Nghiêm Khiếu đặt túi đồ ăn lên bàn, tự giới thiệu một phen, khách khí hàn huyên, làm bộ không biết Trình Châu Hoàn bám lấy người ta. Chiêu Phàm thì ngồi bên cạnh đùa với Hắc Ca, bề ngoài thì chọc chó con nhưng hai tai lại lén dựng thẳng nghe hai người nói chuyện.
Hà Tân Dương nói: "Trước Tết anh Trình nhặt được Hắc Ca, sợ trong Tết không ai chăm sóc nên bảo em tới hỗ trợ. Em chạy qua chạy lại hai chỗ cũng không tiện, hơn nữa phòng ở thôn công nhân là phòng thuê, bên trong không có gì đáng giá cả. Vì thế em chuyển tới đây luôn."
Hà Tân Dương lại nói: "Tại sao lại quen biết ạ? Là... Trước kia em là nhân viên giao hàn, anh Trình là khách quen của em."
Hà Tân Dương còn nói: "Không kể với anh Trình, dù sao cũng không phải việc gì lớn."
Nghiêm Khiếu lại hỏi khi nào Châu Hoàn trở về, muốn mấy anh em bớt chút thời gian để đi tụ tập. Hà Tân Dương thành thật đáp: "Mùng bốn anh Trình sẽ về."
"Vâng, anh ấy bảo văn phòng có việc nên sửa vé máy bay rồi."
Đều là đang theo đuổi người thương, Nghiêm Khiếu có thể nhìn ra ý của Trình Châu Hoàn khác một trời một vực với suy nghĩ của Hà Tân Dương.
Nhìn ra rồi nhưng vẫn hưng trí nhìn Hà Tân Dương, mặt mày gian xảo lại có loại quý khí làm người ta phát run.
Trình Châu Hoàn giơ tay nhấc chân cũng lộ đầy vẻ quý khí nhưng so với Nghiêm Khiếu thì nhiều hơn vài phần ôn hòa.
Hà Tân Dương bị nhìn đến nỗi không được tự nhiên, ánh mắt rũ xuống, vừa vặn nhìn thấy hoa văn áo hổ ở góc áo và cổ tay.
Cậu đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà Trình Châu Hoàn cho, lại không biết bộ quần áo thoải mái này là do Nghiêm Khiếu mua.
Nghiêm Khiếu cũng không chọc Hà Tân Dương, chỉ ngồi chốc lát liền kéo Chiêu Phàm dậy tạm biệt.
Đáy lòng Hà Tân Dương thở phào một hơi, không ngờ trên đầu lại bị Chiêu Phàm nắm lấy tai hổ.
Nói lảm nhảm nửa ngày, Chiêu Phàm rốt cuộc không nhịn được nữa, xúc cảm trên tay vô cùng tốt, vui mừng reo lên: "Ôi mẹ ơi! Cái này chơi vui thật!"
Hà Tân Dương xấu hổ cười hai tiếng, xoay người tránh khỏi ma trảo của Chiêu Phàm, họ Chiêu lại càng nắm càng chặt, còn vẫy tay với Nghiêm Khiếu: "Muốn bán manh sao? Đợi đó, anh Phàm cũng phải mua một bộ tặng nhóc!"
Nghiêm Khiếu nín cười, đứng bên cạnh nâng cằm: "Đừng quậy nữa, đi thôi."
Tiễn bước hai "anh trai giao hàng nhanh" xong, Hà Tân Dương nhất thời hơi hoảng hốt. Hắc Ca dường như cũng biết trên bàn có đồ ăn, hào hứng cắn ống quần Hà Tân Dương kéo tới cạnh bàn.
Hà Tân Dương lắc đầu, mạnh mẽ áp chế suy nghĩ trong đầu, mở từng túi "lương thực" trên bàn ra.
Có trứng gà, sữa, bánh mì, sữa chua, rau tươi, thịt, gạo nếp, bánh chẻo đông lạnh,... Ngoài ra còn có đủ loại đồ ăn vặt như bánh quy, khoai tây chiên, chocolate, bò khô,...
Hà Tân Dương cầm một gói mì viên của nhãn hiệu bạn nhỏ Trương Quân Nhã* lên, nhìn hình vẽ hoạt hình ngốc nghếch trên vỏ bỗng nhớ tới câu "bạn nhỏ của cậu ta". Đầu ngón tay cậu run lên, chỉ cảm thấy máu toàn thân thi nhau chạy đua.
Một thanh âm trong lòng đúng lý hợp tình nói: Cậu là bạn nhỏ của anh Trình đó!
Hà Tân Dương thử xé mở gói, phản bác: Nói bậy!
Thanh âm kia lại vang lên: Anh Trình thật sự rất quan tâm cậu mà. Trong nhà hết gạo, dù qua năm mới rồi nhưng anh ấy vẫn vội nhờ người khác mang đến cho cậu.
Hà Tân Dương cắn một miếng, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, bị vị ngọt ngậy của chocolate làm nhăn mi. Hắc Ca dẫm lên giày cậu sủa vài tiếng, Hà Tân Dương cúi đầu nghiêm túc nói: "Chó không thể ăn chocolate, sẽ chết đấy."
Hắc Ca lại "áu áu" hai tiếng, không được ăn liền ngậm đồ chơi lắc lư chạy ra ban công phơi nắng,
Hà Tân Dương ngồi thẳng trên bàn, như người máy đút đồ ăn ngọt ngào vào miệng, một giây cũng không dám dừng lại.
Nếu không chuyển hết sự chú ý vào vị ngọt trong miệng thì mấy suy nghĩ kinh người kia sẽ nhảy ra trong đầu cậu.
Làm người ta khiếp sợ, xấu hổ, vô thố, lúng túng đứng ngồi không yên.
Một gói mì viên ngọt ngào nhanh chóng thấy đáy, Hà Tân Dương chạy nhanh vào phòng bếp, lấy một bình nước chanh chưa mở nắp trong tủ lạnh ra. Trình Châu Hoàn từng nói, nước trái cây là của văn phòng phát cho: "Tôi không quen uống đồ ngọt, mà hạn sử dụng của loại đồ uống này rất ngắn, bỏ thì tiếc quá, em thích thì cứ lấy mà uống, ở văn phòng vẫn còn nhiều."
Hà Tân Dương mở nắp bình uống, thế mà một lần uống cạn.
Cảm giác lạnh lẽo kích thích từ đầu lưỡi chạy thẳng xuống dạ dày, trong giây lát lan khắp tứ chi, mang theo từng đợt chua chua ngọt ngọt đi khắp cơ thể.
Nhưng mà hình như vẫn chưa áp chế được "tà niệm" ở đáy lòng.
Ý niệm ấy như một đóa hoa mang theo độc dược, hương thơm mê người như có như không chạm vào từng mạch máu, làm cậu ngứa ngáy khó nhịn.
Thanh âm trong lòng càng lúc càng rõ ràng không thể nào dập tắt. Hà Tân Dương chỉ có thể vùi đầu vào cát như đà điểu, giả bộ không nghe thấy tiếng hò hét bên tai.
Xung quanh tràn ngập tiếng cát chảy hỗn loạn, mơ hồ dường như nghe thấy thanh âm "Dương Dương" quen thuộc.
Hà Tân Dương nắm chặt bình thủy tinh đã ra một tầng mồ hôi, bất an đi lại trong phòng bếp, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hà Tân Dương à, mày nghĩ nhiều rồi. Có thời gian nghĩ linh tinh không bằng làm vài đề ôn đi. Anh Trình không phải người như vậy, quản tốt đầu óc của mày đi, đừng ngốc nữa."
Nhắc nhở mình như vậy hơn mười lần, trái tim đập loạn nhịp dần dần bình tĩnh lại. Hà Tân Dương thở dài một hơi, rửa sạch bình nước trái cây cất vào trong túi, sau đó lại để đồ ăn Chiêu Phàm và Nghiêm Khiếu mang đến vào tủ lạnh, đồ ăn vặt thì để vào ngăn kéo. Cuối cùng cậu mới rót một ly nước ấm, về thư phòng tiếp tục làm bài.
Lần này vừa làm đã qua giờ ăn trưa. Giữa trưa ánh mặt trời chói chang chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu lên người Hà Tân Dương như phủ một tầng ánh sáng mỏng, chiếu vào bài tập một chữ cũng chưa viết của cậu.
Trên bàn đã lấy đủ đồ ăn cho Hắc Ca, ăn no thì ngủ, thỉnh thoảng lại vào thư phòng nhìn Hà Tân Dương, thấy cậu lại ngẩn ra liền cho là trước mắt vẫn không nên chạy tới làm nũng, vẫy vẫy đuôi rồi lại quay về ổ nhỏ của mình.
Hà Tân Dương hồn nhiên không phát giác bụng mình đã trống trơn, tự cho là mình rất chăm chú giải đề nhưng ngay cả hướng làm cũng không nghĩ ra.
Từ lúc quyết định tự học ở nhà để thi đại học, đây là lần đầu tiên Hà Tân Dương cảm thấy được mình học tệ như vậy.
Từ lúc rời khỏi nhà của Trình Châu Hoàn, Chiêu Phàm thao thao bất tuyệt hơn một tiếng đồng hồ, giống như phóng viên hỏi tỉ mỉ chuyện của Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương. Chuyện Nghiêm Khiếu biết được cũng không nhiều lắm, nếu không cũng sẽ không nháo thành chuyện đáng chê cười như giả làm nhân viên giao hàng hôm nay. Lúc Chiêu Phàm lại hỏi "Bọn họ tiến triển đến đâu rồi" lần thứ n, Nghiêm Khiếu cười không có ý tốt: "Trình Nhi nói bọn họ có một đứa con rồi."
"??!" Cảnh sát ưu tú của cục cảnh sát rất không có hình tượng bày ra bộ mặt hoảng sợ.
Nghiêm Khiếu nhẹ nhàng cụng trán Chiêu Phàm, kề sát vào nói: "Anh Phàm, chúng ta cũng sinh một đứa đi?"
Nghiêm công tử đùa giỡn lưu manh bị đánh một trận, lý do là "mưu đồ tập kích cảnh sát".
Trình Châu Hoàn ở Bắc Kinh xa xôi nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong sắc mặt tối sầm.
Nghiêm Khiếu và Chiêu Phàm thương lượng một phen, quyết định nói chuyện xảy ra hôm đó cho Trình Châu Hoàn, nhưng tránh nặng tìm nhẹ, không đề cập đến lời nói trong xe, cũng không nhắc đến chuyện nháo giao hàng hôm nay.
Trình Châu Hoàn trầm mặc một lát: "Đã bắt được đồng lõa rồi sao?"
Giọng của Trình Châu Hoàn bình tĩnh nhưng rất có lực uy hiếp, hệt khi đang biện hộ trên tòa.
Nghiêm Khiếu nói: "Yên tâm, đã bắt được toàn bộ rồi. Vừa nãy tôi đã đi xem thử tiểu khu nhà cậu, không có vấn đề gì cả. Hôm nay nói cho cậu biết, tránh cho cậu là "phụ huynh" mà lại bị bạn nhỏ nhà mình lừa gạt không biết gì."
Cúp điện thoại, Trình Châu Hoàn sắp xếp lại câu từ trong đầu một lát, lập tức gọi điện cho Hà Tân Dương.
Mà lúc này Hà Tân Dương vì không làm được đề mà nôn nóng nằm úp trên bàn vò đầu bứt tai, thanh âm như sóng biển dào dạt thừa dịp trống rỗng mà tiến vào, kiêu ngạo nói với cậu: "Anh Trình đối xử với mình tốt như vậy, có phải thích mình rồi không?"
Ý niệm này cứ như tia chớp đầu xuân, mang theo ánh sáng chói mắt cùng tiếng gió rì rào đánh úp lại, như tia sét dẫn cơn mưa rào tầm tã đến, để lộ cảnh xuân kinh tâm động phách.
Hà Tân Dương che hai tai đã phiếm hồng của mình lại, lòng bàn tay vì đột ngột cảm thấy nóng rực mà run lên. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cao cao nhảy lên, sau đó thẳng tắp hạ xuống, như một chiếc máy nhảy liên hồi không khống chế được.
Hà Tân Dương tay chân luống cuống đứng dậy, chậm rãi đi lại trong thư phòng, trong đầu không ngừng lặp lại câu "Nghĩ nhiều rồi".
Nhưng dường như câu thần chú này hiện giờ không có hiệu quả.
Mặc kệ cậu tự tẩy não mình thế nào, trong đầu vẫn văng vẳng một giọng nói không xua đi được ——
"Có phải anh Trình thích mình không?"
Lưng Hà Tân Dương run lên, nhưng không phải vì sợ hãi hay ghê tởm, run đến mức khó chịu, rốt cục cũng phát ra một tiếng than trầm thấp đầy buồn bực, cùng với tiếng chuông điện thoại trên bàn càng thêm rõ ràng.
Mà cái tên hiện trên màn hình lại làm trái tim cậu căng thẳng.
Hà Tân Dương cầm lấy di động, nhìn chằm chằm hai chữ "Anh Trình" cả buổi, mãi đến khi điện thoại thôi reo vẫn không dám bắt máy.
Hai giây sau chuông lại kêu, Hà Tân Dương hít sâu mấy lần, lại thấp giọng thôi miên mình "trấn định, trấn định" mới tận lực dùng ngữ khí bình thường nhận điện thoại: "Anh Trình."
Trình Châu Hoàn vừa nghe thấy giọng cậu đã cảm thấy không đúng lắm nhưng không nghĩ ra khác chỗ nào, chi cho rằng Hà Tân Dương gặp chuyện đêm giao thừa đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, vì vậy nhẹ giọng nói: "Xảy ra việc như vậy sao không nói cho tôi biết?"
Vốn là giọng nói dịu dàng trầm thấp, bị khoảng cách ngăn trở bỗng nhiên nhiều thêm vài phần ý vị làm tai Hà Tân Dương cảm thấy tê ngứa. Cậu vuốt vuốt khuôn mặt làm mình tỉnh táo lại, sau đó áp vành tai nóng đến khó chịu vào cửa kính lạnh lẽo. Hầu kết Hà Tân Dương trượt trượt, hai má sớm phiếm hồng trở nên đỏ bừng như trái cà chua được ngâm qua nước sôi.
Điều cậu cảm thấy may mắn nhất là may Trình Châu Hoàn không nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của mình hiện giờ.
Trình Châu Hoàn có thói quen khi gọi điện thoại sẽ đeo tai nghe, vì vậy trong tai bây giờ tràn ngập tiếng hít thở dồn dập của Hà Tân Dương, trái tim ngứa ngáy chỉ hận không thể bay về Sơn Thành ngay lập tức.
Trước đó Nghiêm Khiếu đã nói cho anh, bạn nhỏ Hà cảm thấy chuyện đêm giao thừa "không phải việc gì lớn", sợ làm phiền Trình Châu Hoàn nên mới không nói cho anh biết.
Hiện giờ thấy phản ứng của Hà Tân Dương, tiếng hít thở mơ hồ mang theo chút xấu hổ giống như ngại ngùng vì bị "khởi binh vấn tội", càng giống những gì Nghiêm Khiếu vừa nói, vì thế Trình Châu Hoàn cười cười: "Có bị thương không?"
Hà Tân Dương "A" một tiếng, lúc này mới hiểu ra Trình Châu Hoàn đang nói đến chuyện xảy ra ở thôn công nhân.
Lòng bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi, bởi vì khẩn trương mà lời nói cũng lắp bắp: "Không, không ạ. Anh Trình, anh biết rồi sao?"
"Ừ, Nghiêm Khiếu đã nói cho tôi rồi, vừa mới xong."
"Dạ, có một cảnh sát đặc nhiệm hôm đó là bạn của anh Nghiêm Khiếu."
Về phần Chiêu Phàm bộc lộ tài năng hạ gục tội phạm thế nào thì Trình Châu Hoàn đã nghe Nghiêm Khiếu kể tỉ mỉ rồi, lúc này lại nghe Hà Tân Dương nhắc lại một lần nữa cũng không cảm thấy sao cả, chỉ đơn giản nói một câu dẫn dắt đối phương nói ra lời từ sâu trong lòng. Mãi đến khi Hà Tân Dương nói đến mấy tên buôn bán ma túy kia cũng ở trong thôn công nhân, Trình Châu Hoàn mới dùng giọng nói thương lượng nhắc với cậu: "Dương Dương, đổi chỗ ở khác đi."
Trình Châu Hoàn vẫn luôn lo mình nói vậy sẽ có vẻ quá phận, vì thế tất cả quan tâm đều chỉ dừng ở đó, không xa cách cũng không quá mức gần gũi.
Hà Tân Dương nói chuyện điện thoại cũng làm cậu trấn định trở lại, nóng bừng trên mặt cũng rút đi không ít: "Vâng, mấy ngày nay em đã nghĩ tới nên thuê ở chỗ khác rồi."
Lời này không phải là giả. Mặc dù Hà Tân Dương tính toán chi li vấn đề tiền nong, không muốn thuê phòng tốt hơn một chút, nhưng cảm giác bị bắt làm con tin vẫn làm lòng cậu sợ hãi.
Nếu đã biết hàng xóm có phần tử phạm tội, lại còn từng tiếp xúc, vậy thôn công nhân không ở được nữa rồi.
Cũng may tiền thuê nhà quý trước tới sau Tết âm lịch thì đến hạn, dù vội vàng đổi phòng đi nữa cũng không lãng phí tiền.
Trình Châu Hoàn đã hạ quyết tâm rồi, nhưng lời nói ra vẫn lấp lửng: "Chưa tìm được chỗ ở mới thì trước hết cứ ở lại nhà của tôi đi. Hai ngày nữa tôi sẽ về giúp em tham khảo thêm."
Hà Tân Dương "dạ" một tiếng: "Cảm ơn anh Trình."
Cúp điện thoại hồi lâu đầu óc cậu vẫn trống rỗng, đến khi bụng réo ục ục mới giật mình.
Nhiệt độ của mặt trời vào mùa đông không đủ ấm áp, buổi trưa thì chói chang giữa trời, sau bốn giờ chiều thì bị mây che lấp, chiếu kiểu gì cũng không thấy ấm.
Hà Tân Dương gấp vở bài tập lại, ăn hai cái bánh mì và một hộp sữa chua.
Đồ ăn trong tủ lạnh không ít nhưng cậu không còn tâm tư nào lấy ra đun nóng nữa. Trái tim lấp kín tâm sự, thật sự không rảnh nghĩ đến chuyện khác nữa.
Buổi tối, Hà Tân Dương cầm quyển sách tiếng Anh dựa vào sofa, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào TV chưa bật.
Cuộc sống hơn nửa năm nay như mưa xuân rơi tí tách trên cơ thể cậu, cả người như bị bao phủ hoàn toàn trong hơi thở của Trình Châu Hoàn, mềm mại ôn hòa, có một loại ấm áp làm người ta không kháng cự được.
Hà Tân Dương đã là người trưởng thành rồi, mặc dù cả ngày đều bận nghĩ cách kiếm tiền lo cho cuộc sống, không rảnh suy nghĩ đến chuyện tình cảm, nhưng cũng có nhu cầu sinh lý của người bình thường. Nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào đó sẽ nhịn không được liếc mắt thêm vài cái, ban đêm thỉnh thoảng sẽ trốn vào wc chật chội ở phòng thuê để thỏa mãn chính mình.
Thậm chí tình yêu đồng tính với cậu cũng không phải hoàn toàn xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT