Càng tệ hơn là ban ngày nghĩ cái gì ban đêm sẽ mơ cái đó. Mộng xuân lần trước lần này mạnh bạo hơn rất nhiều. Lần trước chỉ là hôn môi, thế mà lần này lại thành lên giường rồi. Cậu giống như thanh niên trong ảnh đè lên người anh Trình, khó nhịn cầm lấy tay anh Trình ấn ấn hạ thân của mình.

Hà Tân Dương không dám mơ thấy chuyện quá phận hơn, chỉ riêng việc anh Trình lấy tay giúp cậu đã đủ làm cậu ra một thân mồ hôi lạnh rồi.

Sau khi tỉnh lại Hà Tân Dương lại đi tắm nước lạnh như lần trước. Lúc này đã là tháng mười một, dòng nước lạnh như băng chảy qua cơ thể làm cậu không tự giác rùng mình. Chỉ là khủng hoảng và áy náy trong lòng lại không vơi đi chút nào, một mặt cảm thấy bản thân thật ghê tởm, một mặt khác lại không dừng được ham muốn cơ thể anh Trình.

Cậu áp trán vào gạch sứ trên tường cụng đầu vài cái, thấp giọng mắng: "Hà Tân Dương, mày là đồ súc sinh!"

Tắm nước lạnh không giải quyết được vấn đề, máy tính vẫn không mở được như trước, hai cơ thể nam tính đang giao hợp vẫn quanh quẩn trong đầu. Hà Tân Dương chau mày ủ rũ dẫm lên sàn nhà, hắt-xì vài cái liền, chóng mặt cả ngày, sau khi về nhà đầu đau như búa bổ, cầm nhiệt kế lên đo mới biết mình đã bị sốt.

Sau khi đi làm ở sở luật sư thì Hà Tân Dương đã có thẻ bảo hiểm y tế, nhưng cậu chưa từng tiêu tiền trong thẻ đó*. Lần này Hà Tân Dương cũng ỷ vào tuổi trẻ có sức khỏe, nghĩ là ngủ một giấc sẽ khỏe lại mà thả lỏng tâm tình. Ai ngờ sau đó trán hơi nóng trở thành nóng bỏng, cảm nhẹ cũng trở nên nặng hơn.

Cả người Hà Tân Dương khó chịu nhưng vẫn thức dậy đúng giờ, lúc xuống khỏi tàu điện ngầm còn choáng váng thấy hình ảnh dòng người chồng chất lên nhau.

Viên Đông là người đầu tiên phát hiện Hà Tân Dương có vấn đề, vừa sờ trán cậu đã hét lớn: "Trời ơi! Đầu cậu nóng đến mức chiên được trứng gà luôn rồi!"

Hà Tân Dương được đưa đến bệnh viện, lúc truyền dịch mơ màng nghe thấy Viên Đông nói chuyện điện thoại ngoài hành lang: "Vẫn đang nằm bên trong, sốt cao lắm, bị cảm rồi... Vâng em biết... Lão Đại, ngày mai có cần em ra đón không?"

Nguy rồi!

Hà Tân Dương kinh hồn táng đảm nghĩ, anh Trình sắp về rồi!

Cuối năm sở luật sư rất bận, Viên Đông đưa Hà Tân Dương đến bệnh viện đã làm chậm trễ không ít. Trong lòng Trình Châu Hoàn rõ ràng, bảo Viên Đông nhanh trở về làm việc, sau đó lại gọi điện thoại cho thanh niên Nghiêm Khiếu vô công rồi nghề, bảo Nghiêm Khiếu trông chừng Hà Tân Dương giùm, cuối cùng mới gửi tin nhắn dặn Hà Tân Dương nghỉ ngơi cho tốt: "Ngày mai tôi sẽ về."

Hà Tân Dương nhìn tin nhắn trong lòng càng gấp hơn, Viên Đông vừa đi đã lén điều chỉnh tốc độ truyền nước nhanh hơn, đến nỗi cả cánh tay phải như phủ thêm một lớp băng, đợi y tá rút kim tiêm ra liền lập tức chạy ra ngoài bệnh viện.

Hà Tân Dương vẫn đang bị sốt, cả người mệt mỏi, mũi cũng hít thở không thông, chỉ có thể hô hấp dựa vào miệng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, trong mắt cũng có không ít tơ máu.

Ngoài bệnh viện có rất nhiều xe taxi, Hà Tân Dương tính toán thời gian đi tàu điện về nhà mất bao lâu, cuối cùng vẫn nhịn đau vẫy một chiếc taxi, suốt dọc đường chỉ huy đi thế này thế nọ, sợ không kịp tìm người sửa máy tính.

Nghiêm Khiếu không biết nấu ăn, lúc cúp máu thấy thời gian còn sớm nên đi đến khách sạn năm sao Tân Giang mua một chén cháo cá, lúc đến bệnh viện Hà Tân Dương đã "sợ tội bỏ trốn". Nghiêm Khiếu đành phải trở về Tuế Vinh uyển, không ngờ mới mở cửa thang máy ra đã thấy Hà Tân Dương mặt mày đỏ bừng đang dẫn một người đàn ông xa lạ mở cửa nhà của Trình Châu Hoàn.

Hà Tân Dương nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy là Nghiêm Khiếu bật thốt một tiếng "A", ngón tay buông lỏng làm chìa khóa rơi xuống đất tạo thành tiếng leng keng vừa chói tai vừa xấu hổ.

Người đàn ông xa lạ lùi về phía sau, nhìn hai người trước mặt đang nhìn nhau rất không kiên nhẫn thúc giục: "Mở cửa ra chứ, không phải cậu nói đang gấp à? Thất thần cái gì!"

Người đàn ông mặc áo lao động quần xám bình thường của công nhân kỹ thuật, trên vai phải còn đeo một thùng dụng cụ, trên mũ lưỡi trai còn viết "Kỹ thuật số Hai Béo", vừa nhìn đã biết là dân IT nghiệp dư chuyên sửa chữa máy tính.

Vì vậy cũng không tồn tại chuyện thú vị như "bắt gian tại trận".

Có điều Nghiêm Khiếu thấy vẻ mặt lo lắng bất an của Hà Tân Dương lại cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Không phải là máy tính trong nhà bị đơ rồi chứ? Còn về phần lo lắng khi bị người phát hiện kia...

Nghiêm Khiếu nghiền ngẫm cười cười, đi đến gần nói: "Trình Nhi nói cậu bị bệnh, bảo tôi mang cái gì đó ấm ấm tới cho cậu ăn. Vừa rồi đến bệnh viện đón cậu thì y tá bảo cậu đi rồi. Sao vậy, vị này là?"

Không đợi Hà Tân Dương đáp lại, "Hai Béo" đã lắm lời: "Ây da cậu vẫn đang bị bệnh à? Bị cảm cúm sao? Không phải bị cúm gia cầm rồi chứ? Hiện giờ cúm gia cầm hoành hành, thật sự có thể làm chết người đó. Đừng có truyền bệnh cho tôi!" Nói xong lại nhìn Nghiêm Khiếu, lấy một tấm danh thiếp kém chất lượng ra tự giới thiệu: "Nhà của tôi kinh doanh sửa chữa máy tính, cũng nhận sửa máy tính điện thoại, ra ngoài tiểu khu rẽ trái là tới. Người anh em này về sau có tải AV mà nhiễm virus thì cứ tìm tôi, chuyên môn nhận reset máy đây, đảm bảo tuyệt đối an toàn!"

Hà Tân Dương nghe vậy hai má càng đỏ hơn.

Nghiêm Khiếu rất hứng thú nhìn cậu, nhận lấy danh thiếp của "Hai Béo", cố ý hỏi: "Hôm nay cũng đến để reset máy tính sao? Máy tính của em trai tôi bị làm sao vậy?"

Hà Tân Dương chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ra theo từng lỗ chân lông, muốn ngừng lại đã không còn kịp nữa, đầu óc ong ong, hai tai ù ù nghe Hai Béo nói: "Bị dính virus rồi, bảo tôi đến xem reset máy nhưng không làm mất văn kiện có được không..."

Hà Tân Dương chột dạ lùi lại phía sau, lưng chạm vào tường chỉ cảm thấy thẹn muốn đào lỗ chui xuống đất.

Nghiêm Khiếu nhịn cười nhặt chìa khóa lên, không khách khí mở cửa ra tiếp đón Hai Béo: "Được được, mau vào nhìn xem."

Hà Tân Dương lại cảm thấy chóng mặt, hình ảnh trước mắt chồng chéo lên nhau, lúc vào cửa đã hơi lảo đảo, phải bám vào tay Nghiêm Khiếu mới chống đỡ được. Nghiêm Khiếu dìu Hà Tân Dương vào, cười xấu xa: "Không phải chỉ là tải xuống vài tấm ảnh nóng thôi à. Không sao, tôi sẽ không nói cho Trình Nhi và Chiêu Phàm đâu. Là đàn ông làm gì có ai thiếu 1T lưu trữ đâu. Lần sau nếu muốn xem thì cứ nói với anh, chỗ anh có nhiều lắm, đảm bảo full HD không che, không nhiễm virus, bảo vệ môi trường. Xem xong xóa đi, đừng để cho Trình Nhi biết là được. Anh Trình của cậu rất bảo thủ, ngây thơ như xử nam vậy."

Hà Tân Dương càng nghe càng xấu hổ, tay đỡ lấy bàn không cho Nghiêm Khiếu dìu. Hắc Ca muốn bảo vệ Hà Tân Dương, cảnh giác sủa với Nghiêm Khiếu.

Hai Béo lấy ổ cứng và cáp dữ liệu trong hộp dụng cụ ra, vừa xem xét tình hình trúng virus thế nào vừa cảm thán: "Máy tính này đúng là loại công nghệ cao, muốn sửa ít nhất phải mất một vạn bảy một bạn tám."

Nghiêm Khiếu cười phụ họa: "Cũng bình thường, bị virus rất nghiêm trọng à? Có bị hỏng phần cứng không?"

"Hiện giờ ai mà biết được, đợi một lát thử xem. Văn kiện không giữ được đều ở bên trong, nếu quyết định muốn cài lại hệ thống thì để tôi bắt đầu."

Trái tim Hà Tân Dương trầm xuống, hầu kết trượt trượt khô khốc nói: "Chờ một chút!"

Nghiêm khiếu quay đầu, nhìn cậu như đang xem kịch vui: "Chờ cái gì nữa? Ngày mai anh Trình của cậu về rồi, cậu muốn Trình Nhi biết cậu tải ảnh nóng về à?"

Hà Tân Dương cắn môi dưới, cả cơ thể dựa vào khung cửa, kinh hoảng làm hô hấp ngày càng mau. Một vạn bảy một vạn tám với cậu mà nói không khác gì con số trên trời, nhưng hiện giờ thứ làm cậu không đối diện được chính là video kia. Hà Tân Dương không dám để Trình Châu Hoàn nhìn thấy, thậm chí không dám để Nghiêm Khiếu nhìn thấy.

Tình thế khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Hai Béo run chân hô lên: "Rốt cuộc là có cài lại hay không? Hai người ai quyết định?"

Nghiêm Khiếu chỉ chỉ Hà Tân Dương, nhún vai: "Hỏi cậu ấy đi."

Hà Tân Dương run rẩy mấy giây, thấp giọng nói: "Tôi, tôi hỏi anh Trình đã."

"Đậu má!" Nghiêm Khiếu chửi tục một câu: "Cậu muốn nói cho Trình Nhi biết cậu đã làm gì à?"

Hà Tân Dương không trả lời, cầm di động thở dài, lúc này mới bấm nút gọi.

Trình Châu Hoàn vừa uống trà với bạn bè trong giới luật sư ở bên đó xong, vừa thấy màn hình hiển thị "Dương Dương" gọi đến, khóe mắt hẹp dài hiện lên một tia dịu dàng.

Anh nhận điện thoại, nhẹ giọng nói: "Dương Dương."

Hà Tân Dương nói từng chữ một như người máy được lập trình sẵn: "Anh Trình, máy tính trong nhà bị em làm hỏng rồi."

"Hở?" Trình Châu Hoàn có chút ngoài ý muốn: "Sao lại như vậy?"

Hà Tân Dương ép giọng xuống thấp nhất, nói lúc lên mạng không cẩn thận bấm vào quảng cáo "sắc tình" linh tinh, không kịp bấm thoát nên dính virus, hiện giờ cần cài lại hệ thống, không biết trong máy có văn kiện gì quan trọng không.

Trình Châu Hoàn bị lý do sứt sẹo này chọc cười. Là một người đàn ông sắp ba mươi tuổi lão luyện, làm sao anh lại không biết sao lại dính virus. Làm gì có chuyện bấm vào quảng cáo này làm máy tính dính virus đến mức cần cài lại hệ thống. Lời này của Dương Dương vừa nghe đã biết là nói dối.

Nhưng Trình Châu Hoàn không cảm thấy tức giận, ngược lại còn nảy sinh cảm giác vui sướng.

Dương Dương đã từng hoảng loạn trước mặt anh chưa? Hình như chưa có.

Cho dù có cũng không tổn thương đến thể diện.

Trình Châu Hoàn giơ khóe miệng lên nhưng giọng nói lại không mang chút ý cười nào: "Chờ tôi về xem đã, trong máy có một ít văn kiện quan trọng, cài lại làm mất sợ là sẽ hơi phiền toái."

Trái tim Hà Tân Dương càng nặng trĩu hơn, áy náy và xấu hổ giống như dây gai cuốn chặt người làm cậu không thể động đậy.

Trình Châu Hoàn làm bộ không để ý, khách khí hỏi cậu truyền dịch xong đã đỡ hơn chút nào chưa. Hà Tân Dương vô lực đáp một tiếng, thấp giọng nói: "Anh Trình, xin lỗi."

Đáy lòng Trình Châu Hoàn mềm xuống, biết rõ Hà Tân Dương bị bệnh vẫn trêu cợt: "Ok cứ vậy nha, trước hết đừng động đến máy tính, chờ tôi về nhìn thử rồi tính."

Lúc buông di động xuống, Hà Tân Dương đỗ quá thời hạn được lấy ra từ hũ dưa chua, cả người uể oải không còn sức sống.

Mà Trình Châu Hoàn ở bên kia vừa phơi phới vừa mừng thầm, suy nghĩ xem biểu tình của Hà Tân Dương lúc này là thế nào.

Người quen dịu dàng mềm mỏng lúc ác ý trêu đùa lại càng không chống đỡ nổi.

Nghiêm Khiếu chơi cùng Trình Châu Hoàn từ khi còn cởi truồng đi chơi, lúc này vừa thấy vẻ mặt của Hà Tân Dương đã biết con sói đuôi to họ Trình kia lại nói gì rồi.

Hai Béo đập bàn: "Tóm lại là có cài lại hệ thống không? Mau nói đi chứ!"

Hà Tân Dương ỉu xìu lắc đầu: "Không sửa nữa, xin lỗi, để anh phải về tay không rồi."

Hai Béo đang muốn chửi thề thì Nghiêm Khiếu đã rút 100 tệ ra: "Ai nói là phải về tay không? Người tới nhà sẽ luôn có phí. Người anh em cầm lấy, hôm khác chủ nhân máy tính này về nếu muốn sửa sẽ lại tìm anh."

Hai Béo cầm được tiền lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì hai tiếng rồi dọn đồ để về: "Được được, gọi lúc nào tôi sẽ tới lúc đó."

Lúc cửa khép lại, Hà Tân Dương thở ra một hơi, cảm giác trái tim đã chìm xuống đáy vực, thêm mười cái máy kéo cũng không đứng dậy đực.

Nghiêm Khiếu lấy hộp cháo giữ ấm ra, vẻ mặt chuyện này không liên quan gì tới mình: "Không sao đâu, hỏng rồi thì Trình Nhi mua cái mới. Tới tới nếm thử xem có vừa miệng không."

Hà Tân Dương hoảng hốt đi tới, lúc ngồi xuống bàn thấy vô cùng chóng mặt, vừa đặt mông xuống đã ngã xuống đất.

Nghiêm Khiếu nhíu mày, lúc sờ trán Hà Tân Dương cảm thấy không đúng, cầm nhiệt kế đo thử, thế mà sốt tận 41 độ.

Nhiệt độ này sợ là còn cao hơn cả ban nãy Hà Tân Dương đi truyền dịch.

Nghiêm Khiếu chửi CMN một câu, lập tức bế Hà Tân Dương lên. Lúc đi tới bệnh viện ý thức của cậu đã không còn rõ ràng.

Sau khi hạ nhiệt độ, Hà Tân Dương bị đẩy vào phòng bệnh cưỡng chế nằm viện. Nghiêm Khiếu hỏi bác sĩ lý do, biết được là do cảm lạnh mới bị sốt, nhưng nguyên nhân sâu xa chỉ sợ là do làm việc vất vả lâu ngày, có thể do tâm lý bị tác động mạnh nữa, ví dụ như đột nhiên chịu áp lực quá sức tiếp nhận.

Khóe miệng Nghiêm Khiếu kéo kéo, cảm ơn bác sĩ xong gọi điện cho Trình Châu Hoàn, mở miệng là câu: "Trình Nhi à, tôi kiến nghị cậu nên mua bàn phím quỳ một đêm rồi hãy về."

Trình Châu Hoàn đặt chuyến bay trưa hôm sau, vừa nghe xong Nghiêm Khiếu cằn nhằn lập tức đổi thành chuyến bay gần nhất, bỏ luôn bữa tiệc tối, lòng nóng như lửa đốt chạy tới sân bay.

Áy náy tràn khắp tim phổi, chỉ hận không thể tới bệnh viện ngay lập tức.

Biết rõ Dương Dương bị bệnh vẫn còn trêu đùa em ấy. Ở chung hơn một năm không phải không biết tính tình Dương Dương luôn tự ti che giấu tâm tư nhưng cũng rất quật cường, thế mà vẫn còn chọc ngoáy nhược điểm của Dương Dương...

Sắc mặt Trình Châu Hoàn cực kì khó coi, cổ họng không phát ra tiếng nào đứng ở hành lang, dọa người đến mức sau khi lên máy bay, hai mẹ con ngồi phía sau đang tán dóc cũng không dám nói thêm câu nào.

Lúc về Sơn Thành đã chín giờ tối, Nghiêm Khiếu gọi điện tới nói Dương Dương sốt cả buổi chiều, ăn vài thứ xong đã ngủ rồi. Trình Châu Hoàn an tâm, cũng không về nhà cất hành lý mà đến thẳng bệnh viện.

Nghiêm Khiếu thấy người đến chỉ bỏ lại một câu "Đừng nói gì cả" rồi nghênh ngang đi. Trình Châu Hoàn ngồi bên giường bệnh, thấy Dương Dương ngủ mơ vẫn cau mày, đầu tim lại đau âm ỉ.

Y tá đến đổi bình truyền dịch khác, Trình Châu Hoàn nghiêng người phát ra một tiếng động nhỏ. Hà Tân Dương tỉnh lại, thấy Trình Châu Hoàn ở bên cạnh đột nhiên trợn to mắt, con ngươi lộ ra mê man cùng kinh ngạc, còn có hoang mang trông vô cùng sinh động.

Trình Châu Hoàn cúi người sờ trán đứa nhỏ bị bệnh này, sau đó dán trán mình lên theo, giọng nói dịu dàng như dòng nước suối lành lạnh chảy qua đá cuội: "Tỉnh rồi sao? Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"

Hà Tân Dương sốt một ngày phản ứng hơi trì trệ, lúc cụng trán với Trình Châu Hoàn vẫn còn thất thần, phản ứng lại mới cảm thấy hai má nóng hơn bình thường.

Cậu rúc hơn nửa khuôn mặt vào trong chăn, khẩn trương và áy náy chiếm hơn nửa đáy mắt, thấp giọng nói: "Anh Trình, hôm nay anh đã về rồi sao?"

Trình Châu Hoàn yêu thương sờ trán Hà Tân Dương: "Ừ, bên này có việc nên về trước một ngày."

Bệnh nhân là người dễ dàng lừa gạt nhất, tùy tiện bịa một lý do có lệ là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play