ
hào hứng, vui vẻ, vài lần còn chủ động trêu chọc Lưu Linh.
Thì ra không phải chàng ta không biết đối xử dịu dàng với nữ tử, thì ra
không phải chàng ta không biết cúi đầu, không biết nhượng bộ mà là chàng chưa gặp được người con gái đánh để chàng ta làm vậy mà thôi.
Nghĩ đến tình nghĩa thanh mai trúc mã nhiều năm giữa mình và Thẩm Yến, trong đôi mắt cao ngạo của Thẩm Yến mình không thể đạt được tiêu chuẩn “người xứng đáng” kia, Tần Ngưng cảm thấy như có một lưỡi dao vô hình cắm mạnh xuống tim, đau đớn xót xa.
Nàng che
ngực, vô cớ buồn bực thở dài: Ai da, thế sự khó lường, đến cả tảng băng
trôi như Thẩm Yến cũng có người thích, thật sự là ăn may.
Bị không khí đầy mật ngọt của cặp tình nhân tra tấn đến mức ghen tị muốn
thổ huyết, Tần Ngưng không chịu nổi nữa, yên lặng nhanh chân rời đi.
Trước kia nàng tốt bụng, muốn giúp Thẩm Yến xử lý cái vị hoàng tử Di Cổ Quốc
ái mộ sắc đẹp của Trường Nhạc quận chúa kia. Nàng cảm thấy Thẩm Yến quá
đáng thương, khó khăn lắm mới gặp được người con gái mình thích, còn
chưa kịp cùng nàng ấy tình chàng ý thiếp trước hoa dưới trăng, đối
phương đã chuẩn bị lên đường viễn giá tha hương (*).
(*) viễn giá tha hương: Lấy chồng xa.
Trong đầu Tần Ngưng vẽ ra hàng chục thoại bản ngược tâm bi đát, càng tưởng
tượng nàng càng không khỏi vì Thẩm Yến mà đau lòng, thổn thức. Nói cho
cùng nàng cũng vì mục đích riêng mà có mặt ở đây, nhưng một phần cũng vì muốn giúp giúp ích cho chàng trúc mã trước kia của mình.
Nhưng tiểu trúc mã của nàng dường như hoàn toàn không cần lòng tốt này, mỗi
lần thấy nàng lại cau mày khó chịu, thể hiện rõ ràng bộ dạng ghét bỏ,
thậm chí còn lạnh nhạt hỏi nàng “Chừng nào cô rời đi.”...
Hừ! Vậy để cho tên trúc mã Thẩm Yến kia hối hận một lần cho biết. Nàng
không quản chuyện của Lưu Linh với tên hoàng tử Di Cổ quốc nữa để tên
trúc mã đầu đá Thẩm Yến trợn mắt lên mà xem không có nàng, tên hoàng tử
Di Cổ phiền phức ra sao, quấn lấy Lưu Linh không chịu rời thế nào.
Sự tồn tại của Tần Ngưng quả thực rất quan trọng. Đương nhiên thời khắc
nàng ta buông tay mặc kệ, Thẩm Yến mới ý thức được mỹ mạo tuyệt trần của A Linh nhà chàng…. có biết bao nhiêu ong bướm thèm khát, ngấp nghé.
Hoàng tử Di Cổ Quốc vốn bị sắc đẹp của Lưu Linh làm mê muội, mới cầu xin quốc quân Đại Ngụy ban nàng cho mình. Hiện giờ có thể chân chính đối mặt với nàng, càng cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp. Tại Đại Ngụy, Lưu Linh vốn
là đệ nhất mỹ nhân, dù tuổi nàng còn nhỏ, nhan sắc mới chỉ như đóa hoa
chớm nở, chưa hoàn toàn phô bày, nảy nở. Tiểu cô nương mới 16 tuổi đã mỹ mạo nhường này, có thể suy ra sau khi nàng hoàn toàn trưởng thành sẽ mỹ lệ, rực rỡ đến nhường nào. Mà tiểu mỹ nhân này tương lai chính là hoàng phi của hắn.
Chút tâm tư bài xích Đại
Ngụy của hoàng tử Di Cổ sau khi có được Lưu Linh đã hoàn toàn biến mất,
tâm tình hắn vui vẻ, thả mãn, cảm thấy tất cả đều có thể thỏa hiệp.
