Rèm cửa đã đóng kín kẽ, chỉ có wc mở đèn. Ngọn đèn yếu ớt mơ hồ chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp, chiếu lên hai thân ảnh màu đen.
Tay chân Hà Tân Dương bị trói lại, con ngươi căng chặt, tim đập kịch liệt, vừa ngỡ ngàng vừa cảnh giác nhìn bốn người trước mặt.
Hà Tân Dương chắc chắn cậu không quen những người này, cũng khẳng định mình không chọc phải người không nên chọc nào.
Một tên từ bóng tối đi ra, cũng không nhìn Hà Tân Dương mà nói với mấy tên còn lại: "Bây giờ phải làm sao đây?"
"Cương Ca, chúng ta chạy trốn chứ?" Một tên lùn xấu xí hỏi.
Người bị gọi là Cương Ca là một tên to lớn như trâu, chính gã đã kéo Hà Tân Dương vào phòng. Ánh mắt gã âm trầm, con ngươi sâu như một hồ nước mang đầy vẻ chết chóc, nhìn chằm chằm Hà Tân Dương một lát rồi nói: "Mang theo nó xông ra, có người ở đây cảnh sát sẽ không dám nổ súng."
Mí mắt Hà Tân Dương run lên, áp chế kinh hoảng trong mắt, nhìn về phía Cương Ca.
Cương Ca cười một tiếng như sấm rền, bẻ cằm Hà Tân Dương: "Nhìn cái gì mà nhìn! Ngoan ngoãn phối hợp với tụi tao, chỉ cần thoát thân được thì không thiếu chỗ tốt của mày đâu."
Hầu kết Hà Tân Dương phập phồng, rất bình tĩnh gật đầu.
Con tin, cảnh sát, nổ súng,... mấy từ mấu chốt này lặp đi lặp lại trong đầu Hà Tân Dương. Dựa vào kiến thức xã hội không tính là nhiều của mình, Hà Tấn Dương mơ hồ nghĩ đến tên Cương Ca này mua bán gì đó, tại sao lại bị cảnh sát đặc nhiệm truy bắt.
Trong thành phố, kẻ đáng giá để cảnh sát đặc nhiệm đặc nhiệm phải đi bắt vào đêm 30 tết không nhiều. Hà Tân Dương nhìn ánh mắt trống rỗng của tên lùn và thân thể suy yếu của hắn, lờ mờ đoán ra thân phận của bốn người.
Vận chuyển ma túy trái phép.
Sơn Thành nằm ở Tây Nam nhưng vị trí lại dựa vào hướng Bắc, lệnh cấm ma túy cùng lắm chỉ đến hai tỉnh Vân-Quảng ở Tây Nam, cảnh sát ở đây bắt tội phạm nặng nhất cũng chỉ là mấy tên lừa đảo cướp bóc. "Ma túy", "người vận chuyển ma túy" dường như cách cuộc sống của mọi người rất xa, cơ hồ là chỉ nhìn thấy trên TV.
Hà Tân Dương không sao ngờ được mình lại ở cùng mấy tên buôn bán ma túy trong khu trọ cũ nát này vào đúng đêm ngày giao thừa, còn bị bọn chúng bắt làm con tin.
Ánh sáng mạnh mẽ xuyên qua tấm rèm đơn bạc chiếu vào bên trong, nhóm cảnh sát đặc nhiệm bước trên cầu thanh cũ kĩ tạo nên tiếng vang nặng nề. Một tay Cương Ca giữ lấy người Hà Tân Dương, một tay cầm dao sắc bén.
Những tên buôn bán ma túy trong nước không có đao súng như ở vùng biên giới, nhưng thủ đoạn độc ác lại chẳng kém chút nào.
Cảnh sát phá cửa xông vào, Cương Ca cầm dao kề sát động mạch chủ ở cổ Hà Tân Dương, nghiến răng nói: "Để bọn tao đi."
Cảnh sát cầm đầu hơi nhíu mày, phía sau đồng đội đang báo cáo tình huống qua bộ đàm. Hà Tân Dương cảm nhận được trên cổ lạnh lẽo, thở cũng không dám thở mạnh, trái tim không theo khống chế mà đập loạn, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống từng giọt.
Bốn tên này ai cũng cầm dao găm hoặc dao loại dài trong tay, nhóm cảnh sát tuy rằng mang theo súng, không ít người tinh anh nhưng cũng không dám tùy tiện hành động. Lưỡi dao đang kề cổ con tin, chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng tạo thành thảm kịch.
Không khí trong phòng giằng co căng thẳng, Hà Tân Dương trộm nuốt nước miếng, cảm giác dao đang run rẩy nhè nhẹ.
Bên ngoài, một xe cảnh sát đuổi tới để tiếp viện hú một hồi còi dài, ánh đèn màu đỏ xanh trong bóng đêm lóe sáng, cầu thang lại truyền tới động tĩnh. Dao trong tay Cương Ca lại ghì sâu xuống một chút, điên cuồng gào to: "Tin tao cắt cổ nó ngay bây giờ không?"
Lưỡi dao cứa vào làn da, giọt máu thật nhỏ chậm rãi chảy ra.
Có lẽ là do quá sợ nên Hà Tân Dương không cảm thấy đau, chỉ ngừng thở nhìn chằm chằm vào vị cảnh sát trung niên mới tới.
Người nọ bộ dáng hiền lành, giọng nói từ tính, nhưng vừa mới nói hai câu đã bị "anh Khương" thô bạo ngắt lời.
"Ông không rảnh đàm phán với chúng mày, thả tụi này đi là được, không cần thương lượng gì hết."
Hóa ra là một chuyên gia đàm phán ăn nói không tốt.
Hà Tân Dương còn đang nghĩ ngợi thì con dao trước cổ lại bị ấn sâu hơn một chút, lúc này cậu mới cảm nhận được đau đớn, chóp mũi còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Cương Ca lại gào lên một tiếng: "Để tụi tao đi, nếu không tao sẽ giết nó ngay bây giờ!"
Vị cảnh sát đặc nhiệm đứng đầu tiên đánh một cái thủ thế với đồng đội, bảy tiểu đội nhỏ phía sau vẫn duy trì thư thế cầm súng lui ra ngoài. Hà Tân Dương sợ xanh mặt, cơ thể cứng ngắc đứng ngây ngốc như tượng gỗ. Cương Ca hạ dao xuống, đặt ở sau lưng Hà Tân Dương, ép cậu đi tới phía cửa cùng gã.
Hà Tân Dương cực kỳ sợ hãi bước chân phải lên, lúc này hai chân bủn rủn bước vào hư không, lảo đảo ngã sấp xuống.
Cương Ca vừa muốn mắng một câu "Đệt mẹ mày", chữ "mẹ" đột nhiên bị kẹt ở cổ họng nói không thành tiếng, thay vào đó là máu chảy ra như suối.
Chết rồi.
Hà Tân Dương ngã khuỵu xuống đất, bên trong lúc này đã là một mảnh hỗn loạn, cảnh sát vừa lùi ra ngoài nhanh chóng bước vào khống chế ba tên còn lại.
Vị cảnh sát trung niên nâng Hà Tân Dương dậy, phủi bụi ở đầu gối cho cậu, ôn hòa nói: "Không sao rồi."
Cương Ca bị một viên đạn kết liễu. Hà Tân Dương liếc nhìn thi thể của gã trong vũng máu, không có cảm giác sợ hãi nhưng dạ dày cuồn cuộn buồn nôn, đầu óc mê man phải dựa vào tường nửa ngày mới hoàn hồn.
Bỗng nhiên cậu rất muốn nghe thấy giọng Trình Châu Hoàn, cho dù anh chỉ gọi "Dương Dương" thôi cũng được.
Theo thủ tục, Hà Tân Dương bị đưa về cục cảnh sát lấy lời khai, điện thoại cũng tạm thời bị giữ lại. Cảnh sát đối xử với cậu không tồi, nói là lấy lời khai không bằng nói là trấn an, đợi tâm trạng của Hà Tân Dương ổn định mới bảo cảnh sát trực ban đưa cậu về.
Hà Tân Dương cảm ơn một câu, vừa quay người lại đã thấy một vị cảnh sát không giống những người khác.
Đẹp tới mức gần như âm nhu, đôi mắt hoa đào ẩn hiện như mang theo ý cười, nhìn ở cự li gần càng làm cho Hà Tân Dương chấn động.
Người nọ cũng là cảnh sát đặc nhiệm, nếu không sẽ không mặc cảnh phục. Chỉ là cảnh phục kia lỏng lẻo tản ra vài phần bất cần đời.
Hà Tân Dương không biết đối phương là ai, dù vì diện mạo hắn mà hai mắt sáng bừng cũng sẽ không tiến lên hỏi người ta tên là gì. Ai ngờ người nọ lại đứng trước cửa chắn lối đi của cậu, nâng cằm cười nói: "Cậu là do tôi cứu, để Tiểu Kiều nghỉ ngơi đi, tôi đưa cậu về."
Hà Tân Dương đang suy xét câu "Cậu là do tôi cứu", ánh mắt nhìn người đối diện không khỏi nổi lên vài phần kinh ngạc.
Người nọ nói xong liền kéo vai cậu qua, tùy ý vỗ vỗ, không khách khí tự giới thiệu: "Tôi họ Chiêu, Chiêu gồm có một bộ nhật, một bộ đao và một bộ khẩu, Phàm trong người phàm, không phải Phàm trong thuyền buồm*. Ban nãy là tôi cứu cái mạng nhỏ của nhóc, vì thế nhóc cũng tính là em trai của tôi."
Hà Tân Dương nghe xong hơi ngẩn ngơ, cảm thấy nhìn người họ Chiêu tên Phàm vậy là đủ rồi, sau đó nghiêm túc nhớ lại đối phương là ai trong bảy tiểu đội khi nãy.
Tựa hồ Chiêu Phàm nhìn ra suy nghĩ của cậu, đắc ý nhếch mày mỉm cười: "Tôi ở trên cây tập kích, vừa rồi nhóc không nhìn tới được."
Hà Tân Dương đứng bất động đánh giá Chiêu Phàm từ đầu tới chân, vẫn không tin người này là tay thiện xạ ban nãy bắn chết Cương Ca.
Chiêu Phàm vắt cảnh phục lên vai, một tay thò vào túi áo, cười nói: "Đừng đứng ngốc nữa, ở đồn cảnh sát này ai cũng đẹp trai vậy cả. Đi thôi, nhà ở đâu? Tôi chở nhóc về."
Bên ngoài đồn cảnh sát có một chiếc xe Audi màu đen đỗ ven đường.
Nghiêm Khiếu tựa vào cửa xe hút thuốc, thấy Chiêu Phàm đi ra vừa định vẫy tay nói "Bên này" thì thấy đằng sau người trong lòng có một tên nhóc.
Là nam, cao gần một mét tám, mặc áo lông, không nhìn ra dáng người nhưng chân vừa dài vừa thẳng, cúi đầu không rõ ngũ quan nhưng có thể đoán được mặt khá nhỏ, tỉ lệ cơ thể vừa đẹp.
Ánh mắt Nghiêm Khiếu trống rỗng, vừa gặp vài giây đã gắn cho Hà Tân Dương thêm một cái tên "vật nguy hiểm".
Trình Châu Hoàn từng nói qua về Hà Tân Dương vài lần với hắn, nhưng lần nào cũng dùng từ "Dương Dương" hoặc là "Dương Dương của chúng ta", cũng chưa giới thiệu hai người với nhau. Hiện giờ dù Hà Tân Dương đứng trước mặt nghiêm túc nói "Tôi là Hà Tân Dương" thì Nghiêm Khiếu cũng không chưa chắc đã liên hệ cậu với "Dương Dương" trong miệng Trình Châu Hoàn được.
Chiêu Phàm nhìn thấy Nghiêm Khiếu bước chân rõ ràng nhanh hơn, đi được vài bước mới nhớ tới mình còn cái đuôi phía sau, xoay người gọi: "Nhóc đẹp trai, đi mau lên."
Lời này nói trước mặt Nghiêm Khiếu, âm lượng còn rất lớn. Nghiêm Khiếu đen mặt một giây lập tức treo lên mặt một nụ cười xã giao, mở cửa bày ra tư thế "Mời".
Chiêu Phàm không cảm kích chút nào, nhét Hà Tân Dương vào ghế sau xong mới vỗ lưng cười cợt nhả với Nghiêm Khiếu: "Đưa em trai của tôi về nhà trước đã."
"Em trai của cậu?" Nghiêm Khiếu đẩy Chiêu Phàm đến ghế phó lái, vừa chậm rì rì thắt đai an toàn giúp hắn vừa hỏi: "Sao tôi chưa nghe nói qua cậu có em trai bao giờ?"
"Mới vừa thu nhận." Chiêu Phàm nháy mắt với Hà Tân Dương, khóe mắt tràn ngập phong tình, cười đầy sức sống như hoa xuân: "Đúng không?"
Hà Tân Dương xấu hổ cười, cả người nổi một tầng da gà, nhưng cũng không thể không cho ân nhân cứu mạng của mình mặt mũi, chỉ có thể cười nhạt: "Đúng ạ."
Nghiêm Khiếu liếc Hà Tân Dương sau kính chiếu hậu, nương theo ánh đèn thấy rõ "em trai nhỏ" này có vẻ sạch sẽ dễ nhìn, trên người mặc áo lông dành cho nam của nhãn hiệu nào đó, hẳn là điều kiện gia đình không tồi, nhưng tác phong lại không giống con cháu nhà giàu cho lắm, có lẽ gia đình thuộc tầng lớp trung lưu.
Loại áo lông thế này Nghiêm Khiếu đã sờ thử chất vải rồi, xúc cảm không tồi, thợ may cũng rất khéo. Ban đầu Trình Châu Hoàn kéo đi xem quần áo hắn ghét bỏ không thôi, vì vậy rất ấn tượng với bộ đồ này.
Xe chậm rãi đi vào đường lớn, Chiêu Phàm oán giận một tràng dài, hết mắng mấy tên buôn bán ma túy kia lại đến mắng lãnh đạo, cuối cùng tiện thể mắng luôn con tin quá nhu nhược. Ý thức được con tin mình đang mắng đang ngồi phía sau, lúc này Chiêu Phàm mới che miệng vỗ ngực nhưng chẳng có ý ăn năn nào: "Đệt, nói lỡ lời rồi."
Đây là lần đầu tiên Hà Tân Dương tiếp xúc với cảnh sát đặc nhiệm, suýt nữa bị Chiêu Phàm phá nát tam quan. Trong ấn tượng của cậu cảnh sát đặc nhiệm và bộ đội đặc chủng trên TV không khác biệt nhiều, cương trực công chính, nhanh nhẹn dũng mãnh, là bộ mặt của quốc gia, cao to vạm vỡ, khí chất mười phần, đứng trước mặt sẽ trở thành chỗ dựa vững chãi đáng tin cậy.
Nhưng Chiêu Phàm lại giống diễn viên hí kịch có thể tùy thời tùy lúc khua môi múa mép trên sân khấu, hơn nữa dung mạo cũng giống diễn viên hí kịch vô cùng.
Hà Tân Dương nhẹ nhàng thở ra, tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể cực kỳ mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn đang trong trạng thái kích động.
Rất muốn gọi điện thoại cho Trình Châu Hoàn nhưng di động nửa ngày không liên lạc được. Cậu lại tự trách mình đêm hôm khuya khoắt quấy rầy đối phương có vẻ rất không gia giáo.
Đơn giản cất điện thoại vào túi áo, vừa nghe Chiêu Phàm nói chuyện với bạn vừa nhắm mắt dưỡng thần.
Một đường này Chiêu Phàm nói rất nhiều, người bên cạnh nói cực ít. Giọng nói người nọ trầm thấp, cơ hồ câu nào cũng là oán hận Chiêu Phàm. Chiêu Phàm cũng không giận, oán hận thì đổi đề tài khác. Hai người nói chuyện câu có câu chăng không bao lâu thì xe cũng đến gần tiểu khu của Trình Châu Hoàn.
Hà Tân Dương dụi mắt, đứng thẳng dậy lễ phép nói: "Anh Chiêu Phàm, phiền anh dừng trước giao lộ một đoạn."
"Dừng làm chi? Nhóc muốn mua đồ nướng à? Giao thừa làm gì còn ai mà bán cho nhóc chứ." Chiêu Phàm nằm tựa vào ghế, nói: "Về thẳng nhà là được rồi."
Hà Tân Dương hơi khó xử, vừa đáp một câu "Không phải mua đồ nướng" thì Chiêu Phàm lại nói: "Nhóc đói bụng? Chờ về nhà rồi nấu mì đi."
"Không đói..." Mắt thấy xe ngày càng tới gần giao lộ, Hà Tân Dương hơi gấp gáp: "Phiền dừng lại ở đây, cảm ơn."
Nghiêm Khiếu đi chậm lại nhưng không dừng hẳn. Chiêu Phàm cười giảo hoạt, ngó đầu nhìn cậu: "Không biết nấu mì? Vậy để tôi nấu cho..."
"Chiêu Phàm!" Nghiêm Khiếu ngắt lời, lại nhìn Hà Tân Dương phía sau: "Là giao lộ phía trước?"
Hà Tân Dương gật đầu: "Phải ạ."
"Này đừng!" Chiêu Phàm cao giọng: "Nhà cậu ta ở thôn công nhân, cách đây vài giao lộ nữa cơ, cậu ném người ở đây chút nữa cậu ta về kiểu gì?"
"Em..." Giọng Hà Tân Dương hơi khô khốc, lắp bắp nói: "Đêm nay em không về thôn công nhân nữa, em đến, đến nhà bạn."
"À." Chiêu Phàm bừng tỉnh: "Cũng đúng, vừa rồi xảy ra việc như vậy, ở một mình rất không an toàn."
Nghiêm Khiếu lại hỏi: "Vậy nhà bạn cậu ở đâu?"
"Tuế Vinh uyển." Không biết vì sao lúc báo cái tên này ra Hà Tân Dương đột nhiên cảm thấy căng thẳng nắm chặt tay.
"Tuế Vinh?" Nghiêm Khiếu quay vô-lăng, rẽ vào một đường nhỏ: "Trùng hợp thật, bạn tôi cũng ở chỗ đó."
Chiêu Phàm từng gặp Trình Châu Hoàn vài lần, bừng tỉnh: "Phải rồi, "con trai" cậu cũng ở đó."
Nghiêm Khiếu cười khẽ: "Thằng cháu trai kia hẳn là lừa bạn nhỏ nhà cậu ta đến đó ở rồi, thế mà không nói sớm để người ta còn chuẩn bị đồ ăn, cuối cùng lại bắt tôi làm shipper đưa đồ ăn tới. Thế nào? Mùng hai cùng tới đó một chuyến nhé?"
"Được." Hai mắt Chiêu Phàm sáng ngời: "Cần đồng phục của shipper không?"
"Cậu còn muốn nhập vai à?"
"Diễn phải diễn cho tốt chứ, đúng lúc chỗ tôi có hai bộ của Vận Đạt."
"Vậy có muốn tôi sơn một lớp lên xe, ghi "Chuyển phát nhanh Vận Đạt" lên trên luôn không?"
"Có bệnh hả?" Chiêu Phàm nắm chặt quyền, làm bộ muốn đánh: "Một quyền này của tôi đánh xuống cậu sẽ chết đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT