Ngộ nhận là tình yêu?

Thẩm Yến nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không hề tốt, tựa như ngâm trong độc. Các cơ trên gương mặt chàng căng chặt, gân xanh trên trán giật giật, nắm thành quyền rồi đi từng bước về phía nàng, thẳng đến trước mặt Lưu Linh. Chàng không tin Lưu Linh sẽ nói như vậy. Bọn họ đã từng tốt đẹp như thế, từng nói chuyện trên trời dưới đất, từng hứa hẹn qua trời nam biển bắc... Bây giờ nàng lại nói, những thứ đó thất hứa rồi!

Ngay cả hôm chàng rời kinh họ cũng từng nói rất hay...

"Rất khó giải thích à?" Lưu Linh nghiêng đầu nhìn chàng, ánh mắt nhàn nhạt song lại có vài phần tự giễu, "Bất kể ai gặp được Thẩm đại nhân chàng đều sẽ nghĩ như vậy. Có thể là ta làm chàng cảm thấy đặc biệt, nhưng thật ra cũng không phải vậy..."

"Câm miệng." Thẩm Yến cắt ngang.

Lưu Linh ngơ ngác nhìn về phía chàng.

Đôi mắt chàng rất đen, "Đừng nói nữa. Nước đổ khó hốt, có mấy lời nói ra không thể rút lại được nữa. Lưu Linh, nàng đừng làm cho mình hối hận."

Tâm của Lưu Linh giống như nhận một kích thật mạnh vậy.

Nàng nhìn chàng, chàng vẫn như vậy, thật phong, thật quang, tất cả từ ngữ tốt đẹp đều dành cho chàng. Đến giờ phút này, ái nhân của nàng, hoặc nói đúng hơn từng là ái nhân của nàng vẫn làm nàng run sợ như vậy.

Nhưng đồng thời nàng lại nghĩ đến những ngày ấy, tất cả mọi người đều khuyên nhủ và không đồng tình với nàng.

Bọn họ không phải người cùng một đường... Như thế thật đáng hận và buồn cười, nhưng càng ngày Lưu Linh lại càng thấy rõ ràng hơn.

Họ nói, Trường Nhạc quận chúa à, làm ơn đừng làm chậm trễ Thẩm đại nhân.

Họ nói, người không thể ích kỷ như vậy.

Nhưng cũng không ngừng lại ở những điều này...

Lưu Linh rũ mắt, thấp giọng, "Bất kể như thế nào, rất nhanh, ta quyết định rời khỏi Nghiệp Kinh trở về Giang Châu với phụ thân, về phủ Quảng Bình Vương, nếu có gả đi thì cũng không gả cho chàng."

Đột nhiên cằm nàng bị nâng lên, người nọ dùng lực véo nàng đau, nhưng nàng lại hoàn toàn không có cảm giác. Nàng rũ mắt xuống đối diện với Thẩm Yến, nàng thấy trong đáy mắt chàng có biết bao nhiêu điều muốn nói với nàng. Trong biển rộng yên bình, thuyền trắng bị phá hủy, con thuyền ấy bị đánh tan tác, bốn phương nhìn nhau chỉ có nước lũ tràn ra trước mắt.

Lông mi chàng run rẩy, dường như phủ hơi nước ngập tràn, nhưng khi Lưu Linh chợt chớp mắt thì lại chẳng thấy đâu nữa. Nàng chỉ nghe được chàng nói, "Nàng xem ta là cái gì? Một công cụ để chơi với nàng à? Nàng chơi đã thì không cần nữa? Ban đầu ta nói với nàng cái gì, nàng còn nhớ không?"

Khi đó chàng nói với nàng, Lưu Linh, lão tử không phải là thứ mà người có thể trêu chọc.

Nhưng nàng đã trêu chọc.

Chàng bóp cằm nàng, cơ thể nàng bị chàng khống chế trong tay. Chỉ cần chàng nhẹ chạm thì mạng của Lưu Linh chính là của chàng. Nhưng Thẩm Yến không nhúc nhích, Lưu Linh chờ chàng quyết định.

Nàng biết mình đã chọc người không nên dây vào, thật ra lúc trước nàng đã từng nghĩ tới. Nếu như có một ngày nàng và Thẩm Yến không thể tiếp tục, hoặc là Thẩm Yến không còn hứng thú với nàng thì nàng ngay lập tức có thể chết trong tay Thẩm Yến. Dẫu sao mọi người đều nói chàng không phải là người sẽ chơi cùng nàng, thật ra như vậy cũng tốt.

Hồi lâu sau, có lẽ cũng không bao lâu, nàng bị đẩy về sau một cái. Lực đẩy khá lớn, nàng bị đẩy lùi về sau liên tiếp mấy bước, bước chân lảo đảo nhưng cũng không ngã. Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến. Tới giờ phút này rồi mà chàng vẫn không làm tổn thương nàng.

Thẩm Yến nói, "Lưu Linh, chớ chọc ta —— ta sẽ không cho nàng cơ hội thứ hai."

Thật ra vốn dĩ ngay từ đầu chàng không nên cho nàng cơ hội đầu tiên.

Khuôn mặt Lưu Linh vẫn lãnh đạm, nhìn chàng trầm mặc xoay người nhảy lên đầu tường. Nàng đứng một mình trong viện, gió thổi lá rơi, mùa thu đến rồi. Nhìn xung quanh mênh mang, chỉ cảm thấy trống rỗng như vậy, lạnh lẽo như thế.

Nàng ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể lạnh đến phát run của mình.

"Quận chúa... quận chúa." Nhóm thị đã đã chờ ở hành lang từ lâu chạy lại khoác áo cho nàng, đỡ nàng đứng lên, tất cả đều lo lắng không thôi.

Lưu Linh hỏi, "Gia gia tỉnh chưa?"

"Còn chưa có tin tức." Giọng Linh Tê Linh Bích hạ thấp, có chút không dám nói. Nhưng rồi khi nhìn thấy khuôn mặt không yên lòng của quận chúa, lại lấy hết dũng khí nói, "Quận chúa, nhóm đại phu nói nguyên nhân lão hầu gia bị bệnh là do thân thể, không có liên quan quá nhiều tới quận chúa, quận chúa không cần tự trách như vậy. Huống hồ Thẩm đại nhân đã trở lại, chỉ cần quận chúa giải thích rõ với Thẩm đại nhân, ngài ấy sẽ..."

"Không cần." giọng Lưu Linh lãnh đạm, "Là ta gây ra chuyện, không liên lụy đến những người khác."

Nhóm thị nữ trố mắt nhìn nhau, trong mắt lo lắng. Lão Hầu gia còn sống mà, tuy rằng chưa tỉnh nhưng quận chúa cũng không cần bi quan như vậy...

"Nơi này lạnh quá." Lưu Linh lãnh đạm nói, "Đi Hầu phủ nhìn gia gia chút đi."

"Nhưng Hầu phủ không hoan nghênh chúng ta..."

"Đi." Lưu Linh cắt ngang.

Bọn họ im lặng không nói, ngồi xe ngựa suốt đêm đến phủ Định Bắc Hầu. Tới phủ, gõ cửa, thủ vệ không làm chủ được nên đành mời quản gia tới. Quản gia cũng không làm chủ được, đi vào xin chỉ thị chủ nhân. Chốc lát sau, Hầu phu nhân đi ra, phía sau còn có các trưởng bối khác, "Quận chúa, Hầu phủ của chúng ta không chào đón người. Nơi này đã thỉnh Thái y trông coi cả đêm, người cũng không phải đại phu, ở lại cũng vô dụng, vẫn là mời người trở về."

Sắc mặt Lưu Linh bình đạm, "Ta ở chỗ này chờ gia gia tỉnh lại."

"Gia gia?" Hầu phu nhân tức cười, "Ngươi cũng thật dám gọi! Có tiểu bối nào trong thiên hạ làm cho gia gia của mình tức giận nằm trên giường không dậy nổi, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng? Tiểu bối nào sẽ... Kéo ta làm gì?" Bà ta quay đầu, tức giận trừng mắt liếc tiểu cô nương kéo tay áo bà, làm cho tiểu cô nương sợ hãi lùi về phía sau một bước, "Ta cũng biết nó không phải mặt hàng tốt gì! Năm đó giết mẫu thân của mình, hiện tại lại làm cho gia gia của mình tức chết... Hầu phủ của chúng ta thật sự không dám tiếp đãi người như vậy!"

Tùy tùng của Lưu Linh đứng phía sau cũng bực bội, nhưng bởi vì mệnh lệnh của quận chúa nên không ai dám làm trái ý, muốn đòi lại công bằng cho quận chúa. Hai cô nương Linh Tê Linh Bích da mặt mỏng, tuy rằng quận chúa bị mắng nhưng vành mắt của các nàng đã lặng lẽ đỏ, khổ sở vì quận chúa.

Nhưng Lưu Linh cũng không biểu hiện ra cảm xúc dư thừa gì, nàng chỉ bình tĩnh lặp lại, "Ta ở chỗ này chờ gia gia tỉnh lại."

Thiên hạ sao lại có người không có liêm sỉ như vậy chứ?!

Bà ta còn muốn nói nữa nhưng người ở phía sau thỉnh cầu, "Tẩu tử [1], đừng nói nữa, A Linh không phải cố ý... Huống hồ chúng ta ở chỗ này..."

[1] Chị dâu

Hầu phu nhân quay đầu lại liếc một cái, người kéo bà ta lại là Quảng Bình vương phi, còn vẻ mặt vừa nghiêm túc, vừa lúng túng tức giận đứng ở một bên là Quảng Bình vương gia, phía sau nữa là hai đứa con của họ. Làm trò giận dữ mắng Lưu Linh ngay trước mặt họ, tuy Lưu Linh không hợp với bọn họ nhưng gánh trách nhiệm quan hệ cha con, Quảng Bình vương gia đương nhiên khó chịu cực kỳ.

Hầu phu nhân không muốn nói chuyện với Lưu Linh nữa, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Thấy Hầu phu nhân rời đi thì những người khác cũng cảm thấy không thú vị nữa, quay đầu đi theo. Hai hài tử Lưu Nhuận Dương và Lưu Tương của Quảng Bình vương gialộ ra ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa, còn Quảng Bình vương phi quay đầu lo lắng nhìn Lưu Linh, hơi há mồm muốn nói gì đó thì bị trượng phu ngăn cản. Bà ta và trượng phu liếc nhìn nhau, sau đó dẫn hai hài tử đi vào.

Chỉ còn Quảng Bình vương đứng tại chỗ nhìn nữ nhi của ông ta.

Quảng Bình vương nhìn nàng —— dung mạo đẹp đẽ, thân hình nhỏ nhắn, màu da trắng nõn. Nàng có một đôi mắt đen không đáy, làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc của nàng.

Tâm trạng của Quảng Bình vương gia phức tạp: Đã bao lâu rồi ông ta chưa từng nói chuyện bình thường với Lưu Linh? Hiện giờ nhìn bộ dạng hờ hững đến mức tận cùng của Lưu Linh, thậm chí ông ta không đoán được nàng đang suy nghĩ gì.

Đã từng hối hận?

Người đi rồi. Lưu Linh không để ý tới Quảng Bình vương gia nữa, trực tiếp xoay người, dưới ánh mắt đăm đăm của mọi người ngồi xuống thềm đá. Đúng như nàng nói, người của phủ Định Bắc Hầu không cho phép nàng đi vào, nàng liền ngồi ngay tại nơi này chờ tin tức. Hiện giờ đã khuya, nhìn tư thế của nàng tựa như định không trở về ngủ.



Quảng Bình vương gia cúi đầu nhìn nữ nhi xa lạ cả nửa ngày, cũng không cùng nàng tức giận mà đi qua đó, ngồi xổm trước mặt nàng. Ông ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm không có một ngôi sao, khẩu khí nhạt nhẽo nguội lạnh, "A Linh, con không cần quá thương tâm. Cứu chữa kịp thời, lão Hầu gia sẽ không giống mẫu thân con năm đó, ra đi lặng lẽ không một tiếng động, không ai phát hiện."

Lưu Linh cười lạnh một tiếng.

Quảng Bình vương gia vừa nói thì liền cảm thấy hối hận, nhưng thái độ của nữ nhi kích thích ông ta, ông ta tức giận đứng lên, nói: "Ngươi cười lạnh cái gì? Có gì buồn cười?! Ta nói sai à? Nếu như không phải ngươi một hai phải ở cùng Thẩm Yến... Gia gia ngươi sao có thể bị ngươi làm cho bất tỉnh? Ta thật lòng an ủi ngươi, thái độ của ngươi chính là như vậy sao? Trong mắt ngươi có phụ thân là ta không? Ta hại ngươi à? Ngươi không biết tốt xấu..."

"Phụ thân đừng có quát ta, ta đau đầu." Lưu Linh nghiêng đầu, giọng nhàn nhạt, "Như vậy chỉ có thể chứng tỏ phụ thân chột dạ."

"Ta chột dạ cái gì? Ta chột dạ cái gì? Lưu Linh, có ai như ngươi nghi ngờ phụ thân của mình à? Ngươi..."

"Tất cả đều đã như ý phụ thân, phụ thân còn không hài lòng cái gì?" Cảm xúc của Lưu Linh lập tức bùng nổ. Khi nàng đứng lên khí thế quá mạnh mẽ, âm thanh u lãnh tựa băng lạnh, ánh mắt thù hận làm cho Quảng Bình vương gia cả kinh lùi lại, nửa ngày sau cũng không tiếp được lời nàng, "Đã không còn hôn ước với Lục gia, ta cũng không thể gả cho Thẩm Yến, hiện tại không phải hứa gả ta cho Di Cổ Quốc à? Quan hệ phụ thân và Hầu phủ đóng băng nhiều năm như vậy, rốt cuộc thì thê tử của phụ thân có thể trở về Hầu phủ, phụ thân có thể làm con rể hiếu thuận, không phải rất tốt à? Phụ thân còn nói với ta cái gì? Nói với ta cái gì?! Muốn ta ủng hộ phụ thân, muốn ta hiểu phụ thân? Nằm mơ! Vĩnh viễn không thể nào!

"Im miệng!" Một cái tát mạnh mẽ hạ xuống mặt Lưu Linh.

Đám người Dương Diệp không kịp ngăn cản. Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên trong đêm yên tĩnh. Lưu Linh đứng trước thềm đá, tóc dài buông lơi, gương mặt nàng trắng như tuyết, đầu hơi nghiêng, không nói một lời.

Quảng Bình vương gia cũng bị nàng chọc cho tức giận không thôi, toàn thân run rẩy, "Là ngươi làm cho lão Hầu gia bị bệnh! Ngươi còn thoái thác, ta thật sự rất thất vọng về ngươi... Sớm biết ngươi là kiểu người này thì năm đó ta ngay lập tức không để ngươi sống sót! Ngươi là con người bất trung bất hiếu, căn bản không xứng đáng để sống!"

Những lời tàn nhẫn như vậy làm cho người nghe được sắc mặt trắng bệch. Nhóm hạ nhân ở phủ Định Bắc Hầu cũng không được tự nhiên. Bọn họ chỉ biết quan hệ giữa Quảng Bình vương gia và quận chúa rất tồi tệ, nhưng không hề biết quan hệ họ đã tệ đến mức này. Nữ nhi bất hiếu với phụ thân, nghi ngờ phụ thân, nói chuyện không hề nể mặt phụ thân; phụ thân lại nguyền rủa nữ nhi chết đi! Đây rốt cuộc là quan hệ cha con làm cho người khác khó tiếp nhận như thế nào chứ?

Tóc đen dán sát vào da tuyết của Lưu Linh, đôi mắt đen lúng liếng của nàng nhẹ nâng lên, vô ưu vô tư nhìn Quảng Bình vương gia. Người khác nghe đều chịu không nỗi lời ấy, nhưng sắc mặt nàng chỉ hơi trắng một chút, còn lại thì không ảnh hưởng gì. Mặt nàng không cảm xúc, "Để ta sống sót vốn dĩ không phải là phụ thân, phụ thân vốn không muốn ta sống."

"Ngươi..."

"Mẫu thân của ta đứng phía sau phụ thân nhìn kìa, phụ thân dám đánh ta một cái nữa xem." Giọng Lưu Linh lạnh lẽo cứng rắn.

Nửa đêm canh ba, một trận gió lạnh làm Quảng Bình vương gia run một cái, ánh mắt bất giác nhìn theo mắt nàng, nhìn về phía sau lưng một chút, thế nhưng không có gì cả. Ông ta lẩm bẩm, "Kẻ điên... Ngươi là kẻ điên...."

"Phụ thân không muốn ta sống, ta cũng vậy." Ngữ khí Lưu Linh lành lạnh, phối hợp với ánh mắt của nàng thì giống như ác ma từ địa ngục bò ra, "Năm đó, tại sao ta không giết phụ thân nhỉ?!"

Giết?!

Người của phủ Định Bắc Hầu cùng lúc run rẩy, có vài lão nhân còn nhớ tới một màn năm kia.

Một nữ hài nhi bảy tám tuổi cả người toàn máu được lão Hầu gia ôm vào trong ngực. Hai mắt nàng không có cảm xúc, trống rỗng lạnh lẽo, nhưng rồi lại nghe nói, nàng muốn giết Quảng Bình vương gia và Quảng Bình vương phi.

Đó mới chỉ là hài tử bảy tám tuổi, một hài tử cái gì cũng không biết.

Nhưng nàng lại có thể ấp ủ suốt một năm, giả vờ ngoan ngoan, bình tĩnh bố trí từng bước giết người. Nếu không phải được người khác phát hiện thì thân thể của phu thê Quảng Bình vương sẽ ngày càng sa sút, có lẽ qua mấy tháng thì mọi người sẽ được nghe phu thê Quảng Bình Vương vô tội bệnh chết, mà Trường Nhạc quận chúa từ đó cũng trở thành đứa trẻ mồ côi.

Một năm đó, Quảng Bình vương gia quả thật bị chọc giận điên người!

Thiên hạ không có nữ nhi như vậy!

Ông ta muốn giết Lưu Linh!

Nhưng Lưu Linh lại được người của phủ Định Bắc Hầu mang đi, đưa tới bên người Định Bắc lão Hầu gia, lão hầu gia không cho Quảng Bình vương gia chạm một cái vào Lưu Linh. Từ đó về sau, vương không thấy vương, Quảng Bình vương gia giống như đã quên mất nữ nhi này, không thắc mắc, quyền nuôi nấng của Lưu Linh đưa đến bên người lão Hầu gia.

Quảng Bình vương gia coi như nàng đã chết.

Nhưng rốt cuộc Lưu Linh cũng không chết.

Nàng mang cả người đầy máu, cố hết sức cầm dao, muốn chém giết hình ảnh phu thê Quảng Bình Vương. Đến nay Quảng Bình vương gia vẫn nhớ rõ ràng.

Đó là một đôi mắt đến từ địa ngục, đó là một đôi mắt không thuộc về hài tử!

Ông ta cảm thấy Lưu Linh giống như cái gì cũng biết... Nhưng sao có thể, nàng chỉ là một hài tử mà thôi.

Vừa hận vừa sợ, lại vừa thương xót vừa đau lòng, nhiều cảm xúc phức tạp như thế làm cho Quảng Bình vương gia vẫn luôn có một loại cảm xúc sợ hãi với Lưu Linh.

Ông ta sợ Lưu Linh.

Mọi người đều cho rằng ông ta sợ Lưu Linh nổi điên.

Nhưng thật ra ông ta biết... Còn một nguyên nhân khác nữa. Đó là do có một thứ ông ta muốn vĩnh viễn giấu đi, thứ mà Lưu Linh có thể biết.

Nhiều năm như vậy, Quảng Bình vương gia đều cảm thấy nàng không nên biết, nàng không có lý do để biết. Nhưng mà Lưu Linh hận ông ta, không thể nào không có nguyên nhân.

Quảng Bình vương gia hơi sợ ánh mắt của Lưu Linh, không muốn thảo luận vấn đề này nữa, ông ta nghiêng đầu, nhẹ giọng, "A Linh, ta là vì tốt cho con, con rồi sẽ biết. Con thật sự không hợp với Thẩm Yến, về sau con sẽ rõ."

Lưu Linh không lên tiếng.

Nàng nhìn phụ thân không dám đối diện với ánh mắt của nàng, xoay người vào phủ. Nàng chậm rãi ngồi xuống, ôm hai tay, gục đầu.

Thẩm Yến... Nàng đã không nghĩ đến từ lâu rồi.

Nàng không quan tâm Quảng Bình vương gia, không quan tâm đến công lao vì nước hiến thân Hoàng đế nói, không quan tâm Thẩm gia khuyên can nói nàng không xứng với Thẩm Yến, thậm chí cũng không quan tâm an nguy của Lưu Nhuận Bình... Những chuyện đó đều có cách giải quyết. Nhưng nếu lão Hầu gia vì hôn sự của nàng tức giận đến mức nằm trên giường không dậy nổi, nàng có thể làm sao đây?

Nàng ôm mình, cơ thể khẽ run.

Bên cạnh có tiếng bước chân, nàng cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

Có người ngồi xuống, "Biểu tỷ."

Lưu Linh cúi đầu, không lên tiếng.

Trương Tú nhẹ giọng, "Muội không bỏ được tỷ nên trở về xem, sau đó không cẩn thận nghe được tỷ và cô phụ [2] gây gổ xin lỗi."

[2] 姑父: Dượng.

Lưu Linh vẫn không lên tiếng.

Cánh tay của nàng bị Trương Tú nắm lấy, "Biểu tỷ, tổ phụ [3] sẽ không có việc gì, tỷ không cần khổ sở. Chờ tổ phụ tỉnh lại, tỷ lại cầu một câu là được. Tổ phụ thương tỷ như vậy, nên nhất định sẽ mềm lòng. Thật ra tỷ và Thẩm đại nhân rất xứng đôi, không cần nghe người ta nói bậy..."

[3] Ông nội.

Lông mi Lưu Linh run rẩy, đầu nàng ngẩng lên từ hai tay, đôi mắt ướt át nhìn Trương Tú, không nói gì.



Nàng hờ hững, giọng nói giống như không hề quan tâm, "Ta không thể gả cho Thẩm đại nhân, nhưng cảm ơn muội quan tâm."

"Biểu tỷ..."

"Ta không thể nào gả cho chàng." Lưu Linh lẩm bẩm, "Tâm nguyện lớn nhất hiện tại của ta là gia gia có thể tỉnh lại. Còn những chuyện khác, ta cũng không dám cầu."

Trương Tú khẽ véo tay Lưu Linh, nhưng Lưu Linh lại cúi đầu chôn vào hai tay, không nói chuyện nữa. Nàng hơi mờ mịt, không biết làm thế nào cho phải. Tuổi nàng còn nhỏ, nàng không biết vì sao mọi người đều không ủng hộ biểu tỷ và Thẩm đại nhân ở bên nhau. Vốn Thẩm phu nhân tới cửa, tổ phụ đã hơi động tâm rồi, nhưng khi Quảng Bình vương gia tới đã làm rối loạn tất cả. Tổ phụ đúng là bị biểu tỷ làm cho bất tỉnh, nhưng mà, nhưng mà...

Trương Tú cắn môi, nhẹ giọng, "Biểu tỷ, tỷ đừng buồn, nếu như tổ phụ tỉnh lại thì tổ phụ chắc chắn không để tỷ bị khi dễ như vậy đây. Tỷ đừng từ bỏ, đừng đồng ý hoàng tử của Di Cổ Quốc, nếu tỷ đồng ý thì đó mới là tất cả không thể vãn hồi được..."

Lưu Linh không nghe thấy.

Nàng chỉ cảm thấy lạnh quá.

Cả đời này... cả đời này của nàng... Nàng cảm thấy dường như mình không thể trông cậy vào bất cứ thứ gì.

Vất vả lắm mới gặp được Thẩm đại nhân, nhưng chàng cũng đi rồi, vẫn bị chính nàng từ chối.

Thế nhưng, đây có lẽ là chuyện không ích kỷ nhất nàng làm được nhỉ?

Chàng rời nàng đi, như vậy sẽ không bị gia đình phức tạp của nàng làm liên lụy, bước đi cũng không gian nan, không cần chịu đựng những lời đồn đại nhảm nhí, không cần... Nàng hy vọng chàng tốt.

Nàng hy vọng chàng sống tốt!

Lại qua một ngày, Trương Tú lén chạy ra phủ nói cho Lưu Linh biết lão Hầu gia đã không còn nguy hiểm, tuy ý thức không rõ ràng nhưng ông đã tỉnh lại. Trương Tú muốn nói lại thôi, nàng hy vọng biểu tỷ đi cầu một câu, nhưng nàng cũng lo lắng tình trạng hiện tại của ngoại tổ phụ.

Lưu Linh đứng dậy, "Vậy ta đi."

Trương Tú không gọi nàng lại, thật ra gọi cũng vô dụng, người của Hầu phủ sẽ không cho biểu tỷ bước vào cửa.

Nhóm tôi tớ biết tâm trạng quận chúa không tốt nên đi theo ở phía xa xa. Một mình Lưu Linh đi ra đầu phố, dáng người nàng gầy yếu, quần áo to rộng, đi trên đường tiêu điều như thế.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, nơi nơi đều là người nhưng lại không nhìn thấy người muốn thấy.

Nàng cứ đi như vậy, đi lang thang không có mục đích, cũng chẳng biết mình muốn đi nơi nào.

Trời có hơi lạnh, người trên phố cũng từ từ ít đi, Lưu Linh cũng đi từ trời sáng đến sẩm tối. Mưa bắt đầu rơi lúc chạng vạng, người người trú mưa, chỉ có Lưu Linh không tránh không né, đi vào màn mưa, người phía sau kêu cũng kêu không được.

Tiếng mưa rơi như nốt nhạc, Lưu Linh bước đi trong mưa.

Trước mắt toàn là nước, nàng chẳng nhìn rõ thứ gì.

Đột nhiên nàng dừng bước, ngơ ngác đứng rồi ngồi xổm xuống, bỗng dưng khóc lớn.

Tiếng khóc sầu thảm như thế, hòa vào trong tiếng mưa rơi.

Để cho người nhìn thấy cả sau lưng lẫn trong lòng đều run rẩy.

Trước giờ Lưu Linh chưa từng khóc.

Lúc mẫu thân nàng chết, nàng cũng chưa từng khóc như thế. Lúc ngoại tổ phụ nàng ngã xuống, nàng cũng không khóc. Nhưng ngay tại lúc này, khi hết thảy mọi chuyện đều có thể xoay chuyển thì nàng lại ngồi xổm nơi đầu đường, trong những ánh mắt tò mò quái đản của người xa lạ, gào khóc thật lớn.

Thê thảm, đáng thương và khổ sở như vậy.

Chóp mũi của nhóm người Linh Tê, Linh Bích không hiểu sao lại đau xót, muốn tiến lên nhưng bị đám người Dương Diệp ngăn lại. Dương thị vệ lắc đầu, "Quận chúa quá kìm nén, nên để cho người khóc một trận, phát tiết..."

Càng như vậy thì càng đáng buồn.

Có một cỗ xe ngựa vẻ ngoài bình thường, trước xe có hai ngọn đèn sáng lay động. Nó thong thả đi trong mưa, tiếng chuông leng keng, khi đi qua người Lưu Linh thì xe ngựa dừng lại, một vị mỹ nhân xốc rèm lên, "A Linh?"

Trong chốc lát, một chiếc ô trúc màu lam khói bung ra, đôi giày không dính bụi trần đặt xuống đất. Nữ tử cầm ô, đứng trước xe ngựa khom người đưa tay, dịu dàng, "A Linh, làm sao vậy?"

Tay của nàng dừng trên đầu vai Lưu Linh.

Lưu Linh nâng hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn bóng người quen thuộc. Mỹ nhân mặt mũi duyên dáng, đứng trong mưa bụi như thể một bức tranh sơn thủy mơ màng thong thả.

Từ Thời Cẩm.

"Tiểu Cẩm..." Quan hệ của Lưu Linh và Từ Thời Cẩm không được tốt mấy, hai người thường xuyên cãi nhau, thường xuyên chọc giận đối phương. Khoảng thời gian trước, bởi vì chuyện của Thẩm Yến mà hai nàng còn nói xấu nhau, không thèm nhìn mặt đối phương. Nhưng giờ phút này, khi mình đang khổ sở vạn phần, khi mình đang bị mọi người vứt bỏ thì Từ Thời Cẩm lại đứng trước mặt nàng, Lưu Linh khóc lóc kéo chặt tay nàng ta.

Nàng lao vào lòng Từ Thời Cẩm, ôm chân nàng ta, tiếng khóc càng thêm không thể kiềm chế, "Tiểu Cẩm, cô không biết đâu... Ta muốn Thẩm Yến! Ta muốn lấy chàng! Ta muốn gả cho chàng! Ta thích chàng... Chàng..."

Từ Thời Cẩm ngẩn ngơ, nàng ta chưa từng nhìn thấy lúc Lưu Linh mất khống chế cảm xúc như vậy.

A Linh của nàng ta, ở trong ngực nàng ta khóc tỉ tê, bất lực y như một kẻ đáng thương vậy.

A Linh của nàng ta, tuy thân phận tôn quý, nhưng có một số việc lại chẳng có cách nào.

A Linh... của nàng ta.

Từ Thời Cẩm cầm lấy tay nàng ta, dịu dàng cười, "A Linh, ta giúp cô gả cho Thẩm Yến nhé."

"Bọn họ không giúp cô thì ta giúp."

"Cho nên A Linh... đừng khóc."

Từ Thời Cẩm cái gì cũng biết.

Nàng ta ngồi ở trong nhà, chuyện trong thiên hạ đều do nàng ta mưu tính. Nàng ta bình tĩnh giúp điện hạ làm chuyện nhỏ ảnh hưởng đến toàn cục, giúp điện hạ nối toàn bộ sợi dây lại cùng với nhau.

Lưu Linh cũng nằm trong tính toán của nàng ta.

Nhưng bây giờ nàng ta thay đổi chủ ý rồi.

A Linh của nàng ta khổ sở như vậy... Những người làm tổn thương A Linh đều đáng chết.

Từ Thời Cẩm mỉm cười, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Lưu Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play