Trước đó Tần Ngưng thường xuyên trêu đùa hắn, mặc dù nàng ấy không xinh đẹp
được bằng Lưu Linh, nhưng cô nương này lại có ma lực khiến người ta
không thể rời mắt, mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ hờn giận của
nàng đều hấp dẫn kẻ khác. Nhưng bây giờ Tần Ngưng tự nhiên không thấy
tăm hơi, cũng chẳng thường xuyên ghé qua tìm hắn, cho nên Hoàng tử Di Cổ Quốc có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, mà thời gian đó hắn đương nhiên
muốn dành toàn bộ của Hoàng phi tương lai của mình.
“Công chúa rời khỏi Đại Ngụy, thân thể nàng chắc rất khó chịu. Nàng đã quen
với khí hậu nơi này chưa? Nếu không thích ứng được nhất định phải nói
với ta.” Lúc đoàn người ngựa dừng lại nghỉ chân, hoàn tử lập tức sau
người bưng nước uống và đồ ăn ngon đến, thái độ hết mực ân cần
Lưu Linh đứng một bên, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đáy mặt lạnh lùng sạch sẽ chăm chú nhìn về phương xa. Mọi cảnh sắc lặng lẽ đẹp đẽ rơi vào tròng
mắt trong trẻo của nàng tựa được phủ lên một lớp tuyết đơn sắc ảm đạm.
Tĩnh lặng như thế, lạnh bạc như thế. Hoàng tử nói khô cả họng, nàng cũng chỉ hờ hững nhìn chàng ta một cái, rồi dửng dưng bỏ đi chỗ khác.
Hoàng tử Di Cổ Quốc đã sớm nghe qua tin đồn về Lưu Linh. Chàng biết tính cách vị hôn thê của mình quái gở cỡ nào, ngay cả lúc chàng ta mang trái tim
hừng hực quyết tâm, ngập tràn mê luyến đến cầu hôn, hoàng đế Đại Ngụy
cũng đã uyển chuyển nhắc nhở: “Tính tình A Linh khá kỳ lạ. Có hơi lạnh
lùng, khép kín. Hay là hoàng tử cân nhắc chọn người khác xem?”
Nếu không phải thái độ cầu hôn của hoàng tử Di Cổ quá mức kiên quyết, cố
chấp, Hoàng đế cũng không muốn gả Lưu Linh đi. Ông là người hiểu rõ quá
khứ, cũng như hoàn cảnh trưởng thành của nàng, tính tình của Lưu Linh
nào chịu được dù chỉ một chút tủi thân. Nếu đứa cháu gái này của ông
thật sự bị ủy khuất, nhẹ nhất cũng phải kéo theo hoàng tử đồng quy vu
tận. Hoàng đế cảm thấy gả Lưu Linh đi cũng tốt, nhưng hòa thân? Đừng có
nói đùa.
Nhưng Hoàng Tử Di Cổ Quốc lại ái mộ tư sắc của Lưu Linh.
Hoàng đế lại không tiện nói với người ngoài việc Trường Nhạc quận chúa nhà
chúng ta đầu óc có chút vấn đề, không thích hợp để đi hòa thân. Không
riêng hoàng đế, liên quan đến khuê dự của A Linh, ông tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ kẻ nào nói nhảm linh tinh.
Cho nên cuối cùng, Lưu Linh đành nhận lệnh hòa thân.
Đến bây giờ hoàng tử Di Cổ vẫn trong giai đoạn mê mệt mỹ mạo tuyệt trần của Lưu Linh. Điều này cũng kéo đến cho nàng không ít phiền não.
Vừa nhác thấy bóng hoàng tử Di Cổ, Lưu Linh lập tức muốn trợn mắt, nhăn mày.
Nếu như chưa từng gặp Thẩm Yến, thì có người xuất hiện đối với nàng một
lòng ái mộ, tha thiết mãnh liệt như vậy, thời gian về lâu về dài Lưu
Linh cũng sẽ sinh ra chút hảo cảm, sau đó có lẽ cũng đồng ý phát triển
tình cảm với đối phương. Nhưng bây giờ nàng đã có Thẩm Yến.
Nàng đã gặp được người đàn ông tốt nhất đời.
Thẩm mỹ nhân kéo chuẩn mực của nàng lên quá cao, ước chừng đã vượt qua cả 9
tầng mây. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, vạn vật nhỏ bé, mỗi nam nhân xuất
hiện trong cuộc đời nàng sau đó, hay trước đây, nếu đem lên bàn cân so
sánh với Thẩm Yến đều chẳng khác gì cặn bã.
