Gần đây Lục gia không ngày nào yên ổn. Trong cung Thục Phi của Lục gia sinh nhi tử, khiến nhà họ sinh vọng tưởng, liên tiếp hành động vượt quá giới hạn, dẫn tới việc thái tử điện hạ bất mãn, lại thêm việc bệ hạ luôn coi các đại thế gia
là cái gai trong mắt, từ lâu đã muốn thu thập, chỉnh đốn lại. Thái tử và Thẩm Yến cùng nhau liên thủ, vì thế trong triều hiện tại, Lục gia liên
tục bị tước đoạt quyền lợi. Không chỉ có vậy các thế lực khác cũng nhân
cơ hội này đâm bị thóc, chọc thị gạo không ngừng đả kích, triệt tiêu
quyền lực của nhà họ Lục.
Trước mắt thánh thượng và thái tử điện hạ song song ra lệnh, Cẩm Y Vệ đích thân thanh tra nhà họ Lục.
Lục Gia cảm thấy bất an, một đại gia tộc như họ, nhân khẩu phong phú, người bất mãn cũng nhiều. Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng đổ toàn bộ trách nhiệm
lên người Lục Minh Sơn. Dù gì, mặc kệ tương lai sẽ đi về đâu, hiện giờ
vẫn cần một người chịu tội, mà Lục Minh An đương nhiên không chịu, hắn
là kẻ ích kỷ, khôn lỏi, chỉ cần một chút thiệt thòi lập tức nhảy cẫng
lên kêu trời kêu đất, nhất quyết thực hiện triệt để phương châm chết
chùm còn không sống cọt. Chính vì vậy đống tội danh kia, hiển nhiên bị
hất lên người Lục Minh Sơn.
Ai bảo Lục
Minh Sơn dám từ hôn với Trường Nhạc Quận chúa, cái này chính là ngòi nổ
đầu tiên cho một chuỗi những đả kích liên tiếp ập xuống Lục Gia.
Hơn nữa, Lục Gia tới đây đã có hướng đi mới, vì thế muốn thí tốt bảo vệ
tướng (*), đạt thành hiệp ước hòa giải với thái tử điện hạ.
Do đó khả năng Lục Minh Sơn bị đẩy lên làm kẻ hi sinh lại càng lớn.
Dù phụ thân Lục Minh Sơn có một mực che chở nhi tử, nhưng hoàn cảnh hiện
giờ của hắn vẫn ngàn cân treo sợi tóc, nguy cơ trùng trùng. Lòng Lục
Minh Sơn kịch liệt giao động, vừa lo cầm chặt Nhạc Linh, không biết Từ
Thời Cẩm sẽ đợi đến khi nào hành động, vừa cắn chặt răng tìm đường thoát thân.
Lục Minh Sơn không có năng lực lớn như vậy, hắn không đủ thân phận để ngồi vào bàn đàm phán với thái tử
điện hạ. Người hắn có thể cầu hiện tại, chỉ có Thẩm Yến. Hy vọng Thẩm
đại nhân tha cho hắn một lần, chừa cho hắn một con đường lui.
Lục Minh Sơn hết lần này đến lần khác tìm Thẩm Yến, đều không gặp được
người. Biết rõ đối phương không muốn gặp mình, hắn lại giả bộ không
biết, tiếp tục móc nối quan hệ với Thẩm Yến. Không ngờ rằng hắn lại gặp
được người cũ ở nơi này. Hắn hy vọng nhường nào Lưu Linh sẽ rộng lượng,
không so đo chuyện cũ, chỉ cho hắn một con đường sống.
Nhưng Lưu Linh chưa từng là một thiếu nữ nhân từ, độ lượng.
Dung nhan nàng tươi đẹp như hoa dâm bụt, so với trước đây càng thêm diễm lệ, rực rỡ. Nàng càng trưởng thành, sắc đẹp càng thêm mặn mà, quyến rũ, tựa một đóa hoa kinh diễm bung nở, chỉ cần xuất hiện lập tức thu hút tất
thảy mọi ánh nhìn.
Lục Minh Sơn không cầu được lòng thương hại của Lưu Linh, nhưng lại đối với vị hôn thê cũ sinh lòng si mê. A Linh thật đẹp, sao ngày trước hắn lại…
Nhạc Linh đứng sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn kẻ nào đó vì xuất hiện của Lưu
Linh mà thần hồn điên đảo. Nàng không quen biết bất kỳ người nào trong
giới danh môn, đột nhiên xuất hiện ở đây kéo theo không ít sự chỉ trỏ,
soi mói. Kẻ vốn nên che chở nàng, kẻ mới đây còn đối với nàng ôn nhu
quyến luyến, vừa nhác thấy bóng Lưu Linh lập tức hồn vía bay lên mây --- xem chừng hắn còn chẳng nhớ mục đích hắn đến đây hôm nay là để thi đấu
Mã Cầu?
Nhạc Linh rũ mắt, tựa đầu vào vai hắn, cả người co rúm, hai hàng lệ rơm rớm trào ra. Lục Minh Sơn phát
hiện được sự biến hóa của người bên cạnh, quay đầu. Hắn nhất thời ngơ
ngác, còn thoáng giật mình, hoảng hốt. Nhạc Linh cũng rất xinh đẹp.
Nhưng cũng chỉ là một tiểu mỹ nhân thanh tú, dịu dàng, so về sự diễm lệ
tuyệt đối không thể sánh được với Lưu Linh. Đặt lên bàn cân nhan sắc,
dung nhan của Nhạc Linh nhạt nhòa, đại trà hơn nhiều…
Gã đàn ông ham mê sắc đẹp, trong 1 khắc thần thần đã hoàn toàn thể hiện ý
nghĩ chân thật nhất, lại bị người tâm cơ thâm trầm, trời sinh mẫn cảm
như Nhạc Linh nhanh chóng bắt được.
Lục Minh Sơn nhận ra sự thất thố của bản thân mình, vội vàng bổ cứu, dẫn
Nhạc Linh vòng qua một đường khác: “Linh muội muội đi qua bên này. Thân
thể muội yếu ớt, chưa từng xem đánh Mã Cầu bao giờ, ngồi đây sẽ xem rõ
hơn…”
Nhạc Linh thấp giọng: “Có phải Quận chúa đánh Mã Cầu rất tốt, đúng không?”
“Hả? À.” Lục Minh Sơn thoáng mất tự nhiên, “Nàng ấy quả thực đánh rất tốt.”
“Vậy ta cũng muốn học.”
“Linh muội muội.”
Lục Minh Sơn bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu nàng, “Nhưng nàng còn chưa biết cưỡi ngựa.”
Nhạc Linh bị hắn chế nhạo đến đỏ mặt, cúi đầu không thuận theo, ra vẻ hờn
dỗi. Khi nàng thẹn thùng, màu đỏ kia lan từ hai gò má xuống tận cần cổ
tuyết trắng, đầu cúi gằm không chịu nâng lên, điệu bộ e ấp như một tiểu
thiếu nữ, khiến Lục Minh Sơn trìu mến vạn phần. Hắn đương nhiên yêu
thương nàng, muốn cưng chiều, nâng niu nàng trong tay. Lục Minh Sơn ôn
tồn khuyên bảo, giọng điệu vô cùng nhu hòa, kiên nhẫn. Bởi vì bốn xung
quanh đều là danh môn khuê tú, sự xuất hiện của Nhạc Linh khiến hắn có
chút bối rối. Bây giờ lại vì sự xinh xắn, khả ái của nàng khiến hắn hoàn toàn quên đi những rối bời kia.
Hắn dịu
dàng ôm vai Nhạc Linh, thấp giọng nói giỡn với nàng, trong lòng đã nhẹ
nhõm đi rất nhiều. Dù A Linh ngày càng kiều diễm, xinh đẹp, nhưng nàng
là bông hồng mang đầy gai nhọn, hắn không hái nổi. Hắn vẫn ưa thích nữ
tử tựa như Linh muội muội, yếu ớt, mong manh, khiến hắn cảm thấy an
toàn, yên tâm. Tâm trọng Lục Minh Sơn hiện giờ rất phức tạp: Hắn hi vọng Linh muội muội không phải nội ứng của vị Từ cô nương kia.
Lục Minh Sơn nói với Nhạc Linh đôi lời, lại ngẩng đầu giao thiệp với các
quý công tử khác. Trong lòng mọi người đều biết rõ thân phận cũng như
câu chuyện xoay quanh người thiếp thất này. Tất cả đều hiểu rõ chỉ ngầm
nhìn nhau người ném cho nàng những đôi mắt khinh thường. Nhạc Linh yên
lặng đứng sau lưng Lục Minh Sơn, nhìn hắn khoác lên bộ dạng quý công tử, giả lả giao tế với những kẻ cao quý kia.
Đáy mắt nàng đong đầy nhu tình, nhưng nhìn lâu, trong đáy mắt ngập tràn ôn
nhu kia, là sự băng lãnh, bén nhọn, khiến người khác sợ hãi.
Hiện giờ nàng đang dùng ánh mắt này nhìn Lục Minh Sơn.
“A Linh, nhìn thấy không?” Hàng ghế khác trong đám chỗ ngồi của quý nữ, Từ Thời Cẩm khó có khi nhàn rỗi, tới chơi với khuê mật. Từ ngày Nhạc Linh
vào Lục gia, Từ Thời Cẩm đã rất lâu chưa gặp cô nương hoa sen trắng kia. Giờ đây đóa Hoa sen trắng đó đã có thể danh chính ngôn thuận trở thành
chủ tự trong nội viện Lục gia, trở thành gián điệp Từ Thời Cẩm cài vào.
Vì thế so với những người khác đương nhiên nàng dành sự chú ý đặc biệt
đến vị cô nương này.
Lúc này,
nàng đang cầm quạt tròn cản ánh sáng, một tay chỉ về phía Nhạc Linh đang e lệ núp sau lưng Lục Minh Sơn, kề tai Lưu Linh nói nhỏ.
Dung nhan thanh tú, miệng cười đoan trang, giọng nói nhỏ nhẹ như đang tâm sự mấy câu chuyện nhàn thoại với khuê mật, “Thủ đoạn của Nhạc Linh đủ
ngoan độc, khéo léo. Từ sau khi nhập trạch nàng ta có thể uyển chuyện,
nhẹ nhàng thu phục nội viện của Lục Minh Sơn. Nghe nói trong nửa năm
qua, có không ít người muốn kết thân với Lục gia, đều vì một việc ngoài ý muốn nào đó mà kết thúc. Đáng tiếc thủ đoạn của Nhạc Linh, Lục Minh Sơn vốn không biết. Hắn còn một lòng cho rằng nàng ta thật sự là một đóa
sen trắng ngây ngô, thanh khiết.”
“Hử?” Lưu Linh nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Từ Thời Gấm nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ cô không biết, trước đó Nhạc Linh đã
trải qua hai lần cưới gả, phu quân thứ hai của nàng ta, đã bị chính nàng ta kết liễu cuộc đời. Đứa con bị sảy của nàng ta, cũng do chính nàng ta hạ thủ. Nàng ta không từ thủ đoạn muốn trở về bên cạnh Lục Minh Sơn.
Lục Minh Sơn nhất định sẽ cho rằng ta cố tình tạo cơ hội để nàng ta vào
Lục phủ làm nội ứng, tưởng rằng ta cho Nhạc Linh lợi ích nào đó nàng ta
mới chịu giúp ta. Kỳ thực dù ta có không xuất hiện, chỉ cần có một chút
cơ hội, dù là mong manh Nhạc Linh cũng sẽ không từ thủ đoạn, vứt bỏ tất
thảy tôn nghiêm trở lại bên cạnh hắn.”
Lưu Linh yên lặng không nói, giống như đang chậm chạp xử lý đống thông tin
Từ Thời Cẩm nói ra. Chuyện đã qua lâu như vậy, nàng sớm đã không còn cảm giác với Lục Minh Sơn. Mà ánh mắt nhìn nhận về Nhạc Linh cũng đã khác
trước rất nhiều. So với Lục Minh Sơn, Nhạc Linh xác thực thú vị hơn.
Nàng nhàn nhạt hỏi: “Trả thù? Không giống lắm. Ta và Nhạc Linh cũng coi
như từng ở chung một khoảng thời gian, có thể nhìn ra nàng ta thích Lục
Minh Sơn thật lòng. Tình yêu đó là thứ vô cùng trân quý với nàng ta.”
Có lẽ đó là hơi ấm duy nhất trong cuộc đời nàng ấy.
Lục Minh Sơn còn có những thứ khác an ủi là thân phận, địa vị, tiền tài, kiều thê mỹ quyến.
Nhưng Nhạc Linh nàng ta nửa đời trải qua đủ mọi bi thảm, thống khổ, điều ấm
áp duy nhất, ánh sáng duy nhất chính là Lục Minh Sơn. Mặc dù người kia
cũng từng phản bội nàng ta, tổn thương nàng ta những ký ức tốt đẹp,
thuần khiết ngày xưa như hoa anh túc hấp dẫn nàng. Nàng ấy mãnh liệt hy
vọng hết thảy những điều mỹ hảo trong quá khứ sẽ quay lại, xóa bỏ toàn
bộ những đau khổ, chật vật trong quá khứ.
Vì muốn duy trì sự đẹp đẽ đó, nàng cắn răng nuốt máu, che dấu đi những tổn thương, bảo trì sự tốt đẹp giả dối, mong manh.
“Nhưng mọi thứ vốn đã sớm thay đổi rồi.” Lưu Linh nói.
Từ Thời Cẩm cười: “Cho nên ta để cho Nhạc Linh trở lại bên cạnh Lục Minh
Sơn, chủ yếu là muốn xem trò hay. Nhạc Linh là một nữ nhân nguy hiểm,
ngoan độc. Nàng dùng sự ôn nhu, yếu đuối che giấu thủ đoạn tàn nhẫn, vô
tình. Nàng ta không tiếc dùng đủ mọi chiêu trò lừa gạt, dối trá, hạ thấp bản thân chỉ vì để bảo vệ phần tình cảm này. Một khi Lục Minh Sơn chính tay mình phá hủy mảnh tình cảm mong manh đó, một khi Lục Minh Sơn không còn một dạ chung tình, Nhạc Linh sẽ khiến hắn ta phải hối hận.”
Từ xưa đến nay Từ Thời Cầm chưa bao giờ coi Lục Minh Sơn là đối thủ đáng
bận tâm. Ngay từ đầu hắn đã để lộ yếu điểm, coi thường thủ đoạn của Từ
Thời Cẩm, càng coi thường Nhạc Linh.
Ánh mắt Lưu Linh lóe lên tia sáng, ánh mắt rời khỏi đôi nam nữ đối diện. Nội tâm nàng xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
Nàng muốn giết Lục Minh Sơn, nàng đã sớm muốn hắn phải chết.
Có nên tác động một chút lên Nhạc Linh?
Ánh mắt nàng nhất thời chuyển sang Từ Thời Cẩm: Nhạc Linh có thực sự là
nước cờ mà tiểu Cẩm muốn buông xuống không? Nàng chưa từng tín nhiệm
tiểu Cẩm, cũng không tin nàng ấy sẽ vô duyên vô cớ nói với nàng chuyện
của Nhạc Linh.
Muốn mượn tay nàng diệt trừ Lục Minh Sơn sao?
Lưu Linh trầm tư phán đoán.
Suy nghĩ nhiều khiến nàng cảm thấy bực mình. Những sự việc xảy ra nơi
Nghiệp Kinh này quá hỗn loạn, nhiễu nhương, hoàn toàn chẳng thể hấp dẫn
nàng bằng Thẩm Yến.
Nhớ đến chàng, Lưu Linh tức tốc nhìn chung quanh, muốn xem xem Thẩm Yến hôm nay có mặt tại đây hay không?
Từ Thời Cẩm đứng bên cạnh biếng nhác nhắc nhở: “Đừng tìm nữa, mấy trò chơi kiểu này, Thẩm đại nhân sẽ không đến tham dự đâu. Chỉ có chúng ta,
những con người vô vị, rảnh rỗi mới có thời gian tới đây chơi.”
Vô vị à?
Lưu Linh đáp: “Khi cảm thấy vô vị, chỉ cần nhớ đến Thẩm Yến ta lại không thấy vô vị nữa.”
“...” Từ Thời Cẩm liếc mắt, thấy khuê mật tốt của mình ý nghĩ đã bay tới tận phương trời nào rồi, chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười.
Từ Thời Cẩm không nhận ra, nàng cũng bắt đầu xuất thần, trong lòng thầm
nghĩ: Nàng có thể thuận nước đẩy thuyền ra tay tác hợp cho A Linh và
Thẩm đại nhân, giúp đôi tình nhân trẻ tu thành chính quả, nhưng còn
nàng? Nàng phải làm sao đây? Điện hạ vẫn không có ý định cưới nàng?
Chẳng lẽ nàng vẫn phải tiếp tục mòn mỏi chờ đợi?
Nghĩ đến mà nực cười biết bao, nàng có thể dùng thủ đoạn thoải mái trêu đùa
tâm trí người khác trong lòng bàn tay, lại không thể khiến người mình
yêu thành thân cùng mình. Mỗi năm tuổi xuân hao mòn, hi vọng cũng từng
chút từng chút chết dần…
Các công tử tiểu thư tham gia chơi ngày càng đông khiến bầu không khí càng náo nhiệt,
những người khác tự nhiên cũng muốn làm một ván.
Lưu Linh bị Từ Thời Cẩm đẩy một cái, dứt khoát chọn một con ngựa tham gia
cuộc đấu. Nàng ngồi trên lưng ngựa, tinh thần phấn chấn, cả người toát
ra thứ khí chất cao quý, khoa trương, lại có vẻ tùy ý, phóng khoáng.
Trên tay cầm chắc cây cơ, ánh mắt chuyên chú, thủ pháp nhanh nhẹn, mạnh
mẽ khiến không ít người thầm ngưỡng mộ.
Lục Minh Sơn đang trò chuyện với vài bằng hữu, tiện thể lôi kéo quan hệ,
chợt nghe sau lưng một tràng âm thanh tán dương rầm rộ vang lên, hắn
theo phản xạ quay đầu. Đập vào mặt là hình ảnh thiếu nữ uy vũ, diễm lệ
ngồi trên lưng ngựa, thuần thục dẫn cầu. Vẻ lãnh đạm, kiều diễm kia đánh thẳng vào tim hắn khiến tim hắn như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Lục Minh Sơn chăm chú nhìn Lưu Linh không biết đã nhìn bao lâu, Nhạc Linh
cùng chăm chăm quan sát hắn bấy lâu. Cho đến tận lúc Lục Minh Sơn nhận
ra bản thân thất thố bối rối thu lại ánh mắt, Nhạc Linh mới cụp mắt lại, làm như không thấy. Nhạc Linh đi lên phía trước, lôi kéo tay áo Lục
Minh Sơn, “Minh Ca, ta cũng muốn cưỡi ngựa.”
“Được, ta đi cùng nàng.”
“Không cần.” Nhạc Linh cong môi cười, rất nhu thuận, hiểu chuyện, “Minh Ca bạn rộn chính sự, ta không quấy rầy nữa. Ta chỉ muốn xuống cưỡi ngựa thử,
có hạ nhân dắt ngựa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Minh Sơn có hơi chần chờ, hắn đưa mắt nhìn con ngựa cao lớn, lại nhìn
dáng người thướt tha, yếu đuối của Nhạc Linh, cảm thấy không an tâm.
Nhưng tham gia cuộc thi Mã Cầu hôm nay mục đích chính là mở rộng quan hệ, đẩy mạnh giao tế, mà không phải đưa Nhạc Linh đi cưỡi ngựa. Cho nên dưới sự kiên trì nằn nỉ của Nhạc Linh, Lục Minh Sơn đành bất đắc dĩ đồng ý, sai hai Mã Sư đi theo hướng dẫn nàng, lòng thầm đắc ý: Linh muội muội thật
hiểu chuyện.
“Nhạc cô nương, cẩn thận,
nắm chặt dây cương, đừng dùng sức, cũng không được tùy ý buông dây
cương, giữ thăng bằng, nương theo nhịp độ của ngựa, đừng sợ… Đúng, chính là như thế, không sao đâu…”
Lúc Nhạc
Linh xuống sân cưỡi ngựa có hơi mất tự nhiên, lóng ngóng. Nhưng dưới sự
dẫn dắt của Mã Sư, nàng miễn cưỡng cũng chậm rãi đi được hai vòng. Mã sư nói gì, nàng cũng khiêm tốn gật đầu làm theo, biểu thị mình đã hiểu. Mã Sư rất vui mừng. Nhạc cô nương tuy không xuất thân danh môn, nhưng tình nết ôn nhu, hiểu chuyện, khiến người khác yên tâm.
“Mấy vị sư phó cứ đi nghỉ đi, ta tự cưỡi được. Không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Nhạc Linh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, nhấn mạnh nhiều lần mình có thể tự xử lý. Nhạc cô nương đã có ý tốt, hơn nữa cảm thấy nàng cũng tương đối
nắm được kỹ năng cơ bản điều khiển ngựa, mấy vị Mã sư do dự một hồi,
cuối cùng vẫn gật đầu, lui xuống.
Nhạc
Linh cưỡi ngựa, ánh mắt thỉnh thoảng nâng lên, chăm chú nhìn về phía xa
xa. Dưới ánh nắng rực rỡ, Lưu Linh ung dung ngồi trên lưng ngựa, an
nhiên đi dạo.
Không có người bên cạnh,
Nhạc Linh rốt cuộc cũng tháo xuống bộ mặt giả dối, thể hiện cảm xúc chân thật tràn đầy oán khí của bản thân.
Tất cả là tại Trường Nhạc quận chúa!
Nếu như nàng ta không xuất hiện Minh Ca sẽ chỉ nhìn nàng, lòng chàng sẽ chỉ có duy nhất nàng mà thôi. Nhưng hiện tại nàng rõ ràng nhìn thấy trong
đáy mắt Minh Ca sự hối hận và tiếc nuối.
Hối hận? Nực cười biết bao!
Năm đó hắn vứt bỏ nàng có từng hối hận?
Không hắn chưa từng hối hận!
Giờ đây nàng vất vả biết bao đoạt lại trái tim của hắn! Hắn lại hối hận!
Dù Trường Nhạc Quận chúa đã đính hôn cùng người khác! Hắn vẫn có thể nảy sinh sự khao khát, tham lam với nàng ta…
Nếu trên đời này không có Trường Nhạc Quận chúa thì tốt biết bao…
Phút chốc nàng bị oán niệm và ghen ghét nhấn chìm, đáy mắt ngập tràn hận
thù, tị nạnh, dây cương trong tay siết chặt lại. Ngày ngày nàng bị người Lục gia chỉ trích, coi thường. Nàng phải khúm núm, luồn cúi sống cẩn
thận từng li từng tí dưới ánh mắt soi mói, bới móc, lo lắng, bất an mỗi
khi nghe tin có người làm mai cho Lục Minh Sơn. Mỗi lần nhìn nhưng cô
nương xuất thân cao quý, danh môn khuê tú lại cảm thấy tự ti, xấu hổ…
Nàng đã phải chịu đứng, đè nén biết bao cảm xúc, thận trọng che dấu cảm
xúc của mình. Giờ phút này toàn bộ trong nháy mắt bộc phát, lý trí hoàn
toàn bị nuốt chửng.
Nhạc Linh dùng sức đá liên tiếp vào bụng ngựa, con ngựa bị kinh sợ, hí lên một tiếng dài,
không quan tâm phương hướng điên cuồng lao đi. Con ngựa đột nhiên bị
hoảng loạn lồng lên, Nhạc Linh ngồi trên yên cũng bị hung hăng quăng
quật, lắc lư, lệch qua trái, ngả qua phải, có xu hướng bị té xuống.
Trong tình thế đáng sợ như vậy ánh mắt nàng ta lại chỉ chăm chăm nhìn về Lưu Linh phía trước.
Trong tình huống khó có thể không chế nổi này, nàng ta vẫn có thể tỉnh táo,
giả vờ hoảng hốt, đá mạnh tiếp hai lần nữa vào bụng ngựa, đồng thời nắm
chặt lấy bờm nó. Con ngựa bị đau càng trở nên điên loạn.
“Trời ạ, con ngựa kia điên rồi!” Rốt cuộc cũng có Mã Sư chú ý tới con ngựa
của Nhạc cô nương có điểm dị thường, mấy người lập tức lên ngựa gấp rút
chạy về phía Nhạc Linh, đồng thời ra sức huýt sáo nhằm hấp dẫn lực chú ý của con ngựa về phía mình.
Nhạc Linh nghiến răng, quyết tâm dùng toàn bộ sức lực đá tiếp vào thân dưới con ngựa lần nữa.
“Linh muội muội!!” Trong tiếng gió rít bên tai, nàng nghe được tiếng kêu kinh hoàng của Lục Minh Sơn.
Suy nghĩ bỗng chốc thanh tỉnh.
Nàng ngước nhìn lên, lập tức rơi vào bối rối. Con ngựa đã hoàn toàn mất
khống chế, lao như tên bắn, thẳng về hướng Lưu Linh, nàng càng ra sức
kéo dây cương, con ngựa càng lồng nên, đến mức cả người Nhạc Linh bị nó
hất ra khỏi lưng, nhưng vẫn không thể khống chế được tốc độ của nó.
Mọi người trong trường đua bắt đầu chú ý đến hỗn loạn bên này. Con ngựa bị
mất khống chế, lao như điên về phía Trường Nhạc quận chúa. Lưu Linh vẫn
đang ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã nhìn nó cúi đầu gặm cỏ, suy nghĩ sớm
đã bay đi xa tít tắp, căn bản không chú ý đến có chuyện dị thường sau
lưng.
“Quận chúa. Cẩn thận phía sau!” Đám Mã Sư cuống cuồng chạy đến, đám công tử, tiểu thư quý tộc mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hồn hét lên.
“A Linh!” Từ Thời Cẩm thất thanh la to.
Lúc này nàng mới hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, con ngựa kia vừa vặn hất ngã
Nhạc Linh xuống. Nhạc Linh như con diều đứt cánh chao đảo trên không,
may mắn được Lục Minh Sơn đỡ được kịp thời. Còn con ngựa bị hoảng sợ,
vẫn phăm phăm lao về phía Lưu Linh. Tốc độ tựa sét đánh, chớp mắt nó đã
nhảy ra hàng rào, đám mã sư cũng không cách nào đuổi kịp. Còn con ngựa
Lưu Linh đang cưỡi, đã bị cột dậy thừng vào hàng rào bên cạnh, đối mặt
với nguy hiểm nó chỉ biết đá đá móng, không tài nào chạy thoát thân
được, cũng vì thế con vật tội nghiệp trở nên cuống cuồng, bất an.
Chung quanh tất cả đều sợ hãi, kinh hô.
“A Linh!” Từ Thời Cầm hét lên lần nữa.
Tình cảnh rơi vào thế cục không thể khống chế. Nhạc Linh bị thương chẳng
đáng quan tâm, nhưng Lưu Linh là quận chúa hàng thật giá thật, hiện tại
còn đang gánh trên lưng trách nhiệm hòa thân, nếu nàng bị thương tại
đây, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không thoát được bị
điều tra, truy hỏi.
Lưu Linh nhìn thẳng về hướng con ngựa đang lao tới, so với tất cả những kẻ có mặt, nàng bình tĩnh, tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nàng đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ: Nếu mình bị trọng thương có phải sẽ không cần đi hòa thân nữa hay không?
Bàn tay nắm chặt dây cương, chậm rãi buông ra.
Nàng không sợ bị thương, không sợ gặp rủi ro, không sợ cái chết… Con ngựa
đang điên cuồng lao về phía nàng kia có thể khiến nàng gặp nguy hiểm,
tất cả mọi người đều sợ hãi, chỉ duy nhất nàng vẫn bình thản như không.
Một cảm giác mang tên “hưng phấn” trào lên từ trong cốt tủy, dần dần nuốt chửng lý trí nàng.
Nàng hoàn toàn buông tay, mặc cho từng cơn gió lạnh quất vào da thịt.
Gió thổi mạnh, tiếng người ồn ào, tiếng cỏ xào xạc, trong đầu nàng lại hoàn toàn tĩnh lặng. Từ nơi tăm tối, tịch mịch ấy một thân hình chậm rãi đi
đến bên cạnh nàng. Chàng nhìn Lưu Linh, ánh mắt đen thăm thẳm.
Những cảm xúc nhộn nhạo trong lòng nàng từ từ lắng xuống.
“Nàng thế này khiến ta cô đơn lắm.”
Bên tai là tiếng gió vun vút, Lưu Linh thở sâu, bình tĩnh ngước nhìn lên.
Dung mạo lạnh lùng, bình tĩnh, đáy mắt lãnh đạm, hờ hững. Con ngựa chỉ
còn cách một trượng. Nàng thầm mắng bản thân một tiếng, ngả người nằm
sấp trên yên ngựa. Tay dùng sức, con ngựa dưới thân bị dọa sợ hí một
tràng dài, nâng móng chồm lên. Lưu Linh nghiêng người, tránh qua một
bên, con ngựa bên dưới chống cự một chút. Hơi thở nàng trầm ổn, ánh mắt
minh mẫn, hành động mau lẹ, lý trí, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa, bình
tĩnh khống chế tọa kỵ dưới thân.
Đây
chẳng phải việc gì ghê gớm, khi còn bé học cưỡi ngựa, ai chẳng vài lần
rơi vào tình huống bất ngờ? Lưu Linh rất tự tin với kỹ thuật cưỡi ngựa
của mình.
Đối diện với con ngựa chuẩn bị
nhào đến, cảm nhận rõ hơi thở nóng ẩm phun lên mặt. Chỉ một khoảnh khắc
Lưu Linh quả thực đã khống chế ngựa của mình chồm lên cao, tránh thoát
đà phi của thớt ngựa nổi điên kia. Con ngựa điên chạy thẳng về chuồng,
rốt cuộc cũng bị đám Mã Sự xông đến, liên thủ chế phục. Còn Lưu Linh vẫn khí định thần nhàn ngồi trên lưng ngựa, vỗ vỗ đầu trấn an con vật đang
có hơi hoảng loạn dưới thân. Đến khi cảm xúc của tọa kỵ chậm rãi bình
ổn. Nàng mới nhảy xuống.
Người xung quanh trợn mắt, há mồm, tiếp theo là một tràng vỗ tay tán thưởng kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu của quận chúa.
“A Linh!” Từ Thời Cẩm vội vàng chạy tới, trán đầy mồ hôi, hơi thở hỗn
loạn, tỉ mỉ quan sát Lưu Linh một lượt từ trên xuống dưới, còn dự định
gọi thái y đến xem thử. Nàng còn nói: “Ra ngoài cùng cô một chuyến, nếu
không may cô gặp chuyện gì, Thẩm đại nhân sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất.”
Lưu Linh nghiêng đầu hỏi: “Nhạc Linh đâu? Vừa rồi ta thấy hình như ngựa của nàng bị mất khống chế, hất văng nàng ta ngã xuống?”
“Ừ…” Ánh mắt Từ Thời Cẩm hơi lạnh, thị nữ tiến lên nói với nàng ấy hai câu, ý cười nhàn nhạt trên môi nàng đậm hơn một chút: “Nhạc cô nương đúng là
bị ngã xuống ngựa, Lục công tử lo lắng ôm nàng ta đi khám rồi. Nhưng mà
nghe nói ngoại trừ bị đả kích tinh thần thì không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”
Lưu Linh “Ừ” một tiếng, “Không có chuyện gì? Vậy thì ta tạo cho nàng ta một chút bất ngờ đi..”
Từ Thời Cẩm nhìn nàng, khuê mật tột đã thoát khỏi nguy hiểm, còn rất bình
tĩnh bày kế chơi người ta, Từ Thời Cẩm nhướng mày tựa tiếu phi tiếu nói: “Xem ra, A Linh cho rằng Nhạc cô nương cố ý hại cô.”
Lưu Linh không thèm để ý đến Từ Thời Cẩm, nàng thầm nghĩ trong lòng: Người
khác có thể không cố ý, nhưng nếu là Nhạc Linh sao có thể vô tội được?
Một kẻ mà ngay cả đứa con máu mủ ruột già cũng có thể xuống tay.
Vì gìn giữ hình tượng thuần khiết, hiền lương trước mặt Lục Minh Sơn, nàng ta có gì không dám hi sinh.
Được thôi. Vậy nàng muốn thử nhìn xem.
Một Nhạc Linh làm tất thảy vì tình yêu, nếu mất đi tình yêu kia, sẽ trở thành con người như thế nào?
Cùng ngày, Lưu Linh tiến cung, xin thánh thượng hạ chỉ, ban cho Lục công tử, Lục Minh Sơn mấy vị cung nữ xinh đẹp như hoa làm thiếp thất. Chỉ cần
tưởng tượng ra khuôn mặt cứng ngắc, vẹo vọ của Nhạc Linh, Lưu Linh lập
tức cảm thấy toàn thân sảng khoái, tâm trạng vui vẻ. Không dừng lại ở đó nàng còn đặc biệt nghĩ ra một số chuyện kinh hỉ, bất ngờ khác tặng Nhạc Linh…
Không đề cập đến chuyện Nhạc Linh, nhờ tai nạn ngoài ý muốn này nàng còn thu được một phúc lợi khác lớn hơn.
Thời điểm trở về phủ đệ, Thẩm Yến đã chờ sẵn trong phòng. Mặc dù nàng không
bị thương, nhưng lại hoàn toàn lấy tâm lý của người bị trọng thương diễn đến nhập vai. Bình thường Lưu Linh làm nũng đủ trò cũng không sai khiến được Thẩm đại nhân, lúc này ỷ lại mình bị kinh động, cho nên Thẩm Yến
cũng cực kỳ nể mặt, ngoan ngoãn chiều theo tất cả yêu cầu của quận chúa.
Lưu Linh được một tấc lại muốn tiến một thước, càng về sau càng đòi hỏi cao hơn.
“Thẩm đại nhân, chân ta đau….”
“Nàng thật sự bị thương ở chân à? Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời?”
“Thẩm đại nhân, tay ta đâu, cổ cũng đau…”
“... Thương nàng băng cơ ngọc cốt, tay của nàng bị nàng nắm mạnh một chút thôi ta cũng thấy đau lòng.”
“Thẩm đại nhân, ngực ta cũng đau…”
“Toàn thân nàng có chỗ nào không đau không?”
Thẩm Yến lên tiếng chế nhạo, Lưu Linh lại tỏ vẻ nghe không hiểu.
Sau khi có đầy đủ: trà, nước, hoa quả, gối tựa, đệm để chân, lô hương xung
quanh, Lưu Linh lại nhíu nhíu mày, than thở: “Thẩm đại nhân, ta lạnh.”
Thẩm Yến nhìn nàng: “Vừa rồi không phải nàng nói nóng, muốn ta mở cửa sổ đó sao?’
Lưu Linh chơi xấu, bĩu môi: “Nhưng giờ ta lại lạnh rồi.”
Thẩm Yến ngồi xuống, mặt đối mặt với nàng hồi lâu. Lưu Linh nghiêm túc nhìn
chàng, chờ chàng trả lời. Đến cùng Thẩm Yến vẫn không đành lòng, nghĩ
đến nàng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, không muốn tranh luận với nàng,
bèn ngoan ngoãn đi đóng cửa sổ lại.
Chàng còn chưa đóng xong, Lưu Linh đã lèo nhèo hạch sách: “Thẩm đại nhân,
chàng có cảm thấy nếu đóng cửa sổ lại, trong phòng sẽ rất bí bách không? Hơn nữa đóng vào sẽ cảm thấy như là chúng ta đang chột dạ vì làm việc
xấu gì đó?”
Thẩm Yến bật cười, đáp: “Không thấy.”
Lưu Linh giương mắt nhìn chàng, thấy chàng không có vẻ giận, liền cứng đầu cãi cùn: “Nhưng ta thấy.”
Thẩm Yến quay đầu, nhìn màn đêm đã buông xuống bên ngoài, trong lòng thở dài một hơi: Lưu Linh đúng là biết cách giày vò chàng.
“Thẩm đại nhân? Đóng cửa sổ lại ngột ngạt lắm…” Lưu Linh ngồi sau lưng chàng nháo sự hồi lâu.
Cuối cùng Thẩm đại nhân quay đầu, tỏ vẻ ngây ngô hỏi: “Vậy phải làm sao giờ?”
Nàng chớp chớp, khẽ ho một tiếng, đang định mở miệng đề xuất phương pháp
giải quyết, Thẩm Yến đã ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng cười hỏi: “Không
bằng ta ôm nàng cho đỡ lạnh?”
“Thẩm đại
nhân, hai chúng ta đúng là tâm linh tương thông.” Lưu Linh chẳng chút e
lệ, mặc cho Thẩm Yến ôm nàng vào lòng, vui sướng tựa lên lồng ngực
chàng, mượn nhiệt độ cơ thể Thẩm Yến sưởi ấm chính mình.
Thật tốt.
Nàng thầm nghĩ, Thẩm đại nhân càng ngày càng đối xử tốt với nàng, nàng rất hạnh phúc.
Lưu Linh không nói cho Thẩm Yến biết việc Nhạc Linh muốn hại nàng, Thẩm Yến cũng không hỏi. Lưu Linh có cách giải quyết của riêng nàng, nàng không
cần Thẩm Yến ra mặt giúp mình. Nhưng Thẩm Yến không thể không rõ tình
hình, chàng lại chàng không thể coi như không biết.
Khi ở bên Lưu Linh chàng chỉ là một tình lang dịu dàng, thích nói lời trêu
chọc, nhưng khi rời đi người trong lòng, chàng lại trở lại một Cẩm Y Vệ
lạnh lùng, tàn nhẫn.
Từ chỗ Lưu Linh trở
về, Thẩm Yến lập tức đến gặp thái tử điện hạ. Sau một đêm thương nghị cả hai đã đạt đến quyết định chung. Ngày hôm sau, Lưu Vọng đem kế hoạch đã thống nhất xong với Thẩm Yến báo cho Từ Thời Cẩm, muốn nàng cùng phối
hợp. Từ Thời Cẩm đương nhiên đồng ý, quân cờ nàng chôn tại Lục Gia trước đó vốn là chờ thời cơ thích hợp để dùng đến. Hiện nay thuận tiện có thể báo thù cho A Linh, cơ sao lại không làm?
Có một tin tức quan trọng từ Lục Gia truyền ra, tin tình báo này không may bị người bên ngoài có được, tại buổi tảo triều sớm một trận long trời
lở đất.
Thái Tử điện hạ đứng trước bá
quan văn võ đem từng tội, từng tội của Lục Gia, cùng chứng cớ của người
có chức vụ cao nhất Lục Gia hiện tại - Lại bộ Thượng Thư trình lên bệ
hạ. Đòn tấn công bất ngờ này khiến toàn thể Lục gia luống cuống trở tay
không kịp, Lục Thương Thư triệt để bị hạ bệ.
Lục Thượng thư sau khi hồi phủ tức đến muốn hộc máu, tức tốc cho người điều tra, thì phát hiện ra vấn đề xảy ra từ chỗ của Lục Minh Sơn.
Nhạc Linh từ nữ tử thân phận xấu hổ, tồn tại như người dưng trong nhà họ Lục bỗng trở thành một nhân vật quan trọng, được chú ý.
Lúc này Nhạc Linh vẫn đang ngồi trong sân phiền não vì hai ả thiếp thất vừa đến, nàng ta thầm hối hận sao mình lại hành động ngu ngốc như vậy,
không quản được Lục Minh Sơn là lỗi của nàng ta, phát cáu với quận chúa
làm chi?
Đáng buồn nhất là, Lưu Linh
trước giờ chẳng phải kẻ hiền lành, đã nhanh chóng trả đũa lại. Người
trong cung đưa tới, nàng không thể khiến hai ả đó vô thanh vô tức biến
mất. Nếu Minh Ca coi trọng các nàng, có khả năng còn hướng sự nghi ngờ
lên nàng, lúc đó phải làm sao?
“Cô nương mặc thêm áo khoác đi.” Thị nữ đứng cạnh thấy cô nương ngẩn người, lẳng lặng giúp nàng choàng thêm áo.
Đúng lúc này Nhạc Linh nhác thấy từ xa thân ảnh của Lục Minh Sơn đang từ cửa tròn bên ngoài tiến vào.
“Minh Ca…” Nàng vui vẻ reo lên, bước lên hai bước, lập tức cảm thấy có gì đó
không thích hợp, bởi vì người đến không chỉ có Lục Minh Sơn mà còn có cả những người Lục gia khác bao gồm: Lục Minh An, phụ thân Lục Minh Sơn
cùng một số vị trưởng bối khác.
Sắc mặt Lục Minh Sơn rất khó coi, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của Nhạc Linh, hắn ta chỉ khó khăn nhìn đi nơi khác.
Lục Minh An cười lạnh, chỉ huy đám hạ nhân sau lưng: “Lục soát cho ta! Cẩn
thận vào! Nhìn xem đến cùng trong viện này ẩn chứa những bí mật gì!!”
Nhạc Linh mở to tròng mắt, sắc mặt thoáng trắng bệch, không dám tin nhìn về phía Lục Minh Sơn.
Lục Minh Sơn ném lại cho nàng thần sắc phức tạp, khóe miệng y mấp máy mấy lần.
Trong mắt Nhạc Linh chỉ có hắn ta, toàn tâm toàn ý dõi theo hắn, hắn không thể làm như không thấy.
Hắn đi qua, nhìn nàng hồi lâu mới cất lời: “Là nàng viết thư cho Từ Thời
Cẩm, mật báo tình hình bên trong Lục gia, đúng không? Linh muội muội, ta tin tưởng muội như vậy, một mực đặt lòng tin nơi muội, muội cũng nên
tin tưởng ta, nhưng muội… muội khiến ta quá thất vọng.
“Ta…” Nhạc Linh cắn môi, lộ ra biểu cảm kỳ quái nửa như khóc, nửa như cười.
Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía đám người đang hung hăng lật tung khuê phòng của mình lên.
Tim trầm xuống.
Năm đó cũng như thế.
Hiện tại cũng như vậy.
Có một số người, hoàn toàn không đáng…
Nàng cúi đầu, lộ ra ý cười lạnh lùng sắc bén.
Nàng cười nhạt, cay độc nói: “Ta khiến ngươi thất vọng? Ngươi tin tưởng ta?
Ngay cả chính người còn chẳng thể tin ban thân mình, ngươi lấy gì bắt ta phải tin?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT