Trịnh Minh Đăng nghe thấy những lời này, từ tận sâu con tim anh dâng lên niềm hạnh phúc vô tận, nụ cười trên môi anh càng rực rỡ, anh không ngần ngại quay lại kéo cô ôm vào lòng mình, đặt lên môi cô nụ hôn say đắm.

Hai người cứ đứng như vậy như thể quên trời quên đất, mãi cho tới khi tiếng cu Shin vang lên thì cả hai mới giật mình tách ra khỏi người nhau. Lúc này, hai má Thanh Vy vẫn đỏ ửng vì xấu hổ, cô lúng túng nói:

- Cu Shin, con nhớ mẹ không?

Cu Shin ngây ngô gật đầu. Nói là nhớ mẹ nhưng được lúc lại bám chặt lấy bố rồi.

Tối đó, cu Shin ngủ từ rất sớm. Không gian lúc này như nhường chỗ lại cho vợ chồng anh. Trong căn phòng, không khí ngập tràn mùi hương nhẹ nhàng, là mùi hương thơm ngát trên người Thanh Vy mùi hương thơm đặc biệt trên cơ thể Trịnh Minh Đăng hoà quyện lại, phảng phất trong hơi thở khiến tâm tình cả hai đều trở nên phấn khích.

Trịnh Minh Đăng nhẹ nhàng ôm lấy Thanh Vy, âu yếm thì thầm bên tai cô:

- Lúc con trai ở bên thì em quan tâm con trai, bây giờ con ngủ rồi, cũng đến lúc em dành chút quan tâm cho chồng em chứ nhỉ?

- Em vẫn quan tâm anh mà.

Thanh Vy nở nụ cười dịu dàng trả lời, còn chưa kịp nói thêm lời nào, Trịnh Minh Đăng đã cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Những nụ hôn liên tiếp mang theo nhu tình đầy quyến luyến không ngừng phủ lên từng tấc da tấc thịt cô, khơi lên những cảm giác nóng rực không ngừng lan tỏa khắp toàn thân. Tim Thanh Vy không khỏi đập loạn lên mấy nhịp. Lúc này cô mới nhớ ra đêm nay chính là đêm đầu tiên của mình và anh sau hai năm trời xa cách. Tuy rằng cô đã sinh con cho anh, nhưng đến giờ phút này, Thanh Vy vẫn không tránh được cảm giác ngượng ngùng, nhất là trong một đêm với nhiều cảm xúc thế này.

Mà Trịnh Minh Đăng, ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn không rời khỏi cô dù chỉ một giây phút. Hình dáng cô hiện lên trong mắt anh có chút như mộng ảo, gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu dưới làn da trắng muốt càng thêm mê người. Tác phong của anh vẫn hệt như trước, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt của anh khiến Thanh Vy không cách nào chống cự lại. Đầu lưỡi của anh Linh hoạt không ngừng khuấy đảo khoang miệng rồi cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, thật lâu cũng không chịu buông tha.

- Huỳnh Thanh Vy, anh yêu em!

- Em cũng vậy. Trịnh Minh Đăng!

- Hai năm rồi, anh mới được trải qua cảm giác hạnh phúc đó…cảm giác sung sướng bên em mà xa em anh muốn nếm trải nó phát điên…anh rất cần em trong cuộc đời này..rất rất cần em.

- Đăng….!

Cô vừa dứt lời thì nụ hôn kia lại ập xuống làn da mềm mại của cô. Anh hôn tới đâu, nơi đó liền lưu lại những dấu vết đỏ ửng cực kỳ mê hồn. Hơi thở của Thanh Vy hoàn toàn bị lấp đầy bởi mùi hoắc hương đặc trưng trên cơ thể Trịnh Minh Đăng . Cùng với ham muốn đang không ngừng tăng lên của anh, mùi hương quyến rũ đầy nam tính kia dần khiến đầu óc Thanh Vy trở nên trống rỗng, chỉ có thể vô thức bật ra những tiếng ngân nga yếu ớt:

- Ưhm….ưhm…

- Vy..nói muốn anh.

- muốn…muốn anh.

Khoé môi Trịnh Minh Đăng khẽ nở nụ cười vô cùng hài lòng. Rất nhanh, chiếc miệng nóng bỏng của anh đã cúi xuống ngậm lấy nụ hoa hồng đã sớm vươn thẳng đầy kiêu hãnh trên bầu ngực tròn đầy của cô, khiến cho cô há miệng thở dốc một hồi. Bàn tay to lớn kia cũng bắt đầu không chịu an phận, nhẹ nhàng mơn man từng đường cong tuyệt mỹ trên thân thể Thanh Vy rồi trượt thẳng xuống phần hạ thân, chạm tới nơi sâu thẳm nhất. Dưới sự kích thích cuồng nhiệt của anh, bàn tay nhỏ bé của Thanh Vy cũng vô thức ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh, đầu ngón tay còn mơn man trên da thịt trắng đến mê người.

- Vy…gọi tên anh..

- Anh thật xấu xa.

- Gọi tên anh.

- Đăng…!

Thanh âm ngọt ngào say lòng người khe khẽ vang lên khiến anh càng khó kiềm chế. Cảm giác nóng rực nơi bụng dưới càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, anh lập tức vươn bàn tay nhấc cao phần hông của cô lên rồi áp người xuống, vật cứng khổng lồ kia cũng một đường thẳng tiến quân thần tốc vào bên trong.

- A…đau…em..

Thanh Vy khẽ kêu lên thành tiếng, mà nhìn dáng vẻ của cô lúc này khiến đáy mắt anh tràn ngập đau lòng.

- Bảo bối, chịu khó một chút nhé, anh thương.

Thanh Vy nhìn rõ ham muốn trong mắt anh, cô gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại để cảm nhận vị ngọt ngào tình yêu ấy…sau một chốc, cảm giác đau đớn kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác sung sướng đến lạ kỳ, làm đầu óc cô lâng lâng.

Mồ hôi hai người lấm tấm thi nhau rơi xuống, cảm giác thỏa mãn cùng niềm hạnh phúc vô tận càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Cho đến khi chất dịch lỏng kia phóng thích ra thì anh méo nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng mình. Anh ôm chặt cô mãi mà không chịu buông, dù cô có cựa quậy cũng không thoát khỏi vòng tay của anh.

- Còn chưa chịu thả em ra?

- Không được, mỗi giây mỗi phút chỉ muốn ôm em chặt thế này thôi.

- Em còn đi vệ sinh.

- Kệ em.

- Hâm này.

Trịnh Minh Đăng bật cười cúi xuống nhìn cô, anh hỏi nhỏ:

- Em còn đủ sức thêm lần nữa không?

Nói rồi anh lại cúi đầu xuống rúc vào ngực cô, thở dài nói:

- Anh lại nghiện em hơn rồi.

- Nghiện nhất là ngực hả?

- Nghiện toàn bộ cơ thể em. Mà công nhận em sinh cu Shin xong ngực to ra đúng không?

Anh nói làm cô xấu hổ, không biết trả lời sao chỉ biết oán trách:

- Anh đúng thật là đáng ghét.

- Từ giờ trở đi, có chết anh cũng không để em rời xa anh

- Lại nói mấy lời vậy rồi.

- Anh nói thật. Em biết không, anh từng hận bản thân mình nhiều lắm. Anh không muốn ai chăm sóc em ngoài anh, không muốn nhìn thấy bất kỳ thằng đàn ông nào nhòm ngó tới em, vì anh rất yêu em!

Một lúc sau, Thanh Vy chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Nhìn dáng vẻ đã ngủ say giặt cô, khoé môi anh khẽ cong lên nụ cười đầy yêu thương. Đem cô ôm càng chặt, anh khẽ tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm đôi mắt lại, hít thật sâu hơn thơm ngát thuộc về riêng cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Ở lại Singarbo thêm 1 tuần giải quyết công việc nữa thì hai người đặt vé đưa cu Shin và đi Tư về Việt Nam. Trộm vía tuy là lần đầu đi máy bay nhưng cu

Shin ngoan lắm, cứ ăn với chơi chán trong lòng bố rồi lại ngủ tít cho tới khi về Việt Nam.



Chiếc xe tiến vào bên trong căn biệt thự màu trắng ngà. Thanh Vy ngẩng đầu nhìn quanh. Tòa nhà xây dựng theo kiến trúc kiểu châu Âu ba tầng màu trắng, đồ sộ, trang trọng, cho dù bây giờ đã là mùa đông nhưng bãi cỏ trong vườn vẫn được chăm sóc xanh tốt. Chiếc bàn tròn màu trắng vẫn được đặt ở chỗ cũ, bể bơi ngoài trời ở đằng xa lóng lánh màu xanh da trời.

Thời gian như dừng lại.

Đã hai năm Thanh Vy rời xa nơi này, nhưng ở đây vẫn giống như ngày xưa, giống như từ trước tới giờ chưa từng xảy ra nhiều chuyện đến thế, dường như nơi đây mãi mãi dừng lại ở thời kỷ niệm của cô và anh.

Trịnh Minh Đăng một tay bế con, một tay nắm chặt tay cô bước vào bên trong. Bố mẹ anh đang ngồi trên chiếc sofa màu da bò được làm từ gỗ hồ đào, cô người hầu đang rót cà phê cho hai người, mùi cà phê thơm phảng phất trong căn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn cô với ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Anh mỉm cười ôm nhẹ vai cô rồi dẫn cô đến trước mặt hai người, vui vẻ lên tiếng:

- Bố mẹ, con mang con dâu và cháu trai của bố mẹ về đây.

Sau hai năm gặp lại, bà vẫn nhìn cô bằng ánh mắt hết sức yêu thương. Cô xúc động cúi đầu chào:

- Bố, mẹ…!

- Cuối cùng con cũng chịu về rồi.Thanh Vy, đây là…( bà lên tiếng hỏi)

- Là cháu nội của mẹ đó ạ.

Cô nói tới đây thì ông bà đã chẳng giấu nổi niềm hạnh phúc bằng những giọt nước mắt vỡ oà. Và đây, cũng là lần thứ hai cô thấy mắt bố chồng mình đỏ hoe vì khóc.

Nói rồi bà vội vàng ôm lấy cu Shin. Ban đầu vì bà hơi vội vàng nên thằng bé thích ứng không kịp, có chút mếu máo. Nhưng sau cùng lại ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay ông bà nội. Thỉnh thoảng thằng bé còn giơ bàn tay nhỏ xinh chạm vào mặt ông bà chọc cho hai người cười không ngừng. Bà bảo với ông:

- Ông nhìn này, hệt như thằng bố nó. Mới nhỏ mà trộm vía đẹp hết phần người khác.

Ông nghe vậy cười cười đáp lời:

- Bà nhìn thế nào chứ tôi nhìn cháu tôi còn đẹp hơn bố nó. Mái tóc nâu nâu, nước da trắng, môi đỏ. Nụ cười còn bé mà toát lên nét tà mị mê hồn, từng đường nét trên khuôn mặt còn tinh tế hơn cả bố nó.

- Đúng rồi, công nhận càng nhìn càng yêu quá trời.

Cả ngày hôm đó, hai ông bà tranh nhau chơi với cục cưng nhỏ nên thành ra hai vợ chồng rảnh rỗi ghê cơ. Mãi tới khi cục cưng nhỏ ngủ thì cô mới có thời gian nói chuyện riêng với bà. Cô hỏi:

- Mẹ có giận con không ạ?

- Không, mẹ thấy thương con nhiều hơn. Tại sao con mang thai mà không nói cho mẹ biết. Sinh con và nuôi con một mình vất vả lắm. Mẹ đã liên lạc với con nhiều lần nhưng không được.

- Con xin lỗi, con làm mẹ phiền lòng rồi.

- Thôi. Chuyện qua rồi, lỗi cũng ở mẹ và Đăng. Con có biết lúc Đăng nó nói đã tìm thấy con, mẹ hạnh phúc tới mất ngủ. Bây giờ nhìn hai đứa đoàn tụ, lại có tiểu bảo bối, bố mẹ vui lắm.

- Dạ vâng ạ.

- đừng buông tay nhau lần nào nữa con nhé.

- Dạ vâng. Tụi con sẽ cố gắng không phạm sai lầm lần nào nữa. Sẽ cùng nhau vun vén và xây đắp gia đình này mẹ ạ.

Nghe tới đây bà cũng bật cười ôm cô vỗ về mấy cái. Một lúc sau thì cu Shin dậy, bà lại vội vã giành chăm cu Shin. Tối đó ông bà còn nhất quyết đòi để Shin ngủ cùng ông bà. Thấy Shin cũng ngoan, mà cô không biết từ chối thế nào nên đành đồng ý.

Ăn cơm tối xong hai vợ chồng cô cũng lên phòng. Xa căn phòng đã hai năm nhưng cô vẫn thấy quen thuộc vô cùng. Trịnh Minh Đăng nhìn cô, khi cô vừa bước chân vào căn phòng thì anh đã nhấc bổng cô lên đặt trên chiếc giường quen thuộc. Thế rồi, bên trong căn phòng bỗng trở nên ấm áp lạ thường, mặc dù ngoài trời, từng cơn gió mùa đông đang thổi lạnh buốt.

Đêm ấy, cô và anh lại quấn với nhau không biết bao nhiêu lần. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, vừa bước chân xuống giường mới cảm nhận được cơ thể đau nhức tới nhường nào. Mà đã thế anh còn có ý định xấu xa muốn rần cho cô trận nữa.

- Buông em ra, em xuống xem đồ ăn sáng cu Shin thế nào.

- Cu Shin có mẹ chăm rồi. Bây giờ em không giành được đâu.

- Nay em còn đến công ty đó.

- Mới về nước em đã muốn đến công ty rồi sao?

- Em đến xem tình hình thế nào.

- Vậy anh đưa em đi.

Thanh Vy gật đầu rồi dỗ mãi anh mới chịu buông tay để cho mình bước vào đánh răng rửa mặt. Vừa bước tới công ty, người đầu tiên cô muốn tìm là An An. Hai người vừa gặp nhau đã ôm chầm lấy nhau bật khóc, rồi cả hai cùng tâm sự với nhau những chuyện trên trời dưới biển.

- Thanh Vy, cuối cùng cậu cũng trở về.

- Ừ, tớ trở về rồi đây. Mà coi bộ dạo này cậu tăng cân hơn đúng không?

- Ừm đấy, khổ thế, chưa chồng con gì mà không bằng cậu một chồng một con.

- Haha, cậu béo lên mới xinh. Thế dạo này yêu ai chưa?

- Tớ….

An An ngập ngừng không nói, Thanh Vy cười trêu:

- Vẫn đợi người đó hả?

- Hả? Làm gì có ai.

- Thôi cậu không phải giấu mình nữa. Mình biết cậu thích anh Nam mà.

Thanh Vy vừa dứt lời thì An An vội vàng bịp miệng Thanh Vy lại, xấu hổ nói:

- Cậu lại nói linh tinh.

Thanh Vy cười:

- Trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu nhau có gì sai?

- Nhưng mà…tớ yêu đơn phương thôi.

- Ngốc, mạnh dạn nên, tớ tin hai người sẽ thành quả ngọt.

- Thế cu Shin đâu rồi? Nhớ thằng bé muốn chết. Lần trước sang chơi với nó mà nó còn kiêu không thèm cho bế chứ.



- Haha thằng bé bây giờ là độc quyền của ông bà nội rồi.

- Thế nhân cơ hội này sinh thêm em cho cu Shin thôi.

- Thôi, chắc đợi thêm thời gian nữa. Mà cũng biết đâu được, Lộc trời cho thì cứ nhận nhiệt tình.

Hai người cười nói vui vẻ thêm một lúc thì Thanh Vy đứng dậy đi thăm các phòng ban. Chú Thanh Vy nói:

- Cả bố con cháu về rồi thì chú sắp được nghỉ ngơi rồi.

- Chú không ở lại công ty nữa ạ?

- Thôi, chú phải về Mỹ với ngôi nhà nhỏ của chú đây.

- Chú, cháu cảm ơn chú đã giúp nhà cháu trong thời gian khó khăn vừa qua.

- Ngốc, Sao mày nói mấy lời như vậy, mình là người một nhà mà.

- Dạ vâng hihi.

Hôm đó, Khi từ công ty trở về, vừa về đến nhà cô đã thấy bố mẹ mình ở nhà. Lúc này, bố mẹ hai bên đều đủ cả. Hai bà chăm cháu, hai ông chơi cờ, không khí gia đình tràn ngập hạnh phúc. Cô còn nghe bố chồng mình nói:

- Hay là tôi mới ông mỗi người xây căn biệt thự gần nhà tụi nhỏ. Vừa để trông cháu lại ngày nào cũng được đánh cờ với nhau.

- Ý của ông được quá nhỉ? Biết đâu vài năm nữa mình lại còn có thêm vài đứa cháu. Sợ hai bà ấy không trông nổi.

- Đấy đấy, đúng ý tôi.

Trịnh Minh Đăng mỉm cười ghé sát vào tai cô nói:

- Em nghe hai bố nói rõ chưa? Vài đứa nữa.

-Anh cứ làm như em đẻ như gà ấy.

- Em là gà mái? Anh gà trống. Có gà trống chất lượng thế này thì lo gì.

- Đăng hâm hấp.

- Đấy, giờ còn kêu chồng hâm hấp rồi đó.

- Thì sao, anh ý kiến gì ?

- Không,anh đâu dám ý kiến gì. Nhà phải có nóc!

Thanh Vy bật cười nhìn anh. Hạnh phúc thật đơn giản, nhưng để có hạnh phúc lại không hề đơn giản,chúng ta phải trải qua rất nhiều nỗ lực mới có được nó. Và hạnh phúc chỉ đến với những người biết trân trọng, biết nỗ lực để đạt được điều mình muốn. Trên đời này, không có ai gặp nhau là ngẫu nhiên cả. Mỗi người đến bên đời bạn đều là một cái duyên, hãy trân trọng và yêu thương khi còn có thể.

1 năm sau..

Mùa thu năm ấy, tại phòng sinh trong bệnh viện phụ sản.

Trịnh Minh Đăng kiên nhẫn ngồi bên cạnh nắm chặt tay Thanh Vy, miệng cứ nhắc đi nhắc lại một câu:

- Không sao đâu, cố lên em, cố lên..sắp được gặp con rồi.

Mỗi lần cơn gò đến, cô đau như chết đi sống lại nhưng không dám thét lên, chỉ siết chặt tay anh khóc như mưa. Và khi cơn đau lên đỉnh điểm, cô đã không kiềm chế được mà túm chặt tóc anh, Trịnh Minh Đăng lúc đó không hề dám kêu ca nửa lời. Mẹ cô thấy vậy nói:

- Vy, đau tóc chồng con.

Mẹ anh nghe vậy đứng bên cạnh đáp:

- Kệ đi chị thông gia, thế thấm thía gì với cơn đau của con dâu tôi.

Mỗi lần bác sĩ vào thăm khám, anh lại hỏi:

- có cách nào không đau nữa không? Vợ tôi đau thế này thì sinh sao được?

Bác sĩ nghe anh nói xong, ngơ ngác nhìn kiểu lạ đời rồi nói:

- Đau thì mới đẻ được anh ạ.

- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Không còn cách nào không đau sao?

- Phụ nữ sinh thường là tốt nhất, anh động viên vợ cố gắng thêm đi ạ. Bây giờ mới mở được 7 phân.

Nhìn mặt mũi cô tái xanh, chẳng biết sao lúc đó anh cũng rơi nước mắt vì xót xa. Khoảng 30 phút sau, bác sĩ nói rặn được rồi. Cô cố dồn hết toàn bộ sức lực để rặn mấy hơi. Cuối cùng, tiếng khóc oe oe của bé con vang lên, bác sĩ reo lên nói:

- Là một cô công chúa nặng 3,9kg. Trộm vía xinh như thiên thần ấy.

Lúc đó, cả gia đình đã vỡ oà trong niềm hạnh phúc. Bác sĩ cắt rốn cho bé xong thì bế con lại cho hai vợ chồng nhìn. Con bé trộm vía kháu khỉnh, khóc to nhất phòng.

Bác sĩ hỏi:

- Anh chị đã đặt tên gì cho bé chưa?

Cả hai nhìn nhau mỉm cười nói:

- Bảo An ( mong con sẽ có một cuộc sống bình an, hạnh phúc)

******

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đây mà Bảo An đã tròn 6 tháng tuổi, cu Shin đã lên 3. Dạo này anh Shin ra dáng làm anh lắm rồi. Bảo An là cô gái thừa hưởng nét đẹp của cả ba lẫn mẹ, xét về tính cách con bé giống mẹ nhiều hơn. Có điều khoảng thời gian này hai đứa nhỏ chiếm lấy khoảng thời gian của mẹ nhiều quá nên không ít lần anh chịu ấm ức. Thậm chí có lúc anh còn ghen với con nữa. Mà nhìn bộ dạng anh khi đó không khỏi khiến cô bật cười thành tiếng.

Ông bà nội và bà ngoại hai đứa nhỏ đã xây hai căn biệt thự sát nhau, hai đứa nhỏ với cả nhà như những bảo vật không gì thay thế được. Chiều đó, cô vừa cho Bảo An ngủ xong thì nhận được điện thoại của An An gọi tới thông báo Ngô Hải Nam đã cầu hôn cô. Nghe vậy, sống mũi cô cũng cay cay vì xúc động, cuối cùng, những người cô yêu thương đều đã được hạnh phúc.

Ánh nắng nhẹ dịu dàng chiếu thẳng vào căn phòng, Ánh nắng kia dìu dịu giống như hạnh phúc đang dâng trào trong lòng cô lúc này. Thanh Vy vừa tắt máy liền quay sang nhìn Trịnh Minh Đăng đang ngồi một góc chơi xếp hình với cu Shin. Đúng là trên đời này, gặp nhiều người ở thời điểm khác nhau cũng không huy hoàng bằng gặp đúng người đúng thời điểm. Thanh xuân của cô, biết được anh là điều may mắn thứ nhất, cùng anh trải qua từng cột mốc vui buồn là may mắn thứ nhì. Có lẽ sau này, khi nhớ lại những năm tháng thanh xuân rực rỡ đó, cả hai đều có thể mỉm cười thật hạnh phúc, tận hưởng chút niềm vui lớn lao mà hồi ức mang lại.

Người ta nói “tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, gặp nhau giữa biển người mênh mông nhất định là do duyên phận” bởi vậy, hãy sống trọn vẹn những phút giây hiện tại các bạn nhé. Chúc cho tất cả chúng ta đều được hạnh phúc ️️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play