Cái gì cũng không bằng Thẩm mỹ nhân của nàng. Đơn giản nhất là mỹ mạo còn không sánh được, nàng sao có thể thích?
Chỉ có điều hiện tại nàng đang là công chúa, thân mang hoàng mệnh, không
thể bộc lộ thái độ quá rõ ràng. Những lúc hoàng tử Di Cổ Quốc đến làm
phiền nàng, cùng lắm chỉ có thể tỏ ra không nghe, không biết, không
thấy, hi vọng hắn ta sớm từ bỏ hứng thú với mình.
Nhưng đối với tên hoàng tử cơ bắp nhiều, não ít này sự từ chối uyển chuyển kia hoàn toàn vô tác dụng.
Một ngày 12 canh giờ, trừ lúc ngủ ra, toàn bộ thời gian của Lưu Linh đều bị tên hoàng tử kia trưng dụng.
Nàng thật sự muốn khóc.
Lại một đêm, trong lều vải, Lưu Linh vội vội vàng vàng ăn cơm, rồi mải móng chạy về lều của mình, hy vọng tránh chạm mặt với tay hoàng tử phiền
phức kia.
“Công chúa, nàng ăn ít như thế
không được đâu. Sẽ không tốt cho sức khỏe.” Hoàng tử gấp gáp chạy theo
líu lo không ngừng phía sau.
“...” Lưu Linh kém chút té ngã.
Nàng xoay người, khách khí đạm mạc đáp: “Ta muốn nghỉ ngơi. Ngài không cần đi theo ta.”
Hoàng tử lộ ra biểu cảm phấn khởi, hồ hởi: “Công chúa sắp gả cho ta rồi, ta
còn chưa được nhìn qua khuê phòng của nàng, không bằng…”
Thân thể Lưu Linh khẽ run lên, cố gắng đè nén sự vui vẻ trong lòng, nghiêng người nhìn lại.
“Thì ra là Thẩm đại nhân.” Đồng hành một đường lâu như vậy, hoàng tử cũng đã nghe nhiều về vị Thẩm đại nhân khó chiều, khó nói chuyện này.
So với 2 vị tướng quân, Thẩm Yến tuy còn trẻ tuổi nhưng lại là người không để hoàng tử là y vào mắt nhất. Về sau, một đường ở chung, sự khuôn sáo, khách khí ban đầu cũng dần giảm xuống, hai vị tướng quân kia còn giả bộ không biết. Mỗi lần hoàng tử Di Cổ tức giận, hùng hùng hổ hổ đến chất
vấn bọn họ, hai vị tướng quân chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: Cẩm Y Vệ
và xét về chức trách, nhiệm vụ không giống nhau. Cẩm Y Vệ có trách nhiệm giám thị bách quan, bọn họ cũng không dám đắc tội với Thẩm đại nhân,
mong hoàng tử hiểu cho hoàn cảnh của họ, nhưng mà không dám đắc tội,
chính là không dám đắc tội…
Nhìn Thẩm Yến xuất quỷ nhập thần, âm dương quái khí (*), thần sắc hoàng tử có hơi khó coi, “Ta và hoàng phi tương lai của mình nói chuyện, Thẩm đại nhân cũng muốn quản?”
(*) Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Quản từ quy cách nghi trượng, đến chế độ, liều lượng bữa ăn, rồi cả cách
xưng hô giữa y và quận chúa cho đến thời gian thỉnh an, gặp mặt giữa hai người…. Hoàng tử thực sự cảm thấy khó lý giải nổi, người này sao có thể nhiều chuyện như thế???
Giờ thì hay rồi ngay cả việc y muốn nói chuyện với thê tử tương lai của mình Thẩm đại nhân kia cũng muốn quản?
Thẩm Yến lạnh nhạt đáp: “Không quản.”
Hoàng tử thở phào, nghĩ thầm coi như Thẩm Yến cũng có chút lương tâm… Một
giây tiếp theo, Thẩm Yến hời hợt ném cho y một tin tức đủ kinh hoàng để
hắn ta ba chân bốn cẳng chạy mất dép: “Nghe nói Mục tướng quân của Di Cổ Quốc uống rượu say, chửi rủa nước ta…”
“Cái gì??!” Hoàng tử kinh hãi, không ngờ Mục tướng quân kia lại gây chuyện
phiền phức cho mình, y không còn thời gian nghĩ đến việc bồi dưỡng tình
cảm với Hoàng phi tương lai nữa, vội vội vàng vàng đi xử lý chính sự.
Sau khi hoàng tử Di Cổ quốc rời đi, Lưu Linh đến bên cạnh Thẩm Yến ánh mắt
thăm dò nhìn chàng, lại nhìn hướng tay hoàng tử phiền nhiễu kia đang tất tả chạy.
Thẩm Yến trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu có chút lạ lùng, tốc độ nói cũng ngắc ngứ, “... Nàng nhìn hắn làm gì?”
“Kìm lòng không đặng đó Thẩm đại nhân.” Lưu Linh tựa tiếu phi tiếu đáp.
Hừ! Được lắm! Kìm. Lòng. Không. Đặng. Hay lắm!
Thẩm Yến vô cảm chẳng nói chẳng rằng.
Lưu Linh nhướng mi nhìn chàng, thấy Thẩm Yến sắc mặt bình thản, hai mắt đen lánh, thâm thúy khó dò, nhìn mãi cũng chẳng nhìn ra được điều gì.
Nàng thở dài, có hơi thất vọng, xoay người, nói: “Ta trở về nghỉ ngơi đây. Còn chàng?”
“Còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm, không thể ở lại lâu.” Thẩm Yến rũ mắt
nhìn Lưu Linh một cái, lại nói thêm: “Ta đưa nàng về.”
“Được.” Khóe miệng Lưu Linh thoáng dương lên.
Cả một đường yên tĩnh, thị nữ, kẻ hầu cần đèn đi hai bên. Thứ âm thanh duy nhất chính là tiếng “sột soạt” của bước chân dẫm lên thảm cỏ. Lưu Linh
và Thẩm Yến một trước một sau chậm rãi bước đi. Nàng cảm thấy không gian tĩnh mịch, nặng nề đến cực điểm, nàng thậm chí còn chẳng buồn mở miệng
nói chuyện với Thẩm Yến.
Tâm trạng liên tục sa sút.
Nàng và hoàng tử Di Cổ Quốc dính nhau như thế, Thẩm đại nhân cũng không tức
giận. Nàng cố ý dùng lời lẽ chọc ngoáy chàng, chàng cũng chẳng có biểu
cảm gì khác thường. Mới nói với nàng hai câu, đã lảng sang chuyện khác,
còn ám chỉ nàng đừng có đi gây sự lung tung.
Lưu Linh rất tủi thân, vành mắt ướt át, nhưng vẫn chỉ ngoan cường cúi đầu,
đè nén tâm trạng khó chịu, không để chàng phát hiện tâm tình bất ổn của
mình.
Cho tới khi về đến lều, nàng buồn
bực bước thẳng vào trong không thèm để ý đến Thẩm Yến. Dựa vào khoảng
thời gian bên nhau, nàng đã tập thành quen, không cần chào hỏi chàng,
chàng đưa nàng về đến nơi, nếu có tâm tư sẽ tự theo Lưu Linh vào phòng,
còn khi đang bận việc gấp sẽ nhanh chóng rời đi.
Bây giờ chắc chắn Thẩm đại nhân sẽ lập tức quay đầu, đi một mạch đến nơi người tình mang tên “công việc” của chàng rồi.
Nhưng khi nàng tiến vào lều lại phát hiện người phía sau vẫn đi theo.
Thanh âm nhàn nhạt, lạnh lùng của chàng hờ hững vang lên “Chờ bên ngoài.”
Lời này hiển nhiên không phải nói với Lưu Linh mà là đám thị nữ.
Chàng trở tay, chỉ dùng tay trái xoay nhẹ một đường gác đao lên, cửa lều bị thô bạo mở ra, rèm tre “loạt soạt” va đập trong gió.
Trong phòng tối om.
Lưu Linh theo phản xạ tức tốc xoay người.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động vòng eo đã bị người phía sau ôm chặt, cả
người bị chàng khóa lấy, đẩy vào phía bên trong lều. Nhanh như chớp thân thể nóng hổi đè ép xuống. Hô hấp ấm nóng của chàng ở ngay phía sau.
Từng cái hôn ướt át, nóng rực rơi xuống sau tai, cổ, gáy. Nhiệt độ hừng
hực, cảm giác tê dại từ cột sống chạy lên thẳng đỉnh đầu khiến thân thể
nàng muốn tan chảy.
“Thẩm Yến!” Nàng nhỏ giọng kêu lên.
Đối phương nâng cằm Lưu Linh, trong bóng tối, một nụ hôn nồng nàn rơi xuống trên môi, nụ hôn mãnh liệt, đầy sự chiếm hữu.
Chàng quá mạnh, chân Lưu Linh thoáng run chân, bị cả người chàng đè lên, hai người ngã nhào trên mặt đất.
Trong bóng tối, tiếng nam nữ thở dốc lúc nhẹ lúc nặng.
Đống y phục trên người bị kéo nửa kín, nửa hở, Lưu Linh hừ một cái, một cơn
tê dại từ sau lưng tiếp tục kéo đến. Nàng bật cười: “Chàng ghen sao?”
Tâm tình nàng chưa từng vui vẻ, rạng rỡ như lúc này.
Tên hoàng tử man di kia vẫn có chút tác dụng.
Thân thể Thẩm Yến cứng lại, hơi thở loạn nhịp, trán và cổ ướt đẫm mồ hôi.
Lưu Linh nhoẻn miệng cười, “Đừng đè ta nữa, ta muốn ở trên.”
Bàn tay đặt sau lưng nàng hơi dùng lực, cả người Lưu Linh nhẹ bay lên, hai
người đổi chỗ. Lưu Linh nằm úp trên người chàng, hơi cúi đầu là có thể
chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt đẹp của Thẩm mỹ nhân dưới thân.
Trong phòng không đốt nến, nhưng sau một thời gian vật lộn, mắt cả hai đều đã thích ứng với bóng tối. Qua ánh trăng yếu ớt, lờ mờ khi có, khi không
rọi vào trong, Lưu Linh ôm lấy mặt Thẩm Yến, nàng chăm chú ngắm nhìn.
Kia đôi mắt đen huyền tựa trời đêm, nhưng sâu nơi đáy mắt lại có một
ngọn lửa đang bập bùng rực cháy.
Chàng đã động tình.
Quần áo lộn xộn, đai lưng bị giật ra, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nét mặt chàng
thanh lạnh, nhưng nhiệt độ hừng hực truyền đến tay nàng lại thành thật
tố giác thứ cảm xúc đang sục sôi trong tim Thẩm Yến. Ánh trăng ngượng
ngùng lọt vào bên trong, trên cổ chàng tóc tai rơi toán loạn, cần cổ
thon dài, tinh tế, sự đối lập giữa màu đen và trắng càng gây ra sự kích
thích thị giác đến tột cùng.
Đẹp đến kinh tâm động phách. (*)
(*) Kinh tâm động phách. Mất hồn mất vía.
Mỹ nhân động tình, càng nhìn càng thêm tú sắc khả xan.(*)
(*)Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa
Người sở hữu dung mạo xinh đẹp tuyệt trầnChỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”Lưu Linh hết sức kìm chế nhìn chàng, chỉ dám nhìn một chút, lại nhanh chóng rời ánh mắt, nhưng chỉ trong giây phút thoáng qua ấy. Đối diện với ánh
mắt nàng là đôi mắt trầm lắng, sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn nàng, cũng
đủ khiến Lưu Linh thần hồn điên đảo. Thẩm mỹ nhân của nàng đúng là đẹp
đến nao lòng…. Lưu Linh nhắm mắt, cố gắng đè nén không xịt máu mũi.
Thẩm Yến chống người ngồi dậy, áo ngoài trượt xuống, để lộ ra đường xương quai xanh uyển chuyển, quyến rũ…
Lưu Linh thực sự nhìn không được nữa, vươn tay, mạnh mẽ đẩy chàng trở lại.
Đột nhiên nàng ra tay tàn nhẫn như thế, Thẩm Yến có chút không phòng bị, bị nàng đẩy ngã trên mặt đất.
Tiếp sau
đó, Lưu Linh cúi đầu, không chút do dự xốc áo chàng lên, dưới lớp trung y mỏng manh là những đường cong quyến rũ, lưu loát, là cơ bắp căng tràn
sức sống. Một tay Lưu Linh chống lên ngực Thẩm Yến, cúi đầu cắn lên viên hồng đậu chói mắt trên ngực chàng.
Thẩm Yến cong người, nắm chặt tay Lưu Linh dùng sức, trong cổ họng trào ra tiếng thở đầy ẩn nhẫn.
Lưu Linh dường như cảm nhận được toàn bộ máu bên trong thân thể chàng đang
điên cuồng nóng lên, cơ thể giật giật như có một luồng điện chạy qua.
Trong đêm tối, tựa vệt sao chổi rực sáng quét ngang qua bầu trời.
Lưu Linh lần nữa bị chàng đè xuống dưới thân. “Xoạt” một tiếng, áo ngoài bị vất sáng một bên. Môi lưỡi ướt át, nóng bỏng dán lên bờ lưng trần trụi
của nàng. Bàn tay khô nóng của Thẩm Yến từ phía sau mò về trước, hướng
về nơi bụng dưới của Lưu Linh.
Lưu Linh thảng thốt kêu lên một tiếng, cảm thấy không ổn, vội vàng ngăn cản. “Thẩm đại nhân… Thẩm đại nhân!”
“Ừm?” Thanh âm chàng uể oải, khàn khàn.
“Không phải chàng có việc gấp hay sao? Chàng cứ thế này được không đó?”
“...” Tay chàng thoáng run lên, cả người cứng đờ bất động.
Chàng chậm rãi đứng dậy, rời khỏi cơ thể Lưu Linh.
Nàng cười híp mắt ngồi thẳng người, kéo quần áo bao lấy thân thể, yêu kiều
ngửa đầu nhìn chàng, thưởng thức vẻ mặt khó xử của Thẩm mỹ nhân nhà
mình.
Thẩm Yến quay lưng về phía Lưu
Linh, chậm rãi mặc từng kiện quần áo lại. Mặc dù nàng không thấy được
nét mặt, cũng như tình chàng cơ thể hiện giờ của Thẩm Yến, nhưng dưới
tình huống ‘nóng bỏng’ như vừa rồi, nàng cũng tương đối cảm nhận được.
Lưu Linh hài lòng cười thầm: Nàng thích nhất chính là Thẩm đại nhân đối xử
với những người bên ngoài thờ ơ, lãnh đạm, riêng với nàng giờ giờ khắc
khắc đều mang dáng vẻ khao khát, quyến luyến.
Trước giờ nàng chưa từng sâu sắc cảm nhận được điều này. Cho đến hôm nay, bị
người khác kích thích, Thẩm Yến mới chịu bộc lộ sự ghen tuông, độc chiếm nàng. Chàng không những không để ý đến hoàn cảnh xuống tay với Lưu
Linh, còn động tình đến mức quên cả chính sự, phải để nàng nhắc nhở…
Lưu Linh mặt mày rạng rỡ, giả vờ ho khan, quan tâm hỏi: “Chàng tốt hơn chưa?”
Thẩm Yến phớt lờ nàng.
“Cái kia, có cần ta cởi quần áo ra để chàng ngắm một chút không? Ta nghe nói…”
“Quên mất thứ linh tinh nàng nghe nói được đó đi.” Thẩm Yến lạnh lùng ngắt lời, “Im lặng.”
Lưu Linh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng chỉ một lát sau, nhìn thấy nơi nào đó cương lên trông thấy, Lưu Linh tỏ vẻ thấu hiểu, lại gần, “Cái kia, có cần ta giúp chàng…”
“Đừng làm loạn nữa.” Thẩm Yến đứng dậy, kéo dãn khoảng cách an toàn với Lưu Linh.
Chàng rũ mắt, thậm chí còn không dám nhìn nàng: “Nàng ngoan ngoãn chút đi.”
Lưu Linh lập tức yên tĩnh. Trong bóng tối, nàng dịu dàng nhìn Thẩm Yến.
Nhìn chàng quay lưng về phía mình, đứng nơi hút gió nhất trong lều hồi
lâu mới đi ra ngoài. Tim Lưu Linh như có dòng nước ấm chảy ra, thời điểm lúc chàng chuẩn bị ra khỏi cửa, nàng thấp giọng hỏi: “Ban đêm ta sẽ để
cửa chờ chàng, được không?”
Thẩm Yến quay đầu nhìn nàng, nàng ôm đầu gối ngồi một góc, suối tóc đen dài
tựa một tấm tơ lụa hảo hạng, một thân quần áo không chỉnh tề, rất không
đoan trang. Nhưng ánh mắt nàng nhìn chàng lại đẹp như thế, rung động
lòng người đến vậy, đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào phủ phục dưới
chân nàng, tha thứ cho tất cả mọi tính toán, mưu mô của nàng.
Lưu Linh nói: “Ta biết, Mục tướng quân kia có vấn đề, đúng không? Nếu
không, đã không cứ nhằm thời điểm thích hợp mà xảy ra vấn đề… Ta chỉ
muốn nói một điều thôi. Thẩm Yến. Ta giao tất cả mọi chuyện liên quan
đến ta vào tay chàng. Nhưng chàng hãy nhớ đến thăm ta. Thẩm đại nhân, ta nhớ chàng, thực sự rất nhớ.”
Một ngày không thấy, một giờ không thấy, một nén nhang không thấy, nàng đều nhớ, nhớ da diết.
Nhớ đến không thể chịu đựng nổi.
“Ban đêm để cửa chờ ta.” Thẩm Yến nói.
Khóe miệng Lưu Linh nhàn nhạt cong lên.
Chàng kéo cửa lều, ánh trăng tràn vào, phủ lên thân thể hoàn hảo của chàng,
cả người chàng chìm vào ánh hào quang rực rỡ, như thể chuẩn bị tan biến.
Thời khắc ấy, Lưu Linh nghe được giọng nói trầm ấm, rất nhỏ, “Ta cũng nhớ nàng.”
Lưu Linh mừng rỡ đứng lên, đuổi theo hai bước, màn cửa rơi xuống, Thẩm Yến
đã rời bước đi. Lưu Linh chấp nhất xốc màn cửa lên, nhìn đám thị nữ bên
ngoài, một loạt Cẩm Y Vệ cũng đang đứng chờ lệnh cấp trên.
Đèn đuốc sáng ngời, ánh lửa bập bùng trong đêm, chiếu rọi núi sông, Thẩm
Yến ngoái đầu nhìn lại, đáy mắt thâm trầm, sâu sắc in dấu bóng hình giai nhân.
Thì ra cảm giác ý loạn tình mê tốt đẹp, tuyệt diệu như thế.
Cuộc hành trình đầy bất ngờ của Lưu Linh cứ thể mở ra.
Còn tại Nghiệp Kinh, khuê mật của nàng - Từ Thời Cẩm đã chính thức tiếp
quản toàn bộ quyền hành bày binh bố trận cũng như lệnh điều động nhân mã từ tay thái tử điện hạ.
Quân đội, lương thảo, phương án trấn an bách tính, hỏa lực… từng phần, từng phần được nàng tỉnh táo, cẩn thận xử lý toàn bộ.
Tuy vậy, nàng nhận ra, điện hạ mặc dù tạm thời giao cho nàng tất cả quyền
lực, nhưng sự tín nhiệm giữa hai người đã dần dần xuất hiện vết nứt.
Gần nhất, Từ Thời Cẩm biết rõ ràng Từ gia bắt đầu âm thầm liên lạc với điện hạ, nhưng cho dù là Từ gia hay điện hạ đều không nói với nàng nửa lời.
Thật đáng buồn biết bao.
Trời mưa, Từ Thời Cẩm một mình bung du, nhàn nhã đi trên đường lớn Nghiệp
Kinh. Nàng mơ mơ màng màng bước đi, con đường phía trước hơi gồ ghề,
nàng đột nhiên không biết nên đi như thế nào.
Vì thế cứ đứng ngẩn người trong màn mưa trắng xóa.
“Cô nương, vị công tử trên lầu mời người lên ngồi một chút.” Đang thất
thần, một nữ tử nùng trang diễm mạt (*) bước đến sau lưng nàng, nhỏ nhẹ
nói.
(*) Nùng trang diễm mạt : mô tả phụ nữ trang điểm vô cùng mỹ lệ -> trang điểm cầu kì, mỹ lệ -> tô son trát phấn.
Từ Thời Cẩm theo hướng nàng ta chỉ, cảnh giác ngẩng đầu. Trong ánh đèn rực rỡ, hoa lệ, giữa chốn tần lầu sở quán, một nam tử nho nhã, tuấn tú đang gối đầu lên đùi mỹ nữ dung nhan kiều mị, xung quanh chàng ta đều là mỹ
nhân quyến rũ, thướt tha. Nhưng chàng ta lại chỉ chăm chú nhìn về phía
nàng, xa xa khẽ nở nụ cười.
Thẩm Dục.
Từ Thời Cẩm ngơ ngác: Đã lâu rồi bọn họ không gặp mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT