Trong bóng đêm, Lưu
Linh cuộn tròn trong lòng Thẩm Yến dưới tấm chăn. Nàng yên lặng ngắm
nhìn ánh trăng đổ xuống trước giường, mái tóc dài xõa trên khuỷu tay
Thẩm Yến. Thẩm Yến nằm sau lưng nàng, ngắm cô nương nằm đưa lưng về phía mình. Nàng lúc vui lúc buồn, vui đùa cùng chàng xong, sắc mặt lại trở
nên lạnh nhạt, xoay người đi ngắm trăng.
Bầu không khí thay đổi quá đột ngột.
“Chúng ta không nói chuyện nữa.” Lưu Linh nói, “Dường như chàng không thể nói chuyện.”
Thẩm Yến nói: “Không sao, ta thích nói chuyện với nàng. Không ảnh hưởng đến vết thương, trong lòng ta tự rõ.”
Lưu Linh yên lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Lưu Linh vẫn nằm quay lưng lại với Thẩm Yến, chậm rãi cất lời: “Trong giấc ngủ vừa rồi ta đã gặp ác mộng, mơ thấy chàng không còn nữa. Ta cảm thấy rất đau buồn nên mới chạy đến thăm chàng. Làm phiền chàng
nghỉ ngơi, thật sự có lỗi.”
Thẩm Yến nhẫn nhịn sự khó chịu trong xương cốt, không làm gì, không cho Lưu Linh biết cảm giác khó chịu đang bành trướng của mình.
Hàng mi dài phủ xuống đôi mắt Thẩm Yến, khẽ run run, nhìn vào bóng lưng của Lưu Linh.
Tâm trạng của nàng trở nên tồi tệ nằm ngoài dự liệu của chàng.
Hồi lâu sau, Lưu Linh nghe thấy Thẩm Yến thấp giọng nói: “Nàng xoay người lại.”
“...” Lưu Linh không nhúc nhích.
Thẩm Yến nhìn bóng lưng của nàng, giọng nói bình thản: “Ta không thoải mái,
nói chuyện, cử động đều rất tốn sức. Nàng muốn ta ngồi dậy, tự mình lật
người nàng lại hay sao?”
Lưu Linh xoay
người lại, đối mặt với Thẩm Yến. Nàng ngước đôi mắt long lanh nhìn nam
nhân xanh xao dưới ánh trăng. Chàng thấy nàng quay người lại nhưng vẫn
không có bất cứ động tác nào.
Vậy thì chính là muốn khuyên nàng rồi.
Lưu Linh nghĩ.
Có điều, phổi của chàng vẫn đau, mở miệng nói chuyện đã thấy khó chịu. Mấy ngày hôm nay, Thẩm Yến chẳng mấy khi nói chuyện nhưng tối nay chàng đã
nói khá nhiều với nàng. Lưu Linh rất thương xót, không muốn chàng đau
thêm nữa. Nàng bỗng hối hận vì quyết định đến thăm chàng của mình, nếu
như nàng không đến, tối nay Thẩm Yến có thể được nghỉ ngơi tử tế rồi.
Thẩm Yến ho một tiếng, giọng nói hơi khàn, “Ta...”
Lưu Linh vội vàng ngồi dậy, ngắt lời chàng: “Chàng đừng nói gì nữa! Ta biết ý của chàng, nhìn thấy chàng là ta đã vui lắm rồi. Chút mơ hồ kia tự ta có thể giải tỏa được.” Nàng thoáng dừng lại, giọng nói có phần yếu đuối hốt hoảng, rõ ràng nàng đang nghĩ đến ký ức của những năm qua.
Thẩm Yến nói: “Ta...”
Lưu Linh lại ngắt lời chàng một lần nữa, dáng vẻ càng thêm gấp gáp, nàng ép mình nở nụ cười có chút tươi tỉnh với Thẩm Yến, “Chàng xem, ta thật sự
không sao, ta...”
“Nhưng ta thì có sao.” Thẩm Yến cắt ngang lời nàng.
“...” Lưu Linh ngẩn người giây lát. Dạo này Thẩm Yến quá dịu dàng với nàng,
khiến nàng quên mất Thẩm Yến không phải là người một mực dung túng nàng. Cũng giống như nàng tìm an ủi ở chỗ của chàng, chàng sẽ an ủi nàng,
nhưng cúi đầu vô điều kiện không phải là chuyện mà Thẩm Yến sẽ làm.
Tim của nàng khẽ nảy lên một nhịp: Người khiến nàng si mê, khiến nàng điên cuồng, chính là một Thẩm Yến như thế này.
Nàng khẽ hỏi: “Chàng có chuyện gì?”
Thẩm Yến nói: “Ta hơi khó chịu...”
“Ta đi tìm thái y...” Lưu Linh lập tức đáp lời.
Nàng bị Thẩm Yến ngăn lại. Nam nhân đang ngồi trên giường, vừa tiều tụy vừa
xanh xao. Trong mắt của Lưu Linh, chàng nở nụ cười với nàng cũng thấy
rất suy yếu, “Không cần, là cơn đau bình thường...”
“Vậy phải làm sao?” Trái tim Lưu Linh thắt lại, nàng ước gì có thể chịu đau
cùng chàng, nhưng tiếc là cuối cùng cũng chẳng có cách nào.
“Nàng giúp ta xoa bóp.” Thẩm Yến nói, “Nàng biết chứ?”
Lưu Linh lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt u tối của Thẩm Yến, nàng trừng mắt với
chàng một cái, sao nàng lại biết được? Những công việc hầu hạ chủ tử của cánh thị nữ, nàng học cái đó có tác dụng gì?
Thẩm Yến nói: “Vậy nàng biết làm gì?”
Nỗi thương xót choán lấy tâm trí, cảm giác áy náy ngập tràn trong tim, tình yêu lấp kín lồng ngực đều bị dáng vẻ chê bai của Thẩm Yến làm cho tan
biến hết. Nàng lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Yến ở trước mặt, duỗi
tay chạm vào cánh tay bị lạnh mà cứng đờ của chàng, hỏi với vẻ bình
thản: “Có gì khó đâu nhỉ? Chàng nói đi, ta sẽ làm theo.”
Thẩm Yến cất giọng rất khẽ, Lưu Linh nghiêm túc làm theo cách chàng chỉ, xoa bóp cánh tay, bả vai và thắt lưng của chàng. Sức nàng yếu, nếu muốn để
Thẩm Yến cảm nhận được thì phải dùng rất nhiều sức, khiến nàng mệt rã
rời, đầu đầy mồ hôi hột. Nhưng nàng cam tâm tình nguyện, cũng chẳng còn
tâm trí nghĩ đến những chuyện đau buồn nữa.
Đến khi Thẩm Yến nói “Được rồi”, Lưu Linh bủn rủn nằm trong lòng Thẩm Yến, nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nàng lại níu lấy cổ chàng, ngẩng đầu hôn vào yết hầu của chàng, “Cảm ơn chàng, Thẩm Yến.”
Mới đầu Lưu Linh không phát hiện ra nhưng nàng không ngốc. Đợi khi nàng
bình tĩnh lại, nàng lập tức đoán được dụng ý của Thẩm Yến. Có lẽ cơ thể
của chàng thật sự không dễ chịu nhưng cũng chưa đến mức phải gọi người
đến khám. Phần lớn lí do chàng muốn nàng giúp, đều là vì nàng.
Lưu Linh cảm thấy chán chường, cho rằng mình có lỗi với Thẩm Yến, lần nào đối mặt với Thẩm Yến cũng toàn là sự áy náy.
Còn Thẩm Yến là kiểu người thế nào? Đao kiếm chém vào lưng chàng, vậy mà
chàng chẳng rên lấy một tiếng. Mỗi ngày nội lực đều tung hoành ngang dọc trong người, dường như huyết mạch có thể nổ tung bất cứ lúc nào, vậy mà Thẩm Yến khăng khăng không biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng cơ thể đau đớn khiến chàng không tài nào chìm vào giấc ngủ, sao chàng có thể chịu đựng được? Trong tình huống thông thường, một đại nam nhân đứng trước cô
nương trong lòng mình, đều nhẫn nhịn chịu đau, không kêu ca nửa lời,
nhưng Thẩm Yến không làm thế.
Chàng chỉ nói với Lưu Linh rằng: “Qua đây đi, ta cần nàng.”
Điều mà Lưu Linh cần chính là sự ám chỉ này của chàng. Điều nàng mong chờ
nhất, chính là Thẩm Yến cần bản thân nàng. Chàng bảo nàng làm gì, nàng
đều bằng lòng.
Vì thế Lưu Linh mới cảm ơn Thẩm Yến.
Thẩm Yến cười một tiếng, không nói gì nữa.
Lưu Linh cảm thấy ngôn ngữ khó có thể biểu đạt tình yêu mà mình dành cho
Thẩm Yến, nàng ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực chàng, chớp mắt, thổ lộ
với chàng: “Chàng đối xử với ta tốt như vậy, khiến ta rất muốn gả cho
chàng.”
Trong mắt Thẩm Yến có ý cười
nhưng vẫn yên lặng. Tình hình hiện tại của chàng, chỉ cần tình huống
không cần phải lên tiếng thì chàng đều không nói gì. Chàng không làm nổi tình thánh, chàng sẽ không lấy mạng ra đùa với Lưu Linh vào lúc này.
Lưu Linh tiếp tục tâng bốc chàng: “Ta rất muốn lấy thân báo đáp chàng.”
Lấy thân báo đáp?
Thẩm Yến nhìn lại trạng thái hiện tại của mình, bình thản nói: “Tối nay nàng muốn lấy thân báo đáp ta, ngày mai thái y có thể nhặt xác của ta rồi.”
“... Đáng ghét!” Lưu Linh bị chàng trêu đùa, khẽ đập vào vai chàng một cái.
Cơn buồn bực đầy ắp trong cõi lòng của nàng, đến lúc này, chí ít là
trong đêm nay đã hoàn toàn bị xua tan. Nàng duỗi tay chạm vào khuôn mặt
chàng, vuốt ve, dịu dàng nói: “Ta không nỡ lòng để chàng quá sức mà chết đâu.”
“...”
Lưu Linh nhìn vẻ mặt của Thẩm Yến, nheo mắt lại, nói chậm rì rì: “Ta phải
nuôi chàng, nuôi cho tốt, nuôi cho béo trắng, mới có thể để dành đến
sang năm, năm nữa, ba năm nữa... cả đời.”
“Ta muốn dùng cả đời để ở bên chàng.”
Nàng ngủ thiếp đi trong lòng Thẩm Yến, chàng nhắm mắt lại, cũng mệt mỏi
giống nàng. Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe, cả đêm mê man, lúc tỉnh lúc
mê, cũng xem như là chịu đựng hết một đêm.
Không chỉ có Lưu Linh cần Thẩm Yến, chàng nghĩ, chàng cũng cần Lưu Linh.
Khi nàng không ngủ cùng chàng vào buổi tối, lồng ngực chàng đầy trống trải, nhưng bản thân chàng cũng không thể hiểu rõ chỗ nào không thoải mái.
Khi nàng sà vào vòng tay chàng, được chàng ôm chầm vào lòng, Thẩm Yến
mới nhướng mày, thông suốt vấn đề: chàng cũng thích Lưu Linh kề cận bên
mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc
mệt mỏi chưa buồn mở mắt ra, Thẩm Yến đã cảm nhận được ánh mắt của người trong lòng mình, đang nhìn chàng chăm chú. Bàn tay mềm mại sờ vào trán
chàng, cầm khăn tay lau mồ hôi cho chàng. Một lúc sau, người ấy khẽ chạm vào mí mắt của chàng, ghé lại gần hơn, hơi thở dịu nhẹ như sợi lông vũ, lướt trên mặt chàng, càng lúc càng lại gần.
Thẩm Yến mở mắt ra, chạm vào đôi mắt trong trẻo gần trong gang tấc. Nàng
thoáng ngẩn ngơ, như thể nàng không ngờ Thẩm Yến lại tỉnh lại mà không
có bất cứ dấu hiệu nào như vậy.
Thẩm Yến nhấc tay đẩy nàng ra, xoay người lại, khẽ hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
Lưu Linh ở sau lưng chàng sán lại gần, dựa hờ vào lưng chàng, kề mặt vào
hõm vai chàng, nói: “Ta thấy hơi buồn chán, ta đang đếm lông mi của
chàng.”
“...”
Lưu Linh thấy chàng nhắm mắt không nói chuyện, bèn đẩy chàng: “Ta không có gì làm.”
Thẩm Yến tỏ ra kinh ngạc, “Sao nàng lại không có gì làm? Chẳng phải nàng đang đếm lông mi của ta sao? Nàng có thể đếm tiếp mà.”
“...” Lưu Linh lập tức ngồi dậy, tức tối nói: “Chàng có ý gì?!”
Giọng nàng hơi cao, Thẩm Yến mở bừng mắt ra, liếc về phía nàng, trong mắt
không có chút dáng vẻ mơ màng vừa mới ngủ dậy nào, mà là sắc bén tinh
tường.
Lưu Linh bị ánh mắt đó của chàng
nhìn đến ngây người, cũng cảm thấy mình quá xúc động. Nàng vội vàng dằn
cảm xúc đó xuống, trước khi Thẩm Yến càng hoài nghi hơn, nàng tỏ vẻ buồn bực, xin lỗi: “Xin lỗi chàng, ta quá để ý đến chàng rồi.”
Thẩm Yến không nói không rằng, khom người định ngồi dậy nhưng bị Lưu Linh
ngăn lại. Lưu Linh đặt tay lên mặt chàng, vuốt ve, nói với vẻ nhẹ nhàng: “Hơn nữa, chàng nói như vậy là thế nào, lông mi của chàng có bao nhiêu
sợi, ta chả đếm hết từ lâu rồi.”
Thẩm Yến nhìn vào mắt Lưu Linh, trong ánh mắt càng lúc càng mất tự nhiên của
nàng, Thẩm Yến không làm khó nàng mà chỉ mỉm cười, thản nhiên nói: “Vậy
thì nàng có thể tiếp tục đếm tóc của ta.”
Giọng chàng nhẹ nhàng lướt qua, chính là có ý tạm thời bỏ qua chủ đề này.
Lưu Linh thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy vui vẻ.
Nàng lại nằm nhoài trong lòng chàng, tâm trạng tốt nên muốn hôn Thẩm Yến, bị chàng cự tuyệt. Lưu Linh lại ra sức, quấn lấy chàng làm loạn, đến mức
vẻ mặt của Thẩm Yến toàn vẻ bất lực, ấn nàng vào trong ngực. Bầu không
khí vào buổi sáng tinh mơ cũng coi như hòa thuận. Hai người đùa giỡn với nhau một hồi, Lưu Linh ngồi dậy, chuẩn bị lén lút quay về phòng của
mình, không để kẻ hầu người hạ phát hiện ra.
Thẩm Yến thấy nàng bò xuống giường, nhìn chăm chú nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Nàng có muốn chuyển qua đây, ngủ cùng ta không?”
Động tác xách vạt áo của Lưu Linh khựng lại, nàng im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Không.”
Thẩm Yến lặng thinh.
Lưu Linh quay đầu lại giải thích: “Ta vẫn cảm thấy ta không biết chăm sóc
chàng, trái lại làm ảnh hưởng chàng nghỉ dưỡng. Chàng xem từ tối qua đến giờ, chàng đã nói với ta bao nhiêu câu. Nếu là vì ta mà khiến chàng
không dưỡng thương tử tế, trong lòng ta sẽ áy náy.”
Nàng nhìn sâu vào trong mắt Thẩm Yến, hi vọng Thẩm Yến cảm nhận được ánh mắt chân thành của nàng.
Ánh mắt của Thẩm Yến rất bình thản, cũng không biết chàng có tiếp nhận được tình ý của Lưu Linh, hay tiếp nhận được bao nhiêu. Dù gì chàng cũng chỉ nhìn nàng một cái, gật đầu rồi không ừ hử gì nữa.
Lưu Linh thở phào, nghĩ bụng hẳn là mình đã qua được cửa này rồi.
Nhưng thực ra đâu có dễ dàng như vậy?
Lưu Linh đóng cửa lại, lặng lẽ rời đi. Thẩm Yến thì có chút suy tư, nghĩ
đến hành vi của Lưu Linh: Tâm trạng thoắt buồn thoắt vui rồi lại buồn,
đột ngột ập đến, ngay cả bản thân nàng cũng khó lòng khống chế được...
Lòng chàng chùng xuống, nghĩ đến một dự đoán không tốt lắm.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Thẩm Yến không hề lập tức đi điều tra ngay. Chàng
nghĩ trước tiên phải kiểm soát được thương thế của mình đã, ít nhất
không thể để lần nào mở miệng nói chuyện cũng khiến Lưu Linh lo lắng sợ
sệt, không được thổ huyết thường xuyên, khiến sắc mặt của Lưu Linh tái
mét. Ít nhất chàng phải xuống giường được đã...
Mấy ngày sau, Thẩm Yến không còn ngủ mê thường xuyên nữa, bệnh tình càng
ngày càng tốt dần lên. Lưu Linh bàn bạc với thái y, cảm thấy với tình
hình hiện tại của Thẩm Yến, về kinh không có gì nguy hiểm. Họ nhanh
chóng lên đường hồi kinh. Lưu Linh nghĩ bụng, điều kiện chữa bệnh ở
Nghiệp Kinh tốt hơn, bây giờ bọn họ kẹt lại giữa đường, không đi được
nữa, chi bằng sớm ngày hồi kinh. Vả lại nghe Thẩm Yến nói, Cẩm Y Vệ lưu
lại Giang Châu đã lên đường quay lại kinh thành, bọn họ không cần phải
tiếp tục rề rà ở trên đường nữa.
Lưu Linh không còn lén lút lẻn vào phòng Thẩm Yến giống như buổi tối hôm trước,
Thẩm Yến càng khỏe lên, nàng càng không muốn vô duyên vô cớ xuất hiện
trước mặt chàng.
Các thị nữ nhận được
mệnh lệnh, chính là những việc mà mỗi ngày Lưu Linh sai bọn họ làm, muốn bọn họ chăm sóc Thẩm đại nhân. Lưu Linh chỉ đứng nhìn từ xa, hoặc nói
chuyện với Thẩm Yến mấy câu, rất ít khi chủ động đến gần. Tựa như nàng
đã thay đổi trong chớp mắt, cuộc trò chuyện giữa nàng và Thẩm Yến bị
ngăn cách bởi rất nhiều người.
Thái y cảm thấy lạ, cuối cùng vẫn hỏi Thẩm Yến: “Thẩm đại nhân, ngài cãi nhau với
công chúa sao? Ây dà ngài là nam nhân, phải độ lượng một chút, dỗ dành
công chúa. Cứ khách khí như thế này, dù tình cảm có tốt cách mấy thì
cũng bị mài mòn hết.”
Thẩm Yến nhìn sách, không đoái hoài đến đại phu.
Nhưng có thêm người nhiều chuyện, chàng bình thản nói: “Cổ họng ta đau, dỗ kiểu gì?”
“...” Vẻ mặt của thái y hóa đá, ngài chỉ đau cổ họng thôi chứ có mất tiếng
đâu. Cổ họng đau so với những vấn đề trên người ngài, quả thực là vấn đề nhẹ nhất rồi đó được không? Ngài thà xử lý công vụ, chứ không đến giao
lưu tình cảm với thê tử của ngài.
Câu hỏi như thế này, cũng xuất hiện ở bên phía Lưu Linh.
Nhưng những thị nữ quanh năm hầu hạ Lưu Linh như Linh Tê và Linh Bích hiểu
quá rõ vấn đề của Lưu Linh. Lưu Linh vừa hành xử như thế này, bọn họ tự
động quản chặt mồm miệng của đám hạ nhân, không được đi nói bừa khắp
nơi. Vì thế tình hình bên phía Lưu Linh trái lại ổn hơn bên phía Thẩm
Yến một chút.
Nhưng thực ra thì cũng chẳng tốt hơn được là bao.
Vì tính tình của Lưu Linh đã trở nên rất nóng nảy.
Nổi giận không thể kiềm chế, đập phá đồ đạc, quát nạt kẻ dưới, nước mắt giàn giụa, cho cả đám thị nữ quỳ đầy đất.
Đợi đến khi nàng nguôi giận mới đi vỗ về đám thị nữ.
Linh Tê, Linh Bích quỳ dưới chân nàng, nói với vẻ khẩn khoản: “Công chúa, người hãy nói cho Thẩm đại nhân. Bệnh của người...”
“Có gì để nói.” Lưu Linh chống tay lên đầu, mệt mỏi nói: “Bản thân chàng
vẫn còn bị thương nặng như thế, chàng ấy có thể làm thế nào? Không sao,
dù gì bao năm nay ta vẫn luôn sống như thế này. Đợi đến khi về Nghiệp
Kinh rồi nói, không ai được đến trước mặt chàng khua môi múa mép.”
Đám thị nữ chỉ có thể gật đầu.
Lặng lẽ thu dọn đồ gốm bình ngọc vỡ nát đầy đất và cả lụa là bị cắt nát.
Lưu Linh ôm vai, ngồi tựa lưng vào đầu giường, ngồi dưới đất. Nàng gối đầu lên đầu gối, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
“Đi ra ngoài cả đi!” Đám thị nữ phát ra một tiếng động cũng khiến nàng
không thể chịu đựng được. Trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang trấn
áp, thiêu đốt khắp mọi nơi. Lại giống như có dây xích sắt quấn lấy nàng, bóng đêm vô hạn lan rộng, thả những cảm xúc tiêu cực ra bên ngoài còn
những gì tích cực đều bị giấu kín.
Đám thị nữ run rẩy một chặp, lui ra bên ngoài, để lại căn phòng trống rỗng cho Lưu Linh.
Một mình Lưu Linh ngồi trong phòng khóc thầm.
Nàng cảm thấy mình đang ở trong một vòng xoáy đen ngòm, xoay tròn rồi rơi
xuống dưới. Đầu óc choáng váng, khó chịu buồn nôn. Thế gian khổ ải này
tựa như một ngọn núi nhỏ, đè hết lên tấm lưng của nàng. Nàng càng lúc
càng bị nó đè oằn người xuống thấp, ngay cả sức ngẩng đầu lên cũng không có. Nhưng vẫn giãy giụa, vẫn còn đau khổ, vẫn còn nức nở...
Nàng ngẩng đầu nhìn quanh phòng một vòng, lảo đảo chạy về phía chiếc rương
mà trước đó Linh Bích vẫn chưa kịp thu dọn. Nàng lục tung đồ đạc trong
đó, y phục túi thơm đều bị kéo ra ngoài. Ánh mắt nàng u ám, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Đợi đến khi nàng tìm được túi gấm mà nàng nhặt được
khi còn ở Giang Châu, hương trái cây từ bên trong tỏa ra ngoài. Nàng ôm
chặt túi gấm vào trong lòng, cảm xúc khó chịu mới dần dần dịu đi.
Cửa bị gõ mấy tiếng.
Lưu Linh ngồi quỳ trên mặt đất, ôm túi gấm rơi lệ, không đoái hoài đến bên ngoài.
Cánh cửa bị đẩy ra, có người đi vào phòng.
Nỗi chán ghét trong lòng Lưu Linh được phóng đại lên.
Khi ánh mắt nàng chạm phải một cây đèn nến, nàng duỗi tay ra đẩy về phía
sau, không kiềm chế được mà quay đầu lại, gằn giọng, giận dữ nói: “Cút
cút cút! Cút hết cho ta! Đừng xuất hiện trước mặt ta! Người...” Nàng
chợt sững nguời.
Bởi vì người đang đứng cách nàng mấy bước chân, lại là Thẩm Yến.
Ngọn đèn nến lăn đến chân nam nhân trẻ tuổi, Thẩm Yến cụp mắt nhìn một hồi
rồi lại nhìn về phía nàng. Giọng điệu của chàng lạnh lùng, chất giọng
trầm thấp mang theo vẻ khàn khàn, “Bảo ta cút?”
Lưu Linh ngơ ngác, trong mắt toàn là vẻ chán ghét, nói tiếp: “Ra ngoài, đừng để ta nhìn thấy.”
Thẩm Yến nhìn nàng một cái, gật đầu rồi xoay người ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại giúp nàng.
Lưu Linh quỳ mọp trong căn phòng trống một hồi, âm thầm giằng co. Sau khi
nói ra những lời gây tổn thương người khác kia, nàng đã bắt đầu hối hận. Ngồi thừ trên đất nửa ngày, nàng bất chợt nhảy phắt dậy, cắn răng thò
đầu ra ngoài cửa: “Thẩm Yến, chàng quay lại, ta...”
Nàng kéo cửa ra, đứng đực ở trước cửa.
Trong màn đêm lạnh lẽo, nam nhân tựa ở ngưỡng cửa, nghe thấy tiếng bèn
nghiêng mắt nhìn nàng. Chàng cười cười, nói: “Không tệ, phản ứng rất
nhanh.”
Chàng nhàn nhã tựa vào ngưỡng cửa, duỗi bàn tay hơi lạnh ra, lau nước mắt vương trên má Lưu Linh.
Lưu Linh nhìn gương mặt của chàng, bỗng nhiên bật cười, lao vào lòng chàng, duỗi đôi tay ôm lấy chàng.
Nàng hỏi lí nhí: “Chàng đoán được rồi ư?”
“Bệnh tình tái phát, đúng không?” Thẩm Yến hờ hững nói: “Có phải nàng một mực không định nói cho ta không?”
“...” Lưu Linh mím môi.
Nàng lại bắt đầu chảy nước mắt rồi.
Thẩm Yến thở dài.
Nghe Lưu Linh nói nghẹn ngào: “Cơ thể của chàng đã khỏe chưa? Có thể xuống
giường được rồi sao? Nói chuyện được rồi sao? Chàng vẫn nên đi nằm nghỉ
đi, ta thấy sắc mặt chàng không tốt lắm. Nếu chàng lại ngã khụy, ta cũng không muốn sống nữa. Nếu chàng bị ta hại đến mức dù chỉ là một chút
không ổn, ta cũng sẽ cảm thấy sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa... là ta đã
phụ lòng chàng...”
Thẩm Yến cụp mắt nhìn nàng.
Quả nhiên, sự tình đã đến mức độ rất tồi tệ.
Ánh mắt chàng trở nên lạnh lẽo nhưng trái tim lại đau râm ran.
Quảng Bình vương phủ! Lục gia!
Chàng vẫn còn nhớ hồi mới đến Giang Châu sau Tết, Lưu Linh vẫn còn vui vẻ nói với chàng rằng: “Thẩm Yến, ta đã thoát khỏi mẫu thân! Nương không còn
đi theo ta, bám riết lấy ta, ép ta đi chết nữa!”
Căn bệnh đeo bám nàng bao nhiêu năm, cuối cùng đã hết rồi. Nàng có thể sống như một người bình thường, không cần kiềm chế bản thân mọi lúc mọi nơi, cưỡng ép mình đến mức mệt mỏi như vậy nữa.
Đến giờ mới được bao lâu...
Một mình Lưu Linh lại trốn trong góc tối mà khóc.
Nàng đã nhắc đến từ “chết” với chàng vô số lần.
Cánh tay đang ôm lấy nàng, trĩu nặng đến mức không nhấc lên nổi.
Người mà chàng yêu... chàng đã một mực dắt tay nàng, dẫn nàng đi từ nơi tăm
tối về phía nơi ánh sáng le lói. Khó khăn lắm chàng mới kéo nàng ra khỏi vực sâu, vậy mà những kẻ kia lại đẩy nàng vào trong bóng tối mịt mùng
một lần nữa...
Sao chàng có thể bỏ qua cho bọn chúng đây?
Quảng Bình vương phủ đã bị diệt nhưng vẫn còn Lục gia.
Bất cứ ai trong Lục gia cũng đều phải bồi táng vì chuyện này!
Trong lòng ấp ủ phẫn nộ nhưng ngoài mặt, Thẩm Yến chỉ thuận tay lau nước mắt
trên mặt Lưu Linh, trầm giọng nói: “Lưu Linh, chúng ta là phu thê. Nàng
có chuyện gì, phải học cách nói cho ta biết, mà không phải chịu đựng một mình.”
“Ở trước mặt ta, nàng không cần
giả vờ bản thân bình thường. Đã gả cho ta rồi, nếu bắt nàng lừa gạt thì
nàng cần gì gả cho ta nữa?”
“Tất nhiên là ta cũng học cách không giấu giếm nàng.”
“Chẳng phải nàng nói, muốn ở bên ta mãi mãi sao?”
Lưu Linh ngước mắt lên, cảm thấy ấm ức vì những lời của chàng. Nàng chớp
mắt rơi lệ, biểu cảm trên mặt đã thay đổi mấy lần. Thẩm Yến không nói gì nữa, chờ nàng hiểu thấu. Lưu Linh sẽ nghĩ thông suốt, nàng chỉ bị những cảm xúc tiêu cực tác động đến, lý trí bị che lấp mà thôi. Một lúc sau,
Lưu Linh gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.
Nàng hỏi: “Vết thương của chàng đã khỏi chưa?”
Chàng hỏi: “Bệnh của nàng đã nặng lên từ lúc nào?”
Nàng hỏi: “Chàng có thể nói chuyện với ta rồi ư? Còn thổ huyết không?”
Chàng hỏi: “Nàng lại sinh ra ảo giác rồi sao? Vẫn nhìn thấy mẫu thân của nàng sao?”
Nàng nói: “Chàng...”
Chàng nói: “Nàng...”
Hai người mặt đối mặt, mắt chạm mắt, Lưu Linh nhìn vẻ mặt bình thản của
Thẩm Yến, cảm thấy chàng cố tình trêu chọc nàng. Một người tốt như
vậy... trên mặt Lưu Linh cuối cùng cũng có ý cười, lau nước mắt của mình vào lồng ngực của chàng.
Thẩm Yến lau nước mắt cho nàng, khẽ búng một cái vào không khí, “Nàng định đứng ở cửa nói chuyện với ta suốt đấy à?”
Lúc này Lưu Linh mới mời chàng vào phòng. Thẩm Yến chú ý đến túi gấm trong
tay nàng, nhìn mấy lần, Lưu Linh bèn giơ ra cho chàng xem. Cõi lòng lại
bắt đầu thất vọng, “Chàng xem, lúc đó chàng bảo sẽ làm đèn quả cam cho
ta, cuối cùng vỏ đã khô rồi mà chàng vẫn chưa làm được. Ta những tưởng
chàng chết rồi...”
Nàng nghẹn ngào nói, như thể chàng đã chết rồi vậy. Thẩm Yến không so đo với nàng, duỗi tay ra, “Đưa ta xem.”
Lưu Linh lập tức giấu tay ra sau lưng, Thẩm Yến nhướng mày lên. Lưu Linh
nói: “Ta biết chàng muốn làm gì. Chàng muốn lấy lại rồi nghĩ cách tặng
quà lại cho ta, dỗ ta vui vẻ. Nhưng bây giờ sức khỏe của chàng vẫn chưa
ổn, ta không muốn chàng lao lực, hay là cứ để ta tự làm đi.”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, kéo nàng vào trong lòng rồi ngồi
xuống. Chàng âm thầm trấn an, có thể nhìn ra Lưu Linh đang tích cực điều chỉnh cảm xúc của mình. Nàng cũng muốn tốt lên, chứ không phải một mực
suy sụp như thế này, đây là chuyện tốt. Thẩm Yến nói: “Nếu khó chịu thì
phải nói cho ta, biết chưa?”
Ngồi trên
sạp, nép vào người Thẩm Yến, Lưu Linh để mặc chàng lau khô nước mắt cho
mình. Nàng cố gắng nhớ đến những chuyện vui vẻ, bây giờ lại nảy sinh
hứng thú với lời của chàng, “Chàng sẽ đáp ứng nguyện vọng của ta vô điều kiện chứ? Ta có rất nhiều nguyện vọng! Nếu chàng giúp ta hoàn thành tâm nguyện, bệnh của ta có lẽ sẽ khỏi ngay thôi.”
Nàng muốn cho Thẩm Yến làm rất nhiều chuyện chàng không thể làm, trên giường lẫn dưới giường, nàng đã có một đống chuyện mà bình thường nàng không
thể trải nghiệm... Hóa ra sinh bệnh còn có mặt lợi như thế này sao?
Thẩm Yến nhướng mày lên, bị nàng khoác tay lắc lắc mấy cái. Thấy chàng liếc
mình một hồi, Lưu Linh lập tức duỗi tay ôm ngực như Tây Thi, “Ta đau
lòng quá...”
Thẩm Yến vỗ một phát vào đỉnh đầu nàng, “Đừng được nước lấn tới.”
“Không phải ban nãy chàng còn bảo ta nói cho chàng sao? Ta nói cho chàng, mà chàng lại không nhận lời, thế thì có ích gì?”
“Chẳng phải nàng tin vào số mệnh sao? Đi hỏi ông trời của nàng xem chuyện này có ích gì.”
“Thẩm Yến! Ba, ba nguyện vọng là được đúng không? Không thể ít hơn được nữa đâu!”
“...”
“Hai, hai nguyện vọng!”
“...” Chàng như cười như không cười nhìn nàng.
Lưu Linh xị mặt, duỗi tay huơ huơ trước mặt chàng, “Được thôi, một cái.”
Thẩm Yến gật đầu, “Thành giao.”
“...” Lưu Linh lặng lẽ quay mặt đi, trong lòng đổ lệ. Để làm Thẩm Yến gật đầu, chẳng dễ cho nàng chút nào.
Nàng lại quay đầu lại, hớn hở nói: “Ta muốn nhìn chàng nhảy múa.”
Mí mắt Thẩm Yến hơi ngước lên, không có phản ứng gì.
Trong lúc Lưu Linh đang thấp thỏm, chàng bình thản gật đầu, “Được.”
“!” Ngay cả chuyện này mà chàng cũng có thể đồng ý!
Lưu Linh lập tức tăng thêm điều kiện, “Không được nhảy hời hợt đối phó ta,
cái ta muốn chính là nhảy múa về mặt ý nghĩa thật sự. Mấy cái điệu múa
kiếm loạn xì ngầu kia đều không được.”
Thẩm Yến cười, “Được thôi.”
“Không được lật lọng! Bất cứ chuyện gì về mặt ý nghĩa! Nếu chàng lừa ta, về sau ta sẽ không chơi trò này với chàng nữa đâu!”
Thẩm Yến nói: “Loại chuyện hứa hẹn này, ta đã từng lừa nàng bao giờ chưa?”
Phải, chàng đùa giỡn với nàng, dỗ dành nàng, thường xuyên trêu chọc nàng.
Nhưng đến lúc chàng hứa hẹn điều gì đó, chàng chưa từng nói đùa bao giờ. Nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chàng đều như vậy.
Lưu Linh lập tức hào hứng, nhìn đăm đăm vào Thẩm Yến.
Đôi mắt chàng ngậm cười, dịu dàng vuốt đầu nàng, “Bây giờ không được,
thương thế của ta vẫn chưa khỏi, không thể thực hiện yêu cầu của nàng.”
Mặc dù tiếc nuối nhưng nàng nhận ra Thẩm Yến không đối phó cho qua chuyện. Lưu Linh gật đầu, càng thấy mong chờ hơn.
Cứ thế, họ đã về Nghiệp Kinh như đã hẹn. Sau khi về Nghiệp Kinh, Lưu Linh
nhận ra cây cối ở nơi đây đã trở nên sum suê, có rất nhiều thay đổi
trong thời gian họ cả đi lẫn quay về. Thẩm Yến chỉ việc vào cung báo cáo công vụ với bệ hạ sau khi vừa vào kinh. Sau đó chàng ở trong phủ, nghỉ
ngơi dưỡng thương.
Thương thế hiện giờ
của chàng không cho phép chàng tập võ. Huống chi lúc không khỏe mà đi
quên mình phục vụ, không phải là phong cách của Thẩm Yến.
Thái y tiếp tục ra ra vào vào Thẩm phủ mỗi ngày, thăm khám cho Thẩm đại nhân và công chúa. Bệnh tình của Lưu Linh cũng cần phải có thái y quen thuộc kê đơn bốc thuốc. Thái y thầm suy đoán, có lẽ là bên phía Giang Châu
không thuận lợi, khiến bệnh tình của công chúa trở nặng.
Nhưng trước đó họ đã từng nói, bệnh tình của Lưu Linh ở thời đại này, là căn
bệnh không ai có cách chữa tận gốc. Thái y vẫn đề nghị công chúa năng ra ngoài đi lại cho khuây khỏa giống như mấy năm trước đây.
Lưu Linh hỏi Thẩm Yến rồi lắc đầu nói: “Cơ thể của Thẩm đại nhân vẫn chưa
khỏe, chàng ấy cần dưỡng bệnh, không thể ra ngoài cùng ta, thế thì ta
cũng không đi.” Trước đây khi chỉ có một mình nàng, đến nơi nào cũng
thấy không có ý nghĩa. Bây giờ nàng đã có phu quân, chàng không thể bầu
bạn cùng nàng, nàng cũng chẳng muốn đi đâu cả.
Cơ thể của Thẩm Yến, dù thế nào cũng phải tĩnh dưỡng một năm.
Lưu Linh hỏi chàng, chàng nói chàng không định quay về Cẩm Y Vệ ty, trước tiên phải dưỡng thương đã.
Cũng có nghĩa là, trong suốt một năm này, Thẩm Yến đều ở lại phủ với Lưu Linh!
Mặc dù trước nay nàng chưa từng nghĩ Thẩm Yến sẽ luôn kề cận bên nàng bất
kể thời gian, nhưng nếu chàng có thể luôn ở bên cạnh nàng, cảm xúc hụt
hẫng của nàng lập tức đã trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều. Chỉ là trong
mắt cánh hạ nhân, rõ ràng công chúa vẫn là người tình tình bất thường
như cũ. Lưu Linh không bận tâm đến suy nghĩ của họ, Thẩm Yến nói nàng
không cần che giấu, mưa nắng thất thường thì cứ việc mưa nắng thất
thường, dù thế nào Thẩm Yến cũng có thể chấp nhận được.
Tất cả mọi chuyện mà Cẩm Y Vệ đã làm ở Giang Châu, chứng cứ tội ác của
Quảng Bình vương phủ, sau một chuyến vào cung của Thẩm Yến, đã nhanh
chóng được bố cáo thiên hạ, khiến lê dân bách tính xôn xao. Sự việc của
Quảng Bình vương phủ bị bại lộ, Lục gia cũng dính dáng đến chuyện này,
tội danh càng nhiều thêm một bậc. Ánh mắt của quần chúng cũng đổ dồn vào Định Bắc hầu phủ. Bọn họ không dám điều tra An Hòa công chúa, Lưu Nhuận Bình được bệ hạ gọi vào cung, ý tứ đã rõ ràng nên mọi người cũng không
tiện hỏi, còn Định Bắc hầu phủ và Quảng Bình vương phủ có quan hệ gần
gũi như vậy, thì cần phải điều tra một phen.
Định Bắc hầu cực kỳ chấn động, sao Thẩm Yến lại biết được Quảng Bình vương có mưu đồ phản quốc?!
Định Bắc hầu nghĩ nát óc, về mối quan hệ của bên phía mình và Quảng Bình
vương phủ. Nghĩ nửa ngày, trong lòng ông ta cũng an tâm phần nào: Vì
mười mấy năm trước muội muội qua đời, phụ thân muốn cắt đứt quan hệ,
không qua lại với Định Bắc hầu phủ. Mặc dù hai năm qua vì lão hầu gia
bệnh nặng, hầu phủ lại đi lại với vương phủ nhưng vẫn chưa qua lại được
bao lâu. Dù có chuyện gì thì tội danh của hầu phủ cũng không lớn.
Người trong Định Bắc hầu phủ hiện tại suốt ngày tỏ vẻ buồn phiền, từ trên
xuống dưới đều có chung suy nghĩ: Dù bọn họ biết nhà mình không đến mức
diệt môn, có lẽ chỉ là bị trừng phạt nhẹ nhàng. Nhưng cũng không dám đảm bảo! Vì ngay cả Lục gia cũng ngã ngựa rồi! Ngay cả Thái tử cũng thế!
Hầu phủ bọn họ cũng phải đổ chút máu, mới có thể xoa dịu cơn thịnh nộ
của bệ hạ...
Trái lại Định Bắc hầu phủ
từng có ý định cầu cứu Thẩm Yến. Vì nhà mẹ đẻ của Lưu Linh chính là bọn
họ, Thẩm Yến lại là giữ chức vụ chủ chốt trong Cẩm Y Vệ ty, nơi phụ
trách việc này. Bệ hạ giao sự việc như thế này cho Cẩm Y Vệ xử lý, có
thể thấy được sự tín nhiệm của người.
Nhưng Thẩm Yến không gặp.
Bây giờ chàng đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh, việc bên phía Cẩm Y Vệ chàng không can thiệp, không phụ trách và cũng không hỏi han đến.
Đám người nọ âm thầm căm tức, lại lôi Quảng Bình vương đã chết ra mắng hết
lần này đến lần khác: Nếu như không phải bọn họ, Thẩm đại nhân có đến
Giang Châu rồi bị thương ra nông nỗi này không? Bị thương nặng tới nỗi
không buồn hỏi han đến chuyện quan trọng mà Cẩm Y Vệ phụ trách.
Mà những người khác trong Cẩm Y Vệ... bên trên Thẩm Yến lại là chỉ huy sứ
Cẩm Y Vệ, Trần Thế Trung, phụ trách tất cả mọi chuyện trong Cẩm Y Vệ.
Nhưng thân phận của Trần Thế Trung và Thẩm Yến không giống nhau. Thẩm
Yến là đệ tử danh môn, Trần Thế Trung xuất thân từ quý tộc mới nổi. Thẩm Yến bị gia tộc ép buộc, có lẽ còn có lúc làm giao dịch với thế gia.
Nhưng Trần Thế Trung hoàn toàn là người của hoàng đế, không có bất cứ
mối giao tình nào với người khác. Hơn nữa vị đó suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, họ cầu cứu thế nào cho được...
Nghiệp Kinh ngày nay, sắp có biến rồi.
Nghe nói Thẩm Yến và Lưu Linh đã quay về, hơn nữa hai người đều bị thương
nặng, thái y trong cung ngày ngày đi đi về về. Thẩm Dục nảy ra một ý
định, muốn đến thăm để nhờ thái y chữa trị cho Từ Thời Cẩm. Vì thế, hắn
cố tình chọn lúc đêm khuya thanh vắng ghé thăm, để không cho người khác
phát hiện ra.
Từ Thời Cẩm không có ý kiến với chuyện này, nàng vốn đã không ôm bất cứ hi vọng nào với tình hình
sức khỏe của mình rồi, có khám bệnh hay không thì cũng chỉ là sống cho
qua ngày đoạn tháng mà thôi.
Ngược lại
nàng có hứng thú với tình hình của Thẩm Yến hơn, “Ồ, Thẩm đại nhân trọng thương, từ chối tiếp khách... đây trái lại là chuyện tốt. Ngài ấy không bị cuốn vào cuộc chiến bè phái hiện tại của triều đình, có lẽ cũng có
thể thoát được một kiếp nạn.”
Nàng cười
mỉm, “Ta đoán, hẳn là Thẩm đại nhân quay về Nghiệp Kinh, phát hiện không nên dính vào vũng nước đục ở nơi này, dứt khoát không tham dự vào nữa.”
Thẩm Dục nhìn nàng với vẻ ghen tỵ. Từ Thời Cẩm và hắn không có tiếng nói
chung ở phương diện này, nhưng trái lại có chung tiếng nói với Thẩm Yến.
Hắn thở dài, hắn lo lắng cho sức khỏe của Từ Thời Cẩm, còn bản thân nàng
lại không quá bận tâm. Cảm giác hậm hực này khiến bọn họ đến Thẩm phủ,
gặp được chủ nhân nhưng tâm trạng của Thẩm Dục vẫn không tốt.
Trước đó Thẩm Dục đã gửi thư cho Thẩm Yến, nói rõ ý định ghé thăm của mình.
Vì vậy đêm nay, hắn đã mang theo Từ Thời Cẩm vượt nóc băng tường, dùng
khinh công nhảy vào sân sau của Thẩm Phủ. Trong phủ vô cùng yên tĩnh, có thị vệ đã đứng chờ sẵn ở đó, dẫn hai người họ đi vào hậu viện. Khách
khí nói, Thẩm Yến bị thương nặng, thân làm đường huynh, dù thế nào Thẩm
Dục cũng phải hỏi han một tiếng.
Dừng bước trước căn phòng sáng đèn, Lưu Linh ra khỏi phòng, dẫn Từ Thời Cẩm đi chỗ khác.
Nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Lưu Linh, tim Thẩm Dục khẽ nảy lên.
Đợi đến khi gặp được Thẩm Yến, hắn ngạc nhiên nhìn vị đường đệ này. Thẩm
Yến khoác áo ngồi trước giường, mặt mũi gầy rộc, cụp mắt chìm trong suy
tư. Ánh đèn hắt vào khuôn mặt chàng, chàng ngước mắt lên, nhìn về phía
Thẩm Dục.
Thẩm Dục hơi sửng sốt, “Đệ chưa chết?”
“...” Thẩm Yến nói: “Đây là thái độ cầu cứu người khác của huynh đấy à?”
Thẩm Dục mỉm cười, “Thứ lỗi, ta bị lừa gạt. Trước đó bắt gặp công chúa, nhắc đến đệ, sắc mặt công chúa xám xịt như tro tàn, khiến ta tưởng...”
Vẻ mặt u ám chết lặng của Lưu Linh chỉ là vì ban nãy tâm trạng của nàng suy sụp mà thôi, đúng lúc có khách nhân ghé thăm.
Lúc này, phu quân có khách, nàng ngồi trong tiền đường, nghe Từ Thời Cẩm
chậm rãi nói: “Đêm nay, e là Nghiệp Kinh sẽ có kịch hay.”
Lưu Linh cụp mắt, không tiếp lời.
Từ Thời Cẩm thấp giọng nói, nhìn về phương xa, “Thái tử muốn bức vua thoái vị.”
“!” Lưu Linh lập tức ngước mắt lên, nhìn về phía Từ Thời Cẩm.
Ngồi lặng một lúc lâu, đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài
vọng vào, “Báo, khởi bấm công chúa! Cẩm Y Vệ đến đây, xin gặp Thẩm đại
nhân!”
“Chàng không tiếp khách.”
“Hoàng thành bị mấy vạn binh mã bao vây! Cả Nghiệp Kinh đều bị bao vây rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT