Ứng Hứa lưng đeo balo, hai tay xách hai cái cặp sách, dẫn hai tên nhóc vừa mới tốt nghiệp cấp hai đi từ nhà xưởng bỏ hoang ra.
Mông với eo Bạch Tri Cảnh vẫn còn rất đau, đi đường uốn a uốn éo, hai chân khép lại không thể bước được bước dài, giống như cô vợ nhỏ bó chân thời cổ.
Mặt trời lên cao, bên ngoài còn nóng hơn cả trong nhà xưởng, không khí tù đọng, dường như chỉ cần cọ xát một chút là phát ra tia lửa, đi trên đường có ảo giác như lạc vào sa mạc Sahara.
Mặt Bạch Tri Cảnh đỏ bừng nước mắt lẫn mồ hôi, hơi nước bị ánh mặt trời làm cho bay hơi, cảm thấy da mặt dính dấp khó chịu, cậu giơ tay lau mặt, lại theo quán tính đưa tay lên liếm một cái –
Má ơi! Mặn quá!
"Phì phì phì!" Bạch Tri Cảnh nhăn mặt, liên tục nhổ nước bọt.
"Anh lại nói mát," Bạch Tri Cảnh một tay nâng mông, một tay đỡ eo, thầm nói nếu Ứng Hứa đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, chỉ cần mỗi lần rớt về 0 lại hít hai hơi, cũng sẽ không đến mức chật vật như bây giờ, nghĩ như vậy bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân, "Anh không biết lúc nãy em đau thế nào đâu, lúc ngã xuống trời đất quanh em như tối sầm đi, trong đầu vang lên Chú Đại Bi, thiếu chút nữa em đã lên thiên đàng gặp Chúa rồi."
"Cảnh Nhi," Tống Bảo Bối nghe thấy không đúng, "Chú Đại Bi với Chúa hình như không cùng một môn phái đâu!"
"Ẩn dụ, mày không hiểu được cái ý nghĩa ẩn dụ bên trong lời tao sao," Bạch Tri Cảnh chậc một tiếng, nói năng hùng hồn, "Khả năng đọc hiểu của mày thật kém, như vậy thì làm sao mà đi chửi nhau được!"
"Bài thi ngữ văn lần trước mày còn thấp hơn tao 3 điểm đấy!" Tống Bảo Bối không phục, chạy tới bên cạnh Ứng Hứa hỏi, "Anh Ứng Hứa, anh là sinh viên, hiểu biết nhiều, anh nói Chú Đại Bi với Chúa có cùng một môn phái không?"
Bạch Tri Cảnh sợ anh phá mình, bưng mông nhảy tới chen giữa hai người, cố gắng ủn Tống Bảo Bối ra: "Mày nghĩ sinh viên đại học người ta sẽ trả lời mày sao?"
Thời tiết khô nắng, dễ dàng thượng hỏa, Ứng Hứa bị hai tên nhóc này quấy rồi cho đau đầu, quay đầu nhìn Tống Bảo Bối một cái nói:"Em im lặng một chút."
Bạch Tri Cảnh đắc ý huýt sao.
"Em cũng câm miệng." Ứng Hứa dội cho cậu một gáo nước lạnh.
Bạch Tri Cảnh với Tống Bảo Bối không ai phục ai, im lặng chưa được mấy giây lại bắt đầu nhao nhao, Bạch Tri Cảnh nói nếu không phải Tống Bảo Bối dẫn đội ném tạ tới thì mông cậu cũng không ra nông nỗi này, Tống Bảo Bối phản bác nói nếu không phải nhờ một đạp kia của mình thì không biết trận chiến này còn phải kéo dài đến khi nào.
Hai người bọn họ ríu rít không để ai yên, đầu Ứng Hứa như phình to một vòng, xe đạp của anh dựng ở đầu hẻm chỉ muốn nhanh nhanh tống hai tiểu tổ tông này về lại lớp học thêm, lúc đi vào ngõ nhỏ, ngang qua một đống rác bốc mùi, ruồi bọ bay vo ve trên đống thức ăn thừa màu sắc sặc sỡ, Bạch Tri Cảnh "ái da' một tiếng, nói có con gì bay vào mắt mình rồi.
"Tao có khăn giấy này," Tống Bảo Bối móc từ trong túi quần ra một gói khăn giấy nhàu nát, "Mày mau lau đi."
Trên mặt Bạch Tri Cảnh toàn nước mắt với mồ hôi, thật sự dính nhớp, lông mi ướt nhẹp, giống như một miếng dán bẫy ruồi. Mắt cậu có con gì bay vào, cộm lên rất khó chịu, lúc này hai mắt nhắm chặt không thấy cái gì, quơ tay cầm lấy bao giấy nhàu nát trong tay Tống Bảo Bối, vội vàng lau lên mắt mình.
"Đừng động." Ứng Hứa cau mày cầm lấy tờ khăn giấy kia, nếu mà lấy giấy thô ráp này lau mắt, chốc nữa lại đau khóc cho mà xem, anh lấy chìa khóa xe trong balo ném cho Tống Bảo Bối nói, "Em lại xe trước đi, chờ anh một lát."
Tống Bảo Bối nhân lệnh đi trước, Bạch Tri Cảnh chớp chớp mắt mấy lần, cảm giác có gì đó trong mắt mình rất rõ ràng, cậu lo lắng, hai tay túm chặt lấy tay Ứng Hứa nói:"Em có khi nào sẽ trở thành Helen Keller không vậy? Em không thể bị mù được, nhà họ Bạch vẫn đang trông đợi vào em làm rạng rỡ tổ tiên đây!"
"Em mà thật sự trở thành Helen Keller thì nhà họ Bạch lúc đó mới thật sự là rạng rỡ tổ tiên."
Ứng Hứa giở khóc dở cười, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, trước tiên là lau sạch khuôn mặt nhem nhuốc của Bạch Tri Cảnh, sau đó lại nhẹ nhàng xốc mí mắt của cậu lên, quả nhiên có một con bồ hóng bay vào.
"Có thấy gì không?" Bạch Tri Cảnh ngửa đầu, "Trước mắt em bây giờ tối thui, không thấy cái gì hết."
"... Nhắm hai mắt thì đương nhiên là không thấy rồi."
Ứng Hứa thổi mắt cho cậu nhưng không có tác dụng, Bạch Tri Cảnh không biết là sợ ngứa hay gì, tròng mắt cứ liên tục chuyển động, Ứng Hứa đưa một tay giữ chặt cằm cậu: "Đừng động đậy, khóc đi, khóc một chút là nó ra thôi."
Bạch Tri Cảnh nín thở một lúc lâu, cảm thấy mình bị phơi nắng bốc khóc, trong người không còn chút hơi nước nào nữa, cậu mếu máo nói: "Không chảy nước mắt được!"
"Bình thường không phải khóc giỏi lắm sao?" Ứng Hứa nhịn không được bật cười thành tiếng, "Đến thời khắc mấu chốt lại bị tuột xích."
"Anh đừng chỉ lo cười!" Bạch Tri Cảnh nghe thấy anh cười lại càng suốt ruột, " Alpha dù thích khóc thì cũng có thời điểm kiên cường, em cảm thấy mình bây giờ rất kiên cường, một giọt nước mắt cũng không có."
Ứng Hứa thầm nghĩ thời điểm này chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, anh nắm tay lại dùng đốt ngọn tay đấm một cái lên chỗ xương cụt của Bạch Tri Cảnh
–
"Má ới!"
Bạch Tri Cảnh đau đớn kêu lên một tiếng, lông mi run rẩy dữ dội, hai hàng nước mắt phun trào, con bồ hóng xui xẻo cũng trôi theo dòng lệ.
"Được rồi." Ứng Hứa lấy khăn tay lau mặt cho cậu, cười trêu, "Không phải kiên cường lắm sao, một giọt nước mắt cũng không có?"
"Nước mắt tựa như bọt biển, luôn luôn phải có, em tiềm lực vô hạn," Bạch Tri Cảnh cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng, vừa khóc vừa ngửa mặt cho Ứng Hứa lau cổ, "Mũi cũng muốn lau, nước mũi sắp chảy vào miệng rồi."
"Lôi thôi quá," Ứng Hứa cầm khăn tay để trên chóp mũi cậu, "Xì mạnh."
Chờ Bạch Tri Cảnh xì mũi xong, Ứng Hứa gấp khăn tay lại nhét vào trong túi quần Bạch Tri Cảnh, "Giặt sạch cho anh."
"Em giặt à?" Bạch Tri Cảnh mở miệng.
Ứng Hứa tát một cái lên gáy cậu, "Em còn không muốn?"
Ứng Hứa học y, có chút bệnh sạch sẽ, Bạch Tri Cảnh che mông lầm bầm: "Sớm biết vậy lúc nãy đã chùi trên áo anh rồi..."
"Nghĩ đẹp lắm," Ứng Hứa bất đắc dĩ lắc đầu, "Em đã lúc nào phải giặt đâu?"
Ứng Hứa dùng rất nhiều khăn tay, Bạch Tri Cảnh là một tên nhóc thích khóc, hồi còn nhỏ da mềm, lấy khăn giấy lau cho cậu cậu đều không chịu, Ứng Hứa cũng thành thói quen lúc nào cũng mang theo khăn tay, mặc dù bây giờ Bạch Tri Cảnh đã lớn, không còn kiều quý như hồi còn bé, nhưng thói quen này của Ứng Hứa vẫn không sửa lại.
"Anh lúc nãy mới đánh em đấy," Bạch Tri Cảnh nhảy nhót theo sau, "Đau ơi là đau, Chú Đại Bi lại vang lên trong đầu em!"
Ứng Hứa sợ cậu lại bị thương đi chậm lại, quay đầu hỏi: "Đau lắm sao?"
Bạch Tri Cảnh gật mạnh đầu hai cái.
"Há miệng." Ứng Hứa nói.
Bạch Tri Cảnh không hỏi làm gì, lập tức há miệng ra.
Ứng Hứa lấy từ trong túi ra một cái kẹo sữa, bóc vỏ, đút viên kẹo mềm vào trong miệng Bạch Tri Cảnh.
Bạch Tri Cảnh nhai nhai hai cái, khoang miệng ngọt ngào, tâm trạng cũng tốt lên: "Anh mang theo sao không nói với em từ sớm."
Cậu từ khi còn nhỏ đã thích ăn kẹo sữa, nói cũng thật trùng hợp, sau khi phân hóa tin tức tố cũng là mũi sữa. Bình thường tin tức tố không được ổn định, bác sĩ bảo cậu ăn nhiều thực phẩm được làm từ sữa, nói là có thể đánh thức ký ức về 'sữa' trong các tế bào, kích thích tin tức tố tăng lên, cũng xem như là một loại thuốc.
Biện pháp này nghe rất nhảm nhí, có tác dụng hay không Bạch Tri Cảnh không biết, dù sao thì nó đã làm cậu bị sâu hai cái răng, lúc đi trám răng đau đến gào khóc, nước mắt suýt chút nữa đã cuốn trôi cái phòng khám. Sau này hai người cha cậu quản nghiêm, không cho cậu ăn bất kỳ đồ ngọt nào nữa, trên người Ứng Hứa lúc nào cũng có kẹo sữa, nhưng chỉ khi Bạch Tri Cảnh thật sự rất đau mới cho cậu ăn một viên.
–
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, Tống Bảo Bối đẩy xe chờ dưới bờ tường, Ứng Hứa nói chở hai đứa đến lớp học thêm, bây giờ đi vẫn còn kịp.
Bạch Tri Cảnh với Tống Bảo Bối liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau kêu rên, nói xương gãy chân gãy tay gãy, hôm nay không thể đi học, phải nghỉ một ngày mới khỏi được.
Ứng Hứa tát cho hai đứa hai cái sau gáy, nói: "Trong đầu chỉ nghĩ đến trốn học thôi đúng không?"
"Dù sao em cũng không động đậy được nữa," Bạch Tri Cảnh trèo lên yên sau xe đạp, bộ dạng ăn vạ không chịu xuống, còn nghiêm túc nhấn mạnh tính nghiêm trọng với Ứng Hứa, "Em đau mông, phải nhanh chóng nằm xuống giường để nghỉ ngơi, ghế ở lớp học thêm không phải là thứ dành cho người ngồi, em mà ngồi đó một ngày, rất có khả năng sẽ bị liệt nửa người trên mất."
Ứng Hứa bị dáng vẻ ngụy biện này của cậu chọc cười, quay sang hỏi Tống Bảo Bối: "Em thì sao? Em cũng bị liệt nửa người trên?"
Tống Bảo Bối phản ứng nhanh, ôm ngực nói: "Em đau lòng! Em vừa mới bị thất tình, bạn gái chạy theo tên đánh đàn tranh, anh vợ còn cầm gậy đánh em, em khổ quá mà!"
"Haizzz —" Bạch Tri Cảnh thở dài một hơi sầu thảm, khóe mắt ngó sang Ứng Hứa, giả vờ giả vịt cảm khái, "Cuộc sống này thật mệt mỏi và thương tổn, em chỉ muốn trở về bến cảng linh hồn của mình, cố gắng chữa lành vết thương lòng, chữa lành linh hồn thống khổ cô độc của em."
Ứng Hứa bị sự giả tạo của cậu làm cho dở khóc dở cười, nhướng mày nói: "Bến cảng linh hồn của em ở đâu thế?"
"Chậc!"
Bạch Tri Cảnh tặng anh một ánh mắt 'Cái đó mà cũng cần phải hỏi sao'.
–
Bạch Tri Cảnh với Tống Bảo Bối ngồi ở yên xe phía sau, Ứng Hứa chờ hai người về ngõ nhỏ Lão Khương, dừng lại trước ngõ mua hai que kem vị sữa.
Ngõ nhỏ Lão Khương có 26 hào viện 3 gian phòng (?), trong đó một gian là nhà của Tống Bảo Bối, một gian là nhà của Bạch Tri Cảnh, còn một gia là nhà của Ứng Hứa – Thật ra cũng không phải là nhà của Ứng Hứa, nhà của anh bây giờ là mượn của nhà Bạch Tri Cảnh.
Tống Bảo Bối với Bạch Tri Cảnh đều có nhà ở trong nội thành là căn hộ cao cấp ở chung cư, bình thường người lớn hai nhà rất ít khi về hẻm cũ, nhưng hai đứa nhóc thì rảnh lúc nào là chạy tới lúc ấy.
Chuyện này khá phức tạp, Bạch Tri Cảnh cũng không hiểu được rõ ràng mọi chuyện cho lắm, cậu chỉ biết đại khái là cha của Ứng Hứa với hai người cha cậu từng là đồng nghiệp, đều là cảnh sát, sau đó cha của Ứng Hứa hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, cha cậu lo gia đình Ứng Hứa không có chỗ ở, vì vậy đưa căn nhà này cho gia đình Ứng Hứa sống.
Thế nhưng Bạch Tri Cảnh không để ý đến mấy chuyện này, cậu không có khái niệm gì về tiền bạc nhà cửa, dù sao cậu thích ông Ứng, thích Ứng Hứa, nên cũng thích bọn họ ở nhà mình.
Có lần Bạch Tri Cảnh làm bài kiểm tra, nghĩ sau này mình kiếm được nhiều tiền thì sẽ mua lại hết toàn bộ ngõ nhỏ Lão Khương, tặng cho mỗi người một căn, để những người cậu thích vào ở, sau này lại phát hiện nhà ở trong ngõ không đủ, người cậu thích quá nhiều, đến cả bác bán kẹo bông gòn trước cổng trường cậu cũng thích.
Đúng lúc đang làm bài chính tả chép văn học cổ, câu hỏi là 'Ước được nhà rộng muôn ngàn gian' câu sau là gì, Bạch Tri Cảnh vung tay, viết xuống 'Khắp thiên hạ, mọi người đều nở nụ cười', sau khi trả bài thi, Bạch Tri Cảnh bị người ba omega đè lên sô pha tét mông, Bạch Tri Cảnh kêu trời khóc đất cầm điện thoại báo cảnh sát có người bạo hành trẻ vị thành niên, người nhận điện thoại là cha alpha của cậu, cha cậu là thanh tra cảnh sát cấp một, không chỉ thấy chết không cứu, còn pha một ly cà phê, ngồi xuống xem, cầm điện thoại quay video lại làm kỉ niệm.
Buổi tối Bạch Tri Cảnh nằm trên giường, vừa khóc nức nở vừa đăng QQ caption là – Đêm dài ướt át sao cho trót!!!!!
Phía sau còn kèm thêm 5 cái dấu chấm than, không hề khoa trương chút nào.
–
Hết chương 3
Mấy câu thơ trên trong bài thơ Bài ca nhà tranh bị gió thu phá của Đỗ Phủ.
Hán việt:
....Trường dạ chiêm thấp hà do triệt.
An đắc quảng hạ thiên vạn gian,
Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan...
Dịch thơ:
...Đêm dài ướt át sao cho trót?
Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan...
Câu thơ của người ta là 'Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan' mà bé nó viết thành 'Đại tí thiên hạ đại gia câu nụ cười'. Bị đánh là đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT